Tiểu thiếp vị thành niên - Chương 116 - 117 - 118

Chương 116 -- Yến hội Hoàng cung

Chín ngày đã trôi qua, ngày mai quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc sẽ tới, trong lòng Cung Tuyết Thiến càng ngày càng bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy.

“Làm sao vậy?” Mộ Dung Trần ôm nàng, nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt liền quan tâm hỏi.

“Ngày mai quận chúa sẽ đến đây.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nhắc nhở.

“Là việc này sao?” Nụ cười nhẹ của Mộ Dung Trần hơi cứng lại, không đồng ý nói: “Yên tâm, Bổn Vương sẽ khiến nàng ta chủ động thay đổi chủ ý.”

Nhưng Cung Tuyết Thiến lại không được lạc quan như hắn, nhìn hắn, thật nghiêm túc nói: “Nếu…ta nói là nếu…chàng thật sự muốn thành thân với quận chúa thì hãy đồng ý với ta, đến lúc đó thả ta đi, được không?”

“Không có nếu, Bổn Vương sẽ không lấy quận chúa, nàng cũng đừng nói đến việc đi hay không đi gì nữa.” Mộ Dung Trần nghiêm mặt, lấy tay nắm lấy cằm nàng, giọng điệu mang theo mệnh lệnh.

“Ừ, được.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tựa vào trước ngực hắn, nàng thích sự bá đạo này của hắn, hi vọng là do nàng nghĩ nhiều.

Trên đường lớn vốn đã rất phồn hoa, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, sáng sớm, mọi người đã tụ tập ở hai bên đường, đợi để được nhìn thấy phong thái của quận chúa và thái tử Minh Nguyệt quốc.

Rất nhanh, ca nữ hát múa tưng bừng vừa nhảy vừa đi về phía trước làm cho người ta cảm nhận được sự phong tình của đất nước khác. Phía sau, một nam nhân cưỡi trên con bạch mã to lớn, đầu đội mũ miện vàng, trên người mặc áo bào màu vàng, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, đặc biệt nhất chính là đôi mắt xanh biếc kia, làm cho người ta vừa xem liền không thể quên.

Trên xe ngựa ở phía sau, một nữ tử mang khăn che mặt đang ngồi sau tấm vải thưa trong suốt, nhưng chỉ nhìn thân hình của nàng đã biết nhất định là một mỹ nhân hiếm có.

Bọn họ vẫy tay không ngừng chào hỏi mọi người.

Lúc này trong hoàng cung cũng đang bận rộn không ngừng, vì nghênh đón những vị khách quan trọng ở phương xa nên mỗi vị Vương gia cùng đại thần đều đưa theo gia quyến tới tham dự thịnh yến.

Mộ Dung Trần cũng mang theo Cung Tuyết Thiến đến tham dự dạ tiệc, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là khiến quận chúa nhìn thấy giai nhân bên cạnh hắn, biết khó mà lui.

“Mạnh tiểu thư, nương nương nhà nô tỳ mời người.” Một cung nữ đột nhiên đi tới hành lễ, nói.

“Nương nương nhà ngươi?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng không hề quen biết bất kỳ nương nương nào trong cung cả.

“Là Quý phi nương nương.” Cung nữ vội vàng giải thích.

“Quý phi nương nương?” Cung Tuyết Thiến lại sửng sốt, mẫu phi của Mộ Dung Trần? Theo bản năng, nàng nhìn quanh tìm hắn nhưng hắn căn bản không ở đây. Không thể từ chối nên nàng chỉ có thể đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Mời.” Cung nữ rất cung kính hành lễ.

Đi vào tẩm cung của Quý phi nương nương, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà vẫn ung dung lộng lẫy như trước ngồi ở đó uống trà, nàng vội vàng hành lễ: “Thiếp thân bái kiến nương nương, nương nương cát tường.”

“Tâm Nghi, đứng lên đi, ngồi xuống cạnh ta.” Quý phi nương nương mang vẻ mặt hòa nhã vẫy tay với nàng phân phó.

“Dạ, nương nương.” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, gọi thân thiết như vậy khiến nàng hơi không quen, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh bà.

“Tâm Nghi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một cô nương khéo chiều lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Quý phi nương nương thân thiết kéo tay nàng nói.

“Nương nương quá khen, thiếp thân không tốt như nương nương nói đâu.” Cung Tuyết Thiến cũng khiêm nhường nói. Còn chưa nói gì mà đã khen ngợi trước như vậy chỉ sợ tiếp theo sau sẽ có chuyện.

Quả nhiên Quý phi nương nương còn nói thêm: “Lần này Trần Nhi thành thân với quận chúa Minh Nguyệt quốc, ta nhất định sẽ bảo nó cũng ban cho ngươi thân phận trắc phi.”

“Nương nương, thiếp thân tuyệt không có ý đó.” Trong lòng Cung Tuyết Thiến cười nhạt, những lời này cũng không phải khách khí. Nếu hắn thật sự lấy quận chúa, nàng nhất định sẽ rời đi.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn nên nhận lấy thân phận này đi. Ta biết Trần Nhi thích ngươi, nói thật, làm sườn phi thật sự uất ức cho ngươi, nhưng mà ngươi cũng biết, sinh ra trong hoàng thất có rất nhiều điều bất đắc dĩ, rất nhiều cuộc hôn nhân không phải thích là được, mà phải đặt ích lợi đất nước lên trên hết. Nếu Trần Nhi lấy quận chúa Minh Nguyệt quốc thì sau này nó sẽ có rất nhiều lợi ích. Ngươi là một cô nương thông minh, ta không nói thì ngươi cũng sẽ hiểu.” Lời nói của Quý phi nương nương ẩn chứa ý tứ sâu xa.

Cung Tuyết Thiến lập tức hiểu được ý bà cho gọi nàng đến đây, liền gật gật đầu nói: “Thiếp thân hiểu.” Sao nàng lại không hiểu chứ? Thật ra nàng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Quý phi nương nương dành cho Mộ Dung Trần, đơn giản là để củng cố thế lực cho cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau này mà thôi. Làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

“Biết là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ không để cho Trần Nhi bạc đãi ngươi.” Quý phi nương nương rất hài lòng với thái độ của nàng, lấy tay vỗ vỗ tay nàng.

“Nàng làm gì ở đây?” Đột nhiên Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm đi tới, kéo tay nàng bước đi, không thèm liếc mắt đến mẫu phi một cái. Vừa nghe thấy mẫu phi tìm nàng, hắn lập tức chạy đến đây ngay.

Cung Tuyết Thiến quay đầu lại áy náy nhìn Quý phi nương nương, vẻ mặt bà đau xót, gật gật đầu ý bảo nàng cứ đi đi.

Mộ Dung Trần một mực kéo tay nàng ra cửa rồi mới nhìn nàng hỏi: “Bà ta tìm nàng làm gì? Đã nói gì?”

“Không có gì, người chỉ bảo ta chăm sóc chàng thật tốt, hỏi xem chàng có khỏe không thôi?” Cung Tuyết Thiến thuận miệng nói. Mặc dù nàng không thích nghe những lời nói lúc nãy của bà, nhưng nghĩ từ góc độ của nương nương thì bà cũng không sai. Đó là tình yêu cùng hi vọng của bà đối với con mình, có lẽ mỗi một người mẹ đều sẽ làm như vậy.

“Thật sự không nói gì sao?” Mộ Dung Trần đương nhiên không tin lời nàng, hoài nghi nhìn nàng.

“Không có, thật sự không có mà, đi thôi, không phải chàng rất bận sao? Đến lúc yến tiệc bắt đầu rồi.” Cung Tuyết Thiến không muốn hắn tiếp tục hỏi, khoác tay hắn nói.

“Tâm Nghi, bất kể bà ta nói gì đi nữa, nàng cũng đừng cho là thật, bà ta đã khiến Nhu Nhi rời khỏi Bổn Vương rồi, Bổn Vương sẽ không để cho nàng rời đi nữa đâu.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thật sự nghiêm túc nói.

“Lời này đừng nói quá sớm, nói không chừng quận chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chàng vừa thấy nàng liền động lòng thì sao.” Cung Tuyết Thiến giả vờ thoải mái nói.

“Ở trong mắt Bổn Vương thì nàng là đẹp nhất.” Mộ Dung Trần cố ý mờ ám lấy tay nâng mặt nàng lên.

“Đây là nơi đông người, chàng làm gì vậy, đi nhanh đi.” Cung Tuyết Thiến gạt tay hắn ra, trong lòng cũng cảm thấy rất ngọt ngào, có lẽ nàng thật sự nghĩ nhiều rồi.

Chương 117 – Biểu diễn thay

Yến hội hoàng cung rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, thái tử Minh Nguyệt quốc vùng công chúa che mặt ngồi trên ghế của khách bên trái. Bên phải là Vương gia và các đại thần, còn nội quyến lại ngồi ở phía sau sát họ.

“Thái tử Kim Ngọc Thành và quận chúa Ngọc Minh của Minh Nguyệt quốc tham kiến Hoàng thượng.” Thái tử đứng lên, chắp tay nói.

“Thái tử khách khí rồi, lần này quý quốc đưa quận chúa đến hòa thân, thật là một việc may mắn của hai nước. Thái tử, mời ngồi thưởng thức ca múa trước, đây chính là đặc biệt chuẩn bị để hoan nghênh thái tử cùng công chúa.” Hoàng thượng tươi cười nói.

“Cám ơn Hoàng thượng.” Thái tử ngồi xuống bên cạnh.

Âm nhạc nhanh chóng vang lên, cung nữ vừa múa vừa hát, phía dưới là tiếng chạm cốc của mọi người.

Ánh mắt Cung Tuyết Thiến không khỏi nhìn về phía quận chúa đang che mặt kia, lúc này mới phát hiện ánh mắt của nàng ta vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Trần đang ngồi đối diện, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng. Nhất thời lòng nàng trầm xuống, thật ra cũng không có gì lạ cả, nam nhân tuấn mỹ giống Mộ Dung Trần, nữ nhân không nhìn mới là lạ. Nàng lại trộm nhìn hắn mới nhận ra hắn vẫn luôn nói chuyện với Mộ Dung Phong ở bên cạnh, căn bản không có nhìn đến quận chúa kia. Lúc này lòng nàng mới hơi buông lỏng chút ít.

“Phụ hoàng, để hoan nghênh thái tử và quận chúa, thái tử phi của nhi thần đã đặc biệt chuẩn bị một điệu múa.” Một nam tử tướng mạo đường hoàng đứng dậy nói.

“Được, thái tử phi đa tài đa nghệ, vừa đúng lúc để mọi người được chiêm ngưỡng.” Hoàng thượng rất vui vẻ, hoàng hậu cũng rất hài lòng.

Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra hắn là thái tử, cũng hiểu được hắn làm như vậy đơn giản là để lấy lòng mà thôi.

Một nữ tử mặc y phục như tuyết, tóc dài đen như mực, dáng vẻ yểu điệu, uyển chuyển mà lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trong sáng đi đến chính giữa điện, mỉm cười hành lễ, rồi chuyển động thân thể, tay áo theo gió lay động, thân thể nhẹ nhàng, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

Cung Tuyết Thiến tức thì bị hấp dẫn, nhìn thấy nàng liền nghĩ ngay đến Triệu Phi Yến, cho dù là Triệu Phi Yến thì cũng đến thế này mà thôi.

Điệu múa kết thúc, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thái tử Kim Ngọc Thành lại càng tán thưởng: “Điệu múa của thái tử phi quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Hay, hay lắm, thái tử phi có thưởng.” Hoàng thượng càng thêm vui vẻ.

Quý phi nương nương ở bên cạnh sắc mặt u ám, còn hoàng hậu lại nổi bật. Bà há có thể tụt lại phía sau được, quận chúa thích Trần Nhi nên bà đương nhiên không thể để cho Mạnh Tâm Nghi ra mặt biểu diễn được, vậy thì chỉ còn Vương phi của Phong Nhi. May mắn là bà biết Vương phi của Phong Nhi biết đàn đàn tranh. Nghĩ vậy, bà cười nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, Vương phi của Phong Nhi cũng đã chuẩn bị một khúc đàn tranh để nghênh đón thái tử và quận chúa, không bằng mời nàng lên gảy đàn.”

“Được…được.” Hoàng thượng vui vẻ gật đầu, thấy con trai mình suy nghĩ chu đáo như vậy ông cũng cảm thấy vui mừng.

Nhưng lời của bọn họ vừa nói ra thì sắc mặt của một nữ tử xinh đẹp ngồi ở bên cạnh Cung Tuyết Thiến lập tức thay đổi, lấy tay nhẹ nhàng ôm bụng, vẻ mặt khó xử.

“Vương phi, người có làm được không? Có muốn nô tỳ nói với Vương gia bẩm với Hoàng thượng là người có thai nên hiện tại không thể gảy đàn tranh được hay không?” Một tiểu nha hoàn ở bên cạnh mang vẻ mặt lo lắng nói.

“Không được, mẫu phi cũng đã nói rồi, sao ta có thể từ chối được, bằng không mẫu phi sẽ bị mất mặt.” Ngũ Vương phi lập tức lắc đầu.

“Nhưng mà Vương phi, vị trí thai của người không ổn, nếu như có thể nói cho Vương gia biết trước thì tốt rồi.” Tiểu nha hoàn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

“Ai….” Ngũ Vương phi thở dài nói: “Bây giờ chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi.” Nói xong, nàng đứng dậy định đi lên trên.

Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra là nàng mang thai, vị trí thai lại không tốt, nhưng vẫn chưa nói cho Mộ Dung Phong biết. Nhớ lần trước chính là Mộ Dung Phong đã cứu nàng, phần ân tình này, nàng luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay coi như báp ân đi. Nghĩ vậy liền giữ nàng lại nói: “Ngũ Vương phi, người ngồi xuống đi, ta thay người đi, đứa nhỏ quan trọng hơn.”

“Cô là….” Ngũ Vương phi kinh ngạc nhìn nàng.

“Mạnh Tâm Nghi.” Cung Tuyết Thiến cười trả lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Mạnh Tâm Nghi?” Ngữ Vương phi ở phía sau sửng sốt. Thì ra nàng chính là Mạnh Tâm Nghi kia.

Cung Tuyết Thiến đi đến chính giữa hành lễ nói: “Thiếp thân bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương, bái kiến Quý phi nương nương.”

Trừ thái tử và quận chúa Minh Nguyệt quốc ra thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, cho dù không biết nàng nhưng mà bọn họ đều đã gặp qua Ngũ Vương phi, nàng không phải Ngũ Vương phi.

Mộ Dung Trần lại càng không hiểu nhìn nàng, nàng muốn làm gì?

“Tâm Nghi, tại sao lại là ngươi?” Quý phi nương nương biến sắc, mới lặng lẽ nói bên tai Hoàng thượng: “Nàng là tiểu thiếp của Trần Nhi, Mạnh Tâm Nghi.”

Mạnh Tâm Nghi? Hoàng thượng không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.

“Hoàng thượng, nương nương, thiếp thân phải chúc mừng hai người.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói.

“Chúc mừng chúng ta? Có ý gì?” Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương liếc mắt nhìn nhau vẻ nghi hoặc khó hiểu.

“Dạ, bởi vì Ngũ Vương phi đã có thai, cho nên thiếp thân thay nàng gảy một bản.” Cung Tuyết Thiến còn nói thêm.

“Cái gì? Nàng có thai?” Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương chấn động, sau đó trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, nhìn Ngũ Vương phi nói: “Sao con không nói cho chúng ta biết?”

Lúc này Ngũ Vương phi mới được nha hoàn dìu qua, Mộ Dung Phong liền đỡ lấy nàng.

“Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần vẫn chưa kịp nói cho hai người biết, do sáng hôm nay mới mời thái ý đến chẩn đoán xong, ông ta còn nói vị trí thai không ổn, phải nghi ngơi cho thật tốt.” Ngũ Vương phi ngượng ngùng trả lời.

“Vậy sao nàng lại không nói cho Bổn Vương biết?” Giọng điệu của Mộ Dung Phong hơi trách cứ, động tác cũng rất nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

“Thiếp vẫn chưa kịp nói cho Vương gia.” Trên mặt Ngũ Vương phi không thể giấu hết nỗi vui mừng.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Vương gia.” Thái tử Kim Ngọc Thành đứng dậy chắp tay nói.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, chúc mừng Vương gia, chúc mùng Vương phi.” Toàn bộ đại thần đều cùng nhau chúc mừng.

“Được, nếu Ngũ Vương phi có thai thì nên nghỉ ngơi thật tốt, Tâm Nghi, vậy thì ngươi hãy biểu diễn thay đi.” Quý phi nương nương nói, trong lòng lại không vui, không biết nàng có làm được không, chỉ hi vọng nàng đừng làm cho bà mất mặt là tốt rồi.

“Dạ, nương nương.” Cung Tuyết Thiến hành lễ rồi ngồi vào trước đàn tranh.

Chương 118 -- Liễu Nhu trở về

Dưới những ngón tay của Cung Tuyết Thiến, khúc “Cao sơn lưu thủy” cứ như vậy tuôn trào, tiếng đàn hùng hồn mà đẹp đẽ, miêu tả núi cao hùng vĩ, khắc họa tinh tế những hình thái khác nhau của dòng nước chảy, cảnh tượng tráng lệ của những dòng suối nhỏ chảy róc rách uốn lượn cho đến khi hợp lại thành sông.

Giai điệu du dương trôi chảy, phong cách thanh nhã trong lành, âm luật mang phong cách cổ xưa tao nhã, ý và cảnh sâu xa kéo dài.

Trước mắt tất cả mọi người đều xuất hiện cảnh tượng những dãy núi cao hùng vĩ, những dòng suối nhỏ chảy róc rách. Đó là một cảnh tượng đẹp biết bao nhiêu.

Ngón tay chậm rãi dừng ở âm cuối, thật lâu sau, mọi người mới kịp phản ứng lại từ trong kinh ngạc.

“Hay cho một khúc cao sơn lưu thủy rung động tâm can. Không biết vị này là…” Thái tử Kim Ngọc Thành vỗ tay, trong đôi mắt xanh biếc không che giấu được sự tán thưởng mà nhìn nàng.

“Thiếp thân tham kiến thái tử.” Cung Tuyết Thiến hơi hành lễ.

Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương hơi khó xử, nên giới thiệu nàng như thế nào đây? Nếu như nói nàng là tiểu thiếp của Trần Nhi thì có thể khiến thái tử và quận chúa nghĩ rằng nàng đang khiêu khích quận chúa không?

“Thái tử quá khen, nàng là Vương phi của Bổn Vương.” Nhưng Mộ Dung Trần lại đi tới, lấy tay ôm bả vai nàng, cố ý nói. Hắn thật sự không ngờ rằng nàng lại có thể gảy đàn tranh hay như vậy. Rốt cuộc thì còn chuyện gì của nàng mà hắn không biết không?

“Vương phi?” Thái tử Kim Ngọc Thành sửng sốt, sao lại như vậy được? Không phải hắn vẫn chưa có Vương phi sao?

Một tiếng “choang…” vang lên khiến mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chén rượu trong tay quận chúa đã rơi xuống đất, mặc dù đeo mạng che mặt nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được sự kinh hoàng của nàng.

Mộ Dung Trần quay đầu lại vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của quận chúa, trong nháy mắt liền bị mê hoặc…Nhu Nhi. Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, Nhu Nhi đã chết rồi, nhưng hắn lại không thấy được ánh mắt thất vọng ảm đạm trong đôi mắt của quận chúa.

“Trần Nhi.” Sắc mặt của Hoàng thượng trầm xuống, nó nói như vậy chẳng phải sẽ khiến Minh Nguyệt quốc nghĩ rằng ông cố ý lừa dối họ sao?

“Thái tử, Vương gia nói đùa thôi, thiếp thân chỉ là một tiểu thiếp của Vương gia mà thôi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng giải thích. Hắn làm như vậy chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người đều lâm vào thế bí sao? Quan trọng là nếu quan hệ hai nước bởi vì chuyện này mà xấu đi thì chẳng phải hắn sẽ trở thành tội nhân sao? Nàng không thể để cho hắn gánh tội danh đó được.

“Thì ra là như vậy.” Thái tử Kim Ngọc Thành cũng rất thông minh, không hề truy cứu.

Hoàng thượng cùng mọi người cũng âm thầm thở phào.

“Hoàng thượng, nương nương, ta cũng đã chuẩn bị một khúc đàn, đặc biệt muốn dâng tặng cho Hoàng thượng và nương nương.” Quận chúa đột nhiên đứng lên, bước ra nói.

Nghe thấy giọng nói của nàng, thân thể Mộ Dung Trần liền cứng đờ. Hắn quá quen thuộc với giọng nói này. Tuy rằng năm năm đã trôi qua nhưng mà hắn sẽ không bao giờ quên giọng nói của Nhu Nhi.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được thân thể hắn đang cứng đờ, Cung Tuyết Thiến liền nhẹ giọng hỏi

“Không có gì, trở về chỗ ngồi đi.” Mộ Dung Trần phục hồi lại tinh thần, hắn làm sao vậy? Vì sao lại luôn nhớ tới Nhu Nhi? Hắn lại tự nói với mình một lần nữa, Nhu Nhi đã chết rồi.

Giai điệu chậm rãi mang theo bi thương từ từ vang lên, quận chúa đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Trần, nhẹ nhàng hát: “Kiếm đốt chén rượu, mình ta độc ẩm trong vô vị. Chàng vì ta mà ly biệt. Mùi phấn hương chỉ có thể yêu, chẳng thể trao. Trời có bao sâu, đất có bao xa. Chàng là anh hùng đã định là vô lệ, vô hối. Nụ cười đó có bao nhiêu hiểm nguy, là độc dược đoạn trường. Vẻ đẹp của giọt lệ này chỉ có chàng mới biết. Tâm này không có chàng, sống chẳng còn ý nghĩa.

Ta chẳng cần danh tiếng anh hùng. Chỉ cầu được một nụ cười hồng nhan. Nếu như còn có thể luân hồi, nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa, cũng phải cùng chàng đến chân trời góc biển.”

Mộ Dung Trần đứng dậy, nắm chặt nắm tay, nhìn vào sự đau xót trong mắt nàng, nhìn vào bóng dáng quen thuộc của nàng, Nhu Nhi, vì sao nàng lại giống Nhu Nhi như vậy?

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy vẻ mặt kích động của hắn, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt. Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?

Bốn phía im ắng nhìn hai người bọn họ đang bốn mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, quận chúa rốt cuộc nhịn không được, trong mắt đong đầy nước mắt, nhẹ nhàng gọi: “Trần, thiếp đã trở về.” Nói xong liền dùng tay kéo mạng che mặt xuống, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Nhìn thấy dung nhan quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, tiếng gọi cũng vô cùng quen thuộc khiến Mộ Dung Trần lập tức ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng: “Nhu Nhi, là nàng sao? Là nàng đã trở về sao?” Sao hắn có thể tin được? Sao có thể tin được rằng Nhu Nhi của hắn thật sự đã trở lại?

Nhu Nhi, một tiếng Nhu Nhi khiến Cung Tuyết Thiến gần như té xỉu. Trời cao sao lại có thể trêu đùa nàng như vậy? Nàng đã nghĩ đến trăm ngàn khả năng nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Liễu Nhu đã chết còn có thể sống trở về. Sắc mặt nàng trắng bệch, ngón tay lạnh như băng.

Mọi người cũng đều kinh ngạc nhìn bọn họ, sao lại như vậy? Vương gia và quận chúa quen biết sao?

Sắc mắt Quý phi nương nương cứng ngắc sửng sốt. Nàng ta là Liễu Nhu. Nàng ta lại có thể là Liễu Nhu.

“Trần, là thiếp…là thiếp…thiếp đã trở về, thiếp thật sự đã trở lại.” Quận chúa Liễu Nhu cũng ôm chặt lấy hắn, sự vui sướng sau khi xa cách đã lâu lại được gặp lại khiến nước mắt của nàng vẫn tuôn trào không ngừng.

“Không….Không…Nhu Nhi đã chết rồi, sao còn có thể trở về được? Ngươi là ai? Vì sao muốn đóng giả Nhu Nhi?” Mộ Dung Trần đột nhiên đẩy nàng ra, Nhu Nhi rõ ràng đã chết trong ngực hắn, làm sao có thể sống lại được?

“Trần, chàng không quen thiếp sao? Thiếp là Nhu Nhu, thiếp không chết, thiếp quay về để tìm chàng. Chàng sờ vào thiếp đi, nhìn xem nốt ruồi đỏ sau tai thiếp, thiếp chính là Nhu Nhi của chàng.” Vẻ mặt Liễu Nhu bi thương, quay đầu lại để cho hắn thấy rõ nốt ruồi đỏ sau tai mình.

Nhìn thấy nốt ruồi đỏ rõ ràng đó, Mộ Dung Trần không thể tin được lui về phía sau vài bước, nhìn nàng nói: “Tại sao có thể như vậy? Sao nàng lại có thể là Nhu Nhi được…Nhu Nhi đã chết, nàng đã chết ở trong ngực ta.”

“Trần, thiếp không chết, thiếp thật sự không chết, đời này kiếp này “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” (nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu).” Liễu Nhu khóc nấc, nói ra lời thề giữa bọn họ.

Thân thể Mộ Dung Trần cứng lại, nếu nàng không phải là Nhu Nhi, sao lại có thể biết được lời thề của hắn và Nhu Nhi, hắn đột nhiên ôm chặt lấy nàng: “Nhu Nhi, nàng thật sự là Nhu Nhi, nàng thật sự đã trở lại.”