Kẻ phóng đãng thần thánh - Chương 21
Chương 21
Bây giờ tôi dễ dàng hòa hợp
Với những điều trước nay không vừa ý.
Huân tước Byron,
Cố gắng lần nữa, tôi sẽ được tự do.
Miễn cưỡng chấp nhận rằng buổi tối đã kết húc, Saint lấy lát bánh ngọt thứ hai. Nếu có nhiều sự kiện giải trí thú vị như ở nhà Lady Bethson, ắt anh sẽ không quá miệt mài tránh xa chúng.
Song thú vị hơn cả là cuộc trò chuyện thầm lén giữa anh với Evelyn Marie. Anh nhìn sang, cô đang tán gẫu với Lucinda và nữ bá tước. Vở kịch, bữa ăn và buổi bình luận đã xong, ắt cô phải huy động rất nhiều bản tính lịch sự mới chịu được việc anh cứ ngồi lì cạnh cô. Nhưng cô đã nói là cô thích anh - không phải vì họ đã trở thành tình nhân hay vì anh đã cho lũ trẻ ngôi nhà mới, mà vì lý do nào đó cô không thể cắt nghĩa.
Nhìn chung, mấy lời khen anh nhận dược quanh đi quẩn lại toàn là về kỹ năng trong chuyện tình ái, vẻ hấp dẫn hoặc khả năng bắn súng siêu hạng. Chúng là những đặc tính anh có thể kiểm soát và xác định. Việc có người thực sự thích anh dường như hiếm có và đáng quý hơn nhiều. Và hoàn toàn bất ngờ.
Tiếng cười nói lao xao đã ngớt, Evelyn và tiểu thư Barrett đứng dậy. Vội đặt miếng bánh xuống, Saint cũng đứng lên theo. “Tôi phải đi rồi,” anh nói, cầm lấy tay Lady Bethson. “Bằng không cả tá chủ nhân của các câu lạc bộ sẽ tung người tìm kiếm mất cảm ơn cho tôi đột nhập vào đây, Lady Bethson. Bà đã tổ chức một buổi tối tuyệt vời”.
Đôi má tròn trịa của nữ bá tước hiện lên hai lúm đồng tiền. “Buổi tối tuyệt vời tiếp theo đã được tổ chức vào ngày mười hai, chủ đề là bài thơ Cuộc hành hương của Childe Harold của Byron. Ngài sẽ thấy mình được mời, Lord St. Aubyn”.
Cái áo khoác của tiểu thư Barrett ngập ngừng hơn nhiều so với Evelyn, và anh coi sự trái ngược ấy là tín hiệu tốt. Cô không do dự chạm vào anh, kể cả giữa chốn đông người, trong những hoàn cảnh thích hợp. Anh chỉ cần tạo thật nhiều những hoàn cảnh ấy.
“Evie bảo tôi là ngài vừa thực hiện một vụ mua sắm bất ngờ,” quý cô tóc sẫm nói, ánh mắt dán vào xe ngựa khi họ bước xuống lối đi.
Cô ấy có thể giữ bí mật. “Đó cũng là... chuyện hợp lẽ nên làm,” Saint trả lời, đỡ cô gái lên xe.
Nhưng đến khi phải thả tay Evelyn ra, anh lại không muốn buông. Từ trên cửa xe cô xoay người lại. “Chúc ngủ ngon, Saint,” cô thì thầm, rụt tay về.
“Ngủ ngon, Eyelyn Marie.”
Cỗ xe lăn bánh, còn anh nhảy lên mình con Cassius. Như anh đã nói, buổi tối mới chỉ bắt đầu đối với những kẻ chơi đêm như anh, nhưng chìm vào suy nghĩ bên một chai brandy ở nhà sẽ sáng suốt hơn bên một bàn đánh bài với hàng trăm miếng thuốc lá nhai ở nhà Jezebel.
Jansen ra mở cửa, chớp chớp mắt. “Thưa ngài, chúng tôi không nghĩ được trông thấy ngài sớm thế.”
"Kế hoạch thay đổi,” anh làu bàu, đưa áo choàng cho ông quản gia và nhấc bình rượu brandy thon cổ trên chiếc bàn ngoài sảnh lên.
“Đê tôi bảo Pemberly tới hầu ngài nhé?”
“Không. Ta tự lo được. Chúc ngủ ngon, Jansen.”
“Chúc ngài ngủ ngon, thưa ngài."
Saint lê bước lên cầu thang rồi xuôi theo hành lang lang dài về phòng riêng của mình. Ngày mai sự hỗn loạn sẽ lại bắt đầu, nhưng đêm nay, thề có Chúa, anh sẽ uống chút đỉnh và ngủ một giấc thật đã.
Mặc dù lửa đang tí tách cháy sau khung chắn bằng sắt của lò sưởi, phòng ngủ vẫn có cảm giác lạnh cóng khi anh mở cửa. Có kẻ đã mở toang một cửa sổ.
“Chào đức ngài.”
Tiếng nói đột ngột vang lên. Saint quay lại không lấy làm ngạc nhiên trước hình ảnh một thanh niên mới lớn ngồi tựa đầu giường, đôi giày vấy đầy bùn lên khăn trải giường đắt tiền.
“Randall,” anh chào lại, cởi áo vest và vắt nó lên lưng chiếc ghế gần nhất. “Cậu không nên để cửa sổ mở.”
“Có thể tôi cần bỏ đi thật nhanh.”
Thằng bé dấu tiệt bàn tay dưới chồng gối, Saint ước tính khoảng cách từ anh đến cửa, phòng quần áo, và thằng bé. Randall là gần nhất. “Sao cần phải thế?”
Randall khẽ cử động, một họng thép sáng bóng xuất hiện từ đống gối, tiếp đến là nòng súng, cò súng, và bàn tay nó. “Gia nhân ông có thể tìm hiểu sau khi tôi găm viên đạn vào sọ ông.”
Mọi bắp thịt cứng lại, Saint gật đầu, ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bành lớn đặt giữa lò sưởi và giường ngủ. “Cậu chỉ muốn thử mùi vị giết người, hay có điều gì làm cậu bực dọc? Có rất nhiều mục tiêu dễ nhắm hơn tôi.”
“Tôi đã bảo cô Evie nên chôn sống ông trong nhà giam. Tôi đã bảo cô ấy là cho ông thấy lại ánh mặt trời sẽ không mang lại chuyện gì tốt đẹp. Cô Evie không hiểu rằng lũ đàn ông lắm tiền chẳng quan tâm đến hạng chúng tôi.”
“Đàn ông lắm tiền cũng không phải là đối tượng hạ sát ngon ăn. Kẻ nào bắn chúng tôi sẽ bị treo cổ.”
Thằng bé nhún vai, thả chân xuống sàn rồi đứng dậy. Khẩu súng không hề rung rinh, và Saint ngờ rằng Randall sẽ chẳng do dự lấy một giây để bóp cò. Tạ ơn quỷ thần là thằng bé đã bám theo anh chứ không phải Evelyn.
"Nếu có người cướp nhà ông, chẳng lẽ ông không cho hắn một viên đạn? Nếu ông đã trải qua gần một tuần nghe mấy đứa trẻ con khóc lóc vì chúng sắp không còn giường để ngủ, sắp phải ăn chuột cống và sống nơi đầu đường xó chợ, lẽ nào ông không bắn chết kẻ đã gây ra chuyện đó, mặc xác hắn có dòng máu quý tộc hay không?”
Randall đang hết sức kích động, và Saint thực sự không thể trách nó. “Có, tôi sẽ bắn hắn,” anh đồng ý, “trừ phi hắn đã dự liệu tất cả và có sẵn biện pháp xử trí trong đầu.”
“Ông muốn nói gì tùy thích; nó chẳng thay đổi được những gì ông đã làm cho chúng tôi. Ông có thể lừa được cô Evie, nhưng không gạt nổi tôi đâu.”
“Gạt cậu chuyện gì?”
Trong lúc Randall há miệng toan trả lời thì Saint ra tay hành động. Anh bật người khỏi ghế và lao tới. Kẹp chặt khẩu súng giữa cánh tay và mạng sườn, anh vận người xô Randall xuống sàn.
Anh nắm lấy báng súng bằng bàn tay còn tự do, nhưng để nó chúc xuống sàn. “Đi theo tôi,” anh nói.
Thằng bé ngồi lên, xoa xoa cổ tay. “Mẹ kiếp. Quý tộc không thể làm thế được. Ông học ở đâu vậy hả?”
“Cậu không phải người đầu tiên chĩa vũ khí vào tôi đâu,” Saint nói khô khốc. “Đứng đậy đi.”
“Tôi không chui đầu vào tù đâu.”
“Giờ là lúc thích hợp để quyết định chuyện đó.”
“Tôi không đi.”
Saint thờ dài. "Không có nhà tù, ngục tối, xích sắt cũng không. Dù thế nào tôi cũng không đập u đầu cậu để đền đáp ân tình cậu từng dành cho tôi đâu.”
Randall trợn mắt, lồm cồm nhỏm dậy. “Cô Evie cứ tưởng tôi đã giết ông. Tôi cũng đã cố, nhưng đầu ông cứng như đá ấy.”
Một lần nữa Saint thầm cảm ơn bất cứ đấng ơn trên nào đã không để Radall dồn những quan tâm đầy sát khí của nó vào Evelyn. Nếu thằng nhóc gây ra chuyện gì cho cô hoặc kể cả làm cô hoảng sợ, chắc Saint sẽ chẳng được độ lượng như hiện giờ.
Để cho Randall đi trước phòng trường hợp thằng nhóc định tìm cách phang anh bằng vật dụng nào khác, cả hai xuống cầu thang tới văn phòng của Saint. Các gia nhân đã đi ngủ hết, vậy lại tiện cho anh. Dù gì anh cũng không muốn có ai chứng kiến cảnh anh lăm lăm chĩa súng vào một thằng bé mồ côi.
“Ngồi xuống đó,” anh nói, chỉ vào hai chiếc ghế kê trước bàn làm việc.
Vẫn nhìn anh vẻ nghi ngờ, Randall ngồi xuống.
Saint ngồi vào chiếc ghế sau bàn, đặt khẩu súng gần khuỷu tay trong tầm với, đẩy một tập giấy mỏng về phía Randall. “Cô Evie có tạo được kỳ tích nào ở cậu không, hay tôi phải đọc trang đầu cho cậu?”
Thẳng bé cau mặt. “Tôi biết đọc một ít.”
Giấu vẻ ngạc nhiên, Saint gật đầu. Hình như Evelyn đã làm được một hoặc hai điều kỳ diệu. “Vậy đọc đi,” anh bảo, đánh một viên đá lửa thắp sáng ngọn đèn.
Randall lẩm nhẩm đọc, sau năm phút nhọc nhằn nó ngẩng lên. “Chữ này là gì?”
Saint nghiêng người tới. “Giá trị tạm tính. Nghĩa là các loại thuế má sẽ được tính toán lại mỗi năm một lần.” Anh quan sát vẻ bế tắc tăng dần trên gương mặt non nớt cố giải đoán ngôn ngữ hẳn xa lạ với nó. “Tôi sẽ tóm tắt cho cậu nhé?” Anh đề nghị.
“Tôi thấy nó nói về một ngôi nhà.”
“Một ngôi nhà lớn, nằm trên đường Earls Court Gardens, với hai mươi bảy phòng. Đây,” anh dùng ngón tay lật những trang giấy, “là bản hợp đồng hai mươi ba trang cho phép tôi mua một ngôi nhà làm nơi nương tựa cho những đứa trẻ không có cha mẹ chăm sóc.”
Vẻ hoang mang trên mặt Randall hiện rõ mồn một. “Ông sắp mua cho chúng tôi một trại trẻ khác?”
“Đúng như vậy.”
“Tại sao?”
Saint thở hắt ra. “Cô Evie của cậu rất có tài thuyết phục.”
"Ông định cưới cô ấy à?”
Cố gắng làm ngơ luồng rung động khẽ ngân lên trong tâm can do câu hỏi của thằng bé gây nên, Saint nhún vai. “Cũng có thể”. Rồi anh sắp xếp lại tập giấy ngay ngắn. “Giờ cậu về đi. Và tôi khuyên cậu chớ hở ra chuyện khẩu súng hay vụ đột nhập vào nhà tôi. Vì Evelyn đã cung cấp thứ vũ khí này, có lẽ cô ấy sẽ hơi đau lòng khi biết chuyện.”
“Ờ. Ông không đến nỗi đê tiện như tôi nghĩ. Hầu tước ạ. Tôi mừng vì không bắn ông.”
“Tôi cũng vậy.”
Saint cầm khẩu súng khi anh đưa Randall ra cửa. Khóa lại cánh cửa gỗ sồi nặng nề, anh tựa lưng vào đó. Sự kiện bất ngờ tối nay không phải mối nguy hiểm lớn nhất anh từng gặp, tuy nhiên nó đáng lo ngại hơn những cuộc đụng độ trước.
Trước đây, khi đối diện với một họng súng, thường nằm trong tay một đức ông chồng nổi điên nào đó hoặc một người họ hàng nhà cô ả kia, anh không quan tâm mấy đến hậu quả. Nhưng tối nay lại khác. Không phải vì anh sợ bị bắn, mà vì cái chết sẽ cản trở anh hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra cho mình - đó là có được Evelyn. Nói đơn giản hơn, anh không muốn chết vì anh đã tìm được một thứ gì đó - một người nào đó, mà vì họ anh muốn được sống.
Rút khẩu súng trong túi ra, anh nghiêng nó lại để dốc đạn ra lòng bàn tay. Chẳng có gì. Gõ gõ vài cái, anh kéo cò, nâng thứ vũ khí ấy lên trong ánh trăng mờ rọi qua cửa sổ tiền sảnh để xem xét.
“Ôi chà.”
Trống không. Căn cứ vào vẻ bên ngoài, khẩu súng chưa bao giờ được nạp đạn. Evelyn đã giam giữ anh như tù nhân bằng một khẩu súng không đạn. Saint lắc đầu. Cô đã nói sẽ không bao giờ làm anh bị thương, và dường như lời nói ấy là thật lòng. Trước giờ chưa có ai làm điều như vậy với anh hoặc cho anh. Lạy Chúa, cô đúng là can đảm.
Dũng khí ấy, cộng với một lô những ý định tốt đẹp và quyết tâm nhìn ra điều tích cực trong mọi chuyện và mọi người, khiến cô trở nên nguy hiểm. Và cách duy nhất anh bảo vệ mình là phải giữ cô cho chắc.
Saint muốn nói với ai đó về sự phát hiện kỳ lạ này, nhưng người nào anh thấy tin tưởng được cũng đều thân với Evelyn hơn anh. Anh ở lại tiền sảnh thêm một lúc, lắng nghe sự tĩnh mịch của ngôi nhà.
Rồi đột nhiên, hình ảnh người có thể trở thành bạn tâm tình tốt nhất lóe lên trong đầu anh, và anh bật người khỏi cửa, nhằm hướng dãy phòng của gia nhân tiến bước.
“Jansen,” anh gọi, gõ vào cánh cửa nằm sát khu vực chính của tòa nhà. “Ra đây đi!”
Một thoáng sau cửa mở. Ông quản gia không mặc áo khoác và sơ mi để ngoài quần, vội vàng bước ra hành lang. “Đức ngài, có chuyện gì không ổn sao?”
“Đi với ta.” Saint nói, quay gót.
“Bây giờ ư, thưa ngài.”
“Đúng, ngay bây giờ.”
“Tôi… dạ… được ạ, thưa ngài.”
Bàn chân mang tất bước khẽ khàng theo Saint khi anh quay lại hành lang chính. Tạ ơn quỷ thần là ông quản gia còn mặc nguyên quần. Vớ lấy cây nến trên chiếc bàn trong sảnh, anh dẫn đường vào phòng tiếp khách ban ngày. Jansen dừng lại ngoài cửa trong lúc Saint cúi xuống trước những viên than chất trong lò sưởi và khơi lại lửa.
"Ngồi đi,” anh bảo, thẳng người dậy và đặt cây nến lên mặt lò sưởi.
“Tôi sắp bị đuổi việc phải không, thưa ngài?” Jansen hỏi, giọng khó nhọc. “Nếu vậy, chí ít tôi cũng muốn nhận thủ tục ấy đúng với cương vị mình.”
Saint gieo mình xuống chiếc ghế trông ra khung cửa. Tuyệt. Người anh chọn trút nỗi niềm tâm sự lại tưởng mình bị triệu đến để cho thôi việc. “Vớ vẩn,” anh làu bàu. “Nếu ta định làm thế, ít ra ta phải chờ đến thời điểm thích hợp chứ. Ông hãy ngồi xuống, Jansen.”
Hắng giọng và rõ ràng không được thoải mái, ông quản gia bước chậm vào phòng trong đôi tất trắng và ngồi ghé xuống mép ghế đối diện. Sau phút ngập ngừng, ông ta chắp hai tay đặt lên cặp đùi xương xẩu.
Việc này không suôn sẻ rồi. Jansen nom như một tội nhân bị kết án đối diện với hình phạt, Saint lập tức cân nhắc liệu ông ta có bị lên cơn cao huyết áp do mình không. “Brandy,” anh nói.
Jansen đứng bật dậy. “Có ngay, thưa ngài.”
“Ngồi xuống. Ta sẽ đi lấy. Ông có muốn một ly không?” Anh đứng dậy, đi đến giá để rượu đặt dưới cửa sổ.
“Tôi ấy ạ?”
Saint liếc qua vai. “Đừng có rít lên thế, nghe như một con chuột chít vậy. Đúng, ông.”
“Tôi... e hèm... vâng, thưa ngài.”
Khi họ đã ngồi yên vị và tương đối thoải mái trong ghế, Saint làm một hơi rượu dài. “Ta thấy mình muốn nghe ý kiến của ai đó về một vấn đề,” anh mào đầu. “Và ta liền chọn ông.”
“Tôi lấy làm vinh dự, thưa ngài.” Phần lớn lượng rượu trong ly của ông quản gia đã biến mất, Saint bèn nghiêng người tới để rót đầy.
“Yêu cầu phải suy xét chính chắn. Và thành thực.”
“Tất nhiên ạ.”
Giờ mới đến phần khó. Chuyện này quá ư ngu xuẩn. Anh không tin mình lại nghĩ ra những điều như thế, nữa là nó thành lời. Lại còn với quản gia mình. “Ta đang nghĩ,” anh từ từ mở đầu, “sẽ thực hiện vài sự thay đổi ở đây.”
“Tôi hiểu.”
“Thực ra, ta đang nghĩ đến chuyện lấy…” Saint dừng lại. Từ đó không bật ra được. Nó thực kỳ hoặc, quá xa lạ. Hắng giọng, anh thử lại lần nữa. “ta đang tính lấy…”
“Những tấm rèm mới ạ, thưa ngài. Vì ngài đã bảo muốn nghe ý kiến trung thực nhất của tôi, thì rèm cửa sổ, nhất là những phòng dưới nhà, có phần…”
“Không phải rèm.”
“Ồ.”
Saint uống cạn ly brandly và rót ly nửa. "Chuyện này lớn hơn những tấm rèm nhiều, tin ta đi."
“Một ngôi nhà mới phải không, thưa ngài.” Jansen thắc mắc. "Theo một nguồn tin khá xác thực tôi nghe được thì tòa nhà Park Lane của Lord Wenston sắp được đem ra bán…”
“Lấy vợ,” Saint gắt lên. "Ta đang tính chuyện lấy vợ.”
Trong một lúc lâu ông quản gia ngồi sững, quai hàm trễ xuống. "Tôi... thưa ngài, tôi cảm thấy mình không đủ tư cách để khuyên ngài về những vần đề như thế.”
“Chớ nói vậy," Saint bác bỏ. "Cho ta biết ông có hình dung dược ta là người có thể lấy vợ hay không."
Trước sự ngạc nhiên của anh, ông quản gia đặt ly rượu xuống và ngồi nhích tới trước. "Thưa ngài, tôi không muốn vượt quá quyền hạn của mình, nhưng tôi nhận thấy có một... sự thay đổi trong cách hành xử của ngài, dạo gần đây. Tuy nhiên, câu hỏi liệu có ai hình dung được ngài lấy vợ hay không, thì tôi nghĩ chỉ có ngài mới trả lời được. Tất nhiên là cả quý cô kia nữa.”
Saint cau mày. “Đồ nhát gan.”
Đồng hồ trên cầu thang điểm một tiếng. “Về giường đi, Jansen. Ông đã giúp được ta nhiều rồi.”
“Vâng, thưa ngài.” Ông quản gia đi ra cửa rồi chợt dừng lại. “Cho phép tôi nói một điều, có lẽ câu hỏi ngài dành cho bản thân nên là nếu có vợ liệu ngài có thể hạnh phúc hơn không.”
Jansen biến mất vào bóng tối ngoài hành lang nhưng Saint vẫn ngồi yên tại chỗ, nhấm nháp ly rượu của mình trong ánh nến chập chờn mờ tỏ. Vấn đề không phải kết hôn với một người phụ nữ, mà là kết hôn với người phụ nữ đó. Chiếm được Evelyn anh có hạnh phúc hơn không, hay đành trơ mắt nhìn Clarence Alvington làm điều đó? Câu trả lời không còn đơn giản là có hoặc không, quyết tâm hành động hay là tiếp tục sống như quãng đời trước năm mười bảy tuổi anh đã sống. Bởi lẽ câu hỏi không còn là anh có hạnh phúc với cô hay không nữa, mà là thiếu cô anh có sống nổi không.