Dạ khúc - Chương 45 - 47
Chương 45 - Hoa
Buổi sáng cuối cùng nán lại Bangkok,
Gia Tú thẩn thơ trong khu vườn nhà mẹ nuôi. Nơi đã chứng kiến những dấu giày
nàng dần lớn lên.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ giữa khu vườn
rộn ràng hoa xuân, thưởng thức tách trà nóng trong gió mai, Gia Tú thấy hồn
mình như mọc ra những chiếc cánh bé xíu, tung bay tung bay. Mới tâm tình bòng
bong mà sáng nay thức dậy còn hằn mờ trong nàng, giờ đã bốc hơi bay biến mất.
Gia Tú khẽ rung đầu, cười cợt cái kỳ
quái trong mình: nàng chẳng bao giờ chịu yên thân tận hưởng an bình. Nàng đang
nhớ đến cái dự định xưa cũ – thăm Bangkok cùng Bách. Nàng đã muốn khoe với anh
những kỷ niệm tinh khiết nhất đời mình, cùng anh đắm chìm vào vùng đất xinh đẹp
đã cắm cờ trên trái tim nàng.
Có những dự định buộc phải dở dang vì
sắp xếp khó lường của cuộc sống. Có những tình cảm buộc phải dừng lại vì trật
tự hỗn loạn của cuộc sống.
Thời còn là một công chúa nhỏ, cái ý
nghĩ rời xa Bangkok chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ
lớn lên, trưởng thành, trải qua những vui buồn và già đi cùng Bangkok. Nhưng
rồi, nàng đi. Và nàng không bao giờ trở lại Bangkok một sự trở lại đúng nghĩa.
Chỉ có những chuyện tạt ngang vội vã.
Thời còn là một công chúa hoang dã
trong trường học quý tộc chốn trời Tây, cái ý nghĩ sẽ sống những ngày không có
Bách chưa từng đậu trên tâm trí nàng. Nàng đã luôn nghĩ mình sẽ trưởng thành
thêm chút nữa, trải qua những vui buồn và già đi cùng anh. Nhưng
rồi, nàng rời bỏ anh.
Hoa, sớm muộn sẽ rụng. Yêu, sớm muộn
sẽ phai. Có những tình yêu tự già héo và rơi rụng. Có những tình yêu lìa cành
giữa giai đoạn mơn mởn nhất. Bất định, như chính cuộc sống. Yêu, đôi khi phải
chấp nhận chỉ có thể đi cùng tình nhân đến một điểm sống nào đấy mà thôi.
Nếu một mối quan hệ nảy mầm trên tình
yêu và chỉ hút tình yêu làm dinh dưỡng sống, đến một ngày quỹ tình cảm cạn
kiệt, thì còn gì?Tình yêu là khối vật chất vô hình xinh đẹp nhất, huyền ảo nhất
trần gian. Nhưng nó chỉ là một phép tính trên bàn cờ cuộc sống. Khi không còn
vừa vặn, mà hai kẻ đang yêu cứ cố kiết bám lấy nhau, sẽ là một phép tính chộc
chệch làm hỏng cả bàn cờ. Vật đổi sao dời, con người đâu thể bất biến. Qua thời
gian, qua những sự kiện, con người phải đổi, phải lớn, phải khác. Và yêu, đâu
nhất thiết cứ phải bên nhau.
Mắt Gia Tú lung linh mờ nhạt. Nàng
ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời, hết quay trái lại quay phải, hết quay phải
lại quay trái, hòng ngăn những giọt nước mắt sắp bung vỡ. Nàng ép mình cười.
Khuôn miệng nàng cong lên, gắng gượng nặn thành hình một nụ cười. Cười tốt cho
sức khỏe. Cười tốt cho tâm trạng. Cười tốt, vậy cớ gì nàng lại chọn nước mắt?
Một bông hoa màu hồng phấn nữa khẽ
lảo đảo trong không trung rồi gieo thân xuống đất, trước mặt nàng. Nàng quay
đầu lại, ngỡ ngàng nhận ra mình đang ở dưới một tán cây, trĩu nặng những chum
hoa hồng phấn đẹp đến thẫn thờ.
Chương 46 - Cây
Ngày nàng công chúa Gia Tú bé con còn
lạ lẫm ngó nghiêng từng viên sỏi, từng bông hoa trong vườn, cái cây đã sừng
sững chiếm cứ một khoảnh lớn. Luôn um tùm, luôn lặng lẽ che chắn một phần đất
khỏi nắng gắt, mưa cuồng. Và cứ mỗi mùa xuân, trên những tán vươn rộng lại trĩu
những chùm hoa màu hồng phấn đẹp đến thẫn thờ.
Suốt bao mùa đùa chơi cùng những bông
hoa duyên dáng, dễ yêu ấy, Gia Tú luôn quên hỏi tên hoa, cứ mặc nhiên hưởng thụ
những đóa thiên nhiên dễ thương ấy. Nàng cứ ngây thơ và ngờ nghệch gọi loài hoa
màu hồng phấn ấy là "hoa anh đào Thái Lan".
Gia Tú co gối trên chiếc ghế gỗ, mỏng
manh và lủi thủi như một cánh hoa. Nàng vùi đầu vào vòng tay, cọ cọ đỉnh mũi
vào cánh tay, rón rén nhìn những làn nắng chảy lênh láng ngoài bóng cây. Gió vi
vu đến hong khô bờ má nàng còn rin rít nước mắt. Lá xào xạc, hoa rụng thành một
tấm màn rung rinh trước mặt nàng. Bỗng lẩn khuất trong cái thanh tao, nhu mì
rất riêng của khu vườn, có tiếng trẻ thơ nô đùa trong vắt, có lời thủ thỉ chạm
tới tim…
Vào một ngày đứng gió của mùa dùng
dằng xuân với hè, dưới bóng cây, nàng vùi sâu trong vòng tay Gia Tĩnh, khóc
mãi. Khi ấy, vua cha đang trên giường bệnh, nàng-15-tuổi được anh trai sang
Bangkok đón về.
- Đừng hoảng hốt! – Gia Tĩnh vỗ về
nàng, ngước nhìn những tán cây sum sê đang lay động trong nắng hè đa sắc – Anh
sẽ là cây đại thụ bảo vệ em.
- … - Cổ họng nghẹn tắc, nàng không
thể thốt câu trả lời. Nàng siết chặt vòng tay quanh người Gia Tĩnh, yên lành
trong tin tưởng "trên thế gian này, ít nhất luôn có một người đặt mình làm
trung tâm cuộc sống."
Ảo ảnh phất phơ bay bay theo làn gió…
Buổi sáng mùa hè rợp mây xám và không
khí chật căng ẩm ướt, sau cái đêm Gia Tĩnh ngăn nàng bỏ tiền vào nón đứa trẻ ăn
xin trên phố. Hai anh em nàng ngồi dưới bóng cây, chờ mưa. Khi ấy nàng 10 tuổi,
những đường nét dậy thì chưa kịp đeo bám thân thể.
- Sao anh ki bo với những người đáng
thương ấy?
- Em cho một người, rồi một người,
rồi lại một người. Cho đi, cảm giác rất dễ chịu. Nhưng họ sẽ xuất hiện nhiều
thêm, nếu không còn cho xuể, sẽ thấy mình vô dụng, tàn nhẫn và yếu ớt.
- Em không nghĩ nhiều đến thế. Biết
một đồng bạc chỉ là một đồng bạc, chẳng giúp ai lâu dài. Cũng biết có khi họ
đang bấu víu sự mủi lòng của em để không phải làm lụng. Nhưng biết đâu họ thật
đã hết cách?!
- Mỗi người nên bám riết lấy cuộc
sống. – Gia Tĩnh ấm áp, đúng chất người anh trai cưng quý em gái như viên bảo
ngọc trong lòng bàn tay, lại mạnh mẽ uy quyền đúng chất hoàng tử tôn kính – Chỉ
cần ham sống, sẽ luôn có cách để tồn tại. Mỗi người nên chủ động sống trọn
những gì mình được cho, dù tốt hay xấu.
- Em không cần nghĩ nhiều đến thế! –
Gia Tú vừa nũng nịu, vừa chán ngán – Em chỉ là một công chúa tha phương, em đâu
cần quá cứng rắn, quá lý trí.
- Em là một công chúa…
- Em là em gái của hoàng tử Gia Tĩnh!
– Nàng ngắt lời anh trai, rồi nhanh chóng sà vào lòng anh, cố tình cắt ngang
cuộc trò chuyện gay cấn quá sức chịu đựng của mình.
Ảo ảnh đan móc vào tia nắng vàng óng
ả đang nhảy điệu tango cùng một cánh hoa màu hồng phấn…
Nàng là cô bé con 8 tuổi, ngồi đọc
sách dưới không gian râm mát của cây trong một chiều gió lộng. Dáng vẻ nàng
điềm nhiên gắng gượng. Tân can nàng bận rộn đếm từng ngày để được về hoàng cung
nghỉ hè. Chẳng biết từ bao giờ, nàng đã tập thói quen ngày ngày đắp thân bằng
bóng cây lớn của khu vườn. Cảm giác ấm êm như được che chắn, vỗ về. Cảm giác
như được cuộn mình trong vòng tay Gia Tĩnh.
Ảo ảnh đung đưa trong không trung,
chao liệng theo một hướng vô định…
Nàng 5 tuổi, khóc òa trên đường ra
sân bay đến Bangkok. Chẳng ai dám hé một lời phản đối, dù xót thương âm thầm
nàng công chúa bé bỏng. Cái hí hửng của lần đầu tiên bước khỏi hoàng cung vỡ
tan tành, khi nàng nhận ra theo mình chỉ có đám nô tì và những vú em. Bóng dáng
cha mẹ khuất dần sau những vòng bánh xe. Ánh mắt Gia Tĩnh sụt sùi mà cứng rắn…
Ảo ảnh chập chờn theo một cánh bướm
đang lả lướt trên những ngọn cỏ…
Nàng mới nhỉnh hơn 2 tuổi, những bước
đi đã hết lẫm chẫm nhưng vẫn chưa vững vàng. Mỗi lúc hai anh em đùa nghịch
trong hoa viên, nếu bỗng một con nắng sấn tới, nàng liền đạp lên chiếc bóng Gia
Tĩnh, núp sát vào trong ấy. Và cậu bé hoàng tử luôn nhích từng bước cẩn thận,
để chắc rằng cô em nhỏ không bị nắng liếm láp phần nào.
Ảo ảnh đu thân vào một cánh hoa đang
uyển chuyển rơi xuống, rồi nhẹ nhàng đậu lên làn tóc của Gia Tú.
Nàng, những ngày nằm nôi, tâm trí
chưa biết ghi dấu dù chỉ một đốm lờ mờ về chuyện mắt thấy, tai nghe. Nhưng yêu
thương dành cho Gia Tĩnh đã luôn ngự trị trong xác và hồn nàng. Yêu thương bẩm
sinh, ngay từ giây phút mở mắt chào đời. Yêu thương được mã hóa vào vật chất di
truyền, không tiêu tốn một khoảnh khắc để nhận ra mình đang yêu thương.
Tình thân là mối yêu thương vĩnh cửu
duy nhất trên thế gian. Yêu thương nảy nở cùng nhịp thở đầu tiên của một người
trong cuộc sống. Yêu thương cháy mãnh liệt và đều đặn trọn cuộc đời mỗi
người.Yêu thương chỉ lụi tàn khi thân thể trở lại với cát bụi. Tình thân…
Mặt Trời lên cao dần. Nắng hong quắt
và bẻ vụn vỡ những ảo ảnh xưa cũ đang bồng bềnh quanh Gia Tú. Gió cuốn những
mảnh vỡ ấy lên cao thật cao và tung hê mất…
Gia Tú ngước mắt thẫn thờ đếm từng
cánh hoa trong vô vàn những cánh hoa. Tai nàng lãng đãng vồ bắt tiếng dạo chơi
của trăm ngàn hơi gió. Bỗng, nàng bưng mặt khóc nức nở. Những tràng nước mắt
lớn, dày và dài. Tức tưởi vặn chặt, quấn chặt, xoắn chặt vào oán hờn.
Chương 47 - Kế
Sau giờ tan học, Nhã Lan lơ đãng rảo
bước trên những con phố nhỏ lát đá. Đang thầm đếm những bước chân mình, cô chợt
dừng lại trước một hiệu đĩa. Sau nhiều giây lưỡng lự, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước
vào.
Trước chiếc kệ bày đĩa nhạc giao
hưởng, ngón tay Nhã Lan lướt hững hờ qua những hàng đĩa. Ánh mắt cô mờ màng như
người mộng du. Chỉ thi thoảng, khi khóe môi cô khẽ run vì thấy được một ảo ảnh
xinh đẹp xưa cũ, gương mặt mới lóe chút chất sống tươi tắn. Nhã Lan thầm ảo
vọng… Nhạc giao hưởng – âm nhạc của Duy Thức, hàn lâm, thâm sâu và lắng đọng,
như chính con người anh. Giá mà anh ở đây cùng cô trong hiệu đĩa nhỏ nhắn, lãng
mạn này. Giá mà cô có thể cảm thụ những giai điệu cao cấp kia, chắc chắn anh đã
không chê cô…
Gạt giọt nước mắt nơi khóe mắt, Nhã
Lan quan sát những hàng đĩa một lượt. Ánh mắt cô dừng lại trên kệ cao nhất, nơi
có tuyển tập Bach, vị nhạc sĩ yêu thích của Duy Thức. Cô nhón chân,
cố rướn người lên nhưng vẫn không thể chạm vào chiếc đĩa. Từ phía sau cô, một
chàng trai nhẹ nhàng với tay, dễ dàng rút chiếc đĩa xuống. Cô quay lại toan cảm
ơn người lạ mặt…
- Đừng làm xấu gương mặt tuyệt mỹ của
em bằng đôi mắt mở trừng đáng sợ ấy! – Bách cười hiền lành và nhìn nhanh vào
chiếc đĩa hát trên tay mình – Anh mua nó cho em nhé!
Dõi theo Bách bước đến quầy tính
tiền, đầu óc Nhã Lan dần hóa vô hình. Hai chân cô tê ran không thể cử động. Cô
ngờ rằng mình đang lạc vào một giấc mơ giữa ban ngày. Phải đến khi Bách trở lại
chỗ cô, nắm tay kéo ra khỏi hiệu đĩa, cô mới biết mình đã bước chân vào một cơn
ác mộng trong đời thật.
Ngồi đối diện nhau trong một quán cà
phê nhỏ, Bách và Nhã Lan đều vờ như bận rộn dốc hồn vào tách cà phê bùi béo của
riêng mình. Nhưng thi thoảng, mỗi người lại khéo léo ngước nhìn người kia, nửa
muốn nói điều gì, nửa như chờ đợi người kia mở lời trước. Cứ thế, cả hai đưa
đẩy qua lại cái phần bắt chuyện suốt một lúc lâu.
- Em đã đúng! – Nhã Lan nói nhỏ, âm
điệu dè chừng nhưng cũng khẽ reo lên nỗi đắc thắng bé mọn – Anh đã không mất
trí nhớ. Tất cả đều do Duy Thức sắp đặt.
Bách im lặng, khuấy ánh mắt vào làn
cà phê nâu sẫm trong chiếc tách trên tay. Được một lúc, anh đặt chiếc tách xuống
bàn, ngả người tựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn dòng xe kĩu kịt trên con đường
bên ngoài cửa sổ. Anh thở hắt ra một cái, nhìn vào hình phản chiếu của Nhã Lan
trong tấm kính cửa sổ, nói giọng nghiêm nghị:
- Cái ngày trong quán rượu. Hôm anh
say khướt và gặp em, rồi thức dậy trong nhà em là xếp đặt. Cái lần chúng ta
nhìn thấy Gia Tú và Duy Thức ở vũ trường Bangkok nữa. Tất cả là sản phẩm của
Duy Thức?
- Đúng. – Nhã Lan mỉm cười. Nụ cười
dịu dàng cùng ánh mắt xa xăm khiến gương mặt cô thêm xinh đẹp. Nét đẹp của một
cánh hoa mong manh đang run rẩy trong gió mạnh. Cô ngước nhìn Bách, ánh mắt đầy
u uẩn. – Em xin lỗi! Duy Thức… Em đã quá yêu!
Trước nhân dáng yếu đuối của Nhã Lan,
Bách thương cảm trong hồ nghi: liệu cô có đang tiếp tục trò diễn trước mặt
anh!? Ai cũng mê mệt vẻ thiên kiều bá mị của cô, nhưng lại chê diễn xuất của cô
thậm tệ, âu cũng vì họ chẳng được đối diện cô trong những tình huống thế này.
Lòng anh cười khẩy: có khi vì đã dồn hết năng lượng để nhập vai trước mặt Gia
Tĩnh, trước mặt anh, nên khi đứng trước máy quay cô mới cứng đờ, mới chai cảm
xúc.
- Vì sao anh lại hợp tác với Duy
Thức? Vì sao rời bỏ Nữ Hoàng? – Giọng Nhã Lan phảng phất lo lắng.
- Duy Thức là người duy nhất thích
hợp với Gia Tú bây giờ. – Bách gằn từng chữ, chẳng giấu chất đắng trong giọng
nói. Câu nói vừa dứt, hai vai anh khẽ run, cổ khẽ rụt lại, như thể lời vừa rồi
được phát ra từ con ma đang nhập trong người, chứ chẳng phải là lời thật tâm.
Nhã Lan tròn mắt nhìn Bách. Môi cô hé
hờ, đủ để lộ ra một phần của hai hàm răng đang cắn chặt vào nhau. Rồi bất ngờ,
cô chộp lấy tách cà phê trên bàn, hất thẳng vào mặt anh.
- Đấy là tình yêu của anh ư? – Nhã
Lan nói lớn với giọng giận dữ, chẳng đếm xỉa đến những ánh mắt tò mò mà mọi
người trong quán đang dành cho mình. Cô rướn cổ nuốt xuống một ngụm không khí,
ánh mắt khó chịu như đang cố nén cơn phẫn uất chầu chực nơi thanh quản. Cô nhắm
mở mắt thật nhanh, rồi nói bằng giọng đanh-ra-sức-bình-tĩnh – Anh nỡ để người
mình yêu lại với con người nguy hiểm ấy ư?
- Anh có thể làm được gì khác? – Bách
nói cứng, nhưng tâm anh đang thót lại bởi một mối lo sợ mơ hồ và đột ngột.
- Em ghét Nữ Hoàng! – Nhã Lan với tay
cầm cà phê của Bách, uống ừng ực hết một hơi, rồi nhếch mép cười chua chát –
Nhưng điều duy nhất em có thể làm cho Gia Tĩnh… Xin anh, Duy Thức sẽ hại Nữ
Hoàng. Chỉ có hại mà thôi! – Nhã Lan vừa nói vừa nhắm chặt mắt lại, lắc đầu
nguầy nguậy, nửa như không dám tin những điều mình vừa thốt ra, nửa như cố hất
những suy nghĩ xúi quẩy khỏi đầu.
Nghe những lời của Nhã Lan, nghe cái
âm điệu vừa lẩy bẩy tha thiết, vừa sắc sảo tê buốt trong giọng nói cô, từng thớ
cơ trên mặt Bách chìm dần vào một cơn căng thẳng tột độ. Môi anh mím lại, ánh
mắt chuyển từ sững sờ sang phừng phừng hoảng hốt. "Nhã Lan có lý!" –
Bách nghe giọng của chính mình dội lên màng nhĩ. Giọng nói phát ra từ nội tâm.
Anh cố nghĩ, cố phân tích, cố suy xét, nhưng dường như tất cả tế bào thần kinh
đều đã ngất lịm bởi một thứ thuốc mê vô hình.
Mãi một lúc sau, trong đầu Bách mới
từ từ hiện lên một hình ảnh: nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương và ánh mắt sắc
cạnh của Gia Tú vào cái hôm nàng, anh, Nhã Lan và Duy Thức cùng ăn tối. Hình
ảnh ấy càng rõ nét, cảm xúc trong anh càng tệ hại. Anh đã vì cái tự tôn ngu si
của mình mà tình nguyện làm bù nhìn trong tay Duy Thức. Tại sao lúc ấy anh
không nghĩ rộng ra?
- Chuyện sẽ thế nào nếu ngày xưa Đức
Vua không phát hiện ra việc của em và Duy Thức? – Bách hỏi gấp gáp.
- Em sẽ cưới Gia Tĩnh. – Hai bàn tay
Nhã Lan chụm vòng quanh tách cà phê rỗng, những ngón tay bấu chặt vào thân tách
– Rồi em sẽ sinh con, đứa con của Duy Thức. Như thế Duy Thức sẽ là người nắm
quyền lực tối cao trong bóng tối.
- Chuyện sẽ thế nào nếu Gia Tú cưới
Duy Thức? – Giọng Bách cuống quýt.
- Nếu em đủ thông minh để đoán được
thì Duy Thức đã không vất bỏ em. – Nhã Lan hướng nụ cười bất lực và nhợt nhạt
về phía Bách – Thời nay làm gì còn chuyện giết vua cướp ngôi, phải không anh?
Duy Thức… Duy Thức có lẽ chỉ hành hạ tâm tưởng Nữ Hoàng, làm cho tinh thần nàng
kiệt quệ để được rảnh tay chi phối tất cả. Nữ Hoàng sẽ không thể thắng. Duy Thức,
con người ấy…
Nhã Lan không nỡ và không dám kết
thúc câu nói khi nhìn hai nắm tay Bách đang siết chặt trên bàn. Phần hồn hoảng
loạn của anh đã bay vào không trung, chỉ còn lại xương thịt đang tê cứng trước
mặt cô. Mắt cô ve vuốt từng đường nét bất động trên gương mặt anh, rồi cô lặng
lẽ rời khỏi quán cà phê.
Thả từng bước chậm rãi trên phố. Nhã
Lan mỉm cười nhẹ nhàng trong thỏa mãn. Lòng cô thoáng nghi hoặc, thật diễn xuất
của cô tốt đến mức có thể tiếp tục lừa người có nhiều kinh nghiệm với cô như
Bách? Hay vì tình yêu của anh dành cho Gia Tú quá lớn nên không còn tỉnh táo để
nhặt ra những hạt sạn trong màn kịch, trong diễn xuất của cô.
Lòng Nhã Lan nhóm lên một áng hờn
ghen với Gia Tú: đã không còn ai trên đời dành cho cô một tình yêu lớn hơn lý
trí nữa rồi. Nhưng cảm xúc khó chịu nhanh chóng lắng xuống, nhường chỗ cho một
chất khoan khoái sống động. Trước nay cô chưa từng nghĩ rằng thốt ra lời dối
trá cũng có thể khiến bản thân dễ chịu: Những giả tưởng về tương lai của cô với
Gia Tĩnh và Duy Thức chẳng qua chỉ là một sáng tạo của phút cao hứng. Cô không
nhớ ngày xưa Gia Tĩnh và Duy Thức có bao giờ đề cập đến chuyện tương lai với
mình. Có thể vài lần ít ỏi. Cũng có thể chưa từng. Còn cô, cô luôn quá mệt mỏi
với những cảm xúc áp đặt, những nét mặt ngụy tạo, nên không còn sức lực mà nghĩ
xa.
Đang vừa đi vừa nhìn đôi bàn chân
mình từ tốn bước, một cơn chạnh lòng đùng đùng kéo đến trong Nhã Lan: Nếu Gia
Tĩnh không chết thì mọi chuyện đã thành thế nào? Duy Thức sẽ sắp đặt cho cô thế
nào? Cô khẽ cười chua chát, thầm mắng mình "Đã có câu trả lời thì còn hỏi
làm gì?". Cô biết dù chuyện năm xưa xuôi theo hướng nào, Duy Thức vẫn sẽ
từ bỏ cô. Với anh, cô là một món đồ có hạn sử dụng. Anh sẽ chỉ ở bên những cô
gái giống như Gia Tú.
Nhã Lan bước nhanh, dồn hết tập trung
vào từng cái nhấc chân lên, đặt chân xuống, hòng ruồng rẫy cảm giác muốn khóc.
Đến khi tĩnh tâm lại, cô đã ngồi trong khoang tàu điện ngầm chật ních người.
Khẽ ôm chặt hơn chiếc túi vào lòng, cô mím môi và mỉm cười. Dù sao cô cũng vừa
an ủi bản thân được phần nào: lần đầu tiên cô đã nói dối để phá hoại bàn cờ của
Duy Thức. Cái tin về lễ cưới hoàng gia vào mùa xuân năm sau đã khiến tâm thần
cô bất định suốt mấy ngày qua, đã xúi giục cô phải làm một điều gì đó ngay thời
khắc nhận ra Bách trong hiệu đĩa. Cô không có khả năng phá bĩnh lễ cưới ấy,
nhưng Bách thì có, hay ít nhất anh cũng sẽ khiến Duy Thức một phen thấp thỏm,
đau đầu.
Nhã Lan lắc mạnh đầu cho những suy
nghĩ rơi rụng ra hết. Phần còn lại của câu chuyện, Bách sẽ thay cô viết nốt, mà
cô cũng đâu mấy quan tâm đến kết thúc của nó. Duy Thức, Gia Tĩnh, Bách, Gia Tú
– những người ấy vĩnh viễn không còn liên quan đến cô, không chiếm một mẩu con
nào trong cuộc sống hiện tại của cô. Cô chỉ muốn Duy Thức nếm thử mùi vị của
việc cuộc sống mình bị chi phối bởi người khác. Cô chỉ muốn… Duy Thức liệu có
bao giờ biết rằng cô cũng đủ khả năng tác động vào, làm đổi hướng những sắp đặt
của anh?