Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 40 - 41 - 42

chương 40

-Tiểu bạch!, em đi đâu?. Sau khi bàn tay của hắn đã rời xa bàn tay nó thì nó quay đi, tiếng bước về phía cánh cửa, nhưng đâu có dễ dàng gì thoát khỏi chỗ này mà không cho oppa nó biết chứ.

-Không biết!. 

-Thật là, anh đi với em!, shopping nào!. 

-Shopping?, anh cũng có sở thích đó sao?. Nhăn mặt nhìn người con trai trên bộ y phục màu chàm.

-Híc, sở thích gì, đi mua cho em mà. Đáp trả, anh thấy mình hết sức là tủi thân khi bị nó gán ghép cho cái sở thích không thật này.

-Cho em?. -Anh bị khùng à?, em thì mua gì chứ?. Nó đáp lại.

Hai anh em nói qua nói là mà không hề để ý là bốn người, tám con mắt đang nhìn mình chằm chằm, Woo thì không tin người con trai mặt y phục màu chàm này là anh mình.

Hắn cũng vậy, không thể ngờ rằng mình lại bị oppa quát lớn, và cái giọng điệu nói chuyện lúc nãy với hắn và nó thì khác một trời một vực.

Còn cô nàng Ha Rum và anh chàng Tea Hin nhà ta thì khỏi nói, bị há hốc từ khi bước vào cánh cửa này rồi, bao nhiêu là chuyện ập tới mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, thân hình hai người đơ như cây cơ trước gió, mắt chỉ việc lướt qua lướt lại hai thân hình đang trò chuyện một cách vô tư kia.

-Thì đi rồi mới biết!. Oppa nó.

-Không!. Nó

-Không đi cũng phải đi!, em không thoát được đâu!. Oppa nó.

-Chắc không?. Nó

-Không!. Oppa nó.

-Khùng!. Nó.

-Ặc, ai khùng?. Oppa.

-Không lẻ em?. Nó.

-Thôi không cãi nữa!, đi thôi!. Oppa nó.

-Không!. Nó

-Why?. Oppa nó.

-Không thích!. -Biết rồi còn hỏi!. Nó.

Cuộc đấu khẩu cứ thế mà tiếp tục, bốn con người coi như hoàn toàn dư thừa.

-Thôi đi!. -Không mua đồ thì đi chơi! Oppa nó mất kiên nhẫn, anh mà nói chuyện với nó bằng hình thức này thì chết sớm là cái chắc.

-Đi chơi hả?. -Ở đâu?. Nó

-Đi đâu cũng được!. Oppa nó.

-Vậy Công Viên trò chơi đi!. Nó.

-Em cũng biết chỗ đó sao?. Oppa nó.

-Đi một lần rồi!. -Rất vui!. Nó

-Hồi nào?. Oppa nó.

-Hôm bữa!. Nó.

-Với ai?. Oppa nó.

-Bạn!. Nó.

-Mới đây mà có bạn rồi sao?, tính em đâu phải vậy!. Oppa nó.

-Hợp!. -Lúc trước có gặp ai đâu mà có!. Nó.

-Ờ!, quên!. Oppa nó.

-Khùng!. Nó.

-Đừng dùng từ đó!, mất mặt lắm!. -Người ta nghe thì coi anh ra gì nữa!. Oppa nó.

-Ai nghe?, bốn khúc tượng kia à?. Nó.

-Khúc tượng?. Oppa nó.

-Ừ!. Nó.

-Đâu?. Oppa nó.

-Sau lưng kìa!. Nó.

-Ừ ha!, nãy giờ không biết!. Oppa nó.

-Khùng!. Nó.

-Đã nói là đừng kiu vậy mà!. -Mất mặt lắm!. Oppa nó.

-Có đâu mà mất!. Nó.

-Có sao không!. Oppa nó.

-Sao không thấy?. Nó.

-Sao thấy được!. Oppa nó.

-Không có nên không thấy!. Nó.

(Trời!, chắc tăng xông quá)-Thôi đi!, nói hoài!. Oppa nó.

-Ừ đi!. -Nhưng trước tiên tống bốn bức tượng này đi dùm cái!. Nó.

-Ờ!. Oppa nó

Chương 41

Một sân thượng vắng người, nhìn sơ qua thì cũng biết nơi này đã lâu không có người tới, thân hình một cô gái ngồi trên thanh sắt của sân thượng cứ như bức tranh tuyệt đẹp làm say đắm lòng người.

Mái tóc dài buôn thả đung đưa trong gió, bộ y phục màu trắng kẻ lướt theo, ánh nắng rội thẳng vào mặt của nó làm thân hình ánh lên tia hòa quang của ban mai, ngồi đó nó nhìn xuống sân trường, hàng trăm con người(vampire) đi ra đi vào như đàn kiến.

Giờ là 7h50', sắp đến giờ học rồi nhưng nó vẫn không có ý định rời đi. Nó muốn tận hưởng ban mai, tận hưởng những thứ mà thiên nhiên ban tặng cho muôn loài.

Không gian yên tĩnh chỉ kéo dài vài phút thì bị phá hủy bởi tiếng"Két" của cánh cửa, một người con trai đang từ từ tiếng lại gần nó, nhưng khoảng cách chỉ còn là vài mét thì bước chân đó lại ngừng lại.

Nhìn nó đang tận hưởng khí trời thì người con trai đó lại không muốn phá hủy, nhưng không muốn không được vì anh co việc nói với nó.

-Tiểu Bạch!. 

Nó vẫn không quay lại nhưng không quay lại không có nghĩa là không trả lời.

- Oppa à!.

-Gì?, nói đi!. 

-Em nhớ quá!. -Nhớ ba người đó quá!, làm sao đây?. Một giọng nói u buồn, giọng nói và lời nói này như muốn đâm xuyên vào tâm can của người nghe.

Không chỉ nó buồn mà oppa nó cũng buồn không kém, anh gặn nó vào chính cái ngày đó, anh thì bị lạc đường, anh đi sâu vào rừng, càng đi càng sâu, đi một hồi thì anh nghe thấy tiếng thét, tiếng thét như muốn giết chết mọi vật, lại gần chỗ đó thì anh thấy nó, nó đang ngồi quật quại trên vũng máu, trời thì mưa, mưa tầm tả, nước mưa hòa vào máu chảy thành sông, ướt đẩm cô bé mặc chiếc đầm màu trắng, mùi máu tanh xông lên tận mũi khiến cậu bé đó phải ngợp thở, những người ngợp trước tiếng không phải cậu bé đó mà là cô bé ngồi trong vũng máu kia.

Cậu bé đó nhanh chóng chạy đến bên cô bé đó, cậu bé tiếng thét khi nãy là của cô bé đó nhưng nguyên nhân của tiếng thét là gì, không thể nào chỉ vì cái việc này, tiếng thét khi nãy dữ dội vô cùng, chắc chắn là có một việc nào đó lớn hớn mới khiến cô bé này thét lên một tiếng thét kinh hồn như vậy.

Ôm lấy cô bé, đưa cô bé ra khỏi vũng máu, cậu cố gắn hỏi nguyên nhân tâi sao nhưng không thể vì cô bé như người không hồn, thân hình thì co lại, lạnh vô cùng, nhưng cậu thấy lạ là ánh mắt của cô bé này tại sao cứ nhìn về phía vực thẳm, nhiều lần cậu muốn chạy lại đó em nhưng lại bị bàn tay của cô bé nắm lại, bàn tay rung rung siết chặt không cho cậu rời đi.

Một lúc sau mép miệng của cô bé bắt đầu chuyển động và cuối cùng cũng thốt nên lời, những chỉ có duy nhất hai từ: "Cha!, Mẹ!". Rồi lao mình chạy thẳng về phía vực thẳm, cậu bé kia thấy vậy cũng chạy theo, cậu cứ nghĩ là cô bé đó sẽ nhảy xuống nên khi bắt được cánh tay của cô bé đó cậu cố gắng giữ cô bé lại không cho đi tiếp.

Cô bé cứ quằn quại, vẫy mạnh, thân người cứ chòm về phía vật thẳm, vừa khóc vừa gọi "Cha!, Mẹ!", hai thân hình bé nhỏ dưới mưa làm ai nhìn cũng phải rơi lệ nhưng ai mà nhìn cho được chứ, nơi này nằm sâu trong rừng thì ai mà thấy.

Thấy cô bé cứ chòm về hướng vực thẳm thì cậu bé thấy lạ nên đã ổn định tâm trạng của cô bé đó và từ từ đi lại vực thẳm nhìn xuống. Hai mắt trợn to, cậu muốn hét to lên khi thấy cảnh này, cành tượng mà một đứa trẻ không bao giờ nghĩ đến được, thấy cậu bé kia không động tĩnh gì thì cô bé bắt đầu nhào tới chỗ đó và nhìn xuống, không giống như cậu bé kia, vừa nhìn thấy cảnh tượng thì một tiếng "áááááá" thất thanh vang vội khắp khu rừng, sau đó là tiếng gào thét thật lớn, tiếng gọi: "Cha!, Mẹ!"..........

Đôi mắt ửng đỏ lại tiếng tục trào lệ, nhìn thấy cha mẹ mình bị như vậy thì không có đứa con này bình tĩnh được, hình ảnh hai người, một nam một nữ, nam thì thì bị một cục đá nhọn cao đâm xuyên qua bụng, mắt thì mở to, máu chảy thành những dòng nước, còn nữ thì bị một thanh kiếm nhọn đâm xuyên qua tim và treo quật quại trên không trung bởi một sợi dây xích to đùng, máu chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống vách không đáy.

Chương 42

Nhìn nó mà tim quặn đau, ánh mắt xa xăm vô định của nó như thể bóp nát cõi lòng anh

.-Quên đi!.

-Không!, làm sao mà quên?!. Đáp lại mà không cần nghĩ ngợi gì, nhưng có điều khác bình thường là giọng điệu của nó hoàn toàn thay đổi, không còn vương vấn một chút nào gọi là tình thương.

Một lần nữa, anh nhìn người con gái thân bạch y mà đau lòng, anh không hề có ý định tiến thêm bước nào về phía đó, bay giờ khoảng cách của anh và nó không như trước, anh không bao giờ có thể bắt kịp nó cho dù anh đã dùng mọi cách. 

-Tiểu Bạch à!.

-Đi đi!. Nó giờ như người vô hồn, mặc cho gió ngày càng thổi mạnh, mặc cho cái rét đang tiến gần, nó vẫn không muốn rời cái chỗ này, nó không muốn phải làm bất kì ai bị tổn thương khi nó trong tình trạng này, càng không muốn ai quấy rầy mình. -Hôm nay, tâm trạng của em không tốt, nên đừng nói gì hết, đi đi!. 

Ngay sau lời nói cuối cùng của nó thốt ra là thực hiện ngay, anh lẳng lặng quay đi một cách nhẹ nhàng, bước chân nặng nề của anh khiến anh thấy mệt mỏi, không hiểu tại sao ông trời lại đẩy anh vào số phận của cuộc chơi này, tại sao lại để anh gặp nó, và tại sao lại là ngày hôm đó, hay là ông trời muốn anh giải thoát cho tâm hồn đầy tổn thương này.

30' đã trôi qua, tiếng chuông vào học cũng đã reo từ lâu, học viên cũng đã yên chỗ nhưng sao chỉ có nó là khác, nó vẫn ngồi đó, không làm gì hết, chì ngồi nhìn lên bầu trời trong xanh.

Vào lúc đó, tại lớp A, nơi dành cho học viên cấp cao, không khi lớp khác hoàn toàn với cái không khí trên sân thượng, vui có, buồn có, mà tức giận cũng có. Người vui nhất không ai khác ngoài Ha Rum, tiếp đến là Woo, người giận nhất là hắn, ánh mắt bừng lửa được che dấu không mấy khéo léo qua nụ cười giả tạo, Tea Hin đứng kế bên mà buồn thay cho hắn, hắn yêu Ha Rum từ lâu rồi, 2 năm trước đúng ngay ngày hắn định thổ lộ với cô thì Woo xuất hiện và cái thổ lộ ấy kết thúc khi chưa bắt đầu.

Đây là lý do hắn ghét Woo, hai người luôn tranh tài với nhau về mọi mặt, sức lực cũng ngang nhau. Không ai thắng ai, nhưng Woo thắng hắn một điều là Ha Rum, hắn không dành được tình cảm của Ha Rum, nhưng Woo thì có.

-Yun à!, ngày mai đi chơi nha!, lâu rồi chúng ta chưa đi cùng nhau!. Vẻ mặt hớn hở, Ha Rum không thể nào che dấu vẻ vui mừng của mình.

-Ờ!.

Tiếng chuông cuối cùng cũng reo, hắn đứng dậy tránh ánh mắt của Ha Rum và Woo, sắc mặt của hắn không mấy dễ chịu chút nào, định lê cái thân ra bãi giữ xe thì hắn lại quay ngược lại tiến thẳng lên sân thượng trường.

Đơ người ra khi thấy cái cảnh này, nhìn nó ngồi đằng xa mà anh cứ tưởng một con ma nào xuất hiện giữ ban ngày, một cái đầm trắng, cộng thêm mái tóc đen dài xỏa thì chuyện này là dễ hiểu.

Nhìn cái bóng trắng mà thắc mắc, hắn bước lại gần chố đó, càng tiến gần thì hình ảnh nó lại hiện ra rõ rệt, khi xác định người con gái đầm trắng đó là nó hắn bớt đi phần nào căng thẳng, thân vào vampire, loài ma cà rồng nhưng đã gặp ma thì cũng sợ như nhau.

-Cô làm gì ở đây?.

Trả lời lại câu hỏi của hắn hắn là một sự yên lặng, thấy nó không trả lời thì anh càng bước lại gần chỗ nó hơn, đưa mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nó, một thoáng bất ngờ vì từ trước tới giờ có bao giờ anh nhìn thật kĩ nó đâu, làn da trắng nỏn như da baby, đôi mắt sâu với hàng mi dài cong vút, mũi cao thẳng, bờ môi nhỏ nhắn đỏ như máu mà không cần son.

-Cô buồn hả?. Một câu nói mà hắn chưa hề hé mở với bất kì ai, cho dù là Ha Rum, hắn luôn giữ kín tình cảm của mình trong lòng, nhưng cái giữ kín đó là do hắn nghĩ thôi chứ cả trường ai mà chẳng biết hắn thích Ha Rum, ngoài trừ hắn, nhưng quả thật là câu nói này hắn chưa hề nói với bất kì ai.

Nói xong thì hắn lại thấy ngượng, khi đó không hiểu sao hắn lại đi hỏi cái câu như vậy không biết, ngồi song song nó, hắn bắt đầu nghĩ vu vơ, nghĩ về những hồi ức của hắn và Ha Rum nhưng chỉ vừa bắt đầu nghĩ thôi là đã bị nó phá tan.

-Cậu bị thất tình!. Một câu nói nhưng sét đánh ngang tìm người con trai ngồi bên cạnh, trúng ngay tim den, anh không nói lời nào ngoài cái biểu hiện là nhìn nó chằm chằm nào há hốc.

-Sa...o sao cô biết?.

Nó quay qua nhìn hắn, khuôn mặt vẫn không biểu cảm. -Mặt anh không có chữ!, Tea Hin cũng không nói gì hết!. 

-Vậy sao?!. Gật đầu lia lịa, anh cũng chắc rằng trán của mình không có chữ, với lại Tea Hin cũng không thể nào nói cho nó biết vì suốt ngày hôm nay anh luôn đi theo hắn. Nhưng dòng suy nghĩ của hắn dược cắt ngan bởi một ý nghĩ khác tràn tời. -Sao cô biết?, tôi nghĩ thôi chứ có nói ra đâu!.

Nhớ ra là những câu hỏi khi nãy hắn chỉ nghĩ thầm thôi mà sao nó biết, hắn có nói ra đâu!. -(Kì lạ, cô ta là ma sao?!).

-Tôi không phải ma!. Nó lại tiếp tục quay sang hắn nói, miệng nhếch một đường cong nhẹ không ai thấy kể cả người bên cạnh.

-Vậy là gì?. Quát lớn vào mặt nó, nhưng quát xong được vài giây thì hắn lại chợt nhớ rằng câu vừa nãy cũng không có nói cho nó biết mà!.- Sao sao cô nghe được vậy?.

-Nếu không muốn tôi nghe thì đừng có nghĩ!. Một đường cong nhỏ lại tiếp tục hé mở thêm đôi môi đỏ của nó, nhưng lần này hắn đã thấy, một nụ cười rất thật, hắn đã vài lần thấy nó cười nhưng chưa lần nào thấy được nụ cười thật sự của nó vậy mà hôm nay nó lại cười một cách tự nhiên.

Đơ người với nụ cười đẹp như thiên sứ của nó, hắn không thể nào quên đi cái nụ cười đó dù nó đã tắt nhanh chóng. -Cậu không có ý định quên cô ta à?. 

Bị đánh thức bởi câu nói của nó, anh lại trở về trạng thái u sâu lúc mới vào, im lặng không nói gì, dược khoảng vài phút thì hắn quay sang nó.

 -Này!.

-Kêu tôi à?. Nó không nhìn hắn nhưng miêng thì vẫn trả lời.

-Không lẽ ma?!. 

-Vậy nhầm người rồi, tôi không phải tên "Này"!. Biểu hiện của nó tiếp tục duy trì trạng thái khi nãy sau khi nói xong thì im lặng được vài phút. Hắn thấy mình hình như là đã làm chuyện có lỗi nên chỉ biết im lìm không lên tiếng.

-Tôi tên Tara!, không phải này nọ gì đâu!, gọi cho đàng hoàng vào!.

-Ờ, xin...xin lỗi!. cuối mặt xuống, hắn lại tiếp tục nói một câu nói mà mình chưa hề nói với ai ngoài Ha Rum, biểu hiện như cún con hối lỗi với chủ của hắn bất giác lại làm cho nó bật cười, cười vang vọng khắp sân thượng, khiến hắn nhìn mà không rời mắt.

Khoanh tay để trước ngực, hắn quay sang người con gái đang cười không biết trời đất đâu mà nhăn mặt

 -Cô cũng biết cười nữa à?!. 

Nín cười ngay tức khắc, nó lại trờ lại trạng thái khi nãy, không biểu cảm trước mọi vấn đề khiến cho hắn phải thêm một tràng ngạc nhiên, nó bây giờ với nó cười lúc nãy khác nhau hoàn toàn làm hắn không thể nào ngờ, sức chuyển biến biểu hiện của nó hơn cả oppa nó.

-Cô giúp tôi một việc được không?.

-Việc gì?.

-Ngày mai là Ha Rum và tên Woo sẽ đi chơi!

-Thì sao?, nói tôi chi vậy?. 

-Tôi cũng đi!.

-Hừ!, tôi hiểu!, anh muốn tôi giúp gì, dù gì thì cũng nhờ anh đã giúp tôi một việc!.

-Tôi giúp cô!, khi nào?.

-Không cần biết!. -Việc gì?.

-Là... Định nói thì hắn lại ngừng, hắn không biết làm sao mở lời với nó đây

-Là...? 

-Cô làm bạn gái tôi được không!.