Nụ hôn của gió - Chương 4
-------------------------
Bình thường 3 đứa rất ít ăn chung. Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi ấy.
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà vừa hôm qua Phong tỏ tình với nó, hôm
nay cả 3 đứa lại cùng được nghỉ. Trời ah! Nó đã hết ngượng đâu cơ chứ. Mới tối
hôm qua lúc về phòng nó đã định cứ tạm tránh mặt Phong đã rồi tính sau thì hôm
nay 3 đứa lại ngồi cùng nhau trong một bàn ăn, nó lại còn ngồi đối diện Phong
nữa chứ. Lúc sáng nó định chuồn nhưng lão Zun dở chứng lại bắt nó ở nhà. Bình
thường nó có " quyền lực" hơn, nhưng từ ngày Phong dọn đến, lão bắt
đầu ra vẻ " bề trên" nên nó đành ngậm ngùi nghe lời. Ngồi ăn mà mặt
nó cứ như sắp phải đi đánh trận ấy, nó cúi gằm mặt xuống, mấy lần ngẩng lên lén
nhìn Phong đều thấy Phong đang nhìn nó cười tủm tỉm. Nhận thấy 2 " sinh
vật lạ" trong bàn ăn, lão Zun tự hỏi hai đứa này làm sao mà một đứa thì cứ
cúi mặt xuống bàn, một đứa thì cứ ngồi cười y như một thằng thiểu năng???? Thắc
mắc mãi mà vẫn không tự trả lời được, lão đành hỏi:
- Hai đứa mày làm sao thế?
- Không...
Nó đang nói thì bị Phong chặn họng:
- Zin đang ngượng ạ. Em vừa tỏ tình với cô ấy hôm qua.
" Khụ...khụ..."
Nó và lão Zun đều bị sặc, chỉ khác là lão sặc cơm còn nó sặc canh. Cái tên
Phong này, cứ nhăn nhăn nhở nhở ( y như dê ăn su hào) nói như đúng rồi thế. Đồ
hâm! Nó làu bàu.
- Thế nó có đồng ý không?_ ( Lão Zun này nhìn thế mà còn hỏi à???)
- Sắp ạ!
Phong lại cười. Nó nghiến răng, thầm nghĩ Phong phải cảm ơn bố mẹ hắn vì đã
sinh ra hắn có bộ mặt đẹp trai với nụ cười thiên thần chứ không thì nó chẳng nề
hà gì mà không phi ngay cái dép vào mặt anh chàng. Grừ...
" Không phải ta mới quen nhau 2 tháng, mà là 17 năm rồi..."
Phong nói vậy là sao nhỉ? 17 năm trước nó mới có 3 tuổi, vậy mà đã quen một
thằng bé đẹp trai ư????(^_^). Chắc Phong đùa thôi. Nó nghĩ bụng. Nhưng không
hiểu sao khi ở gần Phong đúng là nó có cảm giác thân quen lắm, dễ chịu lắm...
Đang mải suy nghĩ thì lão Zun kéo nó ra một góc, thì thầm:
- Thằng nhóc nó đùa ah?
- Không. Anh ta nói thật đấy.
- Hả? Thế mày có thích nó không?
- Em chả biết.
- Sao lại không biết? Mày có thích nó không thì mày phải rõ chứ?
- Em không biết thật. Với lại cũng chưa muốn nghĩ đến, đau đầu lắm..
- Thế trước với thằng Vũ sao mày không kêu đau đầu?
- Thì " biết mùi" rồi nên mới ngán.
- He he mẹ là mẹ quý nó lắm đấy, mày yêu nó luôn cho rồi, yêu thằng khác mất
công bà già cằn nhằn.
- Anh thôi đi, xí xớn chuyện người nhớn. Em còn chưa trị tội anh dạo này là hơi
bị " lạm dụng chức quyền" đấy nhá.
- Tao là anh mày cơ mà.
- Anh thích ra oai hả? Anh có tin em có cách làm cho con Lùn hít le anh không?
- Ơ...thôi mà...( tội nghiệp thằng bé)
- Hớ hớ, từ sau cấm lên mặt nhớ.
- Biết rồi, mà này, anh thấy thằng đấy hay chứ...
- Đã nói là không xí xớn cơ mà.
- Dạ, vâng ạ.
----------------------------
Từ hôm Phong tỏ tình với nó đến giờ thì ngoài cái câu " anh yêu em"
nhạt toẹt ra thì chẳng có thêm hành động nào để chứng minh cho nó thấy là Phong
yêu nó cả ( người ta nói chân thành thế mà kêu nhạt toẹt!!!). Như kiểu "
em muốn tránh thì anh chiều luôn" ấy, tức nổ! Thế này mà gọi là yêu ah? Ối
giời! Nghĩ giề thế này hả Zin? Cứ như mày nhận lời rồi í, mới chia tay gần 2
tháng mà đã tăm tia. Hỏng! ( thế bao lâu mới được yêu hả Zin???). Ơ..mà nếu nói
vậy thì như thế nào mới gọi là yêu nhỉ? Như nó và Vũ chăng? Uh, đúng là 2 đứa
nó ( đã từng) yêu nhau mà. Mỗi lần nghĩ đến Vũ, nó vẫn cảm thây buồn. Dù gì 2
đứa cũng yêu nhau gần 2 năm, lâu đấy chứ, đủ để có vô khối kỷ niệm... Đến bây
giờ nó dám khẳng định, Vũ yêu nó, ngay cả khi nó làm đau lòng anh thì anh cũng
vẫn dịu dàng với nó, và luôn luôn mong cho nó hạnh phúc, thậm chí ngay cả khi
người mang lại hạnh phúc đến cho nó không phải là anh... Thế nên khi nó nói
không thể quay lại, khi Phong kéo nó đi, Vũ cũng chỉ cười buồn mà không níu kéo
khiến nó hụt hẫng kinh khủng. Lúc ấy, nếu như Vũ chịu giữ tay nó lại, nói một
câu, uh, chỉ cần nói một câu " Em đừng đi!!" thôi, có lẽ nó sẽ không
do dự gì gạt tay Phong ra mà ở lại cũng nên. Như vậy có phải là nó còn yêu Vũ
không nhỉ? Nó cũng không biết... Nó vốn là một đứa dứt khoát, còn Vũ lại là
người thiếu quyết đoán điển hình. Chính vì cái sự không biết đấu tranh của anh
làm nó thấy nản ( nhưng cũng không trách Vũ được, có lẽ công việc sau này của
Vũ không cần lắm đến sự quyết đoán, Vũ học Mỹ thuật, còn nó học Luật, vì thế nó
luôn dứt khoát chăng?). Nó tự hỏi nếu không xuất hiện con bé An thì nó và Vũ sẽ
ra sao? Tình hình là nghĩ nhiều chỉ làm tăng stress lại không vui, thế nên nó
quyết định...không nghĩ nữa. Cày game sướng hơn!!!
Đang chơi " vào gu" thì có tiếng gõ cửa. Giờ này chắc chỉ có lão Zun
thôi. Không buồn rời mắt khỏi trò Army of two, nó nói vọng ra:
- Anh vào đi.
Người vừa gõ cửa bước vào. Nó không quay lại mà vừa tiếp tục lái quả Hoover
chiến đấu vừa nói:
- Tí anh về phòng rồi " cày đôi" vời em nhá. Mà thôi, về bê luôn máy
anh sang đây cho tiện. Cái thằng đang đánh phối hợp với em như kiểu gà công
nghiệp í, bảo nó che cho em bắn mà cứ chạy lung tung cả lên, mà hình như nó còn
chẳng biết nhảy dù co-op là gì nữa thì phải.
Nó vẫn nói liến thoắng mà không biết đến nụ cười của người đằng sau nó. Quái!
Lão Zun hôm nay ăn nhầm cái gì mà ít nói thế nhở? Mọi hôm sang là bắn liên
thanh cơ mà. Tò mò nên nó dừng chơi, quay lại để rồi giật mình khi thấy người
trong phòng mình không phải lão già Zun, mà là Phong!!!
- Úi! Là anh à? Thế mà chẳng mở mồm nói câu nào làm em cứ tưởng lão Zun hôm nay
bị ngộ độc, suýt nữa thì rụng cả tim.
- Thì anh đang chờ nó rụng để nhặt đây.
- Xì, mơ đi nhá...oái! đừng động vào đống máy bay đấy.
Giời ah, thốt ra cái câu ngu si gì thế này? Anh chàng lại đánh đồng mình vào
loại keo kiệt bủn xỉn thì nhục. Nhưng mà ai bảo cứ táy máy cạnh cái tủ bày đống
mô hình máy bay của nó cơ, cả một gia tài đấy ạ.
- Mai em có rỗi không?
- Nếu lũ quỷ kia không gọi thì chắc là rỗi. Sao ạ?
- Vậy mai đi cùng đội tình nguyện bọn anh nhá.
- Đi đâu hả anh?
- Đến làng S.O.S
- Được ạ_ nó hào hứng.
Nó đi là vì nó thích thôi, chắc Phong không biết hội chúng nó vẫn thường xuyên
đến đấy, chứ nó đi không phải vì muốn đi cùng Phong.
Nó quay ra tắt máy vì tính, không chơi điện tử nữa mà làm một việc " hoành
tráng" hơn là...học bài. Thế nên nó " xua" Phong về.
- Thôi anh ra khỏi phòng đi, em học.
- Anh mang sách sang học cùng em nhé!
- Huh???
- Mình cùng khoa mà, em có gì cần hỏi anh sẽ giúp.
- Vậy cũng được.
Bây giờ nó mới thấy nó sai lầm thế nào khi để Phong sang học cùng nó. Anh chàng
bảo sang giúp nó??? Có mà giúp nó nổ đầu thì có.
..................
- Zin này!
- Dạ..
- Anh vừa mới phát hiện em không bấm lỗ tai.
- Em không thích, nhưng thôi anh học đi.
..................
- Zin!!! Mắt của em màu nâu, giống màu mắt anh.
- Grừ......
..................
- Ôi, Zin! Em cứ đáng yêu như thế thì làm sao anh tập trung học được...
- Thế thì anh về phòng anh mà học.
- Không, anh muốn học cùng em mà.
- Vậy thì anh ngồi yên đi cho em học nữa. Em chỉ học được vào ban đêm thôi.
- Anh biết rùi...
..................
- Zin!!!!
- ANH VỀ PHÒNG NGAY CHO EM!!!
Nó gào lên. Đến hết chịu nổi anh chàng này. Bó tay! Nhưng nhìn cái dáng tiu
nghỉu bước ra khỏi phòng nó lại thấy tội tội, còn nếu để Phong ở đây thì có đến
sáng mai nó cũng không học xong mất.
" Show me you love me
Why did you leave me, all alone..."
" Hip is calling"
- À lố! Chào em Híp.
- Lố cái giề? Mai đội tình nguyện của tao đến làng S.O.S đấy. Mày có thấy Phong
nói gì không?
- Có, nhưng mà tao nhớ là trong hội không có đứa nào tham gia vào đội tình
nguyện cơ mà. Mày vào lúc nào thế?
- Lúc biết Phong có trong đội.
- Hả??? Cái gì?
- Mày không biết à? Tao thích Phong.
- Không, tao tưởng mày đùa.
- Đùa mày được tiền ah? Ah, mày ở cùng Phong có thấy Phong có bạn gái hay để ý
đến ai chưa?
(" Úi! Không lẽ lại nói Phong thích mình, không được, con Hip nó thù mình
mất!")
- À..ờ...tao không thấy.
- Thế thì tốt. Mày mà thấy Phong tia em nào thì nói với tao ngay để tao xem mặt
" tình địch" nhé!
(" hả? đã được xếp vào tình địch rồi cơ ah? toi rồi..hic hic")
- À...ờ...Ah mai tao rủ cả lũ kia đi nhá. Lâu không gặp lũ nhóc ở đấy, nhớ
phết.
- Ấy, tao bảo này, chúng mày...không đi được không?
- Sao cơ? Lão Phong rủ tao đi mà. Tao đồng ý rồi.
- Hic, sao mà chậm tiêu thế, viện cớ gì đấy ở nhà đi, ốm chẳng hạn. Có mấy khi
gặp riêng Phong mà không có bọn mày đâu..
- Riêng cái mốc xì! Đi cùng cả đội cơ mà. Với lại ai cho mày trù ẻo tao thế hả?
Liệu hồn. Nhưng mà thôi, mai không đi cũng được.
- Ôi, yêu Zin nhất đời đấy. Chụt chụt...
- Gớm quá. Thôi cúp đê.
- Dạ.
.......................
Vậy là Híp thích Phong? Chắc nó không cần phải cố gắng để biết nó có thích
Phong không nữa nhỉ? Quyết định thế mà lại thấy hơi khó chịu...Nhưng mà thôi,
cũng sắp hết hai tháng rồi, Phong sắp về nhà, là hàng xóm với con Híp chắc mọi
chuyện sẽ ổn thôi. Đi ngủ vậy! Nhức đầu quá...Nói là nói vậy nhưng nó vật lộn
mãi mà không ngủ được. " Không phải ta mới quen nhau 2 tháng, mà là 17 năm
rồi...". Câu nói của Phong cứ lởn vởn trong đầu nó, 17 năm trước nó quen
Phong như thế nào? Nó đã cố gắng nhớ và tự hỏi câu này không biết đã bao nhiêu
lần nhưng rồi vẫn không tài nào nhớ nổi. Trí nhớ của nó vốn đã không tốt, quá
khứ dường như đã bị chôn chặt và nó thì không có khả năng " đào" ra được
tí tẹo nào dù chỉ là một mẩu ghép tí hon. Vật vã mãi với một mớ bòng bong tự
vấn, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết nữa...
-----------------------------
- Đi thôi Zin._ Phong giục.
- Em...sorry anh nhá. Hôm nay em có hẹn mà em quên mất. Anh đi cùng đội nhé?
Con Híp cũng đi cùng đấy ạ.
- Híp???
- Anh vẫn chưa nhớ hết tên lũ bạn em nhỉ? Con Híp là cái đứa hàng xóm của anh
í, nó tên Vân My.
- Ah, anh nhớ rồi, cô bé mới vào đội thì phải, thảo nào cứ thấy con bé quen
quen ( hic hàng xóm lạ nhỉ? Mà lão Phong còn không nhớ con Hip là ai nữa...)
- Vâng...
- Mà...em có hẹn với ai?
- Ah...với bọn bạn em.
- Uh, thôi anh đi một mình vậy, tiếc thật.
- Bi bi anh.
- Uh anh đi đây. Mà này chỉ đi chơi với bạn gái thôi nhé, không là anh ghen
đấy. Em là bạn gái anh mà.
- Em là bạn gái anh lúc nào?
- Trước sau gì cũng thế thôi mà.
- Xì, nhận vơ không biết ngượng. Thôi anh đi đi muộn bây giờ.
- Uh, bi bi em yêu...
- Ớn quá, GO AWAY!
- ........^_^
Phong nhăn nhăn nhở nhở lên xe đi. Nó cũng lôi xe ra, đến chỗ đám chiến hữu
thôi.
-----------------
-
Cái
gì????_ 4 đứa gào lên
- Chúng mày bé bé cái mồm thôi_ Nó nhăn mặt_ Chuyện có người yêu tao là không
thể xảy ra à?
- Không phải vậy_ Con Lùn từ tốn_ Mà bởi vì con Híp cũng thích Phong
- " Cũng"??? Tao chưa nói gì đâu nhé_ Nó cãi
- Thế mày có thích Phong không?
- Tao...tao cũng không biết. Thế mới phải nhờ chúng mày quân sư.
- Thôi được rồi. E hèm...nghe tao hỏi đây. Ở bên cạnh Phong mày có thấy vui
không?
- Cũng vui
- Xa Phong mày có nhớ không?
- Hắn ở nhà tao, xa lúc nào đâu mà nhớ.
- Thế biết con Hip thích Phong mày có thấy khó chịu không?
- Hình như là cũng...hơi hơi. Nhưng sao chúng mày hỏi lung tung gì thế? Tao nhờ
chúng mày nghĩ cách giải quyết cho tao cơ mà.
- Ơ hay cái con này. Mày nhờ bọn tao quân sư cơ mà. Với lại mày biết thừa là
ngoài mày với con Lùn ra bọn tao có mảnh tình nào vắt vai đâu mà quân với chả
sư.
- Thôi_ Con Cút lên tiếng_ Chúng mày định cãi nhau luôn đấy à? Zin này...tao
nghĩ mày nên để tình cảm phát triển tự nhiên. Nhưng cá nhân tao thì thấy mày
thích Phong.
-Nhưng vấn đề là con Hip không biết Phong thích tao. Tao nói với nó là tao
không biết Phong thích ai. Không biết nó có giận khi biết là tao nói dối không
nhỉ?
- Cái này thì bọn tao không chắc.
- Hic
- Tao nghĩ mày nên lựa lúc nào đấy nói với nó, mày biết tính nó mà, đúng không?
Có thể nó sẽ thù mày.
- Nó đang đi cùng Phong, có khi bây giờ nó biết rồi cũng nên. Lão Phong lúc nào
cũng tí ta tí tởn, hôm trước lão vừa bô bô với ông Zun nhà tao xong.
- Đấy, nhắc đến ông Zun, sao mày với ông í yêu nhau mà suốt ngày thấy mày tụ
tập với bọn tao thế Lùn???_ Con Sứt thắc mắc.
- Chẳng sao cả_ Con Lùn cấm cẳng_ Bọn tao đang chiến tranh lạnh.
- Hả????
Đến nó cũng ngạc nhiên. Thảo nào dạo này thấy lão Zun cứ hay cáu, ít buôn dưa
với nó hơn, ra là vì anh chị này đang cãi nhau.
- Thế làm sao mà cãi nhau??? Tao có thấy ông í nói gì với tao đâu.
- Đúng, đúng, nói đi anh em quân sư cho. ( thông cảm cái lũ này nhiều chuyện)
- Về mà hỏi ông Zun nhà mày í, dạo này cứ thấy loe ngoe với cái con bé Hoàng
Tâm Hoàng Tiếc gì đấy cùng khoa... bực cả mình.
- Cái gì cơ??? Mày đùa à?
- Hử? Ai đùa với chúng mày?
- Để tao về giết chết lão đem cho mày chấm mắm nhé.
- Mày thôi đi, có khi trước khi mày giết chết lão thì con Hip nó muối mày chấm
với xì dầu rồi cũng nên.
- Hic...
" Cá nhân tao thì nghĩ là mày thích Phong". Câu nói này của con Cút
làm nó thêm suy nghĩ. Nếu mà nó thích Phong thật thì chẳng phải càng tồi tệ hay
sao?
......................
Chia tay lũ bạn, nó vòng xe lên Bờ Hồ. Lại vì gió!!! Gió có vẻ như luôn giúp
xoa dịu những khó chịu trong lòng nó. Dựng xe, ngồi xuống ghế đá, nó dang
tay...hứng gió.
- Em định giết chết những thằng con trai độc thân xung quanh đây à?
Nó giật mình. Tạm vứt lại những suy nghĩ vu vơ vừa lượn lờ trong đầu, nó quay
ra nhìn Hoàng. Trùng hợp thật! Nó và anh có duyên? Hay chỉ đơn giản là anh luôn
dõi theo nó? Không phải tự cao nhưng nó nghiêng về lí do thứ hai hơn ( và nó
đúng )
- Em không biết cái miệng dẻo ngang kẹo kéo của anh đã hạ gục bao nhiêu cô gái
rồi.
- Cần gì biết cái ấy...Anh chỉ biết là người mà anh muốn hạ gục nhất thì mãi
không chịu gục thôi._ Hoàng tinh quái.
- Là em?_ Không hiểu sao đã có lúc nó trốn tránh Hoàng nhưng giờ đây nó lại
thẳng thắn đến tàn nhẫn.
- Đúng, là em_ Hoàng khẳng định.
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười. Hoàng đang ngồi cạnh nó, anh từ từ cúi xuống,
mặt nó và mặt anh gần nhau đến nỗi nó có thể cảm nhận rõ hơi thở mùi bạc hà của
anh, gần nhau đến nỗi môi nó và môi anh gần như chạm vào nhau. Kịp trả lại bản
thân cho lý trí, nó đẩy Hoàng ra. Nó không yêu Hoàng !!!! Sự thật, dù có thể
đau lòng với ai đó, nhưng vẫn là sự thật, bất kể mối tình đầu của nó không phải
là Vũ, mà là Hoàng. Uh, đã có lúc nó yêu anh, nhưng đến khi anh yêu nó thì hình
ảnh của anh trong tim nó đã phai đi đáng kể. Hình như những gì dễ dàng có được
thì cũng nhanh chán...
Mưa!!! Cơn mưa rào tới bất ngờ không những không làm nó khó chịu mà còn làm cho
nó thích thú. Kỳ lạ là Hoàng không ngăn nó dầm mưa, chắc vì anh chàng vẫn chưa
"hoàn hồn" sau hành động tỏ rõ sự từ chối của nó. Nó thích mưa, nhưng
chắc chắn không thích bằng gió. Ơ kìa, chẳng phải mưa là vũ, còn gió là phong
sao? Thế chẳng nhẽ nó thích Phong hơn thích Vũ??? Nó bật cười vì sự liên tưởng
kỳ quái của mình.
- Em cứ cười bên cạnh một thằng thất tình thế ah?
Nó vẫn cười, dù nó vừa làm cho Hoàng đau lòng một cách đáng kể. Ở bên Hoàng nó
luôn tự nhiên. Vì anh là Hoàng? Hay vì nó không yêu anh? Chắc vì cả hai. Nó (
đương nhiên) không phải là đưa chưa yêu bao giờ, nhưng chưa bao giờ nó không
nắm bắt được cảm xúc của mình, cũng chưa bao giờ nó không hiểu mình muốn gì như
lúc này...Nó mơ hồ nghĩ bụng nếu nó nhận lời Phong thì sao nhỉ? Vội gạt bỏ suy
nghĩ vừa hình thành trong đầu, nó kịp làm vậy, vì Hip yêu Phong!!!! Và kể cả nó
thích Phong, nếu phải chọn, nó sẽ chọn hạnh phúc của Hip!!!!
-----------------
Trở về nhà, nó thấy hơi đau đầu, có lẽ cơn mưa lúc nãy làm nó
mệt. Lão Zun chưa về thì phải, không thấy bóng dáng xe lão đâu cả. Không biết
Phong về chưa? Đứng trước cửa phòng nó, không hiểu nó nghĩ gì mà lại đi làm một
hành động cực kỳ ngu ngốc là gõ cửa chính phòng mình, đẩy cửa bước vào, sao
trên giường nó có cái đống gì thế kia nhỉ? Hic, trộm ah? Rón rén lại gần
giường, nó thắc mắc sao " tên trộm" lại ngủ trên giường nó? giường nó
êm quá chăng? ( bó tay bà này, vì đó không phải tên trộm chứ sao?) Với tay bật
đèn, nó nhận ra " tên trộm" là Phong. Hic, thế mà làm hết hồn.
Ơ..nhưng mà sao Phong lại ngủ trong phòng nó? Trời sịnh tính anh em nhà nó vốn
"man rợ " như nhau nên nó không thương tiếc gì mà giơ chân...đá bay
Phong xuống khỏi giường nó. Anh chàng có vẻ đang ngủ ngon nên giật mình:
- Cái gì thế? Động đất ah?...Ơ...em về rồi ah?
- Sao anh lại ở trong phòng em?
- Oh...anh về phòng nhưng không ngủ được nên...với lại sang phòng em là anh ngủ
cực ngon...
- Grừ...
Nó ngồi xuống cạnh Phong, nó mệt, dầm mưa thích thật đấy nhưng đổi lại là sắp
ốm rồi đây. Nó giật mình khi Phong dựa vào người nó.
- Hôm nay vui lắm, chỉ tiếc là không có em...nhưng mà ...anh mệt quá. cho anh
mượn vai một lúc nhé...
Nó không nói gì mà để yên vậy, có lẽ hôm nay Phong rất mệt rồi, nhìn anh không
còn vẻ khỏe khoắn bình thường nữa, nhưng mà nó cũng mệt mà, nó thấy chóng mặt,
rồi nó ngủ quên...2 đứa...cùng nằm trên giường nó...
...................
- Zin! Dậy mau, tao có chuyện muốn nói với mày...
- Zin!!!
Nó nghe có tiếng người gọi nó, con Hip thì phải, nhưng nó không tài nào mở mắt
ra được, 2 mắt nó nặng trĩu, rồi nó lại thiếp đi...
.....
Phong nghe tiếng Hip gọi nó nên cũng tỉnh dậy, bên cạnh cậu là nó, nghĩ tới
việc vừa nằm ngủ cùng nó cậu lại nở nụ cười, nhưng mà sao con Hip cứ cố gắng
gọi nó dậy thế nhỉ?
- Zin!!! Mày dậy ngay cho tao...
- Zin!!!!
Phong cũng thấy lạ là tại sao gọi mãi mà nó không dậy. Tay cậu khẽ đặt lên trán
nó. Trời ơi, sao mà nóng thế này, cậu bắt đầu phát hoảng trong khi con bé kia (
con Hip đó) cứ lay nó với cái giọng bực tức mãi thế. Cậu quát lên:
- My!!!! Em làm cái gì thế? Trời ơi, Zin sốt quá đây này, sao em cứ lay cô ấy
như vậy, gọi cấp cứu nhanh...
- Anh Phong...em...
- Nhanh lên!!!_ Phong gầm lên
......
" Zin ah! Người Phong yêu là mày sao???"
Đập vào mắt nó bây giờ là ánh sáng chói chang của mặt
trời, ai mở rèm cửa phòng nó ra thế nhỉ? Vớ pé dế cưng ở đâu giường, 10h sáng
rồi, ơ nhưng sao lại là thứ 3, hôm qua là chủ nhật cơ mà???, lết xuống tầng 1,
đầu vẫn còn đau như búa bổ. Mùi gì thơm thế nhỉ? " Ọc ọc...", bụng nó
biểu tình rồi đây này, đói quá. Đi theo tiếng gọi của "ông anh ruột",
nó vào bếp, woa, trong bếp bây giờ là cảnh tượng có một không hai: hai "
hoàng tử" đang...băm băm chặt chặt...nấu ăn ( lão Zun với Phong chứ còn ai
nữa).
- Hơ hơ...hắt xì...
Hai thằng con trai ngừng tay, nhìn ra khỏi cửa, mừng húm:
- Dậy rồi hả con này? Tao cứ lo, còn đếch dám nói với ông bà già nữa...( đương
nhiên không phải Phong nói rồi). Bình thường chả ốm đau gì...
- Em dậy rồi ah? Anh lo quá... ( đấy, Phong là phải nhẹ nhàng thế này chứ)
- Vâng, hôm trước em nghịch mưa...nhưng sao hôm nay 2 anh lại nấu nhiều món
thế? có khách ah?
- Khách nào? Nấu cho mày ăn hết đấy, tao biết thừa mày mà tỉnh dậy thì chỗ mày
đến đầu tiên là bếp mà he he, ngủ suốt 2 ngày, con dở người.
- Ah, thảo nào em thấy lạ, hôm qua mới chủ nhật mà hôm nay lại là thứ 3 he he
Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó, nó đỏ bừng mặt:
- Hết sốt rồi, may quá, nhưng sao mặt em đỏ thế?
- Em...
- Hôm đấy My nó cứ lay mãi mà em không dậy, mà cái giọng nó còn bực bực nữa
chứ, làm anh lộn hết cả ruột.
- My đến tìm em ah?
- Chứ còn gì nữa, mà mày làm cả bọn chúng nó cuống hết cả đít lên, Giang còn
khóc nữa...
- Con Lùn nó khóc hả anh? Ối cha mẹ ơi, kỳ tích, em làm nó khóc này
- Uh, khóc to lắm, dù tao đã bảo mày là quái nhân, ngủ một giấc là khỏe ngay,
thế mà cứ khóc mãi, tội nghiệp..
- Xời, em anh nằm vật vã mệt nhọc ốm yếu mà anh không thấy tội, lại đi tội con
" người dưng nước lã" đấy, khóc mỗi tí thôi mà...
- Dưng cái gì? Chị dâu tương lai của mày đấy...
- Thôi, không cãi nhau nữa, lại ăn đi Zin, em đói mà, đúng không?
- Ơ...đúng là đang đói, tự nhiên tốn ít calo cãi nhau với lão già ấy, hứ...
- Thôi, lạy mẹ, mời mẹ xơi...
Nó xông vào cuộc chiến, toàn món ngon thế này, lại do 2 người đẹp trai nhất nhà
nấu, ngu gì không ăn. Ăn xong, nó phi lên gác lấy điện thoại gọi cho đám chiến
hữu.
- Alo, Lùn hả?
- Ối giời ah, con khốn này, bây giờ mới tỉnh ah?
- Oh, tỉnh rồi, xin lỗi đã làm mất mấy lít nước mắt của chị dâu..
- Còn mệt không?
- Khỏe như voi.
- Ông Zun nói đúng thật, mày đúng là quái nhân...
- Ờ, ông Zun nhà mày là anh của quái nhân, thôi không nói nữa, chúng mày đến
nhà tao luôn đi, nhớ anh em quá.
- Rồi đến ngay đây.