Kiến và chim bồ câu - Phần 01

NGỰA ĐỰC VÀ NGỰA CÁI

 

Ngựa cái ngày đêm không làm lụng gì hết. Và chỉ tha thẩn trên cánh đồng, còn ngựa đực đêm đêm mới được thả đi ăn, ban ngày phải cày đất. Thấy vậy ngựa cái mới bảo ngựa đực:

- Anh việc gì phải kéo cày? Giá tôi ở địa vị anh thì tôi không có chịu. Chủ mà lấy roi quật tôi, tôi sẽ tung vó đá lại.

Sang ngày hôm sau ngựa đực bèn làm theo lời ngựa cái. Bác nông dân thấy ngựa đực trở nên ương bướng, bèn đóng ngựa cái vào vai cày.

 

CÁO VÀ SẾU

Cáo mời sếu đến ăn bữa trưa và bày đĩa canh ra. Với cái mổ dài của mình, sếu chẳng ăn được chút gì, thế là cáo một mình chén sạch. Sang ngày hôm sau sếu mời cáo đến chơi và dọn bữa ăn trong một cái bình cổ dài. Cáo không sao thò được mõm vào bình, còn sếu vươn cái cổ dài thò mỏ vào bình và một mình ăn no.

 

KHỈ CON

Khỉ mẹ ấy có hai khỉ con. Một con được khỉ mẹ yêu quý, còn con kia bị ghét bỏ. Bữa nọ người ta rượt đuổi khỉ mẹ. Khỉ mẹ chộp lấy đứa con yêu quý và bỏ chạy cùng với nó, để lại đứa con bị ghét bỏ. Đứa con bị ghét bỏ lẩn vào giữa lòng rừng rậm, người ta không thấy nó, bỏ qua. Còn khỉ mẹ nhảy lên cây, nhưng luống cuống thế nào lại va đầu đứa con yêu quý vào cành cây, thế là làm cho nó chết. Khi người săn bỏ đi, khi mẹ đi tìm đứa con bị ghét bỏ, nhưng không tìm thấy cả nó nữa, thế là khỉ mẹ còn lại một thân một mình.

 

SÓI VÀ SÓC

Sóc nhảy nhót chuyền cành thế nào ngã trúng ngay vào chó sói đang ngủ. Chó sói choàng dậy tóm được sóc, định ăn thịt. Sóc bèn van xin:

- Xin ông thả cháu ra.

Sói trả lời:

- Thôi được, ta sẽ thả mày, có điều mày hãy nói cho ta hay, vì sao họ nhà sóc chúng mày lúc nào cũng vui vẻ như vậy. Ta thì lúc nào cũng buồn rũ, còn chúng mày thì lúc nào cũng thấy đùa nghịch nhảy nhót trên tán cây cao.

Sóc nói:

- Ông cứ thả cháu lên cây đã, trên đó cháu sẽ nói cho ông rõ, chứ không cháu sợ ông quá.

Sói thả sóc ra, thế là sóc tót lên cây và nói chõ xuống:

- Ông buồn rũ là vì ông độc ác, cái độc ác nó bóp thắt tim gan ông lại. Còn đằng này bọn ta vui vẻ là vì bọn ta hiền lành và chẳng làm điều ác cho ai cả.

 

ĐẠI BÀNG, QUẠ VÀ NGƯỜI CHĂN CỪU

Bầy cừu tha thẩn ăn trên đồng. Một con đại bàng không hiểu từ đâu bay tới lao xuống quặp một chú cừu mang đi. Quạ nhìn thấy thế cũng đâm thèm chén thịt. Nó tự bảo:

- Chẳng có gì đặc biệt cả. Ta cũng làm như vậy, mà còn hay hơn nữa kia. Đại bàng là đứa ngu, nó chộp con cừu non bé tí, chứ ta là ta chọn con cừu đực béo núc kia kia.

Quạ cắm móng vuốt vào đám lông cừu đực, muốn cuỗm cừu đi nhưng cuỗm sao nổi. Mà nó cũng chịu không biết làm cách nào gỡ nổi móng vuốt ra khỏi đám lông cừu. Người chăn cừu đi tới gỡ chân quạ ra khỏi đám lông cừu, đánh chết quạ rối ném đi.

 

HAI CHÚ GÀ TRỐNG VÀ ĐẠI BÀNG

Hai chú gà trống chọi nhau bên đống phân. Một chú sức lực khỏe hơn, đánh bại chú kia và đuổi nó đi khỏi đống phân, cả lũ gà mái ào đến vây quanh gà trống, khen ngợi nó. Gà trống muốn được gà ở sân nhà khác biết về sức lực và vinh quang của nó. Anh chàng bay lên nóc căn nhà chứa đồ, vỗ cánh và lớn tiếng:

- Tất cả bọn các người hãy trông ta đây, ta đã đánh bại một gà trống khác! Trên thế gian này không một gà trống nào có sức lực như ta.

Anh chàng chưa kịp hát hết bài, một gã đại bàng đã bay đến đánh gục, quặp vào móng và mang về tổ.

 

ĐÔI BẠN ĐƯỜNG

 

Một già một trẻ cùng đi trên đường. Hai người nhìn thấy một túi tiền lăn lóc giữa đường. Người trẻ nhặt lên và bảo:

- Thượng đế gửi lộc cho tôi đây.

Còn ông già bảo:

- Chúng ta cùng hưởng chứ.

Người trẻ cãi lại:

- Không, chúng ta đâu có cùng thấy, một mình tôi nhặt lên thôi.

Ông già chẳng nói gì thêm. Hai người đi tiếp một chút nữa. Chợt họ nghe thấy có người cưỡi ngựa đuổi theo sau, quát tháo:

- Đứa nào ăn cắp túi tiền!

Người trẻ sợ hãi nói:

- Bác ơi, không khéo vì cái của bắt được của chúng ta mà chúng ta khôn mất.

Ông già liền bảo:

- Của bắt được của anh chứ đâu phải của chúng ta, thế thì anh khốn chứ chúng ta không khốn.

Người ta tóm cổ người trẻ và giải về tỉnh xét xử, còn ông già thì trở về nhà.

 

CHUỘT, GÀ TRỐNG VÀ MÈO

Chuột con ra khỏi tổ dạo chơi. Nó tha thẩn khắp sân rồi lại về với mẹ:

- Này mẹ ơi, con nhìn thấy hai con thú cơ. Một con thú dữ tợn, còn con kia hiền khô.

Mẹ nó bảo:

- Con nói cho mẹ xem hai con thú ấy ra làm sao nào.

Chuột con thưa:

- Một con dữ tợn, đi đi lại lại trên sân thế này này: chân nó đen thui, mào nó đỏ ối, cặp mắt nó lồi ra, còn cái mũi nó khoằm khoằm. Khi con đi ngang qua, nó há hốc cái mồm ra, nhâc một chân và lên tiếng quát to đến nỗi con sợ quá chẳng còn biết chạy đi đâu.

- Đấy là con gà trống, - chuột mẹ nói. - Nó chẳng làm hại ai đâu, đừng sợ nó. Thế còn con thú kia?

- Con thú kia nằm ngoài nắng sưới ấm. Cổ nó trắng, chân nó xám, mượt mà; nó đưa lưỡi liếm cái ngực trắng của nó và cái đuôi hơi ngoe nguẩy, nhìn theo con.

Mèo mẹ bảo:

- Con ngốc lắm. Nó chính là mèo đấy.

 

GÀ RỪNG VÀ CÁO

Gà rừng đậu trên cây. Cáo đi tới gần và bảo:

- Chào anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi! Vừa nghe thấy tiếng gáy lảnh lót của bạn, tôi liền tìm đến thăm bạn ngay.

- Cảm ơn lời lẽ thân tình của chị, - gà rừng trả lời.

Cáo giả bộ không nghe thấy, nó nói tiếp:

- Anh bạn nói gì thế? Tôi không nghe thấy gì. Anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi, giá bạn xuống bãi cỏ này mà dạo chơi, chuyện trò với tôi, chứ ở trên cây tôi chẳng nghe rõ.

Gà rừng bảo:

- Tôi sợ xuống bãi cỏ. Họ nhà chim muông chúng tôi đi dưới mặt đất nguy hiểm lắm.

- Hay bạn sợ tôi? - cáo hỏi.

- Không phải sợ chị, mà tôi sợ là sợ các con thú khác, - gà rừng trả lời. - Trên đời có đủ loại thú khác nhau.

- Không, anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi, vừa có lệnh ban bố rằng trên khắp mặt đất này hòa bình rồi.

- Thế thì tốt, - gà rừng nói, - chứ không thì thấy bầy chó đang chạy kia, cứ theo lệ cũ thì chị hẳn đã phải chuổn cho mau rồі, còn bây giờ thì chị chẳng lo sợ gì nữa.

Cáo nghe nói đến chó, vểnh tai lên và đã toan bỏ chạy.

- Chị định đi đâu thế? - gà rừng nói. - Bây giở lệnh đã ban bố rồi kia mà, chó sẽ không động đến chị.

- Nhưng ai mà biết được! - cáo nói. - Có thể bọn họ chưa nghe gì về lệnh ấy.

Và nó ù té chạy.

 

CHÓ SÓI VÀ CHÓ NHÀ

Con sói gầy đói rình mò gần bên làng và gặp ngay một chó nhà béo mập. Sói hỏi nó:

- Chó nhà này, anh hãy cho tôi biết, các anh lấy cái ăn ở đâu ra thế?

- Con người cho chúng tôi.

- Chắc là các anh giúp con người một công việc vất vả.

Chó nhà nói: “Không, công việc của chúng tôi đâu có vất vả gì. Nhiệm vụ của chúng tôi là đêm đêm canh giữ sân nhà thôi”.

 

- Thế đấy, chỉ có vậy thôi mà con người cũng nuôi các anh, - chó sói nói. - Vậy thì tôi cũng sẵn sàng đi làm công việc của các anh ngay, chứ không họ nhà sói chúng tôi khó kiếm cái ăn quá.

- Thế thì đi làm đi, - chó nhà bảo. - Chủ nhà cũng sẽ cho cả anh ăn uống.

Sói mừng rỡ và cùng chó nhà đến phục vụ con người. Sói đã bước vào tới cổng nhà thì nom thấy lông ở cổ của chó nhà bị vết chà xát. Sói liền hỏi:

- Chó nhà ơi, vì sao chỗ này lại thế?

- Vậy thôi, - chó nhà trả lời.

- Nhưng vậy thôi là thế nào?

- Vậy thôi, vì cái xích mà. Ban ngày tôi bị xích phải ngồi một chỗ.

- Thế thì chào anh nhé, chó sói bảo. - Tôi chẳng đến với người đâu. Thà tôi không được béo tốt nhưng được sống tự do.

 

ĐẮM THUYỀN

 

Những người đánh cá đi trên một con thuyền. Bỗng trời nổi dông bão. Những người đánh cá sợ hãi. Họ gác cái chèo lại và bắt đầu cầu khấn thượng đế để thượng đế cứu giúp họ. Con thuyền bị trôi giạt trên sông mỗi lúc một xa bờ. Bấy giờ một bác đánh cá già mới bảo:

- Sao ta lại gác cả mái chèo thế nhỉ? Cứ việc cầu khẩn thượng đế, nhưng cũng phải chèo vào bờ chứ.

 

CON CHUỘT PHÁT PHÌ

Chuột ta gặm sàn nhà, và một cái khe hở hiện ra. Chuột chui qua khe hở và tìm ra rất nhiều thức ăn. Là một con chuột tham lam nên chuột ăn nhiều quá đến mức bụng hắn phình lên. Sáng ra, chuột tìm đường trở về ổ, nhưng cái bụng đã phình to đến mức chuột không sao lách qua được khe hở.

 

CHUỘT VÀ ẾCH

Chuột đến thăm ếch. Ếch gặp chuột trên bờ và mời chuột về nhà mình dưới nước. Chuột xuống theo nhưng sặc nước và vất vả lắm mới sống sót mà thoát lên bờ. Chuột tự bảo:

- Không bao giờ mình còn đến chơi người lạ nữa.

 

ẾCH, CHUỘT VÀ DIỀU HU

Ếch và chuột cãi cọ nhau. Đôi bên ra một mô đất đánh nhau. Diều hâu thấy cả ếch lẫn chuột đều quên khuây nó, liền hạ cánh và chộp gọn cả đôi.

 

CHUỘT ĐỒNG VÀ CHUỘT NHÀ

 

Một mụ chuột nhà bệ vệ từ thành phố ra thăm chuột đồng. Chuột đồng sống ở ngoài ruộng, nên có gì đem hết ra thết đãi bà khách: đỗ và lúa mì. Mụ chuột bệ vệ chuyện trò:

- Cô gầy còm vì nghèo khổ, cô đến chơi tôi mà xem chúng tôi sống ra sao.

Và chuột đồng đi chơi. Khi người nhà ăn xong đã bỏ đi, mụ chuột nhà bệ vệ liền dẫn khách từ khe hở vào phòng, và cả hai leo lên bàn. Chuột đồng chưa bao giờ thấy đầy đủ thức ăn như vậy. Nó mới bảo: “Chị nói đúng thật, cuộc sống của chúng tôi quả là tồi, rồi tôi cũng phải chuyển ra sống ở thành phố thôi”.

Thình lình, một người bước vào cửa và bắt đầu săn bắt chuột. Chủ khách nhà chuột phải vất vả mới chuồn được vào khe hở.

- Không, - chuột đồng lại nói, - cuộc sống của tôi ngoài đồng ruộng sướng hơn nhiều. Dù rằng món ăn ngon ngọt tôi không có, nhưng tôi lại không phải sợ hãi đến nhường này.

 

BIỂN, SÔNG VÀ SUỐI

 

Một bác mu-gích[1] tranh luận với một bác mu-gích khác là bác ta có thể uống rất nhiều nước. Bác ta nói:

- Tôi là tôi có thể uống cạn biển.

- Anh không uống nổi.

- Uống nổi! Cuộc nào! Tôi cuộc một ngàn rúp[2] là tôi uống cạn sạch được biển. Sáng ra người ta kéo đến gặp bác mu-gích: - Thế nào, đi ra uống cạn biển hay nộp đây một ngàn rúp đi!

Bác mu-gích trả lời:

- Tôi đã nhận uống cạn biển, tôi sẽ uống cạn. Nhưng tôi không nhận uống tất cả các con sông. Các người hãy chặn tất cả sông suối lại không cho nước chảy vào biển, bây giờ tôi sẽ uống cạn biển.

 

ĐẠI BÀNG VÀ CÁO

Đại bàng chộp được một cáo con và định mang đi. Cáo mẹ cầu xin đại bàng xót thương nó. Đại bàng nghĩ bụng: “Cáo có thể làm gì được ta? Tổ của ta ở cao tít trên cây tùng. Cáo không thể với tới ta được”. Và đại bàng bắt cáo con mang đi. Cáo mẹ bèn chạy ra cánh đồng, lấy một thanh củi đang cháy của người ta và tha về dưới gốc cây tùng. Cáo mẹ định đốt cháy cây tùng; bây giờ đại bàng phải lên tiếng van xin tha thứ và mang trả cáo con cho cáo mẹ.

 

MÈO VÀ CÁO

Mèo chuyện trò với cáo xem làm cách nào để tránh được lũ chó. Mèo bảo:

- Tôi không sợ chó, bởi vì tôi có một mẹo tránh chúng.

Còn cáo nói:

- Làm sao có mỗi một mẹo thôi mà tránh được chó? Tôi có tới bảy mươi bảy mánh lới và bảy mươi bảy cách đánh lừa kia.

Trong lúc đôi bên trò chuyện, những người thự săn ở đâu đi tới và một đàn chó ào theo. Mèo chỉ có một mẹo: nó nhảy phắt lên cây, thế là đàn chó không bắt được mèo; còn cáo giở đủ các ngón mánh lới của mình ra nhưng cũng không thoát, đàn chó tóm cổ được cáo.

 

KHỈ VÀ CÁO

 

Một bữa muông thú bầu khỉ lên làm người cầm đầu. Cáo tìm đến khỉ và thưa:

- Bây giờ ông là người đứng đầu của chúng tôi, tôi muốn giúp đỡ ông: tôi tìm ra một kho của trong rừng; đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho ông thấy.

Khỉ ta mừng rỡ đi theo cáo. Cáo đưa khỉ tới một cái bẫy và bảo:

- Đây, ở đây, ông tự lấy lấy, còn tôi không muốn động đến trước ông.

Khỉ cho tay vào, thế là bị sập bẫy. Bây giờ cáo chạy đi gọi tất cả muông thú đến và chỉ con khỉ cho tất cả mọi loài thấy:

- Các người nhìn xem, - cáo nói, - các người đã bầu một kẻ như thế nào lên làm người đứng đầu! Các người thấy không, đầu óc hắn ta có gì đâu, hắn bị sập bẫy rồi.

 

MÈO ĐEO NHẠC

Vì mèo mà cuộc sống họ nhà chuột trở nên chật vật. Ngày nào mèo cũng chén thịt khi thì hai, khi thì ba mống chuột. Một bữa họ nhà chuột tụ họp bàn tính xem làm cách nào thoát được mèo. Bàn đi tính lại, không làm sao nghĩ được mẹo gì.

Bây giờ một con chuột con mới lên tiếng:

- Tôi xin nói cách chúng ta làm thế nào để thoát được mèo. Sở dĩ chúng ta bị chết là bởi vì chúng ta không biết khi nào mèo đến tìm chúng ta. Phải đeo nhạc lên cổ mèo, cho phát lên thành tiếng. Khi ấy thì bất cứ lúc nào mèo tới gần chúng ta, chúng ta đều sẽ nghe rõ, thế là chúng ta chuồn kịp thời.

- Được như vậy tốt đây, - chuột già nói, - nhưng phải có ai đeo được nhạc lên cổ mèo. Cậu nghĩ ra hay đấy, nhưng nếu cậu mà đeo được nhạc lên cổ mèo thì khi ầy chúng tôi sẽ xin cám ơn cậu.

 

SƯ TỬ VÀ LỪA

 

Một hôm sư tử đi săn và đem lừa đi theo. Sư tử bảo lừa:

- Cậu cứ vào rừng, lừa ạ, có bao hơi sức cậu rống lên. Con thú nào nghe thấy tiếng rống ấy sợ bỏ chạy, tôi sẽ tóm gọn hết.

Nghe sao làm yậy. Lừa rống lên, các con thú chạy tán loạn, thế là sư tử tóm bắt chúng. Sau cuộc săn bắt, sư tử bảo lừa: “Chà, tôi khen ngợi cậu, cậu rống khá lắm”.

Thế là từ đó lừa cứ rống hoài, cứ chờ đợi hoài người ta khen nó.

 

CHÓ SÓI VÀ CÁO

Chó sói chạy trốn đàn chó nhà và định trốn vào rãnh nước. Nhưng trong rãnh nước đã có cáo đang ngồi đó rồi. Cáo nhe răng dọa sói và bảo: “Ta không cho nhà anh vào đây, đây là chỗ của ta”.

Sói không tranh cãi, chỉ bảo:

- Nếu như đàn chó nhà không đuổi gần tới thì ta đã cho mày biết đây là chỗ của ai, còn bây giờ có lẽ mày nói phải.

 

CÁO VÀ CHÓ SÓI

Cáo bị bọ chét cắn. Nó nghĩ cách diệt bọ chó. Nó ra sông và quay lưng thò đuôi xuống nước. Bọ chét từ đuôi cáo nhảy cả lên lưng cáo. Cáo bước cả hai chân sau xuống nước, bọ nhảy cả lên lưng cáo, nhảy cả cổ, cả đầu, cáo xuống nước rất sâu, đến mức chỉ còn thấy mỗi cái đầu. Tất cả bọ chó tụ tập cả về mõm cáo. Khi ấy cáo lặn xuống nước. Bọ chó nhảy ráo lên bờ, thế là cáo lên khỏi nước ở một chỗ khác. Chó sói nhìn thấy mọi chuyện và rắp tâm làm tốt hơn. Nó nhảy tót xuống sông, lặn thật sâu và ngồi lì trong lòng nước; nó nghĩ bụng, bọ chó bám trên người nó chắc chết ngạt. Sói ra khỏi nước, nhưng bọ chó bám trên người nó sống lại và lại cắn nó.

 

BÁC MU-GÍCH VÀ NIỀM HẠNH PHÚC

 

Bác mu-gích ra bãi cắt cỏ nhưng lại nằm lăn ra ngủ, còn Hạnh phúc đi dạo khắp thế gian. Hạnh phúc đi đến chỗ bác mu-gích liền lên tiếng: “Đáng ra làm lụng, anh ta lại ngủ thế này, rồi sau đó không thu hoạch đủ cỏ khô khi thời tiết nắng, thì lại trách ta - trách Hạnh phúc - và than thở: “Tôi không có hạnh phúc”.

 

CÔ BÉ VÀ CON VE [3]

Cô bé bắt được chú ve và định vặt chân ve. Bố cô bé liền bảo:

- Đây chính là con ve vẫn ca hát mỗi sáng mai đấy.

Cô bé nhớ lại những khúc hát của ve sầu bèn thả ve ra.

 

RẮN NƯỚC VÀ NHÍM

Một lần nhím đến thăm rắn nước và bảo:

- Anh rắn nước, anh cho tôi vào tổ của anh ở nhờ ít lâu.

Rắn nước cho nhím vào. Có điều nhím vào tổ rắn nước, con cái rắn nước không sống nổi với nhím. Rắn nước bảo nhím:

- Tôi cho anh vào ở nhà ít lâu thôi, bây giờ thì anh đi đi, lũ con tôi đụng phải lông nhọn của anh, chúng đau đớn lắm.

Nhím nói:

- Ai đau thì cứ việc đi, còn ở đây tôi cũng thấy tốt rồi.

 

CON QUẠ VÀ CÁI BÌNH

Con quạ muốn uống nước. Ở trên sân nhà có một bình dựng nước, có điều nước trong bình chỉ sâm sấp dưới đáy. Quạ không sao với tới được. Nó bèn đi lấy những viên sỏi thả vào bình cho đến lúc nước trong bình dâng lên cao đến mức có thể uống được.

 

CON CHIM CON

 

Một con chim con đậu trên cành cây, phía dưới có hạt thóc trên mặt cỏ. Chim con tự nhủ:

- Ta phải mổ ăn mới được.

Chim con sà xuống mổ hạt, thế là mắc vào lưới.

- Vì sao mà ta khôn khổ thế này? - chim con nói. - Bọn diều hâu săn bắt những con chim đang sống, vậy mà chúng cũng chẳng việc gì, còn mình chỉ vì một hạt thóc nhỏ bé mà hết đời.

 

THẰNG NÓI DỐI

 

Một thằng bé chăn cừu và, làm như nhìn thấy chó sói, lên tiếng kêu cứu:

- Cứu tôi với, chó sói! chó sói!

Các bác mu-gích chạy đến và thấy là không có chuyện đó. Thằng bé cứ làm cái trò như vậy hai ba lần, rồi đến lúc xảy ra chuyện chó sói đến thật.

Thằng bé lên tiếng kêu la:

- Ối làng nước ơi, chó sói!

Các bác mu-gích nghĩ là thằng bé lại đánh lừa như mọi lần, họ chẳng đến cứu thằng bé nữa. Chó sói thấy chẳng phải sợ hãi gì, nó tung hoành cắn chết cả đàn cừu.

 

KIẾN VÀ CHIM BỒ CU

Kiến tìm xuống suối: nó khát nước. Sóng nước trào lên cuốn kiến đi và suýt nữa dìm chết nó. Bồ câu đang tha cành cây; chim nhìn thấy kiến chết đuối đến nơi, bèn thả cành cây xuống suối cho kiến. Kiến bò được lên cành cây và thoát chết. Về sau người thợ săn chăng lưới bất bồ câu mái và sắp chụp lưới. Kiến bò đến chỗ người thợ săn, đốt vào chân bác ta. Người thợ săn giật mình đánh rơi lưới. Bồ câu cất cánh và bay thoát.

 

QUẠ VÀ ĐÀN BỒ CU

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu, Đàn bồ câu thoạt đầu tưởng nó cũng là bồ câu như mọi con khác, thế là cho nó vào chuồng. Nhưng quạ quên khuấy và cất tiếng kêu theo lối quạ. Bây giờ họ nhà bồ câu xúm vào mổ và đuổi nó đi. Quạ bay trở về với họ nhà quạ, nhưng họ nhà quạ sợ hãi nó bởi vì nó trắng toát, và cũng đuổi cổ nó đi.

 

RÙA VÀ ĐẠI BÀNG

 

Rùa nài xin đại bàng dạy cho nó biết bay. Đại bàng không dạy bởi vì rùa không thể bay được, nhưng rùa cứ khẩn khoản nài mãi. Đại bàng bèn lấy móng quặp rùa bay lên cao rồi thả ra: rùa rơi bộp xuống.

 

LỪA VÀ NGỰA

Người nọ có một con lừa và một con ngựa. Bữa ấy đi đường, lừa nói với ngựa:

- Tôi nặng quá, tôi không đủ sức chở tất cả, chị mang đỡ tôi dù chỉ chút ít thôi.

Ngựa không nghe. Lừa ngã gục xuống vì gắng sức quá và chết. Người chủ bèn chất tất cả đồ đạc từ lưng lừa sang cho ngựa, lại còn thêm cả bộ da lừa nữa. Ngựa bấy giờ mới rên lên:

- Ôi, cái thân khốn khổ của tôi mới bất hạnh làm sao! Tôi đã không muốn giúp đở nó dù chỉ chút ít, thế là bây giờ phải tha tất cả, lại còn thêm cả bộ da lừa.

 

SƯ TỬ VÀ CHUỘT

Sư tử ngủ. Chuột chạy qua trên người sư tử. Sư tử choàng tỉnh và tóm được chuột. Chuột lên tiếng van xin sư tử tha nó ra. Chuột nói:

- Nếu ông thả cháu ra, cháu sẽ làm điều tốt cho ông.

Sư tử bật cười vì chuột nhắt hứa sẽ làm điều tốt cho nó, nhưng cũng thả chuột ra.

Về sau những người thợ săn tóm được sư tử và lấy dây trói sư tử vào thân cây. Chuột nhắt nghe thấy tiếng sư tử gâm, chạy đến cắn đứt dây thừng và bảo:

- Ông có nhớ là khi ấy ông cười, ông không nghĩ là chuột nhắt cháu lại có thể làm cho ông điều tốt, còn bây giờ thì ông thấy đấy, có khi chuột nhắt cũng làm được việc tốt chứ.

 

MỤ ĐÀN BÀ VÀ CON GÀ MÁI

 

Gà mái nọ mỗi ngày đẻ một quả trứng. Mụ chủ của nó nghĩ là cho gà ăn nhiều hơn, nó sẽ đẻ hai trứng một ngày. Mụ làm như vậy. Nhưng gà béo ú ra và hoàn toàn tịt đẻ.

 

GÀ MÁI VÀ NHỮNG QUẢ TRỨNG VÀNG

 

Con gà mái của người chủ nọ đẻ ra những quả trứng vàng. Người chủ muốn có ngay thật nhiều vàng liền đem giết con gà (anh ta nghĩ là trong bụng gà có cả một cục vàng to tướng); nhưng con gà cũng lại chẳng khác gì những con gà mái khác.

 

CHÓ, GÀ TRỐNG VÀ CÁO

 

Chó nhà và gà trống rủ nhau đi chu du. Tối đến gà trống lên ngủ trên cây, còn chó thu xếp nằm ngay dưới gốc cây đó giữa đám rễ cây. Đến giờ đến khắc, gà trống cất tiếng gáy. Nghe thấy tiếng gà trống, cáo chạy đến và đứng dưới nài xin gà trống xuống đất với nó, làm như nó muốn bày tỏ sự kính trọng đối với gà trống vì giọng gáy của gà trống hay quá. Gà trống bèn đáp:

- Trước hết cần đánh thức người quét sân đã, bác ta nằm ngủ giữa đám rễ cây. Cứ để bác ta quét dọn cho đỡ ướt át đã, khi ấy tôi sẽ xuống.

Cáo sục đi tìm người quét sân và tìm đến nơi. Chó nhà lập tức chồm dậy cắn chết cáo.

 

CHỒN HÔI

 

Chốn hôi tìm đến người thợ đồng và đưa lưỡi liếm cái giũa. Máu ở lưỡi chảy ra, nhưng chồn hôi lại mừng rỡ liếm tiếp, nó nghĩ là máu từ sắt chảy ra, vì thế mà tự nó làm nát toạc cả cái lưỡi của nó.

 

SƯ TỬ, GẤU VÀ CÁO

Sư tử và gấu kiếm được thịt. Gấu không muốn nhường, mà sư tử thì không chịu nhịn. Hai con đánh nhau mãi đến mức cả hai cùng đuối sức và nằm dài ra. Cáo nhìn thấy thịt lăn lóc ở giữa gấu và sư tử, chộp ngay lấy và chạy biến.

 

CHÓ SÓI VÀ BÀ CỤ GIÀ

Một con sói đói đi tìm mồi. Đến cuối làng, sói nghe thấy trong căn nhà gỗ một thằng bé đang khóc và bà cụ già bảo nó:

- Mày không nín đi, tao đem mày cho sói ăn thịt.

Sói không đi tiếp nữa mà nằm đợi người ta đem cho nó thằng bé. Đêm đến, sói vẫn chờ đợi và nghe thấy bà cụ già lại nói:

- Đừng khóc, bé ơi! Bà không mang cháu cho sói đâu; sói mà đến là ta sẽ giết chết nó.

Sói nghĩ bụng: “Rõ là ở đây người ta nói một đàng, làm một nẻo”. Thế là nó vội chuồn khỏi làng.