Thiếu nữ toàn phong 4 - chương 15
Đêm.
Tại một khách sạn cao cấp ở Nhật Bản.Võ phục ướt đẫm, Kim Mẫn
Châu hét một tiếng, đá vào tấm bia trong tay Mân Thắng Hạo. Côđã tập
đúng ba giờ đồng hồ, gấp đôi lượng thời gian tập bình thường. Ngườiđã
mệt phát run, nhưng sâu trong mắt Kim dường như vẫn có núi lửa đang phun
trào, tiếp tục đá, đá hậu, đá chéo, phẫn nộ hét to đuổi theo đạp thẳng
vào tấm bia vẽ hình bàn chân trong tay Mân Thắng Hạo!
“Hây…!”
Thân vọt lên với sức mạnh muốn đạp nát tấm bia!
“Tinh tang.”
Tiếng chuông cửa bị ai đó ấn không đúng lúc.
Mân Thắng Hạo ra mở.
Trong
một tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ khách sạn đã ba lần xuất hiện. Cô
ta bước vào đưa mắt nhìn bộ sofa và bàn trà bị dẹp sang một bên, thấy
Kim Mẫn Châu đứng trên khoảng trống giữa phòng khách đang bực bội nhìn
mình, phục vụ e ngại nói:
“Rất xin lỗi, chúng tôi lại nhận được điện
thoại phàn nàn của khách, bây giờ đã là mười một giờ đêm,khách đã đi
ngủ, cần yên tĩnh. Cô xem, liệu có thể…”
“Mới mười một giờ đã ngủ, quá nực cười!”, Kim Mẫn Châu giận dữ hét, “Bảo bọn họ bịt tai lại!”
“Vâng , tôi biết rồi, chúng tôi sẽ yên lặng.”
Mân Thắng Họa điềm tĩnh trả lời, tiễn cô phục vụ đi ra rồi đóng cửa lại.
“Mặc kệ bọn họ! Chúng ta tiếp tục!”
Xua tay, thở hai hơi, Kim Mẫn Châu chuẩn bị tập tiếp. Cô không tin, lần này cô lại thua Thích Bách Thảo!
“Mẫn Châu!”
Mân Thắng Hạo nhìn Kim Mẫn Châu mướt mồ hôi, hạ giọng nói:
“Cô quá căng thẳng.”
“Căng
thẳng! Ha, tôi mà căng thẳng?”, như bị hạ nhục, hai mắt Kim trợn tròn,
“Lần này nhất định tôi sẽ đánh bạiThích Bách Thảo! Tôi biết, lần này tôi
nhất định có thể đánh bại cô ta!”
Mân Thắng Hạo giơ tay, nắm vai trái Kim Mẫn Châu, bóp mạnh.
“A…”
Kim Mẫn Châu đau kêu ré lên!
“Các
cơ của cô đã căng đến mức rắn như thép, đòn ra chân cũng trở nên cứng
nhắc”, Mân Thắng Hạo nghiêm giọng, “Chẳng lẽ cô không nhận ra!”
Bĩu môi, Kim Mẫn Châu hơi ủ rũ.
“Cô
lo gì chứ?”, Mân Thắng Hạohỏi thẳng, “Không chỉ bởi Thích Bách Thảo
đúng không?Khi quyết định tham gia cuộc thi này, còn chưa biết Thích
Bách Thảo cũng tham gia, cô đã bắt đầu căng thẳng, tại sao?”
Gió đêm nhè nhẹ lay rèm cửa sổ.
Mồ hôi khô dần, người cũng mát hơn, Kim Mẫn Châu sững người, chán nản ngồi phịch xuống nền, nói: “Tôi hơi sợ.”
“Sợ gì?”
“…”
Mím môi, sắc mặt nhợt nhạt, Kim Mẫn Châu uể oải lắc đầu: “Chỉ là sợ
thôi, Mân Thắng Hạosư huynh, lần đầu tiên huynh ra nước ngoài thi đấu,
có thấy sợ không?”
“Không.”
Đáp gọn một tiếng, Mân Thắng Hạo nghĩ
đến trận thi đấu quốc tế đầu tiên của mình năm năm trước. Lúc đó đối thủ
là Phương Đình Hạo đang làm mưa làm gió trên võ đài, nhẹ nhàng ẵm giải
quán quân lần đó, còn mình bị thua ở trận bán kết, không có cơ hội giao
đấu với Phương Đình Hạo.
“Tại sao không sợ?”
Kim Mẫn Châu ngạc nhiên.
“Tôi
mới gia nhập làng Taekwondo, không ai biết tôi là ai”, Mân Thắng Hạo
thản nhiên nói, “Dù bị loại ngay từ vòng đầu, tôi cũng chẳng có gì đáng
xấu hổ.”
“Sao lại không xấu hổ?”
Kim Mẫn Châu xúc động, nắm chặt hai tay, giọng cay cú:
“Nếu
không đoạtđược giải quán quân, nếu thất bại, thì quá nhục nhã! Là nỗi
nhục vĩnh viễn không thể rửa được! Hoặc là không thi đấu, hoặc là nhất
định phải đoạt giải quán quân!”
“Nếu vậy, mọi trận đấu nên chỉ có một người tham gia, bởi vì vĩnh viễn chỉ có một giải quán quân”, Mân Thắng Hạo trả lời.
Kim Mẫn Châu cau có lườm anh ta!
Ngực phập phồng thở gấp, nghiến răng, lát sau Kim Mẫn Châu vẫn giọng cay cú:
“Người
khác có thể thua, nhưng tôi không thể!Mặc dù không ai nói ra, nhưng tôi
biết, giới Taekwondo Hàn Quốc đều vẫn nhớ trận đấu của cha tôi! Năm xưa
cha tôi là niềm hi vọng của toàn dân Hàn Quốc lại thất bại ở trận đầu
tiên của vòng loại…trận ngày mai, cũng là trận đấu chính thức đầu tiên
của tôi! Nếu tôi không giành được giải quán quân, nếu trong trận đầu
tiên của vòng loại, tôi cũng…”
Nghiến răng kèn kẹt.
Kim Mẫn Châu
đầu cúi gắm, không để Mân Thắng Họa nhìn thấy mắt mình đỏ hoe! cô không
muốn thất bại, cô muốn tỏa sáng ngay trận đầu, đứng trên bục cao nhất
lĩnh giải quán quân.Cô phải để thiên hạ nhìn thấy, cô là con gái của Kim
Nhất Sơn, là kẻ mạnh nhất, là một nhà vô địch bẩm sinh!
***
Gió đêm lay động rèm cửa sổ.
Mắt
mở to, Bách Thảo vơ vẩn nhìn lên trần nhà. Ngày mai phải thi đấu rồi,
buổi sáng là vòng loại, nếu có thể lọt vào Top mười sáu người đứng đầu
là có thể vào vòng tiếp theo, thậm chí chung kết buổi chiều. Đây là lần
đầu tiên cô tham gia giải quốc tế lớn như thế này, những trận trước đây
đa số là thi đấu các cấp dành cho thanh thiếu niên, cấp thành phố,
nhiều nhất là cấp tỉnh. Cuộc thi Hoa hậu Taekwondo là cuộc thi được quan
tâm nhất cô từng tham gia.
Tâm trạng hơi lo lắng.
Nhưng cũng không quá căng thẳng.
Nhược
Bạch sư huynh nói, phải chuẩn bị tốt tâm lý. Hãy coi trận đấu ngày mai
là cuộc thách đấu giữa các võ quán ở Ngạn Dương. Dẫu tất cả khán giả đều
hò reo cổ vũ cho “Đình Nghi” cũng phải tập trung toàn bộ tâm sức thi
đấu thật tốt.
Vậy thì…
Chỉ cần coi nó là trận đấu bình thường là được.
Nhắm mắt, hít một hơi.
Bách
Thảo khẽ trở mình, cố gắng để ngủ thật nhanh, nhanh chóng đưa cơ thể
vào trạng thái tốt nhất, trận đấu ngày mai phải gặp Katou rồi.
“Khụ! Khụ!”
Đêm khuya, bên kia cánh cửa vọng đến tiếng ho khe khẽ của Nhược Bạch.
Từ
từ ngồi dậy, trong bóng tối, Bách Thảo nhìn về phía cánh cửa giấy,
lòng chợt se thắt. Bắt đầu từ sáng nay, khi xem trận đấu tiên vòng loại,
Nhược Bạch đã bắt đầu ho. Buổi chiều luyện tập thông thường ở bãi đất
trống ngoài phòng, Nhược Bạch càng ho dữ, hai tay cầm tấm bia cho cô có
lúc thoáng run.
Cô thật sự rất lo.
Lo Nhược Bạch sư huynh bị ốm.
Mặc
dù thân nhiệt anh không cao, nhưng có phải một số bệnh không biểu hiện
bằng sốt? Nắm chặt một góc tấm chăn mỏng trên người, trong bóng tối,
Bách Thảo bồn chồn nghe tiếng ho cố kìm từ bên kia cánh cửa, nhưng từng
tiếng ho vẫn không kìm được, liên tiếp vọng sang.
“Nhược Bạch sư huynh…”
Quỳ trên chiếu trúc, Bách Thảo lo lắng giơ tay định kéo cánh cửa giấy.
“Tôi không sao.”
Ở
phía bên kia, giọng Nhược Bạch hổn hển vì cơn ho, sau đó không đợi cô
kéo cửa, một tiếng “soạt” khẽ vang, từ bên kia anh đã khép chặt cánh cửa
giấy.
“Nhược Bạch sư huynh!”
Âm thanh chùng xuống, Bách Thảo càng bất an, vội vàng đập tay vào cánh cửa giấy, gọi:
“Nhược Bạch sư huynh, em muốn sang xem huynh thế nào. Để em sang, được không?”
“Ngủ đi.”
Dường
như cố hết sức nén cơn ho, giọng Nhược Bạch hơi nghẹn. Phía bên kia
phát ra âm thanh lạo xao như tiếng người trở dậy trên chiếc chiếu trúc.
“Trong phòng hơi bí, tôi ra ngoài cho thoáng. Em ngủ đi, đừng đợi tôi.”
“Em…”
Bách Thảo cuống quýt, vội đứng lên.
“Không được đi theo!”
Trong
bóng tối, giọng Nhược Bạch khàn đặc, lạnh bưng, khiến Bách Thảo đứng
sững tạ chỗ. Đêm tối chỉ nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tiếng
bước chân xa dần rồi mất hẳn trên hành lang.
Kéo rèm cửa sổ.
Ánh
trăng chiếu vào, Bách Thảo cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn bóng người quen
thuộc từ cửa chính bên dưới đi ra. Trên lối đi tĩnh mịch trong khách
sạn, bóng Nhược Bạch thanh lạnh như thân cây tùng, gầy gò vô cùng. Từ
cửa chính bên dưới, anh đi xa dần, bóng nghiêng nghiêng đổ dài dưới
trăng.
Cô biết.
Nhược Bạch sư huynh sợ cô lo lắng.
Sợ tiếng ho của anh làm cô mất ngủ.
Nhược Bạch sư huynh muốn cô ngày mai thi đấu thật tốt.
Cô biết.
Cô biết hết.Nhưng…
Đêm
khuya ở xứ lại thế này, nhưng lại không dám trái lời anh, Bách Thảo nôn
nao thấp thỏm, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe! Vội chạy đến lục trong ba
lô lấy ra chiếc điện thoại màu trắng, vội vàng ấn mã số khu vực quốc tế
rồi nhấn số điện thoại của anh.
Kết nối rồi!
Trong màn đếm ngoài cửa sổ.
Thấp thoáng.
Tiếng nhạc chuông từ phía xa trên lối đi dưới lầu vọng đến…
“… Nguyện vì em
anh nguyện vì em
quên cả tên mình
vì một giây ở lại bên em…”
Nhạc
chuông từng tiếng vang lên, nhưng không có người nhận, Bách Thảo cầm
điện thoại vội trở lại bên cửa sổ để nhìn ra. Trên lối đi nhỏ yên tĩnh
ngập sắc đêm, vẫn thấy bóng Nhược Bạch, anh đứng lại, cúi đầu nhìn điện
thoại đang vang lên tiếng hát trong tay.
“…Nguyện vì em
anh nguyện vì em
lang thang tận cuối trời…”
Cuối cùng Nhược Bạch lặng lẽ nhấn nút.
Bách Thảo mừng quýnh.
Áp điện thoại vào tai, cô đứng bên cửa sổ vui vẻ khẽ gọi:
“Nhược Bạch sư huynh!”
“Tút…tút…tút”
Trong
máy vang lên những tiếng tút tút tắt máy, lòng cô bỗng chùng xuống. Khi
côhoang mang nhìn về lối đi ngoài cửa sổ, bóng Nhược Bạch cơ hồ đã biến
mất trong màn sương mù mờ ảo, chỉ còn lại mảnh trăng cong cong vàng
nhạt trên nền trời đen thẫm.
Gió đêm lành lạnh lướt qua.
Bách Thảo thấp thỏm đứng rất lâu bên cửa sổ, thầm mong một giây sau sẽ thấy bóng Nhược Bạch quay về.
Đêm mỗi lúc càng khuya.
Gục đầu trên bệ cửa sổ, chốc chốc lại nhìn về cuối lối đi phía xa. Mí mắt nặng dần, đầu lúc lại đập vào khung cửa.
Màn đêm dần trắng.
So vai gục trên bệ cửa sổ, người hơi lạnh, cô ngủ chập chờn, thỉnh thoảng lại lắp bắp nói mơ.
Sáng sớm, cánh cửa giấy bị kéo nhè nhẹ.
Người
thấm đẫm hơi sương, Nhược Bạch cau mày nhìn Bách Thảo co ro ngủ gật bên
cửa sổ, nhẹ nhàng bế cô đặt lên tấm nệm trải trên chiếu trúc. Cẩn thận
đắp chăn cho cô, anh ngồi bên cạnh, rất lâu không nỡ đánh thức, muốn để
cô ngủ thêm lát nữa.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Trên gối, Bách Thảo cau mày, hàng mi rung rung.
Nhược
Bạch đứng dậy, nhón chân bước đến cửa sổ, thận trọng định kéo rèm che
bớt ánh nắng nhưng chợt nghe thấy phía sau có tiếng động, Bách Thảo ngồi
bật dậy như lò xo!
“Nhược Bạch sư huynh!”
Giọng tràn trề vui mừng
và mong đợi. Nhược Bạch quay người bắt gặp đôi mắt trong vắt rạng bừng
niềm vui như ánh mặt trời ngoài cửa sổ!
“Nhược Bạch sư huynh, huynh… huynh về lúc nào thế?”
Giọng nói thoáng chút bất an, Bách Thảo lo lắng nhìn anh.
“Về rất sớm, từ tối qua.”
Nhược Bạch nói.
“A, về rất sớm ư?”, Bách Thảo ngẩn ra, “Tại sao em không biết nhỉ?”
“Em ngủ say quá”, lấy cho cô chậu nước rửa mặt, Nhược Bạch nói, “Tôi bế em từ cửa sổ lên nệm, em cũng không biết.”
Bạch Thảo đỏ mặt.
Ngượng nghịu gãi đầu, miệng lúng búng:
“Vậy…vậy sao?”
Thở phào. Phù! cô rất sợ Nhược Bạch sư huynh suốt đêm không ngủ, như thế người rất mệt mỏi, nghĩ vậy, cô lại sốt ruột hỏi:
“Thế bây giờ huynh đã thấy dễ chịu hơn chưa?”
“Tối qua ngủ say, rất dễ chịu”, Nhược Bạch giọng thản nhiên như không, “…cũng không ho nữa.”
Đúng thật!
Nãy
giờ không thấy Nhược Bạch sư huynh ho tiếng nào, lòng rộn vui,Bách Thảo
ngây ra nhìn anh không nói được gì, rồi bỗng nở nụ cười thật tươi.
“Mau dậy thôi.”
Mắt
ánh lên vẻ ấm áp, Nhược Bạch để khăn mặt bên cạnh chậu nước, bàn chải
đã quệt sẵn kem đánh răng. Nhìn cô ngoan ngoãn chạy đến, nhanh nhảu cúi
đầu đánh răng, nhìn mái tóc hơi rối vừa ngủ dậy cửa cô, lòng anh ấm áp
như có ngàn tia nắng, anh nói:
“Không vội lắm, vẫn còn sớm.”
***
Từ
khách sạn, trước khi đi bộ đến nhà thi đấu, hai người đã ăn sáng ở một
quán bên đường. Khi Nhược Bạch và Bách Thảo đến nơi, tuyển thủ các nước
hầu như đã đến đông đủ.
Ánh đền sáng rực nhà thi đấu.
“Katou…!”
“Katou…!”
Mặc
dù Bách Thảo đã chuẩn bị tâm lý khá tốt, nhưng nhìn khấn giả Nhật Bản
khí thế bừng bừng ngồi chật khán đài, tay vẫy những lá cờ nhỏ, băng rôn
cổ vũ vàng rực chăng khắp nơi vẫn khiến cô hơi sững người.
Trận khai
mạc hôm qua, trên khán đài chỉ có khoảng tám phần khác giả. còn hôm nay
mới chỉ là trận đấu vòng loại mà người xem đã đông như thế.
“Katou…!”
“Katou…!”
Các tuyển thủ còn chưa xuất hiện, tiếng cổ vũ đã ầm vang đinh tainhức óc!
“Đi thôi.”
Nhược
Bạch nhẹ nhàng nói, như không nhìn thấy bầu không khí trước mặt. Bách
Thảobất giác cũng thấy lòng nhẹ phần nào, theo Nhược Bạch tới phòng đợi
dành cho tuyển thủ, thay võ phục, bắt đầu làm một số động tác khởi động ở
một góc rộng trong phòng.
Khi G. Katou cùng huấn luyện viên đi vào,
lập tức bị các fan hâm mộ và đám phóng viên người Nhật vây quanh. Các
phóng viên chen nhau giơ micro, đặt hàng loạt câu hỏi về trận đấu.
G.Katou chỉ cười không trả lời, huấn luyện viên của cô nghiêm mặt, cảnh
báo phóng viên không được hỏi nhiều, gây áp lực cho cô.