Anh có thích nước Mỹ không? - Chương 15 part 02
Năm cô 17 tuổi, Lâm Tĩnh
của cô đã ra đi, có lẽ trong đáy lòng sâu thẳm của cô mãi mãi giấu hình bóng
anh ngày đó, giờ đây trước mặt cô, anh là người đàn ông xa lạ.
Lúc cô dâu tung hoa, Trịnh Vi đứng thẫn thờ ở một góc, Nguyễn Nguyễn đã ngắm
chuẩn vị trí của cô và quay lưng lại, bó hoa rơi trúng vào Trịnh Vi. Lúc bó hoa
rơi xuống, Trịnh Vi mới bừng tỉnh, theo trức giác cô định giơ tay bắt lấy nó,
nhưng cuối cùng lại chậm một bước, chỉ túm được cánh hoa màu hồng phấn, trong
tích tắc, bó hoa rơi xuống đất.
Sau tiệc cưới, khách khứa tham gia trò chơi động phòng cũng đã hào hứng ra về.
Đêm cũng đã khuya, Nguyễn Nguyễn tiễn mọi người ra cổng, cô nói: “Anh Lâm Tĩnh,
hay là anh đưa Vi Vi về hộ em nhé”.
Trịnh Vi vội khua tay: “Không cần phiền thế đâu, không cần phiền thế đâu. Ra
đường bắt xe rất dễ thôi”.
Lâm Tĩnh nhìn Nguyễn Nguyễn cười, “Em yên tâm, cứ để việc đó cho anh. Tạm biệt,
chúc bọn em tân hôn vui vẻ!” Rồi anh quay người sang, đón lấy túi của Trịnh Vi
một cách rất tự nhiên, “Ta về thôi, xe của anh để ở dưới!”
Trên đường về, Trịnh Vi kéo cửa kính xuống rất thấp, gió đã cuốn bay vẻ hồng
hào trên mặt cô, cô vẫn nhìn ra ngoài, tiếng nhạc của đài phát thanh vụn vỡ.
Lâm Tĩnh chăm chú lái xe, im lặng cho đến khi xe dừng ở trước cổng khu tập thể
Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, Trịnh Vi quên cả hỏi, tại sao anh lại biết cô ở
đây.
“Em xuống xe ở cổng thôi”. Trịnh Vi túm mái tóc rối bời hất ra sau lưng, “Rất
cảm ơn anh đã đưa em về”.
Lâm Tĩnh không để ý đến lời cảm ơn của cô, “Em ở đâu nào, để anh đưa vào”.
“Không, không cần đâu, em đi vào được”.
“Em ở dãy nào?”
Tự nhiên cô lại nổi cáu một cách vô cớ: “Em nói là không cần! Anh không biết
nửa đêm nửa hôm để một người đàn ông lái xe đưa về, mọi người xung quanh có thể
hiểu lầm à?"
Lâm Tĩnh đặt tay lên vô lăng: “Đúng là em vẫn giận anh”.
Trịnh Vi quay đầu sang một bên, giả vờ nhìn ra ngoài cửa xe, cô không phủ nhận,
vì anh nói đúng. Mặc dù đã bao năm, cô cứ ngỡ đã hiểu anh, cô đã tha thứ cho sự
ra đi không một lời từ biệt của anh, nhưng đến ngày được trùng phùng thực sự,
trong lòng cô vẫn cảm thấy oán hận; con người thường không vĩ đại như mình
tưởng. Sự ra đi của Lâm Tĩnh, không những mang theo mối tình đầu e ấp của cô,
mà con mang theo cả người cô tin tưởng nhất. Cô phát hiện ra mình tồi tệ đến
mức mọi sự thất bại trong mối tình sau này cô đều quy tội cho anh, mặc dù rõ
ràng biết rằng đó không phải là lỗi của anh.
“Anh cũng đã từng giận mình, nhưng hồi đó anh không biết phải làm thế nào nên
chỉ muốn ra đi. Đúng vậy, có lẽ anh không nên, nhưng con người có phải thần
thánh đâu, ai chẳng có những lúc không dám nhìn thẳng vào vẫn đề muốn lẩn
tránh, em cũng biết đấy, một thời anh đã từng tưởng rằng cha mẹ anh là đôi vợ
chồng hạnh phúc nhất, thậm chí anh cảm thấy hãnh diện vì gia đình anh đem lại
được cho em những tình cảm ấm áp, hóa ra tất cả chỉ là giả tạo”.
Trịnh Vi liền cười, tiếng cô càng nghẹn ngào hơn, “Anh đi liền bảy năm”. Bảy
năm qua, anh không cho cô một bức thư, một cú điện thoại.
“Anh tưởng em hạnh phúc”.
“Em hạnh phúc, vì thế anh có thể tiếp tục biến mất”.
Lâm Tĩnh im lặng một hồi lâu, nói: “Từ trước tới giờ anh không thích làm những
việc vô nghĩa, sau khi về nước anh có gọi điện thoại cho em, em đã hạnh phúc
thì anh phải ra đi. Có lẽ anh đã sai, nhưng anh sẽ không để mình phạm sai lầm
lần nữa”.
Trịnh Vi kiên quyết mở cửa xe bước xuống, cô đi thẳng về phía trước, không nghe
thấy tiếng Lâm Tĩnh nổ máy, nhưng cũng không chịu quay đầu. Đến tờ mờ sáng hôm
sau, cô thấy vô cùng khát nước, bèn bò dậy rót cho mình một cốc nước lọc, không
bật đèn, uống một ngụm rồi ngồi thẫn thờ dưới ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ.
Khi cô đặt cốc nước xuống, bật đèn phòng, lục lọi va ly tủ quần áo như một
người điên, cô bắt đầu thấy hối hận vì đã cất chúng quá kỹ.
Thiếu Nghi nằm phòng bên cạnh giật mình vì tiếng động của cô, gõ cửa phòng cô
kêu lên: “Trịnh Vi, sáng sớm tinh mơ cậu khùng à? Có để cho người khác ngủ nữa
không hả?”
Trịnh Vi vẫn tiếp tục lục lọi, cô chỉ quay người đáp một câu: “Đợt trước Hà
Dịch lên cơn nửa đêm nửa hôm đứng dưới tầng hát cho cậu nghe, tôi có nói gì
không?”
Thiếu Nghi cứng họng, hậm hực trở về phòng. Sau một hồi lục lọi, cuối cùng Trịnh
Vi đã tìm được đồ vật mà cô muốn tìm trong một chiếc va ly da mang từ trường
đến.
Cô mở chiếc hộp sắt nhỏ đó, lấy ra tấm bằng tốt nghiệp và bằng học vị đặt ở
trên cùng, hai nụ cười trong sáng liền vượt qua khoảng thời gian bảy năm dài
đằng đẵng và vô tư hiện ra trước mắt cô. Cô cầm tấm ảnh bắt đầu hơi ố vàng đó
trong tay, lấy ngón tay phủi lớp bụi trên đó, chàng trai trẻ trong ảnh có nụ
cười trong sáng, ánh mắt dịu dàng, đây mới là Lâm Tĩnh của cô, bây giờ cô phải
nhìn lại một lần nữa, vì trong khoảnh khắc thẫn thờ đó, đột nhiên cô phát hiện
ra mình không còn nhớ hình ảnh của Lâm Tĩnh trước năm 22 tuổi. Người đàn ông
đưa cô về ban nãy với bờ vai rộng, ánh mắt sắc sảo, nụ cười luôn tỏ ra tư lự,
bộ râu dưới cằm và quai hàm đã được cạo sạch sẽ nhưng vẫn hằn rõ, mặc dù trông
anh vẫn đàng hoàng, phong độ, nhưng cô không thể nào tìm lại được cảm giác
nương tựa, gần gũi như thuở nào. Hình ảnh cô trong mắt anh, phải chăng cũng
không phải là cô bé Trịnh Vi ngày xưa nữa. Cô không thể xóa sạch lớp bụi thời
gian phủ trên mặt họ.
Câu nói cuối cùng của Lâm Tĩnh ám ảnh mãi trong đầu Trịnh Vi, càng nghĩ càng
thấy nôn nóng, đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác này, anh nói thế là muốn ám
chỉ gì, hay do cô lại đoán sai một lần nữa?
Chưa đầy hai ngày sau, một cú điện thoại gọi đến văn phòng đã chứng minh cho sự phán đoán mơ hồ của cô.
“Xin chào, phòng giám
đốc Công ty 2 Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc”. Trịnh Vi nhấc điện thoại lên và
mở đầu bằng câu chào đã thuộc làu từ lâu. Tiếng cười vừa quen thuộc vừa xa lạ
đó khiến cô phải liếc sang phòng Chu Cù một cái rồi hạ thấp giọng: “Sao anh lại
biết số điện thoại của văn phòng em?” Sau khi hỏi xong cô mới thấy câu hỏi này
thật ngớ ngẩn, Việm kiểm sát nơi anh làm việc cùng ở một quận với Công ty 2,
đối với cơ quan kiểm sát và các ban ngành của quận, lấy số điện thoại liên hệ
của bất kỳ doanh nghiệp nào trong quận đều rất dễ dàng.
“Hôm đó em về vội quá, quên cả để lại số điện thoại di động”. Dường như Lâm
Tĩnh khá vui, giọng anh nói cũng có phần hồ hởi.
“Hiện đang là giờ làm việc”. Trịnh Vi lại không hào hứng như anh.
Lâm Tĩnh nói: “Ừ, làm việc nghiêm túc quá nhỉ. Thế nên bây giờ anh không có ý
định làm phiền em, có việc gì hết giờ làm việc sẽ nói sau, anh đến đón em hay
hẹn gặp em ở tiệm ăn?”
Trịnh Vi bật cười tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em nhận lời đi ăn với anh từ bao
giờ?”
Tiếng anh nhẹ nhàng, “Kiểu gì thì em cũng phải ăn cơm, coi như đi ăn cùng anh,
dạo này anh phải tiếp khách nhiều, lâu lắm rồi chưa ăn bữa cơm nào ngon, thấy
dạ dày cũng hơi khó chịu, em biết khu vực này chỗ nào có tiệm ăn thanh đạm
không?”
Dường như Trịnh Vi cũng mềm lòng hơn, trước kia anh ăn uống rất điều độ, chỉ
cần có thay đổi nhỏ là thấy đau dạ dày, nhưng cô vẫn tỏ ra cứng rắn: “Đau dạ
dày, đầy bụng thì tìm thuốc Sidashu, tối nay em phải làm thêm…”
“Làm thêm giờ đúng không?” Dường như anh đã biết trước cô sẽ nói như vậy, bèn
cười nói: “Không sao cả, công việc là quan trọng, em làm đến mấy giờ, anh đến
đón em. À, phải rồi, Giám đốc hiện giờ của em là Chu Cù phải không, hồi anh ấy
làm ở phòng Quản lý thị trường trên Tổng Công ty, bọn anh đã có lần ăn cơm với
nhau, hay là anh vừa đợi em, tiện thể đến thăm anh ấy một chút…”
“Không cần đâu, tự nhiên em nghĩ việc trong tay em để mai làm cũng được”. Lựa
gió xoay chiều vốn là sở trường của Trịnh Vi.
Lâm Tĩnh lại bật cười ra tiếng, “Vậy thì em cứ làm việc đi nhé, hết giờ anh đợi
em ở chỗ ngã tư gần Công ty em, em làm xong thì ra nhé, tối nay anh có thời
gian, đợi một chút cũng không sao”.
Trịnh Vi đặt điện thoại xuống, thầm rủa mình vô tích sự, tại sao mình lại ấm ớ
nhận lời anh ta nhỉ, sau đó cô lại nghĩ, không phải quân ta bất tài mà do kẻ
địch quá xảo quyệt, khiến cô mắc bẫy từ bao giờ cũng không hay.
Mặc dù biết rõ là cách một cánh cửa, Chu Cù ngồi trong không thể nghe thấy cô
vừa nói gì, nhưng cô vẫn thấp thỏm liếc về phía đó. Từ lúc đi về, sắc mặt của
Chu Cù tỏ ra hơi bất thường, cô đã làm việc bên cạnh anh ba năm nên biết rất
rõ. Lúc này đây anh như một quả bom không thể động tới, vừa nãy Trưởng phòng
Tài vụ bất chấp sự ngăn cản của cô gõ cửa đi vào rồi phải ấm ức đi ra mà không
được việc gì. Mặc dù không biết người nào cao tay làm cho Chu Cù vốn rất điềm
tĩnh nổi trận lôi đình, nhưng việc anh đóng cửa ý muốn nói rằng không được làm
phiền, cô không muốn biết nguyên nhân, chưa đến lúc thực sự cần thiết, tránh
cánh cửa đó càng xa càng tốt.
Lúc gần hết giờ làm việc, Trịnh Vi đã thu dọn xong đồ đạc từ trước, đột nhiên
cô nghe thấy tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ choang, tiếp đó là một tiếng
động lớn. Trong tình huống này cô không hỏi han gì e cũng không ổn, cô cũng lo
Chu Cù nhốt mình trong đó cả buổi chiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, nên
đành gõ cửa: “Sếp ơi, có chuyện gì đấy ạ?”
Bên trong tĩnh lặng như tờ. Trịnh Vi đã có phần sốt ruột, cô lại gõ cửa lần
nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì, bèn bấm bụng đẩy cửa vào.
Cửa đã mở, Chu Cù ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế da, giấy tờ vứt bừa bãi trên
bàn, các mảnh cốc vỡ rơi tung tóe dưới sàn. Trịnh Vi thầm kêu lên, trút giận cứ
việc trút giận, việc gì phải ném đồ đạc, ném đồ đạc cứ việc ném, nhưng sao lại
đi ném cốc? Sếp thì thỏa lòng, chỉ khổ thân cô - kẻ phải thu dọn chiến trường.
“Sếp ơi, sếp không sao chứ?”Trước mặt người khác cô gọi anh là “Giám đốc Chu”,
những lúc có riêng hai người cô đều gọi là sếp, anh cũng mặc cô.
Chu Cù xoa tay lên huyệt thái dương với vẻ vô cùng mệt mỏi, “Trịnh Vi, cô nhặt
hộ tôi giấy tờ lên”.
Trịnh Vi liền ngoan ngoãn làm theo, lúc thu dọn giấy tờ vứt văng vãi dưới đất,
vô tình cô nhìn thấy một tờ giấy nổi bật trong đó, đó là một bức thư nặc danh
được đánh máy, tố cáo Giám đốc nhiệm kỳ trước của Công ty 2, hiện giờ là Giám
đốc Công ty dịch vụ trực thuộc Công ty 2 - Giám đốc Công ty TNHH Kiến trúc
Thịnh Thông Phùng Đức Sinh. Trịnh Vi khẽ liếc một cái rồi thu ngay tầm mắt lại,
nhưng cuối cùng không nén nổi tò mò, cô lại liếc một lần nữa, thấy Chu Cù không
nói gì, biết là anh cho phép, bèn vừa thu dọn vừa xem, ngoài thư tố cáo, còn có
hồ sơ tài vụ Chu Cù lấy từ Công ty Thịnh Thông, mặc dù Trịnh Vi không thạo lĩnh
vực này, nhưng xem xong vẫn giật mình. Đối với tất cả các doanh nghiệp quốc
doanh lớn, sự tồn tại của các Công ty dịch vụ là rất mâu thuẫn và khó giải
quyết, một mặt do sự gò bó, cứng nhắc trong cơ chế của các doanh nghiệp nhà
nước và xuất phát từ nhu cầu phúc lợi của đội ngũ công nhân viên chức, trên
danh nghĩa cũng như về mặt cơ chế, các Công ty này tồn tại độc lập, nhưng thực
tế lại phụ thuộc vào các doanh nghiệp của nhà nước, hiện nay trước sự quản lý
chặt chẽ đối với nguồn tài sản nhà nước, vấn đề liên quan đến các Công ty dịch
vụ là một vấn đề nhạy cảm, sơ ý một chút là rất dễ lôi thôi, rút dây sẽ động
rừng ngay. Nhưng rõ ràng Phùng Đức Sinh không phải là người cẩn thận, mặc dù có
rất nhiều chuyện mọi người biết rõ là quy định ngầm, nhưng bề ngoài ông ta vẫn
giải quyết rất kém cỏi, đầy sơ hở và hết sức ngông cuồng.
“Sếp, cái này…” Trịnh Vi đặt tập giấy tờ đã sắp xếp gọn gàng lên bàn Chu Cù, cô
đã hiểu ra nguyên nhân khiến Chu Cù thịnh nộ, bất giác lòng đầy lo lắng. Cô
không nghi ngờ Chu Cù là con người chính trực, mặc dù trên danh nghĩa Thịnh
Thông có tư cách pháp nhân độc lập, nhưng thực tế lại trực thuộc sự quản lý của
Công ty 2. Bản thân Phùng Đức Sinh vẫn đang là nhân sự chính thức của Tổng Công
ty, hưởng chế độ như các viên chức tuyến giữa chính thức khác của Công ty 2,
hành động của ông ta sẽ khiến Chu Cù bị vạ lây, giải quyết không khéo sẽ khó
tránh khỏi trách nhiệm.
Đương nhiên là Chu Cù hiểu ý Trịnh Vi, anh thở dài, nói: “Ông Sinh tuổi tác như
thế rồi mà còn làm ăn thế đấy. Nhưng xét cho cùng, năm đó tôi mới đến làm việc
ở Tổng Công ty, chỉ là một anh kỹ sư quèn trên công trường, ông ta có giúp đỡ
tôi mấy lần, không có ông ấy chưa chắc tôi đã được như hôm nay, ơn đó tôi vẫn
ghi nhớ”.
“Nhưng…”
“Cô về đi, chuyện này cô biết thế là được, tôi sẽ có cách giải quyết”.
Trịnh Vi và Lâm Tĩnh ngồi trong tiệm ăn Nhật Bản yên tĩnh, trang nhã, lòng vẫn
day dứt chưa nguôi, tại sao thế giới người lớn lại có nhiều điều xấu xa, tồi tệ
và bất lực đến vậy.
“Em nghĩ gì vậy?” Lâm Tĩnh gắp vào bát cô món tẩm bột mà cô thích.
Trịnh Vi lấy đũa gảy gảy thức ăn trong bát, cô cảm thấy nên hỏi thẳng vấn đề:
“Lâm Tĩnh, tại sao anh lại đến tìm em?”
Lâm Tĩnh nhấp một ngụm rượu rồi từ từ đặt chén xuống, “Vi Vi, em nghĩ vì sao
anh đến tìm em?”
Trịnh Vi cười giễu, “Lẽ nào anh muốn nói, đến giờ anh mới bắt đầu hối hận vì sự
ra đi của mình, muốn chúng ta bắt đầu lại?"
“Em không muốn sao?”
“Lâm Tĩnh, nếu em nhớ không lầm thì anh ở Mỹ bốn năm, về nước đã được ba năm,
thời gian đó anh có vô số cơ hội, có thể tìm em một cách dễ dàng, nhưng bảy năm
qua, anh không hề cho em tin tức gì."
Cô vẫn như xưa, nói chuyện không bao giờ vòng vo.
Lâm Tĩnh nói: “Anh biết em sẽ nghĩ như vậy. Vi Vi, thực ra anh không dũng cảm
như em - có rất nhiều người giống anh không có được dũng khí như em. Bọn anh sợ
những điều rối ren không thể giải quyết, sợ sau khi hy sinh sẽ không được đền
đáp, sợ những việc không thể ngờ trước, càng sợ không đạt được cái mà mình mong
muốn. Hồi ở Mỹ, anh không dám chắc mình sẽ quên được chuyện xảy ra ở nhà, không
dám chắc mình có thể ở bên cạnh em như trước mà không có chuyện gì xảy ra, sau
đó anh về nước, cha anh cũng đã mất, lúc đó anh mới không kìm được nữa mà gọi
điện thoại cho em, bạn cùng phòng em nói, em với bạn trai em ra ngoài rồi. Thực
ra anh đứng gọi điện ngay dưới bốt điện thoại dưới ký túc xá của em, anh nhìn
thấy em đi về phía cậu ấy và cười rất tươi, lúc đó anh nghĩ, kể cả người đó là
anh, chưa chắc anh đã làm cho nụ cười của em rạng ngời hạnh phúc được đến thế.
Trong hoàn cảnh đó, anh theo đuổi em cũng có ý nghĩa gì, ngoài nỗi phiền muộn
vô ích, lúc ra đi anh đã phải lường trước được kết quả đó. Nếu anh coi em là em
gái của anh, anh có thể ở bên em mà không phải bận tâm gì cả, nhưng em không
phải là em gái của anh, anh buộc phải lựa chọn hoặc anh phải ra đi, hoặc anh
phải có được một kết quả. Anh không thích sự vô vị và những nỗi buồn vô ích, em
sẽ thấy anh ích kỷ, nhưng con người luôn lựa chọn cách bảo vệ mình một cách tối
đa. Anh là một người bình thường, Vi Vi, anh đã gặp rất nhiều người giống như
anh, chính vì lẽ đó, sau này anh mới biết Tiểu Phi Long độc nhất vô nhị đáng
quý biết bao”.
Trịnh Vi thở một cái rất sâu, nói với vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Có lẽ
em cũng nên làm một người bình thường, thế gian này làm gì có Tiểu Phi Long?”
“Em không tin cũng không sao, kể cả không có em trong bữa tiệc cưới hôm đó, anh
cũng đã có dự định sẽ liên lạc với em”.
Cô liền cười, “Chuyện xảy ra đã quá lâu rồi, cuối cùng anh mới phát hiện ra
rằng em không hạnh phúc như anh tưởng tượng, nên anh đã rất vĩ đại quay lại để
cứu sự cô đơn của em đúng không? Hay là giờ đây cuối cùng anh đã chắc chắn có
được kết quả mà anh mong muốn, anh đoán em sẽ mừng rơi nước mắt và nói, coi như
bảy năm đó không tồn tại, bọn mình sẽ lại như ngày trước. Anh nhầm rồi, Lâm
Tĩnh, bảy năm đó vẫn hằn sâu trong ký ức em, em đã sống cuộc sống của riêng
mình, một cuộc sống không có anh. Em không còn là Tiểu Phi Long của anh, em đã
yêu người khác”.
“Nhưng em và cậu ấy không đi đến kết quả gì”.
Lâm Tĩnh nói. “Đúng vậy, anh ấy cũng đi Mỹ giống anh, ngay cả cơ hội chờ đợi
cũng không cho em, hiện tại em là một cô gái cô đơn liên tục thất bại trong
những cuộc hẹn hò, nhưng nếu em bắt buộc phải tìm một người đàn ông thì em thà
như Nguyễn Nguyễn, lấy một người xa lạ chỉ gặp mặt sáu lần, mà không lựa chọn
anh. Sống với một người đàn ông xa lạ cho đến hết đời, em sẽ chấp nhận số phận
đó, nhưng nếu người đó là anh, em sẽ không cam chịu!”
Cuối cùng họ không ăn được hết bữa, Trịnh Vi vội vã bỏ về giữa chừng, Lâm Tĩnh
liền đuổi theo, cuối cùng đưa được cô về khu tập thể.
Đêm khuya, khi Trịnh Vi đang ngủ nửa say nửa tỉnh thì nhận được tin nhắn Lâm
Tĩnh gửi đến: “Vậy em hãy coi anh như người xa lạ”.
Cô gục đầu xuống gối, nước mắt giàn giụa.