Phàm nhân tu tiên - Chương 0361 - 0362

Chương 361: Ô Long

      Lúc này, Hàn Lập ôm lấy nữ tử che mặt, chân đạp Thần Phong Chu quay về phía của Đổng Huyên Nhi đang mờ ảo ở phía trước

“Đổng sư muội, thật sự phải động thủ sao?” Hàn Lập khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói.

“Hàn Lập, nghĩ lại quá khứ, ngươi có bổn sự gì hơn ta, ta thật sự rất tò mò, ngươi rốt cuộc có bổn sự như thế nào mà Hồng Phất sư phụ lại muốn gả ta cho ngươi?” Sắc mặt Đổng Huyên Nhi không chút thay đổi, nói, hơn nữa trong mắt lại lóe lên tia hàn quang, không biết từ khi nào lại nhìn về nữ tử che mặt được Hàn Lập ôm trong lòng.

“Huống hồ đây lại là tu sĩ Kết đan kỳ của Yểm Nguyệt Tông, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng cho ngươi rời khỏi sao?” Đôi mi thanh tú của Đổng Huyên Nhi dần dần nhướn lên, trên mặt cũng đã hiện ra sát khí.

Đối phương đã nói đến những lời này, Hàn Lập cũng không định nói tiếp những lời vô nghĩa nữa.

Dù sao hắn dùng Kỳ Thông Xúc trận bố trí một huyễn trận đơn giản tuyệt không thể vây khốn được hai người thiếu chủ Quỷ Linh Môn lâu được

Nghĩ vậy, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, lạnh lùng nói: “Một khi đã như vậy, Đổng cô nương cũng đừng trách Hàn mỗ ra tay vô tình.”

Nói xong Hàn Lập liền hét lớn một tiếng, giơ nắm tay lên, hai đạo ô quang cùng năm đạo bạch quang đồng thời bắn ra, hơn nữa trước người cũng đã xuất ra pháp khí Quy Xác, đồng thời ở hai bên người cũng đã xuất ra bốn con khôi lỗ thú, cùng nhau mở cái miệng rộng phun ra bốn cột sáng lớn.

Xem cách hắn ra tay liền xuất toàn lực, không có một chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào.

Huân Huyên nhi vừa thấy thế công của Hàn Lập hung mãnh như thế, thần sắc liền đại biến.

Nghiến hàm răng trắng ngọc, tay khẽ giơ lên, một chiếc khăn màu hồng phấn bay ra ngoài, đồng thời hai tay không ngừng toát những tia sáng mờ màu đỏ trộn lẫn với chiếc khăn kia làm thành một màn hào quang thật lớn, hồng quang lập lòe bao lấy Đổng Huyên Nhi vào bên trong

Huân Huyên Nhi tin rằng, cho dù là thế công của Hàn Lập sắc bén như thế cũng không thể công phá “Hỏa Phượng Cân.” cùng với “Ma Công” dung hợp tạo thành một vòng bảo hộ cường đại này.

Nhưng ngay khi thời điểm Đổng Huyên Nhi tự tin tràn đầy thì Thần Phong Chu dưới chân Hàn Lập chợt lóe, liền mang theo người “vù.” một tiếng, bay về một bên của Đổng Huyên Nhi.

Pháp khí đang tiến công với khí thế hung hăng cũng đánh ra một hư chiêu rồi cũng quay đầu theo sát bạch quang bỏ chạy.

Hàn Lập tuy tạo nên một thế công hung hãn như vậy nhưng cũng không muốn giao thủ một chút nào, liền như vậy trực tiếp bỏ chạy.

Một màn nay đã làm cho Đổng Huyên Nhi rất ngoài ý muốn, làm nàng ngây người, ngẩn ngơ trong một chút, liền sau đó nổi giận đỏ bừng cả mặt.

Nhưng khi nàng đang giận dữ muốn động thân đuổi theo Hàn Lập thì lập tức bốn cột sáng của khôi lỗi thú đã đánh tới.

Đổng Huyên Nhi đành phải đợi cột sáng công kích qua đi mới luống cuống tay chân thu lại màn hào quang hộ thể xung quanh, mà Hàn Lập cũng đã ngự trên Thần Phong Chu biến thành một điểm nhỏ, đã sắp hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Huân Huyên Nhi đương nhiên không cam lòng bị Hàn Lập hung hăng đùa bỡn mình như vậy, vì thế ỷ vào độn thuật kỳ diệu của mình liền lập tức đuổi theo, cũng không hề để ý tới bốn con khôi lỗ thú kia nữa.

Nhưng trong chốc lát công phu, hắc điểm phía trước liền nháy lên vài cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Huân Huyên Nhi mang theo vẻ mặt giận dữ tiến lại vùng phụ cận tìm trong chốc lát nhưng một chút manh mối cũng chẳng có.

Bất đắc dĩ, nàng đành phải thừa nhận đã đánh mất tông tích của Hàn Lập, liền theo đường mà cũ trở về

Hàn Lập lúc này đang ôm nữ tử che mặt trốn trong một gò đất dưới một cây tùng. Bây giờ bên ngoài thân của hắn có một màn hào quang màu vàng, cản tất cả bùn đất ở bên ngoài nhưng lại không hề có một cảm giác buồn bực nào, thật là kỳ diệu vô cùng.

Hàn Lập cũng không nghĩ tới, chính mình chế tác một phù lục cấp thấp “Hãm Địa Phù.” này lại có một ngày phải dùng đến. Xem ra trên người mang theo phù lục thật là tiện lợi vô cùng.

Sau một lúc, hắn cảm ứng được Đổng Huyên Nhi đã rời khỏi rồi nhưng hắn cũng không lập tức hiện thân mà là cẩn thận dùng thần thức xác nhận lại kỹ càng rồi mới từ trong gò đất đó rời đi, không chút do dự liền ngự khí rời khỏi nơi đây.

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập hai tay ôm nữ tử che mặt xuất hiện trong một thụ động khô ráo, mà chủ nhân của thụ động này lại là một con hôi hùng thật lớn, bị Hàn Lập không chút khách khí quẳng ra ngoài động

Hàn Lập đưa nữ tử che mặt lên trên đất, liền quan thiết (quan tâm, thân thiết) cầm lấy cổ tay của đối phương chậm rãi đem linh lực tiến vào, muốn xem một chút thương thế như thế nào.

Nhưng ngay lập tức, Hàn Lập đã hối hận vô cùng với hành động của chính mình.

Bởi vì linh lực của hắn vừa rót vào bên trong cơ thể của đối phương một ít liền có một luồng hấp lực (lực hút) cường đại bỗng nhiên từ trong cơ thể đối phương truyền đến, khiến cho linh lực của Hàn Lập như là hồng thủy điên cuồng phóng ra ngoài.

Hàn Lập kinh hãi muốn buông tay ra nhưng bàn tay lại như dính chặt vào, không thể tách rời được.

Bất đắc dĩ, hắn muốn dùng tay còn lại đẩy ra thử nhưng khi vừa tiếp xúc với thân thể của đối phương cũng bị hút lại. Kể từ đó, pháp lực trong cơ thể càng mạnh mẽ tuôn ra ngoài

Trong lòng Hàn Lập thật sự hoảng sợ, chỉ cảm thấy chân nguyên khổ tu từng chút từng chút bị nữ tử che mặt hút lấy, hơn nữa xu thế ngày càng mạnh.

Điều này khiến cho Hàn Lập cực kỳ kinh hoảng.

Nhìn hai tay bị vây khốn gắt gao, hắn càng không dám đi theo vết xe đổ m dùng chân đá đối phương, nhất thời vô kế khả thi (không biết phải làm thế nào).

Hàn Lập cũng chỉ có thể nhìn thấy tu vi của mình từ Trúc cơ trung kỳ tu sĩ rơi xuống Trúc cơ tiền kỳ rồi lại tiếp rơi xuống Luyện khí kỳ...

Hàn Lập thực sự đau lòng, rốt cuộc không thể duy trì được, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, liền hoàn toàn bất tỉnh, thân hình vừa hay lại ngã trên người của nữ tử che mặt này.

“Thơm thật, thật mềm mại!” Trong khi Hàn Lập hôn mê, trong đầu hiện lên ý niệm hương diễm như vậy.

Vì vậy, bên trong sơn động yên tĩnh này có một nam một nữ đang thân thiết cực kỳ ở cùng một chổ nhưng hai người vẫn không hề cử động cũng chẳng hề biết những việc đang xảy ra này. Mà linh lực trong cơ thể của Hàn Lập vẫn không ngừng truyền vào cơ thể của đối phương.

Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Lập từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh dậy

Chậm rãi mở đôi mắt ra, Hàn Lập liền nhìn thấy một thân ảnh nổi bật vô cùng, đang đứng ở động khẩu, hướng về bên ngoài nhìn quan sát cái gì đấy.

Thoáng giật mình, Hàn Lập liền cảm thấy cực kỳ đau đầu. Cố gắng nén để không phát sinh ra tiếng, hắn liền nhớ đến trong lúc hắn ngất xỉu đã phát sinh chuyện gì. Dưới sự kinh ngạt, hắn liền dùng thần thức tiến vào trong cơ thể mình quan sát

Kết quả đã làm cho tim hắn trầm xuống.

Tu vi của hắn lúc này đã trở về cảnh giới Luyện khí kỳ, thế nhưng lại là Luyện khí kỳ tầng ba, bốn mà thôi. Điều này khiến cho hắn hoàn toàn ngây dại, như là ngũ lôi oanh đỉnh vậy (như sét đánh ngang tai).

“Ngươi đã tỉnh?” Trong khi Hàn Lập thất thần thì thân ảnh kia cũng không hề quay đầu lại nhẹ giọng hỏi một câu.

“Nam Cung Uyển, đây là sao? Ta hảo tâm cứu người nhưng sao pháp lực của ta lại bị ngươi hút đi rồi?”

Hàn Lập đang thất thần chợt tỉnh lại, thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Nam Cung Uyển? Ngươi biết đường tỷ (chị họ) của ta?” Nữ tử này ruốt cuộc cũng đã quay đầu lại, khăn che mặt cũng đã sớm hạ xuống, khuôn mặt tú lệ cực kỳ hiện lên rõ ràng dưới mắt Hàn Lập.

Hàn Lập rất ngạc nhiên!

Xem dung mạo của nữ tử này lại giống bảy tám phần dung mạo của Nam Cung Uyển. Nhìn khuôn mặt thanh tú ấy, đôi trường mi cong cong có vẻ ngọt ngào ấy, có vẻ trong sáng vô cùng.

“Ngươi là ai? Ta rõ ràng nghe được người của ma đạo gọi ngươi là “ Nam Cung tiền bối.”  hơn nữa thanh âm của ngươi...” Hàn Lập mờ mịt lẩm bẩm nói, hoàn toàn rối loạn.

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, rốt cuộc cũng nói không nên lời.

Bởi vì rốt cuộc hắn cũng đã nhận ra sự khác biệt trong thanh âm của nữ tử này với Nam Cung Uyển, tiếng nói có chút khàn khàn. Lúc trước hắn cũng không để ý đến, còn nghĩ là do Nam Cung Uyển bị trọng thương cho nên thanh âm mới có chút khác thường

Như sao lại bị một sơ xẩy như vậy? Chẳng những làm hắn đánh mất “Ô Long” mà còn cứu nhầm người nữa, một thân tu vi cũng bị nữ tử này hút sạch sẽ.

Tu vi hơn mười năm, tất cả đã bị hủy trong chốc lát.

Hàn Lập càng nghĩ càng thấy uể oải, trên mặt lần lượt chuyển giữa hồng và trắng đan xen .

“Người có phải là Hoàng Phong Cốc Hàn Lập?”

Nữ tu sĩ tự xưng là đường muội của Nam Cung Uyển thấy bộ dáng của Hàn Lập như vậy không khỏi mỉm cười, nói một câu làm hắn sửng sốt.

“Tiền bối như thế nào lại biết tên của tại hạ?” Một khi sự tình đã như thế rồi, Hàn Lập cũng chỉ có thế cố trấn tỉnh tinh thần, chậm rãi hỏi lại.

Hắn cũng đã nhìn ra nữ tử này không hề có địch ý, trong lòng cũng đã nghĩ đến phương pháp tu luyện “Tam Chuyển Trọng Nguyên Công” không khỏi trấn định lại.

“Đường tỷ và ta là tỷ muội, không có gì là không thể nói, chuyện của ngươi, đường tỷ cũng đã nói cho ta rồi!” Nữ tử thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra là vui hay giận thản nhiên nói.

Mà Hàn Lập cũng yên lặng không lên tiếng.

“Ngươi biết không, khi ta biết việc này thì ý niệm đầu tiên của ta chính là chạy đến Hoàng Phong Cốc đem ngươi chém thành bảy tám trăm mảnh rồi mang cho chó ăn!”

Trong mắt nữ tử hàn quang chợt lóe lên, lời nói tràn ngập sát khí làm cho sắc mặt Hàn Lập khẽ biến.

Chương 362: Nam Cung Bình

      Nhìn nữ tử này tuy dịu dàng như vậy nhưng lại nói ra những lời đao kiếm khiến cho người khác rùng mình.

“Tiền bối có phải là đã thay đổi chủ ý?” Hàn Lập thở ra một hơi, nói ra một câu khiến cho nữ tử cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Xem ra ngươi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng! Ít ra còn có một chút đầu óc.” Nữ tử bất động thanh sắc nói.

“Nếu như tiền bối thực sự muốn giết ta như lời người nói thì Hàn mỗ bây giờ cũng đã không mở mắt rồi!” Hàn Lập cười nhạt, thần sắc bình thường nói.

“Ta gọi là Nam Cung Bình, không cần gọi cái gì tiền bối này nọ, trông ta già lắm sao?” Nữ tử vẫn không hề có một chút biểu tình nào nói.

Nghe xong lời này, Hàn Lập liền rùng mình, liền thầm nghĩ trong lòng: “Một khi đã là “Kết Đan Kỳ.” rồi, tính theo tuổi của phàm nhân thì không phải là rất già sao?”

Một thân tu vi của Hàn Lập cũng bị lấy đi rồi, đối với nữ tử này chứa một bụng nộ hỏa, nhưng bây giờ tính mệnh mình lại nằm trong tay đối phương, cũng chỉ có thể ám chú đối phương vài câu mà thôi (lén nói xấu vài câu mà thôi).

“Tuy ngày hôm qua ngươi xem ta trở thành đường tỷ mới ra tay cứu ta, nhưng cuối cùng thì cũng là ân nhân của Nam Cung Bình ta, hơn nữa hôm qua trong lúc vô ý lại hút hết chân nguyên của ngươi mới có thể khiến cho thương thế không trở nên tệ hơn. Nhân tình này không phải là Nam cung Bình ta không trả.” Nữ tử thản nhiên nói với Hàn Lập.

“Đương nhiên, một khi nàng là đường muội của Nam Cung Uyển, thì cứ xem như là không may mắn đi.” Hàn Lập nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói.

Sau đó hắn hoạt động một chút chân tay liền đứng dậy.

“Chát chát.” hai tiếng, bóng trắng trước mắt Hàn Lập chợt lóe lên, một mùi hương thoáng qua đi,. Bị nữ tử này đánh hai cái lên mặt, người không tự chủ được quay một vòng, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.

“Ngươi...” Hàn Lập che hai bên má đang nóng bừng, kinh sợ nhìn Nam Cung Bình.

“Ngày hôm qua, không được ta cho phép ngươi dám dùng đôi tay bẩn chạm vào thân mình ta! Hơn nữa cả đêm còn dám... ngã lên người ta mà ngất xỉu. Hai cái này chỉ là trừng phạt đôi chút mà thôi!” Nam Cung Bình lạnh lùng nói, nhưng nói đến chính mình bị Hàn Lập áp trụ thì trên mặt không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng nhưng sau đó liền hiện lên một tầng sương lạnh.

Nghe xong những lời này Hàn Lập quả thật là hết chổ nói.

Cùng một vị Kết Đan kỳ nữ tu sĩ nói đạo lý quả thật là tự mình tìm lấy phiền toái, nói không chừng một khi tranh biện đối phương lại tiếp tục cấp cho mình thêm hai cái nữa đây! Hiện tại đối phương chính là đao thớt còn mình lại là thịt, muốn mình như nhế nào thành như thế ấy thôi!

Hơn nữa, hắn lại ngầm cảm thấy rằng nữ tử này đối với hắn như thế không phải là vì chuyện của nàng vào ngày hôm qua mà là thuần túy nàng muốn giáo huấn hắn một chút, làm tốt những lời đã nói với Nam Cung Uyển.

Suy nghĩ như vậy, Hàn Lập cố nén lửa giận trong lòng, khẽ sờ hai bên bị sưng đỏ đến tai, liền im lặng không lên tiếng.

Thấy Hàn Lập không hề tranh biện một câu làm Nam Cung Bình lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Kỳ thật thì cũng đúng như Hàn Lập suy nghĩ vậy, nữ tử này chỉ cần chờ Hàn Lập tranh luận một câu về chuyện ngày hôm qua thì nàng sẽ không do dự lại tiếp tục “chăm sóc cho nhan sắc.” của Hàn Lập, mà nếu Hàn Lập cứ im lặng như thế thì nàng cũng không có bất kỳ lý do nào để động thủ.

Vì vậy, nàng cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói.

“Một khi ta đã giáo huấn ngươi rồi, thì tiếp theo ta sẽ chuẩn bị báo đáp ân tình của ngươi. Hiện tại ta có hai điều cho ngươi chọn lựa, một là ta sẽ cấp cho ngươi một số lượng linh thạch nhất định, cũng đủ bù đắp lại tu vi mà ngươi đã tổn thất khi ra tay cứu ta.”

“Hai là, ngươi theo ta trở về bổn tông, đợi sau khi sự việc sáu tông phái yên ổn trở lại ta sẽ luyện chế một chút linh đan cùng với tìm một nữ đệ tử của bổn môn cùng ngươi song tu, cho ngươi mau chóng khôi phục tu vi, điều này cũng rất có lợi cho ngươi. Khi tiến hành song tu sẽ không hề có bất cứ gì gọi là bình cảnh. Theo ta đoán rằng trong vòng mười đến hai mươi năm công phu, ngươi có thể trở về cảnh giới trước kia của mình. Đương nhiên là trong khoảng thời gian này, nếu ta có hứng không chừng có thể truyền cho ngươi một vài bí thuật đây chứ. Phải biết rằng Yểm Nguyệt Tông chúng ta với Hoàng Phong Cốc tạp phái các ngươi hoàn toàn bất đồng, có rất nhiều bí thuật huyền diệu không hề truyền ra ngoài, ngoại nhân căn bản không thể tưởng tượng được. Mà công pháp ngày hôm qua ta hút tu vi của ngươi cũng là một loại trong đó.”

Nam Cung Bình ngạo nghễ nói xong lại giương mắt nhìn Hàn Lập, thần sắc không thay đổi chờ sự lựa chọn của hắn.

Hàn Lập nghe vậy không khỏi có chút ngẩn người!

Hai cái điều kiện này không phải là rất lợi hại sao?

Một cái chính là cấp cho mình một ít linh thạch, một là chẳng những trợ giúp cho mình khôi phục tu vi mà còn cấp cho mình một đồng lữ song tu lại còn truyền thụ cho hắn một ít bí thuật. Hàn Lập sao không nghe ra là nữ tử này cố ý làm cho hắn lựa chọn điều thứ hai chứ!

Điều này thật là có chút quỷ dị, chẳng lẽ là đối phương lại muốn đem mình cho vào tròng sao?

Hàn Lập nghĩ như vậy, chần chờ nhìn vào mắt đối phương. Nhưng trong ánh mắt đối phương lại có chút phức tạp, tựa hồ có chút chờ đợi, lại tựa hồ có chút lo âu trong đó.

Hàn Lập cũng đã có chút hồ đồ. Gắng sức nhíu nhíu cái mũi, hai tay khoang lại, tay phải sờ nhẹ cằm, trầm tư suy nghĩ.

Sau thời gian khoảng một nén nhang Hàn Lập cũng không hề mở miệng nói chuyện. Nhưng Nam Cung Uyển lại có chút nhịn không được, nhíu nhíu đôi mi thanh tú khẻ nhếch môi thúc dục.

“Thế nào? Ngươi quyết định ra sao?” Lúc này vẻ mặt của nàng không hề có chút kiên nhẫn.

Nghe được âm thanh thúc dục, Hàn Lập ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn đối phương chậm rãi nói:

“Tốt lắm, ta chọn điều kiện thứ nhất, tiền bối chỉ cần cho ta một chút linh thạch, ta liền có biện pháp làm cho pháp lực của mình khôi phục, tiền bối không cần quan tâm.” Hàn Lập thản nhiên nói.

Nam Cung Bình nghe Hàn Lập nói xong, không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt lộ ra vài phần cổ quái.

Nàng nhìn gương mặt của Hàn Lập trong chốc lát, bổngnhiên vương tay ra, một túi trữ vật màu đỏ bay về phía hắn.

“Linh thạch ở bên trong, còn có một chút tài liệu thường dùng, ta tặng cho ngươi hết.” Âm thanh của Nam Cung Bình mang theo một chút âm lãnh.

Hàn Lập cũng không hề để ý đến ngữ khí của đối phương, không khách khí chụp lấy túi trữ vật, sau đó liền đem thần thức tiến vào bên trong quan sát.

Cho dù trong lòng hắn cũng đã có chút chuẩn bị, nhưng bên trong có hơn mười khối linh thạch bậc trung cùng bảy tám loại nguyên, vật liệu làm cho hắn lắp bắp kinh hãi.

Bổng nhiên Hàn Lập lộ ra vẻ mặt vui mừng, hướng về phía Nam Cung Bình vội vàng hỏi:

“Không biết tiền bối còn có “Nguyên Ngọc.” hay không, có thể cấp thêm cho vãn bối vài khối?”

Nghe được lời này của Hàn Lập làm trong mắt của nữ tử hiện lên một ít nghi ngờ.

Nhưng cũng không hề nói một tiếng, liền tìm kiếm trên người, trong chốc lát ném ra vài khối ngọc thạch màu trắng. Hàn Lâp vui mừng cực kỳ tiếp lấy.

Như vậy, vật liệu để hắn chữa trị truyền tống trận cũng đã không cần phải quay về bổn môn để tìm kiếm rồi.

“Còn có chuyện gì không? Nếu không có việc gì nữa thì ta đi trước.” Nam Cung Bình lạnh lùng nhìn những hành động Hàn Lập, không có chút biểu tình nào nói.

“À, không có sự tình gì phải phiền toái đến tiền bối.” Hàn Lập thần sắc không đổi lắc lắc đầu nói.

Nghe xong lời này, Nam Cung Uyển hừ một tiếng, liền lập tức xoay người hướng bên ngoài động đi ra.

Nhưng khi đi đến cửa động thì quay đầu lại bình tĩnh nói.

“Hàn Lập, ngươi lựa chọn như vậy ta thật là không biết ngươi ngu ngốc hay là thông minh đây?”

Nói xong liền từ trong tay áo bay ra một thanh bảo kiếm, thân hình khẻ nhoáng lên liền đứng lên trên bảo kiếm.

Nhưng lúc này lại ở phía sau lại truyền đến một câu của Hàn Lập: “Tiền bối, có thể thay ta hỏi thăm Nam Cung Uyển một tiếng được không?”

Nghe xong lời này, Nam Cung Bình khẻ nhưng cũng không hề nói một lời nào lập tức hóa thành một đạo bạch quang hướng bầu trời bên ngoài cửa động mà bay đi, cũng không biết là có đáp ứng hay không.

Gặp phải tình cảnh này, Hàn Lập chỉ cười khổ vài tiếng, sờ sờ cái mũi của mình, rồi đặt mông ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn động khấu, lại bắt đầu xuất thần suy nghĩ.

Hắn cho đến giờ vẫn không rõ, một thân tu vi của mình lại như thế nào bị nữ tử này hút lấy chứ?

Công pháp này của Yểm Nguyệt Tông chẳng lẽ lại bá đạo như vậy? So với huyết tế của Hắc Sát Giáo càng thêm quỷ dị hơn a.

Chẳng qua Hàn Lập lại cho rằng công pháp này khẳng định bị hạn chế cùng với khiếm khuyết rất nhiều. Nếu không, tu sĩ Yểm Nguyệt Tông đã sớm bị tu tiên giới tập trung tiêu diệt rồi.

Phán đoán này của Hàn Lập cũng đã đúng được vài phần sự thật.

Nam Cung Uyển lần này hút lấy chân nguyên của hắn có thể nói là hoàn toàn trùng hợp.

Nữ tử này sau khi thi triển bí thuật thì chân nguyên trên người cũng đã sớm tiêu hao vô cùng. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì tu vi sẽ bị giảm mạnh. Tuy còn có thể duy trì trình độ Kết đan kỳ nhưng khẳng định phải tổn thất hơn mười năm khổ tu mới có thể khôi phục.

Hơn nữa, ngay khi bí thuật sắp mất đi công hiệu, lại nghĩ đến chính mình lại rơi vào tay của hai gã ma đạo kia liền cắn răng phát động công pháp “Luân hồi chân quyết.”

Thần thông này một khi thi triển chỉ cần có ngoại nhân dùng linh lực tiến vào thân thể tự nhiên sẽ bị chân nguyên xoắn ốc trong cơ thể tạo thành xoắn ốc mạnh mẽ hút lấy, liền hút sạch sẽ một thân tu vi của đối phương. Nếu lúc trước nữ tử này không phải tỉnh dậy sớm liền dừng công pháp này lại thì chỉ sợ tu vi của Hàn Lập không phải chỉ còn như vậy mà là hoàn toàn bị hấp thu.

Đương nhiên điều kiện sử dụng loại thần thông này cũng hà khắc vô cùng.

Đầu tiên, nó yêu cầu người thi triển phải ở trong thời điểm hao tổn chân nguyên thật nhiều mới có thể thi triển được.

Tiếp theo, nếu trong thời gian thi triển mà không có chân nguyên của người khác bổ sung vào trong cơ thể thì người thi triển sẽ bị chân nguyên kìm nén tự bạo mà chết. Có thể nói đây là một loại công pháp bán tự sát.

Loại thần thông này tuy nhiên có thể hấp thu chân nguyên của người khác nhưng cũng chỉ có thể hấp thu bộ phận bị hao tổn lúc trước mà thôi, cũng không thể dùng nó đề cao thêm một phần tu vi nào.