Bình yên khi ta gặp nhau - Chương 15 phần 1

Chương 15

Tuy đấu tranh với ông già cổ hủ cứng đầu ở nhà là chuyện rất nhàm chán, nhưng vì cô ngốc có “mùi vị mới mẻ” kia, cũng …xem như là xứng đáng.

Giờ cơm tối.

Tần Tang và Vương Di, Tần Liễu cùng đứng đợi ở cửa, Tần Uy và Tần Dương lần lượt vào nhà. Vương Di bước đến đón lấy áo khoác của chồng, Tần Tang đang định nhận lấy túi công văn của Tần Dương thì anh lại cười và khoát tay, chỉ ra đằng sau.

Sau lưng anh là một chàng trai trẻ mặc áo gió màu đen, cười chào Vương Di: “Bác gái, cháu đến ăn ké cơm tối đây!”.

“Trình Hạo đến rồi à, chẳng trách mà hôm nay Tần Tang của bác cũng về”, Vương Di đẩy Tần Tang ra, chớp mắt chọc cô, Tần Tang lập tức bước đến, mỉn cười chào Trình Hạo.

Mọi người đều vào phòng khách, Tần Tang khoát tay Trình Hạo đi sau cùng, cô hạ giọng hỏi: “Sao anh đến đây?”.

“Vị hôn thê sắp chạy mất rồi, sao không đến thăm được?”, Trình Hạo hừ khẽ.

Tần Tang nhéo mạnh vào tay anh, xoay một vòng 360 độ. Trình Hạo đau đến chảy nước mắt, “Này… Bố em gọi anh tới đấy! Xì, Tiểu Tang Tang đáng yêu của anh, em tàn nhẫn đến mức này à? Cắm sừng anh chưa đủ hay sao còn định mưu sát chồng mình?”.

Tần Tang nhìn lưng bố mình, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, Tần Liễu đã ngồi yên vị, sôi nổi hét lên với họ: “Hai người không thể ăn xong hãy thân mật hai sao? Chị đói muốn chết rồi đây!”.

Vương Di và Tần Dương đều cười, Tần Uy lại sa sầm mặt, Tần Liễu thè lưỡi ra rồi ngoan ngoãn giả vờ làm thục nữ.

Ăn xong, Tần Tang và Trình Hạo cùng lên lầu trong ánh mắt và nụ cười của mọi người.

Vào phòng Tần Tang, Trình Hạo không còn phong độ mà lao thẳng lên giường, dang chân dang tay nằm thoải mái, “Nhà em ăn một bữa cơm thôi mà sao mệt muốn chết vậy? Chẳng trách em cứ sống ở bên ngoài. Này, anh nói, sau khi kết hôn chúng ta bớt về nhà em được không? Anh thì không tiêu hóa nổi bố em đâu!”.

Tần Tang phiền muộn ném gối đầu trên sofa lên gương mặt đẹp trai của anh ta, “Anh nói sẽ suy nghĩ, suy nghĩ tới đâu rồi?”.

Trình Hạo lười biếng lấy gối xuống, đặt ra sau gáy, quay sang nhìn Tần Tang, “Anh không đồng ý”.

Ánh mắt Tần Tang chuyển sang lạnh lẽo, bắn thẳng về phía nụ cười hì hì của anh ta,

Trình Hạo rùng mình, kéo chăn lên, “Tiểu Tang Tang, em chỉ có điểm này không tốt, chưa gì đã cau có y hết như ông bố tượng sáp kia của em vậy. Em không thể nũng nịu, nói vài câu ngon ngọt với anh được hay sao?”.

“Em sợ anh yêu em rồi thì càng không thể buông tay”.

“ọe…”, Trình Hạo làm động tác nôn ra, Tần Tang co chân, ngồi trên sofa không nói không rằng đợi màn biểu diễn của anh ta kết thúc.

“Chuyện này đối với anh không có lợi gì cả! Em nói anh cưới ai cũng như nhau, nhưng nếu cưới em thì rõ ràng có lợi hơn cho anh. Kết hôn rồi anh có nuôi gái bên ngoài em cũng không so đo với anh. Hơn nữa em lên được phòng khách xuống được nhà bếp, theo mắt nhìn của anh thì chắc cũng lên giường được…”, Trình Hạo vừa đứng đắn được một chút lại giở trò quậy phá.

Tần Tang lấy mũi chân đá vào giày anh ta, “Nói trọng tâm đi”.

“Trọng tâm chính là chuyện không có lợi thì anh không làm. Tại sao phải buông một người hàng thật giá thật như em mà vất vả đau khổ đi tìm người khác?”.

“Xem như anh giúp em đi”, Tần Tang thở dài, “Em cũng bó tay rồi. Trình Hạo, em gặp được tình yêu rồi”.

“Ôi trời, hay đấy, rất buồn cười”, Trình Hạo đưa hai tay ra gối sau gáy.

Ánh mắt Tần Tang rất nghiêm túc, “Anh toại nguyện cho em được không? Trình Hạo, em thực sự yêu anh ấy rồi”.

Trình Hạo ngớ người, ngoắc tay gọi cô. Tần Tang bước đến, ngồi xuống..

“Là người thế nào?”.

“Người rất tốt rất tốt. Em yêu anh ấy, rất yêu rất yêu”.

“Xí”, Trình Hạo bất mãn.

“Có lẽ anh cũng quen đấy, anh ấy tên Lý Vi Nhiên, chính là Lý Vi Nhiên của ‘Lương Thị’.”

“… Tang Tang, em đang đùa anh đấy à?”.

“… Ban đầu em cũng tưởng vậy, Nhưng là thật”.

Trình Hạo nhổm ngay dậy, “Tần Tang, em đừng mù quáng như vậy! Em và Lý Vi Nhiên? Em muốn hại chết cả ba chúng ta hay sao?! Vụ hợp tác giữa hai nhà chúng ta đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu vận hành rồi, lúc này em lại hồi hôn, nếu là người khác thì ông già nhà anh nhiều nhất cũng sẽ bỏ vụ hợp tác này. Nhưng cha của Lý Vi Nhiên đang đương chức, anh ta lại là một trong nhưng lãnh đạo cao cấp của Lương Thị, em bảo ông già nhà anh nghĩ về bố em thế nào?”.

“Em biết… Nhà anh chắc chắn sẽ nghĩ bố em và Lương Thị, cả bố của Lý Vi Nhiên bắt tay làm ăn, muốn nuốt gọn gia sản nhà anh”.

Trình Hạo hừ lạnh một tiếng, “Ai mà biết đồ chết tiệt là em có suy nghĩ đó không”.

“Thực ra lúc đó em cũng nghĩ đến chuyện này, nên cứ không dám nhận lời anh ấy”. Tần Tang thở dài, giọng càng lúc càng mềm đi, “Nhưng em không kìm lòng được. Trình Hạo, anh không hiểu cảm giác như có trăm móng vuốt đang cào cấu tim đâu, giống như…không nhận lời anh ấy sẽ chết”.

Trình Hạo nghe mà sởn da gà, bò dậy túm tóc, có vẻ bực bội, “Tang Tang, em có nghĩ là nếu em liều mạng, lúc đó anh ta… Thế này nhé, xuất phát từ góc độ của đàn ông, sự nghiệp và phụ nữ, không thể có cả hai thì thôi, cũng tuyệt đối không thể đối chọi nhau, em có hiểu không?”.

Tần Tang cười, gật đầu, “Hiểu chứ!”.

Trình Hạo tức muốn chết trước vẻ thản nhiên của cô.

“Em nghĩ rất kỹ rồi. Cho dù lúc đó Lý Vi Nhiên không cần em, em cũng sẽ không hối hận”, cô hơi cúi đầu. “Trình Hạo, cuộc đời mỗi người cũng nên điên cuồng một lần”.

Trình Hạo đã biết là khuyên cô cũng vô ích, im lặng hồi lâu rồi đứng dậy, “Nể tình một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, anh cho em một khuyến cáo hữu nghị nhé – chơi thì được, đừng bao giờ xem là thật”.

“Không được, em bắt buộc phải cho anh ấy danh phận”.

“Anh tổn thương thật đấy… Em vứt bỏ anh nơi đâu hả nương tử?”.

“Xì!”.

“Haizzz, đúng là kiếp trước anh nợ em”, Trình Hạo thu lại vẻ cợt nhả đùa bỡn, nghĩ ngợi rồi nói, “Đợi nửa năm nữa đi, đợi ông già nhà anh nhường ghế lại cho anh, vụ hợp tác đó cũng thành công rồi, thì anh sẽ đến chỗ ông già em từ hôn. Nhưng đến lúc đó em cũng phải khuyên nhủ ông già nhà em đấy, đừng cứ đẩy hết mọi việc lên đầu anh!”.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Tần Tang cười, ôm anh ta đầy cảm kích, “Trình Hạo, cám ơn anh!”.

“Bớt chiêu này đi! Giới thiệu cho anh hai mỹ nữ là được”, Trình Hạo đẩy tay cô ra, đứng lên chỉnh lại quần áo, “Anh đi đây. Đúng rồi…Hai hôm trước anh và cô CC ngôi sao đang ‘hot’ bị phóng viên chụp hình, ông già em còn tìm anh vì chuyện đó, lát nữa em đừng nói hớ nhé!”.

Tần Tang gật đầu, cũng đứng lên, khoát tay anh ta ra ngoài, tiễn anh ta về nhà.

Tần Uy đang ngồi trong thư phòng đợi Tần Tang, thấy cô vào, ông hiếm khi nở nụ cười như lúc này.

“Trình Hạo đi rồi à?”.

“Dạ”.

“Tần Tang, vẫn là con hiểu chuyện nhất”, Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống, “Trình Hạo hiện giờ vẫn chưa ổn định, nhưng sau này sẽ ổn”.

“Bố”, Tần Tang đêm nay bỗng rất muốn hỏi một vài chuyện cô luôn không dám hói, cũng không muốn hỏi.

Tần Uy gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.

“Mẹ… Ý con là mẹ ruột của con, nếu năm đó bà mở lời cầu xin bố vì bà mà từ bỏ tất cả, bố có đồng ý không?”.

“Làm gì có chuyện ‘nếu như’ nhiều như vậy. Đã là chuyện sớm an bài, có gì mà phải giả định”, Tần Uy nói gọn, mắt không hề ngước lên.

Nhưng Tần Tang lại chú ý thấy sự thay đổi rất nhỏ của ông- ngón tay ông cầm tách trà, vì vận sức mà đầu móng tay đã trắng bệch.

“Tình yêu đối với bố, có nghĩa là gì ạ?”, cô lại hỏi một câu. Tần Uy cuối cùng ngẩng đầu lên.

Ông buông tách trà xuống, hơi nhíu mày, là vẻ không vui mà cả nhà họ Tần đều biết. Nhưng người ông đang nhìn là Tần Tang, cô con gái hiểu biết nhất là không phải lo lắng nhất của ông.

“Bố từng nghĩ đó là tất cả. Về sau nhận ra, cũng không quan trọng lắm. Tần Tang, đợi khi con và Trình Hạo trải qua một vài chuyện rồi hai đứa sẽ tự hiểu thôi. Nên hiện giờ có những sóng gió nhỏ thì cũng đừng để tâm quá”, ông vẫn tưởng Tần Tang bị xúc động bởi những tin tức lăng nhăng ong bướm của Trình Hạo.

Tần Tang cười khẽ.

Tần Uy có một tích tắc thất thần – nụ cười của con gái khiến ông nhớ tới thiếu nữ mà mỗi đêm ông đều mơ gặp, mái tóc dài tung bay, nụ cười rạng rỡ.

Tiểu Thụ, bây giờ anh đã hiểu rồi, còn em?

Khi Sở Hạo Nhiên cười hì hì xuất hiện, tim An Tiểu Ly giật thót, đập thình thịch.

“Anh… anh đến làm gì?”, cô lắp bắp hỏi anh ta, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa văn phòng, Trần Ngộ Bạch đang ở trong đó.

Sở Hạo Nhiên cười tươi rói, hai tay chống lên bàn cô, “Em chẳng chịu nghe điện thoại của anh, nên anh đến thẳng đây chặn em. Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm được không?”.

“Ưm… Buổi trưa em có hẹn rồi”, An Tiểu Ly từ chối.

“Hẹn ai? Trần Ngộ Bạch?”, Sở Hạo Nhiên cao giọng. Tiểu Ly vội đứng lên bịt miệng anh ta. Anh ta cười, lùi lại, nhưng đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Em đến công ty anh làm việc đi! Anh cứ nghĩ là em ở cạnh Trần Ngộ Bạch là thấy khó chịu rồi”.

Anh ta nói rất thong thả ung dung, giọng không lớn không nhỏ, nhưng Tiểu Ly thì sợ hãi vô cùng, vội giằng ra khỏi tay anh ta, chụp lấy túi xách trên ghế lên, đẩy Sở Hạo Nhiên ra ngoài: “Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm… Đi thôi đi thôi…”

Trong thang máy có mấy đồng nghiệp trong công ty Tiểu Ly, thấy cô và Sở Hạo Nhiên bước vào thì ánh mắt đều toát lên vẻ tò mò.

Sở Hạo Nhiên lơ đãng liếc nhìn xung quanh, một tay đặt hờ lên vai An Tiểu Ly.

Đến đại sảnh phía dưới, hai người đứng trước cửa đợi xe của Sở Hạo Nhiên tới.

“Tiểu Ly, anh vẫn nói câu đó, anh sẽ đợi em”, Sở Hạo Nhiên bỗng thì thầm.

Tiểu Ly nãy giờ cứ phiền muộn chuyện lát nữa sẽ giải thích với Trần Ngộ Bạch thế nào khi không ăn trưa cùng anh, không theo kịp lời Sở Hạo Nhiên nói, “a” lên một tiếng đầy thắc mắc.

“Nếu em cứ kiên quyết rằng em và Trần Ngộ Bạch không có gì thì em đánh giá thấp IQ của anh quá”, Sở Hạo Nhiên nói đến đây thì khựng lại, quan sát kỹ vẻ mặt cô.

“Tiểu Ly, anh đợi em. Anh cho em thời gian, em cứ như bây giờ, ở cạnh Trần Ngộ Bạch, nhìn cho rõ anh ta là hạng người nào. Còn anh là người thế nào, em vẫn luôn biết rồi, có phải không?”, anh ta dịu dàng nói.

Lúc này có gió thoảng qua, nhẹ nhàng lay động tóc mái của Sở Hạo Nhiên, anh ta lặng lẽ nhìn cô gái trước mắt, không nói gì, nhưng lại hơi cả ngàn vạn lời nói.

“Được rồi, lên trên đi. Trần Ngộ Bạch là kẻ hẹp hòi, ngay cả tình địch dự bị là anh cũng sắp động tay động chân rồi. Anh không làm khó em, em cứ đi ăn trưa với anh ta đi”. Sở Hạo Nhiên bước ra ngoài một chút, góc độ rất chính xác nhìn ngay lên một khung cửa sổ nào đó, anh ta thân mật nhéo má cô, “Anh đi đây. Lần sau anh hẹn em ăn cơm, em đừng từ chối anh nữa nhé? Em xem, mấy hôm nay bị em từ chối mà ăn uống không ngon, anh gầy đi rồi này”.

Anh ta giả bộ tỏ ra tủi thân, An Tiểu Ly ngần ngừ rồi gật đầu.

Cái gật đầu ngoan ngoãn đó, trong mắt ai đó ở sau ô cửa sổ nào đó, vô cùng tàn nhẫn, không thể chấp nhận.

Vừa lên lầu, An Tiểu Ly cố kìm nén cảm xúc, vào trong văn phòng Trần Ngộ Bạch, hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.

Trần Ngộ Bạch vẫn chọn món như trước, nhưng từ đầu chí cuối không ngước lên nhìn cô.

Mua bữa trưa về rồi, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm

Trần Ngộ Bạch máy móc ăn miếng này rồi miếng khác, nhanh chóng giải quyết xong phần của mình. Lau tay xong, anh dựa vào ghế lặng lẽ ngắm cô ăn.

An Tiểu Ly bị anh nhìn kỳ quặc như vậy, mím đôi môi bóng mỡ, cười với anh, “Nhìn gì thế? Chưa nhìn thấy người đẹp à?”.

Trần Ngộ Bạch lại nở nụ cười trước câu nói đùa nhạt nhẽo đó, còn cười rất dịu dàng. An Tiểu Ly tưởng công lực của mình mạnh lắm, cũng cười theo rất đắc ý.

Trần Ngộ Bạch nhướng môi, hơi nghiêng người về phía trước, dực tay nâng cầm cô lên, “An Tiểu Ly, tiền em nợ anh, bắt đầu từ bây giờ, đã trả sạch”.

Tiểu Ly đờ người.

“Em không nợ anh gì nữa. Nếu em thực sự muốn ở cạnh Sở Hạo Nhiên thì, đi đi, anh không ngăn em”. Đôi mắt anh nóng bỏng như có thần, nghiêm túc nói với cô.

“Em từ chối anh ta rồi”, cô chống đũa xuống, lúng túng giải thích với Trần Ngộ Bạch, trong lòng không biết vì sao lại thấy rất bất an.

Trần Ngộ Bạch không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt buồn rầu.

Trái tim An Tiểu Ly, say rồi.

“Anh ta là bạn của Tang Tang, em từng yêu anh ấy lúc học đại học. Về sau Tang Tang… tóm lại bọn em đã chia tay. Lần trước lúc anh nhập viện, bọn em lại gặp nhau”, Tiểu Ly thành thực khai báo. Trần Ngộ Bạch vẫn tỏ ra lạnh lùng.

“Tại sao không nói sớm?”, anh hỏi mát mẻ.

An Tiểu Ly cũng to gan, nói thẳng: “Anh cũng có nói gì với em đâu? Mấy hôm nữa anh chuyển công tác phải không? Anh cũng chưa từng nói với em”. Cô cụp mắt xuống tỏ vẻ ấm ức, ăn một miếng cơm trứng chiên, lại lúng túng liếc trôm anh một cái.

Trần Ngộ Bạch lại im lặng, sau đó bất ngờ bùng nổ, kéo mạnh ngăn kéo bàn làm việc, rút một tờ giấy đập xuống trước mặt cô, hậm hực nhìn cô một cái rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.

Tiểu Ly liếc nhìn, là một tờ đơn chỉ thiếu mỗi chữ ký của cô, An Tiểu Ly- xin điều sang tổng bộ Lương Thị, chức vụ là – thư ký riêng của tổng giám đốc Trần.

Tờ đơn giọng điệu hống hách ngang ngược, toát lên vẻ kiêu căng thường có của Trần Ngộ Bạch. Tiểu Ly đọc mà nụ cười dần nở rộng.

Mấy hôm sau đó, Trần Ngộ Bạch phớt lờ cô, ngoài trao đổi việc công ra, anh không thèm nhìn cô lấy một cài. Bữa tối cũng không gọi cô đến nấu, bữa trưa thì một mình chạy đến nhà ăn công ty.

Mà một loạt hành động gần như trẻ con này của anh, Tiểu Ly lại cảm thấy thật sự là đáng yêu một cách kỳ cục.

Lão Nghiêm cuối cùng đã giải quyết xong đơn xin vào ký túc xá của cô, hôm đó vừa tan sở, Tiểu Ly đã theo anh ta hào hứng đi dọn nhà.

Tần Tang không ở nhà, chắc đi hẹn hò rồi. Hành lý mấy hôm trước đã dọn dẹp gần xong, chỉ cần thu dọn đồ dùng trong nhà tắm là được.

Trên đường đến ký túc, Tiểu Ly hào hứng hỏi Lão Nghiêm, cô ở đâu, bạn cùng phòng là ai.

“Không phải Lisa hả?”.

Lão Nghiêm đang lái xe lắc đầu, nhìn cô vẻ ý tứ sâu xa, cười hì hì, “Cô yên tâm, là phòng rất sang trọng, bạn cùng phòng cũng là hàng cao cấp”. Nói xong anh ta cảm thấy hình như mình hình dung không đúng lắm nên cười khan mấy tiếng để khỏa lấp.

Con đường trước mặt càng lúc càng quen thuộc, An Tiểu Ly ôm tia hy vọng cuối cùng: Có lẽ công ty phúc lợi tốt, tiểu khu này là một trong những khu ký túc xá?

Đến khi Lão Nghiêm dừng lại trước tòa nhà quen thuộc, bảng số nhà quen thuộc, Tiểu Ly đã hoàn toàn tỉnh ngộ: “Lão Nghiêm?”.

Lão Nghiêm giữ chặt hành lý của cô, nói gì cũng không chịu buông tay.

Cửa mở. Trần Ngộ Bạch mặc đồ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng, “Vào đi”. Anh nói vắn tắt.

Lão Nghiêm giao hành lý mà anh ta giữ chặt cho Trần Ngộ Bạch, “Tôi không vào, tổng giám đốc, ngài đón tiếp bạn cùng phòng nhé! À… ha ha…”. Anh ta cười mấy tiếng tự đắc nhưng bị hơi lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch làm đông cứng, gãi gãi đầu rồi lặng lẽ lùi ra.

Trần Ngộ Bạch dửng dưng nhìn theo bóng anh ta, đến khi không còn nhìn thấy. Anh rất tự nhiên quay sang nhìn An Tiểu Ly, cô đang học theo vẻ kiêu ngạo của Tần Tang, khoanh tay lạnh lùng, vẻ mặt lý trí và bình tĩnh, đợi Trần Ngộ Bạch đến cầu xin.

Nhưng anh chỉ lặng lẽ quay đi, mang theo hành lý của cô vào trong nhà.

Tiểu Ly đứng đợi tới mấy phút rồi bỏ cuộc, Tang Tang, thật không phải kiểu mà cô có thể học được.

Cô xoa xoa gương mặt căng cứng, tiu nghỉu vào trong.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Tần Tang ngồi cả buổi chiều trong quán cà phê gần Lương Thị, trò chuyện với Lý Vi Nhiên qua MSN. Gần tan sở, anh hỏi vu vơ một câu mới biết cô đợi rất lâu ở một nơi rất gần anh.

Anh dọn dẹp đồ đạc rồi vội vàng ra về, thấy Tần Tang thì bất chấp vẫn còn đang ở ngoài đường, ôm siết cô vào lòng hôn đắm đuối.

Tần Tang kiễng chân lên hôn anh, “Buổi tối nấu món ngon cho anh ăn nhé?”.

Lý Vi Nhiên nhướng mày, cúi xuống thì thầm chọc cô: “Ăn gì nào?” Anh phà hơi nóng vào vành tay nhạy cảm của cô, Tần Tang né tránh, đôi mắt lóe lên nụ cười, “Ăn gì cũng được…”

Lý Vi Nhiên thề rằng anh thật sự tưởng là Tần Tang đang đùa anh. Nhưng lúc anh thề thì hai người đã bán khỏa thân, Tần Tang bên dưới bị anh đè xuống, hô hấp khó khăn, gò má đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, lấp lánh ánh sáng cám dỗ dưới ánh đèn.

Tiểu Ly dọn đi quá gấp, trong nhà hơi bày bừa, Lý Vi Nhiên giúp dọn dẹp, cứ làm và đùa giỡn với nhau, không biết vì sao rồi quấn lại với nhau: “Tang Tang…”, anh chậm lại, khó nhọc rời cô ra, khép vạt áo cô lại, đứng lên định ra ngoài để bình tĩnh lại.

Anh quay đi nhưng tay bị kéo lại. Tần Tang giữ chặt cánh tay anh, cơ thể mềm mại như con rắn bám riết lấy anh.

Lý Vi Nhiên vô thức cúi xuống hôn cô, cô cởi từng nút áo sơ mi của anh, rồi dịch xuống, cởi thắt lưng của anh. Sau đó tay cô bị giữ chặt, “Tang Tang”, anh khàn giọng, “Em nghiêm túc thật chứ?”.

Tần Tang cười quyến rũ, chậm rãi gật đầu.

Lý Vi Nhiên thở gấp gáp, anh trân trọng cô, lúc nào cũng sợ làm cô đau, nên đến bước cuối cùng lúc nào cũng dừng lại. Nhưng cô hôm nay, khiến anh khó mà kháng cự.

Trần Ngộ Bạch nhốt mình trong thư phòng, không chút động tĩnh. An Tiểu Ly sau khi dọn dẹp đồ đạc xong mệt đến không muốn nấu cơm, gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Cô pha hai ly Cola Cao (một lại thức uống bổ sung năng lượng), rồi đến gõ cửa phòng anh.

Trần Ngộ Bạch rất trẻ con, giả bộ không có trong đó.

Tiểu Ly xông vào, làm mặt hề với anh, “Anh chàng hờn dỗi, ăn cơm thôi!”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3