Tửu quốc - Chương 04 phần 1

Chương 4

1

Trinh sát viên Đinh Câu mở mắt, cảm thấy đồng tử khô ráp, đầu nhức như búa bổ. Miệng thở ra mùi hôi hơn cả phân. Răng, lưỡi, hàm cốc, họng đều dính nhớp nháp, nhổ không ra, nuốt không xuôi, hít thở rất vướng. Cây đèn chùm trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng vàng vọt. Không hiểu bây giờ là ngày hay đêm, bình minh hay hoàng hôn? Đồng hồ đeo tay đâu mất? Đồng hồ sinh học rối loạn. Bụng sôi ùng ục. Hậu môn đau thót vì bệnh trĩ cùng với nhịp đập của tim. Dòng điện đốt dây vonfram tỏa nhiệt, khiến không khí nổ lách tách. Trong tai Đinh Câu có tiếng ong ong, giữa những tiếng ong ong, anh nghe thấy tim đập. Anh cố huy động chân tay để rời khỏi chiếc giường, nhưng chân tay không nghe lời anh. Nhớ lại cảnh tượng trong bữa tiệc, anh rủn cả người. Đột nhiên, thằng nhỏ ngồi xếp bằng tròn trong mâm, mình vàng ươm những mõ là mỡ, nhìn anh cười rất tươi. Anh trinh sát rú lên một tiếng, ý thức đập tan những trở ngại, trí tưởng tượng như dòng điện đốt cháy xương thịt. Anh nhảy dựng như cá chép vọt lên khỏi mặt nước vẽ một đường cong đẹp mắt để không gian méo mó biến hình, không gian biến hóa, từ trường biến hóa, ánh sáng khúc xạ - trinh sát viên thi triển thân pháp, nhào xuống thảm như con chó thấy phân.

Anh cởi trần, đứng ngắm bốn chữ “thập” trên tường, cảm thấy lạnh xương sống. Bóng thằng nhỏ mình đầy vảy, miệng ngậm con dao lá liễu hiện lên trong cốc rượu. Anh phát hiện mình cởi trần, gân nổi chằng chịt, da hơi nề, một mảng lông màu vàng loăn xoăn trước ngực, lỗ rốn bám đầy ghét. Sau đó anh gội đầu bằng nước lã, đứng trước gương nhìn khuôn mặt sưng xỉa và cặp mắt đục lờ của mình, anh chợt cảm thấy nên vào nhà vệ sinh mà tự sát cho rồi. Anh tìm thấy cái sắc cốt, lấy súng ra, lên cò, nâng lên cảm thấy báng súng lành lạnh.

Anh đứng trước gương nhìn vào bóng mình mà tưởng như đó là một kẻ thù lạ mặt. Anh chĩa súng vào mũi, đút chóp mũi vào đầu nòng, chất dịch tiết ra hai bên cánh mũi như những con kí sinh trùng. Anh tì đầu nòng lên huyệt thái dương, toàn thân khoan khoái nổi da gà. Cuối cùng, anh đút súng vào miệng, chụm môi lại, chặt đến nỗi cây kim cũng không lọt. Thấy bộ dạng mình kì cục, anh suýt bật cười. Và anh cười thật, cái bóng trong gương cũng cười. Nòng súng có mùi lưu huỳnh xộc lên mũi. Mình nổ súng lúc nào nhỉ? Pằng! Mảnh đầu thằng nhỏ ngồi trong mâm văng đi như mảnh dưa hấu, đủ các màu xanh đỏ tím vàng, óc trẻ thơm phức bắn tung tóe. Anh nhớ có người liếm óc dính trên tay như mèo liếm mỡ. Ý thức trách nhiệm bò dậy trong tim, sự ngờ vực như bóng mây lởn vởn trong đấu, anh nghĩ, ai dám bảo đây không phải trò bịp? Lấy ngó sen làm cánh tay trẻ? Lại còn trổ năm lỗ trên tay trẻ để làm ngó sen?

Có tiếng gõ cửa, Đinh Câu rút súng ra khỏi miệng.

Giám đốc mỏ và Bí thư đảng ủy tới, cười hỉ hả.

Phó ban Khoan Kim Cương tới, tao nhã, phong lưu.

- Đồng chí Đinh Câu ngủ ngon không?

- Đồng chí Đinh Câu ngủ ngon không?

- Đồng chí Đinh Câu ngủ ngon không?

Đinh Câu lúng túng, anh trùm khăn lên vai, nói: “Có kẻ lấy trộm quần áo của tôi.”

Lão Phó ban không trả lời, mắt dán vào bốn chữ “thập” khắc trên tường, mặt đanh lại. Mãi sau lão mới lẩm bẩm:

- Lại là nó!

- Nó là ai? - Đinh Câu hỏi dồn.

- Nó là tên trộm thuộc loại cao thủ, đi không ai biết, đến chẳng ai hay- Khoan Kim Cương cong ngón giữa gõ gõ vào chữ “thập” nói - Mỗi lần gây án hắn để lại kí hiệu này.

Đinh Câu tiến lại gần nhìn kĩ mấy chữ, bản năng nghề nghiệp khiến tư duy đang rối rắm trở lại mạch lạc, anh cảm thấy dễ chịu hơn, cặp mắt khô ráp đã được bôi trơn, ánh mắt trở lại tinh tường như mắt chim ưng. bốn chữ “thập” xếp thành một hàng, mỗi chữ khắc sâu vào tường ba phân, vải nhựa dán tường quăn lên ở mép cắt, lộ ra bộ mặt thật của tường là vôi vữa.

Anh định quan sát sắc mặt Khoan Kim Cương, chợt nhận ra cặp mắt thông minh của lão cũng đang quan sát anh. Điều này khiến anh có cảm giác như bị người khác khống chế, như chạm trán một địch thủ lão luyện, như bị sa bẫy của kẻ thù. Nhưng cặp mắt rất đẹp của Khoan Kim Cương nhìn anh đầy vẻ thân thiện, đập vỡ một phần chiến tuyến phòng ngự trong ý thức anh. Ông ta giọng ngọt như rượu quý:

- Đồng chí Đinh là chuyên gia về chuyện này, bốn chữ nghĩa là gì hở đồng chí?

Đinh Câu nhất thời không trả lời được. Con bướm màu đẹp đẽ của ý thức bị chất cồn đuổi ra khỏi đầu vẫn chưa trở về chỗ cũ. Vì vậy, anh đành đứng đực ra mà nhìn cái miệng của Khoan Kim Cương với chiếc răng vàng hoặc đồng lấp lánh.

Khoan Kim Cương nói:

Tôi nghĩ, đây là kí hiệu của một bọn lưu manh, bọn này có khoảng bốn chục đứa, bốn chữ “thập” biểu thị bốn mươi tên. Đương nhiên có thể sẽ xuất hiện một Alibaba. Có thể đồng chí Đinh Câu sẽ sắm vai Alibaba một cách bất đắc dĩ, như vậy là phúc cho hai triệu dân thành phố Rượu chúng tôi.

Lão chắp tay chào Đinh Câu rất hài hước khiến anh càng lúng túng.

Đinh Câu nói:

- Chứng minh thư, ví tiền, thuốc lá, bật lửa, dao cạo râu chạy điện, súng lục đồ chơi, sổ ghi số điện thoại, đều bị bốn mươi thằng kẻ trộm lấy đi rồi!

- Mó dái ngựa rồi!

- May mà chúng chưa lấy mất khẩu súng thật - Đinh Câu khua khua khẩu súng, nói.

- Đồng chí Đinh, tôi đến chào tạm biệt đồng chí. Vốn định nhậu nhẹt một trận để chia tay, nghĩ lại thấy đồng chí quá bận, chẳng dám quấy quả nữa. Có chuyện gì đồng chí lên Thành ủy tìm tôi nhé! - Nói xong, Khoan Kim Cương chìa tay ra.

Đinh Câu hờ hững bắt tay lão Phó ban, rồi lại hờ hững nhả tay ra, rồi nhìn thấy loáng thoáng Giám đốc mỏ và Bí thư tháp tùng lão Phó ban rời căn phòng như một làn gió. Một trận nôn khan khiến bụng anh đau quặn. Cuộc rượu đêm qua vẫn chưa tiêu. Tình hình phức tạp. Anh gội đầu dưới vòi nước dễ đến hơn mười phút. Uống hết chén nước trà đã lạnh tanh, anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, ý thủ huyệt Đan Điền, khống chế những ý tưởng viển vông, gạt bỏ những ý đồ ngang trái, rồi mở mắt, tư tưởng trở lại nhạy bén, sắc như lưỡi búa mới mài, phát quang gai góc che tầm mắt, một ý tưởng mới hình thành rõ nét trong đầu: ở thành phố Rượu có một bọn dã thú ăn thịt người! Tất cả những gì trên bàn tiệc đều là bịp bợm tinh vi.

Anh lau khô mặt, đi tất, xiết chặt dây lưng, giắt súng cẩn thận, đội mũ, khoác lên người chiếc áo sơ mi sọc xanh bị thằng Vảy Cá ném trên thảm, dính đầy những thứ dơ bẩn do nôn ọe, rồi ngạo nghễ bước tới đẩy cánh cửa màu cánh gián, bước những bước dài trên hành lang tìm thang máy hoặc cầu thang. Cô phục vụ mặc áo màu sữa rất hiền, chỉ đường cho anh ra khỏi mê cung.

Chào đón anh là một thời tiết phức tạp, vài tảng mây đen cuồn cuộn, một ít ánh sáng mặt trời, lúc này đã là buổi chiều, những bóng mây khổng lồ di chuyển trên mặt đất, những chấm màu vàng kim lóa mắt nhấp nháy trên những phiến lá vàng. Anh thấy ngứa mũi, hắt hơi liền mấy cái, lưng gập lại như lưng tôm, mắt mọng nước. Đứng thẳng lên, qua màn nước mắt mờ ảo, anh trông thấy chiếc bánh xe màu xám khổng lồ cùng với hệ thống dây cáp cùng màu vẫn lặng lẽ chuyển động. Tất cả như cũ: hoa quỳ màu vàng kim, mùi thơm dịu của gỗ tán phát thông điệp của những cánh rừng nguyên sinh. Xe goòng chạy hối hả trên đường ray nhỏ hẹp cao hơn tầm các đống than phía dưới, các toa chất đầy than. Trên xe có gắn động cơ nhỏ, chạy bằng chuyền động, điều khiển xe là một cô gái đen nhẻm, răng trắng bóng như ngọc trai. Cô đứng trên tấm chắn đuôi xe, oai vệ như một lính chiến. Mỗi khi xe chạy tới đầu mút của đường ray, cô xiết mạnh phanh, gầu dựng lên ào ào trút than xuống dưới như thác đổ. Một con béc giê hình như của phòng bảo vệ nuôi, ló đầu ra sủa ầm ĩ như muốn tố cáo với anh nỗi oan khiên của nó.

Con chó chạy đi, Đinh Câu trong lòng không vui. Anh nghĩ, bình tĩnh mà xét, anh đúng là đồ vô tích sự. Mình ở đâu tới? Từ thành phố. Đến làm gì? Điều tra một vụ trọng án. Trên một tinh cầu nhỏ xíu trong vũ trụ mênh mang, trong cái biển người trên tinh cầu đó có một chàng trinh sát tên gọi Đinh Câu, tâm trí lơ mơ, thiếu chí tiến thủ, tình cảm ủy mị, bi quan cô độc. Mục tiêu thất lạc, anh đâm ra không còn mục tiêu, chẳng được gì cũng chẳng mất gì, anh nhằm bãi than ồn ào, đủ các loại xe cộ, đi tới.

May làm sao, một giọng trong trẻo cất lên:

- Đinh Câu ơi, Đinh Câu! Chàng lởn vởn ở đây làm gì thế?

Đinh Câu nhìn về phía có tiếng gọi, một mái tóc rễ tre đập vào mắt, tiếp đó là khuôn mặt lanh lợi của cô xế.

Cô đứng bên xe tải, tay cầm đôi găng trắng lọ lem, như một con lừa tơ dưới nắng. “Lại đây, anh chàng!” Cô vẫy đôi găng như vẫy lá bùa dụ hồn, dụ anh chàng trinh sát đang mắc chứng “tổng hợp của sự cô đơn” bước tới, anh không thể không dựa vào cô.

- Thì ra là cô đất phèn! - Đinh Câu giở giọng lưu manh. Đứng trước mặt cô, anh có cảm tưởng như thuyền đã về bến, như trẻ nhỏ gặp lại mẹ.

- Chào phân NPK! - Cô nhăn răng cười - Chàng vẫn ở đấy à?

- Tớ đang định rời khỏi đây.

- Lại muốn đi nhờ xe tôi phỏng?

- Đúng thế.

- Tưởng bở!

- Một cây Mallboro.

- Hai cây!

- Hai thì hai!

- Đợi một chút!

Các xe phía trước lăn bánh, bụi than cuốn mù mịt.

- Tránh sang bên - Cô gào to, rồi nhảy lên xe đánh vô lăng hết phải sang trái một hồi, thùng xe đã chỉnh đúng phía dưới đường ray cụt.

- Bà chị giỏi thật đấy! - Một cậu choai choai đeo kính râm khen thật lòng. Cô nhảy ra khỏi ca bin. Đinh Câu vui vẻ, toét miệng cười. Cô ta bảo: “Cười gì thế?” Anh nói: “Cười gì đâu!”

Xe goòng chạy ầm ầm như một con thuồng luồng khổng lồ trườn tới, bánh xe miết ken két lên đường ray, đôi khi tóe lửa hoa. Cáp bọc cao su đen lúc đánh võng lúc vươn dài như rắn thần. Cô gái điều khiển xe goòng ánh mắt kiên định, nét mặt nghiêm túc, rất đáng nể. Các toa xộc thẳng tới như mãnh hổ hạ sơn, Đinh Câu sợ chúng rơi tõm xuống thùng xe, nếu vậy, chiếc xe tải sẽ nát bét. Nhưng thực tế chứng minh anh lo bò trắng răng. Cô công nhân phán đoán cực kì chuẩn xác, phản xạ nhạy bén, nhanh như chớp, chính xác như máy móc, đúng vào lúc xe goòng phanh lại là cái toa lật luôn, “soạt!”, cả một toa than đen nhánh trút gọn vào thùng xe, không rớt ra ngoài thùng, không sót lại trong goòng một cục. Mùi than mới đào xộc lên mũi. Tâm trạng Đinh Câu càng vui vẻ.

- Bà chị có thuốc lá không? - Anh chìa tay về phía nữ xế - Thưởng cho tiểu nhân một điếu.

Cô đưa cho anh một điếu, bản thân cô cũng ngậm một điếu trên miệng.

Qua làn khói mỏng cô hỏi anh: “Làm sao đến nông nỗi này? Bị chôm à?”

Anh không trả lời, vì đang nhìn con la.

Anh và cô trông thấy người đánh xe ngựa đang điều khiển cỗ xe do hai con la kéo dạt sang phía bên này của bãi thải đầy những đá sỏi loại ra khi tuyển than, những phiến đá vỡ, những súc gỗ mục, dây thép gỉ. Người đánh xe ra vẻ, ta đây kẻ rò, tay trái gò cương, tay phải thẳng cánh vụt hai con la kéo xe. Đây là một cặp la đẹp, lông đen như mun. Con lớn hơn hình như bị mù, đóng vào càng xe; con nhỏ hơn không bị mù, hai mắt như hai quả lục lạc, rất có thần. Nó kéo dây thắng vrừ… vrừ… vrừ… Chiếc roi như một con rắn dài, vụt đánh “bốp” một phát giòn giã trên không trung, con la nhỏ hơn dũng mãnh lao lên, chiếc xe lộc cộc lăn theo. Chuyện không hay đã xảy ra: con la nhỏ ngã chổng bốn vó trên mặt đất đầy các thứ tạp nham, ngã nhanh như tường đổ. Anh xà ích vụt con la một roi. Nó gắng gượng đứng lên, lẩy bẩy, toàn thân run bắn. Anh xà ích ngẩn ra nhìn rồi vứt roi nhào tới, quỳ xuống lôi chiếc móng la đỏ hỏn kẹt giữa hai thanh đá xẻ. Đinh Câu kéo tay cô nữ xế bước tới chỗ anh xà ích.

Anh xà ích hai tay bê chiếc móng la, mặt vàng như nghệ, òa khóc.

Con la trong càng xe im lặng cúi đầu như trong lễ truy điệu.

Con la nhỏ ba chân chạm đất, còn chân thứ tư bị mất móng lẩy bẩy, gõ liên hồi lên khúc gỗ mục, máu rỉ ra từng giọt nhuộm đỏ khúc gỗ và mặt đất xung quanh.

Đinh Câu rợn người định bỏ đi, nhưng Đất Phèn giữ anh lại. Cô nắm cổ tay anh, chặt như khóa bằng còng, không gỡ nổi.

Mọi người bàn tán sôi nổi, người tỏ ra thương hại con la, người xót xa cho anh xà ích, có người lại trách anh ta, có người quay ra ca cẩm con đường quá xấu. Ồn ào như tổ quạ.

- Tránh ra tránh ra!

Mọi người giật mình, vội rẽ ra nhường đường. Hai người thân hình mảnh mai ào tới, nhìn kĩ hóa ra hai phụ nữ. Cả hai mặt trắng bợt khiến người ta liên tưởng đến khóm cải bẹ tàng trữ trong mùa đông. Áo bờ-lu trắng bóc, đầu đội mũ nhà bếp, một người xách làn, người kia xách giỏ đan bằng nhành liễu như hai thiên sứ.

- Thú y đến rồi!

Thú y đến rồi thú y đến rồi đừng khóc nữa cậu ơi thú y đến rồi! Mau đưa móng cho họ để họ lắp vào chân la!

Hai vị áo bờ-lu trắng vội phân bua:

- Bọn tôi không phải thú y! Bọn tôi là đầu bếp của Nhà khách.

- Sáng mai, lãnh đạo thành phố về thị sát mỏ. Giám đốc lệnh cho chúng tôi kiếm bằng được thứ gì ngon ngon chiêu đãi cấp trên. Đang lo cháy ruột thì được tin con la gãy chân…

- Móng la hầm, vó la nộm!

- Này anh kia, bán vó la không?

- Không, không bán… - Anh xà ích giấu cái vó la trong bọc, mặt nghệt ra như đó là cánh tay bị thương của người yêu.

- Cái anh này! Lú lẫn hay sao? - Cô áo trắng có vẻ phấn kích, nói - Anh định nối lại chỗ chân gãy hay sao đấy? Đủ tiền không? Thời buổi này tay người bị gãy chưa chắc đã được nối, huống hồ súc vật.

- Bọn tôi trả anh với giá cao.

- Không bán cho bọn tôi thì cũng chẳng ma nào mua!

- Các chị trả tôi… bao nhiêu?

- Ba mươi đồng một chân, không rẻ chứ?

- Chỉ lấy chân thôi à?

- Chỉ chân thôi, không lấy gì khác.

- Lấy cả bốn chân?

- Cả bốn.

- Nó còn sống mà!

- Mất một chân thì sống phỏng ích gì!

- Nó còn sống mà!

- Rách việc! Có bán không?

- Bán.

- Tiền đây. Đếm đi!

- Gỡ thắng ra! Mau lên!

Anh xà ích một tay cầm tiền của bốn chân la, tay kia đưa cái bàn chân la vẫn còn co giật nhẹ cho cô áo trắng. Cô đón lấy cái chân, bỏ vào giỏ. Cô kia lấy từ trong làn ra dao bầu, búa, rìu, cưa, rồi đứng chống nạnh, lớn tiếng hối thúc anh xà ích mau gỡ dây thắng. Anh xà ích lom khom, chân tay lóng ngóng gỡ con la ra khỏi xe. Nói thì chậm, làm thì nhanh, cô áo trắng vung búa bổ một nhát vào giữa trán con la, lưỡi búa bập rất sâu, rút mấy cũng không ra nhưng cô ta vẫn cứ rút, trong khi ấy hai chân trước con la đột nhiên khuỵu xuống, sau đó cả thân mình con la từ từ đổ vật trên mặt đất lồi lõm.

Đinh Câu thở dài.

Con la vẫn chưa chết hẳn, trong cổ phát ra tiếng khò khè nặng nhọc. Máu rỉ ra từ hai bên lưỡi búa cắm giữa trán, thấm ướt lông mi, sống mũi và môi nó.