Người giúp việc - Chương 27-P2

Tôi bật đài lên, thèm khát một thứ âm thanh bất kỳ có thể lấp đầy tai tôi. Bài “It’s My Party” đang được phát, tôi bèn dò kênh khác. Tôi bắt đầu ghét mấy bài hát ẻo lả não nề của bọn mới lớn về tình yêu và những thứ vô thưởng vô phạt. Trong lúc chỉnh sóng, tôi bắt được kênh WKPO của Memphis và một giọng nam vang lên, nghe hao hao giọng một kẻ say rượu, hát nhạc blue với nhịp rất nhanh. Đến một con phố cụt, tôi dừng ở bãi đỗ xe cửa hàng Tote-Sume và ngồi lắng nghe bài hát. Nó hay hơn bất kỳ thứ gì tôi từng nghe qua.

... ta chìm nghỉm như một hòn đá

Khi xung quanh vật đổi sao dời.

Một giọng nói trong hộp thiếc cho tôi biết tên anh ta là Bob Dylan, nhưng khi bài hát tiếp theo dạo lên, tín hiệu nhòe dần. Tôi ngả lưng trên ghế, mắt trân trân nhìn ra những ô cửa sổ tối om của cửa hàng. Tôi bỗng thấy lòng tràn ngập một cảm giác thanh thản không thể cắt nghĩa nổi. Tôi thấy như mình vừa được nghe những âm thanh đến từ tương lai.

Trong buồng điện thoại đặt ngay bên ngoài cửa hàng, tôi nhét đồng năm xu vào khe và gọi về cho mẹ. Tôi biết mẹ sẽ thức chờ tới khi tôi về nhà.

“A lô?” Giọng bố vang lên lúc tám giờ rưỡi tối.

“Bố... sao bố vẫn thức thế? Có chuyện gì hả bố?”

“Con về nhà ngay đi.”

Đột nhiên ngọn đèn đường như chói lòa trong mắt tôi, buổi đêm trở nên lạnh buốt, “Có phải mẹ không ạ? Mẹ ốm hả bố?”

“Stuart đã ngồi ngoài hiên gần hai tiếng đồng hồ rồi. Cậu ấy đợi con đấy.”

Stuart? Không có lẽ nào. “Nhưng mẹ... mẹ...”

“À, mẹ ổn. Thực ra, mẹ có vẻ tươi tắn hơn một chút rồi. Về nhà đi, Skeeter, về tiếp Stuart đi con.”

CUỐC XE VỀ NHÀ chưa bao giờ dài đến thế. Mười phút sau, tôi đỗ lại trước nhà và thấy Stuart đang ngồi ở bậc thềm trên cùng hiên nhà. Bố đang ngả người trên chiếc ghế bập bênh. Cả hai cùng đứng dậy khi tôi tắt động cơ.

“Con chào bố,” tôi nói mà không nhìn Stuart. “Mẹ đâu rồi ạ?”

“Mẹ ngủ rồi, bố vừa vào xem.” Bố ngáp dài. Suốt mười nãm nay tôi chưa bao giờ thấy bố thức qua bảy giờ tối, khi cánh đồng bông mùa xuân bị đóng băng.

“Chúc hai đứa ngủ ngon. Khi nào xong việc nhớ tắt hết đèn đi con nhé.” Bố vào trong nhà, chỉ còn lại tôi và Stuart. Buổi đêm tối đen và tĩnh lặng quá, tôi còn chẳng nhìn thấy sao, trăng hay thậm chí một con chó nào dưới sân.

“Anh làm gì ở đây?” Tôi nói, và giọng tôi nghe thật khẽ.

“Anh đến nói chuyện với em.”

Tôi ngồi trên bậc thềm trước nhà và vục đầu xuống cánh tay. “Anh nói nhanh rồi về đi. Em đang vui lên. Mới mười phút trước em vừa được nghe một bài hát và gần như đã cảm thấy khá hơn rồi.”

Anh xích lại gần tôi, nhưng không gần đến mức hai bên chạm vào nhau. Tôi ước sao chúng tôi được chạm vào nhau.

“Anh đến để nói với em chuyện này. Anh đến để nói rằng anh đã gặp

Tôi ngẩng đầu lên. Từ đầu tiên hiện lên trong óc tôi là ích kỷ. Anh là đồ khốn nạn ích kỷ, anh dám đến đây để nói về Patricia ư.

“Anh lên trên kia, tận San Francisco. Hai tuần trước, anh nhảy vào xe tải và lái miết bốn ngày trời rồi gõ cửa căn hộ mà mẹ cô ấy cho anh địa chỉ.”

Tôi ôm mặt. Tất cả những gì tôi trông thấy chỉ là Stuart đang gài lọn tóc của cô ta ra sau tai như anh từng làm với tôi. “En không muốn biết chuyện đó.”

“Anh nói với cô ấy rằng anh nghĩ đó là điều xấu xa nhất người ta có thể làm với một người khác. Lừa dối như thế. Trông cô ta khác lắm. Cô ta mặc cái váy rũ rượi quê mùa, đeo biểu tượng hòa bình, tóc buông xõa và chẳng bôi tí son phấn nào. Và cô ta cười phá lên khi nhìn thấy anh. Sau đó cô ta gọi anh là con điếm.” Anh lấy mấy đốt ngón tay dụi mắt thật mạnh. “Chính cô ta, kẻ đã trút bỏ quần áo để lên giường với thằng khốn kia - dám bảo anh là một con điếm của bố anh, con điếm của Mississippi.”

“Anh kể với em để làm gì?” Nắm tay tôi siết chặt lại, vị kim loại dâng nồng trong miệng. Tôi đã cắn vào lưỡi tự lúc nào.

“Anh lái xe lên tận đấy vì em. Sau khi chúng ta chia tay, anh biết anh phải bỏ cô ta ra khỏi đầu mình. Và anh đã làm được, Skeeter ạ. Anh đã lái xe hai nghìn dặm đường đến đó rồi quay về đây và anh ở đây để nói cho em biết. Nó chết rồi. Hết thật rồi.”

“Vậy hả, tốt lắm, Stuart,” tôi nói. “Tốt cho anh.”

Anh xích lại gần hơn và cúi xuống để tôi nhìn anh. Và tôi cảm thấy khó chịu, buồn nôn theo đúng nghĩa đen vì mùi rượu mạnh phả ra từ hơi thở của anh. Vậy mà tôi vẫn muốn co người lại và sà vào lòng anh. Tôi vừa yêu anh lại vừa ghét anh.

“Anh về đi,” tôi nói mà gần như không thể tin vào tai mình nữa. “Trong tim em chẳng còn chỗ nào cho anh đâu.”

“Anh không tin.”

“Anh đến muộn quá rồi, Stuart ạ.”

“Thứ Bảy này anh qua được không? Mình sẽ nói chuyện thêm nhé?”

Tôi nhún vai, mắt nhòe nước. Tôi sẽ không để anh vứt bỏ tôi chêm một lần nữa. Chuyện đó xảy ra quá nhiều lần rồi, với anh ấy, với bạn bè tôi. Tôi sẽ là một con ngốc để nó tái diễn thêm một lần nữa.

“Anh làm gì thì làm, em không quan tâm.”

TÔI THỨC DẬY lúc năm giờ sáng và bắt tay vào viết sách. Khi chỉ còn mười bảy ngày là đến hạn chót, tôi làm việc thâu đêm suốt sáng với tốc độ và hiệu suất mà chẳng ngờ là mình có được. Tôi kết thúc chuyện của Louvenia trong khoảng thời gian chỉ bằng phân nửa so với lúc viết truyện của những người khác và, trong cơn đau đầu quay cuồng dữ dội, tôi tắt đèn khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ. Nếu Aibileen đưa tôi câu chuyện của Constantine vào đầu tuần sau, rất có thể tôi sẽ vượt qua được cửa ải này.

Và rồi tôi bỗng nhận ra mình không có tới mười bảy ngày nữa. Sao tôi ngu thế. Tôi chỉ có mười ngày, vì tôi chưa tính thời gian cần thiết để gửi cuốn sách lên tận New York.

Lẽ ra tôi sẽ khóc, nếu còn thời gian để làm việc đó.

Vài giờ sau, tôi thức dậy và quay lại với công việc. Lúc năm giờ chiều, tôi nghe có tiếng xe đỗ lại trước nhà và thấy Stuart trèo từ trên xe tải xuống. Tôi dứt mình khỏi chiếc máy chữ và đi ra hiên trước.

“Chào anh,” tôi đứng trên ngưỡng cửa nói vọng ra.

“Chào em, Skeeter.” Anh gật đầu với tôi, tôi thấy có vẻ ngượng nghịu so với cung cách của anh hai đêm trước đây. “Cháu chào bác, bác Phelan.”

“Chào con trai.” Bố đứng dậy khỏi ghế. “Bố để hai con nói chuyện ngoài này nhé.”

“Bố đừng đứng dậy. Stuart, em xin lỗi, nhưng hôm nay em bận lắm. Anh cứ ngồi đây nói chuyện với bố bao lâu tùy thích.”

Tôi trở vào nhà, đi qua mẹ đang ngồi bên bàn bếp uống sữa nóng.

“Có phải người mẹ nhìn thấy ngoài kia chính là Stuart không?”

Tôi vào phòng ăn và nép sau cửa sổ, nơi tôi biết Stuart không thể nhìn thấy mình. Tôi dõi theo cho đến khi anh lái xe đi hẳn. Và sau đó tôi chỉ đứng nhìn.

TỐI HÔM ĐÓ, NHƯ THƯỜNG LỆ, tôi đến nhà Aibileen. Tôi nói với bác ấy rằng chúng tôi chỉ còn mười ngày nữa, và trông bác như muôn khóc. Rồi tôi đưaem chương của Louvenia, phần tôi đã viết bằng vận tốc ánh sáng. Minny cũng ngồi cạnh bàn bếp với chúng tôi, uống Coke và nhìn ra cửa sổ. Tôi không biết tối nay cô cũng đến và ước sao cô để mặc hai chúng tôi tự do làm việc.

Aibileen đặt tập truyện xuống, gật đầu, “Tôi thấy chương này viết rất tốt. Đọc hay không kém gì những chương viết chậm.”

Tôi thở dài, ngả người ra lưng ghế, nhẩm tính xem chúng tôi còn phải làm gì nữa. “Ta cần phải quyết định tựa sách nữa,” tôi nói và day day thái dương. “Tôi đã nghĩ ra mấy cái tên. Tôi nghĩ chúng ta nên đặt là Người giúp việc da màu và các gia đình nhà chủ miền Nam.”

“Gì cơ?” Minny nói, mắt nhìn thẳng vào tôi lần đầu tiên.

“Đó là cách tốt nhất để mô tả cuốn sách, chị không nghĩ thế sao?” Tôi nói.

“Trừ phi cô bị bệnh bí từ hết thuốc chữa.”

“Minny, đây có phải sách hư cấu đâu. Nó thuộc lĩnh vực xã hội học. Thế nên tựa đề cũng phải chính xác.”

“Nhưng thế không có nghĩa là nó phải chán,” Minny nói.

“Aibileen,” tôi thở dài, mong sao chúng tôi có thể giải quyết ổn thỏa vụ này trong tối nay. “Vú nghĩ sao?”

Aibileen nhún vai và tôi thấy ngay, bác ấy đang đeo lên mặt nụ cười giảng hòa của mình. Dường như bác luôn phải ra tay xoa dịu tình hình mỗi khi tôi và Minny có mặt trong cùng một căn phòng. “Tựa đấy cũng hay. Nhưng tất nhiên phải gõ ngần ấy chữ trên đầu mỗi trang sách thì mệt lắm,” bác nói. Chính tôi đã bảo cho bác biết chuyện đó.

“A, vậy ta có thể rút ngắn đi một chút...” tôi nói và rút bút chì ra.

Aibileen gãi mũi, nói, “Hai người nghĩ sao, nếu ta chỉ đặt là...Help(12).”

“Help,” Minny nhắc lại, như thể cô chưa nghe đến từ đó bao giờ.

“Help,” tôi nói.

Aibileen nhún vai, mắt cụp xuống ngượng nghịu, xem ra bác ấy hơi xấu hổ. “Tôi không định cướp ý tưởng của cô đâu, tôi chỉ... tôi thích đơn giản hóa mọi thứ, cô biết mà?

“Cháu thấy Help nghe được đấy,” Minny nói và khoanh tay lại.

“Tôi thích... Help.” Tôi nói, vì tôi thích thật. Rồi đế thêm, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ vẫn phải ghi phần chú thích bên dưới, để làm rõ thể loại sách, nhưng tôi nghĩ tựa này hay đấy.”

“Hay là tốt,” Minny nói. “Vì nếu cái này được xuất bản, Chúa cũng biết chúng ta sẽ cần được giúp ít nhiều đấy.”

CHIỀU CHỦ NHẬT, khi chỉ còn lại tám ngày, tôi đi xuống cầu thang, đầu váng mắt hoa vì cả ngày phải căng mắt nhìn những hàng chữ in. Tôi hầu như mừng rỡ khi nghe thấy tiếng xe của Stuart rẽ vào trước nhà. Tôi dụi mắt. Có lẽ tôi sẽ ngồi với anh một lúc cho đầu óc tỉnh táo, rồi quay lại làm việc thâu đêm.

Stuart trèo xuống từ chiếc xe tải lấm lem bùn đất. Anh vẫn đeo chiếc cà vạt Chủ nhật và tôi lờ đi sự thật rằng anh ấy đẹp trai quá. Tôi giãn căng hai cánh tay. Ngoài trời ấm áp một cách kỳ quặc, trong khi chỉ còn hai tuần rưỡi nữa là đến Giáng sinh. Mẹ ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài hiên, toàn thân chìm lút trong những lớp chăn phủ.

“Cháu chào cô, cô Phelan. Hôm nay cô thấy trong người thế nào?” Stuart hỏi.

Mẹ chỉ gật đầu trịch thượng, “Ổn. Cảm ơn cậu đã hỏi.” Tôi vô cùng ngạc nhiên vì giọng điệu lạnh lẽo của mẹ. Mẹ quay lại với tờ báo của mình và tôi không thể không mỉm cười. Mẹ biết anh ấy ghé qua nhà tôi nhưng không hề đả động đến chuyện đó dù chỉ một lần. Tôi phải đoán già đoán non khi nào nó sẽ tới.

“Chào em,” anh nói nhỏ và chúng tôi ngồi xuống bậc thềm dưới cùng của hiên nhà. Chúng tôi lặng lẽ ngắm con mèo già. Sherman nhỏng đuôi vờn quanh một thân cây, nó đang đuổi theo con vật vô hình nào đó.

Stuart đặt tay lên vai tôi. “Hôm nay anh không ngồi lâu được. Anh đang trên đường tới Dallas họp, anh sẽ đi ba ngày,” anh nói. “Anh chỉ ghé qua để báo cho em biết thôi.”

“Thế hả.” Tôi nhún vai, làm như chuyện đó cũng chẳng thành vấn đề.

“Thế nhé.” Anh nói và trèo lên xe tải.

Khi anh đã đi mất, mẹ dặng hắng. Tôi không quay lại nhìn mẹ ngồi trên ghế. Tôi không muốn mẹ nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của tôi vình đã về.

“Mẹ cứ nói đi,” cuối cùng tôi lầm bầm. “Nói những gì mẹ muốn nói ấy.”

“Đừng để nó coi thường con.”

Tôi quay lại nhìn mẹ, săm soi mẹ vẻ ngờ vực, mặc dù trông mẹ thật mong manh dưới lần chăn len. Đáng thương nhất chính là kẻ ngu ngốc nào dám đánh giá thấp mẹ.

“Nếu Stuart không hiểu mẹ đã nuôi dạy con thành một đứa thông minh và nhân hậu đến mức nào, nó cứ việc biến về cái phố State nhà nó.” Mẹ nheo mắt nhìn ra khung cảnh mùa đông. “Nói thẳng ra là, mẹ không quan tâm lắm đến Stuart. Nó không biết nó may mắn thế nào vì có được con đâu.”

Tôi để những chữ mẹ nói đọng lại như một viên kẹo nhỏ xíu, ngọt lịm trên lưỡi mình. Cố ép mình bước lên những bậc thang, tôi đi tới cửa trước. Còn quá ít thời gian mà lại có quá nhiều việc phải làm.

“Mẹ, con cảm ơn mẹ.” Tôi hôn nhẹ lên má mẹ và vào nhà.

TÔI ĐÃ KIỆT SỨC VÀ MUỐN PHÁT ĐIÊN. Suốt bốn tám tiếng đồng hồ tôi không làm gì khác ngoài đánh máy. Đầu tôi mụ mị bởi vô số chi tiết về cuộc sống của những người khác. Mắt tôi cay xè vì mùi mực máy chữ. Ngón tay tôi xước ngang xước dọc vì những vết giấy cứa. Ai mà ngờ giấy và mực lại độc địa đến thế.

Với vỏn vẹn sáu ngày còn lại, tôi đến nhà Aibilecn. Bác đã xin nghỉ một ngày trong tuần, bất chấp thái độ cáu kỉnh của Elizabeth. Tôi có thể nói rằng bác ấy hiểu chúng tôi phải bàn về vấn đề gì trước cả khi tôi kịp mở mồm. Bác để tôi ngồi trong bếp và quay lại với một lá thư trên tay.

“Truck khi đưa cái này cho cô... tôi nghĩ tôi phải nói cho cô biết vài chuyện. Có thể cô mới thực sự hiểu được.”

Tôi gật đầu, người căng ra trên ghế. Tối chỉ muốn xé ngay tấm phong bì kia ra và làm rõ mọi chuyện.

Aibileen vuốt phẳng cuốn sổ đang nằm trên bàn. Tôi nhìn bác chỉnh lại hai chiếc bút chì màu vàng cho ngay ngắn. “Cô còn nhớ không, tôi từng kể với cô rằng Constantine có một đứa con gái. À, tên nó là Lulabelle. Trời thần ơi, lúc đẻ ra nó trắng như tuyết vậy. Tóc thì hoe hoe màu cỏ khô. Không xoăn như tóc cô. Thẳng cơ.”

“Cô ấy trắng đến thế ư?” Tôi hỏi. Tôi đã tr trở mãi về điền đó kể từ ngày Aibileen cho tôi biết về con của Constantine trong căn bếp nhà Elizabeth ngày nào. Tôi nghĩ hắn Constantine phải sửng sốt lắm khi bế đứa bé da trắng bóc trên tay và biết nó chính là con mình đẻ ra.

Bác gật đầu. “Khi Lulabelle lên bốn, Constantine...” Aibileen nhấp nhổm trên ghế. “Chị ấy mang nó đến một... trại trẻ mồ côi. Trên tận Chicago.”

“Trại trẻ mồ côi? Ý vú là... bác ấy bỏ con mình ư?” Với bao nhiêu tình yêu thương Constantine đã dành cho tôi, tôi có thể tưởng tượng được Constantine hẳn phải yêu con mình đến nhường nào.