Hái sao - Chương 28 - Phần 1

Chương 28: Người ta nhớ ở vùng nước biếc

Buổi tối, người gặp Gia Hàng không phải là Trác Thiệu Hoa, mà là ông Trác
Minh.

Dì giúp việc nhà họ Trác gọi điện vào di động của Gia Hàng, nói thủ trưởng
mời cô tới ăn cơm tối, đặc biệt dặn dò chỉ một mình cô thôi.

Gia Hàng hiểu quy tắc, chỉ nói với thím Đường rằng cô đi siêu thị, bữa tối
sẽ giải quyết ở ngoài.

- Hàng Hàng, tết nhất mà phải ăn cơm cháo đạm bạc với ông già này, con phải
chịu tủi thân rồi! - Ông Trác Minh ân cần mà thân thiết, khiến ý chí chiến đấu
của Gia Hàng dần dần tiêu tan.

- Con muốn ăn bữa cơm này lâu lắm rồi, mấy ngày hôm nay ăn nhiều dầu mỡ
quá. - Gia Hàng tinh nghịch nháy mắt, chỉ vào bát cháo trắng với dưa chuột muối
và gỏi sứa đơn giản trên bàn. Ông Trác Minh ngoại trừ giọng nói hơi nghèn nghẹt
ra, khí sắc vẫn tốt.

- Ha ha, đúng là đứa bé ngoan. Không biết sau này Phàm Phàm có ngoan như
con không đây? - Ông Trác Minh ăn một bát cháo, mồ hôi lấm tấm trên trán, trông
ông có vẻ hơi yếu.

- Nó là thằng nhóc xấu xa. - Giọng Gia Hàng thoáng chút tự hào.

Trên bàn ăn chỉ có cô và ông, bà Âu Xán không biết đã đi đâu. Ông đứng dậy
vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn nóng lau mặt:

- Đừng nói nữa, ta rất nhớ thằng nhóc đó. Nếu không phải bị cảm, tối nay ta
đã bảo con bế nó tới đây chơi rồi. Nó không nhớ ta đâu nhỉ?

Gia Hàng hơi ngẩn ra:

- Nó nhớ ai cũng chẳng nói, toàn để ở trong lòng.

Ông Trác Minh bật cười sảng khoái.

Ông không múc thêm cháo, gọi dì giúp việc mang trà lên. Dì ấy chỉ mang nước
sôi lên, nói là buổi chiều vừa uống thuốc, uống trà vào sẽ không tốt. Ông Trác
Minh cười cười, không phản đối.

- Bố mẹ con khỏe không? Ăn Tết ở đâu?

- Ở nhà chị hai, tối qua con và bố Phàm Phàm cũng tới đó ăn cơm, Phàm Phàm
nhận được hai bao lì xì to.

Mắt ông nheo lại:

- Con đang nhắc khéo ta là ông nội keo kiệt đó hả?

Gia Hàng cười:

- Con chẳng nói gì hết ạ!

Ông hừ một tiếng:

- Đã nói toẹt ra như thế mà còn chối. Biết rồi, phần của thằng nhóc không
thiếu được đâu. Nói ra thì lâu lắm rồi nhà họ Trác không phát bao lì xì rồi,
không biết dì giúp việc có tìm được không nữa.

- Ở siêu thị có bán ạ.

Ông trừng mắt:

- Con sốt ruột vậy cơ à?

- Không ạ, đợi một lát cũng chẳng sao.

- Thủ trưởng. - Một người lính cần vụ đứng bên ngoài nhà ăn, dáng đứng
thẳng tắp.

- Mang đến rồi? - Ông nghiêm trang ngước nhìn lên.

- Dạ!

- Hàng Hàng tới đây, ta có chuyện này muốn thỉnh giáo con. - Ông Trác Minh
đứng dậy, vẫy tay với cô.

Thỉnh giáo?
Gia Hàng không hiểu.

- Đừng tưởng
ta không biết con là thiên tài IT. - Ông nhướng mày đầy ẩn ý.

Trong thư
phòng dựng một màn chiếu lớn, anh lính cần vụ đã mở máy tính lên.

- Thủ
trưởng, cứ bắt đầu ạ?

- Ừ! - Ông
chỉ về sofa, bảo Gia Hàng ngồi xuống, sau đó bảo anh lính đóng cửa, ra ngoài.

Gia Hàng đầu
óc mù mịt, trên màn hình xuất hiện một phòng họp, có một hàng người ngồi quay
lưng lại phía họ. Cô nhìn ông dò hỏi.

Ông ra hiệu
cho cô đợi một lát.

Lại có mấy
người bước vào, Gia Hàng nhìn chằm chằm vào Trác Thiệu Hoa đi đầu tiên, mắt
trợn tròn, cảm giác da đầu đau nhói.

- Xin lỗi đã
để các vị đợi lâu. - Trác Thiệu Hoa đặt chiếc máy tính trong tay lên trên bàn,
gật đầu chào mọi người, giới thiệu mấy người đi cùng với anh, thì ra là mấy
chuyên gia an ninh mạng.

Những người
đang ngồi đứng dậy, vừa rồi nhìn thoáng qua nên không nhận ra, giờ Gia Hàng đã
nhìn thấy Chu Văn Cẩn trong số họ.

- Báo cáo
thủ trưởng, vụ án hoa diên vĩ xanh đã kết thúc rồi.

Trác Thiệu
Hoa gật đầu, bảo anh ta tiếp tục.

Chu Văn Cẩn
đi tới đầu bàn, sau lưng anh ta cũng có một màn hình lớn, trên đó là một biển
hoa diên vĩ xanh tràn ngập núi đồi.

- Ba năm
trước, hoa diên vĩ xanh đã từng xuất hiện trên mạng dưới hình thức đùa giỡn,
sau đó liền mai danh ẩn tích, cho tới tận mùa đông năm ngoái lại tái xuất. An
ninh mạng là một công trình vừa phức hợp vừa phức tạp, không thể đảm bảo không
bao giờ sai sót, cũng với đạo lí đó, cho dù là hacker tài giỏi tới mức nào,
cũng sẽ vẫn để lại dấu vết, chỉ là khó phát giác mà thôi. Tôi đã mất mười hai
ngày để phục hồi các file lịch sử tường lửa của các ngân hàng bị tấn công, tìm
ra được file ghi chép hoạt động đã bị kể tấn công xóa bỏ, khôi phục được gói dữ
liệu ban đầu. Tất cả mọi thông tin đều chỉ về cùng một nơi, cũng ăn khớp với
đối tượng mà tôi truy tìm năm xưa. Chúng ta đều đã đánh giá quá cao kẻ tấn
công, hoặc giả là cô ta quá trắng trợn, cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là
nơi an toàn nhất.

Tất cả mọi
người đều nín thở, chăm chú nhìn Chu Văn Cẩn.

Khóe miệng
anh ta nhếch lên một nụ cười mỉa mai, anh ta quay sang Trác Thiệu Hoa:

- Kẻ tấn
công lần này chính là phu nhân hiện giờ của Trác Thiệu Hoa. - Gia Hàng. Bà Gia
Hàng tốt nghiệp khoa máy tính trường Bắc Hàng, trong thời gian theo học ở
trường đã nổi danh vì sở trường tấn công các trang mạng của mình, điều này
chúng tôi cũng đã tìm những người có liên quan để chứng minh. Loài hoa bà Gia
yêu thích nhất là hoa diên vĩ xanh, bảo vệ màn hình của bà ta bao nhiêu năm nay
đều không thay đổi, vẫn lấy hình nền là hoa diên vĩ xanh.

Căn phòng
họp bỗng vang lên những tiếng hít sâu, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía
Trác Thiệu Hoa.

Anh cực kỳ
cực kỳ bình tĩnh, lông mày không nhíu lại dù chỉ một chút.

- Trung úy Chu, đồng chí có thể xác nhận Gia Hàng cũng chính là
hacker đã đùa giỡn ba năm trước?

- Theo suy
luận và phương thức hành động, thì có lẽ là đúng.

- Ý cậu là
cậu không thể chắc chắn được hai người này là một?

- Ba năm
trước, sức ảnh hưởng của chuyện kia không lớn, dấu vết cũng không thể tra lại
được, tôi… không thể, nhưng mỗi một hacker đều có một sở thích riêng, một khi đã
xác định hình đại diện của mình, thì sẽ không thay đổi.

- Cũng không
có ngoại lệ, đúng không? - Trác Thiệu Hoa hỏi.

Chu Văn Cẩn
trầm ngâm giây lát:

- Vâng!

Trác Thiệu
Hoa nhìn anh ta không chớp mắt trong vòng mười giây, sau đó đột ngột đưa mắt
nhìn mấy vị chuyên gia an ninh mạng, tiếp đó, mấy người họ cùng nhau vỗ tay.

- Trung úy Chu, chúc mừng cậu đã vượt qua đợt diễn tập tác chiến của
đội Kỳ binh mạng, biểu hiện của
cậu hết sức xuất sắc. - Trác Thiệu Hoa từ từ mở cặp, lấy chiếc máy tính xách
tay trong đó ra.

Cùng với
tiếng nhạc hiệu khởi động máy, màn hình dần sáng lên, một đóa hoa diên vĩ xanh
xuất hiện, rồi lại một đóa nữa… diễm lệ lóa mắt.

Chu Văn Cẩn
không thể che giấu nổi vẻ bàng hoàng trên gương mặt:

- Thủ
trưởng, tôi không hiểu lời anh nói lắm…

Trác Thiệu
Hoa mỉm cười nhạt, gật đầu với vị chuyên gia ngồi bên cạnh:

- Chuyện này
phải mời chuyên gia Tô đây giải thích một chút, anh ấy là người thực thi chính
của dự án, chúng tôi đều nghe theo sự chỉ huy của anh ấy!

Chuyên gia
Tô xua tay:

- Đâu có,
đâu có, thiếu tướng Trác quá lời rồi. Nếu Thiếu tướng Trác đã điểm binh, vậy
tôi cung kính không bằng tuân lệnh. - Anh ta đứng dậy, nhìn Chu Văn Cẩn rồi lại
nhìn những cán bộ của Bộ Công nghệ Thông tin. - Những bộ ngành mà từ trước tới
nay tin tặc thích khiêu khích là tài chính và quân sự, công tác bảo mật của các
ngành này tuy hết sức dày đặc, nhưng không thể tránh khỏi sơ hở, như trung úy
Chu đã nói, không ai có thể đảm bảo hoàn toàn không có sai sót. Trong quân sự
có cách nói trinh sát và phản trinh sát, cho nên chúng tôi nghĩ, phải chăng nên
mô phỏng một cuộc phản tấn công để kiểm tra năng lực ứng phó của các bộ ngành,
cũng để kiểm tra năng lực tác chiến của các nhân viên mới của đội Kỳ binh mạng. Chúng tôi liền thực hiện
một cuộc diễn tập quy mô nhỏ, lấy đối tượng là một số ngân hàng lớn. Thực tế
chứng minh, mạng lưới bảo mật của mấy ngân hàng lớn này chẳng kiên cố gì cho
cam, cố vấn an ninh của bọn họ cũng chẳng cao siêu, chúng tôi dễ dàng phát hiện
lỗ hổng bảo mật của họ. Để cuộc diễn tập được giống hệt như thật, chúng tôi đã
mượn máy tính của Trác phu nhân để thao tác. Những việc khác, không cần phải
nói tới nữa, mọi người đều là người trong ngành cả. Trung úy Chu thực sự là
người xuất sắc của đội Kỳ binh mạng,
thật đáng chúc mừng!

Vẻ mặt
chuyên gia Tô lộ vẻ tán thưởng.

Chu Văn Cẩn
chỉ cảm thấy mình như đang giẫm lên một tấm thảm bông, không có chút cảm giác
chân thực nào. Anh ta không ăn không ngủ để phục hồi dữ liệu, điên cuồng truy
tìm dấu vết trên mạng lưới mênh mông, sau khi phát hiện, anh ta day dứt, mâu
thuẫn, đau khổ… kết quả, lại chỉ là một trận diễn tập!

Như vậy, Heo
không phải là hacker?

Như vậy, anh
ta không dồn được người đàn ông có nụ cười nhìn xa trông rộng kia trở nên hoảng
loạn.

Như vậy, Heo
sẽ không còn có cơ hội trở thành Heo của riêng anh ta nữa?

- Tại sao
lại dùng hoa diên vĩ xanh để xuất hiện? - Anh ta hỏi Trác Thiệu Hoa.

Người trả
lời vẫn là chuyên gia Tô:

- Ha, không
phải cậu đã từng nói sao, Trác phu nhân thích hoa diên vĩ xanh, chúng tôi linh
hoạt, sử dụng luôn.

Trên màn
hình lớn, gương mặt Chu Văn Cẩn rúm lại vì bàng hoàng.

Ông Trác
Minh ấn bàn phím, màn hình vụt tắt.

- Tất cả đều
hoàn toàn kín kẽ, rất hoàn mỹ, ý ta là lần diễn tập lần này. - Ông quay mặt về
phía Gia Hàng. - Con đánh giá thế nào?

Ánh mắt Gia
Hàng vẫn dừng lại trên màn hình, dường như vẫn còn đang chờ đợi diễn biến tiếp
theo:

- Đại thủ
trưởng…

- Chắc con
cảm động lắm nhỉ! - Ông Trác Minh nói chậm rãi, như đang nói ra từng từ một.

Cô ngước
lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của ông, cô bất giác đứng thẳng dậy.

- Sao lại
không cảm động cơ chứ? Như thế này, trò đùa của con ba năm về trước sẽ không
còn ai nhắc đến nữa, hoa diên vĩ xanh mà mọi người biết đến thực chất chính là
một hành động quân sự, dễ dàng biến bã rượu thành tinh túy. Thiệu Hoa con trai
ta, về điểm này ta không thể không tự hào mà nói rằng, nó hết sức có tài năng
quân sự, hiểu mưu kế, giỏi sắc lược.

Gia Hàng
hoảng loạn quay mặt đi:

- Sao bố
biết…

- Sao ta
biết hoa diên vĩ xanh ba năm trước là con chứ gì? Sao ta biết vị trung úy Chu
đó là người yêu của con thời Đại học? Sao ta biết lần diễn tập quân sự khiến
Thiệu Hoa lao tâm khổ tứ này thực ra là muốn bảo vệ con? Hàng Hàng, con quên
ngoài việc là ông nội Phàm Phàm ra, ta còn là ai sao?

Mặt Gia Hàng
trắng bệch như tờ giấy.

- Con nói
cho ta biết, Thiệu Hoa bây giờ có còn là một người lính hay không? - Ông chắp
tay sau lưng, đi vòng quanh phòng, không hẳn là ông đang tức giận, nhưng khí
chất uy hiếp người khác kia, lại khiến Gia Hàng không rét mà run.

- Thiệu Hoa
trước đây, không hẳn là ưu tú nhất, nhưng ít nhất nó còn lạnh lùng, tỉnh táo,
mỗi giây mỗi phút nó đều biết mình đang làm cái gì. Còn bây giờ? - Ông dừng
lại, lạnh lùng nhìn Gia Hàng. - Quân nhân thì phải có quân lệnh và kỉ luật, nó
đã hoàn toàn quên sạch. Nó lấy việc công mưu việc riêng, cố tình trái luật, nó
đã hoàn toàn mờ mắt vì con, hoàn toàn bị cái gọi là tình yêu làm cho mê muội.
Nó thông minh không để cho người ta nắm thóp, nhưng ta là cha nó, ta nhìn thấy
rất rõ. Gia Hàng, đầu tiên là con chưa cưới đã có thai, nó hứng chịu hậu quả bị
kỉ luật, kết hôn với con, ta cũng âm thầm thừa nhận. Bây giờ lại xảy ra chuyện
này. Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Một vị thiếu tướng như
vậy, còn đáng để người khác tôn trọng, tín nhiệm, xem trọng nữa hay không? Nghề
nghiệp và tài năng quân sự của nó sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt, nó đã đánh
mất chính bản thân mình.

Ông từ từ
nhắm mắt lại:

- Hàng Hàng,
con có thể cảm nhận được nỗi đau của người làm cha như ta không?

Gia Hàng
thật muốn nói đại thủ trưởng đã quá coi trọng cô rồi, hồng nhan họa thủy ít
nhất cũng phải có một chút điều kiện, cô một là không nhan sắc, hai không tài
nghệ, nhưng… Cô lại không đủ sức nói như vậy, thủ trưởng hình như thật sự là vì
cô.

Vì cô mà
chịu kỉ luật, vì cô đánh mất nguyên tắc…

Mùa hè năm
Chu Văn Cẩn ra nước ngoài, tâm trạng cô suy sụp cùng cực. Trò chơi đã không còn
đủ chỗ cho cô phát tiết, thật sự mang theo tâm lí đùa giỡn, cô tấn công vài
trang mạng lớn. Cô chỉ khiến cho mấy trang web đó tê liệt vài giây, hoa diên vĩ
xanh vừa xuất hiện là lại khôi phục lại như cũ. Cô như một đứa trẻ con, chỉ
muốn đùa chơi vui vẻ, không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì. Cô tưởng rằng không ăn
cắp dữ liệu, trang web không bị tổn thất gì, thì chắc chắn sẽ không để lại hậu
quả gì.

Hết kỳ nghỉ
hè, cô cũng quên luôn chuyện này.

Hoa diên vĩ
xanh tái xuất giang hồ, cô đứng ở góc độ xem kịch vui, khinh thường hậu bối
không sáng tạo, cũng không suy nghĩ sâu xa hơn, cho tới khi Chu Văn Cẩn tới tìm
cô, ngầm ám chỉ đó là hành động của cô. Cô không hề hoảng sợ, chỉ cảm thấy lòng
lạnh giá. Hoa diên vĩ xanh là kỷ niệm chung của cô và anh ta, nhưng anh ta đã
phá hủy như thế.

Cô không
biết hoa diên vĩ xanh là ai, nhưng biết được một khi Chu Văn Cẩn đã mặc định
mục tiêu là cô, tất sẽ đổ tội.

Thì ra… Chu
Văn Cẩn không sai, nhưng vẫn đã đổ tội.

Ông Trác
Minh đau lòng tới mức nào, cô có thể hiểu được một chút, nhưng còn cô, ông có
thể hiểu được bao nhiêu?

- Đại thủ
trưởng, nếu ngài không phải là anh trai của bà Trác Dương, ngài có nói với con
những điều này không? - Câu này thật khó lọt tai, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.

Ông Trác
Minh thở dài:

- Ta già
rồi, nhưng chưa hồ đồ đến mức đem hết sai lầm của đời trước đổ lên đầu đời sau.
Chuyện tình cảm, được mất tùy duyên. Chuyện của Trác Dương và Án Nam Phi, hãy
để bọn họ tự giải quyết. Con bị liên đới tới chuyện này, ta cho rằng đó là sự
đùa bỡn của số phận.

- Ngài có
từng nghĩ rằng đó là do chị con khiến ông ta bày mưu, để thủ trưởng mắc bẫy? -
Cô hỏi đùa.

- Nếu thật
sự chị con muốn gài bẫy, thì người mắc bẫy nên là Án Nam Phi.

Gia Hàng
cười, đại thủ trưởng đúng là đại thủ trưởng, sẽ không bị những chuyện linh tinh
vụn vặt ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của mình, ánh mắt ông độc đáo mà chuẩn
xác.

- Đại thủ
trưởng, ngài muốn con phải làm thế nào?

Ông Trác
Minh thở dài, đi tới trước bàn làm việc, rút từ trong đó ra một cặp hồ sơ đưa
cho cô.

- Xin hãy
trả lại Thiệu Hoa trước đây cho ta!

Đại thủ
trưởng dùng từ “xin”, vẻ mặt lại nghiêm trang thế kia, cô muốn cười, khóe miệng
nhếch lên, rớt xuống hai hàng nước mắt.

Cuộc họp
diễn ra trong Bộ Công nghệ Thông tin, cuộc diễn tập kết thúc hoàn hảo, lãnh đạo
Vụ An ninh đề xuất tất cả những người tham gia lần này liên hoan một bữa.

Tối nay,
không có nhiệm vụ, không có áp lực, lại đúng dịp năm mới, thực sự là thả lỏng
đúng nghĩa, có mấy người gục ngay tại trận.

Chu Văn Cẩn
không chủ động đứng dậy mời rượu, khi người khác mời, anh ta chỉ nhấp môi một
chút. Khi buổi liên hoan kết thúc, anh ta là một trong số ít những người còn
tỉnh táo, trong đó cũng bao gồm cả Trác Thiệu Hoa.

- Con trai
tôi hư lắm, tôi mà đụng đến một tẹo rượu thôi là nó không cho tôi bế liền. -
Mặt anh ánh lên nét rạng rỡ của người làm bố.

- Vậy thì để
Trác phu nhân vất vả một tối vậy. - Vụ trưởng Vụ An ninh cầm lấy ly của anh,
định rót thêm rượu.

Trác Thiệu
Hoa khéo léo từ chối:

- Ban ngày
cô ấy đã vất vả lắm rồi, buổi tối nên đến lượt tôi trực.

- Thiếu
tướng Trác, phu nhân công tác ở đâu? - Không biết ai hỏi.

Trác Thiệu
Hoa dùng trà thay rượu, cười với mọi người:

- Xin mọi
người chú ý tới trò chơi quy mô lớn dành cho nữ giới Lệ nhân hành của công ty Trì Sánh sẽ ra mắt trong năm nay, đó
chính là tác phẩm của cô ấy.

- A, là trò
chơi dành cho nữ giới sao, đây đúng là đỉnh cao trong lĩnh vực trò chơi, người
thường không dám đụng đến đâu. - Có người đùa.

Mặt anh toát
lên vẻ dịu dàng:

- Cô ấy sẽ
không để mọi người phải thất vọng.

- Thật mong
chờ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3