Con dâu nhà giàu - Chương 102 + 103 + 104

Chương 102: Cảnh giác

(Bởi vì bên Tàu chỉ có ta – ngươi, hơn nữa phân bậc tuổi tác để edit sát sao với đứa lu bù nhiều việc như tớ thì là không thể, vì thế với các nhân vật là bạn học cùng lớp Chu Thiến sẽ xưng hô là mình- cậu ngang hàng nhé. Tớ không có nhớ đc ai bao nhiêu tuổi đâu)

Bởi vì sau đó mọi người đều thực hành cùng nhau nên tổ sáu người của Chu Thiến cũng dần thân thiết. Chỉ là Trương Bân và Tiểu Mạt như đôi oan gia lúc nào cũng cãi nhau. Nhưng mỗi khi Chu Thiến nhìn bọn họ lại luôn có cảm giác thật khác lạ.

Trong sáu người này, Trương Bân hai mươi lăm tuổi, Vương Vĩ và Lưu Văn Chí đều hai mươi mốt, con ngựa cao to Vương Lâm nhỏ tuổi nhất, mới hai mươi. Tuổi Chu Thiến cũng là lớn nhất, khi cô nói tuổi của mình, ngoài Tiểu Mạt, bốn người còn lại đều giật mình. Vương Vĩ có chút thất vọng:

- Mình còn nghĩ là cũng bằng tuổi bọn mình.

Trong lòng Chu Thiến ai oán, cô vốn bằng tuổi bọn họ mà, giờ lại thành chị cả…

Tiểu Mạt ở bên khẽ an ủi:

- Nhưng giờ cậu xinh đẹp thế này, lần làm ăn này cũng không lỗ.

Chu Thiến dở khóc dở cười.

Hôm nay mọi người cùng hẹn ăn cơm.

Sáu người bọn họ thường cùng đi ăn cơm, Lý San cũng hay tham gia chỉ có Triệu Viện Viện thì rất hiếm khi tham gia cùng.

Vẫn là con phố nhỏ kia. Bởi vì đến sớm nên tìm được một cửa hàng ổn, thêm Lý San là bảy người, chiếm một cái bàn lớn.

Lúc mới đầu cùng ăn cơm, đám con trai luôn muốn trả tiền cho con gái, đại khái là thấy đi ăn cùng nhau mà để con gái trả tiền thì rất mất mặt. Sau này Chu Thiến kiên quyết từ chối. Chu Thiến nói:

- Một năm này chúng ta chắc hẳn sẽ đi ăn cùng nhau rất nhiều, không thể lúc nào cũng bắt mọi người mời được. Mọi người không ngại nhưng mình cũng ngại. Chúng mình không phải là người không biết xấu hổ, về sau sẽ không dám đi với mọi người nữa.

Cánh con trai thấy hai cô kiên quyết như vậy thì cũng không kiên trì.

Nhiều người cùng ăn vừa tiết kiệm lại vừa vui. Trong lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người bàn tán chuyện rất vui vẻ. Tiểu Mạt nói:

- Gần đây không thấy Triệu Viện Viện nhỉ.

Lý San lau đũa bát rồi nói:

- Từ sau khi phân tổ cô ấy ít đi cùng bọn mình hẳn. Chắc là có bạn mới rồi.

Lưu Văn Chí thấy Lý San lau đũa thì đưa đôi đũa trong tay qua, cười tủm tỉm nói:

- Lau giúp mình đi.

Tiểu Mạt nói:

- Lưu Văn Chí, cậu quá lười rồi, tự mình không lau được sao? Sao lại coi Lý San như nha hoàn thế.

Trương Bân ở bên xen vào:

- Người ta không bảo cô lau, cô lắm miệng cái gì. Lý San còn chưa nói thì cô đã xù lông rồi

Lưu Văn Chí thích Lý San, Trương Bân sớm đã phát hiện. Giờ Lưu Văn Chí chẳng qua là đang tìm cơ hội gần gũi với Lý San mà thôi.

Tiểu Mạt lườm anh nói:

- Trương Bân, ngày nào anh không gây phiền phức với tôi thì không thoải mái à. Tôi ở đây nói chuyện anh cũng xen miệng vào làm gì. Cái gì là xù lông? Anh đừng tưởng tôi không biết anh mắng tôi là gà mái.

Bên kia, Chu Thiến, Vương Lâm, Vương Vĩ phì cười. Trương Bân nhìn cô bưng miệng cười như đang chỉ: “Thì ra cô tự mình hiểu lấy”. Tiểu Mạt lại bắt đầu nhướng mày. Lý San vốn hiền lành vội hòa giải:

- Được rồi, mọi người đừng ầm ĩ nữa cho tôi nhờ, chẳng phải là lau đôi đũa sao? Đến lấy đi này.

Cô vươn tay đưa cho Lưu Văn Chí, Lưu Văn Chí cười cầm lấy, không quên lấy lòng:

- Lý San thật hiền lành.

Lý San không khỏi đỏ bừng mặt. Lúc này Tiểu Mạt cũng nhìn ra, phì cười một tiếng. Trương Bân khẽ nói thầm vào tai cô:

- Giờ mới nhìn ra, ngốc quá đi!

Tiểu Mạt nổi trận lôi đình, xem ra muốn đánh người đến nơi, Chu Thiến vội đè cô lại, cười nói với Trương Bân:

- Trương Bân, sao cậu lại thế, nói chuyện với mọi người đều tốt sao cứ trêu chọc Tiểu Mạt hoài.

Lưu Văn Chí là người thích ồn ào nhưng bởi vì vừa được Trương Bân giúp nên không nói gì chỉ nhìn Trương Bân cười ái muội.

Vương Lâm, Vương Vĩ cũng hứng thú nhìn Trương Bân, Trương Bân lại nhàn nhã uống trà không nói gì.

Tiểu Mạt nổi giận đùng đùng tiếp lời:

- Đúng thế, sao cứ phải trêu tôi? Chẳng phải chỉ gọi anh là gậy tre thôi sao? Có cần phải thế không? Quá nhỏ mọn!

Trương Bân bưng chén trà, khóe môi khẽ cười làm như không nghe thấy cô nói gì.

Chu Thiến tỏ vẻ bất đắc dĩ bưng trán. Cô gái này tâm tư còn không thông suốt sao! Cũng được, Trương Bân có vẻ rất thần bí, không biết rõ về anh ta, nếu Tiểu Mạt không hiểu thì không nên nhắc nhở cô ấy. Dù sao giờ quan trọng nhất là việc học rồi thi vào công ty.

Nghĩ vậy, Chu Thiến chuyển đề tài, trở về chuyện khi nãy:

- Đúng là đã lâu rồi chưa đi cùng Triệu Viện Viện.

Trương Bân như vô tình mà liếc nhìn cô một cái rồi nói:

- Ba người cùng tổ với Triệu Viện Viện có một người rất thân với tôi, nghe cậu ta nói, Triệu Viện Viện hình như… Anh đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Mạt lập tức quên ân oán khi nãy, vội hỏi:

- Hình như cái gì?

Trương Bân nhìn cô, cười cười, tiếp tục nói:

- Hình như Triệu Viện Viện quá đa nghi, người khác đưa ý kiến, tuy ngoài mặt đồng ý nhưng thực tế vẫn làm theo suy nghĩ của mình cho nên quan hệ với người trong tổ cũng không tốt.

Lý San ngạc nhiên nói:

- Vì sao thế? Có người chỉ lỗi sai cho mình chẳng phải tốt hơn sao?

Lúc này đồ ăn bưng lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Chu Thiến và Tiểu Mạt nhìn nhau, cùng nghĩ đến chuyện lần trước Chu Thiến góp ý với cô ấy. Chu Thiến nghĩ chắc lần đó thi được giáo viên khen vẽ đẹp thì chắc chắn nghĩ rằng mình là đúng. Cô ấy sẽ không cho rằng mình cố ý hại cô ấy chứ? Nghĩ vậy, trong lòng Chu Thiến không thoải mái. Cho đến giờ cô đều cho rằng mình không làm gì xấu, mình chỉ là có ý tốt, không muốn cô ấy quá vất vả mà thôi, không ngờ lại bị hiểu lầm.

Cô đột nhiên lại nhớ tới chuyện Trương Bân bị tráo dụng cụ nên hỏi:

- Nghe nói lần trước cậu đã thực tập làm trợ lý cho các thầy, vốn rất có cơ hội vào công ty nhưng ngày thi xét tuyển lại bị người tráo dụng cụ nên kết quả không tốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nói ra, mọi người đều dừng đũa, sáu cặp mắt đều nhìn Trương Bân. Thật ra mọi người đều rất tò mò chuyện này nhưng trước kia không thân nên không tiện mở miệng hỏi. Giờ Chu Thiến hỏi đến, ai nấy đều muốn biết để tránh mình sau này cũng bị như vậy.

Trương Bân bị ánh mắt mọi người bủa vây, cười khổ, buông đũa nói:

- Chuyện quá khứ mình không muốn nhắc lại. Tuy rằng không đồng ý với Triệu Viện Viện nhưng cũng có thể hiểu suy nghĩ của cô ấy. Nếu lúc đó mình cũng có tính cảnh giác cao như cô ấy thì giờ đã không ở đây. Nhưng cô ấy cũng hơi thái quá, ý tốt ý xấu đều không biết phân biệt… Nhưng mình nhắc nhở mọi người, lớp chúng ta có ba mươi tám người nhưng chỉ có mười lăm người được chọn. Người khác nghĩ gì chúng ta không biết. Không thể không đề phòng người khác, bất kể là quan hệ tốt đến đâu cũng không nên quá mức tin tưởng, tài liệu, dụng cụ học tập đều nên cẩn thận.

Anh thở dài, nhìn về phía trước:

- Vào công ty vừa có lương cao, phúc lợi tốt, còn có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, với chúng ta mà nói có khác nào một sự mê hoặc? Mọi người vẫn nên cẩn thận một chút đi!

Chương 103: Gặp lại Triệu Hi Tuấn

Lần kiểm tra thứ ba, tổ Chu Thiến sáu người đều được loại tốt, Lý San, Hồ Giai Giai cũng loại tốt nhưng tổ Triệu Viện Viện thì không ổn lắm. Có hai người chỉ vừa đủ qua, Triệu Viện Viện cũng được loại tốt. Kết quả, mấy học sinh nam đến tìm giáo viên nói là Triệu Viện Viện không chịu thảo luận cùng bọn họ, ảnh hưởng đến thành tích của bọn họ nên muốn đổi người.

Vấn đề là giờ đổi người nhưng không ai muốn cùng tổ với Triệu Viện Viện cả. Giáo viên khó xử, đành tìm gặp riêng Triệu Viện Viện, Triệu Viện Viện cũng sợ bị cô lập nên đồng ý về sau sẽ phối hợp, thường xuyên trao đổi ý kiến cùng tổ viên.

Mà từ sau tối đó, Triệu Hi Thành cũng không thấy xuất hiện nữa. Mỗi đêm quay về, Chu Thiến đều không nhịn được mà nhìn về góc tối đó, nhìn thấy chỗ đó có xe đậu thì sẽ bước nhanh hơn. Khi thấy nơi đó trống rỗng thì trong lòng lại có cảm giác mất mát.

Tiểu Mạt phân tích cảm xúc mâu thuẫn này của cô:

- Lý trí nói cho cậu là tuyệt không được dây dưa cùng anh ta, phải nhanh chóng cắt đứng đoạn tình cảm này. Nhưng tình cảm của cậu lại không thể hoàn toàn quên anh ấy, cậu luôn không nhịn được mà nhớ đến anh ta. Cô gái à, không thể hoàn toàn tách lý trí và tình cảm ra được…

Cô vỗ vỗ bả vai Chu Thiến:

- Nhưng mà chúc mừng cậu, giờ lý trí chiếm thượng phong, cậu vẫn có hi vọng!

Chu Thiến nhướng mi nhìn cô, cô nhóc kia, chuyện của mình thì u u mê mê, chuyện của người khác thì lại rành mạch. Chẳng lẽ thực sự là người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê?

Lúc này, hai người đang đi làm ở quán bar. Giờ chính là lúc đông nhất. Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, không khí đậm mùi rượu. Góc nào cũng đông kín khách ngồi. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, người người nói cười, tiếng ly chạm nhau… Tất cả hòa một chỗ khiến không khí quán bar nóng hừng hực.

Hai người hiện giờ được rảnh rỗi nên đứng ở chỗ sang nói chuyện phiếm.

Tiểu Mạt tiếp tục nói:

- Mình nhớ trên một quyển sách có nói, muốn quên một người thì tốt nhất là yêu một người khác. Thiệu Lâm, nếu giờ cậu lại yêu thì sẽ yêu người thế nào nhỉ?

Chu Thiến lắc đầu:

- Nếu là để quên một người mà yêu một người thì chẳng phải quá bất công với người mới đó? Hơn nữa, giờ mình làm gì có tâm tình nào mà yêu ai. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là học giỏi, thi vào công ty, về phần yêu đương gì gì đó chẳng quá quan trọng. Hơn nữa chuyện này cũng rất phiền toái, không có tỉ lệ thành công nhất định, rất hao phí tâm sức. Hơn nữa mình còn chưa li hôn, lấy thân phận là vợ người khác mà đi yêu ai thì chẳng phải là quá thiếu đạo đức sao?

- Giờ không phải chỉ là nói thôi sao? Hơn nữa nếu hai người li hôn, chẳng lẽ cậu không yêu ai nữa? Mình chỉ muốn biết sau này cậu sẽ tìm người như thế nào thôi.

Chu Thiến nghĩ nghĩ nói:

- Mình mong có thể tìm một người bình thường một chút, có thu nhập ổn định, toàn tâm toàn ý với mình, coi trọng gia đình, coi trọng tâm hồn mình.

Tiểu Mạt không nói gì, trong lòng lại nghĩ, đó chẳng phải là người hoàn toàn khác với Triệu Hi Thành? Đây là ý gì?

Đang nói thì ở bàn bên cạnh có khách ra dấu hiệu. Chu Thiến nhìn nói:

- Bên kia có khách gọi, mình qua xem sao.

Chu Thiến đi tới, khách yêu cầu thêm một chai rượu. Chu Thiến đến quầy bar lấy rượu, đặt vào khay, vừa xoay người lại đụng phải một vòm ngực cứng rắn. Chu Thiến vội đỡ chai rượu, luôn miệng xin lỗi. Bên tai lại truyền đến tiếng cười quen thuộc. Chu Thiến ngẩng đầu thì thấy một đôi mắt phượng sáng bừng đang nhìn mình. Lúc này, đôi mắt đẹp đang mỉm cười nhìn cô.

Chẳng phải chính là Triệu Hi Tuấn!

- Hi Tuấn!

Chu Thiến vừa mừng vừa sợ:

- Em cố ý tới tìm chị sao? Sao biết chị ở đây?

- Là anh nói cho em. Hôm nay tới tìm chị là có việc vui muốn nói với chị.

Chu Thiến cười:

- Được, em ngồi trước đi, chị đưa rượu cho khách rồi tới tìm em

Triệu Hi Tuấn duỗi chân, ngồi ở bên quầy bar nhìn cô cười nói:

- Được, không vội, em chờ chị.

Chu Thiến đưa rượu cho khách rồi tìm Tiểu Mạt trước, nói chuyện này cho cô. Tiểu Mạt thường xuyên nhắc đến Hi Tuấn, nếu lần này Hi Tuấn đến mà không nói thì khi về phiền muốn chết mất.

Tiểu Mạt biết đương nhiên rất vui mừng, sung sướng đi theo Chu Thiến đến gặp Triệu Hi Tuấn.

Triệu Hi Tuấn ngồi trước quầy bar, cả người mặc quần áo bình thường màu đen, tóc dài buộc gọn sau đầu, đội mũi đen lụp sụp che kín mặt. Lúc này, ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm chiếc ly thủy tinh chân dài. Dưới ánh đèn quầy bar, chất lỏng trong ly rực rỡ. Anh nhìn chất lỏng mà khẽ cười, khiến người ta có cảm giác thật thần bí, cao nhã.

- Đúng là Hi Tuấn…

Tiểu Mạt nhìn anh cảm thán:

- Bất kể là góc độ nào cũng thật đẹp trai…

Lúc này, có một cô gái mặc đồ hở hang đi đến bên anh, bàn tay móng sơn đỏ choét vuốt lên bờ vai anh. Cảnh này tuy bọn họ nhìn đã quen nhưng nếu là Hi Tuấn thì lại cảm thấy khó chịu.

Sau đó Hi Tuấn không quay đầu, chỉ khẽ nghiêng người nói gì đó, cô gái kia như ăn phải ruồi mà phẫn nộ rời đi. Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đi tới:

- Hi Tuấn, đây là bạn chị, Tiểu Mạt, lần trước đã gặp rồi đó.

Triệu Hi Tuấn cười chào hỏi:

- Hi!

Không bất ngờ, mặt Tiểu Mạt đỏ bừng lên.

Chu Thiến kéo Tiểu Mạt đang trợn mắt há mồm ngồi xuống, sau đó tò mò hỏi Hi Tuấn:

- Hi Tuấn, vừa rồi em nói gì với cô gái kia mà mặt cô ta nhìn kinh vậy?

Triệu Hi Tuấn nhìn cô, nhíu mày nói:

- Em bảo cô ta là em đang đợi bạn trai.

Sau đó nháy mắt nhìn cô.

Chu Thiến im lặng một hồi mới nói:

- Hi Tuấn, em quá giỏi!

Bên kia, Tiểu Mạt đang cười lăn lộn. Chu Thiến chờ Tiểu Mạt bình thường lại mới hỏi tiếp:

- Em không phải bảo có chuyện vui sao? Là chuyện gì?

Triệu Hi Tuấn hơi nâng vành mũ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình, lúc này khuôn mặt anh tràn ngập ý cười:

- Em ký hợp đồng với một công ty quản lý, có phải là việc vui không?

Chu Thiến bảo bartender cho hai ly rượu. Một đưa Tiểu Mạt, sau đó quay đầu nói với Hi Tuấn:

- Cuối cùng em có thể theo đuổi giấc mơ của mình, đó là việc rất đáng mừng, đáng để uống một ly.

Tiểu Mạt cuối cùng cũng vượt qua được tâm lý ngượng ngùng, nâng ly rượu nói:

- Nào, cụng ly vì tương lai đại minh tinh của Hi Tuấn nào!

Chương 104: Tình hình gần đây của Hi Tuấn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ầm ĩ, mùi rượu càng lúc càng nồng. Mọi người dưới tác dụng của rượu đều trở nên điên cuồng. Có người bắt đầu cao giọng ồn ào, có người không kiêng nể gì cười lớn, có người còn ôm ấp tình nhân mà đùa cợt.

Triệu Hi Tuấn nhíu mày nhìn cảnh khó coi này:

- Chị dâu, sao lại làm việc ở chỗ phức tạp này? Khi anh nói cho em biết… em thật không tin vào tai mình, càng không thể tin được rằng anh cũng để mặc chị làm

Chu Thiến nhấp một ngụm rượu nhỏ, buông chén xuống rồi nói:

- Việc buổi tối cũng không dễ tìm, dù có tiền công cũng thấp. Nhưng em yên tâm, anh em đã nói với ông chủ ở đây, sẽ để ý bọn chị, không sao đâu.

Lúc này Triệu Hi Tuấn mới cười:

- Em bảo mà, sao anh mặc kệ chị được.

Đang nói lại có khách vẫy tay yêu cầu, Tiểu Mạt đứng lên nói:

- Hai người nói chuyện đi, mình đi xem sao?

Nói xong đi về phía vị khách kia.

Tiểu Mạt đi rồi, Chu Thiến nói:

- Nhưng bọn chị cũng không làm ở đây lâu, cũng chỉ khoảng nửa năm thôi. Nửa năm này kiếm chút tiền tích lũy. Đến lúc bọn chị thực tập nghe nói cũng có lương, đến lúc đó chắc cũng đủ dùng.

Triệu Hi Tuấn nhìn cô dưới ánh đèn, đôi mắt cô có vẻ cứng rắn, trong lòng anh không khỏi cảm thán. Cô đã không còn là dây leo phụ thuộc vào người khác nữa rồi. Giờ cô như một ngọn núi đón gió mà đứng, dẻo dai như hoa cúc dại, không còn vẻ nhu nhược nhưng lại có một phong tư mê người. Cũng không biết như thế nào, nhìn cô như vậy, trong lòng anh có cảm giác chua xót.

Anh thấp giọng nói:

- Ai có thể ngờ, thiên kim Tống gia, con dâu trưởng Triệu gia lại nói được những lời như vậy…

Chu Thiến lơ đễnh cười cười:

- Thiên kim Tống gia, con dâu trưởng Triệu gia, chẳng qua đó chỉ là hào quang trong mắt người khác, không có tiền tài chống đỡ thì cũng chỉ là người thường. Hi Tuấn, em đừng lo lắng cho chị. Không có hào quang đó chị sống càng tự do. Mà nói lại, em kí hợp đồng này cha em không phản đối sao?

Cô có thể tưởng tượng vẻ mặt của Triệu lão gia tử, nhất định là thần sắc khiến mọi người sợ run. Triệu Hi Tuấn nhẹ nhàng nói:

- Em đã rời khỏi Triệu gia…

Nói xong, vô thức sờ lên mặt:

- Cha biết quyết định này thì không nói nhiều, tát em một cái rồi nổi cơn lôi đình đuổi em đi… Lão gia tử này, lớn tuổi vậy rồi mà ra tay vẫn nặng như vậy, giờ vẫn có cảm giác đau…

Dưới vành mũ, mi mắt anh buông xuống, lông mi dày nhưng không dấu được sự ảm đạm trong mắt.

Chu Thiến biết tuy anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng anh vốn là thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, giờ đột nhiên mất đi gia đình làm chỗ dựa chắc hẳn rất bàng hoàng. Ánh mắt cô trở nên rất nhu hòa, dịu dàng nói:

- Cha em chẳng qua là nổi giận, nhất thời không chấp nhận thôi, chờ sau này ông thấy được thành tựu của em nhất định sẽ thay đổi định kiến, đồng ý với em.

Triệu Hi Tuấn nhướng mắt, hai mắt rạng rỡ, khuôn mặt như có ánh sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng. Anh hơi hơi cười, nhẹ nhàng nói:

- Chị dâu, vẫn luôn là chị có thể trấn an được sự lo lắng của em, cảm ơn chị vẫn luôn ủng hộ em…

Chu Thiến cười:

- Giờ chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Em hãy cố gắng làm siêu sao, chị cố gắng thành stylist nổi tiếng.

Triệu Hi Tuấn gật đầu, nụ cười càng lúc càng sáng rỡ:

- Được, đến lúc đó em sẽ mời chị làm stylist cho em, lúc em nhận giải thưởng nhất định sẽ nói: “Cảm ơn stylist của tôi, cô Tống Thiệu Lâm!”

- Ha ha…

Chu Thiến bật cười, nụ cười như hoa xuân diễm lệ. Triệu Hi Tuấn như không phòng bị trước, trong lòng đột nhiên có sự vui sướng, ấm áp tràn đầy.

- Đúng rồi, giờ em ở đâu? Ở công ty có quen không?

- Công ty sắp xếp cho em ở trong kí túc xá, rất tiện. Cũng đang bàn kế hoạch ra đĩa hát cho em, giờ đang huấn luyện rất chặt chẽ.

Chính vì còn chưa nổi tiếng nên nhà trọ rất bé, đồ dùng đều cũ. Còn cả quần áo thì đều phải tự mua, phòng tự dọn, tối đói phải tự nấu, nếu không làm thì đành phải ra ngoài ăn. Tóm lại đều phải tự mình làm, không ai giúp được, cũng không có ai hầu hạ cậu, thật sự … không quen cho lắm…

Ở trong công ty, anh vẫn là người mới, bởi vì được công ty coi trọng, cho nên bị những người mới khác xa lánh. Còn các sư ca, sư tỷ đã nổi tiếng đâu coi anh ra gì. Thầy giáo huấn luyện cũng mắng anh tơi bời. Anh không còn là nhị công tử Triệu gia được người người hầu hạ nữa. Giờ anh chỉ là người mới Triệu Hi Tuấn không được người nể trọng.

Nhưng chuyện này cậu cũng sẽ không nói cho cô gái tươi cười trước mặt này. Cô nói rất đúng, mất đi ánh sáng kia, bọn họ đều là người bình thường nhưng anh không muốn để cô thấy sự chật vật của mình. Anh chỉ mong cô nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ của anh. Cho nên anh chỉ lẳng lặng cười, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.

Chu Thiến nhờ người phục vụ lấy giấy bút, nói với Hi Tuấn:

- Em viết địa chỉ cho chị, sau này chị tìm em.

Sau đó mở to mắt chờ đợi cậu.

Triệu Hi Tuấn đành phải đầu hàng dưới đôi mắt trong suốt này của cô, bất đắc dĩ nói địa chỉ của mình. Cho dù anh thực sự không muốn cho cô biết, giờ anh đang ở nơi chật hẹp, không có người hầu kẻ hạ như khi còn ở Triệu gia.

Không lâu sau, Tiểu Mạt làm xong lại gia nhập câu chuyện, ba người cùng hàn huyên. Chu Thiến kể chuyện ở trường cùng với cách phân tổ của giáo viên khi thực hành. Tiểu Mạt thì hào hứng kể chuyện cạnh tranh ở trường, sự đào thải tàn khốc và sự hãm hại của bạn học. Triệu Hi Tuấn nghe mà mở to mắt, rất lấy làm lạ. Không nghĩ đến ở trường dạy làm stylist cũng có chuyện này.

Mãi đến khi quán bar đóng cửa, ba người mới lưu luyến mà chia tay. Trước khi chia tay, Chu Thiến cười hỏi Hi Tuấn chuyện kinh tế thế nào?

Triệu Hi Tuấn im lặng một hồi rồi mới đáp:

- Ngay hôm sau em đi, tất cả tài khoản ngân hàng đều đóng băng. Nhưng cũng may trước đó em có cổ phần ở quan bar kia, hơn nữa ở công ty cũng có tiền lương, tạm thời thì không thành vấn đề. Chị dâu, đúng như chị nói đó, bất kể em làm gì cũng đều phải trả giá. Cho nên em đã chuẩn bị tư tưởng tốt, chị đừng lo lắng.

Chu Thiến gật gật đầu nói:

- Cuộc sống có gì khó khăn, em cứ nói với chị, có lẽ chị không giúp được gì nhưng cũng có thể nghĩ cách cùng em.

Cô thoáng dừng rồi tiếp:

- Hi Tuấn, tuy rằng giờ chị không phải là chị dâu em nữa nhưng thế nào thì chị vẫn là bạn em, cho nên đừng băn khoăn. Sau này gọi chị là Thiệu Lâm đi, đừng gọi chị dâu.

Một chiếc tắc xi đi qua, Triệu Hi Tuấn vẫy tay ngăn lại:

- Em đi đây, có chuyện gì gọi điện nhé!

Anh lên xe, vẫy tay qua cửa kính, sau đó taxi rời đi.

Tiểu Mạt nhìn bóng xe càng lúc càng xa nói:

- Còn có thể gọi taxi hẳn là sống không tệ…

Chu Thiến lại nghĩ, chỉ sợ Hi Tuấn lớn như vậy còn chưa đi xe bus bao giờ, thực sự không thể yêu cầu anh sống như bọn cô được.

Hai cô đi đến trạm chờ xe bus, vừa vặn đón chiếc xe cuối ngày. Chu Thiến và Tiểu Mạt ngồi ở chỗ gần cửa sổ. Chu Thiến nhìn qua cửa xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bên tai lại nghe Tiểu Mạt nói:

- Mình luôn cảm thấy Hi Tuấn có chút khác lạ.

Chu Thiến quay đầu, ngạc nhiên nói:

- Khác lạ? Có gì khác?

- Trước kia Hi Tuấn hăng hái, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cao quý như hoàng tử nhưng hôm nay cảm thấy cậu ấy tinh thần sa sút nhiều, ánh mắt cũng không còn khí thế bức người như trước.

- Thế sao?

Chu Thiến nhíu mày, cả tối cô đều để ý đến việc khác nên không chú ý:

- Chắc vì cậu ấy vừa rời gia đình.

Tiểu Mạt thở dài:

- Hi vọng là thế, cảm giác giờ Hi Tuấn dù đẹp trai nhưng thiếu đi hương vị trước kia.

Chu Thiến lặng yên, trong lòng lại vì những lời này của Tiểu Mạt mà có chút bất an.