Con dâu nhà giàu - Chương 082 + 083 + 084

Chương 82: Chân tướng

Gần đây, Chu Thiến cảm thấy Triệu Hi Thành rất khác. Biến hóa lớn nhất là ít nói đi, có đôi khi còn rất bất an. Tối ngủ cũng trằn trọc. Chu Thiến mấy lần hỏi nhưng anh đều chỉ thản nhiên đáp đó là chuyện công ty. Chu Thiến hồ nghi, có thể khiến anh như vậy hẳn là chuyện không nhỏ nhưng sao không thấy cha và Hi Tuấn như vậy. Nhất là cha, gần đây còn mặt mày hồng hào, khí sắc còn rất tốt.

Trong lòng Chu Thiến dù thấy lạ nhưng nhìn khuôn mặt càng ngày càng tiều tụy của anh thì lo lắng, cố ý sai phòng bếp đun canh an thần bổ khí cho anh uống, hi vọng tối có thể ngủ ngon hơn chút.

Chuyện khác khiến Chu Thiến thấy là chính là Triệu phu nhân và Dung tẩu. Có mấy lần cô thấy bọn họ nghiêm túc nhỏ giọng bàn cái gì nhưng chỉ cần cô đến gần thì bọn họ sẽ trông rất mất tự nhiên, sau đó cao giọng, nói một số đề tài nhàm chán. Hiển nhiên là đang kiêng kị cô.

Những chuyện đó càng khiến Chu Thiến nghi ngờ.

Cẩn thận nghĩ lại, sự biến hóa này đều là sau yến hội. Chu Thiến không khỏi nhớ lại lúc bọn họ biến mất thần bí trong yến hội, chẳng lẽ hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này dường như liên quan đến cô nhưng rõ ràng bọn họ không muốn cô biết.

Nhưng có thể là chuyện gì? Lại khiến Triệu Hi Thành phiền não như vậy?

Chu Thiến muốn tìm đáp án nhưng lại mơ hồ cảm thấy nếu bọn họ đã cố ý gạt mình, không muốn cô biết thì có phải cô cứ để như vậy sẽ tốt hơn? Có phiền não đều là tự tìm, bọn họ khổ sở giấu giếm cô hẳn cũng là tốt cho cô, vậy sao cô không giả hồ đồ?

Có đôi khi phiền não lại không thể tránh được, cho dù giả hồ đồ cũng không thể giả mãi được.

Đó là một buổi trưa nóng bức, tuy rằng đã cuối hè sang thu nhưng thời tiết chỉ hơi dịu đi chứ ánh mặt trời vẫn rất chói chang.

Triệu phu nhân luôn có thói quen ngủ trưa, hôm nay bà ăn xong cũng đi nghỉ sớm. Chu Thiến ngồi xem ti vi một mình trong phòng khách

Lúc này, có người hầu đi đến bên nói:

- Thiếu phu nhân, bên ngoài có người muốn gặp cô.

Chu Thiến ngẩng đầu, hỏi:

- Là ai?

- Là một người phụ nữ lớn tuổi, không nói tên mà chỉ nói là có quen cô, có chuyện quan trọng muốn nói.

Chu Thiến kinh ngạc nghĩ: là ai? Chẳng lẽ là người quen cũ của Tống Thiệu Lâm? Cô nói với người hầu:

- Cô dẫn bà ta vào đi.

- Thiếu phu nhân, người đó rất lạ, bà ta nói muốn cô ra ngoài gặp, có vẻ khá vội?

Hử? Những chuyện xảy ra gần đây sao quỷ dị vậy?

Chu Thiến đi theo người hầu ra ngoài, thấy ở chỗ râm mát bên ngoài có một người phụ nữ quần áo giản dị, tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, mồ hôi tứa ra. Bà nhìn thấy Chu Thiến thì mắt sáng lên, vội chạy tới trước mặt Chu Thiến, nắm tay cô, lo lắng nói:

- Thiệu Lâm, may cháu chịu ra, cô sợ cháu không chịu gặp cô, cô biết là chúng tôi có lỗi với cháu.

Chu Thiến nghe mà không hiểu gì, người phụ nữ đó tay đầy mồ hôi, vừa nóng vừa ướt, bị bà ta nắm thật khó chịu. Hơn nữa cô cũng không biết bà ta, thật sự không thể chịu nổi sự thân mật này. Cô cẩn thận rút tay, nhìn bà ta nói:

- Xin hỏi, bác là ai, chúng ta… biết nhau?

Người phụ nữ kia ngẩn ra rồi lại gật đầu lầu bầu:

- Đúng, cháu mất trí nhớ, không biết cô cũng không lạ.

Chu Thiến càng thấy lạ, biết cô mất trí nhớ chỉ có người quen thân, bà ta sao biết được. Người đàn bà kia lại nắm cổ tay cô, vẻ mặt vội vàng:

- Thiệu Lâm, cháu nhất định phải cứu Văn Phương, cô biết là Văn Phương có lỗi với cháu nhưng giờ nó bị Triệu gia giam lỏng, muốn cướp đi đứa bé trong bụng nó. Thiệu Lâm, nể tình bạn bè giữa hai đứa, cháu cứu nó đi, giờ chỉ có cháu cứu được nó thôi.

Chu Thiến nghe xong thì sắc mặt đại biến, cô nắm chặt tay bà ta, hai mắt nhìn chằm chằm bà:

- Bà nói gì? Văn Phương mang thai? Là con ai?

Người phụ nữ kia kinh hãi:

- Thiệu Lâm, chẳng lẽ cháu không biết sao? Văn Phương mang thai con của Triệu Hi Thành. Bọn họ ép Phương Nhi sinh đứa bé, giam lỏng nó, ngay cả cô muốn gặp nó cũng bị người theo dõi.

Nói xong bắt đầu khóc:

- Đứa con đáng thương của tôi…

Chu Thiến chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, đầu óc mông lung, sắc mặt tái mét, tay chân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Thì ra là thế, thì ra là thế, đây là nguyên nhân Triệu Hi Thành ăn không ngon ngủ không yên. Đây là chuyện bọn họ cố gắng giấu cô. Thì ra chân tướng lại khó có thể chấp nhận như vậy.

Cô nắm lấy tay người phụ nữ kia, tay khẽ run, bà ta cảm nhận được, nắm chặt tay cô, run run nói:

- Thiệu Lâm, Phương Nhi dù ngàn sai vạn sai thì Triệu gia cũng không thể đối xử với nó như thế. Phương Nhi viết trong thư nói, nó không có chút tự do nào, rất đau khổ, nó còn nói nó không muốn sống… Thiệu Lâm, cô xin cháu cứu nó, cứu nó đi.

Người phụ nữ kia nước mắt như mưa.

- Bà dẫn tôi đi. Văn Phương ở đâu, bà dẫn tôi đi gặp cô ta.

Sắc mặt Chu Thiến tái như giấy trắng, giọng không khống chế được mà trở nên sắc bén. Cô bắt taxi rồi kéo người phụ nữ kia lên xe. Trên xe, Chu Thiến vẫn im lặng, hai mắt sáng dọa người. Người đàn bà kia lén nhìn trộm cô. Chu Thiến đột nhiên mở miệng:

- Bà là mẹ Văn Phương? Giọng nói khẽ run.

- Đúng… Người phụ nữ kia cúi đầu.

- Văn Phương bảo bà tới tìm tôi?

- Nó lén gửi thư cho cô, nói chỉ có cháu mới cứu được nó…

Giọng bà ta thoáng bồn chồn như đang chột dạ.

- Sao? Cô ta không muốn đứa bé?

Chu Thiến cười lạnh:

- Hay là cô ta muốn tự nuôi đứa bé?

- Chuyện đó…

Người phụ nữ kia cúi thấp đầu, nói không nên lời. Lúc bà đọc lá thư này cũng thấy lạ. Vì sao trong thư Phương Nhi nói muốn đi? Nó chẳng phải rất vui khi có thai sao? Hơn nữa cũng muốn đưa đứa bé này cho Triệu gia mà? Bà tuy nghi ngờ nhưng vẫn làm theo lời con gái. Con gái nói thế nhất định có lý của nó. Bà còn mang cả thư định cho Thiệu Lâm xem.

Chu Thiến chỉ cảm thấy rất lạnh rất lạnh khiến người cô run lên. Đúng, cô sớm biết quan hệ của Triệu Hi Thành và Văn Phương, khi Triệu Hi Thành nguyện ý cắt đứt quá khứ, thành tâm với cô thì cô cũng nguyện ý tha thứ, tin tưởng anh. Nhưng cái đó không đại biểu cho việc cô chấp nhận người phụ nữ khác sinh con cho anh, có cốt nhục gắn bó chặt chẽ anh với người phụ nữ khác. Chẳng lẽ Triệu Hi Thành nghĩ anh có thể vừa để kẻ khác sinh con cho mình vừa lén gạt cô, tiếp tục anh anh em em với cô? Anh ta coi cô là cái gì? Thì ra trong lòng anh ta, cô chỉ là con rối có thể tùy tiện sắp đặt?

Tim Chu Thiến đau đớn, đau đến cô không thể tự vấn, đau không thể thở, dường như, trong tim đang bị ai đào xới.

Chương 83: Phẫn nộ

Taxi theo chỉ dẫn của mẹ Văn Phương dừng ở trước một biệt hự. Chu Thiến xuống xe, nhìn quang cảnh thanh bình ở đó, tuy cô chưa có con nhưng cũng biết không khí tươi mát, cảnh trí tuyệt đẹp ở đây quả thực rất hợp để dưỡng thai.

Xem ra, Triệu gia vô cùng chờ mong đứa bé này chào đời. Chu Thiến chua xót nghĩ.

Bọn họ chẳng lẽ cũng không lo lắng cảm nhận của cô sao? Cả nhà cùng giấu giếm cô, đến ngay cả Hi Tuấn bình thường luôn hòa hợp với cô cũng không nói gì. Khó trách gần đây cậu ấy luôn tránh xa cô, thì ra là chột dạ! Trong lòng Chu Thiến dâng lên sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Mẹ Văn Phương nói:

- Thiệu Lâm, chính là đây, Phương Nhi bị bọn họ giam ở đó, không chịu cho nó đi.

Chu Thiến đi tới, cửa sắt thực sự khóa chặt, cô ra sức ấn chuông, chỉ chốc lát đã có một người phụ nữ hơn bốn mươi mở hé cửa nhìn ra hỏi:

- Tìm ai?

Chu Thiến không dài dòng, đột nhiên đẩy thẳng cổng. Người phụ nữ kia không đề phòng, bị cô đẩy mà lùi về sau mấy bước, cả giận nói:

- Sao cô dám tự tiện xông vào?

Mặt Chu Thiến lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi thẳng vào trong. Người kia bị khí thế của cô hù dọa, thoáng do dự nhưng vẫn lớn tiếng nói:

- Cô là ai, mau đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát.

Nói rồi bước lên giữ Chu Thiến lại.

Mẹ Văn Phương vội cản bà ta lại, người kia biết mẹ Văn Phương, thấy vậy dừng bước hỏi:

- Sao lại thế? Cô ta là ai?

Mẹ Văn Phương khẽ nói thân phận của Chu Thiến với bà ta. Người kia biến sắc, thầm oán nói:

- Sao bà dẫn cô ấy đến? Nguy to rồi!

Sau đó vội xoay người đi tìm quản gia.

Chu Thiến đi vào phòng khách đã thấy Văn Phương đang ngồi ở sô pha xem phim, trong tay là đồ ăn vặt, thần thái nhàn nhã, làm gì có sự thống khổ của giam lỏng. Chu Thiến lạnh lùng nhìn cô ta.

Văn Phương thấy động, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thiến thì mắt sáng bừng, khóe miệng tươi cười. Cô ta đứng lên, đi đến bên Chu Thiến, nhướng mày nói:

- Cô đến rồi?

Chu Thiến nhìn về phía bụng cô ta, bụng cô ta hơi nhô lên khiến mắt Chu Thiến như bị đâm, sắc mặt đại biến. Khóe miệng Văn Phương càng cười rộ:

- Cô đã biết?

Chu Thiến hừ lạnh một tiếng:

- Cô hao tâm tổn sức chẳng phải muốn tôi biết?

Văn Phương vừa nhẹ nhàng vuốt bụng, vừa ra vẻ tự hào nói:

- Cái thai này của tôi là con trai. Hi Thành biết thì mừng lắm, nhất định bắt tôi sinh nó. Triệu phu nhân cười vui vẻ, còn nói tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi. Thiệu Lâm, cô xem, chúng ta thực sự có duyên, làm bạn nhiều năm như vậy, sau này còn làm chị em cả đời, sau này xin cô để ý hơn…

Chu Thiến vung tay, không chút do dự tát cô ta. Một tiếng bốp vang lên, cắt ngang sự đắc ý của Văn Phương.

- Vô sỉ!

Chu Thiến cắn răng nói được hai chữ, sắc mặt càng tái nhợt, cô lạnh lùng nói:

- Cô cho là như vậy thì có thể có được thứ cô muốn? Cô cứ tự lừa dối bản thân đi. Nếu bọn họ để ý cô như vậy thì đã chẳng bắt cô trốn đến đây, không cho tôi biết.

Văn Phương bưng mặt, vẻ mặt lúc hồng lúc trắng, cô ta nhìn Chu Thiến, trong mắt đầy sự oán độc, lớn tiếng nói:

- Cô đánh đi, cứ đánh đi, tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu.

Nói xong, cô ta buông tay nhìn Chu Thiến chằm chằm, trong mắt là sự điên cuồng vô hạn:

- Vậy sao? Đúng như cô nói sao? Cô chắc chắn thế sao? Đúng thế, bọn họ chỉ muốn đứa bé rồi sẽ dùng tiền đuổi tôi đi, nhưng thế thì sao?

Cô ta chỉ vào bụng mình:

- Bất kể thế nào cũng không thay đổi được sự thực này. Nơi đây là con của Hi Thành, cũng là con tôi, đứa bé này là mối liên hệ chặt chẽ giữa chúng tôi, sau này Hi Thành nhìn nó sẽ nhớ tới tôi. Sau này con tôi lớn sẽ biết đến mẹ của nó là ai, đến lúc đó sẽ muốn nhận lại người mẹ này. Cả đời này tôi đều bám lấy các người. Mà cô, Tống Thiệu Lâm, mỗi ngày nhìn con tôi cô sẽ nghĩ đến trước kia chúng tôi từng ân ái thế nào, chờ đến lúc cô khổ cực nuôi con tôi khôn lớn chẳng qua cũng chỉ là may áo cưới cho tôi thôi (Làm một việc chỉ để lợi cho người khác). Thiệu Lâm! Cô nói xem tôi nói đúng hay sai?

Chu Thiến kinh hoàng đứng đó, nửa ngày mới nói:

- Văn Phương, chẳng lẽ cả đời này cô muốn sống như thế? Còn muốn biến con mình thành công cụ, chỉ vì một người đàn ông không yêu cô. Đánh bạc cuộc đời bản thân và đứa trẻ như thế có đáng sao?

Văn Phương cười sầu thảm:

- Từ nhỏ cô đã sống an nhàn sung sướng, cuộc sống thoải mái, ngay cả một ngày chỉ ăn bánh bao đã không chịu nổi. Cô sao hiểu được sự khổ cực của tôi, tôi vất vả lắm mới có cơ hội này, có thể làm người cao cao tại thượng, đổi lại làm ai cũng sẽ không bỏ qua.

Cô ta tới gần Chu Thiến, trong mắt lóe sáng:

- Tống Thiệu Lâm, tôi cá cô không độc ác bằng tôi, tôi cũng cá cô sẽ không dây dưa cả đời với tôi. Tôi cũng cá cô sẽ không chịu được tình huống này. Cho dù chỉ có chút hi vọng, tôi dùng cả đời đánh cược cũng có sao?

Chu Thiến đột nhiên như mất đi sức lực, Văn Phương gằn từng tiếng như những chiếc đinh đóng vào màng nhĩ Chu Thiến, hung hăng đánh thẳng vào lòng cô. Cảm giác đau đớn này không thể dùng từ ngữ mà hình dung. Bắt cô trả lời thế nào? Nói cô không sợ, sẽ dây dưa với cô ta cả đời, bất chấp cả đời đau khổ cũng không cho cô ta như ý?

Cô cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lưng thẳng tắp, cằm ngẩng cao, không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt Văn Phương nhưng sự thất vọng, đau khổ trong lòng lại vét sạch cô, cô hao hết sức lực mới chống đỡ không ngã quỵ.

Cô nhìn Văn Phương, bình tĩnh, đạm mạc khiến lòng Văn Phương co rút. Văn Phương hoảng hốt bất định, vì sao cô lại bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ Thiệu Lâm thật sự cùng mình đấu đá? Nếu cô ấy và Triệu gia đồng lòng thì sẽ phiền toái nhiều đây. Văn Phương oán giận. Thế thì sao? Bọn họ nghĩ có thể phủi sạch mọi thứ về cô, Tống Thiệu Lâm không cho cô ta đường sống thì cô ta cũng không để cô được yên.

Tưởng cho chút tiền là cô sẽ thôi sao? Sao có thể? Cho dù Tống Thiệu Lâm cắn chặt vị trí con dâu cả không tha thì ít nhất Văn Phương này cũng sẽ phải được mọi người nhận thức, hào hoa xuất hiện trước mặt mọi người. Cho dù không có danh phận chính thức nhưng cũng không để ai coi thường. Nếu chỉ là vì tiền thì cô ta cần gì tốn sức như vậy.

Chương 84: Mơ hồ

Quản gia nghe tin vội chạy đến, vẫn nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh vợ chính cùng bồ nhí đánh nhau, thậm chí còn lo lắng Đại thiếu phu nhân nhà họ Triệu sẽ gây bất lợi cho đứa bé. Nhưng khi bà toát mồ hôi chạy đến thì chỉ thấy cảnh im lặng đến quỷ dị này. Đại thiếu phu nhân sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng hờ hững. Văn Phương thì vặn vẹo, oán hận. Hai bên nhìn nhau chằm chằm.

Quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đánh nhau là được, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi. Quản gia vội ho một tiếng, đi đến bên Chu Thiến nói:

- Đại thiếu phu nhân, sao cô đến đây?

Nhất thời cũng không biết nói gì, vô cùng xấu hổ.

Chu Thiến không nhìn bà ta, cô vẫn gắt gao nhìn Văn Phương, lạnh giọng nói:

- Văn Phương, cô cần gì nói mình đáng thương? Cô chẳng qua vì sự tham lam giàu có mà tìm cớ thôi. Những cô gái nghèo rất nhiều, cô cho rằng ai cũng vô sỉ như cô, có thai với người đã có chồng mà còn không biết liêm sỉ, còn ở đây mà đắc ý, giương nanh múa vuốt. Cho dù là con cô thì sau này nó cũng sẽ thấy hổ thẹn vì có người mẹ như cô. Văn Phương, người như cô đáng bị người khác coi thường. Cho dù có ngày cô đạt được thứ mình muốn nhưng người khác sẽ khinh bỉ cô, cô vĩnh viễn sẽ chẳng được hạnh phúc, kết quả cô sẽ biết, những thứ cô đánh đổi được chẳng qua chỉ là hư ảo, giả dối mà thôi.

Chu Thiến nói xong, hít sâu một hơi, không hề để ý đến cô ta nữa, hờ hững xoay người bỏ đi.

Văn Phương nhìn vẻ mặt đạm mạc của cô mà nôn nóng. Vì sao, vì sao cô ấy đến lúc này còn trấn tĩnh, thong dong như vậy? Rõ ràng mình chiếm thượng phong nhưng sao ngược lại lại có cảm giác thảm bại như vậy. Không đâu, chuyện sẽ không như cô ấy nói. Thế giới này vốn chỉ cười nghèo không cười giàu. Chỉ cần cô được Triệu gia chấp nhận thì sẽ thành đối tượng được người khác tôn trọng, hơn nữa con đẻ của cô sao có thể xấu hổ vì cô? Cô ấy chẳng qua là cố ý nói vậy để đả kích mình, bức mình buông tha thôi. Quá buồn cười, cô ta nghĩ chỉ hai ba câu đó có thể khiến cô bỏ qua cơ hội hiếm có này sao?

Văn Phương tiến lên hai bước, nhìn theo Chu Thiến gào lớn:

- Mặc kệ cô nói gì, tôi tuyệt đối không buông tay. Tống Thiệu Lâm, chúng ta chờ xem. Đến lúc đó, hai chúng ta ai đau khổ, ai vui vẻ còn chưa chắc đâu

Chu Thiến thoáng dừng lại, tim như bị kim đâm, cô đứng thẳng lưng, càng tao nhã mà bước đi.

Mẹ Văn Phương vẫn đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng quả thực cũng áy náy nhưng đó là con gái mình, hơn nữa giờ còn có đứa bé, bà có thể nói gì. Bà thấy Chu Thiến đi ra thì vội đi theo cô, ngập ngừng nghĩ gì đó nhưng lại ngại mở miệng.

Chu Thiến có chút cảm giác, xoay người nhìn bà, hai mắt như sao sáng chiếu vào lòng bà ta, mẹ Văn Phương không chống đỡ được vội cúi đầu. Chu Thiến lạnh lùng nói:

- Bà đã đạt được mục đích, còn theo tôi làm gì?

Mẹ Văn Phương ngẩng đầu, mắt ngấn lệ:

- Thiệu Lâm, cháu đừng trách Văn Phương, nó cũng là bất đắc dĩ, nó vẫn luôn muốn được nổi bật nhưng nhà cô điều kiện quá tệ, không thể tạo điều kiện cho nó nên nó mới thế này. Nó không cướp vị trí của cháu, cháu cho mẹ con nó chút không gian đi.

Vẻ mặt đạm mạc của Chu Thiến cuối cùng bị đánh nát. Cô như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. Cô không nhịn được mà liên tiếp cười lạnh, cuối cùng đành phải day day thái dương để bình ổn cảm xúc của mình. Cô nhìn mẹ Văn Phương, tức giận nói:

- Tôi vẫn thấy lạ, Văn Phương cũng là người có học sao lại vô sỉ đến vậy, giờ tôi đã hiểu, thì ra là do gia giáo…

Cô lắc đầu, khinh thường việc dây dưa với bọn họ, xoay người đi thẳng, chỉ để lại mẹ Văn Phương mặt trắng bệch đứng đó.

Chu Thiến cứ đi, đi đến nơi không còn thấy biệt thự kia nữa thì không thể chống đỡ, bả vai sụp xuống.

Mặt trời chói lóa, cả thế giới hỗn độn, tất cả đều mơ mơ hồ hồ. Bóng nắng kia, hồ nước kia như đều phủ trong ánh sáng xám xịt, không chút sức sống.

Cả người cô run run, toàn thân như mất đi sức lực. Cô chậm rãi đi về phía trước cũng chẳng biết nên đi đâu, hai mắt nhìn phía trước nhưng không có tiêu điểm. Cô cảm thấy rất đau lòng nhưng đau đến cùng cực lại thành chết lặng, trống rỗng. Sự trống rỗng này khiến cô càng đau khổ, càng mê man.

Ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên người cô, đầu cô choáng váng, mắt tối sầm từng đợt, cả người đổ mồ hôi lạnh, tóc ướt đẫm trên trán.

Mọi người đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt tò mò nhưng cô mặc kệ, cô đờ đẫn đi về phía trước, coi mọi thứ xung quanh là hư vô.

Trong đầu cô lần lượt suy nghĩ, cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Sau đó lại hiện lên những hình ảnh chớp nhoáng

Trong bóng đêm yên tĩnh, anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện”.

Dưới ánh trăng sáng, hai mắt anh sáng như sao, vẻ mặt như đứa trẻ: “Thiệu Lâm, anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không hái hoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai, anh… anh…”

Dưới ánh hoàng hôn, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, trịnh trọng nói: “Anh sẽ luôn ở bên em…”

Sau đó khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương lại xuất hiện: “Cô cái gì cũng có sao còn giành Hi Thành với tôi?”

Cô ta oán độc nhìn cô: “Cả đời này tôi sẽ dây dưa với cô…”

Cô ta nhẹ nhàng vuốt bụng, đắc ý nhìn cô: “Tôi mang thai con của Hi Thành, về sau anh ấy nhìn con sẽ nhớ đến tôi…”

Sau đó là đủ các tiếng nói chen chúc:

“Thiệu Lâm, anh nghĩ là anh yêu em”.

“Tôi cá rằng cô không ác độc bằng tôi…”.

“Tâm sự của anh chỉ có một, đó là phải làm thế nào mới có thể khiến em mãi mãi bên anh, không bao giờ rời xa, sau đó như cha mẹ, làm lễ kỉ niệm mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm thậm chí là sáu mươi, bảy mươi năm!”

“Phụ nữ trong hào môn có ai chẳng vậy, lâu rồi thành quen… làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ…”.

“Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!... Chúng ta ai đau khổ, ai vui vẻ còn chưa chắc chắn đâu”.

Cuối cùng những giọng nói đó dần biến mất, một giọng nói trầm thấp khác càng lúc càng rõ ràng:

“Chúng ta đến Cửu Trại Câu, ở đó phong cảnh rất đẹp, còn đến cả Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc, đến Tây Song Bản Nạp, đến Tây Tạng ngắm tuyết, đến Mông Cổ xem thảo nguyên…”

Tim Chu Thiến đau đớn, đầu như bị búa bổ, cô chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, đất trời tăm tối, rốt cuộc không nhịn được mà ngã khuỵu xuống đất, đau khổ khóc òa.