Mảnh vá trái tim - Phần 3 - Chương 17

17

Cô mơ màng chớp chớp mắt.

Trong trí nhớ của cô, anh chưa từng gọi cô là “bà xã.”

Dáng vẻ mơ màng của cô thật đáng yêu, anh cụp mắt xuống, không nén được lòng nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, sau đó chạm nhẹ trán mình vào trán cô.

Anh đã về rồi! Đã về rồi, được nhìn thấy cô thật tốt quá!

Cô vẫn chưa kịp phản ứng.

Trán anh lại dụi dụi vào trán cô, rồi như sợ cô nổi giận, anh lùi ra một chút, buông cô ra, “Anh rất buồn ngủ, rất muốn nghỉ ngơi.” Không đợi cô lên tiếng, anh đã rúc vào trong chăn với cô.

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn.

Nằm bên cạnh cô, anh nhắm mắt lại, dưới hốc mắt có một quầng thâm rất đậm.

“Chức Tâm, anh đói quá, hình như hơn hai mươi tiếng chưa ăn gì rồi… Anh muốn ăn mì hoành thánh.” Yêu cầu của anh rất đơn giản, rã đông rồi cho vào nồi nước, anh biết không làm khó cô.

Chỉ là cô có tự nguyện hay không thôi.

Anh thừa nhận, mình đang thăm dò, thăm dò xem cơn giận của cô đã tan biến đi chưa.

“Được.” Cô đờ đẫn gật đầu, chuẩn bị xuống giường.

Tay, bị anh giữ lại.

“Chức Tâm, anh có món quà tặng em.” Tâm trạng anh trở nên rất vui.

Cô do dự quay người lại.

Anh có thứ gì muốn tặng cô? Nhẫn kim cương? Bởi vì, hiện đang là năm 2005?

Anh lật gối, lấy một chiếc hộp to dài bằng gỗ ra đưa cho cô.

Cô đờ đẫn ngồi xuống, mở chiếc hộp ra.

Bên trong là một bức tranh cuộn.

Cô lấy ra, trải bức tranh cuộn ra.

Một bức họa rất quen thuộc hiện ra trước mắt cô, đây là bức họa mà cha cô coi như báu vật cất trong két sắt, mỗi lần tâm trạng vui vẻ cha sẽ lấy ra khoe, “Chức Tâm, đây là bảo vật gia truyền ông nội con tặng cho cha, sau này cha sẽ tặng lại cho con, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ đời đời lưu truyền nó!”

Thật lòng mà nói, cô chẳng nhìn ra bức họa này có gì đặc biệt, chỉ là cảnh sông nước núi non thôi mà, nhưng cha cô đã thích, đã trân trọng như thế, cô cũng chiều theo ông.

Nhưng sao anh lại lấy đồ trong két sắt nhà cô ra để lấy lòng họ? Quả nhiên, những gì thấy trong mơ không thể có một lời giải thích hợp lý.

“Chức Tâm, nó đã trở về bên em rồi.” Anh ôm cô từ đằng sau, thì thào bên tai cô, cô không hề chống cự khiến lòng anh cảm thấy rất vui sướng.

Quả nhiên, một chút khoảng cách, một chút không gian để hít thở, là đúng!

“Lát nữa rồi xem, giờ đi nấu mì cho anh được không?” Tay nghề nấu mì của cô rất kém, nhưng anh đặc biệt thích những món cô nấu.

Cô gật đầu.

Đặt chiếc hộp xuống, cô mở cửa, xuống bếp.

Anh ở phía sau, nằm nghiêng người, mắt dõi về phía cô, nở nụ cười hạnh phúc.

Cô vào bếp, đổ nước nóng cha cô vừa nấu vào nồi, lập tức nước trong nồi sôi lên.

Cô nhấc nồi xuống, hơi nóng phả vào mặt cô bỏng rát.

Nóng quá!

Chuyện gì thế này, trong mơ cũng cảm giác được nhiệt độ nóng sao.

Cô đột ngột bừng tỉnh, ngẩng phắt lên nhìn lịch vạn niên treo trong bếp.

22 giờ 31 phút ngày 30 tháng 6 năm 2010.

Là năm 2010! Không phải năm 2009, càng không phải năm 2008!

Bởi thế, tất cả đều là thật???

Anh đã từ Mỹ trở về? Bây giờ đang nằm trong phòng cô?

Sao anh vào phòng được?

Cô tỉnh hẳn, rùng mình toát mồ hôi lạnh.

Nước trong nồi sôi sùng sục, bước chân định chạy ngay về phòng của cô bình tĩnh lại.

Anh về cũng tốt.

Hai tuần qua, tâm trạng của cô cũng đã hồi phục rất nhiều, có lẽ, họ nên thử nói chuyện với nhau lần nữa.

Cô cho vằn thánh vào nồi, mấy phút sau đã có một tô mì hoành thánh bốc khói nghi ngút.

Có chuyện gì đợi anh ăn no rồi hẵng nói vậy.

Hứa Ngạn Thâm trong ăn uống chẳng yêu cầu gì nhiều, rất dễ nuôi, nhưng nói anh không kén chọn thì hoàn toàn sai lầm.

Anh thích ăn mì gói nhưng thức ăn trên máy bay anh tuyệt đối không đụng đến.

Tim đập thình thịch nhưng cô bắt mình phải bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, cô bưng bát mì ra khỏi bếp.

Lúc gần tới phòng mình, bất ngờ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

“Ngạn Thâm… số tiền nợ con, cha…” Giọng cha cô nghe ra rất tự ti.

Nợ, nợ gì đây!

Chức Tâm kinh ngạc.

Chẳng lẽ cha để anh vào nhà? Chắc là vậy rồi!

“Cha, mười lăm triệu đối với người khác là một con số lớn nhưng đối với con thì không. Cho nên người một nhà cả, cha không cần phải để trong lòng.” Giọng anh vẫn rất kiên nhẫn.

“Nhưng, Chức Tâm muốn ly hôn với con, chúng ta sao còn có thể là người một nhà được nữa?!” Cha cô ấp úng.

Trước đây, anh là con rể của ông, chuyện gì cũng dễ nói, bây giờ thì khác rồi. Những gì nên rạch ròi thì phải nói cho rõ ràng.

“Cái gì, ly hôn?” Mặt anh đanh lại, không ngờ, Chức Tâm đã nghiêm túc nói chuyện này với cả người nhà.

Anh nói chắc như đinh đóng cột, “Cha, cha yên tâm, con và Chức Tâm không ly hôn đâu!” Anh không bao giờ đồng ý ly hôn.

“Không, cả nhà chúng ta đã thống nhất, tôn trọng ý kiến của Chức Tâm.” Cha cô lắc đầu.

Ông đứng về phía con gái.

Nợ là nợ, hạnh phúc của con gái là hạnh phúc của con gái, nếu con gái cảm thấy ấm ức, cảm thấy không thể sống với Hứa Ngạn Thâm được nữa, phận làm cha, ông quyết không ép uổng.

Mày anh nhíu lại.

Không ngờ, mới có hai tuần, tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của anh.

Sao lại có thể như thế? Chức Tâm đã nói chuyện họ sẽ ly hôn với gia đình, mẹ vợ trước nay luôn tỏ ra ngạo nghễ chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Vả lại, bố vợ mượn anh nhiều tiền như thế cũng đứng về phía Chức Tâm, không chịu nói đỡ cho anh!

Thì ra, lúc nãy chịu cho anh vào nhà không phải vì muốn giúp anh mà vì muốn mọi người nói chuyện với nhau rõ ràng.

“Cha, sao cha có thể không ủng hộ con? Chức Tâm muốn ly hôn với con, số tiền đó, cha phải trả cho con, cha định trả thế nào đây?” Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thủng thẳng.

Bây giờ, điều anh cần làm là thuyết phục bố vợ đứng về phía mình.

“Ngạn Thâm, con chắc không hiểu, con bé Chức Tâm này bình thường rất dễ bảo, nhưng một khi uất ức, người khác cho khuyên nhủ thế nào, nó cũng không nghe đâu.” Hiểu con gái không ai bằng cha, ông rất hiểu tính khí Chức Tâm.

Vậy ý ông là sẽ không giúp?

Mắt Hứa Ngạn Thâm dần trở nên lạnh lùng.

“Vậy ý cha là sẽ trả tiền cho con? Con không nghĩ cha có khả năng đó.” Anh là thương nhân ghê gớm nhất, chỉ cần một hòn đá nhỏ là có thể bắn trúng yếu điểm của đối phương.

Bố vợ quả nhiên mặt đỏ gay, không nói được câu nào.

Chức Tâm nắm chặt tô mì trong tay, hơi nóng của bát mì khiến tay cô ửng đỏ nhưng cô không hề có chút cảm giác nào.

“Được thôi, nếu con và Chức Tâm ly hôn, dù con không ép Thẩm gia phải trả tiền ngay nhưng lãi từ món tiền khổng lồ đó thì sao?” Thái độ thủng thẳng của anh trên bàn đàm phán khiến đối phương thở không ra hơi.

“Mười lăm triệu, cứ cho là mượn của ngân hàng, lãi mỗi tháng cũng sẽ hơn một trăm nghìn.” Anh từng bước từng bước ép bố vợ, “Nếu con nhớ không lầm, cha và mẹ vợ đều sắp nghỉ hưu rồi, mỗi tháng hai người dựa vào nguồn thu nào mới có được số tiền đó?”

Cha cô rùng mình.

Ông không thể! Dù hai vợ chồng ông còn đi làm, mỗi tháng một trăm nghìn cũng là con số không tưởng.

“Thế anh định thế nào?” Bố vợ có chút tức giận.

Khóe môi Hứa Ngạn Thâm nhếch lại lạnh lùng, anh biết, mình đã thành công trong việc chia rẽ đối phương.

“Con không muốn gì hết, con chỉ cần Chức Tâm ngoan ngoãn ở bên con!” Ánh mắt anh sắc lạnh như dao.

“Ý anh là…”

“Nói khó khăn của cha cho Chức Tâm biết, cô ấy rất hiếu thảo, sẽ vì cha mà cả đời không nhắc đến hai chữ ly hôn nữa!”Anh rất tuyệt tình.

Bố vợ hừ một tiếng, không dám tin vào tai mình, “Anh muốn tôi ra mặt cầu cứu con gái mình sao? Chuyện này có khác nào bán con gái của mình?! Với mười lăm triệu, anh muốn mua cuộc sống của con gái tôi sao?!”

Trước đây ông cảm thấy sự độc đoán của con rể không có gì là không tốt, lăn lộn trong thương trường phải biết chút thủ đoạn, nhưng, hôm nay ông đã hiểu rõ con người của con rể, thì ra anh cũng không từ thủ đoạn đối với cả gia đình mình.

Cô từ từ ngồi thụp xuống, cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại.

Thẩm Chức Tâm, mày thật rẻ mạt.

Thẩm Chức Tâm, trong mắt anh ta, mày chỉ là một món đồ.

Thẩm Chức Tâm, anh ta có thể dễ dàng chà đạp mày, bất luận là cuộc sống, trái tim hay tôn nghiêm.

Từ lúc anh ta bắt đầu lừa dối, từ lúc anh ta nói ra hai chữ “chán chường”, hai người đã trở thành hai kẻ ở hai thế giới khác nhau.

Anh ta đã đứng ở trên cao, chà đạp mày, không chút nương tay.

Anh lăng nhục cô, cũng lăng nhục cả gia đình cô.

Hứa Ngạn Thâm, anh là người không có tình cảm.

Bỗng nhiên, cô rất muốn cười.

Cô sắp bị “bán” đi thật rồi ư?

“Không thể nào, con gái tôi không thể chấp nhận anh, chấp nhận một thằng đàn ông lừa dối nó như anh!” Giọng cha cô cũng trở nên cứng rắn, “Anh cho rằng, khi biết được sự thật, con gái tôi sẽ phải chấp nhận sao? Hứa Ngạn Thâm, anh quá coi thường nhà họ Thẩm chúng tôi!”

“Thật ư?” Thái độ của anh, vẫn rất điềm nhiên.

Bố vợ trước giờ tính tình ôn hòa, thái độ lúc này của ông khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng, anh có đủ tự tin nắm chắc phần thắng trong tay. Sớm muộn gì, đối phương cũng phải thỏa hiệp, Chức Tâm là của anh, cô trốn không thoát đâu!

Bên ngoài, vọng tới tiếng nấc rất khẽ.

Anh cứng đờ người. Cô nấu mì nhanh đến thế sao? Cô không phải luôn câu giờ trong bếp sao?

“Chức Tâm!” Ông Thẩm kinh ngạc, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

“Cha!” Chức Tâm ngẩng đầu lên, khóc sướt mướt, “Cha định bán con đi sao?”

“Không, Chức Tâm! Con yên tâm, việc cha gây ra cha sẽ tự mình thu xếp!” Ông Thẩm vội vàng dịu giọng dỗ dành cô, “Con gái ngoan của cha, đừng khóc, đừng khóc! Trong lòng cha, không có thứ gì quan trọng hơn con hết!”

“Cha, cảm ơn cha!” Cô rất cảm động. May mà, cha cô còn cần cô, không bán đứng cô, nhưng, “Xin lỗi cha, con để cha bị lăng nhục rồi.” Tim cô rất khó chịu, rất khó chịu.

Anh vẫn đờ người ra.

Vừa nãy, cô nghe được bao nhiêu rồi?

Anh quay người, đi về phía cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên “bốp” một tiếng, tô mì vỡ tan tành, bắn tung tóe lên chân anh, cảm giác bỏng rát len vào tất anh.

Anh rụt chân lại, tô mì đó biến thành những vết loang lổ trên đôi giày da của anh.

“Hứa Ngạn Thâm, tôi hận anh!” Nỗi căm hận trong lòng cô trào ra, “Tôi chịu đựng anh đủ rồi! Anh tưởng người khác đều là con rối trong tay anh, mặc anh muốn làm gì thì làm ư? Anh tưởng anh có tiền là có thể tùy tiện sỉ nhục người khác ư? Tất cả hành vi của anh khiến tôi phát buồn nôn! Tôi nói cho anh biết, tôi Thẩm Chức Tâm không cần anh nữa, anh có nhiều tiền hơn thế nữa, cũng không mua nổi đâu!”

Anh không nói gì, sắc mặt dần dần trắng bệch.

“Anh biết không, Tôi thật sự rất hận anh, chưa bao giờ hận anh như lúc này!” Nước mắt cô chảy ròng ròng, “Hứa Ngạn Thâm, anh về mà đợi tin từ luật sư của tôi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3