Công Tắc Tình Yêu - Chương 10 - Phần 2

Tiểu Quang không nói năng gì, cuối cùng chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Vì vậy, khi nhận được điện thoại của Tiêu Tư Trí, Tiểu Quang như trút được gánh nặng. Nhìn lại đôi tình nhân nhỏ ngu nga ngu ngơ chẳng biết gì, người điềm tĩnh như gã cũng không kìm được cơn giận.

Chỉ là, gã không thể đoán được, cuối cùng Chu Tiểu Manh lại đòi đi phố Chợ Bánh.

Mà gã không ngờ lại dẫn cô đi.

Là ma xui quỷ khiến cũng được, hay là muốn khiến cho bản thân mình tỉnh táo hơn cũng được, kỳ thực nơi cô muốn đến không phải phố Chợ Bánh, cũng giống như nhiều năm về trước, cô ngồi phía sau mô tô, khóc lóc ỉ ôi suốt dọc đường, nằng nặc đòi anh trai.

Lúc ấy gã đã nghĩ gì nhỉ, chắc cũng giống như thời khắc này thôi, chỉ thấy ngẩn ngơ buồn bã.

Chu Tiểu Manh đã thiếp đi, hơi thở đều đặn, tấm chăn mỏng manh quấn quanh người cô trông như thể một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ. Tiểu Quang lại không sao ngủ được. Căn phòng này rất nhỏ, thực ra chỉ là một gian thông bắc ra từ gác lửng, chỗ sâu bên trong để làm nhà vệ sinh, nhích ra ngoài một chút là chỗ ngủ, còn ngoài nữa là phòng ăn kiêm bếp kiêm phòng khách, tổng cộng chỉ có tám chín mét vuông. Từ khi gã đến tuổi thành niên, bố mẹ gã kê cho một cái giường đơn bằng sắt ở gian ngoài cùng, gã đã quen ngủ trên chiếc giường sắt này, dẫu khách sạn đắt tiền đến mấy cũng không thể thoải mái bằng chiếc giường sắt chật hẹp đó.

Chỉ là hôm nay gã không tài nào ngủ được.

Gã đã cai thuốc từ lâu lắm rồi, lúc này đột nhiên muốn hút một điếu, đành ngồi dậy, ngây ra nhìn Chu Tiểu Manh đang ngủ thiêm thiếp cách đó không xa. Để mở cửa phòng trong là yêu cầu của cô, cô nói: “Tôi sợ”. Kỳ thực, gã biết không phải cô sợ, mà là cô khó chịu thôi.

Lúc tắm, gã nghe thấy tiếng “lộp bộp”, sợ xảy ra chuyện, bèn đứng ngoài cách một lần cửa hỏi cô có chuyện gì, cô đáp: “Có con gián.” Nhưng một thoáng, lại nói tiếp: “Đập chết rồi.”

Tiểu Quang cảm thấy hai năm nay cô đã thay đổi rất nhiều, hồi trước mà nhìn thấy gián, hẳn sẽ nhảy dựng lên khóc đòi anh trai?

Cho dù thế nào, cô cũng không còn là cô tiểu thư nhà họ Chu mặc váy công chúa, xinh xắn đẹp đẽ như búp bê ấy nữa. Tiểu Quang chợt muốn lay cô tỉnh khỏi giấc mộng, hỏi cô một câu, nhưng cuối cùng gã chỉ thở dài, lại nằm vật xuống chiếc giường sắt.

Khoảng hơn bốn giờ sáng, gã nghe thấy tiếng người lên cầu thang, bèn khẽ khàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Chu Diễn Chiếu. Chắc anh ta đến một mình, không biết đã vứt xe ở chỗ nào, phỏng chừng là ở cách đây rất xa, sắc mặt anh ta tái nhợt đầy mệt mỏi, rõ ràng từ tối đến giờ vẫn chưa ngủ.

Tiểu Quang nghiêng người để anh ta vào, rồi nói: “Em đi mua cho anh bao thuốc.”

“Không cần. Tôi nhìn một cái rồi đi ngay.” Chu Diễn Chiếu đứng ngay ngoài cửa, đưa mắt nhìn Chu Tiểu Manh, lúc nửa đêm cô đã trở mình, bây giờ đang ngủ xoay lưng ra phía cửa, chỉ thấy một vệt bóng lưng. Quả nhiên anh ta chỉ nhìn lướt qua, đoạn nói: “Tôi đi đây.”

“Em tiễn anh.”

“Đừng, đừng để Tiểu Manh ở đây một mình.”

Lúc đi tới đầu cầu thang, Chu Diễn Chiếu đột nhiên quay đầu lại, khẽ khàng hỏi: “Cả cậu cũng cảm thấy tôi sai, phải không?”

“Ngay từ đầu anh Mười đã sai lầm rồi.” Tiểu Quang nói: “Ban đầu không nên gọi điện cho cô ấy, để cô ấy từ Bắc Kinh trở về.”

“Ban đầu nếu tôi để cô ấy đi, thì cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.” Chu Diễn Chiếu trầm mặc mấy giây, đoạn nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ rồi, so với việc cả đời không gặp, chi bằng cứ giữ cô ấy lại bên mình, thêm một ngày cũng được, cho dù vạn kiếp bất phục, hậu họa khôn cùng, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

Chu Tiểu Manh ngủ một giấc rất ngon, lúc cô thức giấc thì trời đã sáng bảnh. Tiểu Quang đang phơi quần áo ngoài sân thượng, máy giặt kiểu cũ không có chức năng vắt khô, quần bò áo phông vắt trên dây nhỏ nước lõng bõng, trong ánh ban mai, cả người gã ta như bọc trong một viền vàng mềm mại như nhung. Chu Tiểu Manh thấy phố Chợ Bánh vào buổi sớm là yên tĩnh nhất, dường như tất cả mọi người đều chưa ngủ dậy, trên sân thượng nhà hàng xóm, một con mèo đang ngồi chồm hổm, yên lặng nhìn cô. Thấy cô vươn tay ra đùa chơi với nó, Tiểu Quang liền nói: “Mèo hoang đấy, cẩn thận nó cào cô!”

Con mèo kia khéo léo nhảy lên mái nhà, quay đầu bỏ đi. Tiểu Quang lại hỏi: “Sáng cô ăn gì? Tôi đi mua cho, không thì về nhà ăn.”

Chu Tiểu Manh mặc chiếc áo phông cũ của Tiểu Quang tuy là đồ hiệu nhưng đã giặt đến xù cả vải lên, cô mặc vào trông như cái váy ngắn. Quần cộc xắn lên cũng đến đầu gối, đứng giữa ánh nắng, trông như đứa trẻ con, gương mặt vẫn còn thấp thoáng nét hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ. Cô đáp: “Về nhà ăn, đằng nào chẳng bị anh tôi chửi, chửi thì cứ chửi đi, dù sao cũng đã vậy rồi.”

Giọng cô nói rất nhẹ nhàng, như thể đang nói chuyện của người khác vậy. Tiểu Quang cố ý không nhìn mặt cô, khom người nhặt một món quần áo trong chậu lên vắt khô, đoạn nói: “Sau này đừng làm như tối qua nữa, dù không vì người khác, thì cũng phải biết nghĩ cho mình chứ.”

“Đời tôi coi như xong rồi, còn gì mà nghĩ nữa đâu.” Chu Tiểu Manh có vẻ chán chường: “Nếu Tiêu Tư Trí sẵn lòng lấy tôi, tôi gả cho anh ta là xong, nếu anh ta không muốn, thì tôi tìm người khác vậy.”

Tiểu Quang ngoảnh đầu lại, chăm chú nhìn cô hồi lâu mới cất tiếng: “Nếu anh ta không muốn, tôi sẽ lấy cô.”

Khóe miệng Chu Tiểu Manh hơi nhếch lên, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không giấu nổi vẻ kinh hoảng: “Anh tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

Tiểu Quang đột nhiên vươn tay ra, chạm nhẹ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, một cử chỉ thân thiết xưa nay chưa từng có. Chu Tiểu Manh ngây người nhìn gã ta, lòng bàn tay gã hơi ẩm, cách một làn tóc nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ẩm nơi tay gã. Gã đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: “Đồ ngốc.”

Chu Tiểu Manh bần thần đứng đó, nhìn gã phơi hết từng món từng món quần áo, cuối cùng, Tiểu Quang nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Đêm qua Chu Tiểu Manh mượn rượu giả điên, Tiêu Tư Trí không biết chỗ đó là địa bàn của ai, nhưng cô thì rõ mồn một. Với tính cách của Chu Diễn Chiếu, chắc hẳn sẽ lại gây khó dễ với cô, chẳng ngờ khi cô về nhà thì Chu Diễn Chiếu đã đến công ty từ sớm. Tôn Lăng Hy vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang đưa cô về rồi vội vã đi ngay, một mình cô ăn bữa sáng. Qua cửa sổ, cô chợt nhìn thấy ông Chu Bân Lễ ngoài vườn, đang ngồi một mình trên xe lăn, ngẩn ngơ trước một khóm mã đề.

Chu Tiểu Manh bèn đi ra, gọi một tiếng: “Bố!”

Ông Chu Bân Lễ khó nhọc ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn cô hỏi: “Mẹ con đâu?”

“Mẹ ra phố rồi.” Chu Tiểu Manh ngồi thụp xuống, chỉnh lại tấm chăn len đắp trên đùi ông: “Bố đừng ngồi đây nữa, nắng chiếu tới rồi.”

“Ừm…” Ông già ngơ ngác nhìn cô, hỏi: “Tiểu Manh? Sao con gầy thế? Có phải sắp thi không?”

“Vâng ạ, sắp thi rồi.”

“Học hành đến gầy rộc cả người đi thế này.” Ông già thương xót vươn bàn tay ra: “À, bố cho con cái này hay lắm.”

Chu Tiểu Manh biết ông lúc thì ngớ ngẩn lúc lại tỉnh táo, vì vậy chỉ hùa theo dỗ dành: “Vâng.”

“Bố giấu chìa khóa ở bên dưới chậu hoa ấy.” Ông già tỏ vẻ thần bí chỉ vào chậu sơn trà: “Lấy đi.”

Chu Tiểu Manh vâng một tiếng, nhưng không nhúc nhích, ông Chu Bân Lễ lại sốt ruột giục giã: “Mau nhấc chậu hoa lên, mau lên con!”

Chu Tiểu Manh hết cách, đành giả bộ nhích chậu hoa ra một chút, đồng thời thò tay sờ sờ, miệng nói: “Chìa khóa gì chứ…” Đột nhiên tay cô chạm phải thứ gì đó cưng cứng trong đám đất bùn, vội móc ra xem, không ngờ lại là một chiếc chìa khóa, có điều không biết giấu ở đó bao lâu, đã lốm đốm hoen gỉ.

Chu Bân Lễ thấy cô lấy được chìa khóa, liền cười đầy vẻ đắc ý: “Bố với mẹ con cùng giấu vào đấy đấy, người khác không ai biết đâu. Tiểu Manh, chúc mừng sinh nhật!”

Chu Tiểu Manh thấy mũi mình cay cay, Chu Bân Lễ đã quên hết mọi sự, duy chỉ có một chuyện ông vẫn còn ghi nhớ, hôm nay là sinh nhật cô. Trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ còn mình ông là nhớ sinh nhật cô, đã mấy năm nay cô không làm sinh nhật, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô còn tâm trạng nào mà tổ chức sinh nhật nữa đâu.

Mấy năm trước, ngày cô rời nhà ra đi chính là hôm trước sinh nhật, mặc dù bà Diệp Tư Dung vẫn luôn chủ trương cho cô sang Canada, còn một tay làm thay cô hết mọi thủ tục du học, nhưng bà nằm mơ cũng không ngờ, Chu Diễn Chiếu sớm đã đặt vé bay cùng một chuyến với cô.

Lúc ấy đúng là ngốc, tưởng rằng chỉ cần đi thật xa là thoát khỏi mọi phiền nhiễu có thể có của thế tục, thậm chí, có thể thoát khỏi bố mẹ.

Ở Bắc Kinh, khi nhận được điện thoại báo trong nhà có chuyện, phản ứng đầu tiên của cô và Chu Diễn Chiếu lại là bố mẹ phát hiện bọn họ bỏ trốn với nhau, nên mới bày trò gạt hai người trở về. Nhưng cuộc điện thoại thứ hai là do Tiểu Quang gọi, Chu Diễn Chiếu nghe rất lâu, cô vĩnh viễn nhớ mãi sắc mặt tái nhợt của anh ta sau khi dập máy, anh ta nói: “Tiểu Manh, em đi Canada trước đi, em cứ ở bên đấy, an toàn hơn. Anh về nhà xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu không có gì, anh sẽ nhanh chóng sang tìm em.”

Cô đưa anh ta ra sân bay, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô đã cảm thấy anh ta càng lúc càng rời xa mình, đứng trước cửa kiểm tra an ninh sân bay, anh ta ôm cô lần cuối, nói: “Đợi anh!” chỉ hai chữ ấy thôi đã khiến cô rơi lệ, cô ôm chặt eo anh ta, nhất quyết không chịu buông tay, rốt cuộc vẫn là anh ta lòng dạ cứng rắn, vừa dỗ vừa gạt cô buông tay. Cô nhòa lệ đứng ở chỗ kiểm tra an ninh, trân trối nhìn anh ta đi vào, từng bước từng bước xa dần, bỗng nhiên một cảm giác vô duyên vô cớ trào lên, dường như cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Chu Tiểu Manh nán lại Bắc Kinh hai ngày, hoãn cả vé máy bay, rốt cuộc vẫn không muốn một mình lên máy bay. Cô ôm một tia hy vọng mỏng manh, hy vọng trong nhà không xảy ra chuyện gì lớn, anh ta sẽ quay lại đi cùng với cô.

Sau đó, anh ta gọi điện cho cô, nói ông Chu Bân Lễ gặp tai nạn giao thông, bị thương rất nặng, cả bà Diệp Tư Dung cũng bị thương, cô hoàn toàn không mảy may nghi ngờ, lập tức mua vé máy bay về nhà.

Lúc ấy cô nghĩ gì nhỉ?

Chỉ lo lắng cho bố mẹ, và lo lắng cho cả anh ta nữa, giọng anh ta trong điện thoại đầy âu lo, toát lên vẻ mệt mỏi khôn cùng, nhà họ Chu dù sao cũng ở trong giới xã hội đen, làm ăn lớn, đắc tội cũng nhiều người. Lúc ấy, trong lòng cô chỉ nghĩ, “Các vị thần Phật ở trên trời, nếu các vị nghe được, cầu xin cầu xin các vị hãy phù hộ cho anh trai con, bố mẹ đã gặp chuyện rồi, anh ấy không thể nào gặp chuyện gì được nữa.”

Cô quên cả hôm đó là sinh nhật mình, chỉ nhớ lúc bước qua cửa, trông thấy Chu Diễn Chiếu vẫn bình yên vô sự đứng giữa phòng khách, anh ta ngoảnh lại nhìn cô, đó là lần cuối cùng, anh ta nhìn cô với ánh mắt dịu dàng trìu mến ấy.

Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, quá khứ phủ bụi từ lâu đã bị cô chôn vùi dưới mười tám tầng địa ngục, bất cứ ai cũng không dễ gì lục xem được. Chỉ không thể ngờ, thì ra nhiều năm trước, bố mẹ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, nhưng cô chưa kịp nhận món quà ấy thì đã nảy sinh biến cố.

Ông Chu Bân Lễ nhìn cô đứng ngây ra đó như người mất hồn, còn tưởng cô quá đỗi kinh ngạc và mừng rỡ, liền hả hê như một đứa trẻ: “Két bảo hiểm trong ngân hàng, mật mã và chìa khóa, ngoài ra còn phải đích thân con ký tên mới mở được, mật mã chính là ngày sinh nhật của con.”

Cô nghe thấy giọng mình xa xăm như thể người khác đang nói chuyện: “Cảm ơn bố!”

“Cảm ơn mẹ của con ấy, là bà ấy bảo giấu chìa khóa ở dưới chậu hoa, sau đó để con tự đi tìm, nhất định rất thú vị, ha ha, ha ha.”

Chu Tiểu Manh thấy ông nhe cả răng ra cười, lòng không khỏi dấy lên cảm giác buồn bã: “Bố à, con đẩy bố vào trong nhé, bố đến giờ ngủ trưa rồi.”

“Được… được…” Ông Chu Bân Lễ nói: “Nhớ đi mở két bảo hiểm đấy.”

“Vâng.”

Chiều hôm ấy cô đến ngân hàng, sau khi ký tên chứng thực thân phận, người của ngân hàng phải dùng dầu máy chà xát chiếc chìa khóa một lúc lâu mới phối hợp với mật mã để mở két bảo hiểm ra được.

Thì ra là dấu tay và dấu chân của cô hồi còn là trẻ sơ sinh trên chiếc khuôn thạch cao be bé, thời đó, làm mấy thứ kiểu này đều rất sơ sài, không giống như bây giờ đâu đâu cũng đầy các công ty làm đồ lưu niệm. Hồi đó cũng là bà Diệp Tư Dung viết: “Chúc mừng sinh nhật! Tiểu Manh của mẹ!”

Trong khoảnh khắc, Chu Tiểu Manh cơ hồ như bị rút hết toàn bộ sức lực, phải dựa vào chiếc cột, đây là những dòng chữ cuối cùng mẹ cô viết, bà sẽ không bao giờ tỉnh lại, càng không bao giờ viết lách gì được nữa.

Một giọt nước mắt rất lớn rơi xuống tấm thiệp mừng, cô vội vàng đưa tay quệt đi, sau đó giơ tấm thiệp lên áp sát vào môi mình, giống như vô số lần mẹ hôn cô vậy. Tấm thiệp không một nếp gấp, nhưng bấy nhiêu năm trôi qua, Chu Tiểu Manh có cảm giác mình đã sống cả một đời người, những mảnh vụn quá khứ đều xa xôi như kiếp trước.

Chỉ một chút mảnh vụn ấy, cũng đủ làm cô thỏa mãn rất lâu, rất lâu.

Nhân viên bán hàng thấy cô thương cảm nhường ấy, cũng không quấy rầy, cuối cùng khi cô sắp rời đi, người đó mới hỏi: “Cô Chu, vẫn còn một két bảo hiểm nữa đăng ký tên cô, kỳ hạn thuê sắp hết rồi, cô có muốn thuê tiếp không ạ?”

“Gì cơ?” Chu Tiểu Manh ngẩn người ra, rồi nhanh chóng định thần lại, tưởng là Chu Bân Lễ lấy tên mình mở két bảo hiểm, ông đã không còn nhớ mấy chuyện này nữa, bèn nói: “À, tôi quên mất, có thể lấy hợp đồng cho tôi xem không? Cũng cần chìa khóa và mật mã nữa à?”

“Cô ký tên là mở được rồi, giống như thẻ tín dụng ấy.”

Chu Tiểu Manh nói: “Vậy thì mở ra xem đi, xem xong tôi sẽ quyết định có tiếp tục thuê nữa không.”

Nhân viên ngân hàng lấy chứng từ ra cho cô ký tên, sau đó mở két bảo hiểm. Trông thấy trong ngăn két là một hộp giày, tim cô đột nhiên đập rộn lên, bàn tay cũng run rẩy dữ dội, cơ hồ không dám mở ra nhìn.

Cuối cùng cô vẫn mở ra, quả nhiên nó đựng một đôi giày gỗ hết sức tinh xảo, bên trong khoét rỗng trạm hình hoa, bên ngoài lại dùng sơn màu tô vẽ hoa văn. Cô lật ngược hai chiếc giày lại, quả nhiên dưới đế giày có khắc chữ. Bên dưới một chiếc khắc “suốt đời”, chiếc kia khắc “bên nhau”.

Hồi cô mười sáu tuổi, Chu Diễn Chiếu từng đi Hà Lan một chuyến, cô dặn đi dặn lại, đòi anh ta mua cho một đôi giày gỗ, kết quả anh ta vẫn quên mất. Sau khi anh ta trở về, cô không chịu bỏ qua, giận dỗi suốt mấy ngày liền. Chu Diễn Chiếu nói: “Giày gỗ thì có gì khó đâu, để mấy hôm nữa anh làm cho em một đôi.”

Chu Tiểu Manh nói: “Bốc phét!”

“Thề không bốc phét, em đợi đấy mà xem tay nghề của anh đi!”

Chu Diễn Chiếu rất có tài điêu khắc, có lẽ vì anh ta chơi dao rất giỏi, mà điêu khắc lại cần sự khéo léo. Hồi anh ta còn nhỏ, bà Diệp Tư Dung thấy anh ta không chịu học cái này, cũng không chịu để tâm cái kia, cả ngày chỉ cầm con dao nhỏ chạm chạm trổ trổ, bà đã không hề ngăn cản. Đợi anh ta lớn lên chút nữa, thậm chí bà còn mua công cụ cho, để anh ta đẽo tượng, khắc con dấu.

Chu Diễn Chiếu không mấy hứng thú với những chuyện văn nhã như khắc ấn, nhưng tiện tay khắc con chó con mèo gì đấy thì lại rất say sưa hào hứng. Song tính tình của anh ta, dẫu có thích cũng chẳng duy trì được mấy ngày. Chu Diễn Chiếu thời niên thiếu rất bận rộn, sở thích nhỏ ấy đã bị anh ta quăng lên tận chín tầng mây rồi.

Đến khi anh ta tìm khúc gỗ để đẽo giày, Chu Tiểu Manh lại mê tín nói: “Bạn em bảo không thể tặng giày cho người khác được, tặng giày tức là muốn càng đi càng xa, xui lắm.”

Chu Diễn Chiếu cười phì một tiếng, nói: “Cái gì mà may với chẳng không may, vậy anh khắc mấy chữ ở đế giày là được rồi, khắc chữ suốt đời bên nhau đi, đủ may mắn chưa?”

Sau đó, anh ta bận nhiều việc, chuyện đôi giày gỗ ấy, không thấy anh ta nhắc đến nữa.

Cô cứ ngỡ rằng anh ta không khắc, nhưng thì ra, là anh ta không tặng.

Dù đã khắc suốt đời bên nhau, thì ra cũng không thể một đời bên nhau.

Cô dùng đầu ngón tay chầm chậm ve vuốt vết khắc sâu dưới đế giày, đời người dài đằng đẵng như thế, vận mệnh khó lường như thế, bốn chữ “suốt đời bên nhau” khiến người ta mê đắm xiết bao.

Sau khi ra khỏi ngân hàng, Chu Tiểu Manh không về nhà ngay, mà đi mua một cái bánh ga tô.

Số tiền mặt trong tay cô chỉ có hạn, thẻ phụ mà Chu Diễn Chiếu đưa cho cô lại không thể rút được tiền, có lẽ không ai tin, đường đường cô hai nhà họ Chu mà trên người lúc nào cũng không xu dính túi. Thành tích học tập của cô tuy thuộc loại trung bình khá, nhưng lại thường xuyên nghỉ học nên cũng không thể giành được học bổng, có tiền mặt hay không toàn bộ đều phải trông vào sự cao hứng của Chu Diễn Chiếu, hỏi xin tiền của anh ta là một việc rất khó khăn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, thông thường Chu Tiểu Manh cũng không mở miệng đề cập chuyện ấy với anh ta. Cảm giác giẫm đạp lòng tự tôn của mình dưới chân quá đỗi khó chịu, đặc biệt là khi nhận mấy tờ giấy bạc màu hồng phấn từ tay anh ta, lần nào như lần nấy đều khiến cô cảm thấy mình đang bán chính bản thân mình, mà sự thật cũng đúng như thế. Có điều, khi ngay cả việc dối mình dối người cũng trở nên xa xỉ, cô luôn vô thức né tránh sự khó xử ấy.

Có khi Chu Diễn Chiếu nổi hứng lên sẽ đưa cho cô mấy bó tiền mặt, để cô đếm chơi, đếm xong anh ta thường mang đi chẳng để lại cho cô tờ nào, còn châm chọc nói: “Chỉ lúc đếm tiền nom cô còn lanh lợi một chút.” Thoạt đầu, Chu Tiểu Manh còn cảm thấy khó chịu, về sau khi anh ta nói những lời kiểu ấy, cô cũng tảng lờ như không nghe, chỉ là, đôi khi nhân lúc anh ta ngủ, cô có lén lút lấy một hai tờ tiền trong ví anh ta. Ví Chu Diễn Chiếu thường không có nhiều tiền mặt, hôm sau tự nhiên anh ta sẽ biết, có lúc anh ta sẽ ép cô giao tiền ra, có lúc lại quên mất không truy hỏi. Cô biết mình không nên lấy tiền của anh ta như vậy, nhưng những chỗ cần tiêu tiền lại quá nhiều, không phải lúc nào cũng có thể quẹt thẻ, vả lại chỉ cần cô quẹt thẻ, cô ăn gì, mua gì, đi nơi đâu, anh ta đều sẽ biết rõ mồn một.

Anh ta dùng tiền bạc đan thành một cái lồng, khiến cô chẳng thể nào đi đâu được.

Đến lúc này, toàn bộ tiền mặt trên tay cô chỉ còn hơn ba trăm bốn mươi đồng, những lúc buồn bực, cô thường chỉ muốn ăn một mình, không quẹt thẻ, tựa hồ làm thế có thể chứng minh được điều gì đó. Cô biết mình ấu trĩ, tiền mặt và quẹt thẻ, chẳng phải đều là tiền của anh ta hay sao?

Có gì khác biệt đâu?

Nhưng hôm nay cô vẫn mua cho mình một chiếc bánh ga tô, một chiếc rất nhỏ cũng phải hơn hai mươi đồng rồi. Cô ngồi trong cửa tiệm ăn từng miếng, từng miếng một, sau đó đi vào bệnh viện thăm bà Diệp Tư Dung.

Cô cố ý dành cơ hội đi thăm mẹ tháng này đến ngày hôm nay. Bà Diệp Tư Dung vẫn như vậy, không có bất cứ thay đổi gì. Cô giúp hộ lý rửa ráy cho mẹ. Hôm nay, Chu Tiểu Manh trầm mặc khác thường, không muốn nói gì. Thời còn ẵm ngửa, khi cô vừa mới ra đời, chắc mẹ cũng chăm sóc cô như thế này nhỉ? Cô không biết nói chuyện, ngủ suốt cả ngày, chỉ biết khóc. Còn bà Diệp Tư Dung bây giờ, thậm chí còn không biết khóc nữa.

Đến khi hộ lý ra về, trời đã sâm sẩm tối. Trời hoàng hôn chừng như lại sắp muốn mưa, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh có một cây đa, tán lá sum suê rậm rạp, mỗi lần gió thổi qua lại nghe xào xạc.

Cô đứng thật lâu thật lâu trước giường bệnh của mẹ, mãi tới khi trời tối hẳn, mới nói: “Mẹ, con lấy anh trai có được không?”

Ngập ngừng một chút, cô lại tự cười một mình: “Con biết là không được đâu, mẹ đừng giận. Anh ấy đã hại mẹ ra nông nỗi này, con làm sao có thể lấy anh ấy nữa chứ?” Cô cúi đầu, vuốt nhẹ ngón tay lên thành giường bệnh bằng sắt, giọng nói thấp trầm đến độ gần như không thể nghe thấy: “Nhưng mà mẹ ơi, cứ nghĩ đến chuyện anh ấy sắp lấy người khác, con vẫn buồn lắm… thực sự rất buồn.”

Không có ai trả lời cô, chỉ có âm thanh đơn điệu của đống máy móc, và tiếng gió ngoài cửa sổ.

Cô buồn bã tự nhủ, nếu mẹ vẫn còn tỉnh táo thì tốt quá, mình có thể khóc, có thể làm ầm ĩ lên, có thể nhõng nhẽo, thậm chí có thể không nói lý lẽ gì, dù mẹ tát cho cô một cái, có lẽ cô cũng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

Rời khỏi bệnh viện, Chu Tiểu Manh một mực đòi bắt xe buýt về nhà, lái xe hết cách, đành mặc cho cô bỏ tiền xu vào hộp rồi lên xe, còn mình thì lái xe đi theo sau xe buýt. Chuyến xe này không đông lắm, lúc lên xe có người đi sát phía sau cô, nhưng lại không có tiền lẻ, đành ngượng ngùng hỏi cô: “Cô à, có thể cho tôi mượn hai đồng không?”

Chu Tiểu Manh chau mày lại, lúc này đây cô không muốn nói chuyện gì hết, càng không muốn để ý đến một người xa lạ, bèn móc ra hai đồng tiền quẳng vào trong hộp. Người kia cảm ơn rối rít, song vẫn theo cô đi tới hàng ghế cuối cùng, cô ngồi xuống ghế sát cửa sổ, y liền ngồi xuống bên cạnh cô. Chu Tiểu Manh lại không kìm được chau mày, vì phía trước còn rất nhiều chỗ trống, người này rõ ràng là cố ý ngồi cạnh cô. Quả nhiên, người kia vừa mở miệng ra đã hỏi: “Có tiện để lại cách thức liên lạc không, để tôi trả tiền lại cho cô.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3