Giang Nam tài nữ - Đệ nhất khuynh thành - Chương 19 - 20 - 21

CHƯƠNG 19: SỨ THẦN (4).

Lạc Tâm Các.

Lạc Tâm Các vốn là nơi mà hoàng đế dùng để luyện võ, cũng là nơi diễn ra những cuộc tranh tài của những vương gia và tướng quân hàng năm. Sự kiện Phi Điệp quận chúa và Tư Mã Yến tranh tài đã thu hút toàn bộ quan lại trong triều đình.

Hiện tại, văn võ bá quan đã tề tựu đông đủ, tại vị trí chủ thượng là đương kim hoàng thượng Nam Phong Thiên Hạo, kế tiếp là Ngũ vương gia Nam Phong Dịch Thiên và Bát vương gia Nam Phong Khuynh Tuấn, các dãy ghế sau lần lượt là các quan nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm…Trong cuộc tranh tài này, Thượng Quan Cẩn được cử làm giám khảo.

Tư Mã Yến lúc này đang mặc trên người trang phục truyền thống của người Hung Nô, mái tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon dài, cá tính nhưng cũng vô cùng nữ tính. Khóe miệng Nhược Lam cong lên thành một nụ cười nhẹ, đây là cố tình hay vô tình đây a?

Thấy tình hình có vẻ căng thằng, Thượng Quan Cẩn ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:

“Trận đấu đầu tiên sẽ là bắn cung. Trước mắt nhị vị là ba tấm bia tượng trưng cho ba lần bắn. Mũi tên của ai chính hồng tâm nhất thì người đó sẽ dành phần thắng. Theo bốc thăm thì sứ thần Hung Nô Tư Mã Yến sẽ là người thi đầu tiên.”

Sau khi tuyên bố xong luật lệ của vòng thi đấu này, Thượng Quan Cẩn lập tức trở về chỗ ngồi. Tư Mã Yến lúc này tay cầm cung tên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nhìn nó rồi tự đắc nói:

“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một Quận chúa chân yếu tay mềm, sao có thể so sánh được vói Tư Mã Yến đầu đội trời chân đạp đất này.”

“Nha, cái này chưa chắc.” Nhược Lam cũng quyết không chịu thua mà đáp lại

Tư Mã Yến mắt đầy hận ý nhìn nó, sau đó giương cung tên thong dong bắn một phát trúng ngay hồng tâm, thấy thế nàng ta càng đắc ý hơn nữa, sử dụng cùng lúc hai mũi tên tra vào cung rồi bắn đi. Lần này mũi tên cũng theo đúng quỹ đạo của nó rơi đúng vào hồng tâm. Nàng ta vui mừng cười lớn:

“Haha Quận chúa, đến lượt ngươi, hi vọng ngươi đừng biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”

Nghe vậy, Nhược Lam đưa tay lên miệng ngáp một cái sau đó tiến nhanh về phía trước, chuẩn bị phần thi của mình.

“Ai nha ngũ ca huynh nghĩ ai sẽ thắng?” Nam Phong Khuynh Tuấn lắc lắc cánh tay của Nam Phong Dịch Thiên, cao hứng hỏi.

“Hử, đương nhiên là biểu muội của chúng ta rồi.” Nam Phong Dịch Thiên vẫn duy trì vẻ trầm mặc như cũ, bình thản trả lời.

“Sao huynh lại chắc chắc như thế?” Nam Phong Khuynh Tuấn ném cho hắn một cái nhìn đầy nghi ngờ.

“Vì muội ấy là nữ nhi của thúc phục Nam Phong Tử Đằng và thúc mẫu Phi Yến Nhược Hy. Ta đã từng nghe phụ hoàng kể lại năm xưa khắp cả giang sơn Long Thịnh cũng như các nước lân cận, không một ai có thể so với thúc phụ về khoản bắn tên và khinh công. Phụ hoàng cũng từng nói thúc mẫu Phi Yến Nhược Hy vốn là nghĩa muội của nữ vương Phượng Nữ Quốc, tính tình hào phóng nhưng vô cùng sĩ diện, yêu thích những thứ hoàn hảo nhất, cho nên ta chắc chắc nữ nhi của hai người bọn họ ắt hẳn phải tài giỏi hơn người, không tin đệ cứ đợi mà xem.”

“Ai nha, nhưng mà đệ muốn muội ấy thua.” Nam Phong Khuynh Tuấn vừa nói vừa quét mắt về phía Nam Phong Thiên Hạo.

“Bát đệ, đệ là có ý gì vậy hả? Đệ nên biết rằng muội ấy mà thua thì đồng nghĩa với việc trẫm phải thú Tư Mã Yến làm phi tử, đệ có phải hay không đố kỵ với trẫm đi?” Nam Phong Thiên Hạo khí nóng bốc lên, miệng tuy tươi cười nhìn Nam Phong Khuynh Tuấn nhưng rõ ràng có thể thấy được sát khi của hắn.

“Nha, đấy là chuyện của huynh chứ, người thú đâu phải đệ, đệ không lo.” Nam Phong Khuynh Tuấn bĩu môi nói. Quả thật hắn có chút ganh ghét với hoàng huynh của hắn. Từ nhỏ cho tới lớn, bất kể một ai nhìn thấy hoàng huynh đều khen hắn khí chất hơn người, tương lai mai sau chắc chắn sẽ được nữ nhân yêu thích. Còn hắn thì hoàn toàn bất đồng, người nào gặp hắn cũng đều nói hắn thật khả ái, thật đáng yêu. Kết quả hiện tại chẳng có cô nương nào muốn gả cho hắn cả. Thật là không công bằng.

“Đệ…” Nam Phong Thiên Hạo tức tối, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nam Phong Khuynh Tuấn.

“Hoàng huynh bớt giận, đệ ấy vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa biểu muội của chúng ta đã giương cung rồi kìa.” Nam Phong Dịch Thiên lên tiếng nhắc nhở.

Hiện tại không khí vô cùng căng thẳng khi mà Nhược Lam lại lôi trong ống tay áo một mảnh vải màu đen, sau đó lại dùng nó che đi đôi mắt của mình. Thấy thế, một vị quan thuộc hàng tam phẩm kinh ngạc thốt lên:

“Chẳng phải là thi bắn cung ư? Sao lại bịt mắt, như thế làm sao thấy đường mà bắn?”

Tất cả các quan viên có mặt tại Lạc Tâm Các lúc này cũng bắt đầu xôn xao bàn tán, Nam Phong Thiên Hạo, Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn, Thượng Quan Cẩn cùng Tư Mã Yến cũng ngạc nhiên không kém.

Nhược Lam sau khi đã bịt mắt lại thì bắt đầu lấy cùng lúc ba mũi tên tra vào dây cung. Tất cả mọi người đã bất ngờ nay lại càng bất ngờ hơn, bắn cùng lúc ba mũi tên vào ba tấm bia ở vị trí khác nhau không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa hiện tại lại còn bịt mắt, làm sao mà trúng được đây?

Nam Phong Thiên Hạo mặt mũi tối sầm, bàn tay trong vô thức nắm chặt thành quyền. Đôi mắt tinh anh của hắn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của nó.

Nhược Lam giương cung lên và rồi một phát bắn cùng lúc cả ba mũi tên, những mũi tên lúc này tựa như một mãnh hổ đói khát nhìn thấy con mồi. Rất dễ dàng nhận thấy tốc độ cũng như khí thế mạnh mẽ bức người của những mũi tên này. Chúng đi đến đâu là tiếng gió bị xé toạt ra vun vút tới đó, và rồi cả ba mũi tên đều lao vào đúng hồng tâm, chẻ đôi ba mũi tên mà Tư Mã Yến đã bắn trước đó rồi cắm thật sâu vào tâm điểm.

Tất cả mọi người không kiềm được sửng sốt mà đồng thanh ồ lên, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không ngớt. Nam Phong Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm, Nam Phong Khuynh Tuấn vỗ tay lia lịa, Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn hài lòng gật đầu. Tư Mã Yến thì khỏi phải nói, hai tròng mắt của nàng ta như muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Thượng Quan Cẩn vui mừng bước lên phía trước, cao giọng tuyên bố:

“Trận thứ nhất, Phi Điệp quận chúa thắng.”

Nhược Lam mỉm cười bước đến chỗ Tư Mã Yến, ghé sát vào tai nàng ta rồi thì thầm một câu:

“Ngươi bất qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.”

“Ngươi…” Tư Mã Yến nghe xong, hai má đỏ bừng vì tức giận, không cam lòng mà hét lên:

“Ngươi đừng vội mừng, vẫn còn hai trận nữa, ta nhất định sẽ thắng ngươi.”

“Ai nha, hung dữ như thế làm gì. Thảo nào hoàng huynh của ta chán ghét ngươi như thế.”

“Ngươi, ta phải giết ngươi.” Tư Mã Yến hiện tại hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, bàn tay nhanh chóng với lấy trường tiên (roi) treo bên hông quất tới tấp về phía Nhược Lam.

Cảnh tượng này khiến cho văn võ bá quan hoảng sợ đến tột điểm, sứ thần Hung Nô dám mạo phạm Quận chúa, chuyện này e là không ổn rồi.

Nhược Lam nhíu mày toan né tránh thì một vòm ngực rắn chắc đã nhanh chóng ôm nó vào trong lòng. Định thần lại thì đã thấy Nam Phong Thiên Hạo một thân hàn khí bức người trừng mắt nhìn Tư Mã Yến. Vừa rồi là hắn dùng tay không đỡ lấy đòn tấn công của trường tiên, máu cũng theo đó mà rỉ xuống.

Tư Mã Yến hoảng hốt nhìn bàn tay rỉ máu của Nam Phong Thiên Hạo, run rẩy nói:

“Ta…ta…ta thật sự không có ý, hoàng thượng, ta…”

“Tư Mã Yến to gan! Cư nhiên lớn mật đụng đến muội muội của trẫm, có phải hay không ngươi muốn cả Hung Nô đầu rơi máu chảy?” Nam Phong Thiên Hạo nổi cơn thịnh nộ, gằn giọng quát lên.

Lời vừa dứt, Tư Mã Yến vì quá sợ hãi mà ngã ngồi trên mặt đất, hốc mắt đỏ hoe lo sợ nhìn Nam Phong Thiên Hạo.

Nhận thấy tình hình bất ổn, Ma Đạt Ưng, cận vệ của Tư Mã Yến lập tức ra mặt, quỳ gối trước mặt Nam Phong Thiên Hạo, cung kính nói:

“Xin bệ hạ thứ lỗi, là công chúa của chúng ta đã mạo phạm tới người, thế nhưng xin bệ hạ nể tình Thiền Vu mà tha tội cho công chúa.”

“Hừm, ngươi đây là đang dùng Thiền Vu uy hiếp trẫm?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi.

“Thần…” Ma Đạt Ưng đang tính nói gì đó thì bị một thanh âm mềm mại vang lên cắt lời,

“Nha, không cần tức giận như thế, mau chóng xử lý vết thương trước đã.” Nhược Lam vừa nói vừa kéo Nam Phong Thiên Hạo đi về phía Ngự Thư Phòng, lúc đi ngang qua người Thượng Quan Cẩn và Nam Phong Dịch Thiên, nó liền cấp cho bọn họ một cái nháy mắt rồi mới cất bước rời đi.

Lập tức hiểu ý, Nam Phong Dịch Thiên cùng Thượng Quan Cẩn nhanh chóng tản ra. Một người thì tiễn văn võ bá quan ra về, người còn lại đưa Tư Mã Yến cùng Ma Đạt Ưng rời khỏi Lạc Tâm Các.

Nam Phong Khuynh Tuấn thì cứ ngây ngốc tại chỗ nhìn qua nhìn lại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy người huynh trưởng lúc nào cũng trầm tư điềm tĩnh tức giận đến như vậy. Vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy biểu tình lo lắng không ngớt của hoàng huynh khi nhìn thấy Tư Mã Yến đột ngột tấn công biểu muội. Này…chẳng lẽ…?

CHƯƠNG 20: SỨ THẦN (5).

Ngự Thư Phòng.

Sau khi cầm máu và băng bó vết thương cho Nam Phong Thiên Hạo, Nhược Lam mi tâm nhíu chặt, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Bình thường Nam Phong Thiên Hạo vốn đâu phải là kẻ dễ dàng bị chọc giận, cho dù có không vui cũng sẽ che giấu đi, không bộc lộ ra ngoài. Vậy mà hôm nay hắn cư nhiên lại đánh mất bình tĩnh trước mặt văn võ bá quan, này là vì sao?

“Không cần nhìn trẫm bằng ánh mắt đó, chỉ là tâm tư dồn nén mấy ngày chưa được giải tỏa, nay được dịp nên trẫm bộc phát ra thôi.”

Nghe vậy, Nhược Lam cũng chỉ gật đầu một cái chứ không nói gì thêm. Thấy thế, Nam Phong Thiên Hạo đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, sau đó tiếp tục nói:

“Nếu trẫm nói là vì ngươi nên trẫm mới tức giận như vậy, ngươi có tin không?”

“Ân.” Đáp lại câu hỏi đó của hắn, Nhược Lam cũng vẫn chỉ gật đầu duy trì khoảng cách.

Đột nhiên Nam Phong Thiên Hạo đứng bật dậy, sắc mặt tối sầm, không nói một lời liền đầy Nhược Lam lùi ra phía sau, mãi đến khi lưng của nó chạm phải cạnh bàn hắn mới chịu dừng lại.

Lúc này, Nhược Lam mới phản ứng lại hành động của hắn, đôi mắt to tròn mở to hết cỡ như là muốn hỏi hắn làm vậy có ý gì. Nam Phong Thiên Hạo cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, môi mỏng nhanh như chớp chớp chạm nhẹ vào vầng trán của Nhược Lam, thanh âm như có như không nói:

“Ta là thật sự yêu thích muội.”

Lời vừa nói ra, Nhược Lam ngây ngốc đứng yên bất động, này là đang tỏ tình đi? Biểu ca đem lòng thương biểu muội, đây là chuyện động trời nha. Bất qua dù sao ở cổ đại biểu ca và biểu muội vẫn có thể kết hôn với nhau mà không bị ngăn cấm, nếu là ở hiện đại thì cái này gọi là loạn luân rồi còn gì. Khẽ chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, giả vờ ngây ngô nói:

“Ân, biểu ca yêu thương biểu muội là chuyện bình thường.”

“Muội…”Tiểu nha đầu này lại giả vờ giả vịt, rõ ràng hiểu tất cả nhưng lại làm như không hiểu gì, Nam Phong Thiên Hạo thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Cứ coi lời trẫm vừa nói như gió thoảng bên tai, muốn quên liền quên đi thôi.”

“Ân.” Nhược Lam lại tiếp tục chớp chớp mắt trả lời. Vừa rồi rõ ràng nghe thấy hắn xưng là ta, không phải trẫm. Đây là lời thật lòng ư?

“Được rồi, trẫm có chút mệt mỏi, ngươi lui ra đi.” Nam Phong Thiên Hạo phất tay áo, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Nhược Lam bĩu môi, sau đó nhanh chóng rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Sáng ngày hôm sau.

Thượng Quan Cẩn một lần nữa đứng giữa Lạc Tâm Các công bố trận tỉ thí tiếp theo.

“Tiếp theo là phần thi võ thuật, xin mời nhị vị tiến lên khu vực thi đấu.”

Lúc này, Tư Mã Yến nộ khí không dứt, trên tay cầm trường kiếm sắc nhọn lao nhanh về phía Nhược Lam. Nhếch miệng nở một nụ cười nhạt, nó bình thản chờ đợi mũi kiếm chĩa về phía mình, cho đến khi vị trí mà nó đang đứng cách trường kiếm của Tư Mã Yến ước chừng khoảng nửa thước, Nhược Lam mới nhẹ nhàng phi thân, đạp nhẹ gót hài đứng trên mũi kiếm của Tư Mã Yến.

Tư Mã Yến sửng sốt không thôi, hết nhìn Nhược Lam rồi lại nhìn thanh trường kiếm trên tay mình. Theo lý mà nói với sức nặng của con người thì nàng lý ra phải cảm nhận được trường kiếm như nặng thêm nhưng hoàn toàn ngược lại, trường kiếm vẫn như cũ không hề thay đổi, này là cái mà sư phụ vẫn thường hay nhắc đến sao? Khinh công nhẹ nhàng như chim yến chao lượn?

Quan viên bốn phía há hốc nhìn, tiếng bàn luận sôi nổi lại bắt đầu vang lên không ngớt. Tư Mã Yến nghiến răng vận hết nội lực, đưa toàn bộ truyền lên thanh kiếm khiến cho thanh trường kiếm run lên bần bật. Nhược Lam nhíu mày, dùng chân đạp nhẹ lên mũi kiếm rồi lấy đà phi thân lên cao. Cùng lúc đó, xung quanh Tư Mã Yến xuất hiện bảy thanh kiếm theo thứ tự là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím, mỗi thanh kiếm đang cộng hưởng với nhau đồng loạt phát ra ánh sáng.

Nam Phong Thiên Hạo đứng bật dậy lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt, đây chẳng phải là Tu La Thất Kiếm trong truyền thuyết sao? Tương truyền một vạn năm trước, trong lục giới xuất hiện một chiến thần A Tu La bất khả chiến bại, sở dĩ gọi hắn như vậy là bởi hắn sở hữu bảy thanh kiếm tượng trưng cho sức mạnh của dải ngân hà huyền bí, phàm là những thứ khiến hắn chướng mắt thì nhất định sẽ bị tiêu diệt. Thiên Đế e ngại điều này sẽ làm hại nhân gian cho nên cử Thiên tướng tới áp chế hắn, thế nhưng không một ai có thể toàn thây trở về.

Khoảng thời gian đó, lục giới rơi vào hỗn loạn, đâu đâu cũng là tiếng khóc than, ai oán. Không còn cách nào khác, Thiên Đế đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của một trong ba vị thần vĩ đại nhất, thần Hủy Diệt.

Nhận thức được trong lục giới đã xuất hiện kẻ xứng đáng để trở thành đối thủ của mình, thần Hủy Diệt không hề do dự lập tức đồng ý. Trấn chiến giữa chiến thần A Tu La bất bại và thần Hủy Diệt diễn ra trong vòng ba ngày ba đêm. Bằng cách triệu tập tất cả những linh hồn từ nơi sâu thẳm nhất của Xích Quỷ Môn, thần Hủy Diệt cuối cùng cũng chiến thắng. Tuy nhiên, trước khi linh hồn của A Tu La hoàn toàn biến mất, hắn đã nhanh chóng ném bảy thanh kiếm của mình vào trong Lửa Luân Hồi tại Xích Quỷ Môn với hi vọng tìm kiếm người kế thừa. Do đó, cứ một ngàn năm, Tu La Thất Kiếm lại xuất hiện, thật không ngờ tới, hiện tại lại được nhìn thấy.

Nhìn một màn trước mắt, Nhược Lam trong vô thức lùi lại mấy bước, bản năng sinh tồn mách bảo lần này là thập cửu nhất sinh. Xung quanh Tư Mã Yến lúc này tràn ngập ma khí, lẽ nào đã bước vào ma đạo rồi sao?

Không để cho Nhược Lam có cơ hội đối phó, bảy thanh kiếm đã nhanh chóng bao vây lấy Nhược Lam tạo thành một màn kết giới vô cùng vững chắc, sát khí nồng đượm đến nỗi đả thương cánh tay trái của nó, máu tươi cũng theo đó mà tràn ra.

“Biểu muội, quận chúa!” Nam Phong Thiên Hạo, Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn, Thượng Quan Cẩn cùng văn võ bá quan thất thanh hét lên.

Phía bên kia, Tư Mã Yến lớn giọng hét lên:

“Hôm nay ta phải giết ngươi, lấy máu của ngươi tế linh hồn Thất kiếm.”

Lời vừa dứt, bảy thanh kiếm lập tức nhập thành một, chĩa thẳng về phía tim của Nhược Lam mà đâm tới. Lúc này đột nhiên có một luồng ánh sáng lục lam dị thường bao bọc lấy thân thể của Nhược Lam, tiếp đó, Nhược Lam nghe thấy một thanh âm non nớt vang vọng bên tai. “Chủ nhân! Xin chớ lo lắng, chúng thần sẽ bảo vệ người.”

Hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau, một lục lam thanh khiết trong trẻo, một thất sắc tràn ngập ma khí, điều này tạo ra một luồng chướng khí khổng lồ thổi tung mọi thứ xung quanh. Toàn bộ người có mặt ở đó ai nấy đều lo sợ không thôi, khí lớn thế này e rằng cả bọn họ cũng không trụ được. May thay, lúc hai luồng ánh sáng giao nhau lại xuất hiện thêm một đạo ánh sáng màu tím chắn phía trước của bọn họ, một tử quang ấm áp lạ thường.

“Chủ nhân! Người hãy thả lỏng thân thể, đừng suy nghĩ gì cả, hãy để cho chúng thần mượn thân xác của người.”

Nghe thấy những lời này, Nhược Lam lập tức chau mày, sau đó lôi trong ống tay áo một lọ sứ màu xanh, tiếp đó ngửa miệng uống hết chất lỏng ở trong đó. Ngay lập tức, ý thức liền rơi vào một khoảng không hỗn độn, sự việc diễn biến ra sao, Nhược Lam không còn kiểm soát được nữa, cũng như không thể nhớ thêm được gì.

CHƯƠNG: 21 SỨ THẦN. (6)

Tính cho tới thời điểm hiện tại, Nhược Lam cùng Tư Mã Yến đã hôn mê được ba ngày hai đêm. Nam Phong Thiên Hạo thập phần lo lắng, đặc biệt là khi các Ngự y trong cung hoàn toàn không thể chuẩn đoán được nguyên nhân vì sao hai người bọn họ rơi vào trạng thái này.

Về phía Nhược Lam, sau khi toàn bộ ý thức rơi vào một khoảng không hỗn độn, bản thân nó liền rơi vào một giấc mơ hư hư ảo ảo. Trong giấc mơ đó, Nhược Lam nhìn thấy một cánh đồng mọc đầy hoa tường vi, phía xa là nhân ảnh quen thuộc của vị nữ tử thường hay xuất hiện trong giấc mơ của nó. Tuy nhiên khác với mọi khi, lần này trong mộng lại bất ngờ xuất hiện thêm một người nữa. Người này lại là một nam nhân.

Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến toàn thân Nhược Lam bất giác run lẩy bẩy, nước mắt trong vô thức tràn khỏi đáy mắt, ước đẫm cả đôi bờ mi. Người này, người nam nhân này…

Nam Phong Thiên Hạo lúc này đang ngồi bên cạnh Nhược Lam, nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng ứa ra, tâm của hắn không khỏi lo lắng. Tiểu nha đầu này vì sao lại khóc? Là mơ thấy điều gì đó không tốt hay sao? Khẽ nhíu mày, hắn toan đưa tay lau đi những giọt nước mắt của nó thì đột nhiên một mùi hương thoang thoảng cứ lượn lờ ngay chóp mũi của hắn, mí mắt dần trở nên nặng trĩu, Nam Phong Thiên Hạo chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong gian phòng lúc này xuất hiện hai nữ tử, một bạch y thong dong tự tại, một tử y thuần khiết dịu dàng.

“Chủ nhân, hắn đã bất tỉnh rồi a.” Tử y nữ tử lên tiếng.

“Ân, ngươi tới đỡ Nhược Lam ngồi dậy đi.” Bạch y nữ tử gật đầu trả lời.

Kế đó, bạch y nữ tử từng bước tới gần Nhược Lam, ngón tay tinh tế khẽ chạm nhẹ vào ấn đường của nó, sau đó thấp giọng nói:

“Tà khí của A Tu La quả nhiên vẫn còn đọng lại, xem ra hai tiểu đông tây kia cũng đã cố gắng hết sức mình rồi.”

“Chủ nhân, sao chúng ta lại phải cứu vị cô nương này?” Tử y nữ tử khó hiểu liếc mắt nhìn bạch y.

“Sau này sẽ kể cho ngươi nghe.” Bạch y nữ tử nhíu mày, sau đó xung quanh tay nàng xuất hiện vô số đốm sáng nho nhỏ màu lam, những đốm sáng ấy theo ngón tay của nàng xâm nhập vào ấn đường của Nhược Lam. Tức thời, toàn thân Nhược Lam cũng đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng màu lục lam giống hệt như lúc ở Lạc Tâm Các, tuy nhiên có phần nhạt màu hơn. Bạch y nữ tử nở một nụ cười nhẹ, ngón tay cũng rời khỏi ấn đường của Nhược Lam. Coi như ta mượn tạm đoạn ký ức này của ngươi, sau này nếu có duyên nhất định sẽ trả lại.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Nhược Lam cũng từ trong giấc mơ mà tỉnh lại, cả người hữu khí vô lực, đầu đau như bủa bổ. Đang tính giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương thì lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Nam Phong Thiên Hạo.

“Tỉnh?” Nam Phong Thiên Hạo nhăn nhẹ hàng lông mày, vừa rồi hắn là ngủ quên sao?

“Ưm” Nhược Lam cảm thấy cổ họng khô nóng, sau cùng chỉ có thể thốt ra một từ như thế.

“Mọi người đều rất lo cho muội, tỉnh lại thì tốt rồi.”

Nghe những lời này của hắn, Nhược Lam đánh một cái giật mình. Này…lại đổi cách xưng hô nữa sao? Từ lúc nào lại gọi muội muội thân thiết như thế?

“Ta…ưm…ta.” Nhược Lam khó khăn mở lời.

“Là muốn biết sự tình diễn ra lúc đó đúng không? Muội đã bao giờ nghe về truyền thuyết Tu La Thất Kiếm chưa?” Nam Phong Thiên Hạo nhíu mày hỏi.

Nghe vậy, Nhược Lam mở to đôi mắt, lắc lắc đầu.

Nam Phong Thiên Hạo cũng chỉ thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp:

“Kể ra thì vô cùng dài dòng, trẫm chỉ có thể nói Tu La Thất Kiếm là tai họa của nhân gian, trên thanh kiếm ấy có máu và tà khí của vị chiến thần bất bại A Tu La trong truyền thuyết, cứ một ngàn năm trong nhân giới sẽ xuất hiện truyền nhân của Thất Kiếm, và kẻ đó không may lại chính là Tư Mã Yến. Trận chiến vừa rồi ở Lạc Tâm Các, hai người là hòa nhau, không thắng cũng không thua. Lúc Tu La Thất Kiếm sắp chạm vào người muội thì đột nhiên toàn thân của muội được một luồng ánh sáng lục lam rực rỡ vây quanh, hai luồng sáng giao nhau gây ra chấn động rất lớn, cũng may mọi người có mặt ở đó đều vô sự. Hiện tại muội thì đã tỉnh lại, còn Tư Mã Yến thì chưa.”

Sau khi nghe hắn giải thích, Nhược Lam đại khái cũng nắm được sơ bộ tình hình trước mắt, tuy nhiên lúc này bản thân khí lực đã cạn, muốn nghĩ cũng không còn tâm trí đâu để nghĩ, cứ như thế, Nhược Lam lại tiếp tục nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thấy Nhược Lam như thế, trong lòng Nam Phong Thiên Hạo ẩn ẩn đau, lần này là hắn đã hại nàng.

Nam Phong Thiên Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhược Lam, sau đó đặt lên trên đó một nụ hôn khẽ khàng. Trẫm thật sư yêu thích ngươi, đến khi nào ngươi mới chịu tiếp nhận?

Tokyo – Nhật Bản.

“Mình à, tự nhiên em cảm thấy vô cùng bất an, có phải hay không con gái của chúng ta xảy ra chuyện gì?” Phi Yến Nhược Hy lo lắng nói.

“Ryo linh cảm từ trước tới giờ của em có bao giờ đúng đâu, toàn trật lất.” Nam Phong Tử Đằng bĩu môi trả lời.

“Anh…Còn dám nói thế em sẽ giết anh.”

“Nha? Không phải sao? Năm xưa lúc còn ở Long Thịnh có bao giờ linh cảm của em chính xác dù chỉ một lần đâu, đã thế còn bị mù đường.”

“Gì chứ, cái đó chẳng qua Hoàng cung quá rộng, cho nên…” Phi Yến Nhược Hy lập tức phản bác.

“Ngụy biện, năm đó thập tam đệ của anh còn nhớ nỗi, lý nào em lại không bằng một tiểu hài tử lên bảy.”

“Anh…”Phi Yến Nhược Hy á khẩu, muốn phản bác nhưng lại không thể, sự thật thì năm xưa đúng là nàng toàn bị lạc đường, đi đâu làm gì đều phải có nha hoàn đi theo, nếu không nhất định sẽ bị lạc.

Nam Phong Tử Đằng nhoẻn miệng cười nhìn chằm chằm Phi Yến Nhược Hy, tuy rằng bên ngoài là như thế nhưng bên trong cũng không tránh khỏi lo lắng. Thật sự không phải chỉ có mình nàng bất an, cả hắn cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thế nhưng ngoài cách giữ cho phu nhân của mình luôn vui vẻ thì hắn quả thật không thể làm thêm bất cứ cái gì nữa.