Yêu không lối thoát - Chương 14 - Phần 2

Viêm Lương nhướng mắt nhìn Châu Trình, ánh mắt rực sáng. “Em muốn đánh cược một lần.” Nói xong, cô liền quay đầu đi vào trong.

Chu Thành Chí vẫn đứng nguyên một chỗ dõi theo Viêm Lương đi rồi quay lại. Ông ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị nhét một tấm danh thiếp vào tay.

Viêm Lương nói rất nhanh chóng nhưng rõ ràng từng từ: “Phó giám sát Chu, tôi biết chú có hoài bão của mình, muốn tự nghiên cứu, sáng chế ra sản phẩm, nhưng Giang Thế Quân ép các chú sao chép dược mỹ phẩm Nhã Nhan. Hơn nữa, Tổng giám sát Kim, cấp trên của chú chẳng qua chỉ là con chó săn của Giang Thế Quân. Chú làm việc dưới trướng bọn họ, cả đời này chú cũng không có cơ hội phát huy tài năng.”

Chu Thành Chí nhìn tấm danh thiếp trong tay, từ từ mím môi.

“Đây là danh thiếp của tôi. Hy vọng chú suy nghĩ kĩ, sau đó hãy gọi điện cho tôi.” Viêm Lương cười với ông ta. “Chào chú!”

Châu Trình đứng ở cửa nhà hàng chứng kiến toàn bộ sự việc. Thấy Viêm Lương đi nhanh về bên này, Châu Trình ngoài thở dài thì không biết làm thế nào để biểu đạt sự bất lực của mình. Cho đến khi vào thang máy, Châu Trình mới lên tiếng: “Nếu ông ta không bị em thuyết phục, còn kể chuyện này với Giang Thế Quân, nỗ lực bao lâu nay của em sẽ đổ sông đổ biển hết.”

Viêm Lương chỉ cười cười, coi như trả lời Châu Trình: một khi đã dám đánh cược, em không bao giờ sợ thua.

Trước nụ cười đầy sức truyền cảm của Viêm Lương, Châu Trình cũng bất giác mỉm cười. “Không sai, ông trời sẽ không bỏ qua cho loại người xấu xa như Giang Thế Quân, lần này ông trời nhất định đứng về phía chúng ta.”

Khi thang máy gần khép lại, Viêm Lương lập tức thôi cười, bởi cô nhìn thấy Giang Thế Quân đi ra từ thang máy bên cạnh. Tuy Viêm Lương chỉ bắt gặp gương mặt nhìn nghiêng của ông ta nhưng cô tuyệt đối không nhận nhầm người. Viêm Lương cắn răng, cảm thấy may mắn là cô đã rời đi đúng lúc.

Nhưng một giây trước khi thang máy khép lại, phía sau Giang Thế Quân xuất hiện một hình bóng. Hình bóng đó… có sức mạnh vô hình cướp đi hơi thở của Viêm Lương. Cô còn chưa có phản ứng, cửa thang máy đã đóng sụp trước mặt cô.

Thang máy từ từ đi xuống dưới. Châu Trình chau mày, cất giọng vẻ không chắc chắn: “Hai người vừa rồi là Giang Thế Quân và… Tưởng Úc Nam?”

Viêm Lương tựa như không nghe thấy, đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cho dù cô chỉ thấy cánh cửa thang máy giá lạnh.

Thang máy nhanh chóng xuống dưới tầng một. Châu trình đi ra ngoài, Viêm Lương vẫn đứng bất động ở trong, trông như mất hồn.

“Viêm Lương?” Tiếng gọi của anh lập tức đánh thức cô.

Viêm Lương nhìn Châu Trình, ánh mắt dần lấy lại vẻ bình tĩnh. “Anh về trước đi! Em đột nhiên nhớ ra cần đến một nơi.”

“Để anh đưa em đi!”

“Không cần, không thuận đường.” Viêm Lương dứt khoát từ chối.

Châu Trình nghi hoặc quan sát cô một lúc, vẫn không phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến thái độ bất thường của cô. Anh đành ra về một mình.

Viêm Lương gọi một chiếc taxi, ngồi đợi ở bãi đỗ xe ngoài trời cách đó không xa. Bên ngoài trời nắng chói chang, trong xe, điều hòa kêu ù ù. Người tài xế gõ tay lên vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Gần một tiếng sau, ba người đàn ông mới đi xuống. Chu Thành Chí, Giang Thế Quân và Tưởng Úc Nam nhanh chóng mỗi người một ngả, tự lái xe rời đi. Viêm Lương dặn dò tài xế bám theo chiếc xe đi ngược lại hướng tới tòa cao ốc Lệ Bạc.

Chiếc xe Bentley đó nổi bật dưới ánh nắng gắt. Trong chiếc Taxi, Viêm Lương cuộn chặt hai bàn tay, nhìn chằm chằm về phía trước. Đầu cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí quên mất tìm lý do hợp lý cho hành động của mình.

Cuối cùng, chiếc Bentley đi vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một khách sạn, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay cô rịn đầy mồ hôi. Cô rút một tập tiền trong ví đưa cho người tài xế rồi lập tức xuống xe, bỏ đi.

Người tài xế thò đầu ra cửa xe, gọi: “Này! Tôi vẫn chưa trả lại tiền thừa cho cô…”

Lúc này, bên tai Viêm Lương chỉ có một câu nói: Không thể để mất dấu anh ấy, không thể…

Từ bãi đỗ xe đến thang máy, Viêm Lương đều núp sau lưng người khác. Cuối cùng, cô cũng lên đến hành lang bên ngoài phòng khách sạn. Nền nhà trải thảm nên giày cao gót của cô không phát ra tiếng động, nhưng cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Chỉ cần nhìn anh an toàn đi vào trong phòng là cô có thể yên tâm xóa bỏ hình ảnh người đàn ông tên Tưởng Úc Nam khỏi cuộc đời. Hai người chỉ cách nhau mười mấy bước chân nhưng cũng là khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Nhận thức này có một sức mạnh vô hình đè xuống người Viêm Lương trong nháy mắt, khiến cô phải dừng bước. Chỉ vài giây phân tâm, Tưởng Úc Nam đã biến mất.

Trên hành lang trống không chỉ còn lại một mình Viêm Lương. Cô hoảng hốt tiến về phía trước, không tin nổi cô lại mất dấu anh ở thời khắc cuối cùng.

Đúng lúc này, một cánh cửa chếch trước mặt Viêm Lương đang khép hờ đột nhiên mở ra, một sức mạnh kéo cô vào bên trong.

Khi cánh cửa khép lại, một mùi hương quen thuộc bao vây khiến Viêm Lương luống cuống ngẩng đầu.

“Tại sao lại theo dõi tôi?” Tưởng Úc Nam nhìn cô, vẻ mặt vô cảm. Tay anh còn túm chặt cánh tay của người phụ nữ.

Vào giây phút Tưởng Úc Nam đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Viêm Lương đờ đẫn. Anh quan sát cô bằng ánh mắt dò xét, như chờ đợi câu trả lời của cô. Viêm Lương chỉ mở to mắt nhìn, đến mức Tưởng Úc Nam hơi ngẩn người.

Đã bao lâu rồi cô không nhìn anh bằng ánh mắt như vậy? Dường như chất chứa tình cảm nhớ nhung nào đó, nỗi hoảng sợ nào đó… như thể anh sẽ biến mất trong nháy mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Úc Nam từ từ cúi xuống hôn cô. Vẫn là trình tự như trong ký ức. Đầu tiên, anh mút môi dưới của cô, sau đó anh từ từ hôn sâu, cho đến khi đầu lưỡi của anh chạm vào răng, Viêm Lương mới bừng tỉnh. Ở giây tiếp theo, Tưởng Úc Nam không kịp đề phòng, bị cô đẩy mạnh. Anh lùi nửa bước, nhếch miệng cười lạnh lùng. Anh đã quen dùng phương thức này để che giấu bản thân. Không ai có thể nhìn ra, thực ra trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Úc Nam đã phát hiện ra Viêm Lương từ lúc ở nhà hàng. Có lẽ đây chính là số phận, dù cô đứng trong thang máy, dù anh chỉ nhìn qua khe hở rất nhỏ ở cửa thang máy nhưng anh vẫn nhận ra cô ngay lập tức. Tưởng Úc Nam quá hiểu Viêm Lương, anh sai người tiết lộ thông tin Lệ Bạc sao chép sản phẩm Nhã Nhan cho cô biết. Hành động ứng phó khẩn cấp của cô giống hệt định liệu của anh, không uổng công anh tác động đến Chu Thành Chí trước đó. Viêm Lương quả thật là người có tài năng kinh doanh bẩm sinh, chỉ cần cô đi theo con đường anh dọn sẵn, cuối cùng, cô nhất định sẽ chiến thắng Giang Thế Quân.

“Em đừng nói, em đi theo tôi để quyến rũ tôi rồi lại đẩy tôi ra đấy nhé!”

Viêm Lương chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt cô vụt qua một tia khác thường. Cô đột nhiên tiến lên phía trước, hôn lên môi Tưởng Úc Nam.

Nụ cười lạnh lùng trên môi Tưởng Úc Nam tan biến trong sự kinh ngạc tột độ.

Viêm Lương chưa bao giờ điên cuồng hôn một người đàn ông như lúc này, như thể tất cả những điều muốn nói được giải tỏa qua hai bờ môi mỏng. Không biết bức tường thành trong trái tim ai sụp đổ trước?

Củi khô được châm lửa, không ai ngờ ngọn lửa cháy bùng trong chớp mắt, mang theo dục vọng không thể kiềm chế. Hai người hôn nhau từ cửa ra vào tới sofa, tủ trang trí, cho đến khi cánh cửa phòng ngủ đóng sập. Nỗi nhớ nhung không thể thốt ra lời, chi bằng hãy giao cho cơ thể giải quyết…

Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, Tưởng Úc Nam nhướng mắt quan sát Viêm Lương. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, trông cô như có lời muốn nói. Tưởng Úc Nam dường như đoán ra cô muốn nói điều gì nhưng không có dũng khí lắng nghe.

Anh đã rơi vào tuyệt vọng đến mức tê liệt từ lâu. Nếu bây giờ anh cho cô một tia hi vọng, tia hi vọng đó sẽ như lưỡi dao sắc nhọn khiến cô bị tổn thương nặng nề.

“Tưởng Úc Nam…”

Viêm Lương hơi hé miệng nhưng chỉ mới gọi tên anh, cô đã bị anh bịt miệng. Tưởng Úc Nam lật người cô, để cô quay lưng về phía anh. Một tay anh bịt miệng cô, bàn tay còn lại vuốt ve tấm lưng trần của cô, từ trên xuống dưới, cho đến khi anh cởi bỏ vật cản cuối cùng trên người cô.

Trong lúc tâm trí hỗn loạn, Viêm Lương như nghe thấy tiếng cơ thể gào thét đòi được giải phóng. Nhưng cùng lúc đó, cô còn nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc”.

Viêm Lương giật mình mở mắt, bàn tay đang bịt miệng cô cũng cứng đờ. Tiếng gõ cửa nhanh chóng biến mất nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng mở cửa. Tưởng Úc Nam lập tức giơ tay khóa trái cửa phòng ngủ.

Cuộc kích tình vẫn chưa chính thức bắt đầu đã kết thúc. Khi Tưởng Úc Nam thu hai tay về, Viêm Lương ngồi xuống nhặt váy của cô.

Tiếng gõ cửa phòng ngủ lại vang lên, giọng nói lo lắng của thư ký Lý truyền vào bên trong: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!”

Viêm Lương ôm váy áo chạy vào phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm vừa khép lại, Tưởng Úc Nam lập tức mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy anh, thư ký Lý ngẩn ra ba giây mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm đưa thẻ mở cửa phòng khách sạn cho thư ký Lý, Tưởng Úc Nam từng nói đùa: “Nếu một ngày nào đó tôi chết ở trong phòng, có tấm thẻ này, ít nhất cậu cũng có thể vào nhặt xác tôi. “Vừa rồi ở bên ngoài gọi mãi không thấy Tưởng Úc Nam trả lời, trong đầu thư ký Lý bỗng vang lên câu nói này…

“Cảm tạ trời đất, tôi rất sợ anh lại phát…”

Tưởng Úc Nam cắt lời anh ta: “Cuộc gặp luật sư Hướng lùi lại nửa tiếng, cậu hãy tới văn phòng luật sư trước, lát nữa tôi tới!”

Thư ký Lý luôn là người chấp hành mệnh lệnh: “vâng!”

Tưởng Úc Nam đóng cửa phòng, không hiểu anh nghĩ gì, sắc mặt có vẻ nặng nề. Lúc này, Viêm Lương ăn mặc chỉnh tề từ phòng tắm đi ra. Hai người chỉ cách nhau từ bốn đến năm bước chân nhưng không ai muốn tiến lên trước. Tưởng Úc Nam nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt sâu thẳm. “Em không bao giờ vô duyên vô cớ chạy tới tìm tôi. Em nói đi, em muốn thế nào?”

Em muốn thế nào?

Viêm Lương chua chát nghĩ thầm, đúng vậy, rốt cuộc cô muốn thế nào? Nói cho anh biết, cô không phải người nhà họ Từ, những chuyện anh làm với cô trước đây hoàn toàn tốn công vô ích? Hay nói cho anh biết, cô không muốn anh chết, không muốn chút nào? Nhưng nói rồi thì sao chứ? Cô và anh liệu có thể quay về thời điểm mới quen biết nhau, hay quay về thời điểm mới yêu nhau? Hơn nữa, liệu người đàn ông này đã từng thật lòng yêu cô?

“Hãy nói cho tôi biết, gian tế Giang Thế Quân cài bên cạnh tôi là ai?” Viêm Lương cất giọng lạnh nhạt.

Tưởng Úc Nam dường như rất ngạc nhiên khi cô đưa ra đề nghị này, nhíu mày. “Dựa vào cái gì mà em cho rằng tôi biết gian tế là ai? Dù tôi biết đi chăng nữa, dựa vào cái gì mà em cho rằng tôi sẽ nói với em sự thật, chứ không báo cáo những lời của em với Giang Thế Quân?”

Người đàn ông trước mặt lại trở về là Tưởng Úc Nam mà cô luôn căm hận, điều này khiến Viêm Lương cảm thấy chua xót nhưng cũng thấy may mắn. May mắn là cô không ngu xuẩn đến mức thốt ra câu: “Chúng ta xóa bỏ oán thù.”

“Tôi không cần trả lời giả thiết của anh. Số điện thoại của tôi vẫn không thay đổi, tôi sẽ đợi điện thoại của anh. Tất nhiên, anh có thể lập tức gọi điện báo cáo với Giang Thế Quân, tôi cũng không lấy làm lạ.” Viêm Lương nói xong liền đi qua người Tưởng Úc Nam, cầm túi xách ở sau cánh cửa, đi thẳng ra ngoài mà không hề quay lại nhìn anh lấy một lần.

Tuy nhiên, tấm mặt nạ đó lập tức biến mất khi Viêm Lương ra đến hành lang. Cô tựa vào tường một lúc, trong lòng không nỡ rời xa nhưng cuối cùng vẫn rời đi, mang theo lòng tự tôn của mình.

Viêm Lương không gọi taxi mà đi bộ dưới trời nắng gắt. Cô muốn ánh mặt trời đốt cháy những suy nghĩ không thực tế liên tục xuất hiện trong đầu. Cô bước đi mà không có đích đến, người đầm đìa mồ hôi nhưng cô thấy dù sao như thế cũng tốt hơn rơi lệ.

Không biết bao lâu sau, điện thoại của Viêm Lương đổ chuông. Vừa bắt máy, cô nghe thấy tiếng Lộ Chinh hỏi: “Em đang ở trên đường à?”

Lúc này, Viêm Lương mới chợt nhớ ra, chiều nay cô có cuộc hẹn với Chung Tổng của Cao Thắng. Cao Thắng là hệ thống cửa hàng miễn thuế lớn nhất toàn quốc hiện nay. Lộ chinh đã giúp cô móc nối với một khách hàng cực lớn.

Viêm Lương lập tức xem đồng hồ. May mà một lúc nữa mới đến giờ hẹn, cô nhìn xung quanh. “Em đang ở khu phố tài chính, bây giờ em bắt taxi qua bên đó.”

“Xe của anh đang đi tới khu phố tài chính, em hãy đợi anh dưới tòa cao ốc tài chính, anh đến đón em.”

Viêm Lương ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cách đó không xa. Cô cúp điện thoại, lập tức đi về phía đó. Chưa tới mười phút, xe của Lộ Chinh đã xuất hiện trước mặt cô.

Viêm Lương ngồi vào ghế sau, cạnh Lộ Chinh. Lộ Chinh không kìm được, hỏi: “Em một mình đến nơi này làm gì vậy?”

Viêm Lương vờ như không nghe thấy. Trong xe bật điều hòa mát lạnh nhưng Viêm Lương vẫn nóng đến mức phải dùng tay để quạt. “Anh có nước uống không?”

Lộ Chinh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhanh chóng đưa cô chai nước khoáng. Viêm Lương ngửa đầu uống nước, tự hỏi: đúng vậy, cô một mình chạy đến nơi này làm gì? Cuối cùng cũng chuốc lấy sỉ nhục mà thôi.

Cách đó không xa, một chiếc xe từ từ chuyển bánh. Hơn mười phút trước, chiếc xe chầm chậm đi theo người phụ nữ. Khi người phụ nữ đứng bên ngoài tòa cao ốc tài chính, chiếc xe đó cũng dừng lại. Cho đến khi cô lên chiếc xe vừa đến đón, chiếc xe mới tăng tốc rời đi.

Nửa tiếng sau, chiếc xe này dừng lại ở văn phòng luật sư. Thư ký Lý đã sớm có mặt, luật sư Hướng cũng chờ đợi Tưởng Úc Nam từ lâu. Hàn huyên một, hai câu, Tưởng Úc Nam đi thẳng vào vấn đề chính: “Thư ký Lý đã cho anh xem giấy tờ rồi chứ?”

“Vâng!”

“Như tôi đã nói trước với anh, sau khi tôi qua đời, toàn bộ tài sản của tôi sẽ chuyển vào quỹ từ thiện mang tên tôi. Còn văn bản này…”

Tưởng Úc Nam đưa mắt nhìn tập giấy tờ trên bàn luật sư Hướng. Phát hiện thiếu một văn bản, anh ngẩng đầu ra hiệu cho thư lý Lý đứng bên cạnh. Mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng thư ký Lý cũng đưa ra tờ văn bản đó.

Tưởng Úc Nam giao nó cho luật sư Hướng. “Tôi đã ký tên rồi.”

Luật sư Hướng mở ra xem, là một tờ đơn xin ly hôn.

Sắc mặt Tưởng Úc Nam không chút biểu cảm, không hề tỏ ra luyến tiếc. Có lẽ con người đạt đến đỉnh điểm tuyệt vọng lại trở nên bình tĩnh, vì vậy đáy mắt anh mới không chút xao động. Anh nói tiếp: “Tôi vẫn chưa điền ngày tháng. Nếu tôi qua đời, hãy giúp tôi điền ngày tháng rồi gửi tới văn phòng luật sư Vạn Khang Niên.”

Luật sư Hướng đóng tập văn bản, cất giọng nghiêm túc: “Anh đừng quá bi quan về bệnh tình của mình, hãy lạc quan một chút. Nếu…”

Cuối cùng, vẻ mặt Tưởng Úc Nam cũng để lộ chút cảm xúc. “Nếu anh biết ngày nào tôi cũng phải tiêm thuốc liều mạnh mới có thể ngồi ở đây, có thể nói chuyện như người khỏe mạnh, anh sẽ biết tại sao tôi không lạc quan.” Đáy mắt anh cuộn sóng nhưng gương mặt vẫn chỉ ẩn hiện nụ cười nhạt. “Tôi không phải người biết trông chờ vào may mắn. Bài học tôi nhận được từ lần duy nhất tôi mong gặp may đã đủ để tôi tiêu hóa cả đời.”

Luật sư Hướng không biết an ủi thế nào. Tưởng Úc Nam lấy lại vẻ bình tĩnh, đứng dậy. “Chắc anh cũng sắp tan sở, cùng đi ăn nhé!”

Luật sư Hướng cố mỉm cười. “Gần đây có nhà hàng không tồi, tôi mời các anh.”

Luật sư Hướng dặn dò thư ký cất tài liệu, ba người rời khỏi văn phòng. Xe của luật sư Hướng đi trước dẫn đường, Tưởng Úc Nam ngồi trong xe sau, thư ký Lý lái xe.

Có vấn đề thắc mắc từ nãy đến giờ, cuối cùng thư ký Lý không kìm được, hỏi: “Lần duy nhất mong gặp may mà anh nhắc tới có phải là hai năm trước, dù anh hại Từ gia khuynh gia bại sản nhưng vẫn giữ cô ấy bên mình, với mong ước hai người còn vẫn còn khả năng?”

Tưởng Úc Nam ngồi ở hàng ghế sau chỉ cười cười, không lên tiếng.

Viêm Lương không đợi điện thoại của Tưởng Úc Nam. Thương trường như chiến trường, dễ dàng để người khác nhìn thấu tâm tư không phải là điều tốt lành. Viêm Lương cảm thấy may mắn khi Tưởng Úc Nam không nói với Giang Thế Quân chuyện cô đã biết nội gián của ông ta.

Hiện tại Giang Thế Quân ở ngoài ánh sáng còn cô ở trong bóng tối. Cô không đặt cược vào lương tri ít đến mức đáng thương của Tưởng Úc Nam. Anh không giúp cô, văn phòng thám tử tư vẫn có thể thay cô điều tra.

Hôm nay, Viêm Lương bàn chuyện hợp tác với chuỗi cửa hàng miễn thuế lớn nhất cả nước. Trên đường về công ty, cô nhận được điện thoại của thư ký: “Người phụ trách văn phòng thám tử tư đang chờ Tổng giám đốc ở công ty.”

Lát nữa Viêm Lương có một cuộc họp. Cô lái xe như bay về công ty, tranh thủ mười lăm phút rảnh rỗi để gặp gỡ người phụ trách văn phòng thám tử tư.

Người phụ trách đặt máy ghi âm lên bàn làm việc của Viêm Lương. Cô bỏ ra một số tiền lớn, cuối cùng cũng mua được đáp án mà cô muốn biết. Khi Viêm Lương bấm vào nút play của máy ghi âm, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Giang Tổng, tôi thực sự không thể tiếp tục…”

Viêm Lương lập tức ấn nút tạm dừng. Giọng nói này…

Người phụ trách văn phòng thám tử tư liền đưa tài liệu đến trước mặt Viêm Lương. “Diêu Lập Vĩ, năm mươi mốt tuổi, làm việc ở Từ thị từ lúc công ty mới thành lập. Ban đầu là người học việc, sau này ông ta trở thành thợ điều chế hàng đầu của công ty. Vợ ông ta hình như có quan hệ họ hàng với dì Lương, người nuôi cô.”

Viêm Lương nhìn tấm ảnh quen thuộc trên tập tài liệu. Đây là thầy Diêu, người làm việc cho Từ gia mấy chục năm, là nhân vật không thể bị nghi ngờ nhất.

Dì Lương cả đời không lấy chồng, em gái ruột của dì trở thành vợ và mẹ từ lâu, chồng bà chính là thầy Diêu. Mấy năm trước, em gái dì Lương còn dẫn đứa cháu nội chưa đầy một tuổi về nhà lớn thăm dì.

Dù sự thật khó “tiêu hóa” đến mức nào, Viêm Lương cũng phải nhanh chóng chấp nhận. Cô lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe.

Tâm trạng của thầy Diêu có vẻ kích động. “Ngộ nhỡ… nhỡ tôi bị phát hiện, tôi sẽ xong đời. Tôi còn mấy năm nữa là về hưu, tôi thật sự không muốn tuổi già bị ảnh hưởng…”

Tiếp theo là giọng nói của Giang Thế Quân: “Mấy năm trước, con trai ông ôm món nợ khổng lồ, ông cũng quỳ trước mặt tôi như bây giờ, cầu xin tôi giúp con trai ông trả nợ. Lúc bấy giờ ông làm rất tốt, khiến Từ thị cuối cùng không thể tiến vào thị trường Bắc Mỹ, tôi rất hài lòng, vì thế lần này tôi mới tiếp tục dùng ông.” Giang Thế Quân nói rất từ tốn nhưng cũng đủ khiến người nghe hận đến mức nghiến răng.

“Giang Tổng, Giang Tổng, xin hãy cho tôi một con đường sống! Tôi có thể trả lại tiền cho ông rồi từ chức về quê, tuyệt đối không…”

Giang Thế Quân cười nhạt một tiếng, ông ta nói với người thứ ba: “Úc Nam, cháu thấy sao?”

Tưởng Úc Nam? Anh cũng có mặt ở hiện trường? Viêm Lương bất giác nắm chặt tai nghe.

“Là cháu đề nghị chú dùng cách cũ, chính cháu cũng đề nghị chú tiếp tục dùng thầy Diêu, cháu có quyền phát biểu nhất.”

“Là cháu đề nghị chú dùng cách cũ…” Lời nói của Giang Thế Quân như sợi dây thép nhỏ, từ từ quấn quanh trái tim Viêm Lương và siết chặt cho đến khi ứa máu.

Có đau không? Viêm Lương phát hiện mình bình tĩnh một cách kỳ lạ. Đột nhiên nhớ đến chuyện cách đây không lâu còn lo cho sức khỏe của anh đến mất ăn mất ngủ, cô nở nụ cười tự giễu.

“Chú cần khoản tiền năm triệu ông ta trả cho chú hay không chịu nổi sự phản bội của người khác, nhất thời kích động nói hết những chuyện ông ta từng làm với vợ ông ta?” Tuy hỏi ý Tưởng Úc Nam nhưng trên thực tế, Giang Thế Quân trực tiếp uy hiếp Diêu Lập Vĩ.

“Thầy Diêu…” Tưởng Úc Nam lên tiếng, sợi dây thần kinh của Viêm Lương căng lên như dây đàn: “Ông là người thông minh, chắc ông cũng biết, có những chuyện một khi đã nhúng tay vào, chúng tôi không cho phép ông rút lui giữa chừng. Bằng không…”

Đoạn băng ghi âm kết thúc ở đây.

Viêm Lương tự hỏi bản thân rồi rút ra kết luận, sai lầm lớn nhất của cô không phải chưa từng nghĩ thầy Diêu, mà là thái độ của cô đối với Tưởng tiên sinh. Dù cô muốn xóa bỏ ân oán trước kia hay muốn từ nay về sau, cô và anh trở thành người xa lạ, không ai nợ ai, đều rất sai lầm.

Đấu với loại người như Tưởng Úc Nam, cần phải xem ai tàn nhẫn hơn ai, ai có thủ đoạn hơn.

Viêm Lương tháo tai nghe, nói với người phụ trách văn phòng thám tử tư: “Nội gián chắc chắn không chỉ có một mình Diêu Lập Vĩ, anh hãy tiếp tục điều tra. Có thông tin mới nhớ báo cho tôi ngay!”

Nửa tháng tiếp theo, các nội gián lần lượt bị phát hiện. Cuối cùng, Viêm Lương cũng nhìn rõ âm mưu của Giang Thế Quân. Không chỉ có công thức sản phẩm, mà từ định vị đến đóng gói, từ hoạt động tuyên truyền giai đoạn đầu đến tung hàng ở giai đoạn sau… Giang Thế Quân định chặn mọi đường đi của Unique.

Hiện tại, muốn chiến thắng Lệ Bạc, Chu Thành Chí là niềm hy vọng duy nhất của Viêm Lương và Unique. Đáng tiếc, kể từ lần đầu gặp mặt ở nhà hàng Hồ Sán, đối phương không hề liên lạc với cô.

Lại kết thúc một ngày bận rộn nhưng vẫn không nhận được điện thoại của Chu Thành Chí, Viêm Lương xách túi rời khỏi công ty với tâm trạng thất vọng. Vừa chuẩn bị mở cửa xe, cô liền nghe thấy tiếng còi xe ở phía đối diện. Viêm Lương ngẩng đầu, nhìn thấy xe của Lộ Chinh. Anh đang thò đầu ra cửa sổ ở vị trí tài xế, vẫy tay với cô.

Viêm Lương nghi hoặc, tiến lại gần. “Sao anh lại đến đây?”

“Tuần trước anh hẹn em tối nay ăn cơm còn gì?”

Sắc mặt cô viết rõ câu: Em quên mất.

Lộ Chinh nở nụ cười bất lực. “Lên xe đi, anh đã đặt nhà hàng rồi.”

Viêm Lương còn đang phân vân, Lộ Chinh đã giật chìa khóa trong tay cô. Anh giơ chìa khóa về phía xe của Viêm Lương cách đó không xa, bấm nút. Chiếc xe kêu “tít” một tiếng, lại bị khóa chặt.

Viêm Lương ngồi vào xe của Lộ Chinh, quay sang nhìn anh. Dường như người đàn ông này có tâm trạng rất tốt, đuôi mắt anh cũng để lộ ý cười.

“Anh có chuyện gì vui sao?”

“Em đi rồi sẽ biết!”

Nghe anh nói vậy, Viêm Lương có chút hiếu kỳ. Lộ Chinh vẫn đưa cô đến nhà hàng mà anh ưa thích. Cô theo anh đi thang máy tới cửa nhà hàng, cũng không phát hiện có gì đó bất thường.

Vừa đến cửa nhà hàng, điện thoại của Viêm Lương đổ chuông. Viêm Lương vừa rút di động từ túi xách đi về phía trước. Nhưng khi nhìn thấy dãy số xa lạ trên màn hình, cô lập tức dừng bước.

Thật ra số điện thoại này không hẳn xa lạ, đó là số của Chu Thành Chí. Tuy nhiên Viêm Lương chưa từng nói chuyện với ông ta nhưng khi văn phòng thám tử tư đưa cho cô số điện thoại này, cô đã thuộc làu.

Viêm Lương vội vàng bắt máy.

“Viêm tiểu thư!” Đúng là giọng nói của Chu Thành Chí. “Bây giờ cô có bận không?”

“Tôi không bận.” Ông trời mới biết cô xúc động đến nhường nào, phải cố kìm nén đến nhường nào mới giữ được giọng bình tĩnh. “Chú nói đi ạ!”

“Về đề nghị của cô lần trước, tôi đã suy nghĩ suốt thời gian qua. Bây giờ, tôi muốn gặp cô để thảo luận cụ thể.”

“Vâng ạ, chú đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đến đó?”

Lộ Chinh đứng bên cạnh đợi Viêm Lương. Thấy cô cúp điện thoại, khóe miệng cong cong, anh hỏi ngay: “Có chuyện gì vậy?”

Viêm Lương ngẩng đầu nhìn anh, không nghĩ ngợi mà dang rộng hai tay, ôm chặt lấy anh. Hành động bất thường của cô khiến Lộ Chinh ngây người. “Sao đột nhiên em lại nhiệt tình với anh thế?”

Không thể che giấu nỗi xúc động, Viêm Lương ngoác miệng cười. “Bây giờ em có việc phải đi gấp. Lần sau em mời anh ăn cơm để nhận lỗi.” Nói xong, không đợi phản ứng của Lộ Chinh, cô đã quay người chạy đi.

Cho đến khi hình bóng của Viêm Lương biến mất sau cửa thang máy khép chặt, Lộ Chinh mới quay người đi vào nhà hàng. Nhìn thấy Lộ Chinh, giám đốc nhà hàng đứng ở cửa ra hiệu cho người chơi Violon, tiếng đàn du dương vang lên.

Lộ Chinh nở nụ cười nhạt, anh xua tay ra hiệu cho người chơi violon dừng lại. Giám đốc nhà hàng tiến lại gần. “Lộ tiên sinh, sao chỉ có mình anh?”

Lộ Chinh đảo mắt qua nhà hàng đã được bao trọn gói nên không một bóng người. Anh ngồi vào chiếc bàn ở chính giữa, bên cạnh là một xe đẩy chất đầy hoa tươi. Bó hoa tinh xảo đặt trên bàn kẹp một tấm thiệp sinh nhật.

Người đàn ông cô độc này thẫn thờ nhìn tấm thiệp. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng mím môi hỏi: “Lộ tiên sinh, đây là chai Lafleur năm 82 mà anh đặt, có mở ra không ạ?”

Lộ Chinh nhìn người phục vụ, thở dài, chỉ tay vào ly rượu trên bàn, ra hiệu người phục vụ rót rượu. Sau đó, anh lắc ly rượu, đưa lên mũi ngửi rồi uống cạn, trong miệng là vị đắng chát.

Cuộc gặp gỡ giữa Viêm Lương và Chu Thành Chí vô cùng thuận lợi, cứ như được ông trời phù trợ.

Sau khi quay về khách sạn thuê dài hạn, Viêm Lương tắm rửa cho thoải mái trước khi đánh một giấc. Nhưng vừa gội đầu xong, còn chưa kịp tìm máy sấy tóc, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

“Ai vậy?”

“Chào chị, tôi là phục vụ phòng.”

Viêm Lương đành mở cửa. Người phụ đẩy xe đồ ăn ở bên ngoài. “Viêm tiểu thư phải không ạ?”

Viêm Lương nhìn chiếc bánh ga tô trên xe đẩy, hôm nay là… Viêm Lương như bừng tỉnh, vỗ vào đầu, cô quả thật bận quá nên quên mất. Tuy nhiên cô vẫn chau mày. “Xin lỗi, tôi không đặt những thứ này.”

“Là một vị tiên sinh đặt giúp chị.”

Viêm Lương nhìn chai rượu tây bên cạnh chiếc bánh ga tô, người đàn ông nào hào phóng như vậy? Viêm Lương còn đang suy tư, bên tai cô đột nhiên vang lên câu Lộ Chinh nói với cô lúc tối: “Em đi rồi biết…”

Không phải đấy chứ? Viêm Lương lắc đầu.

Sau khi đóng cửa, Viêm Lương quan sát xe đẩy, trên đó bày một chiếc bánh ga tô, một bó hoa, một chai rượu vang… Cô không để ý đến chuyện sấy tóc mà kéo khăn tắm quấn mái tóc, đi tới đầu giường lấy di động.

Lộ Chinh lập tức bắt máy sau hai hồi chuông.

Viêm Lương còn chưa mở miệng, Lộ Chinh đã thốt lên một câu chẳng đâu vào đâu: “Anh có thể nói chúng ta có thần giao cách cảm hay không?”

“Gì cơ?”

Đáp lại cô là tiếng chuông gọi cửa giòn giã “ding dong…”

Không phải đấy chứ? Đây là lần thứ hai đầu Viêm Lương xuất hiện câu nói này trong buổi tối hôm nay. Cô đi mở cửa, quả nhiên Lộ Chinh đang đứng bên ngoài.

Viêm Lương dò xét Lộ Chinh, ánh mắt dừng lại ở thứ trên tay anh. Cô đột nhiên phì cười. “Không phải đấy chứ? Đã có chai Palmer rồi, anh còn mang Lafleur đến đây?”

“Hả?” Lần này đến lượt Lộ Chinh ngẩn người.

Lộ Chinh vừa vào phòng, Viêm Lương nói ngay: “Cám ơn anh!”

Lộ Chinh nhíu mày quan sát chiếc xe đẩy đúng ba giây. Sau đó, anh không nói gì, chỉ ngẩng đầu cười cười với Viêm Lương.

Ở một đầu hành lang ngoài phòng khách sạn, Tưởng Úc Nam tắt điếu thuốc trong tay, lặng lẽ rời đi. Điện thoại của anh rung lên, anh cũng không dừng bước.

“Tổng giám đốc, đã thỏa thuận xong rồi.”

“Cám ơn anh!”

“Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

“Xin anh cứ nói!”

“Tại sao anh lại đi nhiều vòng như vậy để giúp một người đàn bà, hơn nữa còn là vợ cũ của anh!”

Tưởng Úc Nam ngoảnh đầu, thật không may, bên cạnh anh chính là căn phòng của cô. Cửa ra vào khép chặt. Anh cụp mi mắt, muốn kìm nén tâm sự nào đó, nhưng rõ ràng chẳng ăn thua.

“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô ấy vẫn là vợ tôi, là người thân duy nhất của tôi.”

Đúng vậy, nói “tình yêu” là quá nhẹ, cô là người thân của anh…

Người ở hành lang lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Ánh đèn trên tường chiếu xuống thân hình cô độc của người đó, cho đến khi anh đi khuất.

Ở trong phòng khách sạn. Hai chai rượu vang vẫn không đủ để chuốc say Viêm Lương. Sau tiếng chạm cốc “leng keng”, Viêm Lương ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch. Lộ Chinh ngồi dưới sàn nhà cùng cô chỉ nghịch ly rượu trong tay, nhìn Viêm Lương chăm chú. “Hôm nay có chuyện gì mà em vui thế?”

Viêm Lương lắc lắc ngón trỏ. “Bí mật.”

Lộ Chinh không truy hỏi, lại rót cho cô nửa ly rượu. Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Viêm Lương lạnh đến mức phải xoa cánh tay nhưng cô vẫn mặc kệ. Lộ Chinh thấy vậy liền đứng dậy. “Anh đi lấy áo khoác cho em.”

Khi Lộ Chinh cầm áo khoác quay lại, Viêm Lương dường như đã say khướt. Cô gục đầu xuống bàn trà, miệng lẩm nhẩm câu gì đó. Tấm thảm trải sàn trắng muốt càng tôn đôi mắt đen sáng rực của cô, nhưng anh không thể đọc ra điều gì từ đôi mắt đó.