Chính là yêu kẻ hám tiền - Chương 7 phần 1

Chương 7

“A Trì, chúng ta đi tìm đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân được không?” Thẩm Bái Kim khẩn thiết nói. “Ta muốn gặp những người biết ta, như vậy có lẽ sẽ nhớ ra điều gì đó. Mà đại sư huynh cũng cùng ta lớn lên, nhất định sẽ biết việc của ta a!”

“Cũng không nhất định phải tìm hắn.” Tống Trì cau mày.

Nếu nói người trên đời hắn không muốn gặp nhất thì đó chính là Hồ Ngưỡng Chân.

“Ngươi không thể cứ thế này dẫn ta về gặp sư phụ... Không, công công (cha chồng), ta hiện nay thế này cũng không có mặt mũi về Đại Hồ Đảo, bởi vì ta không tự tin có thể làm hết trách nhiệm của một nương tử.”

“Cha sẽ không để ý.” Hắn trèo lên giường, một lòng muốn nàng buông tha ý định kia.

“Nhưng là ta để ý.” Nàng bất lực nỉ non nói.

“Kim Kim, ngươi vì sao vội vã muốn hồi phục trí nhớ như vậy?” Tống Trì nhìn thấy mình trong đôi mắt nàng, chính là bộ dạng bất an.

“Bởi vì ngươi a!” Bởi vì nàng muốn nhớ lại những ngọt ngào của bọn họ!

“Ta?” Có trời chứng giám, hắn một chút cũng không muốn nàng khôi phục trí nhớ nha.

“Ngươi đối với ta rất tốt làm ta cảm động.” Thẩm Bái Kim thản nhiên nói “Cho dù ta hoàn toàn quên đi chúng ta đã từng yêu nhau nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của ngươi. Cho nên ta muốn tìm trí nhớ trước kia để có thể hảo hảo báo đáp tình yêu của ngươi.”

Tống Trì thật muốn khóc. Nếu trước kia nàng cũng bộc trực như vậy thì hắn cũng không theo nàng vất vả như vậy. Bất quá cũng khó trách! Kim Kim cố chấp như vậy, lại có hôn ước trong người, nam nhân còn lại căn bản sẽ không được nàng để vào trong mắt.

Nhưng là, sự tình làm sao có thể phát triển trở thành như vậy đâu?

Nàng vốn bình tĩnh rốt cuộc cũng có thể vì hắn mà gợn sóng trong lòng, nhưng lại trong tình huống buồn cười lại đáng tiếc thế này.

“A Trì, có thể không!?” Thẩm Bái Kim năn nỉ. “Nếu ngươi không mang ta đi theo, ta không biết đi đâu tìm đại sư huynh, trừ ngươi ra, ta không còn ai để dựa.”

Tống Trì vốn dĩ kiên quyết kháng cự trong lòng, nháy mắt lại mềm nhũn.

Trước khi mắt trí nhớ, Kim Kim chưa từng yếu đuối trước mặt hắn, luôn tự cho mình là tỷ tỷ. Nhưng hiện tại thấy nàng vì năn nỉ hắn mà trở nên mềm mại làm hắn không thể cự tuyệt được.

“Được rồi! Chúng ta đi tìm đại sư huynh.” Cho dù kết quả hắn sẽ chịu đựng thống khổ nhưng hắn lại không nhẫn tâm cự tuyệt nàng. “A Trì, ngươi thật tốt.” Nàng chủ động ôm hắn trong lòng khẽ vui sướng.

Hắn nghe giọng nàng cùng mùi thơm của nàng mà lòng say mê, không khỏi cười thán, “Chẳng trách người xưa có câu ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỉ cũng phong lưu’, thì ra nam nhân thật sự là như vậy, ta cũng không ngoại lệ.”

“Cái gì mà thế này thế kia?” Nàng nâng lên tú nhan, hỏi.

“Không có gì, ta nói hươu nói vượn.” Hạnh phúc ôm nhau như thế này sẽ kéo dài bao lâu, hay chỉ là giấc mơ thoáng chốc? Không! Sẽ không.

Hai tay hắn ôm nàng không tự giác càng khép chặt.

Thẩm Bái Kim có chút kỳ quái liếc Tống Trì. Hắn luôn như vậy, đôi khi sẽ lộ ra biểu cảm ương ngạnh, dường như giận dỗi với ai. “A Trì, ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Không có a!” Hắn chạm vào mũi nhỏ của nàng nói nhẹ.

“Gạt người, ngươi rõ ràng có, chính là không nói cho ta.” Nàng không vui bĩu môi.

“Oa! Ngươi biến thành giun đũa trong bụng ta nha.”

“A Trì, ta như bây giờ có phải ngốc hơn trước kia không? Cho nên người có việc trong lòng cũng không nói với ta.” Nàng chau mày lại, trầm tĩnh hỏi.

“Được rồi! Ta nói cho ngươi, Kim Kim, ta sợ hãi tình yêu của ngươi với ta sẽ biến mất.” Tròng mắt hắn lưu chuyển một vòng, nói ra lo lắng chân thật. “Hôm nay chúng ta hai người dựa vào nhau, ngươi nói ngươi yêu ta, nếu có một ngày ngươi không cần dựa vào ta nữa, cảm tình của ngươi với ta có thể tan biến hay không?”

“Ta trước kia là một nữ nhân hay thay đổi vậy sao?” Bằng không sao hắn lại bất an như thế?

“Đương nhiên không phải, ngươi là nữ nhân siêu cấp khó theo đuổi nha.” Nhìn má phấn của nàng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn một ngụm.

“Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?” “Đại sư huynh so với ta thành thục ổn trọng, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cho nên thoạt nhìn có khí khái nam tử hơn so với ta.” Chính là “Thoạt nhìn” Nha! Tống Trì thực kiên trì về điểm này.

Thẩm Bái Kim cười mỉm. “Nguyên lai ngươi ăn dấm chua với đại sư huynh nha!”

“Ta thèm ăn dấm chua của hắn? Ta muốn là tâm của ngươi kìa!” Hắn liếc mắt với nàng.

“Tâm? Ta không có biện pháp đem tâm đào ra cho ngươi a!” Nàng nhoi nhoi đầu nhỏ, nghiêm túc phiền não.

“Từ từ sẽ đến, ta sẽ cho ngươi một lần nữa yêu thương ta, yêu đến không thể tự kềm chế.” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, hắn thâm tình nhìn nàng, tuyệt đối tin tưởng.

“Chúng ta đây... Có thể đi tìm đại sư huynh?” Nàng khẽ hỏi.

“Ngươi chờ mong gặp đại sư huynh như vậy khiến ta thấy thật mất hứng. Tống Trì bày ra dáng vẻ của trượng phu.“Ta nói cho ngươi, đại sư huynh sớm có ý trung nhân, cho dù chưa thành thân, cũng là hoa đã có chủ.”

“Cái gì! Nói vậy dường như ta và đại sư huynh có tư tình.” Thẩm Bái Kim vung tay nhỏ hướng hắn đánh tới.

“Bởi vì ngươi trước kia thực sùng bái đại sư huynh, cũng không sùng bái vi phu ta.” Tiểu trượng phu ghen cũng thật có lí.

“Ta đây làm sao có thể gả cho ngươi, mà không gả đại sư huynh?” Nàng vô tình thốt ra.

Tống Trì kinh hãi. “Bởi vì chúng ta yêu nhau a! Chỉ có hai người yêu nhau mới có thể kết hôn.”

“Vậy ngươi cần gì phải ăn dấm chua của đại sư huynh?” Sự ôm ấp của hắn làm nàng luyến tiếc li khai.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thích ăn dấm chua a!?” Hắn có chút ảo não. “Còn không phải bởi vì... Ta sợ ngươi mắc mưu đại sư huynh thôi.” Đúng rồi, vừa vặn cơ hội này giúp Kim Kim tẩy não.

“Mắc mưu?” Đầu óc nàng càng rối loạn, ai làm?

“Ta sợ đại sư huynh hội lợi dụng ngươi để bảo vệ nữ nhân hắn yêu, trước kia hắn cũng có ý định này.” Hắn nói thầm nói thầm, giống như đàn bà vậy.

“Ngươi càng nói ta càng hồ đồ.” Nàng nhăn lại mày tâm, chờ đợi giải thích của hắn.

Hồ đồ mới tốt, mới có thể tẩy não thành công.

“Khụ!” Hắn thanh thanh yết hầu, nhịn xuống tươi cười vì quỷ kế sắp đạt được, sửa miệng thành một chút tiếc nuối nói: “Kỳ thực rất nhiều lúc ta không biết đại sư huynh là đáng thương hay đáng giận?” Hắn cố ý nói thực thong thả, rất mơ hồ.

“Sao lại thế này a!? Nghe qua thật phức tạp nha!” Hay là đại sư huynh không giống như trong lòng nàng suy nghĩ.

“Không sai, là thực phức tạp, lấy tình trạng hiện tại của ngươi ta thật không muốn làm ngươi phiền lòng, không bằng để sau rồi nói. Hiện tại quan trọng nhất là ngươi cần tĩnh dưỡng thân thể.”

“Ta mê man ba ngày còn không đủ a!?” Thẩm Bái Kim hờn dỗi không thôi, “Ngươi càng không nói cho ta, ta càng tò mò, nghĩ đông nghĩ tây liền không thể ngủ a.”

Không hổ là nữ đường chủ, cho dù mất đi trí nhớ, cái tính thích tìm ra nguyên nhân cuối cùng cũng không thay đổi.

Tống Trì nhàn nhã nói: “Ta đây tốt nhất là nói lại từ đầu. Đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân là cháu của bảo chủ Huyền Ưng bảo Hồ Lực, thuở nhỏ cha mẹ song vong, cùng đường huynh Hồ Đông Minh, biểu muội Thư Hà lớn lên. Thư Hà là biểu muội của đại sư huynh, khi mẫu thân hắn còn sống đã nhận nuôi nàng, mà sau khi cha mẹ sư huynh qua đời thì Thu Hà không có lí do gì ở lại Huyền Ưng bảo. Nhưng nàng vẫn được ở lại, lại được đối xử vô cùng tốt, vì sao? Bởi vì Hồ Đông Minh thích nàng, mà Hồ Lực lại phi thường sủng ái đứa con này, cũng tự động để Thư Hà ở lại và đối xử với nàng như con dâu.

“Mà trên thực tế, đại sư huynh cũng thích Thư Hà, Thư Hà tựa hồ cũng ái mộ đại sư huynh, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, lại là người ăn nhờ ở đậu nên không dám tỏ vẻ điều gì.”

“Về sau đâu?” Thẩm Bái Kim tò mò truy vấn.

“Đại sư huynh năm mười hai tuổi bị đưa tới Đại Hồ Đảo, Hồ Lực xin cha ta nhất định nhận hắn làm đồ đệ. Ta về sau mới biết, đại sư huynh cùng Hồ Đông Minh có một lần vì hái một đóa hoa ở vách núi cho Thư Hà, hai người tranh đua nhau, kết quả Hồ Đông Minh không cẩn thận ngã xuống, chân phải không thể cử động, người thừa kế Huyền Ưng bảo thành tàn phế.”

“Hồng nhan họa thủy a! Hồ Lực cũng nghĩ như vậy đi!” Thẩm Bái Kim cảm thán nói.

Tống Trì gợi lên nụ cười quỷ quyệt. “Kim Kim nương tử, ngươi tựa hồ có vẻ lo lắng Thư Hà?”

“Đúng nha, đại sư huynh nhất định thực tự trách đi! Cho dù không phải hắn làm Hồ Đông Minh bị thương, nhưng cũng do hai người ganh đua mới làm Hồ Đông Minh ngã, cho dù bảo chủ không trách hắn, hắn cũng áy náy cả đời.”

“Không, Hồ Lực không có trách phạt đại sư huynh, nhưng từ đó lại trói chặt vận mệnh đại sư huynh.” Cũng bởi vì như thế, mới phát sinh chuyện đính hôn của đại sư huynh cùng Kim Kim.

“Nói như thế nào?”

“Hồ Đông Minh tàn phế, nhưng hắn vẫn là người thừa kế Huyền Ưng bảo, Hồ Lực lấy ân tình nuôi nấng cùng với việc Hồ Đông Minh chịu thua thiệt muốn đại sư huynh về sau sẽ vì Hồ Đông Minh mà cống hiến một đời, lấy tính mạng bảo vệ Hồ Đông Minh cùng Huyền Ưng bảo.” Tống Trì thanh âm ngang ngang, trong mắt duệ quang bức người, trong lòng cũng vì Hồ Ngưỡng Chân thấy bất bình.

Thẩm Bái Kim suy nghĩ một hồi, ngược lại nói: “Chúng ta không phải đại sư huynh, không biết trong lòng của đại sư huynh, có lẽ hắn là cam tâm tình nguyện, có một nơi sống yên ổn có gì không tốt?”

Cũng giống như ngươi đối với Thiên Long bang? Tựa Tống Trì không cho là đúng, nhưng cũng không nói ra.

“Vậy Thư Hà đâu?”

“Phát sinh chuyện như vậy, Thư Hà đã không thể ruồng bỏ Hồ Đông Minh, vì thế hai người rất nhanh liền đính thân. Đại sư huynh trong lòng cho dù cực kỳ yêu Thư Hà, cũng không dám biểu lộ ra, vì bảo hộ Thư Hà không bị người khác hoài nghi, đại sư huynh còn đưa ý muốn cùng ngươi đính hôn để tránh tai mắt, ta cực kì tức giận, đương nhiên là không đáp ứng.”

“Ngươi có thể vì ta làm chủ sao?” Nàng từ từ hỏi, hưởng thụ cảm giác bàn tay hắn nắm lấy tay nàng.

“Đương nhiên, từ nhỏ ta đã thích ngươi, chỉ chờ sau khi lớn lên nhất định cưới ngươi làm vợ. Kết quả đại sư huynh vì Thư Hà kia cư nhiên có ý đồ bắt ngươi làm lá chắn, chứng minh hắn cùng Thư Hà không có tư tình, không phải quá đáng sao? May mắn ngươi không gả cho hắn, bằng không ta liều mạng với hắn.”

Nam nhân này yêu thảm nàng!

Cảm nhận được điểm này, Thẩm Bái Kim trong lòng như được ngâm suối nước nóng trở nên mềm mại vui sướng.

“Được rồi! Đừng tức giận. Dù sao đại sư huynh cuối cùng cũng không làm như vậy.” Nàng thực may mắn có hắn ở sau lưng làm chỗ dựa.

“Nhưng là hắn bụng dạ khó lường a!” Hắn là đang nói chính mình sao? “Ta cũng không hiểu được tình hình đại sư huynh gần đây, chỉ sợ chúng ta tùy tiên đến Huyền Ưng bảo lại quấy rầy hắn. Mà ta càng sợ đại sư huynh vì hoàn cảnh bắt buộc lại đem ý định kia ra, khiến chúng ta huynh đệ trở mặt thành thù.” Hắn không dấu vết ám chỉ nàng, tốt nhất đừng đi tìm đại sư huynh. “Đổi thành ta là hồng nhan họa thủy?” Nàng cười khanh khách, hai tay vòng đến sau thắt lưng hắn. “Ngươi đã quên ta là người đã kết hôn sao, đại sư huynh không hồ đồ làm vậy đâu.”

“Chúng ta thành thân cũng không thông báo cho đại sư huynh, chỉ có cha biết.” Hắn lặng lẽ ôm nàng, che giấu nội tâm bất an.

Hồ Ngưỡng Chân phái người đi Thiên Long Bang đón Thẩm Bái Kim trở về thành thân, hôn sự này có vẻ đang tiến hành, nếu đến Huyền Ưng Bảo, đối lại là hắn thẹn với đại sư huynh vì đã đoạt Kim Kim. Chính là muốn hắn trơ mắt nhìn Kim Kim lập gia định, chết hắn cũng không cam lòng.

“Ta thật tình yêu thích ngươi, Kim Kim, thực sự.” Tống Trì ôn nhu lại ôn nhu mà nói. “Ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ đại sư huynh hoặc người khác nói gì với ngươi, ngươi cũng không thể mắc mưu, càng không thể đã quên ta là nam nhân duy nhất mà ngươi yêu.” Hai tay đột nhiên tăng lực đạo mang nàng gắt gao ôm vào lòng.

“A Trì...” Nàng cố sức tránh ra một khe hở để hô hấp.

Giọng nói ôn nhu trở nên dồn dập, “Ngươi là của ta, Kim Kim, ngươi là của ta! Ta thực sợ... Thực sợ... Thực sợ ngươi sẽ quên đi tình yêu với ta, thật sợ bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho ngươi.”

Chân tình si ý này, ai có thể ngăn cản?

Nàng cho rằng nàng mới là người cần bất an vì một chút quá khứ nàng cũng không biết, nhưng nam nhân này thế nào lại không an tâm như vậy?

“A Trì đáng thương.” Trong lòng nàng tràn đầy ôn nhu cùng mẫu tính. “Ta mất trí nhớ cảm thấy thật không an toàn, ngay cả ngươi cũng thế. Nhưng ngươi yên tâm đi! Đi tìm đại sư huynh chỉ vì ta muốn nhớ lại quá khứ, ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác đâu.”

“Thực sự? Ngoắc tay ngoắc tay.” Hắn giống tiểu hài tử đưa ra ngón út.“Hảo, Ngoắc tay.”

Hai người tính trẻ con hạ đính ước, Tống Trì thư thái nở nụ cười.

Thẩm Bái Kim cam đoan nói: “A Trì, ta muốn khôi phục trí nhớ chỉ là vì ngươi.”

Thấy nàng ‘vì hắn’ như thế mà cố gắng khôi phục trí nhớ, Tống Trì ngược lại không cười nổi. Trải qua một tháng du sơn ngoạn thủy, thuận tiện chạy đi, Tống Trì mới mang theo Thẩm Bái Kim đi đến Huyền Ưng Bảo, lúc này thời tiết vừa vặn vào mùa hè, cũng nên tìm một nơi tránh nóng.

Thừa dịp Thẩm Bái Kim không chú ý, Tống Trì viết một phong thơ giao trạm dịch mau chóng đưa đến Hồ Ngưỡng Chân, đem tình hình gần đây của Thẩm Bái Kim kể sơ một chút, đỡ phải khi vừa mới đến đã có hạ nhân xếp hàng cung hô bảo chủ phu nhân, như thế hắn chịu không nổi nha.

Tiên hạ thủ vi cường, Tống Trì cũng không mềm lòng.

Đương nhiên, hắn cũng có chuẩn bị tâm lý muốn gặp Hồ Ngưỡng Chân.

Thông báo qua tên tuổi, Hồ Ngưỡng Chân tự mình nghênh ngoài đại môn. “Sư muội, sư đệ, các ngươi rốt cục đến đây, ta thiếu chút nữa nghĩ đến các ngươi cả đời cũng sẽ không đến.” Câu cuối cùng là nói cho Tống Trì nghe.

Tống Trì hừ một tiếng. “Trên đường tới đây phong cảnh tú lệ, sư đệ ta trời sinh yêu thương nương tử, tất nhiên sẽ dẫn nàng đi ngắm cảnh một chút.”

“Thật sự là yêu thương ‘nương tử’ sao?” Hồ Ngưỡng Chân nhíu mày hỏi.

“Cha ta đáp ứng.”

Tuy rằng hai người mặt đều tươi cười nhưng lai ngầm giương cung bạt kiếm.

“Ngươi chính là đại sư huynh?” Thẩm Bái Kim đánh giá nam tử khí độ ung dung trước mắt này, ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cá tính chính trực kiên cường..

“Sư muội, đã lâu không thấy, thân thể khỏe không?” Hắn ôn nhu chuyển hướng nàng.

“Tốt lắm. Chính là...” Nàng sờ sờ cái trán, không biết mở miệng như thế nào.

“Trước tiên vào đã, đừng đứng ở đây sẽ say nắng.” Hồ Ngưỡng Chân trời sinh là một người rất chu đáo.

Thẩm Bái Kim thế này mới phát hiện bọn họ tựa hồ như được mời vào nhà của người giàu có, nhà đẹp, đá giả núi, hoa thơm cỏ lạ, hành lang gấp khúc đủ loại tạo nên cảnh hoa lệ phi thường, biểu hiện cho khí thế danh môn thế gia.

“Nơi này chính là Huyền Ưng Bảo?” Nàng có chút kinh ngạc.

“Kim Kim nương tử, Đại Hồ Đảo của chúng ta cũng không kém nơi này, còn có thác nước thiên nhiên, hang động lớn, mùa xuân trăm hoa đua nở, mùa hè lội sông bắt cá, mùa thu xem lá phong đỏ, mùa đông có thể ngâm nước nóng ở ôn tuyền mà ngắm tuyết mịn.” Tống Trì cười đến hảo ấm áp, hảo ấm áp. “Đại Hồ Đảo mới là nhà của chúng ta, nơi này tuy cảnh đẹp người đẹp nhưng lại nhà của người khác.”

“Ân! Ta biết, ta chỉ là thưởng thức một chút.” Thẩm Bái Kim buồn bực, ngữ khí của Tống Trì sao lại ghen tuông như vậy?

Hồ Ngưỡng Chân cười nói: “Nếu là sư muội thích, cứ việc ở thoải mái.”

Tống Trì trong lòng không phải không có một tia nghi ngờ. “Đại sư huynh thật muốn kế thừa Huyền Ưng Bảo sao?”

“Nói đến thật dài, chậm rãi các ngươi sẽ hiểu được.” Hồ Ngưỡng Chân tươi cười, bước chân dừng một chút, sau đó lại đi về phía trước, nhưng cảm giác trầm trọng không ít.

Tống Trì đuổi về phía trước một bước. “Đại sư huynh sư đệ có thể giúp gì không?”