Nửa Vòng Tròn - Chương 31 - 32

Chương 31: Khiêu khích

Hai người Triều Lộ và Chử Vân Hành đang thân mật với nhau một người dựa vào người kia tựa như kề vai nhau thì thầm, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, tiếp sau đó cửa mở, có người chào hỏi Hạ Nhụy Lan: "Nhụy Lan a, nhà cô đang có khách sao?... Không có chuyện gì, chính là giữa trưa gói chút mì hoành thánh (*) cũng không ăn hết, nên đưa đến cho các cô một chút..."

[(*) Mì hoành thánh: hay còn gọi là mì vằn thắn Món vằn thắn theo người Hoa du nhập vào Việt Nam vào khoảng thập kỷ 1930, biến đổi thành món mì vằn thắn không còn hoàn toàn giống với món ăn nguyên gốc Trung Hoa. Trong món mì vằn thắn tại Việt Nam có vằn thắn (sủi cảo) làm từ thịt nạc và tôm tươi, xá xíu thái mỏng, trứng gà luộc, gan lợn, nấm hương, cải xanh, hẹ, mì làm từ bột mì và trứng. Để làm nước dùng, người ta ninh xương gà, xương lợn, cá tầm khô, một số vị thuốc bắc, và vỏ tôm],

"Cô quá khách sáo rồi, chúng tôi vừa ăn rồi."

"Sớm như vậy a?"

"Haizz, con gái buổi chiều còn muốn đi ra ngoài."

"Vậy cũng không sao, để ở trong tủ lạnh, ban đêm đói bụng có thể lấy ra làm bữa ăn khuya đi."

...

Triều Lộ nghe giọng nói biết là cô Lưu Thư Cầm ở tầng ba, trong lòng còn có chút không được tự nhiên. Vừa rồi ở hành lang, bà ấy lại dùng loại ánh mắt này đánh giá Chử Vân Hành, ngẫm lại khiến cho người khó chịu. Chử Vân Hành tay nắm lên cây gậy chống, nhìn về phía Triều Lộ, nhàn nhạt nở nụ cười, liền đi ra ngoài phòng bếp. Triều Lộ theo bản năng tay bắt lấy tay trái của anh, cũng đi ra theo sau.

"Chào dì Lưu." Chử Vân Hành tự nhiên hào phóng chào hỏi với Lưu Thư Cầm.

Anh là khách còn như thế, Triều Lộ tự nhiên cũng không dám quá lạnh nhạt với Lưu Thư Cầm, nói gì thì nói, bà ấy cũng là bề trên, lại có ý tốt đến đây đưa đồ ăn. Vì thế cũng gọi theo.

Lưu Thư Cầm đặt đĩa mì hoành thánh ở trên bàn, nửa điểm cũng không thấy có ý muốn đi, không kiêng nể gì quan sát Triều Lộ và Chử Vân Hành một vòng: "Ai nha, Triều Lộ càng ngày càng đẹp. Bàn về tuổi tác, cũng nên nói đến chuyện lấy chồng đi? Bình Bình nhà chúng ta đã sớm kết hôn từ hai năm trước, nói về diện mạo, học thức, Bình Bình từ nhỏ đã không bằng cháu, không nghĩ tới, chuyện chung thân đại sự lại ngược lại. Đúng rồi, chồng của Bình Bình ở công ty dù gì cũng là một quản lý nhỏ, công ty bọn họ lại là công ty độc quyền, phúc lợi đãi ngộ cũng rất tốt, có muốn dì bảo nó giới thiệu đối tượng cho cháu hay không?"

Triều Lộ buồn bực. Lưu Thư Cầm này, rõ ràng đem cô và Chử Vân Hành trên dưới trái phải nhìn một lần, từ trước tới giờ lại là người mắt sắc miệng lợi, muốn nói những lời này trước mặt cô và Chử Vân Hành, nói vì tốt cho cô, kì thực lại là những câu khoe khoang con gái nhà mình lấy được chồng tốt. Đúng như lời nói của Lưu Thư Cầm, từ nhỏ, mọi thứ Triều Lộ đều hơn Bình Bình, nghĩ đến, người làm mẹ này trong lòng là cực kỳ không phục. Hôm nay, bắt được cơ hội tới chế ngạo cô. Lòng người a… có khi thật sự là lạnh.

Cô đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, lại bị Chử Vân Hành giành mở miệng trước: "Dì Lưu, dì quan tâm Triều Lộ như vậy, cháu thực sự cảm thấy vui vẻ thay cô ấy. Cô gái ưu tú giống như Triều Lộ, đương nhiên là có rất nhiều người tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cô ấy. Chẳng qua là, dì đã nói chậm một bước, cháu hiện tại là bạn trai của cô ấy đành phải cám ơn ý tốt của dì." Anh nói với vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh, không chậm, nói xong, còn cùng Triều Lộ liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe môi mang theo ý cười.

Lưu Thư Cầm dường như không nghĩ tới anh trả lời thản nhiên như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau lại nói: "Khụ, dì cũng chỉ nói như vậy, loại chuyện này, còn xem duyên phận nữa..."

Triều Lộ cười nhẹ nói: "Đúng vậy, dì Lưu cũng vừa nói. Nếu mà nghiêm túc, thì hai năm trước đây, khi Bình Bình vừa lấy chồng, đã giới thiệu cho em? Vân Hành, anh đừng tưởng thật ."

Trên mặt Lưu Thư Cầm có phần không nén giận được nữa, nói chuyện liền không có chừng mực: "Triều Lộ, dựa vào lương tâm mà nói, không là dì Lưu ta không nghĩ giới thiệu cho cháu, chính là đầu năm nay, nam nữ muốn nói đến chuyện hôn nhân, thì điều kiện của hai nhà phải phù hợp, cháu đứa nhỏ này không tệ, chỉ tiếc..."

"Thư Cầm cô không cần phải nói." Hạ Nhụy Lan vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên ngắt lời bà ta, "Bản thân chúng tôi có điều kiện như thế nào, tự bản thân chúng tôi biết, cũng sẽ không với cao cho người ta ghét."

Lúc này Lưu Thư Cầm ngược lại nói chuyện dịu đi, đại khái cũng cảm thấy được lời nói của bản thân lúc trước có chút quá đáng: "Ý của tôi không phải như vậy, tôi cũng chỉ là thấy tiếc thay Triều Lộ đứa nhỏ này..."

Triều Lộ đang muốn nói lại bà ấy, đột nhiên thoáng nhìn vẻ mặt Chử Vân Hành đang đứng bên cạnh, lập tức liền không có tâm trạng lằng nhằng với Lưu Thư Cầm: anh đứng nghiêm mặt, im lặng giống như một gốc cây, nhìn nghiêng đường nét trên khuôn mặt rất cứng nhắc, trong mắt giống như chứa đựng một đám sương mù, lộ ra hơi thở quật cường lại yếu ớt. Triều Lộ phát hiện, mỗi khi trong lòng anh căng thẳng hoặc là khổ sở, tay phải của anh sẽ nắm cây gậy vô cùng chặt, lộ ra khớp xương trắng bệch, giống như bây giờ. Cô vươn tay, vòng qua sau lưng anh. Cảm giác trên tay truyền đến nói cho cô biết, lưng của anh cứng nhắc, từ xương cốt đến cơ bắp cũng đều cứng nhắc. Giờ khắc này cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, thầm nghĩ trở thành lực lượng anh có thể dựa vào.

Trên thực tế, cô cũng không cần thiết mở miệng nói cái gì. Bởi vì Hạ Nhụy Lan bỗng nhiên cười cười, cầm lấy hộp gấm trên bàn, từ bên trong lấy ra vòng tay Chử Vân Hành vừa tặng cho mình đeo lên. Tiếp sau đó, bà vươn cổ tay đến ngay trước mặt Lưu Thư Cầm nói: "Thư Cầm a, xem chiếc vòng tay này đẹp hay không?"

Hai mắt Lưu Thư Cầm lập tức tỏa sáng: "A, thoạt nhìn phải nặng 20 gam đi?" (1 chỉ vàng = 3,75g, 1 lượng vàng = 37,5g)

Hạ Nhụy Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi nào biết? Cũng không phải tôi mua, cái này, lần đầu tiên Triều Lộ đưa tiểu Chử tới nhà, liền tặng lễ gặp mặt lớn như vậy. Tiểu Chử a, vòng tay này nặng bao nhiêu?"

Lưu Thư Cầm chuyển hướng nhìn về phía Chử Vân Hành. Chử Vân Hành nói: "Cháu cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy kiểu dáng rất đẹp, người lớn tuổi đeo rất thích hợp, liền mua."

"Chậc chậc, anh bạn trẻ tuổi này ra tay thật đúng là xa xỉ." Lưu Thư Cầm lộ ra vẻ mặt nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Xa xỉ vẫn còn chưa được, mấu chốt vẫn là có hiếu tâm kia." Hạ Nhụy Lan híp mắt cười nói, "Thế mới nói con cháu đều có con cháu phúc, chúng ta là người lớn, không cần quá nhọc lòng cho bọn nó. Tôi vốn cũng không trông cậy vào Triều Lộ có thể tìm được cành cao gì, không ngờ đứa nhỏ này là đứa có phúc. Con người a, đâu có mười phân vẹn mười? Nếu như thật sự có đi chăng nữa, thật đúng là không phải người như gia đình chúng ta có thể trèo cao. Tiểu Chử nhà chúng ta thật sự không tệ, tính cách thì không cần phải nói, chứ chưa nói đến, người lại thông minh có văn hóa, còn là tiến sĩ du học ở nước ngoài đấy."

Triều Lộ nghe xong một phen đối thoại sóng ngầm mãnh liệt người tới tôi đi của mẹ cùng cô Lưu này, trong lòng không biết vỗ tay ủng hộ mẹ bao nhiêu lần. Nghĩ thầm nếu không phải trình độ học vấn của mẹ không cao lắm, thì dựa vào trời phú của mình, cộng thêm tu luyện, tham gia đội ngũ biện luận ở đại học cũng không có vấn đề gì.

Không biết có phải là công lực của Hạ Nhụy Lan rất mãnh liệt hay không, Lưu Thư Cầm quay đầu hỏi Chử Vân Hành: "A, thật sự nhìn không ra, anh bạn này có năng lực như vậy. Hiện tại công tác ở đâu?"

"Dạy ở trong đại học." Đường nét trên khuôn mặt của Chử Vân Hành trở nên nhu hòa nói, "Đáng tiếc Bình Bình nhà dì lấy chồng sớm sớm, bằng không, không chừng cháu còn có thể tìm cho cô ấy một đối tượng tốt ở trong trường đại học." Anh nói rất khách sáo, nếu người nào không biết tiền căn hậu quả ( ý nói chyện xảy ra lúc trước đó), bất chợt nghe thấy, bảo đảm cho rằng anh thiệt tình muốn thay người ta làm bà mối.

Trong lòng Triều Lộ giống như gương sáng, vừa nghe thấy suýt chút nữa cười ra tiếng, cố gắng nhịn cười, chỉ vụng trộm ở phía sau lưng Chử Vân Hành đập nhẹ một cái. Anh hiển nhiên ý thức được, nghiêng mặt đi, đôi mắt hoạt bát nháy hai cái với cô, đôi môi mang theo nụ cười như có như không.

Lưu Thư Cầm ngượng ngùng nói chuyện phiếm lung tung hai câu liền rời đi. Sau khi Lưu Thư Cầm đi rồi, Chử Vân Hành nói với Hạ Nhụy Lan: "Dì, cháu đã để cho dì phải khó xử. Cám ơn dì đã nói giúp cháu như vậy."

Hạ Nhụy Lan trìu mến đỡ anh ngồi xuống ghế sofa: "Dì đâu chỉ đang giúp cháu? Từ nhỏ đến lớn, Triều Lộ phải chịu những cơn giận không đâu còn ít sao? Không nhìn thấy cũng coi như không có cách nào khác, nhưng lại ở trước mặt người làm mẹ như dì không coi ra gì gây chuyện không đâu, dì làm sao có thể giả vờ nhìn không thấy? Gà mái còn biết che chở cho gà con. Với lại, những chuyện dì nói vừa rồi cũng đều là sự thật, muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn chính bản thân cháu là đứa nhỏ không chịu thua kém."

Bởi vì Lưu Thư Cầm đến, lại phải chậm trễ ít thời gian. Chờ bà ấy vừa đi, sau đó lại nghỉ ngơi một lát, Triều Lộ liền thay đổi quần áo cùng Chử Vân Hành đi ra ngoài. Lúc xuống lầu, đi ngang qua tầng ba của nhà Lưu Thư Cầm, hai người bốn mắt nhìn nhau chớp mắt một cái, cúi đầu cười thầm. Cô cầm chặt tay trái của anh, đỡ anh vừa đi vừa nói chuyện: "Kỳ thực, cũng không có khó như vậy..."

"Em là nói..." Trong ánh mắt anh mang theo vẻ mặt mong đợi cùng không dám tin.

"Đúng, ý của em chính là nói cái kia." Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người giao nhau, cô biết anh đã rõ ràng trong lòng cô nói đến điều gì… đối mặt ánh mắt quanh mình, không khó như vậy. Sự đánh giá của người khác, cũng không quan trọng như vậy.

"Em có cảm thấy, biểu hiện của anh vừa rồi có chút... cố gắng khoe khoang, có chút không có phong độ…không" Điều anh nói đương nhiên là chuyện anh đề cập đến nghề nghiệp của anh cùng việc anh cảm thấy đáng tiếc khi không thể giới thiệu đối tượng cho con gái của Lưu Thư Cầm.

"Anh có khoe khoang sao?"

"Anh có." Anh vừa trả lời, vừa dè dặt cẩn trọng nhấc chân đi xuống cầu thang.

"Rất tốt, thỏa mãn đầy đủ lòng hư vinh của em chứ sao."

"Triều Lộ, anh cũng không muốn khoe khoang cái gì, mà anh lại càng không thể chịu đựng được người khác coi thường em. Anh không thể lúc nào cũng làm cho em mất mặt..."

Trong lòng Triều Lộ rất đau, ngoài miệng lại chỉ cười: "Được rồi, lần này em đã được tăng thể diện rồi, chờ tương lai anh được bình xét làm giáo sư, em thế nào cũng phải thông báo với cả thiên hạ mới được."

Chử Vân Hành dừng lại, dựa vào cô nói câu: "Cầu thang này thực sự rất dốc, anh có chút mệt mỏi, có thể cho anh dựa vào em được không?"

Rõ ràng lúc này là anh ỷ lại cô, nhưng Triều Lộ lại cảm thấy một loại cảm giác an tâm đặc biệt. Anh nguyện ý dựa vào cô, nguyện ý làm cho cô biết nhược điểm của bản thân anh, điều này khiến cho cô làm sao không cảm động được. Cô gật đầu nói: "Yên tâm dựa vào trên người em đi, em tuyệt sẽ không để cho anh có việc gì ."

Anh dựa vào cô, cười rất vui vẻ. Cô đỡ anh đi xuống bậc thang cuối cùng, đi ra bên ngoài, anh mới đứng thẳng thắt lưng, nói với Triều Lộ: "Anh có thể tự mình đi được rồi, em đi bên phải anh đi."

Triều Lộ nghe lời đi đến phía bên phải của anh.

Anh bỗng dưng nói: "Triều Lộ, anh chỉ hy vọng có một ngày, bước đi của anh có thể tiến bộ thêm một chút. Một chút là tốt rồi, để anh có thể kiểm soát chân trái được một chút, để em đứng bên trái anh, lúc đứng rất gần, có thể đảm bảo sẽ không va vào em."

"Đó rất khó sao?" Triều Lộ hỏi xong liền hối hận. Chỉ là cô cũng thật sự rất muốn đứng gần anh một chút, thế nhưng, tay phải của anh phải cầm gậy chống, chỉ có tay trái cô có thể cầm lấy, nhưng mà chân trái của anh khi bước đi biên độ vung rất lớn, chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định đỡ anh, thời gian lâu, muốn giữ khoảng cách này, cô quả thật cũng sẽ mệt.

"Rất khó." Thân mình của anh dựa vào cây gậy chống kéo đi về phía trước, nói là đi, thì nói là di chuyển nhanh thì đúng hơn, mỗi một bước đều lắc lư rất kịch liệt, "Em biết, căn nguyên không phải ở trên chân, mà là ở trong này." Anh dừng lại, chỉ chỉ đầu của mình."Thực xin lỗi, Triều Lộ."

Trên tay Triều Lộ truyền đến cảm giác sờ đến vết sẹo trên đầu anh lần đó, vành mắt liền đỏ: "Anh đừng tham lam, em một chút cũng không tham lam, mặc kệ bên trái bên phải, mặc kệ anh có thể dắt em đi được hay không, em đều không quan tâm! Dù sao tay anh là của em, chân của anh cũng là của em… hai cái tay, hai cái chân cũng vậy! Mặc kệ anh có thể dắt em đi được hay không, chúng nó, đều vẫn là của em. Anh chỉ cần nhớ rằng, đi về phía em là được."

Chử Vân Hành ném cây gậy chống trong tay xuống, ngón tay chậm rãi phủ lên trên cái trán cô, lại chậm rãi hướng lông mày cùng khóe mắt. Cô thuận theo nhắm lại hai mắt, cảm nhận được sự ấm áp của ngón tay anh đang xoa nhẹ lông mi của cô. Cuối cùng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà mềm mại dừng ở trên mí mắt cô.

"Đừng nói là đi, chính là bò cũng muốn hướng về phía em.." Anh lẩm bẩm lộ ra hô hấp hơi mãnh liệt, một tiếng lại một tiếng lặp lại, trầm thấp gọi tên của cô, "Triều Lộ, Triều Lộ của anh..."

Chương 32: Dám yêu

Bộ phim kết thúc, Triều Lộ sợ Chử Vân Hành bị đoàn người đụng vào, dứt khoát cùng anh ngồi thưởng thức đoạn đuôi phim (đoạn nhạc kết phim), chờ cho đoàn người rời đi hết mới đứng dậy. Triều Lộ đem một viên bỏng cuối cùng trong chiếc túi giấy đưa đến miệng Chử Vân Hành, theo sau đỡ anh trên chỗ ngồi đứng lên. Đi ra rạp chiếu phim, không đợi Triều Lộ nói chuyện, Chử Vân Hành liền giành nói trước: "Chúng ta đi xuống khu trung tâm thương mại ở tầng dưới đi dạo đi."

Triều Lộ nói: "Không đi."

"Làm sao không đi?" Chử Vân Hành đôi lông mày nhướng lên, một bộ không vừa lòng với quyết định của cô.

"Đắt." Câu trả lời của cô tích chữ như vàng.

Chử Vân Hành nở nụ cười: "Thứ nhất, nhìn không nhất định phải mua; thứ hai, muốn mua cũng không nhất định phải là tự mình bỏ tiền; thứ ba, đã thật lâu không dạo trung tâm thương mại, coi như đi giải trí; thứ tư..."

"Còn có thứ tư?" Triều Lộ mắt trừng lớn nhìn anh.

"Thứ tư, thích nhìn em mặc trang phục xinh xắn đẹp đẽ. Mùa hè đối với con gái mà nói là mùa thật tốt a, anh thích em mặc váy thật xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh."

"Thầy giáo Chử, có thể giải thích định nghĩa ‘váy xinh đẹp’ một chút không? Thanh thuần? Thục nữ? Dã tính tràn trề? Váy dài? Váy ngắn?" Triều Lộ cố ý đùa anh.

"Khụ khụ, dài ngắn đều được."

Triều Lộ thấy bộ dáng lúng túng của anh, cười đến bả vai run rẩy: "Được rồi, nghe lời anh."

"Anh đoán, là lý do cuối cùng thuyết phục được em." Anh cười tủm tỉm nhìn cô.

Triều Lộ nâng lên tay trái của anh, giả vờ làm động tác muốn cắn.

Hai người cười hì hì cười nói chuyện với nhau đi đến thang máy trực tiếp đi đến tầng nữ trang. Cuối cùng, Triều Lộ chọn hai bộ váy dài tới đầu gối, không phải là sản phẩm của nhãn hiệu xa xỉ gì, nhưng chất lượng lại rất tốt, lại đều may rất vừa người, màu phấn lam và màu vàng nhạt, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, Chử Vân Hành nhìn xem ánh mắt tỏa sáng. Lúc anh lấy ví tiền ra thanh toán, Triều Lộ không có tranh giành với anh, chỉ ở trong lòng âm thầm tính toán, ngày sau lại chọn một cơ hội, chọn chút đồ vật hữu dụng tặng lại anh.

"Mới vừa rồi người con trai chân què kia, lúc ngồi xuống... Oa… rất đẹp trai. Chính là bước đi dọa người, giống như bị trúng gió."

"Tuổi còn trẻ làm sao có thể trúng gió?"

"Ai biết a, chẳng lẽ là bị Parkinson? Bạn gái xinh đẹp như vậy. Cô nói xem, có phải là quan tâm đến tiền của anh ta hay không?"

...

Bọn họ còn chưa đi đến cửa của cửa hàng, liền nghe thấy sau lưng có tiếng nói nhỏ khe khẽ.

"Ai nha" Triều Lộ lấy khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Chử Vân Hành, "Các cô ấy nói em xinh đẹp."

Anh ngẩn người, nói: "Đúng vậy, các cô ấy cũng nói anh rất đẹp trai."

Hai người nhìn nhau cười.

Nghe được người khác nghị luận bạn trai tàn tật, trong lòng cô không phải là không có chút đau đớn, chỉ là, cô không thể ở trước mặt anh tỏ ra vẻ gì, càng tình huống như thế, cô càng phải tỏ ra giống như không có việc gì. Che đậy những từ ngữ làm tổn thương người khác, lựa chọn nghe những lời nói cảm thấy vui vẻ. Đây là điều mà cô và Chử Vân Hành phải học được, đối với điều này cô rất rõ ràng.

Bọn họ lại vào quán ăn cơm chiều với món ăn Quảng Đông ở khu trung tâm thương mại, mới từ nhà ăn bước ra, đi không được vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi tên cô: "Triều Lộ! Hắc!"

Triều Lộ quay người lại, gặp Nhược Chi còn mang theo hai túi mua hàng to đang đi về phía mình. Cô cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ sẽ gặp bạn bè ở đây.

"Hi, Nhược Chi!" Đối mặt với việc Nhược Chi đột nhiên xuất hiện, cô ít nhiều có chút mất tự nhiên.

Không lâu trước đây cô và Nhược Chi còn từng nói chuyện phiếm với nhau cô nói gần đây cô có quen một số hoa đào, khi đó quan hệ giữa cô và Chử Vân Hành còn chưa xác định, sau này cô cũng không cơ hội nói đến chuyện cô cùng Chử Vân Hành kết giao với cô ấy. Giờ phút này đóa hoa đào trong truyền thuyết đột nhiên đứng ở trước mặt Nhược Chi, nghĩ cũng không cần nghĩ, Chử Vân Hành nhất định sẽ làm cô ấy mở rộng tầm mắt.

Tình huống còn phóng đại hơn so Triều Lộ dự tính, Nhược Chi hé mở miệng, nhìn Vân Hành một hồi lâu không nói được ra lời. Chờ sau khi cô ấy lấy lại tinh thần còn thật sự lễ phép gật gật đầu với anh: "Xin chào, tôi... Là bạn học trung học của Triều Lộ, bạn tốt."

"Xin chào," Tiếng Chử Vân Hành trầm ổn mà lại nho nhã lễ độ, chỉ có Triều Lộ mới nghe ra trong đó có một tia căng thẳng, "Tôi là bạn trai của Triều Lộ."

"... Hi!" Nhược Chi chần chờ nửa ngày, nghẹn ra một chữ.

Chử Vân Hành hơi hơi điều chỉnh tư thế nắm cây gậy chống một chút, hướng Nhược Chi cười cười. Triều Lộ nhìn ra được, anh cười mang theo chút lo lắng cùng mất tự nhiên.

Lúc này Triều Lộ mới bình tĩnh lại… cô cũng không thể để cho Chử Vân Hành một mình đối mặt "tình huống đột nhiên phát sinh", người anh đối mặt thế nhưng lại là bạn bè của cô, cô phải thay anh ngăn chặn. Cách khác thì không có, nhưng nói sang chuyện khác cô còn có thể: "Nhược Chi, tiểu Bằng nhà cậu không cần cậu chăm sóc sao?"

"Chồng mình dẫn bé đến nhà bà nội rồi. Mình ở nhà nhàm chán, lại không liên lạc được với cậu, không thể làm gì khác hơn nên một mình ra ngoài đi dạo."

"Cậu tìm mình?" Triều Lộ theo bản năng nhìn di động. Quả nhiên, có cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi."Ngại quá, mới vừa ở rạp chiếu phim nên để im lặng."

"Hai người... Cùng nhau đi xem phim?" Nhược Chi sửng sốt, giống như đây là chuyện không thể nào xảy ra được.

"Đúng vậy, vừa xem một bộ phim hài, vô cùng buồn cười, cười đến nỗi quai hàm đều đau." Điều này hoàn toàn không có nói ngoa. Có một đoạn phim khiến cho Triều Lộ cười đến nỗi phun hết bỏng đang ngậm trong miệng ra ngoài. Lúc đó một ý niệm hiện lên trong lòng cô đầu tiên chính là "May mắn ánh sáng trong rạp tối tăm", lúc đó mới không có ở trước mặt Chử Vân Hành phu bỏng ra. Hình tượng a hình tượng, khi yêu một người, nào có ai không quan tâm hình tượng của mình trước mặt đối phương!

Nhược Chi như có điều suy nghĩ nhìn cô: "Triều Lộ, trông cậu giống như cô gái đang yêu."

"Trăm phần trăm, không có gì là thật hơn." Triều Lộ khoác lên cánh tay của Chử Vân Hành, rất có ý tứ nói "Chứng cứ rõ ràng như thế này, chẳng lẽ cậu nhìn không ra sao?"

Chử Vân Hành nói: "Nếu không, ba người chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống trà đi?"

"Không được rồi, bé nhà mình cũng sắp về đến nhà, mình phải đi trở về." Nhược Chi mỉm cười nói, "Hai người còn muốn tiếp tục đi dạo sao?"

Triều Lộ biết Chử Vân Hành cố gắng đi cùng mình, nhưng mà trên mặt của anh đã lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che lấp được, vì thế cô nói: "Bọn mình cũng đang định đi trở về."

Nhược Chi nói: "Vậy để mình đưa hai người về."

Triều Lộ nói: "Nếu cậu đang vội trở về, không cần đưa bọn mình về, nơi ở của Vân Hành có hơi xa."

"Cũng không vội như vậy, nói đi, đi nơi nào?"

"Tiểu khu Tam Hoa gần đại học*." Triều Lộ nói. Cô và Nhược Chi là bạn bè nhiều năm, có cái gì nói cái đó, cũng không cần phải khách sáo.

"Không cần, anh có thể tự mình gọi xe, nếu như thuận tiện, có thể thay tôi đưa Triều Lộ về nhà không?" Chử Vân Hành nói.

Nhược Chi liếc mắt lườm Chử Vân Hành một cái: "Trước đưa anh về, sau lại đưa cô ấy về. Đừng khách sáo."

Lúc Nhược Chi lái xe rất im lặng, Triều Lộ vốn muốn cùng cô trò chuyện, nhưng lại lo lắng không cẩn thận nhắc tới đề tài không nên nói, ngược lại sẽ chạm đến Chử Vân Hành. Trái lại Chử Vân Hành một đường tìm chút đề tài, tán gẫu cùng hai cô gái câu được câu không. Triều Lộ nghe ra trong lòng anh không yên, lại không tốt biểu lộ ra cái gì, chỉ một đường nắm tay anh. Lúc xuống xe, anh nói cảm ơn với Nhược Chi vài lần, nhìn thoáng qua Triều Lộ một cách thắm thiết mới mở cửa xe ra. Từ hình ảnh phản chiếu qua kính chiếu hậu, Triều Lộ nhìn thấy anh vẫn đứng đầu hành lang, nhìn xe cô rời đi. Trong bóng đêm mờ mịt, thân ảnh của anh nhìn qua so ban ngày dường như còn đơn bạc gầy yếu hơn.

"Triều Lộ, thật không ngờ bạn trai của cậu lại như vậy." Nhược Chi lái xe, đột nhiên mở miệng nói.

Triều Lộ theo bản năng ngẩng cằm lên: "Lúc trước, mọi người cảm thấy Phương Uẩn Châu là thiên chi kiêu tử, mình không xứng với anh ta; hiện nay cậu cảm thấy Vân Hành là người tàn tật, là anh ấy không xứng với mình?"

Nhược Chi không nói chuyện.

Triều Lộ điều chỉnh giọng nói nói: "Năm đó lúc mình cùng Phương Uẩn Châu kết giao, cậu đã nói bọn mình sẽ không kết quả, lời nói kia mặc dù không xuôi tai nhưng mình cũng biết là cậu muốn tốt cho mình nên mới quyết tâm nói sự thật với mình; hiện thấy được Chử Vân Hành, mình cũng có thể biết được trong lòng cậu nghĩ như thế nào, cậu có bao nhiêu điều không thể hiểu. Cậu có biết mình… biết ơn cậu điều gì nhất không? Điều mình biết ơn nhất là hôm nay trước mặt anh ấy cậu đã kiềm chế suy nghĩ trong lòng, không có tỏ ra thương hại anh ấy ở trước mặt anh ấy. Điểm này đối với mình rất quan trọng rất quan trọng. Cám ơn cậu!"

Nhược Chi thở dài, lắc đầu lại lắc đầu: "Ai, cậu đứa con gái ngốc nghếch này. Mình lười mắng cậu."

Triều Lộ cợt nhả nói: "Mắng chửi đi mắng chửi đi, người nào mắng mình cậu đều tức giận, cậu mắng mình chứng tỏ cậu đang quan tâm mình. Chỉ là mình cam đoan, cậu từ từ sẽ phát hiện ra, Vân Hành là người con trai thật sự rất đáng yêu."

"Người con trai đáng yêu? Người con trai đáng yêu có đầy ra đấy!" Nhược Chi bộ dáng tức giận."Làm gì phải tìm người như vậy ?"

Triều Lộ nói: "Là chỉ anh ấy bị tàn tật? Nói thật, mình cũng không muốn tìm như vậy, nhưng anh ấy vừa vặn lại là như vậy, mà ngoài anh ấy ra lại không thể."

Nhược Chi như có điều suy nghĩ trầm ngâm một lúc lâu nói: "Cậu xác định? Cậu xác định không phải là do năm đó chịu đả kích quá lớn nên không có khôi phục lại?"

"Cái gì đả kích? Cậu nói đến Phương Uẩn Châu?"

"Cậu còn có bạn trai khác sao?"

"Không có."

Nhược Chi cho xe chạy thật chậm: "Triều Lộ, cả ngày nhìn thấy Phương Uẩn Châu, nghĩ lại bạn trai hiện tại, cậu không khó chịu? Không so sánh sao?"

Triều Lộ thành thành thật thật nói: "Thứ nhất, mình không có cả ngày nhìn Phương Uẩn Châu, mình chỉ là đồng nghiệp với anh ta, bề bộn nhiều việc, anh ta cũng bận rộn, chúng mình không rảnh cả ngày liếc mắt đưa tình; thứ hai, cũng không khó chịu, cũng không vì chuyện quá khứ mà khổ sở, lại càng không vì chuyện tình cảm hiện tại khổ sở, lần trước cậu còn nói mình cái gì ‘thần thái sáng láng’, nhớ không? Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, không nên so sánh Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu. Anh ấy không cần thiết phải đi so sánh với Phương Uẩn Châu. Bọn họ mỗi người đều có chỗ tốt của mình, thứ tư… quan trọng nhất là, hiện tại người mình yêu là Chử Vân Hành." Cô bất tri bất giác sử dụng giọng điệu của Chử Vân Hành để nói chuyện, một hai ba bốn đề mục đều được phân rõ ràng rành mạch.

Nhược Chi đánh tay lái sang phải: "Quên đi, không nói chuyện này nữa... Thứ bảy này là sinh nhật của mình cậu còn nhớ rõ không?"

"Nhớ rõ, quà tặng mình cũng đã mua xong, trước không nói cho cậu là cái gì, đến lúc đó sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ (kinh hỉ : kinh ngạc + vui mừng)."

"Hiện tại mình phát hiện ra một điều, định nghĩa của mình và cậu đối với ‘kinh hỉ’ và ‘kinh hách’ (kinh ngạc + khiếp sợ) có khác biệt rất lớn." Nhược Chi nói với ý tứ hàm xúc.

Triều Lộ cũng không tức giận, cô đối Nhược Chi luôn luôn khoan dung, bất kể là lúc cô ấy miệng lưỡi sắc bén hay là có lòng quấy phá, cô đều có thể tìm được lý do để thông cảm cho cô ấy. Chính là Nhược Chi vẫn giữ thái độ đối với Chử Vân Hành, cô cũng có thể hiểu được chuyện này. Chính bản thân cô còn cần một khoảng thời gian thật dài mới hoàn toàn tiếp nhận anh, nói gì đến người khác?

"Tốt lắm, nếu đã đồng ý, đến lúc đó cậu có thể mang theo bạn trai cùng nhau đến nhà mình ăn bữa cơm rau dưa."

"Không thành vấn đề, thứ bảy này, chắc anh ấy cũng rảnh." Triều Lộ một ngụm đáp ứng, "Đúng rồi, mình còn chưa có hỏi cậu, cậu với Phan Hải gần đây như thế nào."

"Đừng nói nữa, vẫn như vậy thôi. Rất nhiều việc hiểu trong lòng mà không nói thôi." Tâm tình của Nhược Chi có chút sa sút."Đêm qua còn nói thứ ba phải đi Thái Lan hai tuần, nói là công việc, ai biết được… lười quản."

"Vậy còn ngày sinh nhật của cậu..."

"Ha", cô ấy phát ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, "Đã tặng quà rồi, một chiếc nhẫn ruby, lại còn để lại thẻ tín dụng cho mình, nói là ngày sinh nhật hôm đó tùy mình sắp xếp, để cho mình vui vẻ một chút. Tốt thôi, mình có lẽ vẫn nên cảm động vì anh ta còn nhớ rõ ngày sinh nhật này của mình, mặc kệ là cài đặt nhắc nhở trong điện thoại di động hay là cái gì đó, ít nhất chứng minh anh ta vẫn còn để ý đến cảm nhận của mình."

Triều Lộ cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào cho tốt, đành phải nói: "Vậy chơi vui vẻ chút đi, đừng nghĩ nhiều."

Nhược Chi liếc nhìn qua gương chiếu hậu: "Triều Lộ, có lúc mình thật sự hâm mộ cậu."

"Vừa nãy còn khuyên mình, bây giờ lại nói hâm mộ." Triều Lộ cười.

Nhược Chi cho xe dừng lại, trong ánh mắt mang theo sương mù mênh mông: "Mình hâm mộ là: cậu dám cho, dám yêu."