Xác Chết Dưới Nước - Chương 08 - Phần 3
Tôi nhìn thấy nó chùi mắt và chợt nhận ra rằng không phải nó ngủ mà là đang khóc.
- Sao vậy cháu? - Tôi hỏi.
- Chẳng sao cả.
- Dì biết chắc chắn có chuyện gì đó và đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện với nhau. Cháu không còn là mình nữa và dì muốn được chia sẻ.
Nó không trả lời.
- Lucy, dì sẽ ngồi đây cho đến khi nào cháu chịu nói chuyện với dì.
Nó lại im lặng thêm một lúc nữa và tôi có thể nhìn thấy mí mắt nó chuyển động khi ngước nhìn trần nhà.
- Janet đã kể với họ. Janet đã kể cho cha mẹ cô ấy. Họ thuyết phục cô ấy cứ như thể họ hiểu cảm giác của cô ấy hơn cả bản thân Janet. Cứ như là cho dù thế nào thì cô ấy cũng sai rồi. - Giọng nói của con bé trở nên giận dữ và nó kê thêm một đống gối để nửa nằm nửa ngồi. - Họ muốn cô ấy đến gặp chuyên gia tư vấn.
- Dì rất tiếc. - Tôi nói. - Dì không biết sẽ phải nói gì ngoại trừ đây là vấn đề thuộc về họ chứ không phải liên quan đến cháu và Janet.
- Cháu không biết được cô ấy sẽ làm gì. Việc chúng cháu cứ phải lo che giấu ở Cục đã đủ tồi tệ lắm rồi.
- Cháu phải đủ mạnh mẽ đúng như bản thân cháu.
- Cháu thành ra thế nào cũng được. Lúc này thì cháu chẳng còn biết thế nào nữa. Cháu ghét chuyện này. Sao mà khổ thế. Chẳng công bằng tí nào. - Rồi nó dựa đầu vào vai tôi. - Tại sao cháu lại không thể giống như dì được? Tại sao mọi thứ lại không thể dễ dàng với cháu được?
- Dì không chắc cháu có muốn như dì không nữa. - Tôi nói. - Cuộc sống của dì chắc chắn chẳng dễ chịu gì, hầu như chẳng có gì là dễ dàng cả. Cháu và Janet có thể làm một công việc gì đó ở bên ngoài nếu cả hai thống nhất được. Và nếu như các cháu thực sự yêu nhau.
Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
- Không được tự hủy hoại mình nữa. - Tôi đứng dậy khỏi giường. - Cuốn sách đâu rồi?
- Trên bàn ấy,
- Trong phòng dì á?
- Không, cháu để đằng kia.
Chúng tôi nhìn nhau. Đôi mắt nó sưng lên. Nó sịt mũi thật to rồi lại xì mũi.
- Cháu có hiểu rằng ngốn những thứ này tai hại đến thế nào không hả?
- Dì cứ nhìn những gì mà dì phải ngốn quanh năm ngày tháng ấy. Rõ là liều thân.
- Không. - Tôi nói. - Liều thân là dấn bước nhưng không phải cứ đứng nguyên ở đó. Cháu phải để cao sức mạnh của kẻ thù cũng ngang bằng với sự khinh miệt nó. Nếu không thế, cháu sẽ thất bại, Lucy ạ. Giờ thì tốt hơn hết cháu nên đọc thứ này.
- Cháu hiểu. - Nó nói khẽ và với cuốn Kinh Thánh tôi để dưới chân giường. - Cái gì đây? Cháu phải đọc hết trong tối nay à?
- Dì mượn của nhà thờ đấy. Dì nghĩ cháu cũng muốn đọc.
- Quên nhà thờ đi. - Con bé nói.
- Tại sao?
- Bởi vì nó đã quên cháu rồi. Cháu nghĩ loài người cứ thích coi cháu là cái giống lầm lạc cơ. Cứ như thể cháu nên xuống đi ngục hay bị tống cổ vào tù vì cháu như thế này. Đó là những gì mà cháu muốn nói đấy. Dì không biết cảm giác bị cô lập là như thế nào đâu.
- Lucy, hầu như cả cuộc đời dì bị cô lập. Thậm chí cháu còn không biết khái niệm bị phân biệt đối xử là gì mãi cho tới khi cháu là một trong ba phụ nữ ở lớp học trường Y. Ở trường luật nữa chứ, học viên nam sẽ không đời nào cho mượn vở nếu như cháu bị ốm và nghỉ học. Đó là lý do vì sao dì chẳng ốm bao giờ. Đó là lý do vì sao dì không bị say xỉn và nằm bẹp trên giường. - Tôi nói gay gắt vì biết rằng cần phải như thế.
- Chuyện này thì có khác chứ.
- Dì nghĩ rằng cháu cứ muốn tin rằng nó khác nên cháu mới có thể tha thứ và hối tiếc cho chính bản thân mình. Đối với dì thì cái người đang tìm mọi cách để quên và chối bỏ là cháu chứ không phải nhà thờ cũng không phải là xã hội. Thậm chí cũng không phải là cha mẹ của Janet, những người chỉ đơn giản là chưa hiểu ra vấn đề. Dì cứ nghĩ cháu mạnh mẽ hơn thế này cơ.
- Cháu rất mạnh mẽ.
- Ồ, dì nghe đủ rồi. Đừng có đến nhà dì rồi say xỉn và trùm mền thế này để cho dì phải lo lắng cả ngày hôm nay. Rồi đến khi dì cố gắng giúp đỡ, cháu lại tẩy chay dì và tất cả những người khác.
Nó chỉ im lặng nhìn tôi, rồi cuối cùng cũng cất lời.
- Có phải dì đến nhà thờ là vì cháu không?
- Dì đến là vì chính bản thân dì. Nhưng cháu là phần chính của cuộc nói chuyện.
Nó tung hẳn chăn ra.
- Một bác sĩ giám định pháp y lại đi tụng ca Chúa Trời. - Nó vừa nói vừa đứng dậy. - Cuốn Kinh Thánh ấy viết bằng ngôn ngữ cổ. Nhưng hồi còn ở Đại học Virginia cháu cũng phải học một khóa tôn giáo rồi. Dì có muốn ăn tối không?
- Cháu muốn ăn gì?
- Cái gì dễ ăn một chút đều được. - Nó lại gần ôm choàng lấy tôi. - Dì Kay, cháu xin lỗi.
Xuống bếp, việc đầu tiên của tôi là mở tủ lạnh nhưng nhìn thứ gì cũng không thấy có hứng thú. Vị giác giờ đã ra đi theo sự yên ổn của đầu óc rồi. Tôi ăn một quả chuối và pha cà phê. Khoảng tám rưỡi tối, máy điện đàm trên mặt quầy bar réo vang khiến tôi giật mình.
- Đơn vị 600 gọi trạm 1. - Giọng Marino vang lên.
Tôi nhấc máy và trả lời.
- Trạm 1 đang nghe.
- Cô có thể gọi cho tôi vào một số điện thoại này được không?
- Đưa số cho tôi. - Tôi nói, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đường dây điện đàm của văn phòng tôi bị giám sát, nên bất cứ khi nào có vụ gì đặc biệt nhạy cảm, các thám tử thường cố gắng tránh điều này. Marino đưa cho tôi một số điện thoại công cộng. Anh nhấc máy.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi không để phí thời gian.
- Tôi không gọi đến phòng giám định pháp y vì biết cô muốn chúng tôi báo tin cho cô đầu tiên.
- Chuyện gì vậy?
- Mẹ kiếp, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng chúng tôi đang giữ Danny.
- Danny ư? - Tôi bối rối.
- Danny Webster. Nhân viên ở văn phòng Norfolk của cô.
- Anh nói anh đang giữ cậu bé là có ý gì? - Nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy tôi. - Cậu ta đã làm gì vậy?
Tôi hình dung ra cậu bị bắt giữ đúng lúc đang lái chiếc xe của tôi. Hoặc cậu ấy đã làm hỏng nó. Marino nói:
- Bác sĩ, thằng bé chết rồi.
Sau đó là im lặng.
- Ôi, Chúa ơi! - Tôi dựa vào quầy và nhắm nghiền mắt lại. - Ôi lạy Chúa tôi, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Xem nào, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên đến đây ngay.
- Anh đang ở đâu?
- Sugar Bottom, chỗ đường tàu cũ ấy. Chiếc xe hơi của cô giờ đã trở thành chướng ngại vật ở công viên Libby Hill rồi.
Tôi không hỏi thêm câu gì, chỉ bảo Lucy rằng tôi phải đi ngay bây giờ và có thể sẽ về rất muộn. Tôi chộp lấy túi đồ y tế và khẩu súng lục bởi vì đã quá quen với đám lưu manh lúc nào cũng vạ vật dưới đường hầm rồi, và tôi không hiểu nổi điều gì đã dụ Danny vào tận trong ấy. Danny và cậu bạn lẽ ra phải lái chiếc xe của tôi và Lucy đến văn phòng, ở đó sẽ có người nhận xe ở cửa hậu và đưa họ ra bến xe buýt. Chắc chắn khu Churchill Hill cũng không xa văn phòng là mấy, nhưng tôi không thể tưởng tượng được là Danny lại lái chiếc Mercedes của tôi đi bất kỳ chỗ nào khác ngoài cái nơi tôi bảo cậu bé đưa đến. Cậu ta cũng đâu phải kiểu người lạm dụng lòng tin của tôi đâu.
Tôi lái xe vội vã dọc theo đường West Cary, qua những công trình xây gạch khổng lồ lợp mái đồng và ngói ác đoa, lối vào bị chặn bởi những cánh cổng sắt đen chạm trổ cao lừng lững. Việc dạo chơi trong khu vực sang trọng nhất thành phố này bằng một chiếc xe nhà xác có vẻ hết sức phi lý trong khi một nhân viên của tôi đang nằm chết ở đó. Tôi còn bị dằn vặt vì đã để Lucy ở nhà một mình thêm lần nữa. Tôi cũng không thể nhớ được là mình đã bật hệ thống báo động hay chưa. Tay tôi run lên và tôi ước gì lúc này mình được một điếu thuốc.
Công viên Libby Hill nằm trên một trong bảy quả đồi của thành phố Richmond, giá bất động sản khu vực này luôn ở mức cao nhất. Những dãy nhà cũ kỹ kiểu Hy Lạp thời Phục Hưng đã được gìn giữ một cách xuất sắc bởi những người đủ dũng cảm để duy trì một phần lịch sử của thành phố từ những mục ruỗng và tội ác đang ngày ngày tỏa ra như chiếc vòi bạch tuộc. Đối với hầu hết chủ nhân của những ngôi nhà này, cơ hội mà họ đang nắm giữ sắp xuất hiện rồi. Còn tôi biết mình không thể nào sống gần những khu nhà dự án hay các khu vực đình trệ, nơi mà ngành kinh doanh chính chỉ có thể là ma túy. Tôi không muốn phải xử lý công việc ngay cả với những hàng xóm của mình.
Những chiếc xe cảnh sát nháy đèn xanh đỏ đậu dọc hai bên hè phố Franklin. Đêm tối đến nỗi giờ tôi có dựng thêm chiếc bục đá granite cho một chú lính chì đứng đối diện với bức tượng ngài James thì cũng chẳng ai biết. Chiếc Mercedes của tôi bị vô số cảnh sát và các nhóm phóng viên truyền hình vây quanh. Những bóng người nổi rõ dưới cổng vào. Khi chầm chậm lái xe qua, tôi cũng không chắc rằng chiếc xe có bị hư hại hay không nhưng cửa ghế lái đang mở và đèn trong xe được bật sáng.
Đi về phía đông qua đường 29, có một con đường thoai thoải dẫn xuống cái nơi được gọi là Sugar Bottom. Cái tên này bắt nguồn từ khi những gái điếm vẫn phục vụ cho các quý ông vùng Virginia hoặc giả từ những chuyện nhảm nhí nào đó. Tôi không chắc lắm. Những ngôi nhà đã được sửa chữa bất ngờ hiện ra bên cạnh các căn nhà ổ chuột và mấy túp lều tạm lợp giấy dầu. Xuống đến lưng chừng đồi thì rừng cây rậm rạp hiện ra, ngay đoạn đường hầm bị sụt lở từ hồi đầu thế kỷ.
Tôi nhớ mình đã từng bay qua khu vực này trên chiếc trực thăng của cảnh sát liên bang. Miệng hầm đen ngòm bị cây cối che phủ, đường ray ngập bùn đến tận bờ sông. Tôi lại nghĩ tới đoàn tàu cùng những người lao động vẫn còn bị kẹt bên trong và thêm lần nữa, không hình dung nổi vì sao Danny lại tình nguyện đến đây như thế. Cậu ấy vẫn còn bị thương đầu gối kia mà. Tôi đậu xe thật sát chiếc Ford của Marino và tức thì bị các nhà báo vây lấy.
- Tiến sĩ Scarpetta, có phải chiếc xe ở trên đồi là của bà không? - Một phóng viên nữ vội vàng áp sát tôi. - Tôi biết chiếc Mercedes này đã đăng ký tên bà. Nó màu gì vậy? Có phải màu đen không?
Cô ta cứ dai dẳng thế trong khi tôi chẳng nói năng gì.
- Bà có thể giải thích tại sao nó lại ở đó không? - Một phóng viên nam lại kéo micro đến sát mặt tôi.
- Bà đã lái xe đến đó à? - Một người khác hỏi.
- Chiếc xe bị mất trộm phải không? Có phải nạn nhân đã lấy cắp chiếc xe đó của bà không? Bà có nghĩ chuyện này liên quan đến ma túy không?
Những giọng nói chồng chéo lên nhau bởi vì không ai muốn chờ đến lượt mình mà tôi thì chẳng nói câu gì. Đúng lúc đó có vài cảnh sát nhận ra tôi, họ liền nhảy vào can thiệp.
- Thôi nào, tránh ra đi.
- Các anh nghe thấy tôi nói gì rồi chứ.
- Để cho bà ấy đi qua nào.
- Nhanh lên. Bà đang cần phải có mặt ở hiện trường. Tôi hy vọng mọi sự đều ổn đối với bà.
Đột nhiên Marino nắm lấy cánh tay tôi.
- Một đám sóc rừng. - Anh vừa nói vừa liếc nhìn bọn họ. - Cẩn thận mà bước đấy nhé. Cô sẽ phải đi qua những bụi cây rất rậm mới vào được đường hầm đấy. Mà cô đi giày gì thế?
- Tôi đi được mà.
Đó là một lối mòn rất dài và dốc thoải dẫn từ đường cái. Ánh sáng quét qua quét lại để dò đường, cắt qua những vạt cỏ giống như bóng trăng in trên một ô cửa âm u. Rừng cây xung quanh chìm trong bóng đêm đen đặc, thi thoảng mới bị lay động bởi những cơn gió nhẹ.
- Cẩn thận đấy. - Anh nói. - Chỗ nào cũng toàn bùn và rác rưởi.
- Rác gì thế?
Tôi bật đèn pin rồi rọi thẳng lên lối mòn chật hẹp và lầy lội đầy những thủy tinh vỡ, giấy mủn, giày vứt đi, khiến cho những bụi gai và các loại cây mùa đông sáng rực lên.
- Dân cư xung quanh đây đang cố gắng biến nơi này thành một bãi rác. - Anh nói.
- Thằng bé không thể đi vào đây được với cái đầu gối đang bị thương như thế. - Tôi nói. - Giờ cách tốt nhất để đi vào đó là thế nào?
- Là để tôi bế.
- Không, tôi cần phải tự đi vào.
- Ồ, cô sẽ không xuống đó một mình được đâu. Tôi không biết liệu còn kẻ nào lẩn khuất dưới đó hay không nữa.
- Có máu đấy. - Tôi rọi đèn pin. Vài giọt máu rớt trên lá khô cách chỗ tôi đứng khoảng hơn một mét
- Nhiều lắm.
- Rải rác lên tận đường cái à?
- Không, hình như chỉ từ đây thôi. Nhưng chúng tôi phát hiện ra có máu rải rác trên lối mòn dẫn xuống chỗ cậu ta.
- Được rồi. Đi tiếp thôi. - Tôi nhìn quanh rồi bắt đầu bước đi hết sức thận trọng. Những bước chân của Marino ở phía sau có vẻ nặng nề hơn.
Cảnh sát đã chăng băng vàng quanh các thân cây, cố gắng khoanh vùng khu vực càng rộng càng tốt vì hiện giờ chúng tôi chưa thể biết được hiện trường sẽ kéo dài đến đâu. Tôi không nhìn thấy cái xác mãi cho đến khi thoát ra khỏi đám cây bụi chằng chịt và gặp một bãi đất trống chỗ đường ray cũ bắt ra tận bờ sông phía nam và biến mất vào trong cái miệng đang ngoác ra của đường hầm dẫn về phía tây. Danny Webster nằm nghiêng, nửa người bên kia vướng trong mớ chân tay một cách kỳ cục. Một vũng máu lớn loang dưới đầu cậu ta. Tôi nghiên cứu kỹ mọi thứ bằng chiếc đèn pin và thấy cả áo len cùng quần jean của cậu ta lấm lem đầy bùn đất và cỏ, thêm ít lá khô và những vụn rác linh tinh khác cũng dính vào mái tóc đẫm máu.
- Nó bị lăn từ trên đồi xuống. - Tôi vừa nói vừa xem xét kỹ những chiếc đai của cái bo chân màu đỏ đã bị lỏng ra và những vụn bẩn két vào miếng băng dán. - Thằng bé đã chết hoặc gần chết trước khi bị lăn từ trên cao xuống.
- Ừ, tôi cũng nghĩ nó bị bắn ở trên ấy. - Marino nói. - Câu hỏi đầu tiên của tôi là trong lúc đang cố gắng tìm cách thoát thân thì nó đã bị chảy máu chưa. Và có phải nó cố gắng chạy càng xa càng tốt rồi gục ngã và lăn xuống đây hay không?
- Có lẽ nó cũng hy vọng có cơ hội để trốn thoát. - Một xúc cảm len vào giọng nói của tôi. - Anh có nhìn thấy cái bo chân của thằng bé không? Anh có hình dung được là nó di chuyển chậm đến thế nào trong con đường rừng ấy không? Anh có biết nhích từng tí một với một cẳng chân bị thương là như thế nào không?
- Cái lũ chó chết đó chơi trò bắn cá trong thùng. - Marino nói.
Tôi không đáp lời anh khi rọi đèn xuống bãi cỏ và những đám rác bẩn chồng chất lên tận đường cái. Những vệt máu đỏ thẫm lấm lem trên những vỏ sữa hộp đã bị bạc trắng bởi mưa nắng và thời gian.
- Cái ví của nó đâu rồi?
- Vẫn ở túi quần sau. Có mười một đồng lẻ và các loại thẻ vẫn còn nguyên. - Marino nói, ánh mắt đột nhiên tránh đi chỗ khác.
Tôi chụp ảnh, rồi quỳ gối cạnh cái xác để có thể quan sát kỹ hơn phần đầu đầy thương tích phía sau. Tôi chạm vào cổ thằng bé, vẫn còn hơi ấm, trong khi máu chảy ra đã bắt đầu đông lại. Tôi mở túi đồ y tế.
- Này. - Tôi mở một mảnh nilon và đưa cho Marino. - Cầm cái này hộ tôi để tôi đo nhiệt độ nhé.
Anh che cái xác để tránh những ánh mắt xung quanh trong lúc tôi cởi quần jean và quần đùi của thằng bé, cả quần trong lẫn quần ngoài đều lấm láp. Mặc dù hiện tượng kẻ sắp chết vãi phân và nước tiểu là không phổ biến nhưng thỉnh thoảng điều này cũng xảy ra như là một phản ứng của cơ thể trước cơn sợ hãi tột cùng.
- Cô có nghĩ nó dính dáng gì tới ma túy không? - Marino hỏi.
- Tôi chẳng có lý do gì để nghĩ như thế. Nhưng tôi cũng không phủ nhận.
- Giả dụ như mức sống của nó có vẻ vượt quá thu nhập chẳng hạn? Ý tôi là, mỗi năm nó kiếm được bao nhiêu tiền?
- Thu nhập của thằng bé khoảng 21.000 đô la một năm. Tôi không biết nó chi tiêu có quá mức thu nhập không. Nó vẫn sống ở nhà cùng cha mẹ.
Nhiệt độ cơ thể là 34,7°C, tôi để cái nhiệt kế lên nắp túi để đo nhiệt độ của môi trường xung quanh. Tôi thử chuyển dịch cánh tay và cẳng chân, mới chỉ có những phần cơ nhỏ là bắt đầu bị cứng lại như ngón tay và mi mắt. Còn thì hầu hết mọi bộ phận trên cơ thể Danny vẫn ấm và mềm như đang còn sống. Khi cúi thấp xuống gần sát cậu ta, tôi có thể cảm thấy mùi nước thơm mà cậu vẫn dùng và tôi biết mình sẽ luôn nhận ra thứ mùi này, mãi mãi. Sau khi chắc chắn rằng tấm nhựa đã được lót hẳn dưới lưng cái xác, tôi lật cậu ta lại và máu trào ra nhiều hơn khi tôi bắt đầu tìm thêm những vết thương khác.
- Người ta gọi điện cho anh lúc mấy giờ? - Tôi hỏi Marino, lúc này đang bước rất chậm về phía đường hầm, cố gắng dùng đèn pin dò dẫm qua những bụi cây và dây leo mọc lằng nhằng.
- Một người ở gần đây nghe thấy tiếng súng nổ ở khu vực này liền quay số 911, lúc ấy là bảy giờ năm phút tối. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe của cô và mười lăm phút sau thì tìm được thằng bé. Rồi chúng ta nói chuyện với nhau hai tiếng đồng hồ trước. Như thế có kịp cho cô không?
- Mọi thứ gần như đóng băng hết cả rồi. Quần áo của nó bắt đầu nặng dần và cơ thể thì đang giảm dần nhiệt độ. Nhưng vẫn còn kịp. Lấy hộ tôi mấy cái túi ở đằng kia được không? Thế còn cậu bạn đi cùng lái xe hộ Lucy thì sao nhỉ?
Tôi lồng chiếc túi vào hai bàn tay Danny rồi cuốn chặt cổ tay bằng một cuộn băng keo để giữ lại những chứng cứ dễ bị xóa sạch như vết đạn, sợi vải hay tế bào dính dưới móng tay trong trường hợp cậu ta đã phải vật lộn với kẻ thủ ác. Nhưng tôi cho rằng trường hợp này đã không xảy ra. Dù cho có bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn nghĩ Danny sẽ răm rắp làm theo những gì mà cậu ấy được bảo.
- Lúc này chúng tôi không biết bất cứ thông tin nào về cậu bạn kia. - Marino nói. - Tôi sẽ cử một nhóm xuống văn phòng của cô để kiểm tra về việc này.
- Ý kiến hay đấy. Dù sao chúng ta vẫn chưa biết được cậu bạn kia có liên quan gì tới chuyện này hay không.
- 100 đang gọi. - Marino nói vào máy bộ đàm trong lúc tôi bắt đầu chụp thêm ảnh.
- Đang nghe 100. - Đầu dây bên kia đáp lại.
- Điều bất cứ đơn vị nào hiện đang có mặt ở khu vực có phòng giám định pháp y ngã tư đường 14 và Franklin về đó.
Danny bị bắn từ phía sau. Nếu không chạm vào thì vết thương cũng đang khép lại. Tôi chưa kịp hỏi Marino về mấy cái vỏ đạn thì chợt nghe thấy một thứ tiếng ồn mà tôi biết rất rõ đó là tiếng gì.
- Ôi không. - Tôi kêu lên khi tiếng ồn đó càng lúc càng ầm ĩ hơn. - Marino, đừng để cho bọn họ đến gần chứ.
Nhưng quá muộn rồi. Chúng tôi ngước lên nhìn chiếc trực thăng săn tin đang lượn vòng sà thấp xuống. Ánh đèn sáng quắc quét qua đường hầm và mặt đất khô cứng đã đóng băng, quét qua cả tôi đang quỳ gối, máu và óc vẫn còn đang dây ra hai bàn tay. Tôi nhắm mắt lại để đỡ chói mắt. Cánh quạt của chiếc trực thăng khiến cây cối rung chuyển và lá cây cùng bụi đất bị cuốn lên mù mịt. Tôi không nghe thấy Marino vừa chửi thề vừa vung vẩy chiếc đèn pin lên bầu trời một cách giận dữ. Còn tôi thì cố gắng che kín cái xác bằng cả thân mình.
Tôi bọc đầu Danny vào một túi nhựa rồi quấn mảnh vải quanh người cậu trong khi đội quân của kênh truyền hình số 7 đang cố gắng phá hủy hiện trường vì sự vô tâm và dốt nát của họ. Cửa máy bay bắt đầu mở ra và bóng những gã quay phim nổi rõ trong đêm tối, cùng lúc những ánh đèn chĩa vào tôi để phục vụ cho bản tin lúc 11 giờ. Rồi sau đó chiếc trực thăng rút lui, tiếng cánh quạt lại vù vù như sấm.
- Mẹ kiếp chúng bay. - Marino hét lên, tay giơ nắm đấm. - Tao phải đá đít cho chúng bay rơi xuống mới hả.