Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 34 - 35 -36

Chương 34

-Vậy sao, không được à?. Nó nhìn hai người với một đôi mắt như đang không biết hỏi.

-Đúng vậy, chị, hay hôm nay em làm hướng dẫn viên đưa chị đi tham quan trường ha?!. Tea Hin chỉ còn cách là đưa nó đi xa cái nơi này để tránh có việc gì xảy ra.


-Tham quan à?. Nó hỏi.

-Vâng!. 

Khoanh tay để trước ngực, lưng dựa vào tường. -Được thôi!.

-Hi, vậy ta đi ha chị, chị Hong cũng về lớp đi!. 

Cười gượng, anh lấy tay ra dấu kêu Hong đi trước để tránh có chuyện.

-Ờ...ờ, Tara à, cậu đi tham quan đi nha, mình về lớp, đi nha!.

Nói xong ngay lập tức Hong lê bước, Tea Hin cũng chuẩn bị đưa nó đi tham quan trường, nhưng mọi việc chỉ vừa bắt đầu thì cũng phải kết thúc ngay chỉ vì một câu nói "đứng lại" của nó.

-Tea Hin, tôi sẽ đi với cậu....

-Ha..ha...em biết, vậy ta đi.....

-Nhưng....không phải là bây giờ, bây giờ tôi có việc rồi, bữa khác đi!. -Cậu định ngăn tôi bằng cách này sao?. -Hừ, trẻ con!.

Một cậu nói nhưng sét đánh ngang tai, trời ơi, thật là...lần này nhất định sẽ có đại chiến, ý định ngăn cản cái đại chiến đó đi đi theo làn gió vô tình mà không nuối tiếc, chỉ còn cách phó mặt cho số phận.

-Hong, cậu theo tớ, cậu không đi học hã?. Quay sang cô bạn của mình, nó nói.

-Đi!, đi chứ, nhưng mà Tara à, thật sự là mình không học ở đây được mà!. -Cho dù học được , nhưng cũng không thể lâu dài đâu, mình sẽ bị bọn họ đè bẹp mất!.

-Yên tâm đi, không sao đâu!. Hai tay vịnh hai vai Hong nó ôm nhu nói.

-Nhưng...nhưng.....

-Không nhưng nhị gì hết, đi mau!. Hai tay nó nắm chặt lấy tay Hong không buông, lôi cô vào lớp. Tea Hin cũng lò mò đi theo.

Chưa bước vào được cửa lớp thì ba người đã nghe thấy tiếng khóc tức tưởi của cái Ha Rum, hắn ngồi cạnh vẻ mặt bốc lửa phừng phực làm nóng cả căn phòng, không ai dám lại gần.

(Chị Ha Rum bị gì vậy nhĩ?, mà cũng lạ, sao hôm nay mình gặp nhiều học sinh cứ ôm nhau mà khóc thế?.) Một tràn suy nghĩ hiện ra trong đầu Tea Hin, Hong cũng không khác, hiện tượng này là có một không hai từ trước đến giờ. Chỉ có nó, hình như là nó biết nguyên nhân của sự việc thì phải, không quan tâm, nó bươc tiếp....

Hong và Tea Hin đi theo vào, thấy nó thì cái tiếng khóc trong căn phòng dừng ngay tức khắc, bây giờ căn phòng chỉ có vài người, giờ học vẫn chưa bắt đầu nên khán giả xem kịch hôm nay chắc rất ít.

-Cô!, cô vào đây làm gì?, muốn gây sự nữa hã?. Cái Ha Rum đang bực trong người thì thấy nó như bình ga thấy lửa, bùng nổ ngay lập tức, và sức công phá cũng rất lớn.

 Chương 35

Bỏ ngoài tai lời nói của Ha Rum, nó đi thẳng về hướng cái bàn màu trắng ở đầu dãy, tay vẫn nắm chặt tay Hong không buông, nó biết nếu buông ra là cô nàng này sẽ chạy mất đất.

-Cô!...híc quá đáng mà....híc...híc....!. Thấy mình bị phớt lờ một cách không thương tiếc thì cô tỏ vẻ uất ức tiếp tục màn khóc của mình.

Thấy Ha Rum ngồi khóc tự nhiên hắn thấy khó chịu và muốn nổi giận với cái người vận y phục màu trắng mới vào lớp kia, nhiều lần hắn bị nó châm chọc nhưng hắn không thấy tức giận nhưng lần này vì cái Ha Rum, người hắn thích nhưng không được đáp trả đang ấm ức, hắn lại nổi giận với nó mà không quan tâm rằng từ khi nó bước vào lớp cho đến bây giờ thì nó vẫn chưa đụng đến Ha Rum gì cả.

Lê bước tới chỗ nó, đứng ngay hướng mà nó đi, nhìn nó với ánh mắt phẫn nộ, khiến Tea Hin, Hong đi sau cũng phải phát sợ. 

-Nơi này là chỗ nào mà cô muốn vào thì vào hả?. 

Vẫn không quan tâm đến, nó chuyển qua hướng khác mà đi, thấy mình cũng bị phớt lờ giống Ha Rum thì nổi tức giận trong người hắn càng dâng cao.

Nó thì không hề quan tâm tới hắn dù biết là hắn không mấy vui nhưng vẫn muốn chọc cho hắn càng không thấy vui hơn nữa, nó muốn hắn phát điên lên, muốn thấy vẻ mặt của hắn khi đó, muốn xem coi hắn có khả năng gì mà làm cho nhiều người sợ hắn đến vậy.

Đi tiếp khi hướng đi mới của mình trống không (không có hắn), khi khoảng cách của hắn và nó ngang nhau, khi mà đôi mắt rực đỏ của hắn nhìn nó không chớp, thì đôi môi của nó lại chuyển động, một đường cong tuyệt mĩ hiện lên làm cho bao người trong căn phòng không thể không đứng tim với nụ cười không thật của nó.

Hắn cũng không khác, một hồi mơ mẫn với nụ cười chết người này thì hắn lại cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, nhanh chóng bàn tay có những đường gân xanh nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ trắng nõn và quật mạnh đưa lên cao khi thân ảnh của hai người đang song song.

-Biến đi!, cô không đủ tư cách vào đây!.

Câu nói của hắn chính thức đánh tan cái mơ hồ của mọi người kể cả cái Ha Rum, cô cũng là nạn nhân của nụ cười ấy, cô thấy hắn đang tức điên thì vui mừng vô cùng, cô nghĩ lần này nó nhất định khó sống với hắn, cô nghĩ mình được trả thù thàng công. 

Cô tưởng tượng đến cái cảnh nó quỳ xuống van xin hắn tha mạng rồi quay qua van xin mình thì cô thật sự rất thỏa mảng. Nhưng nghĩ thì vẫn là nghĩ vì cô đã bị một câu nói rất là nhỏ làm tan biến cái suy nghĩ ấy.

-Vậy cô ta đủ sao?. Nó ngước mặt lên nhìn hắn bất chợt làm hắn phải rùng mình vì ánh mắt của nó, đôi mắt sâu thẳm không đấy, một đôi mắt tưởng chừng có thể đóng băng mọi vật, đôi mắt mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra được, chưa bao giờ hắn nghĩ trên thế gian này lại có người sở hữu nó.

Một người có thể nhìn thấu tâm can của người khác như hắn lại vô cùng bất lực với nó, hắn không tìm được một ý nghĩ gì trong nó, không thể nào biết được người con gái này đang nghĩ gì, tóm lại hắn hoàn toàn mù lòa trước nó.

--------------------------------------------------

Chương 36

Vừa bị ánh mắt của nó đàn áp vừa bị lời nói của nó làm mình kinh ngạc, hắn bắt đầu đánh giá cao về người con gái này, hắn dường như nhỏ bé trước nó.

Một màn căng thẳng đến rùng người đè khắp cả căn phòng, mọi người không ai dám hó hé gì vì biết mình không đủ đô để lên tiếng trong hoàn cảnh này, chỉ có cái Ha Rum, mặt dù rất sợ nhưng cô vẫn ngoan cố nhảy vào.

Chạy thật nhanh đến chỗ nó và hắn, đôi mắt sưng dù của cô vẫn còn đẫm nước, nhìn người con gái bạch y kia mà phẫn nộ. -Cô dám nói tôi vậy hả?, cô nghĩ mình là ai hả?, cô tưởng được là em nuôi của tiền bối Hoo thì lên mặt hả?. 

Đang lơ lẫn trong suy nghĩ vẫn vơ của mình, hắn bị đánh thức hoàn toàn bởi lời nói rung rung của cái Ha Rum.

Nhìn thấy tình đơn phương của mình đang khóc lóc thì tim hắn nhói lên bất chợt bỏ tay nó ra và đi đến chỗ Ha Rum ôn nhu nói. -Ha Rum à, đừng khóc nữa.

Một nụ cười tiếp tục hé mở khi nó hoàn toàn chắc rằng hắn có tình ý với cô nàng Ha Rum, thấy mình được hắn dỗ thì cái Ha Rum cũng bớt khóc, phần nước tuôn ra từ nãy giờ cũng bớt dần, nhưng hiện tượng này lại tái diễn khi cách cửa được mở ra và Woo bước vào.

Vừa bước vào lớp thì anh đã nghe thấy tiếng khóc của cái Ha Rum, thắc mắc Woo hỏi -Chuyện gì vậy?. 

-Woo!...híc...híc... Nghe thấy câu hỏi đó thì cô lại càng khóc lớn thêm như muốn cho ai đó biết.

-Chuyện gì?. -Tea Hin!, cậu nói tôi nghe.

-Anh!...em cũng không biết nói sao nữa, cái này thì anh nên hỏi chị Ha Rum và anh Yun, em cũng không biết thật sự là có chuyện gì!. 

-Ha Rum... .Định quay sang Ha Rum hỏi thì anh lại im lìm vì anh thấy nó, vì bị che khuất bời hắn nên anh không thấy, nhưng anh lại thắc mắc thêm là tại sao nó lại ở đây, với lại chuyện này có liên quan đến nó không???

-Tara!, cậu sao lại ở đây?. Lại gần chỗ nó, Woo ôm nhung hỏi.

-Tới đúng lúc lắm, mau giải quyết cái đống lộn xộn này đi!. Nó nói, ánh mắt không hề chuyển động, cử chỉ không có chút nào chỉ về đối tượng của đống lộn xộn mà nó nói nhưng trừ Woo ra ai cũng biết đối tượng đó là ai.

Dù là người đến sau, không hiểu mấy sự việc nhưng Woo nhanh chóng hiểu ra lời nó nói, quả thật loài vampire thông minh hơn người bình thường.

-Ha Rum, cậu đừng gây sự nữa, vào chỗ đi, bắt đầu giờ học rồi.

-Woo! mình có gây sự đâu!. Hic...tại cô ta chứ bộ...híc...híc....

-Im giùm cái đi, cô định giở cái trò khóc lóc đó đến bao lâu hả?, cô không thấy phiền nhưng đừng làm phiền tai người khác chứ. 

-Cô....

Thấy mình tiếp tục bị nó hạ bệ, cô định nói trả thì lại bị nó cắt ngang lời.

-Cô định nói cái lí do là tôi không nói chuyện với cô làm cô khóc sao?!. -Hừ, trẻ con!.

-Được rồi!, Tara, cậu đến đây có việc gì sao, hay là tìm anh Hoo, để tớ dẫn cậu đi gặp anh ấy!. Hiểu ra vấn đề của cậu chuyện lộn xộn này, anh đánh sang chuyện khác để khỏi làm nó tức giận.


Mà cũng lạ, sao Woo biết là không nên làm nó tức giận!, anh này đã biết điều gì về nó sao?.

-Không cần. tôi không đến đây tìm oppa, nếu tìm oppa thì tôi đến đây làm gì?.

-Vậy cô đến đây làm gì?, muốn gây sự phải không!. Nhảy vào, Ha Rum nói.

-Tôi không có rãnh giống như cô, nếu không thì từ khi cô la làng lên lúc tôi bước vào là cô đã ăn vài cái tát rồi chứ không có để cô làm trò này trò nọ đâu!.

-Cô....

-Các em!, giờ học bắt đầu rồi, chúng ta có thể bắt đầu chưa. Một bà cô già đứng trên bục nói làm cho cái không khí căng thẳng tan biến.

Mọi người đều về vị trí của mình, Ha Rum đi xuống cái bàn màu tím của mình, trong cái lớp A này đúng là chỉ có những con nhà quý tộc trong giớ vampire thôi nhưng quý tộc cũng có tầng lớp khác nhau nên cách bố trí vị trí các bàn học cũng khác, nó được sắp sếp theo thứ tự thấp lên cao, có nghĩa là tầng lớp quý tộc cao thì vị trí cái bàn của mình sẻ nằm ở phía trên và cứ thế mà đi xuống, cái Ha Rum không phải quý tộc nên cô được sắp sếp vào dãy cuối cùng của phòng học.

Hắn thì nằm đầu dãy phía bên phải, Woo thì bên trái, từ nãy giờ lo cái chuyện của Ha Rum nên không ai để ý là có thêm hai cái bàn nữa, một là màu trắng, hai là màu hồng, cái màu trắng nằm song song với hai cái bàn của hắn và Woo, cái màu hồng thì nằm song song với cái màu tím của Ha Rum.

-Hôm nay chúng ta sẻ có thêm hai thành viên mới, tôi nghĩ các em cũng biết nhau rồi nên tôi không giới thiệu, bây giờ thì chúng ta bắt đầu bài học!.

-Học viên mới?, cô!, ai vậy?

-------------------------------------