Phàm nhân tu tiên - Chương 0223 - 0224
Chương 223: Bí Điếm, Cạnh Mại Hội
Nho sinh nghe Hàn Lập nói dứt lời, ban đầu hơi ngẩn ra một chút, nhưng sau đó cười nói:
“Tiền bối, may là người gặp ta, nếu không phải chắc phải mất không ít công sức! Thiên Tinh tông mặc dù về mặt trận pháp thanh danh không nhỏ, nhưng không có nghĩa là Tinh Trần Các có được loại trận kỳ, trận bàn tốt nhất. Bây giờ Tinh Trần Các có không ít các loại trận kỳ, trận bàn! Nhưng chủ yếu chỉ là của các gia tộc tu tiên hoặc tán tu bình thường mà thôi, dụng cụ tinh phẩm chính thức Thiên Tinh Tông tuyệt sẽ không mang ra ngoài dễ dàng như thế. Bởi vì môn phái họ căn cơ hoàn toàn dựa vào một đạo trận pháp, nếu dễ dàng truyền bá ra ngoài thì sẽ làm cho người ngoài phát hiện được chỗ sơ hở của họ! Đối với họ mà nói đây không phải là chuyện tốt lành gì.”
Nho sinh giải thích, thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm Hàn Lập, nhưng trên Hàn Lập đội mũ che kín mặt, cho nên biểu hiện trên mặt không nhìn ra được.
“Nghe khâu khí của ngươi, có vẻ ngươi có thể tìm được cho ta những gì mà ta muốn.” Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng thanh âm Hàn Lập vẫn bảo trì sự bình tĩnh, căn bản nghe không ra sự ngạc nhiên trong đó.
Nho sinh nghe vậy đầu tiên là nhìn quanh quẩn vài lần, chú ý không có ai rồi mới hạ thấp giọng tỏ vẻ quỷ dị nói:
“Tiền bối, nếu tin tưởng tại hạ, tại hạ đích xác có thể giới thiệu cho người một vài bí điếm, nơi đó bất cứ cái gì cũng có, mặc dù trong đấy không ít vật có chút vấn đề về lai lịch, nhưng hàng hóa này tuyệt đối là tinh phẩm! Tại hạ nghĩ tiền bối chắc sẽ hài lòng với nó!”
“Bí điếm?”
Hàn Lập mặc dù thanh âm rất bĩnh tĩnh, nhưng trogn lòng thật sự bị nho sinh kia làm cho kinh ngạc.
Hàn Lập mặc dù trước đây cũng nghe được không ít về các bí điếm này, nhưng thật sự đúng như nho sinh kia nói thì đây đúng là cơ hội để mở rộng tầm mắt.
“Xem ra tiền bối cũng biết không ít chuyện về bí điếm! Hì hì, như vậy là tốt rồi, không cần vãn bối phải nhiều lời. Ước chừng còn hai ba canh giờ nữa là đúng vào lúc bí điếm một tháng mở một lần. Tiền bối nếu muốn đi thì tại hạ sẽ lập tức dẫn đường”
Nho sinh thấy Hàn Lập cũng không tỏ vẻ gì phảm cảm với bí điếm, trong lòng không khỏi mừng thầm, biết rằng tám chín phầm vị khách này sẽ đi theo.
“Không quá xa chứ?” Hàn Lập đột nhiên hỏi.
“Không xa, chỉ cách phường thị một dặm thôi. Tiền bối đồng ý chứ?” Nho sinh có chút hưng phấn. Tìm cho một vị khách tiềm năng cũng có nghĩa là được một ít linh thạch rồi.
“Đi thôi.” Hàn Lập thở nhẹ ra, thanh âm lạnh lùng nói.
“Tại hạ dẫn đường trước!” Nho sinh mang theo sắc mặt vui mừng rồi đi lên trước.
Nho sinh đi qua bảy căn nhà, rẽ đến tám lần, sau đó mới dẫn Hàn Lập đến một gian hàng nho nhỏ phía trước. Gian hàng này cửa bên ngoài đóng chặt, trên cửa cũng chẳng có dấu hiệu gì, thoạt nhìn thường rất bình thường.
Nhưng nho sinh lại hướng về phía cửa gỗ, vỗ tay vài cái theo tiết tấu. Cửa phòng lập tức mở ra, một vị phụ nhân khoảng ba mươi từ trong đi ra. Vị phụ nhân này mặt mũi tầm thường, công pháp cũng mới đến tầng thứ sáu thứ bảy của luyện khí kỳ, thật sự là chẳng ra gì.
“Trương phu nhân, tại hạ dẫn một khách mới đến, hắn cũng muốn tham gia đợt mua bán này!” Vương Tử Lăng không đợi phụ nhân mở miệng vội vàng chỉ Hàn Lập đứng phía sau nói.
Trương phu nhân nghe Vương Tử Lăng mang một khách mới đến, sắc mặt cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn chau mày, tựa hồ như không vui. Nhưng nhìn rõ vị khách nhân đứng phía sau là tu sĩ Trúc cơ kỳ thần sắc mở trở lại vui vẻ.
“Vị khách lần này hẳn là rất được! Vị Trúc cơ kỳ tiền bối này không giống mấy kẻ lần trước, một chút tài vật cũng chẳng có! Vị tiền bối mời đến đây!” Vị phụ nhân kia mặc dù tu luyện kém cỏi nhưng đối với Hàn Lập cũng chẳng tỏ vẻ kinh sợ, dường như coi Hàn Lập cũng chỉ là khách hàng bình thường mà thôi.
“Tiền bối, tại hạ chỉ có thể đưa đến đây thôi. Phải cáo từ rồi!” Vương Tử Lăng bị phụ nhân kia nói mấy câu, sắc mặt có chút xấu hổ, vội vàng hướng Hàn Lập từ biệt.
Hàn lập thoáng nhìn bóng nho sinh rời đi, trong lúc đó phụ nhân kia dợm bước đi vào phòng.
Bên trong phòng bày bảy tám loại tài liệu luyện đan, luyện khí, trông chẳng khác gì mấy gian hàng bình thường bày bán nguyên liệu.
Hàn Lập đang cẩn thận quan sát, thì cửa phòng đã đóng lại, phụ nhân kia thần sắc nghiệm nghị nói:
“Các hạ, xin theo ta đến đây.”
Nói xong, phụ nhân bước tới hai bước, đi thới góc phòng rồi vươn tay ấn vào mặt đất một cái.
Trên tay hoàng quang chợt lóe lên, trên mặt đất tách ra một cái động lớn, Phu nhân mời Hàn Lập một tiếng, rồi đi trước dẫn đường.
Hàn Lập thần sắc thoáng chút do dự, cuối cùng cũng cẩn thận theo sát sau lưng.
Hàn Lập vốn tính cẩn thận cho nên lúc nào trong lòng cũng rất đề phòng.
Địa đạo rất ngắn, đi mười trượng là đến một cái cửa đá không lớn lắm. Hai bên cửa có hai gã hắc y nhân, trên mặt đều đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ.
Hàn Lập quét mắt nhìn hai hắc y nhân, ánh mắt lập tức ngưng trọng. Hai kẻ này đúng là cao thủ Trúc cơ kỳ như hắn, hơn nữa một người còn là Trúc Cơ trung kỳ, điều này không khỏi làm Hàn Lập kinh hãi. Đối thực lực với bí điếm cũng thấy kiêng kị.
Phụ nhân lại giống như không nhìn thấy hắc y nhân, trực tiếp đẩy cửa đá dẫn Hàn Lập đi vào. Còn hai gã hắc y kia cũng không mở miệng ngăn cản.
Vừa tiến vào cửa đá Hàn Lập ngay lập tức cảm thấy sửng sốt.
Một chiếc thảm màu đỏ tươi, tường làm bằng ngọc bích trắng, đèn lồng đỏ treo trên cao, hết thảy như một nhà đại phú ơ thế tục, nhìn không gian ở đây đủ hiểu chủ nhân là người rất biết thưởng thức.
Đại sảnh hình tròn, đường kính chừng mười trượng. Bên trong bày bảy tám chiếc ghế dài, đã có mười mấy tu sĩ trang phục khác nhau ngồi ở đó. Ở đối diện tách biệt ra là một cái bàn trống, bên cạnh cso hai ba cái ghế gỗ.
Nhìn thấy Hàn Lập và phụ nhân tiến vào, mấy người trong đó cũng không thèm liếc nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập thoáng nhìn qua đám người bên trogn không khỏi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt đại biến. Những người này một nửa đều từ đẳng cấp Trúc cơ kỳ trở lên.
Lúc này Hàn Lập mới hiểu tại sao phụ nhân vừa rồi không để hắn trong mắt, ở chỗ này hắn cũng chỉ tính là người bình thường mà thôi.
“Các hạ tới thật đúng lúc! Lần giao dịch này sẽ bắt đầu ngay thôi! Tiểu phụ nhân cũng không ở đây phụng bồi được, ta còn phải lên canh chừng!” Phụ nhân nói xong liền dẫn hắn đến chỗ ngồi, rồi bước ra ngoài.
Hàn Lập bất đắc dĩ nhìn đám tu sĩ, rồi cũng yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này hắn mới chú ý, tất cả tu sĩ ở đây đều giống như hắn mang mặt hoặc mũ chụp đầu che dấu khuôn mặt, xem ra chẳng ai ngu ngốc muốn người ta nhận ra thân phận của mình.
Bên trong sảnh đường mặc dù không ít người, nhưng hoàn toàn im lặng, không khí dường như ngưng tụ lại cũng có chút khẩn trương.
Hàn lập thấy vậy, cũng vô cùng thành thật. Ngoài trừ trong lòng suy đoán, nơi này cũng không có người quen ra, cũng toàn tâm lưu ý cánh cửa gỗ ở trên bức tường đối diện. Xem ra chủ nhân hẳn là sẽ ở bên trong đó chuẩn bị đi ra!
Hàn Lập ngồi đợi hai ba canh giờ thì cánh cửa gỗ phía sau rốt cuộc cũng mở, từ đó lục tục ba người đi ra.
Ba người này trang phục cũng không khác gì hai gã hắc y nhân ở ngoài cửa, không thể nhìn ra ai là chủ.
Lúc này bọn họ đến bên cạnh cái bàn tách biệt gần tường, người bên phải lên tiếng nói trước:
“Hoan nghênh các vị đồng đạo tu tiên giới quang lâm bổn điếm giao dịch, lần này có cả khách quen của bổn điếm, cũng có người lần đầu đến giao dịch, bất quá cũng không sao cả, bổn điếm sẽ làm cho các vị được hài lòng!”
Người bên phải nói xong, người bên trái lập tức tiếp lời:
“Lần giao dịch này quy củ không thay đổi, bổn điếm sẽ ra giá trước, sau đó các vị khách nhân tùy ý mà đấu giá với nhau. Nếu linh thạch không đủ, cũng có thể dùng vật phẩm thay thế. Giá trị cụ thể nhiều ít bao nhiêu đều do ba người chúng tôi bình phẩm! Tóm lại là ai ra giá cao nhất sẽ có được vật phẩm.” Thanh âm người bên phải khác hẳn người bên trái rất sắc bén tạo cảm giác cho mọi người không thoải mái thoải mái, rất có thể là cố ý đổi giọng như vậy.
“Cuối cùng khi bổn điếm bán hết hàng hóa xong, chính là lúc mọi người tự ý giao dịch. Nếu có gì muốn thay trao đổi, có thể tiến lên tự mình trình diễn, tự giao dịch, chúng tôi cũng không nhúng tay vào. Được rồi bây giờ thì bắt đầu!.
Người ở giữa nói, thanh âm thật hùng hậu vang vọng toàn trường.
Lời nói vừa dứt, ba người này đi thẳng sang bên cạch, sau đó phân biệt ngồi xuống ba chỗ, cũng lúc đó từ trong cửa gỗ đi ra một vị trung niên nam tử cao gầy, vẻ mặt rất khôn khéo.
Người này đi lên ho khan mới mởi lời:
“Vật đầu tiên do bản điếm chủ trì, là kiện pháp khí Hỏa Vân Kiếm, vật này...”
----- o O o -----
Chương 224: Khôi Lỗi Ky Quan Thú
Vật phẩm cần bán chính là một kiện đỉnh cấp pháp khí uy lực không tệ, điều này làm cho Hàn Lập ngoài ý muốn.
Đặc biệt kiện pháp khí này được tên người cao gầy miệng mồm lanh lợi nói là trên trời vô song, dưới đất khó tìm, ngay cả Hàn Lập nghe xong cũng có chút muốn móc linh thạch ra, xúc động muốn mua, huống chi là tu sĩ khác rất thiếu đỉnh cấp pháp khí.
Quả nhiên giá cơ bản hai trăm linh thạch vừa mới nói ra, lập tức có ba, bốn gã tính tình nôn nóng nhanh đưa ra giá. Trong chớp mắt liền đem kiện Hỏa Vân kiếm này tăng lên hơn ba trăm linh thạch. Làm cho tu sĩ khác muốn ra giá một chút, lập tức dập tắt ý niệm trong đầu.
Mặc dù kiện Hỏa Vân kiếm này mang theo hỏa vân công kích không tệ, nhưng so với đỉnh cấp pháp khí tinh phẩm rõ ràng vẫn còn kém một đoạn. Tốn ba trăm linh thạch mua về, cũng có chút không thuyết phục.
Tuy nhiên những người này không muốn mua, tự có những người khác tình nguyện làm người xuẩn ngốc.
Người muốn mua nói rằng, đoạn sau mặc dù bán cái gì đó rất tốt nhưng là bọn hắn không thể lấy tới tay, tốt hơn hết là mua đỉnh cấp pháp khí không tệ ở trước mắt, chính là việc thực tế hơn.
Cho nên cái thanh Hỏa Vân kiếm vẫn đang còn bị tranh đoạt bởi vài tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, thuận lợi bán ra với giá bốn trăm linh thạch.
Tên tu sĩ kia mang theo mặt nạ trẻ con sau khi tiến lên giao nộp linh thạch, vui mừng ầm ĩ cầm thanh kiếm về tới chỗ ngồi, bộ dáng như là muốn đem bảo bối này làm bảo vật gia truyền, làm cho một số tu sĩ khác nhìn có chút buồn cười.
Mà nam tử cao gầy sau khi đợi người này ngồi xuống, rõ rõ ràng ràng nói:
“Vật phẩm thứ hai bổn điếm muốn bán chính là một cái Hồng La Thiên lô đỉnh cấp mà luyện khí sư yêu quí nhất, cái lô này từng truyền qua tay rất nhiều luyện khí đại sư, luyện chế ra rất nhiều tinh phẩm đỉnh cấp pháp khí, ví dụ như Huyễn Âm kiếm, Thanh Giao kỳ, Hắc Viêm châu... Nghe nói đối với việc luyện chế pháp khí có thể có tác dụng gia tăng thành công nhất định, tuy nhiên là thật hay giả, bổn điếm cũng không biết. Cho nên, bây giờ lấy giá cơ bản là bốn trăm linh thạch để bán, tuyệt đối không phải là cao.”
Nam tử này vừa nói, từ trong túi trữ vật móc ra một đan lô màu hỏa hồng, đặt lên bàn biểu diễn cho mọi người nhìn kỹ.
Oành một cái! Các tu sĩ bên trong sảnh mặc dù vẫn không có ai lớn tiếng nói chuyện nhưng không khí lập tức trở nên nóng bỏng, không ít người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đan lô không buông tha. Hiển nhiên là coi trọng vật ấy.
Hàn Lập im lặng ngồi ở trong góc, lạnh lùng quan sát hết thảy. Tuy nhiên khi hắn nghe nói Thanh Giao kỳ trong tay cũng xuất phát từ đan lô này thì không nhịn được có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Hắn đối với luyện khí một chút cũng không thông, tự nhiên không biết của đan lô này. Nhưng nếu chính mình không thể sử dụng thì tuyệt đối không ra tay. Điểm ấy Hàn Lập vẫn còn có thể làm được. Huống hồ linh thạch trên người mặc dù không ít nhưng phải dùng tại chỗ mấu chốt.
“Bốn trăm năm mươi.”
“Bốn trăm bảy mươi.”
“Ta xuất ra năm trăm linh thạch.”
Mặc kệ Hàn Lập nghĩ như thế nào thì nghĩ, cái Hồng La Thiên lô này không bao lâu đã được tăng lên một cái giá kinh khủng.
“Bảy trăm tám mươi.”
Đó là một vị vóc người mập mạp, đầu đội mũ màu vàng, nghiến răng nghiến lợi hô giá.
“Tám trăm.”
Một nữ tu sĩ cách không xa tên mập mạp này, không hoảng hốt, không vội vàng đưa ra giá cao hơn một bậc, làm cho hắn tức giận hai tay nắm chặt.
Tình huống trước mắt cơ hồ có thể nói là giá cả trên trời, những người khác sớm đã không còn cạnh tranh, chỉ có thể dùng ánh mắt không cam lòng nhìn kỹ hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiền nhiều tiếng lớn tiếp tục từng bước từng bước hô giá tăng lên.
“Tám trăm năm mươi. Nếu vị phu nhân này còn có thể kêu giá cao hơn một khối thì đan lô này sẽ nhường cho các hạ” Tên mập mạp này sau khi nâng giá lên thêm lần nữa, dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chăm nữ tu sĩ, hung hăng nói.
“Tám trăm năm mươi mốt.”
Lời của tên mập mạp vừa mới ra khỏi miệng thì nữ tu sĩ cười lạnh một tiếng, cố ý đưa ra giá hơn đúng một khối, làm cho gương mặt to lớn của hắn ở trong đấu bồng đỏ bừng lên như máu. Nhưng sau khi hắn dùng ánh mắt ác độc mãnh liệt xem xét đối phương vài lần, thật sự không hề ra giá nữa.
Cứ như vậy vị nữ tu tiên giả Trúc Cơ kỳ này tốn một cái giá trên trời để mua được cái đan lô đại danh đỉnh đỉnh này, cũng không biết có phải là vật tốt hay không?
Có lẽ lần đấu giá này quá kịch liệt nên đã kích thích thần kinh của đông đảo tu sĩ. Hào khí bên trong sảnh lúc đầu lạnh tanh, sau đó trở nên nóng bỏng, từng kiện đỉnh cấp pháp khí, nguyên liệu trân quí cũng được đông đảo tu sĩ nhiệt tình tham gia, nhanh chóng mua lấy.
Nhưng sau khi đã có hai mươi vật phẩm các loại đem ra đấu giá, Hàn Lập vẫn còn chưa thấy xuất ra trận kỳ cùng trận bàn, điều này làm cho hắn có chút trở nên không kiên nhẫn.
Hàn Lập không nhịn được thầm nghĩ, nếu lần đấu giá này thật sự không xuất hiện đồ vật loại này, hắn thật sự phải đi Tinh Trần các thêm một lần nữa. Cho dù là pháp khí bố trận cơ bản nhất cũng kiếm vài cái mạnh chút.
Hàn Lập đang nghĩ ngợi tới đây thì hán tử cao gầy phía trước nói ra tên của một kiện vật phẩm cần bán.
“Thượng cấp pháp khí, một cặp khôi lỗi cơ quan thú. Thực lực có thể so sánh với tu tiên giả Luyện Khí kỳ tầng thứ chín. Hơn nữa tuyệt đối trung thành, hung dữ không sợ chết. Nếu mua thì tương đương với dẫn theo bên mình hai thiếp thân hộ vệ. Giá cơ bản chỉ là một trăm linh thạch.
“Khôi lỗi cơ quan thú? Cái thượng cấp pháp khí kia của mình không phải cũng gọi là khôi lỗi cung thủ sao, chẳng lẽ là như nhau?” Hàn Lập trong lòng rung động, thân thể ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn kỹ.
Nam tử cao gầy đã bày ra ở trên bàn hai con khôi lỗi màu đen sáng bóng. Kích cỡ chỉ bằng nắm tay, ngoại hình hao sư tử và hổ, nhưng cũng không phải là sư tử mà cũng chẳng phải là hổ, không biết là lấy nguyên hình của quái thú gì để chế tác.
“Có rất nhiều khách nhân có thể chưa từng nghe qua hoặc rất ít khi nghe qua khôi lỗi cơ quan thuật chứ!”
“Đây là một loại đạo pháp luyện chế pháp khí cùng với pháp khí hoàn toàn bất đồng, mặc dù chúng ta nơi này có ít người biết, nhưng tại vùng đất cực tây lưu hành cực kỳ rộng rãi, thậm chí còn có một tông phái gọi là Thiên Trúc giáo, đặc biệt lấy cái này để khai môn lập phái, đã đem đạo thuật này phát huy tới cực điểm. Nghe nói khôi lỗi cơ quan nhân cao nhất có thể ganh đua cao thấp cùng với tu sĩ Trúc Cơ kỳ hậu kỳ. Mặt khác đem khôi lỗi cơ quan thú này bình phẩm là thượng giai pháp khí chỉ là hành vi của riêng bổn điếm, thực tế dựa theo sự phân cấp chính thức của cơ quan thuật, hẳn phải xưng hô là khôi lỗi thú cấp hai mới đúng!”
Nam tử này thấy tu sĩ phía dưới tựa hồ đối với khôi lỗi cơ quan thú này không cảm thấy hứng thú, không có ai ra giá muốn mua nên vội vàng đem tư liệu đã được mình chuẩn bị tốt lúc trước nói ra thông suốt, hy vọng có thể gợi lên hứng thú của các tu sĩ.
Sau khi nói xong những lời này, mặc dù tu sĩ phía dưới nổi lên lòng hiếu kỳ nhưng muốn bọn họ xuất ra một trăm linh thạch mua hai con rối gì đó để chơi thì không ai làm cái chuyện nhảm nhí này. Hơn nữa hộ vệ Luyện Khí kỳ tầng thứ chín đối với các tu sĩ ở đây mà nói có thể có chỗ lợi ích gì đây?
“Một trăm linh thạch!”
Một thanh âm ở trong góc vang lên, thật sự có người muốn mua đồ vật dùng để chơi đùa này. Nhất thời ánh mắt bọn tu sĩ hướng góc kia nhìn lại.
Bất qua người này không phải là Hàn Lập, mà là một người bịt mặt ngồi ở góc bên kia, dùng một cái bao vải màu xám lớn trùm cả đầu, là một quái nhân cực kỳ buồn cười.
“Một trăm năm mươi khối linh thạch.”
Trong lúc tu sĩ khác nghĩ rằng quái nhân kia là tên phá của, một khẩu âm là lạ, phát âm cực kỳ cứng nhắc kêu giá vang lên bên trong sảnh.
Tu sĩ bên trong sảnh đều kinh ngạc, không nhịn được lại nhìn về phía người mới ra giá.
Một người đầu đội mũ màu xanh biếc, vóc người khôi ngô, hai tay khoanh lại ngồi ở dãy ghế cuối cùng, thanh âm mới ra giá chính là xuất phát từ miệng người này, lúc đông đảo tu sĩ nhìn về phía người này thì ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng nhìn lại không chút khách khí, không toát ra bộ dáng có chút bất an nào.
“Hai trăm linh thạch.” Quái nhân mang bao trùm đầu tựa hồ như bị tình thế bắt buộc, lập tức lại lần nữa quát giá.
“Ta xuất ba trăm khối.” Người khôi ngô đồng dạng cũng không nhường một bước.
“Bốn trăm!”
“Sáu trăm khối!”
Trong nháy mắt hai người này ta một câu ngươi một câu đem giá của khôi lỗi thú này nâng lên đến mức khó có thể tin.
Lúc này cho dù đông đảo tu sĩ bên trong sảnh có ngu dốt cũng nghe ra chỗ không đúng.
“Chẳng lẽ khôi lỗi thú này có ẩn tàng cái gì bí mật kinh người?” Lúc này trong lòng tất cả tu sĩ cũng không khỏi dâng lên một ý niệm trong đầu như thế.
Tu sĩ trong cả đại sảnh sau khi nhìn nhau vài lần, tim cũng đập thình thịch nhảy dựng lên, thậm chí tên tài lực hùng hậu và mấy người nôn nóng liền trực tiếp gia nhập cuộc cạnh tranh.
Tuy nhiên cũng có một ít tu sĩ lão thành, tâm thì có động nhưng còn chút hoài nghi.
Hai người lạ này là do bí điếm an bài phái ra sao! Chẳng lẽ là cố ý đem vật không đáng tiền này để nâng lên giá trên trời, để cho bọn họ trở thành tên xuẩn ngốc.
Có không ít tu sĩ ôm ý nghĩ này, Hàn Lập chính là một trong những người có thái độ hoài nghi này. Cho nên hắn vẫn lạnh lùng nhìn, bộ dáng không có một tia động tâm.
“Ta xuất chín trăm linh thạch, thêm đồ vật này nữa!”
Quái nhân vóc người khôi ngô mắt thấy tu sĩ tham dự đấu giá càng ngày càng nhiều, trong lòng quýnh lên, dĩ nhiên từ trong túi trữ vật lôi ra một kiện đồ vật. Sau đó hắn bước vài bước lớn đi tới trước người nam tử cao gầy, hướng trước bàn phóng tới. Tiếp theo dùng khẩu khí cương ngạnh nói:
“Đồ vật này trị giá cũng mấy ngàn linh thạch. Thừa sức hoán đổi lấy khôi lỗi thú này, mau đem chúng nó giao cho ta đi!”
----- o O o -----