Con dâu nhà giàu - Chương 066 + 067 + 068

Chương 66: Tình cảm bí ẩn nơi đáy lòng.

Chu Thiến nhẹ nhàng giãy khỏi hai tay anh nói:

- Kiều Tranh, nếu em vĩnh viễn không thể nhớ lại?

Cô nhìn anh, hai mắt trong suốt, chậm rãi nói:

- Em không nhớ rõ Kiều Tranh, cũng không nhớ rõ cây anh đào, không nhớ rõ tất cả những chuyện trước kia của chúng ta. Em chỉ biết chồng em là Triệu Hi Thành, em là con dâu nhà họ Triệu. Anh thấy đấy, em đã không còn là Tống Thiệu Lâm toàn tâm toàn ý vì anh như trước, Tống Thiệu Lâm đó sẽ không thể quay lại. Kiều Tranh, quên những lời Văn Phương nói đi, những cái đó đều vô nghĩa. Tất cả đều đã qua, hơn nữa, giờ em rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, em sống rất tốt, em không muốn thay đổi gì cả.

Sự chờ đợi trong mắt Kiều Tranh dần biến mất, mỗi một câu nói của cô khiến tim anh trầm đi một phần, cuối cùng như chìm vào vực sâu không đáy, không còn nhìn nổi mặt trời. Sắc mặt anh tái nhợt, lắc lắc đầu:

- Không, Thiệu Lâm, em đang lừa anh, Triệu Hi Thành nổi danh đào hoa, anh ta sao có thể mang lại hạnh phúc cho em?

Chu Thiến lui về phía sau hai bước, ánh mặt trời vàng rỡ bị lá cây chắn thành những vệt lốm đốm nhẹ rơi trên người cô khiến cô như con bươm bướm rực rỡ, lúc nào cũng có thể bay đi.

- Đó đều là chuyện quá khứ.

Cô nhẹ nhàng nói:

- Trước kia đúng là Hi Thành như vậy nhưng giờ anh ấy đã dần thay đổi, anh ấy không còn ngang ngược, cố gắng học cách tôn trọng em, tôn trọng cuộc hôn nhân của em và anh ấy…

Nói tới đây, Chu Thiến nghĩ đến những chuyện mà bọn họ ở chung gần đây, nhớ tới sự ẩn nhẫn của Triệu Hi Thành, nhớ tới cái ôm của anh, nhớ tới những lời anh nói với cô vào hoàng hôn ấy, khóe miệng bất tri bất giác cười dịu dàng, giọng nói cũng thêm nhu hòa:

- Em rất vui, cho nên em nguyện ý cho hôn nhân của em một cơ hội nữa.

Vốn dĩ Chu Thiến muốn Kiều Tranh hết hi vọng với mình nhưng lại phát hiện những lời vừa nói dường như là những lời ẩn sâu trong đáy lòng. Trước kia cô cố ý xem nhẹ nó, lại nhân cơ hội này mà nói ra khiến chính cô cũng giật mình.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Kiều Tranh bị dập tắt, anh chỉ cảm thấy tim như bị con dao sắc nhọn xẹt qua, có sự khổ sở anh không thể chịu đựng được. Bờ môi anh khẽ giật như còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy ý cười hạnh phúc khóe miệng cô thì ánh mắt anh đau đớn. Kiều Tranh cúi đầu, cuối cùng không nói gì.

Chu Thiến thấy anh đau khổ tuyệt vọng thì cũng vô cùng khổ sở, cô rất muốn bước lên an ủi anh nhưng cô biết nếu làm vậy thì những lời khi nãy đều là uổng phí. Cho nên, cô chỉ có thể hạ quyết tâm đứng đó nhìn anh đau khổ.

Anh Kiều Tranh, đây mới là lựa chọn tốt nhất cho anh. Anh và Thiệu Lâm vĩnh viễn không có khả năng mà em cũng không thể thay thế được địa vị của cô ấy trong lòng anh, cho dù chúng ta miễn cưỡng bên nhau cũng chỉ khiến cả hai cùng đau khổ.

Lúc này, sắc mặt Kiều Tranh tái nhợt, thần sắc đau đớn, yên lặng không nói gì mà Chu Thiến hoàn toàn tập trung vào người đối diện. Hai người không phát hiện, ở cây tùng cách đó không xa, có một người đang lén lút chụp trộm bọn họ…

Từ lần Chu Thiến vô tình nói ra tâm sự của mình trước mặt Kiều Tranh, khi đối mặt với Triệu Hi Thành cô bớt mấy phần lạnh lùng lại thêm chút dịu dàng, tươi cười. Triệu Hi Thành sao có thể không nhìn ra biến hóa trong đó. Anh âm thầm vui sướng nhưng cũng không vì thế mà đòi tiến thêm một bước. Anh đang chậm rãi chờ đợi, chờ đợi ngày trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh.

Đương nhiên, cái này cũng cần phải có chất xúc tác.

Hôm nay, anh sai thư kí Tiểu Lợi giúp anh đặt nhà ăn và hoa tươi qua điện thoại. Tiểu Lợi vừa buông điện thoại, ba thư ký còn lại liền ngừng việc, mở to mắt nhìn cô đầy tò mò. Trong đó có người nói:

- Sao vậy, Tổng giám đốc ở ẩn lâu như vậy giờ lại muốn tái xuất giang hồ?

Tiểu Lợi cười:

- Đừng nói oan Tổng giám đốc, anh ấy hẹn vợ mình.

Thư kí khi nãy hỏi mắt nghi hoặc:

- Cái gì? Bữa tối lãng mạn cùng hoa hồng dành cho bà xã? Không phải ngôi sao? Không phải người mẫu? Không phải vị tiểu thư xinh đẹp Giáp Ất nào? Rất không đáng tin!

Tiểu Lợi nói:

- Đừng nói lung tung nữa, Tổng giám đốc giờ toàn tâm toàn ý với phu nhân, những lời này của cậu nếu để người có lòng xấu nghe được cẩn thận mất việc như chơi

Thư kí kia le lưỡi, lập tức khóa miệng.

Chu Thiến nhận được điện thoại của Triệu Hi Thành, trong điện thoại anh nói:

- Trang điểm một chút rồi đi với lái xe, đừng hỏi gì cả.

Nói xong cúp máy, hoàn toàn không cho Chu Thiến cơ hội nói chuyện.

Vẻ mặt Chu Thiến hồ nghi nhưng vẫn theo lời anh trang điểm qua một chút. Ở trên xe, mấy lần cô muốn moi tin từ lái xe nhưng lái xe giữ miệng vô cùng, một chữ cũng không nói, chỉ mỉm cười. Chu Thiến đành từ bỏ, lòng như bị mèo cào.

Cũng may xe đi không bao lâu đã dừng lại, lập tức có phục vụ mặc đồng phục mở cửa xe cho cô. Chu Thiến xuống xe, phát hiện đây như một nhà hàng ăn phương Tây. Còn chưa kịp ngắm cảnh thì phục vụ đã chìa tay mời.

Chu Thiến cười với anh ta rồi đi vào trong.

Trong nhà ăn bài trí xa hoa, phía tường đá cẩm thạch có một lò sưởi, trần nhà loang loáng đèn thủy tinh, bàn ăn trải khăn trắng muốt, trên bàn có ánh nến đỏ lấp lánh lóe ra ánh sáng nhu hòa. Mà Triệu Hi Thành mặc âu phục đứng chờ bên bàn, khuôn mặt tuấn mỹ được ánh nến chiếu vào lúc sáng lúc tối, khóe miệng khẽ cười động lòng người, đôi mắt chăm chú nhìn cô đầy vẻ rạng rỡ.

Anh đứng đó tựa như hoàng tử cao nhã, tự phụ đang chờ đón công chúa mình yêu.

Mặt Chu Thiến dần ửng đỏ. Cô chậm rãi bước đến, tim đập loạn.

Hôm nay cô mặc bộ váy màu hồng, tóc dài buộc lên đỉnh đầu lộ ra chiếc gáy thanh tú. Đuôi tóc đen nhánh buông bên vai càng khiến làn da trắng như tuyết.

Hai mắt cô như ngọc lưu ly lóe ra ánh sáng linh động, đôi môi cô mềm mại như cánh hoa hồng. Ánh nến chiếu lên người cô, đẹp như ảo ảnh.

Triệu Hi Thành cảm thấy mình như đang trong giấc mộng đẹp mà anh nguyện ý vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

Chương 67: Con đường của chúng ta

Cửa hàng ngoài bọn họ thì không còn khách nào khác.

Triệu Hi Thành kéo ghế giúp cô, Chu Thiến mỉm cười ngồi xuống:

- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Triệu Hi Thành khẽ cười, hai mắt lóe ra ánh sáng:

- Anh chỉ muốn cùng vợ mình ăn tối mà thôi, còn cần lí do sao?

- Không phải, em chỉ là thấy lạ thôi, dù sao từ sau khi em xuất viện, đây là lần đầu tiên anh đưa em ta ngoài ăn cơm.

Triệu Hi Thành nhíu mày:

- Anh nghe thì có vẻ vợ anh thầm trách anh không lãng mạn đúng không? Xem ra sau này cần thêm chút tâm tư mới được.

Mặt Chu Thiến hơi nóng lên:

- Em … không có ý này.

Nói xong đã thấy ý cười của Triệu Hi Thành càng lúc càng đậm, cô cũng không nhịn được cười rộ lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào

Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, món chính là bít tết cùng rượu vang Pháp, hương vị không tệ. Triệu Hi Thành nhìn phục vụ một cái, không lâu sau nhà ăn vang lên tiếng đàn violon du dương. Chu Thiến nhìn theo, thấy cách đó không xa có một nghệ sĩ mặc áo măng tô trắng chăm chú chơi đàn violon.

Triệu Hi Thành nói:

- Thích không?

Chu Thiến gật đầu:

- Em rất thích.

Vừa dứt lời lại thấy bồi bàn cầm một bó hoa hồng đưa tới. Triệu Hi Thành đón lấy rồi nói:

- Anh vẫn ngại việc tặng hoa quá tục khí nhưng hôm nay cũng muốn thử một lần.

Anh đưa tặng cho cô:

- Tặng em, mong rằng nó có thể làm em vui vẻ.

Chu Thiến đón lấy, trong lòng vô cùng hân hoan. Lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa từ người khác giới, mà người đàn ông này không phải ai khác, người đó có lẽ sẽ là bạn đời của mình, hoa hồng đại biểu cho tình yêu sao cô có thể không vui.

- Cảm ơn anh, em rất thích.

Chu Thiến cười tươi như hoa hồng, vô cùng kiều diễm khiến Triệu Hi Thành hoa mắt, mê hồn.

- Sớm biết em sẽ vui như vậy thì dù tục khí thế nào anh cũng tặng hoa cho em mỗi ngày.

Chu Thiến nhướng mày:

- Anh đang mắng xéo em là tục?

Hai mắt lấp lánh như bảo thạch. Triệu Hi Thành cười to, giọng sang sảng:

- Chỉ cần anh thích, em có tục khí thế nào cũng được.

Chu Thiến không nói gì, người này đúng là quá tự đại.

Rượu vang Pháp hương thuần rất ngon, uống nhiều cũng có chút men say. Mặt Chu Thiến ửng hồng. Bởi vì men rượu, cô cũng bắt đầu nói nhiều hơn. Cô hơi nâng cằm, cằn nhằn:

- Trương phu nhân kia đúng là khắc tinh của em, chỉ cần chơi mạt chược với bà ấy em nhất định thua thê thảm, thế mà bà ấy còn cười tủm tỉm nói với em đó là học phí chứ! Đến hộc máu mất!

Triệu Hi Thành nhìn cô, dưới ánh nến, hai má cô ửng hồng, hai mắt cũng sáng ngời, giọng cô nhẹ nhàng, thư sướng tựa như nước chảy róc rách, chảy vào lòng anh. Anh lẳng lặng nghe, đáy lòng cảm giác thật bình yên.

- Còn nữa, có lần đi dạo phố cùng con dâu của Vương phu nhân, vốn dĩ em không muốn đi nhưng cô ấy gọi điện mời mấy lần rõ nhiệt tình nên không tiện từ chối. Kết quả hối hận muốn chết! Đi cùng cô ấy hai giờ thì phải nửa tiếng cô ấy dành để chửi mắng chồng mình. Nói chồng cô ấy lăng nhăng thế nào, vô sỉ thế nào. Em nghe xong chỉ hận không thể tông cửa mà chạy, lúc ấy còn nghĩ, nếu không vừa mắt với chồng mình như vậy thì sao không ly hôn? Ở bên ngoài nói xấu chồng chẳng phải cũng tự làm mình mất mặt? Nếu chồng em mà cũng lăng nhăng như vậy…

Chu Thiến nói đến đây thì vội im bặt. Trời ạ, vừa rồi cô nói cái gì thế? Đều là rượu say hỏng việc mà, nói lỡ miệng, phá hỏng không khí rồi…

Cô cẩn thận, len lén nhìn anh, sợ anh trở mặt giữa chừng, dựa vào sự hiểu biết của cô về anh thì dám có khả năng này lắm. Nhưng vẻ mặt Triệu Hi Thành lại bình tĩnh, thấy cô xấu hổ thì không khỏi mỉm cười, vươn tay nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:

- Về sau anh sẽ không để cho em có cơ hội nói anh như vậy.

Chu Thiến ngẩn ra, lập tức hiểu được ý anh. Chỉ cảm thấy yết hầu như có cái gì đó bị chặn lại, lồng ngực cũng có cảm giác kì lạ dâng trào. Cô kinh ngạc nhìn anh, hồi lâu không nói gì.

Dưới ánh đèn thủy tinh, tiếng violon du dương, ánh nến mong manh, hai người nhìn nhau, tay nắm tay dường như tim cũng hòa chung một nhịp.

Sau khi rời khỏi nhà ăn thì trăng đã treo cao. Trời đêm đầy sao tựa như những viên kim cương đính trên tấm thảm nhung.

Ban đêm đã không còn nóng nực như ngày, gió khẽ thổi qua thật mát mẻ. Chu Thiến hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thoải mái. Cô đề nghị:

- Hay là chúng ta đi bộ về nhà đi.

Triệu Hi Thành gật đầu đồng ý. Nụ cười của cô như rượu ngon làm anh mê say, giờ cho dù bắt anh lấy trăng trên trời xuống, cho dù biết là không thể anh cũng sẽ thử sức một lần vì cô. Bọn họ nắm tay đi trên đường, tài xế lái xe chầm chậm theo sau.

Hai người như đang hưởng thụ sự bình thản này, đều rất ăn ý không nói gì. Đột nhiên Triệu Hi Thành dừng lại, anh nắm chặt tay Chu Thiến, Chu Thiến quay đầu nhạc nhiên nhìn anh.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt anh mơ hồ không rõ nhưng hai mắt lại sáng như sao. Anh nói:

- Thiệu Lâm, từ sau khi em bị mất trí nhớ, anh cảm thấy trong lòng như có gì đó biến hóa. Sự thay đổi đó khiến anh trở tay không kịp nên mới làm những chuyện khiến em tổn thương. Nhưng bây giờ anh đã hiểu sự thay đổi đó là gì, anh cũng biết nên đối mặt với điều đó như thế nào. Thiệu Lâm, cho anh một cơ hội, quên tất cả những gì đã qua đi, bắt đầu lại từ đầu được không em?

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ.

Chu Thiến nhìn anh, trong lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng, những gì thời gian qua anh làm quả thực cũng khiến cô cảm động. Hơn nữa, trong nhật kí Tống Thiệu Lâm kể về đoạn tình yêu triền miên của cô ấy và Kiều Tranh khiến cô hiểu rõ được, cả đời này anh Kiều Tranh có lẽ sẽ yêu thương người phụ nữ khác nhưng chắc chắn không phải là người phụ nữ bề ngoài là Tống Thiệu Lâm nhưng bên trong là Chu Thiến. Cho nên cô cũng dần buông xuôi tình yêu mơ hồ từ nhỏ với anh, dần dần để cho Triệu Hi Thành tiếp cận với mình. Nếu không phải trong nhật ký Tống Thiệu Lâm viết về anh chẳng ra gì thì chưa biết chừng cô đã mềm lòng.

Triệu Hi Thành thấy cô không nói gì thì dần dần có chút nôn nóng:

- Thiệu Lâm, sao em không nói gì, em vẫn không muốn sao?

Chẳng lẽ những việc anh làm trong thời gian qua chưa khiến cô động lòng? Chẳng lẽ tim cô là sắt đá? Chẳng lẽ cô còn muốn rời bỏ anh? Nghĩ đến đó, tim anh như bị bóp lại, không tự chủ nắm tay cô mạnh hơn.

- Thiệu Lâm, anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không hái hoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai, anh… anh…

Triệu Hi Thành bình thường vốn uy phong lẫm lẫm không ai sánh kịp, âm ngoan thủ đoạn nhưng lúc này lại như đứa trẻ con, hận không thể lấy tim của mình ra cho đối phương nhìn thấu.

Chu Thiến bị đau nhưng không nói gì. Lòng bàn tay anh ướt đẫm, có thể thấy được lúc này anh lo lắng cỡ nào. Lòng Chu Thiến bỗng dâng lên cảm giác hạnh phúc, cô lặng lẽ mỉm cười. Cô dịu dàng nói:

- Đừng hứa cũng đừng thề, con đường sau này của chúng ta còn rất dài, không phải hứa hẹn là có thể duy trì cuộc hôn nhân này. Sự thật lòng của anh, thái độ với hôn nhân của anh sẽ phải dùng thời gian để khảo nghiệm

Triệu Hi Thành ngây người, lập tức nắm được mấu chốt:

- Con đường của chúng ta?

Ánh mắt anh vui mừng. Chu Thiến cười gật đầu. Đúng vậy, công tử đào hoa đúng là không thể tin nhưng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào hôm nay của cô rõ ràng như vậy, cô nguyện ý mạo hiểm một lần.

Trong lòng Triệu Hi Thành mừng như điên, cho tới giờ anh cũng không hề biết thì ra trên đời này lại có niềm hạnh phúc lớn lao như vậy. Anh không kiềm chế được sự kích động trong lòng, ôm chặt cô quay một vòng tròn khiến Chu Thiến sợ hãi kêu lớn.

Cách đó không xa, tài xế vốn đã dừng xe đang ngáp ngủ, chợt thấy cảnh này thì không khỏi mở to mắt. Đại thiếu gia bình thường luôn âm trầm, nghiêm túc lại có động tác trẻ con như vậy khiến cho anh vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó lập tức vui vẻ thay Triệu Hi Thành, dường như cậu chủ chưa bao giờ vui vẻ như vậy!

Chỉ là, sao bọn họ mãi không về nhà? Đi tí đường mà mất hơn một tiếng, lái xe đáng thương này khi nào mới được nghỉ đây!

Chương 68: Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời

Sáng sớm.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi khắp căn phòng. Trong không khí tràn ngập hương cỏ hoa thơm ngát. Ngoài cửa sổ, trên cành cây cao, những chú chim non đang ríu rít hót nhưng hát những khúc ca hạnh phúc.

Chu Thiến cảm giác môi ngứa ngứa nên dần tỉnh giấc. Mở mắt ra đã thấy Triệu Hi Thành đang cúi đầu, dịu dàng hôn môi cô. Đôi mi dày khép lại, hơi hơi run rẩy.

Thấy cô tỉnh lại, Triệu Hi Thành ngẩng đầu, mỉm cười, nói:

- Tối hôm qua ngủ có ngon không?

Nụ cười tươi như thấm đẫm ánh mặt trời, lộ ra ánh sáng chói mắt.

Chu Thiến hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu. Cô không khỏi nhớ lại tình hình chiến đấu ác liệt đêm qua, nhiệt tình của Triệu Hi Thành chất chứa lâu như vậy, dường như mãnh liệt bộc phát hết trong đêm qua. Tuy rằng đây là lần đầu tiên của Chu Thiến nhưng khối thân thể này lại vô cùng phù hợp với anh. Chi tiết và cảm giác khi ấy, chỉ cần hơi nghĩ lại thôi cũng khiến Chu Thiến cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Triệu Hi Thành nhíu mày:

- Hóa ra ngủ rất ngon, xem ra là anh chưa đủ cố gắng rồi!

Mặt Chu Thiến đen lại, còn chưa đủ cố gắng… Giờ cả người cô vô lực, lưng như bị đứt lìa, đó chẳng phải là kết quả của sự cố gắng của anh?

Cô giơ tay lên, cánh tay ngọc trắng như tuyết có lấm tấm mấy vết hồng, những vệt này trên người còn có rất nhiều. Cô oán giận nói:

- Xem đi, anh còn nói được! Tối qua anh như sói đói…

Mắt Triệu Hi Thành chan chứa tình cảm, bên trong hiện rõ khuôn mặt cô:

- Anh sai rồi, để anh bù lại…

Giọng anh càng lúc càng khàn, anh kéo chăn mỏng trên người cô ra, da thịt trắng như tuyết đầy dấu hôn ửng hồng, tựa như một đóa hồng mê người khiến ánh mắt anh ngây dại. Anh chỉ cảm thấy, dưới bụng càng lúc càng nóng.

Anh cúi đầu, từ từ dịu dàng hôn những dấu hôn đó, từ cổ đến ngực rồi đến bụng, tiếp tục đi xuống… Một lần rỗi lại một lần, hơi thở nóng rực, nụ hôn dịu dàng, lưu luyến triền miên.

Hơi thở của Chu Thiến càng lúc càng dồn dập, cả người nóng lên, cảm giác từng đợt cảm xúc tê dại truyền đến khiến cô không nhịn được mà khẽ rên rỉ. Tiếng rên này như sự kích thích mãnh liệt với anh. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề, nụ hôn dịu dàng trở nên nóng bỏng, khiêu khích. Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng dán chặt lên thân mình nóng bỏng của cô.

Chu Thiến cảm nhận được nơi đó của anh nóng rực, cứng như sắt, trong lòng thầm kêu thảm. Tối hôm qua bị anh ép buộc lâu như vậy, giờ chắc chắn không chịu nối sự “cố gắng” của anh. Cô mở miệng phản đối:

- Đừng. Lưng em đau…

Nhưng khi nói ra giọng nói lại vô cùng mềm mại, dịu dàng, nghe như là lời dụ hoặc. Triệu Hi Thành cúi đầu bịt kín miệng cô, trong lúc dây dưa khẽ nói:

- Anh sẽ nhẹ nhàng hơn…

Chu Thiến bị anh hôn đến mức thiên hôn địa ám, như rơi vào cơn lốc tình yêu, chỉ có thể ôm chặt lưng anh mới không bị cơn lốc ấy nhấn chìm…

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng lúc càng chói mắt, khiến không khí bên trong càng thêm nóng bỏng, diễm lệ.

Những ngày sau đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trọng cuộc đời Chu Thiến. Triệu Hi Thành luôn bỏ qua một số cuộc gặp xã giao, sớm về nhà với cô. Hai người sẽ cùng nhau ngắm hoa trong hoa viên, ngắm hoàng hôn, ngắm trăng sáng. Hai người chìm đắm trong nụ cười của đối phương. Có khi đặc biệt hưng phấn thì sẽ đi tản bộ ở gần đó như đêm ấy. Chu Thiến sẽ kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho anh nghe. Cho dù chỉ là những chuyện vụn vặt, nhàm chán nhưng Triệu Hi Thành cũng rất thích nghe.

Mà sự biến hóa của Triệu Hi Thành mọi người đều thấy rõ. Người phát hiện điều này sớm nhất chính là thư kí và nhóm trợ lí của anh. Bọn họ phát hiện Tổng giám đốc bình thường vốn rất nghiêm túc, âm trầm gần đây tâm tình rất tốt. Khóe mắt đuôi mày lúc nào cũng ẩn hiện ý cười như gió mùa xuân không thể che giấu. Có khi, lúc bọn họ vào báo cáo công việc, anh còn đang ngẩn người, sau đó đột nhiên phì cười. Lúc mới đầu, bọn họ cảm thấy thật quỷ dị, thật khủng bố, chẳng biết nên làm gì. Tổng giám đốc bình thường vốn rất tài trí sao đột nhiên lại bị thế này? Nhưng rất nhanh, bọn họ nhận thấy Tổng giám đốc rất hay gọi điện về nhà, càng ngày càng nhiều lần bảo thư kí đặt hoa, đặt nhà hàng thì mới hiểu ra. Thì ra tổng giám đốc đang yêu. Mà đối tượng yêu của của anh chính là vợ của Tổng giám đốc. Điểm này có vẻ hơi khó tin.

Nhưng mà, quản anh yêu ai làm gì? Chỉ cần Tổng giám đốc vui vẻ, mọi người đều được thoải mái! Thật hi vọng tâm tình này của tổng giám đốc có thể giữ vững.

Chu Thiến cũng có phiền não. Sự phiền não của cô chính là, mỗi ngày nên mặc quần áo gì mới che được dấu hôn trên người?

Trên cánh tay thì có thể mặc áo dài tay mà che nhưng còn cổ? Chẳng lẽ những ngày nóng đỉnh điểm còn định quàng khăn sao? Chu Thiến vô cùng oán hận. Đều là tại con sói đói… háo sắc… mỗi tối đều “cố gắng” như thế làm gì. Muốn “cố gắng” cũng nên chọn chỗ kín kín! Giờ hại cô không dám gặp ai…

Cô cố gắng đối mặt với ánh mắt ái muội của Triệu phu nhân, Dung tẩu, Hi Tuấn, thậm chí cả người hầu. Chu Thiến đỏ mặt, cười gượng giải thích:

- Hơi bị cảm nắng, cạo gió…

Vừa nói xong thì há hốc mồm. Cái này có phải là càng xóa càng đen không?

Quả nhiên, Triệu phu nhân và Dung tẩu chỉ cười không nói. Nhưng xú tiểu tử Hi Tuấn lại cười nói:

- Chị dâu à, vị trí cạo gió không đúng lắm, chắc anh cả cạo gió cho chị à. Để về bảo anh ấy, những chỗ đó không nên cạo gió mà dùng lực cũng hơi mạnh.

Triệu phu nhân và Dung tẩu nghe vậy cười lớn mà mặt Chu Thiến đỏ bừng như máu. Cô trợn mắt nhìn Hi Tuấn: “Tiểu tử chết tiệt, dám bóc mẽ cô”.

May có Triệu phu nhân giải vây cho cô:

- Được rồi, Hi Tuấn, đừng trêu chị dâu con nữa.

Rồi quay đầu nói với Chu Thiến:

- Mùa hè tích cực “cạo gió” là chuyện tốt, có ích cho sức khỏe đó!

Chu Thiến ôm mặt mà chạy trong tiếng cười của bọn họ.

Chu Thiến đi rồi, Dung tẩu cười nói với Triệu phu nhân:

- Phu nhân, chúc mừng ngài cuối cùng đã được như ý, sắp ôm cháu nội rồi

Triệu phu nhân cao hứng gật đầu, cười tươi như hoa nở.

Công tác chuẩn bị cho yến hội cũng hừng hực khí thế chuẩn bị. Giờ Chu Thiến cũng chăm chú để ý hơn. Lúc này mới phát hiện, những gì trước kia cô tiếp xúc chỉ là chút da lông mà thôi, công việc này so với cô nghĩ còn khó hơn nhiều. Danh sách khách mời cùng sở thích của từng người, còn cả có ai bị dị ứng gì không, giống như Triệu Hi Thành dị ứng tỏi vậy. Còn cả thực đơn, nước uống, rượu, đồ điểm tâm, trang trí yến hội, mời dàn nhạc, người hầu không đủ còn phải thuê thêm người, còn phải chỉ bảo thêm cho bọn họ…

Chu Thiến thở dài, làm con dâu nhà giàu thật chẳng dễ dàng! Nhưng nếu đã quyết định ở lại đây thì cô sẽ hết sức làm, hơn nữa còn cố gắng làm tốt nhất.

Nói tóm lại, Chu Thiến cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập ánh mặt trời.

Mà bên kia, Văn Phương ngồi trong phòng hành chính tổng hợp, vểnh tai nghe hai đồng nghiệp nói chuyện.