Nhóc Nicolas - Những chuyện chưa kể (Tập 2) - Chương 13 - 14

Lần theo dấu vết

Rufus ĐÃ KỂ CHO CHÚNG TÔI nghe rằng nó đã gặp anh họ Nicaise của nó, một hướng đạo sinh, và Nicaise đã dạy cho nó những trò chơi kinh khủng mà các hướng đạo sinh học được từ người Da Đỏ.

“Thế tức là người Da Đỏ đến dạy trò chơi cho các hướng đạo sinh à?” Thằng Geoffroy hỏi.

“Phải, thưa mày, thằng Rufus đáp. Toàn những trò bổ ích hết sảy, chẳng hạn như nhóm lửa bằng cách cọ các hòn đá và những đầu mẩu gỗ, và rồi nhất là trò lần theo dấu vết để giải phóng tù binh.”

“Lần theo dấu vết là như thế nào?” Thằng Clotaire hỏi.

“Ôi dào, thằng Rufus giải thích, người da đỏ để lại các dấu hiệu bằng đá, cành cây, lông chim, thế là, những thứ đó thành dấu vết cho người khác, hội này sẽ theo những dấu vết đó, và sẽ hết sảy cho một băng đảng nếu biết làm thế. Nếu thế, mỗi lần chiến đấu với quân địch, ai bị bắt làm tù binh có thể để dấu lại cho đồng đội, các đồng đội sẽ lần được tới nơi mà không bị phát hiện, và bùm! Họ sẽ giải cứu cho anh bạn bị bắt làm tù binh.”

Nghe thế, tất cả chúng tôi đều đồng tình vì chúng tôi rất thích những trò chơi bổ ích. Thế là thằng Rufus liền đề nghị tất cả gặp nhau thứ năm ngày mai, tại vườn hoa đầu phố.

“Sao không ra bãi đất hoang? Thằng Joachim hỏi. Ở bãi đất hoang thì sẽ được yên tĩnh hơn nhiều chứ.”

“Nhưng ở đó chật quá, thằng Rufus đáp, nếu ra đó thì sẽ tìm thấy tù binh ngay lập tức. Hơn nữa, mày đã trông thấy người Da Đỏ lần theo dấu vết trên một bãi đất hoang chưa?”

“Thế còn mày, mày đã thấy họ lần theo dấu vết ở một ngã tư rồi hả?” Joachim chất vấn.

“Thôi, thằng Rufus đáp. Đứa nào muốn học cách lần theo dấu vết như những người Da Đỏ thì ngày mai sau bữa trưa ra vườn hoa, còn những đứa khác thì chào luôn nhé.”

Thứ Năm sau bữa trưa, tất cả chúng tôi đều ra vườn hoa. Trong khu phố của chúng tôi, có một cái vườn hoa kinh khủng, với hồ nước, các bà vừa đan len vừa nói chuyện, rồi xe nôi trẻ em, bãi cỏ, cây cối và một ông trông vườn hoa có cái ba-toong với cái vòi và luôn cấm người ta không được giẫm lên cỏ và trèo lên cây.

“Tao sẽ tạo dấu vết, thằng Rufus nói, rồi tao sẽ đi trốn, bởi vì tao sẽ là tù binh bị kẻ thù bắt đi. Còn chúng mày, chúng mày cứ theo các dấu hiệu và đến giải thoát cho tao.”

“Thế còn các dấu vết, làm thế nào bọn tao nhận ra được?” thằng Maixent hỏi.

“Tao sẽ nhặt sỏi dọc lối đi, Rufus nói, rồi tao sẽ xếp thành những đống nhỏ. Chúng mày cứ đi theo các đống sỏi ấy. Nhưng hãy coi chừng! Không được để cho kẻ thù thấy chúng mày; thế nên chúng mày phải nằm xuống bò, giống như người Da Đỏ ấy.”

“Đừng hòng, Alceste nói. Tao không bò đâu. Tao không muốn làm bẩn cái bánh mỳ kẹp của tao.”

“Mày phải bò, thằng Rufus nói, nếu không kẻ thù sẽ nhìn thấy mày.”

“Mặc xác kẻ thù, thằng Alceste nói. Nó cứ việc đừng nhìn là xong, vì tao thì nhất định là tao không bò.”

“Nếu mày không bò thì đừng có mà làm Da Đỏ và mày sẽ không được tham gia vào băng nữa!” thằng Rufus hét lên.

Alceste thè lưỡi ra nhạo báng thằng kia, cái lưỡi đầy vụn bánh mỳ, và chúng nó chuẩn bị xông vào choảng nhau. Nhưng tôi, tôi nói rằng bọn mình đừng làm mất thời gian và chúng tôi sẽ làm như thằng Alceste có bò và làm như kẻ thù không nhìn thấy nó. Tất cả chúng nó đều đồng ý.

“Được rồi, thằng Rufus nói; trong khi tao chuẩn bị để lại dấu vết, chúng mày phải quay lưng lại và không được nhìn trộm đâu đấy.”

Chúng tôi quay lưng lại và thằng Rufus bỏ đi.

“Bọn mình phải có một đứa làm thủ lĩnh, thằng Geoffroy bảo. Tao đề nghị chọn tao.”

“Sao lại thế, thưa mày? Thằng Eudes hỏi. Lần nào cũng như lần nào; lúc nào cái thằng hề này cũng đòi làm đầu đảng! Không đồng ý! Không, thưa mày, tao không đồng ý!”

“Mày bảo tao là thằng hề à?” Thằng Geoffroy hỏi.

Nhưng tôi bảo thật là đần nếu đánh nhau vì chuyện đó. Hơn nữa, theo lệ của người Da Đỏ thì thủ lĩnh chính là người lớn tuổi nhất.

“Mày thấy như thế ở đâu hả, đồ ngu?” Thằng Geoffroy hỏi tôi.

“Tao đọc thấy trong một quyển truyện mà dì Dorothée cho tao, tôi bảo. Mày thử gọi tao là đồ ngu lần nữa xem nào!”

“Tao là đứa lớn tuổi nhất,” thằng Clotaire nói.

Đúng là thằng Clotaire là đứa lớn tuổi nhất cả lớp; đó là vì khi nó còn bé, nó đã bị đúp lớp nhà trẻ. Còn chúng tôi, chỉ nghĩ đến chuyện thằng Clotaire có thể làm thủ lĩnh cái gì đó thôi là chúng tôi đã cười lăn lộn rồi; cuối cùng chúng tôi quyết định thủ lĩnh phải ở lại doanh trại còn chúng tôi sẽ là quân tinh nhuệ nhất mà nó cử đi để giải phóng tù binh.

“Đúng thế, mày là thằng hề!” thằng Eudes nói với thằng Geoffroy.

Thế là chúng nó lao vào ẩu đả, còn chúng tôi thì xúm quanh bọn nó, và chúng tôi nghe thấy hàng đống tiếng còi ré lên, rồi ông bảo vệ chạy tới và huơ huơ cái ba-toong.

“Dừng lại ngay! Ông ta hét lên; tao đã theo dõi lũ chúng mày từ lúc chúng mày vừa mới bước chân vào vườn hoa! Nếu chúng mày nghịch như một lũ mất dạy thì tao sẽ tống cổ cả lũ ra ngoài đấy! Hiểu chưa?”

“Chẳng thể nào mà được yên ổn một chút trong vườn hoa này, một bà thốt lên. Anh thổi còi ầm ĩ làm thằng bé dậy mất rồi! Tôi sẽ phản ảnh lại!”

Rồi bà ấy, đang ngồi trên ghế băng ngay bên cạnh chúng tôi, cất đồ đan len đi, bà ấy đứng dậy và bà ấy đẩy cái xe nhỏ bên trong có một đang kêu thét kinh hoàng. Thế là, ông bảo vệ đỏ bừng cả người, ông ta tiến về phía bà kia, ông ta vừa nói với bà ấy vừa trỏ ba-toong vào chúng tôi, bà kia liền ngồi lại, bà ta rung cái xe đẩy hàng đống phát, thằng bé trong xe ầm ĩ thêm một lúc, rồi nó thôi khóc.

“Dấu hiệu làm xong rồi! thằng Rufus quay trở lại bảo với chúng tôi, hai tay bẩn hết cả.”

“Dấu hiệu nào?” Thằng Clotaire hỏi.

“Dấu đường đi chứ còn gì, thằng ngu! Thằng Rufus nói. Thôi nào, chúng mày, chúng mày đừng có mà nhìn đấy, chúng mày sẽ đếm đến một trăm còn tao sẽ đi trốn.”

Rồi thằng Rufus lại bỏ đi, chúng tôi đếm, và khi quay mặt lại, chúng tôi chẳng còn nhìn thấy thằng Rufus ở đâu nữa. Thế là tất cả chúng tôi nằm rạp xuống đất và bắt đầu bò đi giải cứu thằng Rufus, tất cả chúng tôi trừ thằng Alceste vừa giả vờ bò vừa nhai một miếng bánh mì ngọt. Chúng tôi còn chưa tìm ra dấu hiệu chỉ đường thì ông bảo vệ đã chạy đến.

“Chúng mày làm cái gì mà bò lê dưới đất thế?” Ông bảo vệ vừa hỏi vừa nheo một bên mắt.

“Tất cả chúng cháu đang bò vì chúng cháu phải đi giải cứu một đứa bạn, và chúng cháu không thể để cho kẻ thù trông thấy,” thằng Alceste giải thích với ông ta.

“Phải đấy ạ, thằng Eudes nói. Bọn cháu đi theo dấu chỉ đường, giống như người Da Đỏ.”

Tất cả chúng tôi bò quanh ông bảo vệ, để giải thích cho ông ta hiểu, thế rồi chúng tôi nghe thấy một tiếng còi toét lên.

“Thật là đáng xấu hổ! bà ban nãy kêu lên. Tôi sẽ phản ảnh! Tôi quen một đại biểu quốc hội đấy!”

Rồi bà ta bỏ đi với cái xe đẩy và đứa bé đang gào lên kinh khủng, và ông bảo vệ vội vã chạy theo bà ta.

Rồi thằng Rufus chạy đến, cáu kỉnh hết sức.

“Thế nào, nó hét lên. Chúng mày có đi theo dấu chỉ đường hay là chúng mày không đi hả? Chúng mày đứng đấy nói chuyện còn tao thì cứ chờ! Nhắm mắt lại, đếm đến một trăm rồi đi tìm tao! Phải, như thế, chứ sao nữa!”

Tất cả chúng tôi, cứ nằm bò dưới đất, nhắm mắt lại và chúng tôi đếm, thế rồi chúng tôi nghe thấy tiếng ông bảo vệ hét lên: “Chúng mày điên hết cả rồi hả! Dừng ngay lại đừng có lẩm bẩm nữa, mở mắt ra và đứng lên một khi tao nói với chúng mày! Mà này, cái thằng nhóc mất dạy có cái còi đâu rồi hả?”

“Nó bị bắt làm tù binh rồi, thằng Maixent đáp. Thật đúng lúc, chúng cháu cũng đang đi tìm nó. Nhưng nhờ các dấu chỉ đường, bọn cháu chắc chắn sẽ tìm thấy nó.”

“Ra ngoài! Ông bảo vệ hét lên. Cút hết ra ngoài! Đi ra chỗ khác mà chơi! Tao không muốn nhìn thấy chúng mày nữa! Ra ngoài, không có tao tống hết chúng mày vào tù bây giờ!”

Thế là, tất cả chúng tôi đều đứng lên, trừ thằng Alceste vì nó vẫn đang đứng sẵn, và chúng tôi bỏ chạy. Rồi thằng Joachim liền rủ chúng tôi ra bãi đất hoang, ở đó chúng tôi chơi một trận bóng đá kinh khủng với quả bóng là một cái ống bơ.

Còn Rufus, cái thằng vẫn còn trốn trên một cái cây trong vườn hoa, ông bảo vệ đã tìm ra dấu chỉ đường của nó và chính bố thằng Rufus đã đến giải cứu nó.

Những kỳ quan của thiên nhiên

CHÚNG TÔI ĐANG Ở TRONG VƯỜN, thằng Alceste và tôi, đang chơi. Alceste là thằng bạn tôi, cái thằng rất to béo và thích ăn luôn mồm. Chúng tôi đang chơi trò cắt cỏ trên thảm cỏ. Bố thật là tốt, bố đã cho chúng tôi mượn cái tông-đơ cắt cỏ và thậm chí bố còn hứa cho chúng tôi kẹo nếu như thảm cỏ được xén đẹp. Vụ những cái kẹo đã khiến tôi và thằng Alceste cảm thấy phấn chấn khó tả. Chúng tôi đã cắt gần xong thảm cỏ thì ông Blédurt, hàng xóm của chúng tôi, đi vào vườn. Ông hỏi chúng tôi đang làm gì, thế là chúng tôi giải thích cho ông ấy. Nhìn thấy ông Blédurt, bố liền đứng dậy khỏi cái ghế dài nơi bố đang nằm đọc báo. “Đồ lười nhác, ông Blédurt nói với bố, giờ anh lại còn bắt bọn trẻ lao động hộ cho anh nữa hả?” Ông Blédurt rất thích chọc tức bố. “Anh cứ lo hai cái mông của anh đi” bố đáp, bố không thích ông Blédurt chọc tức mình.

Thế là họ bắt đầu cãi nhau. Ông Blédurt bảo thời tiết đẹp thế này, lẽ ra bố phải đưa chúng tôi ra ngoài để xem những kỳ quan của thiên nhiên, còn bố thì luôn bảo ông Blédurt hãy quan tâm tới cái mông của ông ấy và để mặc chúng tôi quan tâm tới đám cỏ của chúng tôi. Họ đã bắt đầu tiến tới xô đẩy nhau, như thường lệ. Trong khi đó, chúng tôi đã xén xong đám cỏ và còn xén xong cả đám hoa thu hải đường nữa, à việc này thì mẹ sẽ rất không thích. “Bố ơi, tôi nói, sao mình không đi xem những kỳ quan của thiên nhiên?” “Chí phải, thằng Alceste nói, cho chúng cháu ăn kẹo mà chú nợ đi thế rồi sau đó chúng ta sẽ đi xem những kỳ quan của thiên nhiên.”

Bố vừa nhìn ông Blédurt vừa mỉm cười hiền lành, thế rồi, bố nói với ông ấy: “Bởi vì anh đã khôn ngoan đến thế, chính anh hãy đưa lũ trẻ đi xem những kỳ quan của thiên nhiên đó đi.” Ông Blédurt liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, ông ấy có vẻ hơi ngần ngừ, rồi ông ấy quyết định: “Được lắm, tôi sẽ đưa lũ trẻ đi xem những kỳ quan của thiên nhiên, bởi vì anh không có khả năng làm việc đó!” Ông Blédurt bảo chúng tôi chờ mười lăm phút, rằng ông ấy sẽ chuẩn bị đồ đạc cho buổi đi chơi.

Lúc ông Blédurt quay trở lại, bố bắt đầu cười rất to, bố không thể nào dừng lại được và bố đã bị nấc. “Gì nào? Gì thế?” ông Blédurt hỏi có vẻ không hài lòng. Phải nói trông ông Blédurt rất dị hợm: ông ấy mặc một cái quần đùi như kiểu để cưỡi ngựa, ông ấy đi một bộ tất len dài to sụ và một đôi giày to có đinh và có móc dưới đế. Trên thắt lưng, ông ấy gài một con dao lớn. Ông ấy còn mặc một cái áo sơ mi có hàng đống màu sắc, và, trên đầu, là một cái mũ vải rất nhộn.

Chúng tôi đi, trong khi bố nín thở để uống nước cho khỏi nấc. Ông Blédurt cho chúng tôi lên xe của ông và ông giải thích rằng ông sẽ đưa chúng tôi vào rừng, rằng ông ấy sẽ chỉ cho chúng tôi biết làm thế nào để khỏi bị lạc, để theo được dấu các con vật, để nhóm lửa và hàng đống những thứ kiểu như vậy.

Rừng cách nhà chúng tôi không xa lắm, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi. “Hãy theo bác và đừng có đi lạc đấy,” ông Blédurt nói, và rồi chúng tôi ra khỏi xe ô tô và đi theo ông Blédurt vào trong rừng, đúng như ông ấy bảo. Alceste moi từ trong túi ra một cái bánh mỳ kẹp to tướng và nó bắt đầu vừa đi vừa ăn. “Để khỏi bị lạc, tôi nói với nó, hay là mình làm giống như thằng Ngón Cái ấy? Mày hãy thả vụn bánh rơi xuống vệ đường…” “Thả rơi vụn bánh mỳ kẹp của tao ấy à? Thằng Alceste trả lời tôi, mày có hơi bị điên không hả?”

Chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong rừng và ông Blédurt bị móc vào dây gai, ông ấy đã làm cái quần đùi cưỡi ngựa bị rách một tẹo. Đi được một lúc, tôi hỏi rốt cuộc bao giờ thì ông ấy sẽ chỉ cho chúng tôi xem những kỳ quan của thiên nhiên. Thế là ông Blédurt bắt đầu chỉ cho chúng tôi làm thế nào để tìm đường bằng cách vạch dấu dao lên trên vỏ cây. Tôi phải lấy mùi-soa của mình để băng bó đầu ngón tay cho ông Blédurt vì ông ấy đã vạch dao trượt vỏ cây và cứa phải ngón tay. Rồi chúng tôi tiếp tục đi.

Thằng Alceste đã hơi chán rồi và nó hỏi liệu chúng tôi có thể làm một việc gì đó có ích hơn không, chẳng hạn như hái nấm ấy, vì nấm cho vào trứng rán ăn rất ngon. Ông Blédurt liền bảo nó phải rất cẩn thận với cái đám nấm ấy, vì có những loại nấm rất nguy hiểm có thể làm cho các cháu bị ngộ độc. Thằng Alceste bắt đầu nhặt nấm, và, để biết nấm có độc hay không, nó đã tìm ra một cách: nó nếm thử tuốt. Ông Blédurt khuyên nó nên dừng lại, vì ông ấy nghĩ đó không phải là cách hay.

Thế rồi, ông Blédurt tìm thấy trên mặt đất có các dấu vết; “Nhìn này, các cháu, ở đây có các dấu vết này. Bác sẽ dạy các cháu làm thế nào để phân biệt được các con vật nhờ vào dấu chân của chúng.” Ông Blédurt quỳ xuống để nhìn các dấu chân cho rõ, làm cái quần đi cưỡi ngựa của ông ấy vốn đã hơi sứt chỉ liền rách toạc luôn ra. “Bác đang tự hỏi… Để xem nào…” ông Blédurt vừa nói vừa xem xét mấy cái dấu. “Theo cháu, thằng Alceste bảo, thì đây là một con lợn rừng, và là một con cực to!” “Bác Blédurt, tôi hỏi, có đúng là con lợn rừng có thể giết chết một người như bỡn không?” “Đừng đứng đây nữa,” ông Blédurt nói và ông ấy đứng dậy bỏ đi khá nhanh. “Đi theo bác cho sát vào,” ông Blédurt vừa nói vừa quay lại vì chúng tôi cứ bị tụt lùi lại phía sau. Và oạch! Ông ấy ngã lăn đùng vào một vũng bùn. Tôi phải giúp ông ấy đứng dậy, thằng Alceste chẳng làm gì cả, vì nó đang bận ăn và nó không muốn bị bẩn tay.

Phải nói là ông Blédurt trông chẳng đẹp mắt chút nào, tội nghiệp ông ấy. “Ở chỗ này chẳng thấy đường đâu nữa rồi, tôi nói với ông ấy, theo cháu thì chúng ta đã bị lạc rồi đấy.” “Bình tĩnh, bình tĩnh nào, ông Blédurt nói, cứ có mặt trời là chúng ta có thể định hướng tốt. Đi theo bác!” Chúng tôi còn đi bộ rất lâu theo sau ông Blédurt, ông ấy cứ phải ngửa mặt lên nhìn mặt trời ẩn giữa những ngọn cây, và rồi chúng tôi nhận ra chúng tôi cứ đi vòng vòng, bởi vì ông Blédurt lại bị ngã vào đúng vào cái vũng bùn ban nãy. Trong khi ông Blédurt cố nhoai ra khỏi vũng bùn, tôi quay người lại và nhận ra thằng Alceste không thấy đâu nữa. “Alceste! Alceste!” tôi hét lên, rồi hét tiếp: “Cứu với! Chúng tôi bị lạc rồi!” Thế là, ông Blédurt bảo tôi rằng không việc gì phải gào lên như thế, rằng cần phải bình tĩnh và rằng ông ấy sẽ cứu thoát chúng tôi. Tôi bảo rằng ông ấy có lý, suy cho cùng tôi cũng chẳng sợ cái chuyện bị lạc trong một khu rừng có đầy lợn rừng cho lắm. Thế là ông Blédurt bắt đầu cùng hét lên với tôi: “Cứu với! Chúng tôi bị lạc!” Chúng tôi hét rất thích, nhưng chẳng có ai đến cả. Ông Blédurt nói rằng ông ấy sẽ nhóm một đống lửa lên để hong khô người và cũng để thu hút sự chú ý của người ta. Nhưng những que diêm của ông Blédurt đều bị ướt, chúng chẳng chịu bật lên lửa gì cả. “Cần phải có lửa để sấy cho khô mấy cái que diêm của bác,” tôi bảo ông ấy. Ông Blédurt nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ và ông ấy bảo tôi đúng là con trai của bố tôi. Thế rồi, ông ấy bảo một người đàn ông hiểu rõ thiên nhiên sẽ biết cách nhóm lửa mà không cần tới diêm. Và ông Blédurt bắt đầu cọ các mẩu cành cây vào nhau, còn tôi, tôi đứng nhìn ông ấy một lát, thế rồi tôi quyết định đi tìm thằng Alceste.

Ông Blédurt thậm chí còn chẳng hề nhận thấy là tôi đã bỏ đi, vì ông ấy quá bận rộn với việc cọ các mẩu cành cây vào nhau. Tôi cứ đi bộ trong rừng, thế rồi ở cách đó không xa, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang nhai. “Alceste!” tôi hét lên. Tôi tìm thấy thằng Alceste ngồi bệt dưới một gốc cây đang ăn nấm. Thằng Alceste rất mừng khi nhìn thấy tôi, nó bảo tôi rằng nó đã phát chán những kỳ quan của thiên nhiên rồi và rằng nó muốn quay trở về nhà nó cho kịp bữa tối, vì cái món nấm sống này, nghĩ cho cùng, thì cũng chẳng thể nào bằng món thịt hầm được. Tôi cũng vậy, tôi bắt đầu cảm thấy mệt, vì thế chúng tôi đã ra khỏi khu rừng.

Trên đường khi đi ngang qua chỗ chiếc xe của ông Blédurt đang đậu, tôi mới nhớ tới ông Blédurt. Tôi hỏi thằng Alceste xem theo nó thì có nên quay lại tìm ông Blédurt hay không. Nhưng thằng Alceste bảo rằng không nên quấy rầy ông Blédurt, vì ông ấy vô cùng yêu thích những kỳ quan của thiên nhiên. Chúng tôi liền cuốc bộ về và cũng chẳng phải đi lâu lắm. Tôi về nhà đúng bữa ăn tối, chỉ một chút trước khi trời đổ mưa thực sự.

Sau bữa tối, chuông điện thoại reo và bố ra nghe máy. Bố vừa quay lại vừa cười, bố gần như chẳng nói được nên lời. “Là đồn cảnh sát gọi tới đấy, bố nói. Họ yêu cầu anh tới nhận diện một người cứ bảo là có quen biết anh. Anh ta tên là Blédurt và cảnh sát đã tìm thấy anh ta trong rừng, đang bận rộn nhóm lửa dưới trời mưa. Anh ta bảo làm thế là để đuổi lợn rừng.”

Tôi phải chạy vội đi lấy một cốc nước. Bố lại bắt đầu bị nấc.