Yêu không lối thoát - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: Khi xích đạo giữ lại hoa tuyết, nước mắt gột sạch hạt cát nhỏ

Mười giờ sáng, Unique tổ chức cuộc họp thường kỳ mỗi tuần một lần.

Sau khi tổng giám sát kinh doanh và tổng giám sát tài vụ phát biểu ý kiến, phòng quảng cáo công bố tin vui: “Chúng ta đã ký được hợp đồng quảng cáo mười lăm giây phát vào giờ vàng trên đài vệ tinh.” Người phụ trách phòng quảng cáo vừa nói, vừa bảo trợ lý phát tài liệu có liên quan cho mọi người.

Đây là lần đầu tiên Unique đột phá sự vây hãm của Lệ Bạc, giành được giờ phát sóng quảng cáo có lợi. Nhưng cũng là lần thứ tư Viêm Lương phân tâm kể từ đầu cuộc họp. Người trợ lý nhắc nhở: “Viêm Tổng! Viêm Tổng!”, Viêm Lương mới định thần, nhìn mọi người ở xung quanh. Lúc này cô mới nhận ra đã đến lượt cô phát biểu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Viêm Lương quay về văn phòng. Trên máy tính và bàn làm việc đều là văn bản chờ cô xử lý. Dự án sản phẩm mới của Nhã Nhan bị bỏ xó hai năm bắt đầu khởi động lại, đủ để cô bận rộn một thời gian. Nghĩ đến việc chiều nay phải đi thị sát trung tâm nghiên cứu sản phẩm mới, buổi tối ăn cơm cùng một số nhân vật có liên quan do Lộ Chinh móc nối, Viêm Lương lại thấy đau đầu.

Cả đêm qua cô không ngủ, bây giờ đọc tài liệu, hai mí mắt ríu vào nhau, đầu óc lại bắt đầu không tập trung. Đến khi định thần, nhìn hàng chữ vừa viết trên giấy, Viêm Lương lập tức toát mồ hôi.

“Anh không thể xảy ra chuyện… Nhất định sẽ không xảy ra chuyện…”

Không đúng, đây là báo ứng. Báo ứng…

Viêm Lương phiền muộn vo tờ giấy, ném vào thùng rác. Cô nhíu mày, vừa mở tài liệu vừa gọi điện cho thư ký. “Giúp tôi pha một tách cà phê đặc.”

“Vâng ạ!”

Rất nhanh đã có người gõ cửa phòng đi vào, mùi cà phê thơm lừng. Viêm Lương tưởng cô thư ký mang cà phê vào, liếc thấy tách cà phê đặt bên tay nhưng vì bận ký văn bản nên cô không ngẩng đầu.

Cho đến khi không thấy cô thư ký đi ra ngoài, Viêm Lương mới bỏ bút ngẩng lên. Lộ Chinh đang khoanh tay đứng bên cạnh bàn, tựa như đợi xem lúc nào Viêm Lương mới phát hiện ra sự xuất hiện của anh. Bộ dạng ngạc nhiên của cô khiến anh phì cười.

“Sao anh lại đến đây!”

“Anh đi ngang qua nên vào xem em thế nào.”

Viêm Lương mỉm cười, cầm điện thoại nội bộ gọi cho thư ký: “Pha cho Lộ tiên sinh một tách cà phê.”

Sau khi cúp điện thoại, cô nở nụ cười áy náy với Lộ Chinh. “Em đang bận nên không thể tiếp đãi anh.”

Lộ Chinh đảo mắt qua bàn làm việc chất đầy tài liệu, không khỏi lo lắng. “Anh nghe thư ký của em nói, mấy ngày nay, lúc nào em cũng đầy tâm sự. Bận rộn kiểu gì em cũng cần chú ý nghỉ ngơi.”

“Còn nữa…” Lộ Chinh từ từ tiến lại gần, đột nhiên cúi thấp người, chạm vào nơi nhạy cảm nhất là chiếc cổ của cô. Viêm Lương lập tức đẩy lùi ghế lại. Hành động đầy cảnh giác của cô khiến ánh mắt Lộ chinh tối sầm nhưng anh nhanh chóng che giấu, nói tiếp. “Sao trên người em có mùi thuốc khử trùng của bệnh viện?”

Viêm Lương không thể nói cho Lộ Chinh biết, thời gian gần đây, tối nào cô cũng tới bệnh viện nhưng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi ngoài hành lang hết đêm này đến đêm khác nên chỉ cười cười mà không trả lời. Cô biết anh rất rộng lượng, sẽ không truy vấn.

Bữa cơm tối có mặt cả người dắt mối là Lộ Chinh và giám đốc phòng thị trường của Unique. Là chủ xị, Viêm Lương không tránh khỏi uống đến mức đầu óc quay cuồng.

Những người có mặt trong bữa cơm tối nay đều là đại diện của các đại lý cỡ lớn. Thị trường ở những thành phố cấp hai, ba mà Unique hiện tại chưa thể với tới đều nằm trong tay những người này. Tuy họ đều là bạn bè trong giới làm ăn của tập đoàn Minh Đình nhưng cũng có quan hệ lợi ích với Lệ Bạc. Viêm Lương có việc muốn nhờ người ta nên hôm nay phải đích thân ra mặt, tiếp đãi họ đến nơi đến chốn.

Cuối cùng, cô cũng nghe được câu nói do chính họ nói ra: “Được, không thành vấn đề! Ngày mai tôi sẽ tới công ty cô ký hợp đồng. Có Lộ Tổng ở đây, việc hợp tác giữa chúng ta chỉ cần một câu nói là xong!”

Sau buổi tiệc rượu, Viêm Lương còn bố trí một vài hoạt động khác. Cô cùng mọi người đứng bên ngoài hóng gió đêm, chờ xe tới đón. Tài xế của Viêm Lương nhanh chóng lái xe đến trước cửa nhà hàng. Cô lên xe, đang định nói với tài xế địa chỉ hộp đêm, Lộ Chinh đột nhiên đi đến bên cạnh xe của cô, cúi xuống dặn dò tài xế: “Đưa Viêm Tổng về nhà.”

Viêm Lương ngoảnh đầu nhìn anh.

“Anh đã nói với họ rồi, cho em về nhà trước. Anh sẽ cùng họ đi uống tiếp.” Lộ Chinh gạt sợi tóc lòa xòa trước trán Viêm Lương rồi đóng cửa xe. Như nhớ ra chuyện gì, anh lại cúi người, nói với cô: “Trước khi đi ngủ, em nhớ uống cốc nước mật ong để giải rượu!”

Viêm Lương ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Tài xế nhanh chóng nổ máy, Viêm Lương gác tay lên khung cửa, gối đầu lên cánh tay. Người tài xế nghĩ cô đã ngủ say, không ngờ cô đột nhiên lên tiếng: “Tới bệnh viện.”

Người tài xế tưởng mình nghe nhầm nhưng khi quay đầu, anh ta nhìn thấy Viêm Lương ngồi thẳng người. Cô nhắc lại: “Đưa tôi tới bệnh viện.” Nói xong, cô hạ cửa kính để ngọn gió đêm thổi vào.

Lúc ô tô đến cổng bệnh viện, Viêm Lương đã phần nào tỉnh rượu. Cô xuống xe, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Tối nào cô cũng đến đây nên đã thông thuộc đường đi lối lại. Cô nhanh chóng đến phòng chăm sóc đặc biệt, ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang.

Cho đến tận bây giờ, Viêm Lương vẫn không có dũng khí để đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Chỉ là mỗi tối ngồi ngoài cửa, nhìn các bác sĩ vội vàng cấp cứu cho bệnh nhân, khi trời sáng, cô có thể yên tâm rời bệnh viện, về công ty làm việc.

Viêm Lương căn giờ đến và căn giờ đi rất chuẩn, không lo chạm mặt thư ký Lý.

Tuy nhiên, có một số y tá trực đêm hỏi cô: “Chị là người nhà của bệnh nhân nào?”

Những lúc như vậy, Viêm Lương không trả lời, đứng dậy, đi sang khu vực được phép hút thuốc, làm một điếu thuốc lá. Khi cô quay về, cô y tá đã bỏ đi từ lâu. Hôm nay cũng có y tá đi qua chỗ cô ngồi như thường lệ, có lẽ do người Viêm Lương toàn mùi rượu nên cô y tá nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi. Viêm Lương lập tức đứng dậy, đi hút thuốc.

Khi quay về bên ngoài phòng bệnh, cô chợt nghe cuộc trò chuyện của hai cô y tá đang chờ ca.

“Nghe nói bệnh nhân đó trước kia chữa trị ở bệnh viện tư, lần này anh ta đột nhiên phát bệnh nên mới được đưa tới bệnh viện chúng ta.”

“Thảo nào… Rõ ràng anh ta có cả một đội ngũ y tế, về lý mà nói thì không cần dùng đến máy móc, thiết bị của bệnh viện chúng ta.”

“Em có hỏi chủ nhiệm Lâm, Chủ nhiệm Lâm nói nếu bây giờ chuyển viện, chỉ e tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ phải đợi đến khi bệnh tình ổn định thì anh ta mới chuyển về bệnh viện tư được.”

“Ừ, cũng không biết liệu anh ta có sống nổi đến ngày bệnh tình ổn định hay không…”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Nghe đến đây, toàn thân Viêm Lương như bị rút hết sức lực. Cô tựa người vào cánh cửa an toàn, từ từ trượt xuống đất.

“Nếu bây giờ chuyển viện, chỉ e tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm…”

“Không biết liệu anh ta có sống nổi đến ngày bệnh tình ổn định…”

Những câu nói văng vẳng bên tai, trước mắt Viêm Lương tối sầm.

Dường như bị ngất đi một lúc, nhưng cũng tựa như ngủ một giấc mấy năm liền, khi tỉnh lại, trước mặt Viêm Lương tối om, mơ hồ, hỗn loạn.

Vẫn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, Viêm Lương thử cử động ngón tay, cô phát hiện mình không phải ngồi trên nền đất giá lạnh bên cạnh cửa an toàn mà nằm trên chiếc giường mềm mại.

Viêm Lương lại thử cử động ngón tay. Lúc này cô mới nhận ra có một bàn tay đang nắm chặt tay cô. Viêm Lương đưa mắt, thấy người đó đang ngồi bên cạnh, gục xuống giường, ngủ say.

Cánh tay bị nắm tê tê, Viêm Lương rút tay về khiến Lộ chinh giật mình tỉnh giấc. Khi đôi mắt ngái ngủ chạm vào mắt Viêm Lương, Lộ Chinh vui mừng đứng dậy, ôm vai cô. “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi…”

Vòng tay anh siết chặt khiến Viêm Lương choáng váng. “Anh…”

“Anh gọi điện cho em để xem em đã về tới nhà an toàn hay chưa, kết quả điện thoại không kết nối, mãi sau mới có cô y tá nghe máy, nói em bị ngất xỉu trên hành lang bệnh viện.”

Viêm Lương đẩy người anh. Lúc này Lộ Chinh mới có phản ứng, anh buông tay, cẩn thận đỡ Viêm Lương ngồi tựa vào đầu giường.

“Em đã ngủ suốt hai ngày nay.” Nghĩ đến tình trạng của cô, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Viêm Lương im lặng, đầu óc vẫn quay cuồng.

“Bác sĩ nói em thiếu ngủ trầm trọng, thần kinh suy nhược. Thời gian qua em sống kiểu gì vậy? Còn nữa, tại sao em lại bị ngất ở bệnh viện?”

Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều sự quan tâm, quá nhiều nỗi lo lắng, đến mức người luôn tỉnh táo như Lộ Chinh cũng nói năng lộn xộn. Cuối cùng, nhìn thấy vẻ mặt không chút sắc hồng của Viêm Lương, anh mới dừng lại.

Sau đó Lộ chinh vuốt ve trán cô theo thói quen. “Em nghỉ ngơi đi, anh đi gọi bác sĩ.”

Tiếng bước chân gấp gáp của Lộ Chinh biến mất ngoài cửa, để lại một mình Viêm Lương trong bóng tối. Cô lẩm bẩm: “Hai ngày…”

Đã hai ngày trôi qua… Vậy anh…

Lộ Chinh nhanh chóng dẫn bác sĩ quay lại phòng bệnh. Sau khi kiểm tra sức khỏe của Viêm Lương, bác sĩ nói với anh: “Chắc không có vấn đề gì, cô ấy chỉ mệt mỏi quá độ, tốt nhất nên nằm viện thêm vài ngày để theo dõi.”

Lộ Chinh không yên tâm, hỏi đi hỏi lại bác sĩ những điều cần chú ý. Bác cất giọng bất lực với Viêm Lương: “Ông xã của cô rất lo lắng cho cô. Hai ngày cô bị ngất, cậu ấy không hề chợp mắt, luôn ở bên giường bệnh của cô.”

Ông xã của cô?

Viêm Lương định mở miệng đính chính, bác sĩ đã quay sang Lộ Chinh. “Lát nữa tôi phải đưa sinh viên thực tập đi một lượt các phòng bệnh. Tôi đi trước đây, nếu xảy ra chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào!”

Lộ Chinh tiễn bác sĩ ra cửa. Vừa quay đầu, anh thấy Viêm Lương nhìn mình chăm chú. Đoán ra nghi vấn trong lòng cô, anh vừa đi đến cửa sổ vừa giải thích: “Anh không nói rõ với bác sĩ về quan hệ của chúng ta, không ngờ ông ấy lại hiểu nhầm.”

Nói xong, Lộ chinh kéo rèm cửa sổ. Hóa ra bây giờ không phải là nửa đêm mà là chạng vạng, ngoài trời vẫn còn tia nắng cuối cùng. Viêm Lương ngắm bầu trời, tâm hồn cô đã trôi tận phương nào.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng công việc của Lộ Chinh bây giờ chỉ là chăm lo bữa tối cho Viêm Lương. Anh gọi điện về Lộ gia bảo đầu bếp chuẩn bị. Có bốn món thức ăn và một món canh đơn giản nhưng Viêm Lương nghe thấy anh dặn dò đầu bếp: không được bỏ ớt, không được quá mặn, không được bỏ hành hoa, cơm phải mềm…

Khi tài xế của Lộ gia mang cơm đến, Lộ Chinh chỉ nhìn Viêm Lương ăn còn anh không động đũa. Tay Viêm Lương vẫn đang truyền nước nên hơi nhức mỏi. Động tác chau mày của cô đã bị Lộ Chinh phát hiện, anh không nói một lời, ngồi xuống ghế, cầm thìa múc canh cho cô. Viêm Lương càng cảm thấy khó nuốt trôi.

Nhìn thìa canh đưa lên miệng, Viêm Lương đột nhiên cầm đũa, ăn ngấu nghiến. Đây là thái độ thể hiện sự cự tuyệt của cô. Lộ Chinh đã quen từ lâu, anh cũng không quen không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đặt thìa canh xuống.

Viêm Lương nhanh chóng ăn cơm xong, buông đũa, nói với Lộ Chinh: “Một mình em ở đây được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi!”

Lộ Chinh cười cười. “Em không muốn gặp anh đến thế sao?”

Tuy giọng có vẻ trêu chọc nhưng ánh mắt anh buồn bã. Đối diện với người đàn ông như vậy, dù không có trái tim, Viêm Lương cũng không thể thốt ra câu nói tàn nhẫn: “Bây giờ, cái gì em cũng dựa dẫm vào anh, em không tưởng tượng được nếu anh gục ngã vì quá mệt mỏi, em sẽ ra sao?”

Lộ Chinh quan sát Viêm Lương thật kĩ, cuối cùng mỉm cười, đứng dậy. “Ngày mai anh lại đến thăm em.”

Khi Lộ Chinh sắp đi khuất ngoài cửa phòng bệnh, Viêm Lương không rõ mình thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy áy náy. Đúng lúc này, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với cô: “Em từng nói, trái tim em không thể chấp nhận người khác, nhưng chỉ cần là việc anh đã quyết định, trong từ điển của anh không có từ “bỏ cuộc”. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh suy nghĩ của em là sai lầm.”

Giọng nói của anh dịu dàng như có thể hóa giải mọi vết thương trong quá khứ. Vào giây phút đó, Viêm Lương gần như tin rằng cô có thể. Nhưng vài tiếng đồng hồ sau, khi Viêm Lương tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cứ nhắm mắt lại nghĩ đến người đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, một vết thương vô hình nào đó lại bắt đầu nhói đau.

Nỗi đau âm ỉ và kéo dài bao trùm toàn thân khiến Viêm Lương không chịu nổi. Cô rút kim truyền, đi dép lê ra khỏi phòng bệnh. Từ chỗ cô nằm đi đến khu chăm sóc đặc biệt chỉ mất ba phút đi bộ nhưng cô đi mất hơn mười phút. Cửa phòng chăm sóc đặc biệt ở ngay trước mặt nhưng Viêm Lương mệt đến mức không thể nhúc nhích. Cô chỉ còn cách chống tay vào tường, nghỉ ngơi để đầu óc đỡ choáng váng.

Đúng lúc này, bên tai Viêm Lương vang lên giọng nói xa lạ: “Chào chị…”

Cô ngẩng đầu, thấy một y tá đang nhìn mình, cô ta nói tiếp: “Chị có phải là người mấy hôm trước bị ngất ở đây?”

Viêm Lương nhìn kĩ, nhưng không nhớ từng gặp cô ta ở đâu. Cô y tá tiếp tục lên tiếng: “Tôi chỉ muốn nói cho chị biết, bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt đã chuyển viện rồi.”

“Chuyển viện ư?”

Điều đó có nghĩa anh đã bình yên sau khi trải qua một kiếp nạn? Viêm Lương không biết lúc này mình mừng rỡ hay không cam lòng.

“Lần nào trực đêm tôi cũng nhìn thấy chị ngồi ở kia.” Cô y tá chỉ tay về phía chiếc ghế dài. “Chắc chị rất muốn vào thăm anh ấy đúng không?”

Muôn vàn lời muốn nói nhưng nghẹn lại ở cổ họng, Viêm Lương chỉ có thể nói với cô y tá: “Cảm ơn cô!”

Tưởng Úc Nam chuyển về bệnh viện tư, có nghĩa là cô lại một lần nữa mất liên lạc với anh. Lúc này, Viêm Lương chợt nhớ ra thời gian trước anh biến mất nửa tháng liền. Nhiều khả năng anh bị bệnh nặng từ lúc đó.

Viêm Lương không thể kể với bất kỳ người nào chuyện này. Cô chỉ có thể đến tâm sự với người đã khuất: “Bây giờ, con đã bắt đầu tin vào nhân quả báo ứng. Năm đó bố đối xử tệ bạc với Tống Cẩm Bằng, cuối cùng khiến Từ gia rơi vào thảm cảnh. Tưởng Úc Nam hãm hại Từ gia, bây giờ anh ấy cũng mắc căn bệnh hiểm nghèo. Từ Tử Thanh còn ở trong giai đoạn chờ xét xử, con tin lần này chị ta không thể thoát tội. Giang Thế Quân thì sao? Ông trời sẽ trừng phạt ông ta như thế nào?”

Trả lời Viêm Lương chỉ có ánh mắt lạnh nhạt của Từ Tấn Phu trong tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.

Hình như ông trời vẫn còn bỏ sót Giang Thế Quân, để ông ta liên tục làm xằng làm bậy.

Hôm nay, Viêm Lương đang bận họp, trợ lý nhận điện thoại thay cô. Mới nói hai, ba câu, người trợ lý biến sắc mặt, lập tức đi vào phòng hội nghị, cắt ngang lời phát biểu của Viêm Lương: “Viêm Tổng.”

Viêm Lương ngẩng đầu, người trợ lý ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Giám đốc bộ phận nghiên cứu sản phẩm gọi đến, có việc gấp.”

Viêm Lương nhận điện thoại, đi ra phía cửa sổ để nghe.

Giám đốc bộ phận Nghiên cứu sản phẩm cất giọng lo lắng: “Viêm Tổng, chúng tôi vừa nhận được tin, Lệ Bạc đang nghiên cứu một sản phẩm mới rất giống dược mỹ phẩm Nhã Nhan.”

“Gì hả?” Viêm Lương cất cao giọng.

“Hơn nữa, bọn họ còn định công bố sản phẩm mới trước chúng ta.”

Viêm Lương lập tức hỏi: “Anh nhận được tin này từ đâu?”

Giám đốc bộ phận Nghiên cứu sản phẩm không trả lời mà nói tiếp: “Chúng tôi đã lấy được hàng mẫu của họ, vừa đưa tới phòng thí nghiệm đối chiếu.”

Lúc này, Viêm Lương không còn để ý tới cuộc họp, cô vừa cầm điện thoại vừa đi ra ngoài. “Sau khi có kết quả đối chiếu, các anh hãy lập tức đưa về tổng công ty cho tôi.”

Chưa đầy nửa ngày, báo cáo kết quả đối chiếu đã nằm trên bàn làm việc của Viêm Lương. Sau khi xem xong, Viêm Lương nhớ lại việc Từ Tử Thanh bị Giang Thế Quân dùng chiêu tương tự mấy năm trước. Lúc bấy giờ, hậu quả không chỉ secret gặp trở ngại khi tiến vào thị trường Bắc Mỹ, Từ thị bị tổn thất một khoản đầu tư lớn, mà còn ly gián cô, Từ Tử Thanh và Từ Tấn Phu một cách triệt để.

Nội bộ Từ thị mâu thuẫn khiến Giang Thế Quân “Ngư ông đắc lợi”.

Nghĩ đến đây, Viêm Lương không thể kiềm chế cơn giận dữ, cô ném mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Ông ta lại dùng chiêu cũ.”

Viêm Lương rất hiếm khi nổi giận trước mặt cấp dưới. Giám đốc bộ phận Nghiên cứu sản phẩm đứng đối diện không dám nói gì.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng lấy lại bình tĩnh. “May mà chúng ta phát hiện sớm. Hai sản phẩm có thành phần giống nhau như vậy, không thể nào là sự trùng hợp, chắc chắn bộ phận của các anh có nội gián.”

Người giám đốc gật đầu tán thành. “Việc cần thiết nhất bây giờ là mau chóng tìm ra kẻ đó.”

Để tránh tình trạng bị Giang Thế Quân công bố sản phẩm trước, bộ phận Nghiên cứu sản phẩm càng phải đẩy nhanh tiến độ. Nhưng nếu ngày nào chưa tìm ra nội gián, công ty sẽ không yên ổn ngày đó.

Viêm Lương ngẫm nghĩ, cuối cùng mở miệng: “Mấy năm trước, khi Giang Thế Quân đối phó với kem lót Hoàn Mỹ của Secret, ông ta không chỉ sao chép công thức sản phẩm, mà còn sao chép cả việc định vị sản phẩm và mẫu mã bao bì. Lần này, Lệ Bạc chắc cũng không chỉ ăn cắp công thức sản phẩm, nhiều khả năng nội gián không chỉ có một người. Tôi cho các anh mười ngày để tìm ra những kẻ đó.”

Viêm Lương ngồi xuống ghế, vừa nhấc điện thoại vừa nói: “Bây giờ tôi gọi điện cho Tổng giám sát dự án và Tổng giám sát sản phẩm. các anh hãy họp bàn, xem nhân viên nào trực thuộc sự quản lý của các anh có khả năng liên quan đến vụ này.”

Mười ngày? Tuy thời gian gấp gáp nhưng dù sao đây cũng là việc khẩn cấp, giám đốc bộ phận Nghiên cứu sản phẩm không nghĩ ngợi nhiều, thấy Viêm Lương cúp điện thoại, anh ta nói ngay: “Tôi sẽ tạm ngừng tiến trình nghiên cứu, đợi khi nào tìm ra nội gián mới tiếp tục…”

“Không!” Viêm Lương phủ quyết ngay. “Trước khi tìm ra nội gián các anh vẫn phải tiến hành công việc bình thường.”

Người giám đốc không hiểu ý Viêm Lương, đành hỏi thẳng: “Ý của cô là?”

“Nếu bây giờ các anh dừng lại. Giang Thế Quân sẽ nhanh chóng nhận được tin. Ông ta hoặc là quyết định ngừng việc sao chép hoặc là đẩy nhanh tiến độ để sản phẩm có mặt trên thị trường trước chúng ta.”

Bắt gặp ý cười ẩn hiện trên khóe miệng Viêm Lương, người giám đốc lập tức tỉnh ngộ. Lúc này, Viêm Lương đã thu lại nụ cười, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng. “Nếu ông ta thích ăn cắp như vậy, tôi sẽ khiến ông ta sao chép sản phẩm có vấn đề.”

Nội gián ẩn náu rất kĩ, sợ bị Giang Thế Quân phát hiện, giám đốc bộ phận Nghiên cứu sản phẩm không dám công khai điều tra, vì vậy mãi vẫn không tìm ra kẻ phản bội. Không thể khoanh tay chờ chết, Viêm Lương quyết định chủ động ra đòn.

Nhờ khoảng thời gian hai năm làm việc ở Lệ Bạc, Viêm Lương biết nội bộ Lệ Bạc cũng tương đối lục đục. Mục tiêu cô nhắm đến là Phó giám sát Chu Thành Chí của trung tâm nghiên cứu sản phẩm Lệ Bạc.

Chu Thành Chí là người trung thực, ông ta không chịu khom lưng uốn gối làm theo triết lý: “Không giở trò gian thì không thể làm giàu” của Giang Thế Quân, vì vậy ông ta không được Giang Thế Quân trọng dụng. Nhưng ông ta là nhân tài thực sự. Giang Thế Quân không dùng ông ta nhưng cũng không cho phép ông ta tới công ty khác.

Trói chặt nhưng không trọng dụng, điều này trở thành nguyên nhân khiến Chu Thành Chí vô cùng bất mãn.

Viêm Lương nhanh chóng điều tra ra mấy nơi Chu Thành Chí thường tới lúc rỗi rãi, đặc biệt là nhà hàng Hồ Sán ở gần tập đoàn Lệ Bạc.

Viêm Lương đưa Châu Trình tới đó ăn cơm mấy lần. Châu Trình không phải kẻ ngốc, nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Viêm Lương không định giấu diếm anh. Nhưng sau khi nghe kế hoạch của cô, Châu Trình tỏ ra phản cảm: “Viêm Lương, em bây giờ… quả là đáng sợ!”

Viêm Lương đã hạ quyết tâm, cô chỉ cười cười.

“Em làm vậy có khác nào Giang Thế Quân?”

Viêm Lương bị anh chọc cười. “Từ Tử Thanh làm bao nhiêu chuyện xấu xa nhưng anh vẫn yêu chị ta đến sống đi chết lại. Bây giờ em chỉ dùng một chút thủ đoạn để đối phó với kẻ thù của em, anh đã cảm thấy thất vọng về em.”

Từ Tử Thanh luôn là tử huyệt của Châu Trình, sắc mặt anh lập tức tái nhợt.

“Nếu anh không tán thành việc em làm, anh không cần đi ăn cơm cùng em, em sẽ không trách anh đâu.” Viêm Lương đã nói đến mức này, lẽ nào anh khoanh tay đứng nhìn, để mặc cô một mình chiến đấu? Châu Trình không làm được điều đó, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, tiếp tục phối hợp với cô.

Buổi trưa hôm nay, khi Chu Thành Chí đi vào trong nhà hàng, bắt gặp Viêm Lương và Châu Trình ngồi ở vị trí khá nổi bật, ông ta cũng không cảm thấy bất ngờ.

Viêm Lương để ý, Chu Thành Chí do dự trong giây lát rồi đi về phía bàn ăn của cô. Viêm Lương giả bộ ngạc nhiên: “Phó giám sát Chu?”

“Viêm Tổng, lại gặp cô ở đây. Lần này là lần thứ ba phải không?”

“Vậy sao? Mấy lần trước từ bao giờ, tôi chẳng để ý gì cả!”

Chu Thành Chí nở nụ cười mơ hồ.

Viêm Lương vừa phán đoán thâm ý từ vẻ mặt của ông ta vừa lên tiếng: “Đúng rồi, Phó giám sát Chu đừng gọi tôi là Viêm Tổng, tôi không còn làm việc ở Lệ Bạc, chú cứ gọi tôi là Viêm Lương đi!” Bắt gặp nụ cười của cô, vẻ mặt Chu Thành Chí hơi thay đổi.

Sau đó, ông ta ghé sát, nói nhỏ bên tai Viêm Lương: “Viêm tiểu thư, hôm nay tôi không một mình đến đây ăn cơm. Giang Tổng cũng sẽ đến ngay.”

Vẻ mặt Viêm Lương cứng đờ trong giây lát, cô nhìn Chu Thành Chí ở phía đối diện bằng ánh mắt phức tạp.

“Chắc cô không muốn để Giang Tổng biết cô và tôi “tình cờ gặp nhau” nhiều lần như vậy đúng không?” Chu Thành Chí nhắc nhở, lời nói mang hàm ý rõ ràng.

Sau vài lần gặp gỡ, Chu Thành Chí đã biết rõ ý đồ của cô. Bây giờ ông ta nhắc nhở cô, tức là ông ta biểu lộ ý tốt. Viêm Lương ngẫm nghĩ, nhanh chóng đứng dậy, nói với Chu Thành Chí: “Cám ơn chú!”

Không đợi cô lên tiếng, Châu Trình đã biết ý cầm túi xách của cô. Hai người nhanh chóng rời đi. Đến gần cửa nhà hàng, Viêm Lương đột nhiên dừng bước. Châu Trình nghi hoặc nhìn cô, thấy cô đang suy nghĩ điều gì đó. “Sao thế? Em để quên đồ à?”