Xác Chết Dưới Nước - Chương 07 - Phần 2

Bà nhìn xuống lò sưởi và ngọn lửa kêu tanh tách như thể có điều quan trọng muốn nói.
- Tất nhiên, đó chỉ là một phần của vấn đề. Tôi và Arthur chưa bao giờ thôi si mê nhau và tôi còn nghĩ đôi khi các con trai tôi cảm thấy như chúng trở thành kẻ cản trở chúng tôi vậy. - Bà nhìn thẳng vào tôi. - Tôi còn chưa mời cô chén trà hay chút gì đó mạnh hơn nhỉ.
- Cảm ơn bà. Không sao đâu. Ted có gần gũi với anh trai không?
- Tôi đã đưa cho cảnh sát số điện thoại của Jeff. Tên anh ta là gì nhỉ? Martino hay gì gì đó. Anh ta khá là thô lỗ. Chị có nghĩ rằng một chút rượu Goldschlager của Ý sẽ rất tuyệt trong một đêm như thế này?
- Thôi, cảm ơn bà.
- Tôi biết loại rượu này là do Ted đấy. - Giọng bà lạc đi khi nước mắt lại trào ra. - Nó nhìn thấy loại rượu này khi đi trượt tuyết ở khu phía Tây và mua một chai về. Nếm một ngụm vào cứ cảm thấy như có ngọn lửa êm dịu với chút vị quế. Nó nói thế khi tặng cho tôi chai rượu. Nó luôn mang đến cho tôi những thứ linh tinh như vậy.
- Cậu ấy có bao giờ mang sâmpanh đến cho bà không?
Bà khẽ sịt mũi.
- Bà nói cậu ấy sẽ tới thăm bà hôm nay? - Tôi nhắc lại.
- Nó định đến ăn trưa.
- Có một chai sâmpanh rất đẹp trong tủ lạnh của cậu ấy. Nó được thắt nơ và tôi đã nghĩ có lẽ đó là thứ Ted định mang đến bữa trưa hôm nay.
- Ồ, vậy à. - Giọng bà có vẻ ngạc nhiên. - Cái đó chắc là để dành cho một bữa tiệc mừng khác chứ tôi không uống được sâmpanh mà. Cứ uống vào là bị đau đầu.
- Chúng tôi cũng đang tìm các đĩa vi tính của cậu ấy, và rất muốn tìm những văn bản liên quan đến những thứ cậu ấy đang viết gần đây. Ted có nhờ bà giữ hộ thứ gì không?
- Chỉ có vài thiết bị tập thể thao trên gác mái nhưng chúng đã cũ kỹ như cây trường thọ rồi. - Giọng bà nghẹn lại đến nỗi phải hắng giọng. - Và mấy thứ bằng cấp giấy tờ của nhà trường thôi.
- Bà thấy cậu ấy có hộp ký gửi bảo đảm nào không?
- Không. - Bà lắc đầu.
- Vậy có người bạn nào mà cậu ấy có thể tin tưởng giao cho những thứ đó không?
- Tôi không biết bạn bè của nó. - Bà nhắc lại điều này khi cơn mưa lạnh buốt đang đập vào cửa kính.
- Và cậu ấy cũng không hề đề cập đến chuyện tình cảm ư? Ý bà là cậu ta chưa có bạn gái phải không?
Bà mím chặt môi.
- Xin bà cứ nói thẳng nếu tôi hiểu sai điều gì.
- Vài tháng trước nó có dẫn một cô gái qua đây. Lúc đó đang là mùa hè và hình như cô gái ấy làm nghiên cứu khoa học hay đại loại như vậy. - Bà dừng lại. - Có vẻ như nó đang thực hiện một bài báo hoặc thứ gì đó tương tự, và chúng đã gặp nhau. Tôi và nó cũng có chút bất đồng về cô gái ấy.
- Tại sao chứ?
- Con bé đó rất hấp dẫn và cũng là người có học có hành. Chắc nó là một giảng viên. Tôi không nhớ lắm nhưng hình như nó cũng từng du học ở một nước nào đó.
Tôi im lặng chờ đợi nhưng bà không nói thêm gì nữa.
- Vậy bà không thích cô ta ở điểm gì?
- Ngay từ lúc mới gặp tôi đã biết nó không phải người tốt, và con bé đó không được phép vào nhà tôi. - Bà Eddings trả lời.
- Cô ấy có sống ở vùng này không?
- Mong là như vậy, nhưng tôi thực sự không biết con bé đó sống ở đâu.
- Nhưng con trai bà có thể vẫn gặp gỡ cô gái đó chứ.
- Tôi không biết Ted gặp gỡ những ai. - Bà nói dứt khoát, và tôi tin bà đang nói dối.
- Bà Eddings, có vẻ như cậu ấy cũng không ở nhà nhiều.
Lần này bà chỉ nhìn tôi.
- Cậu ấy có thuê người dọn dẹp chứ? Ví dụ thuê ai đó đến chăm sóc cây cối trong nhà?
- Tôi vẫn cho người dọn nhà của tôi đến khi cần thiết. Chị Corian. Thỉnh thoảng chị ấy cũng đem đồ ăn đến cho nó. Ted không bao giờ quan tâm tới việc nấu nướng.
- Lần cuối cùng chị ta qua nhà là khi nào?
- Tôi cũng không biết. - Bà nói vậy và tôi cũng cảm thấy bà đã quá mệt mỏi với các câu hỏi rồi. - Chắc hôm nào đó trước lễ Giáng sinh, tôi nghĩ vậy, vì chị ta bị cảm.
- Corian có bao giờ nói với bà về những thứ đồ đạc trong nhà cậu ấy không?
- Chắc cô muốn nhắc đến súng ống của nó? Nó bắt đầu sưu tầm mấy thứ ấy khoảng một năm trước. Tất cả những gì nó muốn trong dịp sinh nhật là giấy phép sử dụng súng của một cửa hàng súng nào đó quanh đây. Có vẻ như phụ nữ không dám vào những nơi như vậy.
Có lẽ là vô ích nếu muốn thăm dò thêm điều gì, vì người đàn bà này chỉ có một mong ước duy nhất là con trai bà vẫn sống. Ngoài điều đó ra thì bất cứ chuyện gì hay câu hỏi nào cũng đều là sự xâm phạm mà bà kiên quyết muốn lảng tránh. Tôi về đến nhà lúc gần mười giờ và suýt trượt ngã hai lần trên những con phố vắng vẻ vì trời quá tối không thể nhìn thấy gì. Đêm lạnh thấu xương, người tôi ướt đẫm giống như cây cối và mặt đất đang bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết vậy.
Tôi thấy chán nản vì dường như không ai biết Eddings là người như thế nào ngoài những gì mà anh ta thể hiện ra ngoài khi còn sống. Tôi biết cậu ta sưu tầm đồng xu, bướm và luôn tỏ ra rất quyến rũ. Cậu là một nhà báo đầy tham vọng với một khả năng tập trung giới hạn, và tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi đã đi bộ trong thời tiết như thế này chỉ để nói về người thanh niên đó. Tôi tự hỏi liệu Eddings có nghĩ tôi nói được điều gì với cậu ta, nghĩ đến đó tôi thấy lòng se lại.
Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nên khi về đến nhà, tôi đi thẳng lên phòng. Tôi đang sưởi tay bằng nước nóng thì Lucy xuất hiện. Nhìn mặt nó tôi biết ngay là đang có chuyện.
- Cháu đã ăn no chưa? - Tôi nhìn con bé qua gương bồn rửa mặt.
- Cháu chưa bao giờ ăn no cả. - Con bé gắt lên. - Có gã nào đó tên là Danny ở văn phòng của dì ở Norfolk gọi điện. Anh ta nói trung tâm dịch vụ gọi đến thông báo về mấy chiếc xe.
Đầu óc tôi trống rỗng trong phút chốc. Rồi tôi nhớ lại.
- Đúng là dì đã đưa số điện thoại văn phòng cho dịch vụ sửa xe. - Tôi lau khô mặt bằng khăn tắm. - Chắc thế nên trung tâm đã gọi điện về văn phòng cho Danny.
- Sao cũng được. Anh ta muốn dì gọi lại. - Con bé nhìn tôi chăm chăm trong gương như thể tôi đã làm sai điều gì đó.
- Chuyện gì vậy? - Tôi nhìn lại.
- Cháu phải đi khỏi đây.
- Dì sẽ thử gọi xem mai đã lấy được xe chưa. - Tôi nói, cảm thấy hơi day dứt.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm và con bé liền theo ra.
- Cháu phải trở lại Đại học Virginia.
- Tất nhiên là như vậy rồi, Lucy.
- Dì chẳng hiểu gì cả. Cháu đang có quá nhiều việc phải làm.
- Dì quên mất là công việc nghiên cứu độc lập của cháu đã bắt đầu rồi. - Tôi vào phòng khách và đi thẳng tới quầy bar.
- Bắt đầu hay không cũng chẳng vấn đề gì. Cháu đang rất bận và không biết làm thế nào mà dì đem xe đến đây được. Có lẽ chú Marino sẽ đưa cháu đi lấy xe.
- Marino cũng bận lắm và kế hoạch của dì đơn giản thôi. Danny sẽ lái xe của dì về Richmond và cậu ta cũng sẽ nhờ một người bạn đáng tin cậy lái chiếc Suburban của cháu. Sau đó Danny và cậu kia sẽ bắt xe buýt về Norfolk.
- Bao giờ?
- Cũng phải chờ đấy. Dì không thể để Danny làm bất cứ việc gì kiểu thế này sau vài tiếng nữa, vì cậu ta không thể mang xe riêng đến cho dì trong giờ làm việc được. - Tôi mở một chai Chardonnay.
- Chết tiệt. - Lucy nóng nảy nói. - Thế thì đến mai cháu cũng chưa đi được.
- Dì e rằng cả hai chúng ta đều như vậy.
- Và sau đó dì sẽ làm gì?
Tôi đưa cho con bé một ly rượu.
- Dì sẽ đến văn phòng và có lẽ sẽ phải mất nhiều thời gian gọi điện thoại. Cháu có việc gì để làm ở văn phòng đại diện ở đây không?
Con bé nhún vai.
- Cháu có quen hai người học cùng học viện.
Ít nhất thì con bé cũng có thể tìm được người nào đó đưa đến phòng tập thể thao để xoa dịu tâm trạng đang rất tồi tệ, tôi định nói thế nhưng lại thôi.
- Cháu không muốn uống. - Con bé đặt ly rượu xuống quầy bar. - Cháu nghĩ cháu sẽ chỉ uống bia một thời gian.
- Sao tự nhiên cháu lại cứ cáu lên thế?
- Cháu không cáu. - Lucy lấy một lon Beck’Light trong tủ lạnh và bật nắp.
- Cháu muốn ngồi không?
- Không, à cháu cũng nói luôn, cháu đang cầm cuốn giáo lý, vì vậy dì đừng có hoảng lên khi không tìm thấy nó trong vali.
- Cháu định nói gì? Cháu đang cầm nó ư? - Tôi lo lắng nhìn con bé.
- Cháu đọc nó trong khi dì đi gặp bà Eddings. - Con bé uống một ngụm bia. - Cháu nghĩ nên đọc lại lần nữa, sợ nhỡ đâu chúng ta đã bỏ qua điều gì đó.
- Dì nghĩ cháu xem cuốn sách đó thế là đủ rồi đấy. - Tôi nói dứt khoát. - Thực ra dì nghĩ tất cả chúng ta xem thế là đủ rồi.
- Có rất nhiều điều trong cuốn sách đó cũng giống như Kinh Cựu Ước. Ý cháu là thực ra nó cũng không hoàn toàn xấu xa.
Tôi im lặng nhìn con bé, không hiểu điều gì đang diễn ra trong bộ não phức tạp khó ngờ kia.
- Thực ra cháu thấy nó cũng khá thú vị, và cháu tin rằng nó chỉ có quyền năng trong trường hợp ta cho phép. Cháu không cho phép điều đó xảy ra, cho nên cuốn sách chẳng ảnh hưởng gì tới cháu cả.
Tôi đặt ly rượu xuống.
- Chắc chắn là thế rồi.
- Điều duy nhất khiến cháu đang cảm thấy phiền toái là trong người vô cùng mệt mỏi. Nên cháu định đi ngủ đây. Chúc dì ngủ ngon.
Nhưng tôi không đi ngủ. Thay vào đó, tôi ra ngồi trước lò sưởi và vô cùng lo lắng về con bé, vì có lẽ tôi hiểu cháu gái mình hơn bất kỳ ai. Chắc con bé và Janet lại vừa cãi nhau nhưng chúng sẽ làm lành vào sáng mai thôi, hoặc cũng có thể con bé đang có nhiều việc phải làm, không thể về Charlottesville đúng lúc sẽ gây ra nhiều tai họa hơn tôi tưởng.
Tôi tắt lò sưởi và kiểm tra chuông chống trộm một lần nữa để đảm bảo chuông đã được bật rồi quay về phòng ngủ, đóng cửa lại. Nhưng tôi vẫn không thể chợp mắt nên đành ngồi trong ánh đèn bàn vừa nghe ngóng thời tiết bên ngoài vừa xem xét thông tin in trong máy fax của Eddings. Có mười tám số gọi đi trong hai tuần qua, và tất cả điều này có thể suy luận được rằng chắc chắn cậu ta đã làm việc ở nhà một thời gian.
Điều khiến tôi chú ý là nếu cậu ta làm việc ở nhà thì tôi đã có thể thấy vô số những cuộc trao đổi với văn phòng AP trong thành phố. Nhưng không phải. Từ giữa tháng Mười hai, cậu ta chỉ gửi fax cho văn phòng hai lần, ít nhất là từ số máy chúng tôi thấy trong nhà cậu ta. Để xác định được điều này rất đơn giản, vì cậu ta đã mặc định số gọi nhanh cho số fax cho nên số máy bàn của văn phòng AP xuất hiện trong cột định danh của thống kê, còn những tên khác thì không rõ bằng như “NVSE”, “DRMS”, “CPT” và “LM”. Ba trong những số trên là mã vùng của Tidewater, Bắc và Trung Virginia, cùng các số tổng đài, trong khi mã vùng DRMS là Memphis, Tennessee.
Tôi cố gắng ngủ nhưng những thông tin cứ lơ lửng trước mắt và hàng loạt câu hỏi đặt ra khiến tôi không thể bỏ qua được. Tôi tự hỏi Eddings đã liên lạc với ai ở những nơi đó, liệu những cú điện thoại ấy có ý nghĩa gì không. Còn một điều tôi không thể ngừng nghĩ đến đó là nơi cậu ta chết. Tôi vẫn có thể nhìn thấy cái xác trôi lơ lửng dưới dòng sông đen thẫm, bị chằng giữ bởi một ống nhựa vô dụng mắc vào chân vịt han rỉ. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể cứng đanh lại khi giữ cậu ta trong tay để đưa lên mặt nước. Chẳng cần phải chờ đến lúc trồi lên tôi cũng hiểu rằng cậu ta đã chết trước đó nhiều giờ.
Ba giờ sáng, tôi ngồi trên giường và nhìn ra màn đêm. Ngôi nhà chìm trong yên tĩnh trừ tiếng cót két mọi khi, và tôi vẫn không thể ngăn được những ý nghĩ trong đầu. Tôi đành phải ra khỏi giường, tim đập mạnh như thể giật mình vì bị khua dậy vào lúc giữa đêm. Tôi vào phòng làm việc, đóng cửa lại và viết một lá thư ngắn gọn:
Gửi người có thể có liên quan!
Tôi biết đây là số máy fax, nếu không tôi đã đích thân gọi điện đến. Tôi cần biết danh tính của quý vị, nếu có thể, vì số máy của quý vị xuất hiện tại bản thống kê trong máy fax của một người vừa mới qua đời. Hãy liên lạc với tôi trong thời gian sớm nhất. Nếu quý vị cần xác minh tính chân thực của thông báo này, hãy liên lạc với đại tá Pete Marino của Sở cảnh sát Richmond.
Tôi ghi số điện thoại, nghề nghiệp và ký tên. Tôi gửi fax lá thư tới các số cài đặt gọi nhanh có trong bản thống kê của Eddings, tất nhiên trừ số máy của AP. Tôi ngồi bên bàn làm việc một lát, thẫn thờ như thể máy fax của tôi sẽ giải quyết được vụ này ngay lập tức. Nhưng nó vẫn im lìm khi tôi đọc và chờ đợi. Tôi chờ đến sáu giờ sáng mới gọi lại cho Marino.
- Theo tôi biết thì không có vụ bạo động nào xảy ra cả. - Tôi nói sau khi có tiếng nhấc điện thoại và giọng anh lầm bầm ở đầu dây bên kia. - Tốt, vậy là anh tỉnh ngủ rồi đấy.
- Mấy giờ rồi? - Giọng anh nghe còn đang ngái ngủ.
- Đến giờ anh dậy và tỏa sáng rồi.
- Chúng tôi đã bắt khoảng năm tên. Số còn lại giữ yên lặng và quay về. Cô thức làm gì vậy?
- Tôi luôn thức mà. À tiện thể, cho tôi đi nhờ đến chỗ làm hôm nay được không và tôi cần mua ít tạp phẩm nữa.
- Pha cà phê luôn đi nhé. Tôi qua ngay đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3