Bắt lửa - Phần 3 - Chương 20 - Phần 1

Chương 20:

“Peeta!” Tôi hét lên. Tôi lắc cậu ấy mạnh hơn nữa, thậm chí
còn tát vào mặt cậu ấy, nhưng vẫn không có tác dụng. Tim cậu ấy đang đập chậm
lại. Tôi cứ tát cậu ấy trong vô vọng. “Peeta!”

Finnick đỡ Mags dựa vào một cái cây rồi đẩy tôi ra ngoài.
“Để tôi.” Ngón tay anh chạm nhẹ lên vài điểm ở cổ Peeta rồi lướt dọc theo đường
gân xuống xương sống. Sau đó, anh bỗng bóp lỗ mũi Peeta lại.

“Không!” Tôi la lên, lao mình về phía Finnick, để chắc là
anh ấy không có ý định làm cho Peetathật sự chết đi, để giữ lấy bất kì tia hy
vọng nào để sự sống quay lại với cậu ấy. Tay Finnick đưa ra và đẩy tôi một cái
thật mạnh, nhằm thẳng vào ngực, đủ để tôi bị bật lại về phía thân cây ở đằng
sau. Tôi choáng váng vài giây, vì cơn đau, khi tôi cố gắng lấy lại hơi thở của
mình, Finnick lại đóng mũi Peeta lại. Từ nơi tôi ngồi, tôi rút một mũi tên ra,
đặt nó vào dây cung, ngay giây phút tôi sắp thả nó ra thì tôi liền khựng lại
khi thấy cảnh Finnick hôn Peeta. Điều này thật quái đản, ngay cả với Finnick,
tôi giữ tay mình lại. Không, anh không hôn cậu ấy. Anh ấy chặn được mũi Peeta
nhưng miệng cậu ấy vẫn mở, nên anh phải thổi không khí vào phổi cậu ấy. Tôi
thấy được, tôi thật sự có thể thấy ngực Peeta phồng lên rồi xẹp xuống. Sau đó
Finnick gỡ phần trên áo cậu ấy ra và bắt đầu ấn vào tim cậu ấy bằng lòng bàn
tay. Bây giờ thì tôi đã vượt qua được cơn sốc, tôi hiểu anh ấy đang cố gắng làm
gì.

Rất hiếm khi, tôi có thấy mẹ làm việc tương tự thế này,
nhưng không thường xuyên. Nếu nhịp tim ai đó ở quận 12 đột xuất đập chậm lại,
sẽ rất khó để gia đình họ đưa họ tới nhà tôi kịp lúc. Vậy nên những bệnh nhận
của bà thường bị bỏng, bị thương hay ốm nặng. Hoặc bị bỏ đói.

Nhưng thế giới của Finnick thì rất khác biệt. Bất kì điều gì
anh đang làm, anh ta đều đã làm trước rồi. Nhịp thở của tôi bắt đầu lặp lại và
dần ổn định. Tôi cắm đầu mũi tên xuống đất rồi khom mình tới để xem, quá vô
vọng, dù cho chỉ là một dấu hiệu của sự thành công. Những phút đau đớn của tôi
trôi qua trong khi hy vọng của tôi giảm dần. Lúc tôi đang quyết định rằng đã
quá muộn, rằng Peeta đã chết, phải tiếp tục, không thể buông xuôi mãi được, cậu
ấy bỗng ho nhẹ một tiếng và Finnick ngồi xuống.

Tôi bỏ đống vũ khí xuống đất rồi nhào tới chỗ cậu ấy.
“Peeta?” tôi nói nhẹ nhàng, tay vuốt nhẹ những sợi tóc vàng trước trán cậu, sự
run rẩy đang chống lại những ngón tay tôi khi chúng lướt xuống cổ cậu ấy.

Những sợi lông mi của cậu khẽ rung nhẹ rồi mở ra để ánh mặt
của cậu gặp tôi. “Cẩn thận,” cậu nói yếu ớt. “Có một hàng rào từ trường phía
trước.”

Tôi cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má tôi.

“Chắc chắn mạnh hơn nhiều so với cái trên mái Trung tâm Huấn
luyện,” cậu nói. “Tớ ổn, chỉ hơi nhức một chút thôi.”

“Cậu đã chết! Tim cậu đã ngừng đập!” Tôi bật ra, trước khi
thật sự nhận ra nếu nó là một ý tưởng hay. Tôi lấy tay bịt miệng mình trước khi
bắt đầu tạo ra những tiếng nấc khủng khiếp khi tôi oà khóc.

“Giờ nó có vẻ như đang hoạt động,” cậu nói. “Không sao mà,
Katniss.” Tôi gật đầu nhưng những tiếng rên vẫn không dừng lại.

“Katniss?” Bây giờ thì Peeta lại lo cho tôi, đây mới là
chuyện điên rồ nhất.

“Không sao đâu. Chỉ là do hoóc môn của cô ấy,” Finnick nói.
“Từ đứa bé.” Tôi ngước lên và nhìn anh ta, đang ngồi thở hổn hển do phải trèo
cao, vì sức nóng và nhất là nỗ lực mang Peeta về từ cõi chết.

“Không. Không phải—” Tôi thốt ra, nhưng lại bị ngắt lời bởi
sự bấn loạn quá độ của cơn nấc mà có vẻ biểu hiện đó lại xác nhận điều Finnick
nói về đứa bé. Cậu ấy gặp ánh mắt tôi và tôi trừng mắt với cậu ấy qua dòng nước
mắt. Thật ngu ngốc, tôi biết, rằng những nỗ lực của cậu ấy luôn làm tôi phật ý.
Tất cả những gì tôi muốn là giữ cho Peeta được sống, tôi đã không thể làm được
nhưng Finnick có thể, tôi không nên làm gì ngoài sự biết ơn cả. Và tôi thật sự
biết ơn anh ta. Nhưng đồng thời tôi cũng tức giận vì điều này có nghĩa là tôi
không bao giờ trả hết nợ với Finnick Odair. Không đời nào. Vậy làm thế nào mà
tôi có thể giết anh ta trong lúc anh ấy ngủ chứ?

Tôi mong thấy một sự thể hiện đầy kiêu ngạo hay chua cay
trên gương mặt anh ấy, nhưng ánh mắt của anh lại chế nhạo một cách kì lạ. Anh
ấy liếc giữa Peeta và tôi, cố gắng tìm ra điều gì đó, nhưng rồi anh lắc nhẹ đầu
để xoá nó đi. “Cậu sao rồi?” Anh hỏi Peeta. “Cậu có nghĩ là cậu có thể tiếp tục
đi chứ?”

“Không, cậu ấy cần nghỉ ngơi,” tôi nói. Mũi tôi đang sụt sùi
như điên và tôi không có tới một mảnh vải nhỏ bị xé để dùng nó như khăn tay.
Mags hái một nắm rêu trên cành cây và đưa cho tôi. Tôi quá bấn loạn tới nỗi không
cần đặt câu hỏi về nó. Tôi hỉ mũi thật mạnh và lau nước mắt trên mặt đi. Nó rất
tốt, nắm rêu. Rất hút nước và ngạc nhiên là khá mềm mại.

Tôi để ý thấy một tia sáng vàng ở ngực Peeta. Tôi với tới và
lấy ra một vật hình tròn được treo trên dây chuyền quanh cổ cậu ấy. Hình con
chim húng nhại của tôi đã được khắc lên nó. “Đây có phải là dấu hiệu của riêng
cậu?” Tôi hỏi.

“Ừ. Cậu có phiền khi tớ dùng hình chim húng nhại của cậu
không, tớ muốn chúng ta hợp với nhau,” cậu ấy nói.

“Không, chắc chắc là tớ không phiền đâu.” Tôi cố nở một nụ
cười nhẹ. Peeta xuất hiện trong đấu trường, đeo dây chuyền hình chim húng nhại
là cả một ơn phúc và cũng là một lời nguyền. Một mặt, nó làm tăng sức ép lên
cuộc nổi dậy ở các quận. Mặt khác, thật khó tưởng tượng được cảnh Tổng thống
Snow thấy nó, và điều đó khiến việc giữ cho Peeta được sống còn khó khăn hơn.

“Vậy cô muốn dựng trại ở đây à?” Finnick hỏi.

“Tôi không nghĩ đó là một sự lựa chọn,” Peeta trả lời. “Ở
lại đây. Không có nước. Không có sự bảo vệ. Tôi thật sự không sao. Nếu chúng ta
đi từ từ thôi.”

“Từ từ vẫn còn hơn là không đi.” Finnick giúp Peeta đứng dậy
trong khi tôi tự kéo mình lên. Kể từ lúc tôi thức dậy sáng nay, tôi đã chứng
kiến Cinna bị đánh, hạ cánh ở một đấu trường hoàn toàn khác, và tận mắt thấy
Peeta chết. Nhưng tôi mừng vì Finnick đã chơi lá bài có thai cho tôi, bởi vì từ
góc nhìn của những người tài trợ, tôi không thể làm được điều gì tốt khi bụng
dạ thế này.

Tôi kiểm tra vũ khí của mình, để biết được là chúng đang
trong tình trạng hoàn hảo, bởi vì nó giúp tôi có vẻ kiểm soát hơn. “Tôi sẽ dẫn
đầu,” tôi thông báo.

Peeta định phản đối nhưng lại bị ngăn Finnick lại. “Không,
để cô ấy làm.” Anh ấy cau mày nhìn tôi. “Cô đã biết hàng rào từ trường sẽ ở đó,
phải không? Ngay vào giây cuối cùng? Cô đã cảnh báo.” Tôi gật. “Làm sao cô biết
được?”

Tôi do dự. Để tiết lộ rằng tôi nhận ra nó nhờ trò đùa của
Wiress và Beete rất có thể gây nguy hiểm. Tôi không biết liệu những người sản
xuất có để ý tới lúc đó không, khi cả hai bọn họ kéo sự chú ý về tôi suốt cả
buổi huấn luyện. Bằng cách này hay cách khác, tôi có một ít thông tin rất giá
trị. Và nếu họ biết tôi biết điều này, họ có thể làm gì đó để thay đổi trường
lực để tôi không thấy bất kỳ sự khác thường gì nữa. Thế nên tôi nói dối. “Tôi
không biết. Gần như là tôi có thể nghe được nó. Nghe kìa.” Tất cả chúng tôi đều
im lặng. Có vài tiếng của côn trùng, đàn chim, và tiếng gió lùa qua tán lá.

“Tớ không nghe thấy gì cả,” Peeta lên tiếng.

“Có,” tôi nhấn mạnh, “giống như tiếng hàng rào điện xung
quanh quận 12 khi chúng được bật, rất rất nhỏ.” Mọi người tập trung nghe lần
nữa. Tôi cũng vậy, mặc dù chả có gì để nghe. “Đó!” Tôi nói. “Mọi người có nghe
thấy không? Nó phát ra từ bên phải chỗ Peeta bị sốc lúc nãy.”

“Tôi cũng không nghe thấy,” Finnick nói. “Nhưng nếu cô nghe
được, cứ dẫn đầu đi.”

Tôi quyết định đóng kịch cho cái giá của việc này. “Lạ
thật,” tôi nói. Tôi quay đầu mình từ bên này sang bên kia như thể đang bối rối
lắm. “Tớ chỉ có thể nghe thấy nó bằng tai bên trái.”

“Bên tai mà bác sĩ chữa cho cậu à?” Peeta hỏi.

“Ừ,” tôi nói, rồi nhún vai. “Có lẽ họ đã làm tốt hơn họ
tưởng. Cậu biết mà, thỉnh thoảng tớ vẫn nghe được vài thứ thú vị bằng tai trái.
Những thứ bình thường không có tiếng. Như tiếng đập cánh của côn trùng. Hay
tiếng tuyết rơi.” Quá hoàn hảo. Bây giờ thì mọi chú ý sẽ quay về những bác sĩ
đã phẫu thuật cái tai điếc của tôi sau khi trò chơi kết thúc năm ngoái, và họ
sẽ giải thích vì sao tôi có thể nghe như một con dơi thế này.

“Cô,” Mags nói rồi thúc tôi về phía trước, nên tôi dẫn đầu.
Mags thích đi bộ bằng nhánh cây mà Finnick đã nhanh chóng tái định hình thành
cây nạng cho bà ấy. Anh ấy cũng làm một cây gậy tốt cho Peeta, nó tốt bởi vì,
cho dù cậu ấy có phản đối, tôi vẫn nghĩ tất cả những gì cậu ấy muốn là được nằm
xuống. Finnick đi phía sau, nên ít nhất sẽ có người cảnh báo từ sau lưng chúng
tôi khi gặp chuyện gì đó.

Tôi bước đi với cái hàng rào trường lực bên trái, bởi vì đó
là bên mà cái tai siêu nhân của tôi đã nghe thấy. Để an toàn, tôi cắt một chùm
hạt được treo như nho ở một cái cây gần đó và ném trúng về phía trước mặt khi
tôi đi. Cũng tốt là tôi có làm, vì tôi có cảm giác tôi sẽ bỏ lỡ vài chỗ cho
biết trường lực ở gần hơn tôi có thể nhận ra. Mỗi khi có hạt bị ném trúng vào
trường lực, chỗ đó sẽ phát ra một tiếng nổ nhỏ cùng với khói bốc lên trước khi
nó rơi xuống đất, bị cháy đen và vỏ thì nứt ra.

Sau vài phút, tôi nhận ra có tiếng sột soạt sau lưng, tôi
quay lại và thấy Mags đang lột vỏ một hạt trong số hạt kia và bóp cho nó chảy
nước vào cái miệng – đã – đầy – thứ – nước – ấy của bà. “Mags!” Tôi hét lên
“Nhổ chúng ra. Chúng có thể có độc đó.”

Bà ấy lẩm bẩm gì đó và tảng lờ tôi, bà liếm môi với thái độ
thản nhiên. Tôi nhìn Finnick xin anh ấy giúp nhưng anh ấy chỉ cười lớn “Tôi
đoán là chúng ta sẽ hiểu được mà.”

Tôi đi tiếp, tự hỏi tại sao Finnick, người đã ra sức cứu
Mags nhưng vẫn để bà ấy ăn thứ hạt lạ đó. Người mà Haymitch đã đóng dấu uỷ thác
dưới sự bằng lòng của ông. Người mang Peeta từ cõi chết trở về. Tại sao không
bỏ mặc cậu ấy chết? Không ai trách được anh ta cả. Tôi sẽ không bao giờ đoán là
do sức mạnh của anh có thể hồi sinh cậu ấy. Có lẽ nào anh thật sự muốn cứu
Peeta? Và tại sao anh lại cương quyết muốn lập đội với tôi? Cũng có thể để giết
tôi, nếu việc này có kèm điều đó. Nhưng lại loại được lựa chọn phải chiến đấu
với nhau.

Tôi tiếp tục đi, tung hạt lên, thỉnh thoảng ném trúng từ
trường, cố nhấn sang bên trái để có thể tìm thấy một lỗ hổng nào đó cho chúng
tôi vượt qua, ra khỏi Cornucopia, và hi vọng là tìm được nước. Nhưng sau vài
giờ hoặc lâu hơn thì tôi nhận ra điều này thật vô ích. Chúng tôi chả có tí tiến
triển gì ở bên trái cả. Thực tế, từ trường có vẻ đang dồn chúng tôi vào một
đường vòng cung. Tôi dừng lại và quay lại nhìn vẻ khập khiễng của Mags, gương
mặt đầy mồ hôi của Peeta. “Nghỉ một chút đi,” tôi nói. “Tớ cần tìm chỗ nào có
thể quan sát được từ trên cao.”

Cái cây tôi chọn có vẻ có phần nhô ra cao hơn so với những
cây khác. Tôi leo theo cách của mình lên những cành cong oằn, cố gắng giữ
khoảng cách gần với thân cây. Không nói tới việc những cành cao su này dễ gãy
như thế nào. Tôi vẫn leo cao hơn ý thức, vì có gì đó tôi phải xem. Tôi bám vào
khoảng trống không rộng hơn một cây non trên thân cây, lắc lư qua lại trong làn
gió ẩm, nghi ngờ của tôi đã được xác nhận. Có lý do để chúng tôi không thể đi
qua bên trái, và cũng sẽ không bao giờ đi được. Từ vị trí thuận lợi tạm thời
này, lần đầu tiên tôi thấy được toàn bộ hình dạng đấu trường. Một vòng tròn
hoàn hảo. Với một bánh xe hoàn hảo ở giữa. Vùng trời bên trên khu rừng nhuốm
màu hồng nhẹ. Và tôi nghĩ tôi nhận ra được một hoặc hai trong những hình vuông
dợn sóng kia, người Trung Hoa trong bộ áo giáp, Wiress và Beetee gọi chúng thế,
bởi họ tiết lộ rằng thứ gì họ cố tình giấu kĩ, thứ đó chính là điểm yếu. Chỉ để
chắc chắn hoàn toàn, tôi bắn một mũi tên vào khoảng không trống phía trên hàng
cây. Có một tia sáng, một tia sáng từ bầu trời xanh, và mũi tên bị ném ngược
lại vào khu rừng. Tôi trèo xuống và cho những người khác biết tin xấu.

“Hàng rào bẫy chúng ta vào một vòng tròn. Một mái vòm, thật
sự. Tôi không biết nó cao bao nhiêu nữa. Có Cornucopia, biển, và sau đó là rừng
cây xung quanh. Rất chuẩn. Rất đối xứng. Nhưng không rộng lắm,” tôi nói.

“Có thấy nước không?” Finnick hỏi.

“Chỉ có nước muối ở nơi chúng ta bắt đầu Trò chơi,” tôi nói.

“Chắc hẳn phải có vài nguồn khác chứ,” Peeta nói, cau mày
lại. “Hoặc chúng ta sẽ chết trong vài ngày nữa.”

“Ừm, tán cây rất dày. Có lẽ có ao hoặc suối ở đâu đó,” tôi
nói nhưng không chắc chắn. Theo bản năng, tôi cảm thấy Capitol hình như muốn
những mùa chơi không nổi tiếng kết thúc càng sớm càng tốt. Plutarch Heavensbee
có thể đã được ra lệnh giết chúng tôi. “Ở bất kỳ tỉ lệ nào, cũng không có cơ
hội cho ta khám phá ra thứ gì bên kia ngọn đồi, bởi vì câu trả lời là không có
gì cả.”

“Phải có thứ gì uống được ở giữa bánh xe và hàng rào,” Peeta
khẳng định. Chúng tôi đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Quay trở lại. Quay lại
với những đối thủ và sự đổ máu. Với Mags gần như không thể đi và Peeta thì quá
yếu để chiến đấu.

Chúng tôi quyết định di chuyển xuống con dốc vài trăm mét
rồi tiếp tục đi vòng tròn. Có thể sẽ thấy được nước ở độ cao đó. Tôi vẫn dẫn
đầu, thỉnh thoảng tung một hạt lên, nhưng giờ chúng tôi đã hoàn toàn ra khỏi
phạm vi của trường lực. Mặt trời nắng chói chang ngay trên đầu chúng tôi, biến
không khí thành hơi nước, đùa giỡn trước mắt chúng tôi. Tới giữa trưa thì rõ ràng
là Peeta và Mags không thể đi tiếp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3