Vợ người du hành thời gian - Phần III
III. Luận thuyết của nỗi khát khao
Bốn mươi ba năm cuộc đời anh. Cái kết thời gian bé nhỏ.
Thời gian của anh - người đã nhìn thấy sự bất tận qua vô vàn các vết nứt của lớp vỏ trơ trụi của vạn vật, và chết bởi nó.
–– A.S. Byatt, Chiếm hữu
Cỏ chậm rãi bước theo, cứ từ từ tiến tới,
như thể có điều gì đó ngáng đường;
ấy vậy mà: cũng như thể một khi vượt qua nó,
cô sẽ không còn phải bước thêm nữa, và cô sẽ giang cánh bay.
–– Trích Mù
Rainer Maria Rilke
Thứ Bảy, 27/10 – Thứ Hai, 1/1/2007 (Henry 43, Clare 35)
HENRY: Bầu trời trơ trụi và tôi đang rơi xuống bãi cỏ cao khô ráo, hãy đến nhanh đi, và mặc dù tôi cố ngồi im không động đậy, tiếng kêu răng rắc của cây súng trường vang lên từ xa nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng không: tôi ngã lăn ra đất, tôi nhìn xuống cái bụng đang mở ra như quả lựu của mình, một món canh nội tạng và máu đựng trong cái bát của thân thể tôi; không đau chút nào. Không lẽ? Có ai đó đang chạy lại. Tất cả những gì tôi muốn nhìn thấy là Clare trước khi... trước khi... Tôi gọi to tên cô ấy, Clare, Clare!
Và Clare cúi xuống nhìn tôi, thổn thức khóc, còn Alba thì thầm, “Bố ơi...”
“Mãi mãi...”
“Henry...”
“Yêu em...”
“Ôi Chúa ơi, Chúa ơi...”
“Suốt đời...”
“Không!”
“Suốt kiếp...”
“Henry!”
CLARE: Phòng khách chìm trong yên lặng. Mọi người đứng yên không động đậy, đông cứng, nhìn xuống chúng tôi. Billie Holiday đang hát, rồi ai đó tắt đầu máy và sự im lặng bao trùm. Tôi ngồi trên sàn ôm chặt Henry. Alba đang quỳ bên cạnh anh ấy, thì thầm vào tai và lắc mạnh. Da Henry vẫn còn ấm, mắt anh ấy vẫn mở đang nhìn xuyên qua tôi, anh ấy nặng trĩu trên tay tôi, rất nặng, làn da xanh xao của anh ấy đang dần biến mất, màu đỏ chồm lên ngự trị, thân thể bị xé thủng đang mở ra thế giới bí mật của máu. Tôi ẵm Henry vào lòng. Có máu dính ở một bên mép của anh ấy. Tôi chùi nó đi. Pháo hoa đang được bắn lên ở đâu đó gần đây. Gomez nói, “Có lẽ chúng ta nên gọi cảnh sát.”