Nhật ký ma cà rồng (Tập 1) - Chương 12 phần 1
Chương 12
Elena chậm rãi quay tròn trước tấm gương lớn trong phòng của dì Judith. Margaret thì ngồi trên cạnh chân chiếc giường to bằng bốn tấm ap-phich ghép lại, cùng với một đôi mắt nâu to và một cái nhìn đầy thán phục.
“Em ước em có một cái váy như thế này cho trò ‘cho kẹo hay bị ghẹo’ đó,” cô bé nói.
“Chị thích nhìn em trông giống như một con mèo trắng nhỏ cơ.” Elana nói và hôn nhẹ lên đôi tai màu tím trắng đính trên dải băng buộc đầu của Margaret, rồi cô quay lại nhìn dì mình, dì đang ở bên cửa với kim đan và sợi len được chuẩn bị sẵn. “Nó rất hoàn hảo,” dì nói một cách ấm lòng. “Chúng ta không phải thay đổi một cái gì cả.” Cô gái trong chiếc gương có thể bước ra khỏi một trong những cuốn sách vào thời kỳ Phục Hưng ở Ý của Elena. Chiếc váy màu xanh đá ôm sát cơ thể cô đã phơi ra một vòng eo thon nhỏ cùng với cái cổ và một đôi vai trần.Những cái tay áo dài có một đường dài chẻ ra đủ để lộ ra bên dưới một lớp lụa trắng của chiếc áo lót nữ, chiếc váy quét dài trải xuống hết trên sàn xung quanh cô. Chiếc váy lộng lẫy, màu xanh nhạt đủ để làm nổi bật đôi mắt xanh đậm của Elena.
Khi Elena quay đi, cái nhìn của cô liếc nhanh cái đồng hồ quả lắc cổ phía trên cái tủ quần áo. “Oh-Đã bảy giờ rồi. Sefan sẽ ở đây trong vài phút nữa.”
“Đó có lẽ là xe của cậu ta,” dì Judith nói và dì bước ra cửa. “Dì sẽ xuống và mời thằng bé vào.”
“Được rồi ạ.” Elena nói một cách ngắn gọn. “Con sẽ xuống gặp anh ấy. Tạm biệt dì, chúc mọi người có một đêm vui vẻ với trò chơi ‘cho kẹo hay bị ghẹo’.” Cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Đến lúc rồi, cô nghĩ. Như khi vừa chạm vào nấm cửa, cô nhớ trở lại về ngày hôm đó, cái ngày mà cách đây gần hai tháng, khi mà cô đứng thẳng trước mặt Stefan trong lớp Lịch Sử Châu Âu. Cảm giác của cô lúc này gần giống như lúc đó, có một sự mong đợi, một sự kích động và căng thẳng.
Mình mong là mọi việc sẽ trở lại tốt hơn so với cái kế hoạch cũ, cô suy nghĩ. Một tuần rưỡi vừa qua, cô luôn trong mong đến giờ này, đến đêm nay. Nếu như cô và Stefan không đến bên nhau vào đêm nay thì họ sẽ không bao giờ có thể ở cùng nhau được nữa.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, cô bước ra ngoài nhìn xuống, tự thân cô thấy một cảm giác nhút nhát, e thẹn để nhìn vào gương mặt của Stefan. Ngay khi cô cảm thấy hơi thở của Stefan như đang nín lặng, cô nhanh chóng nhìn lên—và cảm thấy trái tim cô như đang trở nên lạnh đi.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô trong nỗi kinh ngạc.Nhưng đó không phải là sự hân hoan ngạc nhiên mà cô đã thấy trong đôi mắt anh vào cái đêm đầu tiên trong phòng anh. Lần này giống với bị shock hơn.
“Anh không thích nó à?.” Cô thì thầm, một sự đau nhói khủng khiếp hiện ra trong mắt cô.
Anh tỉnh lại ngay, như thường lệ, anh chớp mắt và lắc đầu. “Không, không, rất đẹp. Em rất đẹp.”Vậy tại sao anh lại đứng đó và nhìn em như thể em là bóng ma vậy? Cô suy nghĩ. Tại sao anh không ôm em, hôn em—hay làm một việc gì đó!“Trông anh tuyệt lắm,” cô nhẹ nhàng nói. Và điều đó là sự thật, anh rất bảnh bao và đẹp trai trong bộ lễ phục và một cái áo khoác không tay. Cô rất ngạc nhiên khi anh đồng ý mặc nó, nhưng khi cô đưa ra một gợi ý thì anh dường như là bị thích thú với cái ý tưởng đó nhiều hơn bất cứ cái gì khác. Ngay lúc này, anh trông thanh lịch và thoải mái, như thể những thứ quần áo này cũng bình thường như những bộ đồ thường ngày ấy.
“Chúng ta nên đi thôi,” anh nói, một cách đều đều và nghiêm túc.
Elena gật đầu tán thành và cùng đi với anh đến chiếc xe hơi, và bây giờ thì trái tim cô không còn lạnh nữa, nó đã như đá vậy. Anh đang cách xa cô hơn lúc nào hết, và cô chẳng biết làm sao để kéo anh về lại.
Tiếng sấm rền lớn bên ngoài khi cả hai đến trường, và Elena thoáng nhìn ra ngoài với cái vẻ dần dần mất can đảm. Mây dầy đặc và trời tối đen,mặc dù trời vẫn chưa mưa. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, cảm giác như có luồng điện,và tiếng sấm tím rên rĩ bên ngoài làm bầu trời như trong một cơn ác mộng vậy. Không khí thật thích hợp cho buổi lễ Halloween, đầy u ám và một cái gì đó của thế giới khác, nhưng nó cũng đã đánh thức sự sợ hãi của Elena.Từ cái đêm đó ở nhà Bonnie, cô đã thật sự đánh mất khả năng nhận thức sâu sắc của cô về những điều kỳ quái và huyền bí, mơ hồ.
Nhật ký của cô vẫn chưa được tìm ra, dù cho họ có tìm kiếm từ trên xuống dưới trong nhà Bonnie. Cô cũng không thể nào tin rằng nó thật sự đã bị mất, và cái ý nghĩ một người kỳ lạ nào đó đọc được hết cái suy nghĩ của cô cũng đủ làm cô cảm thấy phát điên lên rồi. Vì lẽ đó, tất nhiên, nó đã bị lấy mất đi; còn lời giải thích nào khác chứ? Nhiều hơn một cánh cửa đã để mở trong đêm hôm đó ở nhà McCullough; vài người có thể đã đi vào. Cô muốn giết bất cứ ai làm điều đó.
Hình ảnh của những đôi mắt tối đó hiện lên trước mặt cô. Gã đó, cái gã mà cô đã gặp ở nhà Bonnie, kẻ làm cho cô quên đi Stefan. Có phải hắn làm không?Cô đã tự đánh thức cô khi mọi người kéo tới trường và cô cố mỉm cười như là chính họ đã làm cho cô cười trong phòng đại sảnh. Phòng tập thể dục thường trống không đã được sắp xếp hỗn độn.Trong lúc Elena đi khỏi, mọi thứ đã thay đổi. Khi đó, nơi này đã đầy các bậc đàn anh: thành viên của Hội học sinh, hội bóng đá, câu lạc bộ Key,tất cả đang tập trung vào những đồ dùng sân khấu và cảnh trí. Bây giờ thì nó đặc nghẹt toàn là người lạ, hầu hết họ còn không phải là người nữa.
Vài thây ma sống đã quay lại khi Elena bước vào, cái đầu lâu của họ cười toe toét có thể nhìn thấy xuyên qua những thớ thịt thối rữa của khuôn mặt họ. Một người lưng gù gương mặt bị biến dạng rất lố bịch đi khập khiểng về phía cô, bên cạnh là một thi hài sống với một làn da trắng thâm tím và một đôi mắt quỷ. Từ hướng khác là một con ma sói đang gầm gừ với cái mõm thú đầy máu, và phù thủy bóng tối rất ấn tượng.
Elena thấy là, cùng với sự ngạc nhiên đến choáng váng, rằng cô không nhận ra gần một nửa số người này trong trang phục của họ. Và họ đang vây quanh cô, có tiếng ngưỡng mộ cái áo màu xanh đá, có tiếng thông báo là có vấn đề gì rồi. Elena vẫy tay ra hiệu lặng lẽ và cô quay hướng về phía phù thủy, mái tóc đen dài trải dọc xuống chiếc váy đen.
“Cái gì vậy, Meredith?” cô nói.
“Huấn luyện viên Lyman bệnh rồi,” Meredith trả lời dứt khoát, “nên ai đó để cho thầy Tanner thay thế.”
“Thầy Tanner á?” Elena kinh ngạc.
“Ừ, và ông ấy đã gây rắc rối rồi. Tội nghiệp, Bonnie vừa mới bị đó. Cậu tốt hơn hết là qua đó đi.” Elena nhìn và gật đầu tán thành, rồi đi men theo đoạn đường của Ngôi nhà ma. Khi cô đi xuyên qua Căn Phòng Tra Tấn khủng khiếp và Phòng Chém Điên Loạn kinh tởm, cô suy nghĩ là mọi người đã làm mọi thứ quá tốt. Nơi này làm cho ánh sáng cũng phải sợ.
Phòng Của Người Tu Sỉ gần lối ra. Ở đó, có một tấm cạc ton được dựng sẵn để làm một cái Stonehenge (Hòn đá treo). Nhưng có một nữ tu sĩ nhỏ dễ thương, người mà biết khá rõ giữa hiện thực và những gì từ xa xưa nhất, mặc áo choàng màu trắng và vòng hoa lá sồi đang nỗ lực tranh cãi gần như khóc.
“Nhưng thầy phải bôi máu lên nữa,” cô nói như một lời van nài. “Nó là một phần của màn kịch. Thầy là vật tế.”
“Mặc cái áo choàng lố bịch này là đủ tệ lắm rồi,” Tanner trả lời ngắn gọn. “Không một ai cho tôi biết tôi phải bị những đốm bẩn màu si-rô này từ trên xuống dưới hết.”
“Thật sự thì nó đâu có dính lên người thầy đâu.” Bonnie nói. “ Nó dính trên chiếc áo choàng và trên bệ thờ ấy chứ. Thầy là vật tế.” cô lặp lại lần nữa, như là thử một vài cách để cố thuyết phục thầy.
“Vì cái điều này,” Thầy Tanner nói bằng giọng kinh tởm, “Sự chính xác của toàn bộ cấu trúc này thật là đáng hoài nghi. Trái với những gì người ta thường tin, những tu sĩ không dựng nên Stonehenge, nó chỉ được dựng lên bởi thời kỳ đồ đồng lúc mà…” Elena bước đến phía trước. “Thầy Tanner, cái đó không thật sự là trọng điểm.”
“Không, nó không như thế, đối với em thôi,” thầy nói. “Trọng điểm là tạo sao em và những người bạn tâm thần của em ở đây để làm loạn lịch sử.”
“Đó không phải là cách xưng hô đúng,” một giọng nói, và Elena nhanh chóng nhìn qua vai cô là Stefan.
“Ông Salvatore,” thầy Tanner nói, cách phát âm của những từ đó như thể có nghĩa Một ngày của tôi thật sự chấm hết ngay bây giờ. “Tôi tin là em nên dùng những từ mới mẻ thông minh hơn khi chào hỏi. Hay là em sẽ tặng tôi một con mắt bầm tím?” Ông ấy liếc nhìn Stefan, anh đang đứng đó, không còn vẻ thanh lịch bình thường khi mặc bộ lễ phục hoàn hảo, làm cho Elena đột nhiên cảm thấy bị shock khi nhìn vào anh.
Tanner không thật sự quá già hơn so với chúng ta, cô suy nghĩ. Thầy trông có vẻ già vì có một đường tóc chải ngược về phía sau, nhưng mình cá là thầy chỉ trong khoảng hai mươi mấy là cùng. Khi đó, có vài lý do, cô đã nhớ đến trông thầy như thế nào tại buổi Tựa trường, thầy mặc bộ đồ rẻ tiền và sáng bóng mà nhìn thì có vẻ là không thật sự vừa.
Mình cá là ông ấy thậm chí chưa bao giờ có một tiệc Tựa trường đúng nghĩa, cô nghĩ. Và, lần đầu tiên, cô cảm thấy có một chút gì đó cảm thông với thầy.
Có lẽ Stefan cũng cảm thấy như vậy, mặc dù là anh đã tiến đến gần người đàn ông nhỏ bé đó, đứng mặc đối mặc với thầy, giọng của anh có vẻ trầm tĩnh, “Không, em không cho là như vậy. Em nghĩ là để cho chuyện này tốt thì bỏ đi sự công bằng. Tại sao thầy không…” Elena không thể nghe được phần sau nữa, nhưng anh nói chậm, giọng nói bình tĩnh, và thầy Tanner dường như thực sự lắng nghe. Cô thoáng nhìn lại đám đông đã tụ lại xung quanh cô: bốn hay năm con ma cà rồng, người sói, một con khỉ đột, và một người lưng gù.
“Tất cả đều ổn, mọi thứ đang trong tầm kiểm soát.” Cô nói, và bọn họ đã chịu giải tán. Stefan đang lo mọi thứ, mặc dù cô không chắc là như thế nào, từ lúc đó cô chỉ thấy phía sau của anh mà thôi.
Nhìn phía sau anh… Trong phút chốc, một hình ảnh trước đây lóe lên trước mắt cô trong ngày đầu đến trường. Stefan đã đứng trò chuyện với thư ký Clarke như thế nào, và hành động lạ lùng của bà Clarke ra sao. Chắc là vì, khi Elena tìm gặp thầy Tanner ngay bây giờ, thầy đã chịu mặc với vẻ mặt như bị choáng yếu ớt. Elena nhận thấy một tiếng rì rầm nho nhỏ của cảm giác không thật sự yên tâm.
“Đến đây.” Cô nói với Bonnie. “Đến đằng trước đi.” Họ đi thẳng xuyên qua căn phòng Alien Landing và phòng Living Dead, đứng giữa những tấm vách ngăn, trở ra căn phòng trước nơi mà những vị khách viếng thăm đi xuống và nhận được sự chào đón của một người sói. Người sói đã bỏ cái mặt nạ xuống và đang trò chuyện với một đôi xác ướp và công chúa Ai Cập.
Elena phải thừa nhận là trông Caroline rất giống Cleopatra, cô mặc bộ đồ bằng đồng thật có dây thép bọc quanh. Matt, một người sói, khó có thể trách anh nếu như mắt anh cứ nhìn xuống gương mặt của Caroline.
“Mọi chuyện ở đây thế nào?” Elena nói nhẹ nhàng.
Matt hơi quay qua, rồi đi về phía cô ấy và Bonnie. Elena không gặp cậu từ đêm Tựa trường, và cô biết là cậu và Stefan đã tách nhau ra. Vì cô. Và mặc dù khó mà trách Matt vì điều đó, cô có thể nói là Stefan cũng đau lòng lắm.
“Mọi thứ đều ổn,” Matt nói, trông có vẻ không thoải mái lắm.
“Khi Stefan xong việc với Tanner, em nghĩ em sẽ đưa anh ấy đến đây,” Elena nói. “Anh ấy có thể giúp mọi người vào đó.” Matt nhấc một bên vai lên một cách thờ ơ. Rồi anh nói, “Xong việc gì với Tanner?” Elena nhìn cậu ngạc nhiên. Cô có thể thề là anh ấy ở trong phòng Druid mấy phút trước. Cô đã giải thích mọi chuyện.
Bên ngoài, tiếng sấm lại rền vang, và nhìn xuyên qua cánh cửa sổ Elena thấy một tia chớp trong bầu trời tối đen.Thêm một lần nữa như vậy, tiếng sấm lần thứ hai cách lần đầu chỉ trong vài phút.
“Mình hy vọng là trời không mưa.” Bonnie nói.
“Ừ” Caroline nói, cô ấy đã im lặng đứng đó trong khi Elena nói chuyện với Matt. “Thật là tiếc nếu không một ai đến.” Elena thoáng nhìn thấy vẻ căm ghét trong ánh nhìn của Caroline, như là mắt mèo.
“Caroline,” cô nói vẻ bốc đồng, “Xem nào. Cậu và mình không thể hòa được sao? Chúng ta không thể quên hết những gì đã xảy ra và bắt đầu lại à?” Dưới con rắn hổ mang trên trán của cô, đôi mắt mở rộng của Caroline và cái nhìn lại sắc sảo nữa. Môi cô bặm lại, và cô bước lại sát Elena.
“Mình sẽ không bao giờ quên,” cô nói, và rồi cô quay lại và rời khỏi đó.
Ở đó trở nên yên tĩnh, Bonnie và Matt nhìn sàn nhà. Elena bước ra ngoài xuống cầu thang và cảm thấy bầu khí lạnh giá trên má cô. Ở bên ngoài cô có thể nhìn thấy bãi cỏ và những cành đang nghiêng ngả bên trên những cây sồi, và một lần nữa cô lại có cảm giác kỳ lạ của sự linh cảm. Tối đêm nay, cô nghĩ một cách khốn khổ. Tối đêm này nó sẽ xảy ra. Nhưng “Nó” là cái gì, thì cô hoàn toàn không biết.
Một giọng nói xuyên qua căn phòng thể dục. “Tất cả đều ổn, bọn họ đang ở chỗ đậu xe. Tắt đèn đi, Ed!” Đột ngột, căn phòng tối sầm lại và xung quanh đầy tiếng phản đối và những giọng cười điên khùng, giống như tiếng của một ban nhạc trong một căn phòng kín. Elena thở dài và quay lại.
“Tốt nhất là tụi mình sẵn sàng tụ lại và đi xuyên qua họ,” cô nói với Bonnie một cách nhỏ nhẹ. Bonnie gật đầu và biến mất vào trong bóng đêm. Matt đội lại cái đầu người sói, và tiến lại phía dải bàn để chọn thêm bản nhạc kỳ quái cho thêm phần hỗn tạp.
Stefan đi đến phía góc phòng, mái tóc và quần áo của anh hòa vào trong bóng tối. Chỉ có chiếc áo trắng của anh là vẫn còn hiện rõ. “Mọi việc với Tanner đã xong,” anh nói. “Còn cái gì khác mà anh có thể làm không?”
“Tốt thôi, anh có thể làm việc ở đây, với Matt, đưa mọi người vào…” giọng của Elena có hơi dài một chút. Matt đang cúi trên cái bàn để máy đĩa, điều chỉnh lại âm lượng, chẳng hề nhìn lên. Elena nhìn Stefan và thấy gương mặc anh căng thẳng và trống rỗng. “Hay là anh đi vào trong căn phòng dụng cụ của mấy đứa con trai và đem cà phê vào hay một cái gì đó cho những người làm việc đi,” cô kết thúc với vẻ chán nản.
“Anh sẽ đi đến phòng dụng cụ,” anh nói. Khi anh quay lại bước đi, cô chú ý đến sự loạng choạng nhỏ trong bước đi của anh.
“Stefan? Anh ổn chứ?”
“Ồn” anh nói, cố lấy lại thăng bằng. “Anh mệt chút thôi, mọi thứ đều ổn.” Cô nhìn anh đi, ngực cô cảm thấy trĩu nặng.
Cô quay lại Matt, định nói vài điều với anh, nhưng mà ngay lúc đó thì có vài vị khách tìm tới cửa.
“Bữa tiệc bắt đầu,” cậu nói, và cậu xen vào trong bóng tối.