Con dâu nhà giàu - Chương 069 + 070 + 071

Chương 69: Khát khao hạnh phúc.

Phòng hành chính tổng hợp của tập đoàn Triệu thị chuyên quản lí những việc vặt trong công ty như mua đồ dùng văn phòng, sửa chữa đồ đạc và vệ sinh. Cho nên sau lưng mọi người hay gọi là phòng tạp vụ.

Văn Phương vốn ngồi ở vị trí thư kí Tổng giám đốc ai nấy đều hâm mộ giờ bị đẩy xuống làm viên chức nho nhỏ ở phòng tạp vụ, sao cô ta cam tâm? Hơn nữa cũng không thể thích ứng. Trước kia cho dù là giám đốc nhìn thấy cô ta cũng phải tươi cười, khách khách khí khí, giờ thì bất kì ai cũng có thể sai bảo cô. Những kẻ từng đỏ mắt đố kị cô ta giờ không kiêng nể gì cười nhạo cô ta, đến những người cũng phòng nhìn cô cũng đầy khinh miệt. Tất cả những thứ đó đều khiến ngọn lửa oán hận trong lòng cô ta bốc ngùn ngụt.

Giờ đứa trẻ trong bụng cũng hơn ba tháng, bụng đã dần nổi lên nhưng còn chưa rõ, mặc quần áo rộng rãi thì nhìn cũng không ra, nhìn qua chỉ có hơi béo lên mà thôi. Cho nên dưới sự giấu giếm của cô ta cũng chẳng có ai biết. Nhưng trong lòng cô ta đã có chút lo lắng, nếu bụng lớn hơn thì không giấu được ai nữa, đến lúc đó truyền tới tai Triệu Hi Thành thì ai biết anh sẽ phản ứng thế nào?

Vì thế cô ta bắt đầu tìm mọi đường dây liên hệ với Triệu phu nhân, muốn có được cái ô dù chắc chắn. Nhưng chuyện không hề đơn giản như cô ta nghĩ, Triệu phu nhân như vương hậu trong cổ tích, ở trong tòa thành kín, không phải loại người như cô ta là gặp được. Thậm chí cô ta còn mấy lần tới cửa tìm lại bị bảo vệ ngăn không cho vào, cũng không chịu thông báo, ánh mắt nhìn cô ta đầy khinh thường. Văn Phương đều nhận định là do Tống Thiệu Lâm phá rối, trong lòng càng hận.

Đang lúc cô ta hết đường xoay xở, lòng nóng như lửa đốt thì vô tình nghe được một tin khiến cô ta nhất thời mừng rỡ.

Đó là hai đồng nghiệp trong phòng hành chính tổng hợp thích chuyện bát quái đang nói chuyện phiếm. Bình thường hai người cũng chẳng buồn nể mặt cô ta, cô ta cũng không để ý bọn họ nhưng nội dung nói chuyện của họ lại khiến cô ta chú ý.

Trong đó một người đại khái hơn ba mươi tuổi, xương gò má cao, môi mỏng, bình thường mọi người đều gọi cô là chị Lý. Cô ngồi ở bàn làm việc, người ngả về phía trước, nhìn cô gái trang điểm khá cầu kì nói:

- Biết không, trong nhà chủ tịch sẽ tổ chức yến hội long trọng.

Cô gái trang điểm cẩn thận kia họ Vương, nổi danh là muốn lấy chồng. Ai chẳng biết mục đích đi làm của cô là muốn tìm chồng ở Triệu thị này. Lúc này, nghe xong lời chị Lý nói, cô lườm:

- Em cũng biết rồi, em còn biết lần này không chỉ là sinh nhật chủ tịch mà còn kỉ niệm bốn mươi năm kết hôn. Nghe nói các nhân vật nổi tiếng đều tham gia. Lúc đó nhất định không thiếu nhưng thiếu niên tài tuấn, nếu em cũng tham gia được thì tốt rồi.

Lúc nói. Hai mắt cô sáng bừng lên. Chị Lý phì cười:

- Em bớt mơ mộng hão huyền đi, yến hội này muốn vào phải có danh thiếp, không phải là người làm tạp vụ như em có thể tùy tiện đi vào, nhất định bảo vệ kĩ lưỡng, ruồi cũng không lọt.

Cô gái họ Vương biết cô nói thật, thở dài:

- Đúng là xã hội thương lưu, thật hâm mộ. Nếu em có thể đến nhất định phải dùng toàn lực mà tìm một người đàn ông vừa đẹp trai, nhiều tiền mà chung tình như Tổng giám đốc mới được.

Chị Lý mở to mắt kêu:

- Tổng giám đốc chung tình? Em có nhầm không vậy? Lại còn nói Tổng giám đốc chung tình? Tổng giám đốc nổi tiếng là công tử phong lưu đó!

Vừa nói vừa liếc nhìn Văn Phương một cái, sau đó chậm rãi nói đủ to cho Văn Phương nghe được:

- Vừa mới vứt bỏ một người ngây ngốc ở đây mà em còn nói thế được

- Cho nên mới nói tin tức của chị không nhạy rồi. Theo nguồn tin tức tin cậy, Tổng giám đốc giờ vô cùng tốt với vợ, ngày nào ngoài xã giao quan trọng ra thì đều đúng giờ về nhà. Những phụ nữ trước kia đều cắt đứt, một lòng một dạ với vợ. Ngay cả thư kí bên cạnh cũng nói còn chưa thấy Tổng giám đốc tốt với người phụ nữ nào như vậy, nói lần này Tổng giám đốc động chân tình. Chị nói xem, loại đàn ông này tìm đâu có dễ, Triệu phu nhân thật có phúc, thật ngưỡng mộ quá đi.

Văn Phương nghe đến đó, ngọn lửa đố kị lại bùng lên, tay gõ bàn phím càng lúc càng nặng, lách ca lách cách. Miệng cô ta mím chặt, trừng mắt nhìn màn hình như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung. “Hay cho Tống Thiệu Lâm cô! Quá thủ đoạn! Trước kia xem thường cô rồi!” Cô ta sờ sờ bụng mình, may mà ở đây còn có quân cờ tốt. “Tống Thiệu Lâm, chúng ta chờ xem, chưa biết kết quả thế nào đâu”.

Cô ta gây ồn khiến hai người để ý nhìn lại, bọn họ nhìn nhau, trong mắt là vẻ khinh thường. Chị Lý cười lạnh, thoáng cao giọng:

- Em ấy à, phải tự hiểu lấy, em nghĩ rằng ai cũng có thể lấy người đàn ông tốt như Tổng giám đốc? Cũng chỉ có Triệu phu nhân có gia thế, có dung mạo, có tu dưỡng mới có thể ở bên Tổng giám đốc. Chuyện cô bé lọ lem cũng chỉ là cổ tích mà thôi. Huống hồ, em nghĩ ai cũng có thể là cô bé lọ lem sao, em đi mua truyện cổ tích mà xem, cô bé lọ lem cũng vừa xinh đẹp vừa thiện lương đâu phải là loại phụ nữ tục tằng chỉ mong bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Cô gái họ Vương cười phụ họa:

- Chị Lý nói đúng, em nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, không lại thành trò cười cho mọi người như ai đó.

“Cười đi, cười đi, giờ cứ cười nhạo tao đi, châm chọc tao đi. Không lâu sau chúng mày sẽ phải hối hận với những lời này”.

Văn Phương oán hận nghĩ: “Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá”.

Nhưng những lời các cô nói lại là cơ hội tốt của cô ta. Ánh mắt Văn Phương nhìn chằm chằm máy tính, lặng lẽ cười.

Nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta, tuy là giữa hè nhưng hai người đều thấy lạnh lẽo. Hai người nhìn nhau, thoáng yên lặng. Tục ngữ nói đúng: có thể đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân..

Bên kia, Yến hội Triệu gia đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Phụ nữ họ Triệu và người hầu mệt muốn chết. Hôm nay, Triệu phu nhân và Dung tẩu đều nghỉ ngơi sớm, Chu Thiến cũng mệt mỏi nằm lăn trên giường. Tuy rằng mọi chuyện bọn họ đều không cần nhúng tay vào làm nhưng có bao nhiêu chuyện cần quan tâm, đám người hầu có chuyện gì cũng đều hỏi ý kiến của cô. Mấy ngày như vậy, Chu Thiến cảm thấy não như banh ra.

Triệu Hi Thành đi xã giao về chỉ thấy vợ đang nằm trên giường. Anh đi tới, đầu tiên hôn cô thật nồng nàn, đến khi hai người thở dốc thì mới buông cô ra.

Anh khàn khàn hỏi cô:

- Hôm nay làm sao vậy, buồn bã ỉu xìu, mệt chết à?

Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng. Chu Thiến giật giật, tìm vị trí thoải mái nhất, nghe nhịp tim đập của anh, thỏa mãn hừ một tiếng rồi mới nhỏ giọng trả lời:

- Đúng vậy, mệt mỏi quá, cũng không muốn làm gì cả.

Triệu Hi Thành ôm chặt cô, cằm vuốt ve tóc cô, mũi tràn ngập hương thơm từ mái tóc cô, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Bỗng nhiên cảm thấy, cứ ôm cô như vậy cả đời cũng là chuyện mỹ diệu. Anh bị ý nghĩ của mình làm rung động, chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có những ý nghĩ lãng mạn này.

Anh khẽ cười, tim đập mạnh, gọi:

- Thiệu Lâm!

- Ưm?

Chu Thiến nằm trong lòng anh nhẹ nhàng đáp một tiếng. Ánh mắt Triệu Hi Thành dịu dàng vô cùng:

- Chờ yến hội xong, anh xin nghỉ phép, chúng ta đi lịch được không?

- Đi du lịch? Chu thiến giọng mơ mơ hồ hồ.

Triệu Hi Thành nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, khẽ cười:

- Đúng, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hai người, coi như là tuần trăng mật, em muốn đi đâu?

- Cửu Trại Câu, em muốn đi Cửu Trại Câu…

Ý thức của Chu Thiến càng lúc càng mơ hồ.

Khóe miệng Triệu Hi Thành càng tươi cười:

- Được, chúng ta đến Cửu Trại Câu, ở đó phong cảnh rất đẹp, còn đến cả Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc, đến Tây Song Bản Nạp, đến Tây Tạng ngắm tuyết, đến Mông Cổ xem thảo nguyên…

Chu Thiến dần chìm trong giấc mơ xinh đẹp này của anh, để mặc anh ôm càng lúc càng chặt. Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, dường như có giấc mơ ngọt ngào.

Ánh trăng dịu dàng như nước lặng lẽ tiến vào, rải lên hai người đang ôm chặt nhau một tầng ánh sáng hạnh phúc.

Chương 70 Cuộc sống hạnh phúc

Sáng sớm, Chu Thiến bị tiếng động nhỏ làm thức giấc. Mở mắt ra thấy Triệu Hi Thành rón rén ngồi dậy. Anh cả người chỉ mặc chiếc quần tam giác, rón ra rón rén khiến người ta buồn cười nhưng Chu Thiến thì không cười. Cô biết anh làm vậy là vì không muốn đánh thức cô. Lòng cô đầy cảm động, thì ra anh cũng là người rất biết quan tâm đến người khác.

Bất giác cô mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Chào buổi sáng!

Triệu Hi Thành ngẩn ra, quay đầu cười xin lỗi:

- Là anh đánh thức em à?

- Không phải, tối qua ngủ sớm nên dậy sớm.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên làn da trần của anh khiến da anh như phủ thêm lớp ánh sáng bóng loáng. Chu Thiến nhìn mà có hơi ngây người, nói thật ra, dáng người của anh… thật sự là rất được!

Triệu Hi Thành thấy cô ngây ngốc như vậy thì cười tà mị, sau đó không hề xấu hổ mà bắt đầu đứng tạo dáng như lực sĩ, phô bày cơ bắp của mình trước mặt cô.

- Thế nào, dáng người của chồng em không tệ chứ! Không kém chút nào đúng không?

Sau đó quay sang nhìn cô, hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ như tượng Hy lạp đầy đắc ý.

Khóe miệng Chu Thiến giật giật, thật đúng là đồ siêu cấp tự kỉ…. Chu Thiến lau mồ hôi lạnh ở thái dương:

- Mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm.

Triệu Hi Thành đi tới, ngồi bên cạnh cô, sau đó nghiêng người tới gần, đôi mắt thâm thúy lưu chuyển có vẻ đẹp mê hồn. Anh cười tà mị với cô:

- Cô gái, em thừa nhận rằng em bị anh mê hoặc rồi đi, vừa rồi em còn chảy nước miếng.

Chu Thiến vội vàng sờ miệng, may mà không đụng phải chất lỏng khả nghi gì, Triệu Hi Thành khẽ cười dựa vào người Chu Thiến, Chu Thiến thẹn quá hóa giận, lấy chiếc gối phía sau nện lên đầu anh.

Triệu Hi Thành nhảy dựng lên, vừa cười vừa nói:

- Em mưu sát chồng!

Chu Thiến lại cầm gối đầu ném tới, lần này gối đầu phi thẳng về chỗ hiểm của anh. Triệu Hi Thành ôm gối đầu than thở, khóc lóc:

- Bà xã ơi, giơ cao đánh khẽ đi! Em đang hủy diệt hạnh phúc nửa đời của chúng ta đấy

Mặt Chu Thiến như bị lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Triệu Hi Thành, anh quá vô sỉ.

Triệu Hi Thành cười lớn đi vào phòng tắm. Rửa mặt chải đầu xong lại đi thay quần áo, khi ra ngoài đã mặc Âu phục, rất phong độ.

Triệu Hi Thành đi tới bên giường, cúi người hôn môi cô rồi nói:

- Trưa bảo lái xe đưa em đến công ty nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm.

- Sớm như vậy anh đã đi làm rồi sao?

Chu Thiến xem đồng hồ, thấy mới chỉ hơn bảy giờ chút xíu. Triệu Hi Thành vuốt tóc cô nói:

- Lão gia nhà chúng ta là người cuồng làm việc, mỗi ngày hơn 8h đều đã đến công ty. Anh và Hi Tuấn ngày nào cũng đi làm cùng ông, trước đó nửa giờ đều phải ở trong văn phòng nghe ông dạy bảo.

Anh cười bất đắc dĩ:

- Được rồi, sắp đến giờ ăn sáng rồi, anh xuống trước, em ngủ thêm đi.

Nghe anh nói như vậy Chu Thiến nào ngủ tiếp được. Ai cũng chăm chỉ như vậy, Chu Thiến thầm nghĩ, Triệu thị có được ngày hôm nay cũng là có đạo lý cả. Xem ra sau này cô còn phải cố gắng làm tốt công việc của mình. Lớp huấn luyện cũng đến lúc phải đăng kí, giờ cô đã xác định sẽ ở lại nhà họ Triệu, như vậy là vừa khéo để đi học. Nhưng chuyện này phải thương lượng với Hi Thành một chút mới được. Nhân lúc trưa nay đi ăn cơm nói với anh thì hơn, chắc anh sẽ không phản đối.

Chu Thiến cười với anh, sóng mắt dịu dàng như nước mùa xuân, cô nói:

- Em cũng dậy đây, anh xuống trước đi, em rửa mặt rồi xuống.

Ăn điểm tâm rồi, Chu Thiến và Triệu phu nhân tiễn cha con họ đi làm.

Sau đó, bọn họ tiếp tục bận rộn chuẩn bị yến tiệc. Qua hai ngày nữa là tới rồi, không còn bận rộn như trước, giờ chỉ còn phải làm vệ sinh cho biệt thự. Chu Thiến và Dung tẩu chỉ huy đám người hầu quét dọn, có đôi khi không đủ người Chu Thiến cũng phải tự xắn tay làm.

Triệu phu nhân rất vừa lòng với những biểu hiện của cô, lúc chơi bài với bạn luôn khen con dâu mình ngoan ngoãn thế nào.

Triệu phu nhân thấy Chu Thiến đầu mướt mồ hôi thì đi tới bên cô nói:

- Thiệu Lâm, nghỉ chút đi, không còn việc gì nữa, để bọn họ tự làm.

Nói rồi kéo cô ngồi xuống sô pha.

Chu Thiến cười nói:

- Con không sao, là kỉ niệm bốn mươi năm kết hôn của cha mẹ, bữa tiệc quan trọng như vậy nhất định phải thật chu đáo mới được.

Triệu phu nhân nghe xong trong lòng vui mừng, cười toe toét. Dung tẩu ở bên nói:

- Phu nhân, tôi thật hâm mộ bà, có cô con dâu ngoan như vậy.

Triệu phu nhân nắm tay Chu Thiến, hiền lành nói:

- Đúng vậy, như con gái của tôi. Đây là phúc của tôi.

Chu Thiến cũng rất cảm động, xét về phương diện một mẹ chồng mà nói, Triệu phu nhân cũng là rất tốt. Khi cô còn làm thuê ở thẩm mỹ viện thường xuyên nghe khách hàng oán giận, kể xấu mẹ chồng mình đáng ghét, soi mói thế nào. Triệu phu nhân không quá soi mói cô, cũng không muốn thay đổi cô, cho cô tự do rất nhiều. Tuy rằng về vấn đề Triệu Hi Thành lăng nhăng thì bà luôn nói cho anh nhưng trên lập trường của bà đó cũng là chuyện bình thường. Cô cũng không thể ép bà coi mình quan trọng hơn con của bà được.

Cũng may, giờ Triệu Hi Thành không lăng nhăng, cô và Triệu phu nhân cũng không có xung đột. Về phần Triệu Hi Thành có kiên trì được không thì cũng cần cả cô và anh cùng cố gắng. Ba người đang nói chuyện, người hầu gọi Triệu phu nhân nghe điện thoại:

- Là cậu hai!

Triệu phu nhân nghe điện thoại, chỉ nghe bà nói:

- Trong phòng? Lập tức đưa đến? … Được, được.

Bà buông điện thoại, Chu Thiến hỏi:

- Là Hi Tuấn ạ? Có việc gì?

Triệu phu nhân nói:

- Đúng thế, thằng bé này không biết cả ngày nghĩ được cái gì mà quên cả công văn quan trọng ở nhà, đến lúc cần không thấy, lại bị cha nó mắng. Giờ đang gọi điện nhờ mẹ gửi người hầu đưa đến.

Nói xong, đang định kêu người hầu thì Chu Thiến nói:

- Để con đưa cho em ấy là được, đằng nào chút nữa con cũng đến công ty đi ăn trưa với Hi Thành, tiện đường đem qua là được rồi

Triệu phu nhân nghe cô nói như vậy, lập tức cười, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý.

- Được, con mang qua cho em nhé.

Sau đó không nhịn được lại nói tiếp:

- Cố lên, cố lên! Sang năm là năm Heo vàng, tranh thủ sinh lấy thằng cu.

Mặt Chu Thiến đen lại.

Triệu phu nhân sai người hầu vào phòng tìm tài liệu:

- Ngay ở đầu giường nó, bìa màu lam.

Chu Thiến cầm lấy tập văn kiện từ tay người hầu, sau đó lảo đảo chạy đi dưới tiếng cười đầy thâm ý của Triệu phu nhân và Dung tẩu.

Chương 71: Gặp Văn Phương

Lái xe đưa Chu Thiến đến cao ốc Triệu thị. Chu Thiến xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời này, cửa sổ thủy tinh lóe ra ánh sáng dưới mặt trời, tựa như lâu đài thủy tinh, sáng ngời, chói mắt.

Chu Thiến đi vào đại sảnh, sau đó gọi điện thoại cho Hi Tuấn:

- Hi Tuấn! Chị mang văn kiện đến cho em, em đang ở đâu?

Trong điện thoại vang lên tiếng anh chán nản:

- Em đang ở tầng mười, còn phiền chị dâu mang đến tận đây, thật ngại quá

- Không sao, chị tiện đường mà.

Chu Thiến vào cầu thang máy đi đến tầng mười, sớm đã có thư kí đứng đó chờ cô, đưa cô vào phòng phó tổng. Vừa vào đã thấy Triệu Hi Tuấn ngồi ủ rũ ở bàn làm việc, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chiếu vào anh một tầng ánh sáng vàng.

Anh nghe được tiếng động thì quay ghế lại, nhìn Chu Thiến cười, trong nụ cười lại có vẻ ủ rũ. Anh nói.

- Cảm ơn chị dâu, sao hôm nay lại đến đây, là hẹn với anh cả ạ?

Chu Thiến đi tới, đặt văn bản lên bàn của anh, sau đó cười nói:

- Đúng, hẹn anh ấy ăn cơm trưa.

Cô nhìn khuôn mặt Triệu Hi Tuấn suy sụp, không khỏi thân thiết hỏi:

- Sao thế, cha mắng em?

Hi Tuấn cười nhẹ nhàng:

- Có ngày nào cha không mắng, em quen rồi, là vấn đề bản thân em thôi

Anh đứng dậy, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bộ dạng lười nhác nhưng lại vô cùng phong lưu. Anh nhìn bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt.

- Em càng ngày càng cảm thấy không thích hợp với nơi này. Ở đây, mỗi ngày đều là đám giấy tờ, hợp đồng đó, họp hành nhàm chán, tiếp xúc với đủ loại người lòng dạ thâm trầm. Tất cả đều khiến em thấy áp lực, em cảm thấy sắp không thở nổi nữa, đây không phải là cuộc sống mà em muốn. Em không muốn cả đời đều bị giam giữ trong nhà giam này.

Anh quay đầu, nhìn Chu Thiến, ánh mắt sáng vô cùng:

- Em muốn rời khỏi đây, em hận không thể rời xa chỗ này.

Lòng Chu Thiến hoảng sợ, sau đó đi đến bên cạnh anh, nhìn anh nói:

- Nếu em thực sự đã quyết tâm, thật sự chấp nhận vượt mọi khó khăn thì chị sẽ ủng hộ, chúc phúc cho em.

Cô hơi dừng lại, giọng nói cũng trầm xuống:

- Nhưng nếu em chỉ là vì trốn tránh công việc mệt mỏi mà lấy cớ, chị khuyên em tốt nhất nên nghĩ cho rõ. Em có biết rời khỏi đây nghĩa là gì, cha tuy rằng sẽ không cắt đứt tình cha con với em nhưng ông tuyệt đối sẽ khiến em rơi vào cảnh tứ cố vô thân, đến lúc đó em chỉ có thể dựa vào chính mình, những khó khăn, tủi cực em phải chịu còn nhiều hơn tưởng tượng của em. Hi Tuấn, em nhất định phải hiểu điều đó.

Nếu đến lúc đó, anh ấy vì không đối mặt được với sự cạnh tranh tàn khốc bên ngoài, không thể không nản lòng mà trở về nhà thì sẽ là sự đả kích lớn vào lòng tự trọng của anh. Một công tử nhà giàu, mẫn cảm như vậy có thể chịu đựng được?

Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến, khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới mặt trời như có ánh sáng bao phủ, đôi mắt trong như ngọc đầy sự thân thiết. Trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua, mắt phượng xinh đẹp thoáng dịu dàng, anh cười nói:

- Chị dâu, bất kể là thế nào, đều cảm ơn chị đã quan tâm cho em, em sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, em nhất định sẽ nghĩ kĩ.

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường:

- Cũng không còn sớm nữa, chị đến tìm anh em đi, anh ấy nhất định đang đợi.

Chu Thiến gật đầu, cô như trưởng bối vỗ vỗ bả vai anh khiến Triệu Hi Tuấn không biết nên khóc hay cười. Anh vuốt vuốt mũi, cau mày khẽ cười, bộ dáng đó có chút hương vị của một Tuấn Hi tỏa sáng trên sân khấu.

Thấy anh có chút tinh thần, Chu Thiến vui vẻ nói:

- Được rồi, mặc kệ em chọn lựa thế nào, chị đều mong em vui vẻ.

Cô quay người đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên nghĩ ra một điều, quay đầu cười xấu hổ:

- Hi Tuấn, trưa có muốn cùng ăn không

Triệu Hi Tuấn dựa vào cửa thủy tinh, tay đúc túi quần, tóc đen xõa xuống khuôn mặt trắng nõn. Anh cười lớn:

- Chị dâu, em chờ câu này của chị đã lâu, còn nghĩ chị không định cho em tham gia cùng.

Mặt Chu Thiến đỏ lên, người này, miệng lưỡi quá xấu! Triệu Hi Tuấn cười lớn:

- Đừng lo lắng, nghe nói làm bóng đèn sẽ bị trời phạt, em không có hứng đâu.

Chu Thiến chạy ra văn phòng, cửa cũng quên khép, phía sau truyền đến tiếng cười lớn của anh.

Ra khỏi phòng Triệu Hi Tuấn là khu văn phòng, mọi người đều đang bận rộn, toàn tiếng điện thoại reo và tiếng gõ chữ lách cách.

Ở cửa thấy một nhân viên làm việc đang oán trách một người con gái đẩy xe:

- Gọi lâu như vậy sao giờ mới đưa đến.

- Nhiều chỗ phải đi, muộn một chút cũng là bình thường.

Người con gái đẩy xe mất kiên nhẫn đáp. Sau đó giao một tệp giấy cho cô gái kia.

Chu Thiến đi tới, đang định đi qua bọn họ thì người con gái đẩy xe kia quay đầu lại, đối mặt với cô, chẳng phải là Văn Phương? Chu Thiến ngẩn ra.

Văn Phương mặc chiếc váy suông màu đen, buộc tóc đuôi ngựa. Sắc mặt cô ta tiều tụy, nhìn qua thì béo hơn trước một chút. Cô ta thấy Chu Thiến thì cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt có tia mất tự nhiên, dường như không muốn Chu Thiến thấy tình cảnh này của mình. Chu Thiến không muốn dây dưa gì với cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bỏ đi về phía thang máy.

Không bao lâu, Văn Phương đẩy xe đi về phía cô.

Chu Thiến nhìn con số trên thang máy, không để ý đến cô ta. Cửa thang máy mở ra, Chu Thiến đi vào, lúc quay người lại thì thấy Văn Phương cũng đẩy xe đi vào.

Chu Thiến ấn nút tầng cao nhất, sau đó đi qua một bên coi như không thấy cô ta. Văn Phương ấn tầng mười một, sau đó nhìn chằm chằm nút Chu Thiến vừa ấn, sắc mặt càng lúc càng tối, rốt cuộc không nhịn được nói:

- Hôm nay đến công ty là hẹn Hi Thành.

Giọng nói sắc bén.

Chu Thiến coi như không nghe thấy. Loại người này càng để ý thì cô ta sẽ càng đắc ý, nghĩ rằng mình rất quan trọng. Nếu coi cô ta vô hình thì cô ta sẽ thấy mất hứng. Chu Thiến nhìn phía trước, trong lòng nghĩ, người này cũng hay thật, cô hẹn ai liên quan gì đến cô ta, chẳng lẽ giờ cô ta còn không muốn buông tay?

Văn Phương thấy cô không để ý đến mình thì có cảm giác bị coi thường. Cô nhìn Chu Thiến, oán hận nói:

- Tống Thiệu Lâm, cô đừng đắc ý, không lâu nữa tôi sẽ cho cô lễ vật quý báu.

Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, Văn Phương lại hung hăng nhìn Chu Thiến một cái rồi đẩy xe ra ngoài.

Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thì Chu Thiến mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhớ tới ánh mắt oán độc khi nãy của Văn Phương không khỏi hoài nghi. Văn Phương này thực sự là bạn thanh mai trúc mã với Tống Thiệu Lâm? Lại nghĩ tới lễ vật mà cô ta nói, cảm thấy đơn giản chỉ là việc của Kiều Tranh, giờ cô và Kiều Tranh đã nói rõ ràng, hẳn cô ta cũng chẳng gây được sóng gió gì nên cũng không để ý.

Thang máy tới tầng cao nhất, cô điều chỉnh tốt tâm tình, vui vẻ đi về phía phòng Triệu Hi Thành.