Trận đấu mùa đông - Phần I - Chương 03 phần 2

- Đây gọi là kiểu kết hợp bắt tréo và nó làm lực nhân đôi! Cậu giải thích.

- Em tưởng như mình đã chết... Helen nói.

- Em hãy nghỉ một chút. Chúng ta đã xong phần khó khăn nhất.

- Em hy vọng là thế...

Họ bò trên mặt đất ẩm ướt đến ô cửa sổ mái nơi Milos buộc sợi dây thừng. Cậu gỡ sợi dây, cuộn tròn và buộc vào thắt lưng, rồi cậu mở cánh cửa sổ mái đủ để hai người chui vào trong. Thật dễ dàng bám vào mép cửa sổ, đu người và nhảy xuống dưới. Milos làm trước và không gây một tiếng động, cậu gập đầu gối để khỏi ngã. Helen dễ dàng làm theo và cô có cảm giác chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã gây ấn tượng đến hai lần: đầu tiên là leo dây rất tốt, và bây giờ là nhảy xuống tầng áp mái. Khi chàng trai đón cô, cô thấy mình thật nhẹ trong đôi bàn tay chắc chắn của cậu. Milos lấy chiếc đèn pin từ trong túi ra, bật lên và rọi ánh sáng vào khoảng không gian xung quanh.

Tầng nhà áp mái trống không và đầy bụi. Không có gì ở giữa hai phần mái nhà thô kệch và sàn bằng gỗ sồi. Ở chính giữa, họ có thể đứng thẳng, nhưng ngay khi dịch sang chỗ khác, họ phải cúi khom người.

- Chúng ta làm gì ở đâu vậy? Helen hỏi.

Milos đặt ngón tay trỏ lên miệng cô và chỉ xuống mặt đất

- Suỵt! Hãy lắng nghe!

Từ tầng dưới nổi lên tiếng nói chuyện ồn ào khó nghe rõ. Có cả một tiếng cười cụt lủn.

- Chuyện gì thế? Helen thì thào.

- Em có con dao của anh không? Milos chỉ hỏi lại, không trả lời.

Cô trả lại cậu con dao. Cậu rón rén tiến lên phía trước, không gây tiếng động, mắt cúi xuống, như thể đang làm việc gì đó vậy. Đến bên kia của căn phòng, cậu quỳ gối xuống và ra hiệu cho Helen rằng đã tìm thấy, và cô có thể đến cạnh cậu.

- Soi đèn cho anh! Cậu nói, đồng thời đưa chiếc đèn pin cho cô gái, và bằng đầu mũi dao, cậu rạch một đường dài khoảng chục phân trên tấm ván có vẻ yếu nhất so với những tấm khác.

- Ở chỗ các anh, mọi người cho phép có một con dao ư? Helen ngồi bên cạnh, ngạc nhiên hỏi.

- Nếu bọn anh bằng lòng với những gì được phép, Milos cười, thì anh sẽ không có dây thừng, không có dao, và nhất là anh không ở đây với em vào giữa đêm thế này...

- Khi nào anh mới giải thích với em? Em có quyền được biết, không phải vậy sao?

- Hãy đợi một chút nữa, anh sắp làm việc ấy đây. Nếu em thích những điều bất ngờ, em sẽ không bị thất vọng đâu.

Chàng trai còn mải miết cậy từng miếng gỗ nhỏ thêm vài phút nữa. Cuối cùng cậu mở một lưỡi dao khác và bẩy miếng ván. Miếng ván khẽ rên rỉ, kháng cự rồi cũng phải chịu thua. Milos ra hiệu cho Helen tắt đèn và cậu từ từ gỡ tấm sồi lên. Ngay lập tức những giọng nói hầu như không thể nghe được lúc trước trở nên rõ ràng.

- Xin mời quý cô! Chàng trai nói và cậu mời Helen nhìn xuống trước.

Cô nằm úp xuống sàn và ép sát mặt lên trên lỗ vuông nhỏ hé sáng. Ban đầu, cảnh tượng cô nhìn thấy dường như không có thật đến nỗi cô phải tự hỏi phải chăng mình không còn tỉnh táo nữa.

Có khoảng năm mươi người bên dưới. Cuối gian phòng rộng, một bàn tiệc phủ đầy thức ăn và rượu vang. Nhiều ghế ngồi đặt đối diện với chiếc bục mà trên đó có một chiếc bằng bằng gỗ sồi. Các hàng ghế bên trái của lối đi trung tâm dường như được dành cho phụ nữ, và Helen ngay lập tức nhận ra mụ Xe tăng, đứng gần hàng trên cùng và hẳn nhiên có mụ Merlute kè kè bên cạnh. Mụ hiệu trưởng tươi cười, xun xoe trong chiếc váy màu hoa cà quá chặt để giữ đôi vai đô vật của mụ Mụ Merlute xun xoe bên cạnh, đội chiếc mũ bắp cải lạ thường (mũi của mụ có lẽ được làm từ xúc xích), ngó nghiêng tất cả các hướng hệt như một con gà lôi.

Đằng sau mụ, nhiều gương mặt quen khác đang ngồi trên ghế, không khó nhận ra: đầu tiên mụ Xương khô, mụ cố làm cho mình béo lên nhưng vô ích, với các miếng đệm vai và rất nhiều miếng nhồi; mụ Đại bác, người có hai quả ngực nhọn hoắt như hai quả đạn pháo đáng sợ, trong bộ đồ màu xanh ve chai; mụ Mersch, ngồi trên ghế, bôi trát giống như một chiếc bánh ga tô sinh nhật và cầm trong đôi găng tay ầu trắng một chiếc túi xách có màu đen lấp lánh; cuối cùng là mụ Zesch, như Helen đã nhìn thấy mụ đi ra từ ngăn tủ của mụ, nhưng còn khó coi hơn nữa với chiếc mũ màu vàng kỳ cục. Lẻ loi phía gần bàn tiệc, lão Putois vừa mân mê chiếc mũ lưỡi trai vừa liếc nhìn chai rượu nho.

Helen suýt phá lên cười. Nhiều người đàn ông lạ cô không biết ngồi trên các hàng ghế bên cánh phải. Cô gái trẻ đứng lên, sửng sốt:

- Đây là buổi trình diễn mốt à?

- Không, đây là đại hội thường niên của hai trường nội trú chúng ta, Milos nói và đến lượt mình, cậu nằm xuống để nhìn.

- Đại hội gì? Làm thế nào anh biết cả những việc này?

Cô gái phải kiên nhẫn một chút. Bị thôi miên vì cảnh tượng bên dưới, chàng trai chăm chú xem không để sót một mẩu vụn nào. Thỉnh thoảng cơn buồn cười làm cơ thể cậu rung bần bật trong im lặng. Sau vài phút, cậu chống khuỷu tay và nhìn Helen. Tia sáng lọt qua lỗ hổng của miếng ván khẽ chiếu lên bàn tay và khuôn mặt họ.

- Hãy nghe anh, Helen, Milos nói khẽ, cảnh chúng ta đang thấy ở đây chưa bao giờ học sinh nào nhìn thấy. Khi anh nói với em lúc nãy, “xin nhường vinh dự cho em”, đó còn hơn là một kiểu cách. Em nhận ra những người đàn bà bên trường nội trú của em không?

- Có, tất cả họ đều ở đây. Có vẻ họ đã trang điểm! Trông họ như những người điên ấy!

- Các bà ấy bị điên. Và những người đàn ông bên trường nội trú của anh. Họ cũng điên theo cách của họ.

- Milos, anh làm em sợ... Và họ tụ tập ở đây làm gì, tất cả bọn họ?

- Anh đã nói với em: đây là đại hội thường niên, nó là tối mật. Họ tập hợp để đón một tay nào đó tên là Van Vlyck. Đó là một trong những nhân vật lãnh đạo của hội Phanlange, hắn là một trong những sếp bên an ninh và hắn chủ yếu phụ trách những trường nội trú như trường của chúng ta. Có vẻ như họ sợ hắn khủng khiếp, em sẽ thấy...

Helen còn hạ thấp giọng xuống nữa, vẻ khiếp sợ:

- Anh nói đó là tối mật? Và nếu như họ tóm được chúng ta? Đáng ra anh phải nói cho em trước...

- Họ không bao giờ tóm được chúng ta. Họ không bao giờ tóm được anh.

- Và tại sao họ không bao giờ tóm được anh?

- Bởi vì anh may mắn. Anh đã luôn may mắn...

- Anh may mắn? Và anh muốn em yên tâm vì thế?

- Xin em...

Helen đáng ra muốn giận điên lên nhưng cô không thể. Trong nụ cười của Milos có sự chắc chắc khiến cô cảm thấy tin tưởng điều cậu ta nói, không mảy may nghi ngờ gì nữa: người ta sẽ không bao giờ tóm được họ...

- Milos, anh nói: “các trường nội trú giống như trường chúng ta”. Thế có nghĩa là gì?

- Khiếp quá! Như thế thì có quá nhiều thứ phải giải thích cùng một lúc, Helen ạ! Anh sẽ lần lượt giải thích sau, anh hứa đấy.

- Đồng ý. Vậy hắn làm gì ở đây, lão Van Vlyck của anh ấy?

- Để xem mọi chuyện có ổn không, anh cho là thế. Để kiểm tra các lão điên các con mụ dở hơi có luôn như thế không... Đợi đã! Anh tin là bên dưới bắt đầu nhộn nhịp rồi đấy... Cho em nhìn này! Ghi nhớ thật kỹ những điều em nhìn thấy nhé!

Helen trở lại vị trí quan sát. Tất cả mọi người đứng dậy vẫy tay chào đón một người đàn ông lực lưỡng có bộ râu màu hung, mặc bộ vest lót da cừu đã cũ mòn chỗ khuỷu tay đang mạnh chân bước vào. Hắn ta không mất công bận trang phục dự tiệc. Đôi ủng vấy bẩn của hắn đáng phải lau qua và đánh xi. Hai gã đàn ông, chắc là tay chân của hắn, theo ngay đằng sau. Hắn bước thẳng lên bục và làm chiếc ghế mất hút dưới cái mông khổng lồ, thậm chí không cởi cả áo vest, theo cách của một người không có ý định ngồi lại lâu. Hắn ra hiệu mời mụ Xe tăng và người đàn ông chắc là hiệu trưởng bên ký túc xá nam đến ngồi bên cạch hắn. Mụ Xe tăng núng nính như một con ngỗng béo đi tới. Hoa cài trên khuy áo, ông hiệu trưởng trường nội trú nam cũng không kém phần long trọng. Hai gã tay chân đứng quan sát ngay ở cửa ra vào và không nhúc nhích nữa...

- Thưa các bà, các ông, các đồng nghiệp thân mến...

Giọng lão Van Vlyck vang lên trong bầu không khí im lặng tuyệt đối. Ánh mắt rực lửa của hắn quét qua đám người tham dự.

- ... vậy là một lần nữa chúng ta lại tập hợp bên nhau... tôi rất thích những cuộc gặp gỡ ban đêm như thế này, các ông bà biết điều đó. Nó cho phép chúng ta mỗi năm gặp lại nhau và...

- Anh có nghe được không? Đang ở vị trí thuận lợi, Helen hỏi.

- Không rõ lắm, Milos thú nhận.

- Đến đây, chúng ta sẽ nằm sát bên nhau...

Cô dịch sang một chút và hai người nằm dài bên cạnh nhau, gần như má chạm má.

- Tốt hơn rồi chứ? Helen khẽ hỏi.

- Hoàn hảo, Milos trả lời.

- Theo như truyền thống, Van Vlyck nói tiếp, trước hết chúng ta sẽ điểm lại tình hình trong các tháng qua kể từ chuyến viếng thăm cuối cùng của tôi. Hãy bắt đầu từ trường nội trú nữ. Tôi vui mừng chuyển những lời khen ngợi của tổ chức Phanlange đến bà hiệu trưởng vì tính cương quyết và nghiêm khắc của bà. Bà sẽ vẫn tiếp tục đảm nhận chức vụ đó...

Mụ Xe tăng ấp úng nói những lời cảm ơn lộn xộn, nhưng lão Van Vlyck không để mụ có thời gian tận hưởng thêm nữa những lời khen ngợi:

- Cũng xin khen ngợi những người giám thị, đặc biệt là cô Zesch và Merlute vì sự nghiêm khắc trong công việc của họ... Xin có lời khen ngợi đến cô Mersch, giáo viên môn toán, lòng tận tụy gương mẫu của cô...

Lần lượt theo những cái tên được xướng, những cái đầu quay về phía mấy mụ đàn bà được chọn đang sung sướng ngất ngây vì thỏa mãn. Các mụ còn lại cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng ghen tuông gần như làm biến đổi khuôn mặt họ. Đặc biệt là mụ Xương khô, mụ mím môi và vươn ra cái cổ gà gớm ghiếc.

Khi đã đi đủ vòng trường nữ, Van Vlyck chuyển sang trường nam, vẫn với vẻ long trọng và lạnh lùng ấy. Rồi bỗng nhiên hắn cao giọng.

- Chúng ta đang tiến hành một cuộc chiến đấu khó khăn, các đồng nghiệp thân mến! Một cuộc chiến đấu đòi hỏi tính kiên trì và lòng quyết tâm. Tất cả các vị phải biết rằng cùng với nỗ lực của chính các vị, các vị được ủng hộ bởi tổ chức Phalage mà tôi có vinh dự được đại diện tại đây. Nhưng các vị cũng biết sai lầm nhỏ nhất của các vị sẽ bị trừng phạt không khoan nhượng. Chẳng hạn, để lọt ra hay lọt vào những lá thư cũng bị chúng ta coi như một tội lớn, các vị biết điều đó...

Ở cuối phòng, lão Putois miệng vẹo sang một bên trông rất nực cười, và trong toàn bộ phần còn lại của bài diễn thuyết, lão chỉ dán mắt xuống mũi giày.

- Tôi nhắc lại điều này với các vị, lão Van Vlyck nói tiếp, nếu có một lúc nào đó, các vị thấy nghi ngờ về các vị, nếu các vị cảm thấy manh nha dâng lên trong lòng mình tình cảm thương hại đối với một cô hay một cậu học sinh nào trường nội trú, thì hãy nhớ lại điều này: những con người đó không giống như các vị và tôi!

Kèm theo câu nói đó, hắn đập ngón tay giữa xuống mặt bàn, và tiếp tục, mặt tái xanh vì giận dữ:

- Những con người đó khinh miệt các vị trong im lặng, đừng bao giờ quên điều ấy!

- “Những con người đó”, Helen thì thào, hắn nói về ai thế?

- Về em và về anh... Milos trả lời. Hãy nghe nào...

- ... chúng là sự đe dọa với xã hội của chúng ta, giống như bố mẹ chúng từng như thế.

Helen rùng mình.

- Hắn ta kể gì vậy? Bố mẹ chúng ta? Milos. Thế là sao?

Chàng trai nằm dịch lại gần bên cô thêm một chút nữa:

- Suỵt... hãy nghe cho hết nào...

- ... chúng ta đã rộng lượng đón tiếp chúng trong những cơ sở như thế này, chúng ta cho chúng cơ hội cải tạo, Van Vlyck nói tiếp. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là ngăn chặn hạt giống xấu nảy mầm. Chúng ta phải giẫm nát nó dưới đế giày, một cách không thương xót. Bản nội quy ở đây là để hướng dẫn các vị trong nhiệm vụ ấy. Không có gì là phức tạp cả: tôn trọng nội quy, và các vị sẽ tránh được mọi rắc rối. Quên đi điều đó, các vị sẽ tự đặt mình trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất. Một điều cuối cùng, tôi nói kín với các vị: tổ chức Phalange ghét sự phản bội...

Vừa đe dọa như thế, Van Vlyck vừa đẩy cái hàm lực lưỡng về phía trước và bầu không khí im lặng ngột ngạt bao trùm đám người tới dự.

- Tôi không thể chiếm thêm thời gian của các vị nữa, hắn nói tiếp, trông mãn nguyện ra mặt vì hiệu quả đạt được, tôi biết bữa tiệc thân mật đang chờ đợi các vị. Nếu ai đó có ý kiến gì, thì hãy phát biểu ngay bây giờ, nếu không tôi bế mạc buổi họp.

Hắn dang rộng hai tay, chắc mẩm sẽ không ai dám có ý kiến, và khi hắn chuẩn bị kết thúc thì việc rắc rối xảy đến.

Do không tiêu hóa được việc công lao của mình không được ghi nhận, mụ Xương khô đứng dậy khỏi ghế, nhợt nhạt như một xác chết và gầy hơn bao giờ hết.

- Thưa ngài Van Vlyck, mụ bắt đầu với giọng nói căng thẳng và đứt hơi, nếu tôi được phép, liệu ngài đã được thông báo về việc một trong các nữ sinh của chúng tôi bỏ trốn chưa?

Van Vlyck, đang gần như đứng lên, lại từ từ ngồi xuống:

- Một... cuộc bỏ trốn, cô Fitzfischer, thật sao? Hãy trình bày...

- Vâng thưa ngài, mụ Xương khô trả lời, mụ vô cùng xúc động vì được gọi bằng họ của mình. Tôi đã báo cáo với bà hiệu trưởng, cách đây một tuần, việc biến mất của một cô gái năm thứ tư.

Van Vlyck từ từ quay về phía mụ Xe tăng, chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, mụ ta thay đổi sắc mặt đến ba lần: đầu tiên màu trắng, sau đó màu đỏ, và cuối cùng màu tai tái.

- Đó là sự thật, thưa ngài... nhưng chúng tôi ngay lập tức áp dụng nội quy và... một học sinh nội trú khác hiện đang bị nhốt ở trong ngục và...

- Một tuần? Van Vlyck từ từ phát âm thật rõ, vẻ hoài nghi. Cuộc bỏ trốn đã xảy ra được một tuần...

- Vâng thưa ngài, mụ Xe tăng lắp bắp, đột nhiên mụ cũng tỏ ra sợ hãi như một đứa trẻ lên sáu, nhưng tôi đã nghĩ rằng... rằng không cần thiết...

- ... phải báo cáo cho tôi... Van Vlyck nói nốt câu với vẻ nhẹ nhàng đáng ghê sợ. Bà hiệu trưởng, bà cho rằng “không cần thiết phải báo cáo cho tôi”, có phải thế không?

- Đúng vậy, mụ Xe tăng thú nhận, và mụ cúi đầu, không thể nói thêm một lời nào nữa.

- Cô Fitzfischer, Van Vlick một lần nữa quay đầu sang nhìn mụ Xương khô vẫn còn đang đứng, hỏi tiếp, cô gái bỏ trốn tên là gì, thưa cô?

- Cô gái tên Bach, thưa ngài, Milena Bach.

- Milena Bach... Van Vlyck từ từ nhắc lại, và Helen dường như thấy hắn ta trở nên tái mét.

Cô rùng mình. Nghe tên bạn mình phát ra từ miệng của con yêu tinh này, cô có cảm giác hắn ta đã gần như tóm được bạn cô trong móng vuốt dơ bẩn của hắn.

- Và cô ta thế nào? Hắn tiếp tục, tôi muốn nói ngoại hình của cô ta thế nào?

- Cô ta khá cao, rất xinh...

- Tóc của cô ta, thưa cô… Tóc của cô ta thế nào?

- Màu hạt dẻ... sáng... mụ Xe tăng ấp úng với giọng như hấp hối trong khi không ai hỏi mụ.

- Màu hạt dẻ sáng? Van Vlyck ngạc nhiên.

- Không, tóc cô ta màu vàng, thưa ngài, mụ Xương khô chỉnh lại, hoàn toàn màu vàng.

Mụ Xe tăng vẫn còn sức ngẩng đầu nhìn mụ đàn bà canh cổng từ hai mươi năm nay, và ánh mắt nhìn nhau giữa hai mụ đàn bà là một chất độc đặc quánh đáng ghê sợ. Trong bầu không khí im lặng bao trùm, Van Vlyck đưa hai bàn tay lên mặt thật lâu như để lau sạch bùn vậy.

- Con bé đó, cuối cùng hắn cũng tiếp tục với giọng rất nhỏ, con bé đó, cô Fitzfischer, nó có điều gì đặc biệt không?

- Dạ có, mụ Xương khô trả lời, hớn hở ra mặt vì có thể nói như thế.

- Và... điều gì đặc biệt, thưa cô?

- Cô ta hát rất hay, thưa ngài.

Lại một bầu khôn khí im lặng ngột ngạt.

- Một câu hỏi cuối cùng, cô Fitzfischer, Van Vlyck lên tiếng, và tôi xin gửi đến cô lời khen ngợi tương xứng với cô: con bé đó bỏ trốn một mình sao?

Ông hiệu trưởng trường nội trú nam, bên phải Van Vlyck, ngồi vặn hai bàn tay từ bấy lâu. Viễn cảnh phải thừa nhận cùng một lỗi với người đồng nghiệp bên trường nội trú nữ khiến lòng ruột ông ta thắt lại.

- Thưa ngài... bên trường tôi... cũng phát hiện ra... ông ta bắt đầu lên tiếng.

- Thằng đó tên là gì? Van Vlyck thô bạo cắt ngang.

- Thằng bé tên là Bartolomeo Casal, thưa ngài, và…

Ông ta không thể nói hết câu. Van Vlyck, đã giữ được vẻ bình tĩnh đến lúc đó, giờ nhắm mắt, phồng ngực và hoàn tất một việc mà mọi người ngỡ là không thể: hắn giơ cao nắm đấm khổng lồ đầy lông lá, giáng xuống chiếc bàn bằng gỗ sồi hắn từng chống khuỷu tay và đập chiếc bàn làm đôi. Kèm theo hành động ấy là tiếng thét khủng khiếp từ miệng hắn, đám người tới dự đông cứng vì khiếp sợ.

- Hãy bảo cho tay Mills! Hắn ta hét lên, điên dại. Hãy mang cho Mills và đám Quái vật của hắn mấy mẩu quần áo, khăn mùi soa, giày hay bất cứ vật gì có mùi của hai con mọt đó!

- Milos, Helen kinh sợ rên rỉ, chúng sẽ làm gì bọn họ? Em không hiểu gì hết... Hãy giải thích cho em...

Hai người nhổm dậy, quỳ gối trước mặt nhau. Chàng trai mở rộng vòng tay và Helen đỏ mình vào, sắp bật khóc.

- Milos, Milos, đây là cơn ác mộng...

Họ nghe thấy dưới kia tiếng ghế đổ và tiếng tháo chạy.

- Cút đi! Van Vlyck gào đến cháy họng. Tất cả các người biến đi trước khi ta bóp nát các người!

Tiếng ồn ào nhạt dần, và cuối cùng là tiếng sập cửa rất mạnh. Helen nhìn lại lần cuối qua lỗ hổng được mở ra trên sàn nhà. Không ai kịp thời gian để tắt đèn, và căn phòng trống rỗng lại rơi vào im lặng. Còn lại một mình, lão Putois đứng bên bàn tiệc, chiếc mũ lưỡi trai của lão để trên ghế, ngay gần lão. Lão cầm một cốc rượu vang, uống từng ngụm nhỏ, đá lưỡi trong vòm miệng, đặt cốc rượu xuống và phết bơ lên bánh sandwich chả lợn.