Xác Chết Dưới Nước - Chương 10 - Phần 3

Anh ta đến quãng năm rưỡi chiều, khi trời đã tối xẩm, thời điểm này rất thích hợp để cánh làm ăn rao bán một chiếc xe đã qua sử dụng cho một kẻ đang tuyệt vọng như tôi. Nhưng trên thực tế thì tôi đã giao dịch với Walter từ nhiều năm nay rồi và có thể mua xe của anh ta mà chẳng cần phải xem trước bởi vì tôi rất tin tưởng con người này. Vẻ ngoài của Walter rất đặc biệt với bộ ria được xén tỉa kỹ càng và mái tóc húi cua. Anh mặc đẹp hơn bất cứ luật sư nào mà tôi từng biết, lại còn đeo thêm chiếc vòng tay chống dị ứng bằng vàng vì anh ta bị dị ứng với ong.
- Tôi thực sự rất tiếc về những chuyện đã xảy ra với chị. - Anh nói thế trong khi tôi dọn dẹp hết cốp xe.
- Tôi cũng rất tiếc. - Tôi chẳng cần cố gắng tỏ ra thân thiện hay che giấu cảm xúc của mình. - Chìa khóa đây, nếu anh không ngại thì lái xe đi luôn cho. Tôi không muốn nhìn thấy anh ngồi trong xe của tôi. Giờ tôi chỉ muốn về ngay thôi. Chúng ta sẽ lo cái vụ gỡ thiết bị điện đàm trong xe ra sau nhé.
- Tôi hiểu rồi. Chúng ta sẽ bàn chuyện chi tiết sau.
Tôi cũng chẳng quan tâm đến những chuyện ấy nữa. Lúc này tôi không quan tâm đến chuyện đổi chác thiệt hơn hay liệu có thật chiếc xe này cũng tốt ngang với chiếc xe tôi vừa đổi hay không. Giá thử tôi có phải lái một xe tải chở xi măng thì cũng còn tốt hơn là ngồi trên chiếc xe cũ của mình. Nhấn một nút trên bảng điều khiển, tôi khóa cửa xe lại và giắt khẩu súng vào giữa hai ghế.
Tôi đi đường 14 để lái xe về phía nam và rẽ quặt về hướng sông đào để lên xa lộ liên tiểu bang. Tôi vẫn về nhà bằng đường này. Sau vài cú rẽ loằng ngoằng nữa thì tôi ra khỏi xa lộ. Tôi muốn đi theo tuyến đường mà tôi nghĩ rằng Danny đã đi chiều qua. Không biết cậu ta có đi theo đường 64 Tây từ Norfolk không. Lối ra khỏi xa lộ dễ nhất đối với cậu là ở đoạn trường Đại học Y Virginia, bởi vì đến đây là đã rất gần văn phòng giám định pháp y rồi. Nhưng tôi cũng không chắc cậu đã làm thế
Khi vừa mới đến Richmond là cậu nghĩ tới chuyện đi kiếm cái gì ăn, mà gần văn phòng tôi thì chả có món gì hấp dẫn cả. Danny biết rõ điều đó vì đã có thời gian cậu thực tập ở chỗ chúng tôi. Vì vậy tôi lại ngờ rằng cậu ra khỏi xa lộ ở đường 5, như tôi đang làm bây giờ, sau đó đi tới phố Broad. Trời đã rất tối lúc tôi đi ngang qua những công trình xây dựng và bãi đất trống mà sau này sẽ trở thành khu Nghiên cứu Y sinh để rồi chi nhánh văn phòng tôi sẽ chuyển đến đó.
Một vài chiếc xe cảnh sát lặng lẽ phóng qua. Tôi đỗ nối đuôi họ ở chỗ đèn xanh đèn đỏ gần khu Marriott. Tôi quan sát xe trước khi người cảnh sát bật đèn trong xe và hí hoáy ghi chú gì đó trên cuốn sổ nhỏ. Cậu ta còn trẻ, tóc vàng hoe, giờ bắt đầu tháo micro ra khỏi bộ đàm và nói gì đó. Tôi có thể nhìn rõ khuôn miệng mấp máy trong lúc cậu ta nhìn ra ngoài bãi đất trống tối tăm ở góc bên kia. Cậu bỏ micro xuống và uống một ngụm nước trong chiếc tách của cửa hàng 7-Eleven. Tôi biết cậu này không phải là một gã cớm kinh nghiệm lâu năm, bởi vì cậu ta chẳng chú ý gì xung quanh cả. Rõ ràng là cậu ta không biết mình đang bị quan sát.
Tôi nhích xe lên rồi rẽ trái để vào đường Broad, phóng qua một cửa hàng Rite Aid, rồi siêu thị Miller & Rhoads cũ kỹ mà giờ đã đóng cửa vì ngày càng ít người chịu xuống phố mua sắm. Bên này phố là tòa thị chính cổ, một pháo đài kiểu Gôtích xây bằng đá granite. Phía bên kia là bệnh viện MCV mà tôi đã rất quen thuộc nhưng chắc là sẽ xa lạ đối với Danny. Nhưng tôi ngờ rằng thế nào cậu cũng biết cái quán “Xương xẩu và Đầu lâu” mà các nhân viên y tế và sinh viên trường y vẫn vào đây ăn. Tôi cũng nghĩ cậu biết tìm chỗ đậu xe ở khu vực quanh đây.
Tôi tin rằng cậu đã làm những điều mà bất cứ người lạ nào đến đây cũng sẽ làm thế khi đang lái chiếc xe đắt tiền cho cấp trên của mình. Cậu sẽ đi thẳng đến cái nơi lịch sự, tử tế đầu tiên mà cậu nhìn thấy. Mà chính xác nơi đó chẳng phải đâu khác ngoài Hill Café. Tôi đi một vòng quanh khối nhà bởi vì chắc chắn cậu cũng phải làm thế nếu muốn đậu xe ở hướng nam, đúng cái chỗ chúng tôi đã tìm thấy túi đồ ăn thừa của cậu. Tôi lùi xe vào dưới một cây mộc lan rất đẹp rồi bước ra ngoài, khẩu súng lục giắt vào túi áo khoác. Tức thì lại có tiếng sủa inh ỏi từ sau hàng rào mắt cáo. Con chó có vẻ to và nó sủa cứ như thể tôi đã làm chuyện gì khiến cho nó tức giận lắm. Đèn trên gác ngôi nhà của chủ nhân nó đang bật.
Tôi băng qua đường để vào quán cà phê. Quán này đặc biệt lúc nào cũng tấp nập và ầm ĩ. Daigo đang pha whiskey nên không nhìn thấy tôi mãi cho tới lúc tôi kéo ghế ngồi cạnh quầy bar.
- Trông chị có vẻ cần uống thứ gì đó hơi mạnh một chút nhỉ, chị thân mến. - Cô vừa nói vừa gài một lát cam và quả anh đào vào miệng ly.
- Đúng là cần phải thế thật nhưng tôi đang trong lúc làm việc. - Tôi nói và để ý thấy con chó đã ngừng sủa.
- Đó chính là vấn đề của cả chị lẫn Marino. Lúc nào anh chị cũng phải làm việc. - Cô đưa mắt ra hiệu cho một phục vụ bàn.
Anh ta tiến lại gần để nhận đồ uống. Daigo lại tiếp tục pha chế món đặt hàng tiếp theo.
- Chị có để ý con chó ngay bên kia phố không? Bên đường 28 ấy? - Tôi hỏi khẽ.
- Ý chị nhắc đến con Kẻ Cướp ấy hả. Chí ít thì tôi cũng đặt tên cho con chó hoang ấy như vậy. Chị có biết là bao nhiêu khách hàng của quán đã bị cái vật ghẻ lở đó dọa cho sợ chết khiếp không? - Cô liếc nhìn tôi trong lúc giận dữ thái lát chanh. - Cái con vật ấy nửa giống chó chăn cừu nửa giống chó sói. Nó làm phiền chị đúng không?
- Chỉ là tiếng sủa của nó rất chát chúa và tôi tự hỏi không biết lúc Danny Webster rời khỏi quán tối hôm qua thì nó có sủa như thế không. Đặc biệt là khi chúng tôi đang cho rằng cậu ấy đậu xe ngay dưới gốc cây mộc lan, đúng chỗ sân con chó đang bị nhốt.
- Ôi dào, lúc nào mà con chó khốn kiếp ấy chả sủa.
- Thế thì chắc là cô không nhớ rồi. Không phải là tôi muốn...
Cô ngắt lời tôi trong lúc đang đọc tờ đặt món và sau đó mở nắp một chai bia.
- Dĩ nhiên là tôi nhớ chứ. Như tôi đã nói đấy thôi, lúc nào nó cũng sủa. Chẳng có gì khác biệt với cậu bé tội nghiệp ấy cả. Con Kẻ Cướp ấy sủa dữ dội lúc cậu ta ra khỏi quán. Con chó khốn kiếp ấy thì đến gió thổi nó cũng sủa.
- Thế trước lúc Danny ra ngoài thì sao? - Tôi hỏi.
Cô dừng lại nghĩ ngợi rồi sau đó nhướn mắt lên.
- Ồ, giờ chị nhắc tôi mới nhớ ra. Tối hôm qua nó sủa khá sớm. Thực ra thì lúc đó tôi cũng đã chú ý đến nó vì tiếng sủa khiến tôi phát điên lên. Tôi còn định gọi điện cho chủ của con vật khốn kiếp ấy nữa.
- Thế các khách hàng khác thì sao? - Tôi hỏi. - Lúc Danny ở đây thì quán có đông không?
- Không. - Cô ta khẳng định. - Thằng bé đến sớm nhất, rồi mới đến vài khách quen khác. Nhưng lúc nó vào thì không có ai cả. Thực ra thì mãi đến tận bảy giờ mới có thêm khách, tôi vẫn nhớ như thế. Nhưng lúc đó thì thằng bé đã đi rồi.
- Sau khi cậu ấy rời khỏi quán thì con chó sủa thêm bao nhiêu lâu nữa?
- Nó cứ sủa lên sủa xuống cả tối ấy mà, lúc nào mà nó chả thế.
- Nhưng không sủa liên tục chứ gì.
- Làm gì có con chó nào sủa liên tục cả đêm được. - Cô nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lẻm. - Giờ nếu chị hỏi rằng liệu có phải con chó sủa vì có kẻ nào đó đứng chờ thằng bé bên ngoài không thì tôi không cho rằng như thế đâu. Nếu thế thì cái thằng hạ lưu ấy đã dông thẳng ngay khi con chó bắt đầu sủa rồi. Đó là lý do tại sao người ta lại nuôi nó, để đề phòng bọn đạo tặc lúc nào cũng lảng vảng ngoài kia ấy mà.
Tôi lại nghĩ đến khẩu Sig đã nhắm vào Danny và địa điểm mà cảnh sát đánh mất súng. Lần này thì tôi hiểu chính xác ý của Daigo. Những kẻ tội phạm làng nhàng trên phố rất sợ con chó to lớn luôn gây ầm ĩ đó vì chắc chắn tiếng sủa sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi cảm ơn cô và rút khỏi quán. Tôi đứng một lát trên hè phố và dán mắt vào những vết mờ trên chiếc đèn ga treo dọc con phố chật hẹp, tối tăm. Khoảng cách giữa các tòa nhà là một vùng tối tăm heo hút và bất kỳ ai cũng có thể đứng khuất vào đó mà không bị phát hiện.
Tôi nhìn sang chiếc ô tô mới mua và khoảng sân nhỏ có con chó đang nằm chực ở đó. Giờ thì nó nằm yên. Tôi bước thêm vài mét về hướng bắc để xem con chó sẽ làm gì nhưng nó có vẻ chẳng bận tâm mãi cho tới khi tôi tiến gần đến mảnh sân. Sau đó tôi nghe thấy tiếng gầm gừ dữ tợn đến nỗi tôi phải dựng tóc gáy. Đúng lúc tôi mở cửa xe thì nó nhấc hai chân trước lên rồi vừa sủa vừa lay hàng rào.
- Mày đang bảo vệ lãnh địa của mày, đúng không nhóc? Giá mà mày có thể nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Tôi nhìn vào trong nhà đúng lúc cửa sổ tầng trên đột ngột mở ra.
- Bozo, im đi! - Một người đàn ông to béo với mái tóc rối bù gào lên. - Im đi. Đồ ngu.
Cánh cửa sổ lại đóng sầm lại.
- Được rồi, Bozo. - Tôi bảo. Con chó không đáng bị gọi là Kẻ Cướp, thật không may cho nó. - Tao sẽ để mày yên.
Tôi nhìn quanh lần nữa rồi chui vào xe. Đi từ quán của Daigo đến khu vực dự án ở Franklin nơi cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe ô tô của tôi mất chưa đầy ba phút nếu lái với tốc độ cho phép. Tôi đi vòng quanh triền đồi dẫn tới Sugar Bottom nhưng để lái xe xuống đó, đặc biệt với chiếc Mercedes là điều không thể. Suy nghĩ đó lại dẫn đến một vấn đề khác.
Tôi băn khoăn tại sao tên giết người kia lại chọn khu vực dự án này khi mà chương trình Quan sát Láng giềng được phổ biến rộng rãi đến tận đây. Ngay cả khu Church Hill cũng có tờ rơi về chủ đề này và những người dân luôn nhìn ra cửa sổ sẽ không ngần ngại gọi cho cảnh sát, đặc biệt sau khi các phát súng được bắn ra. Sẽ ổn hơn nếu như hắn ép Danny ngồi lên ô tô và lái xe đi xa hơn nhưng đảm bảo an toàn.
Tên sát nhân đã không làm điều đó và tôi hơi phân vân rằng có lẽ hắn chỉ biết ranh giới khu vực chứ không biết tập quán ở đây, và như vậy hắn không phải là người ở đây. Tôi cũng băn khoăn việc nếu hắn không lấy chiếc xe của tôi đi thì nghĩa là xe của hắn cũng đỗ bên cạnh và chiếc xe của tôi không có gì hấp dẫn. Hắn không cần nó để đổi lấy tiền hay để tẩu thoát. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Danny bị theo dõi chứ không phải chuyện chạm trán ngẫu nhiên. Trong khi cậu ăn tối, kẻ giết người có thể đã đậu xe gần đó rồi đi bộ lại quán cà phê và chờ đợi trong bóng tối, ngay gần chiếc Mercedes. Và đúng lúc đó thì con chó sủa.
Lúc đi ngang qua văn phòng làm việc ở Franklin, máy nhắn tin của tôi rung. Tôi cầm lên và bật đèn sáng để nhìn. Tôi không có bộ đàm hay điện thoại nên nhanh chóng quyết định lùi vào bãi đỗ xe đằng sau văn phòng. Tôi đi cửa ngách, nhập mã số rồi đi bộ vào nhà xác và bấm cầu thang máy lên tầng trên. Dấu tích của vụ báo động giả ngày hôm nay đã biến mất nhưng những tờ giấy chứng tử của Rose vẫn lơ lửng trong không khí như một tấm rèm kỳ quặc. Tôi ngồi vào bàn rồi gọi lại cho Marino.
- Cô đang ở đâu đấy? - Anh hỏi ngay.
- Ở văn phòng. - Tôi nhìn vào đồng hồ.
- Tôi nghĩ rằng đó phải là nơi cuối cùng của cô trong ngày hôm nay và tôi cược là cô đang ở đấy một mình. Cô đã ăn gì chưa?
- Ý anh là gì? Đây phải là nơi cuối cùng của tôi?
- Đến đây đi rồi tôi sẽ giải thích.
Chúng tôi thỏa thuận sẽ hẹn nhau tại Linden Row Inn, một quán rượu yên tĩnh ở trung tâm. Tôi khởi hành luôn vì nhà Marino ở bên kia bờ sông nhưng anh luôn đi rất nhanh. Lúc tôi đến, anh đã ngồi ở bàn trước lò sưởi. Anh tan sở rồi và giờ đang ngồi uống bia. Người pha rượu là một ông già kỳ dị đeo cà vạt đen và ông ta đang xách một xô đá to trong khi ban nhạc Pachelbel đang chơi trên sân khấu.
- Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi khi ngồi xuống. - Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh mặc áo đánh golf màu đen, bụng hằn dưới lớp vải áo co giãn và chảy xệ xuống thắt lưng quần jean. Chiếc gạt tàn đã rải rác đầu mẩu thuốc lá, và tôi nghi ngờ cốc bia anh ta đang cầm trên tay không phải là cốc đầu tiên hay cuối cùng.
- Cô có muốn nghe chuyện về vụ chuông báo động giả chiều nay không hay ai đó đã nói cho cô biết trước rồi? - Anh nâng cốc bia lên miệng.
- Không nhiều thông tin lắm mặc dù tôi vừa nghe người ta đồn đại về mối đe dọa của phóng xạ. - Đúng lúc đó người pha rượu bê đĩa hoa quả và pho mát đến.
- Cho một Pellegrino với chanh. - Tôi gọi.
- Chuyện này thì còn hơn cả tin đồn. - Marino nói.
- Cái gì? - Tôi nhíu mày. - Sao anh lại biết tường tận về những chuyện xảy ra ở cơ quan tôi hơn cả tôi?
- Bởi vì mối đe dọa phóng xạ phải đi cùng với những bằng chứng của vụ giết người kia nữa. - Anh nhấp một ngụm bia nữa. - Chính xác là vụ giết Danny Webster.
Anh cho tôi vài giây để hiểu những gì anh vừa nói, nhưng mọi suy luận của tôi chỉ có giới hạn.
- Anh cho rằng cơ thể của Danny bị nhiễm phóng xạ? - Tôi hỏi như anh sắp hóa điên đến nơi.
- Không, nhưng những vụn đất mà chúng tôi hút chân không ở trong xe của cô thì rõ ràng là có. Và tôi muốn cô biết rằng những người phải làm việc đó đang sợ chết khiếp kìa. Còn tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì tôi cũng quanh quẩn ở đó suốt. Tôi đang đối mặt với một thứ rắc rối chết tiệt giống như những người phải làm việc chung với nhện và rắn vậy, hay giống những người bị nhiễm chất độc màu da cam ở Việt Nam, và giờ thì họ đang chết dần vì bệnh ung thư.
Nét mặt tôi bây giờ chắc có vẻ hoài nghi lắm.
- Anh đang nói về đám đất bẩn chỗ ghế trước?
- Phải và nếu tôi là cô thì tôi sẽ không lái chiếc đó nữa đâu. Làm sao cô biết rằng điều này sẽ không ảnh hưởng về lâu dài chứ?
- Tôi sẽ không lái chiếc xe đó nữa. Đừng lo, nhưng ai đã nói với anh về việc các chất hút chân không bị nhiễm phóng xạ?
- Người phụ trách bộ phận kính hiển vi điện tử quét. Chất uranium sau đó được tìm thấy thông qua máy đo phóng xạ mới thành ra làm khởi động hệ thống báo động. Tôi được biết là chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
- Đúng thế.
- Vì thế chúng ta mới bị rối tinh lên ở bộ phận bảo vệ. Một nhân viên bảo vệ ngay lúc đó đã vội vàng quyết định hút chân không cả tòa nhà. Nhưng anh ta quên rằng khi đập vỡ mặt kính ở cái hộp đỏ đó và giật mạnh tay nắm thì cũng vô tình khởi động luôn cả hệ thống chữa cháy hồng thủy.
- Theo tôi được biết thì hệ thống đó chưa bao giờ được sử dụng. Nên việc anh ta quên mất thao tác cũng là điều dễ hiểu thôi. Trên thực tế thì có khi anh ta còn chẳng biết gì về nó. - Tôi lại nghĩ đến ông giám đốc phòng Dịch vụ chung và có thể đoán được ông ta sẽ nói gì về chuyện này. - Lạy Chúa lòng lành, tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ vì chiếc xe của tôi. Nói đúng ra thì chỉ vì tôi thôi.
- Không, bác sĩ. - Marino nhìn vào mắt tôi và nét mặt anh trở nên nghiêm khắc. - Chuyện xảy ra vì một kẻ khốn nạn đã giết chết Danny. Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần về điều đó rồi?
- Tôi nghĩ là mình cần uống một ly rượu.
- Thôi đừng có tự dằn vặt mình nữa đi. Tôi biết cô đang định làm gì.
Tôi đưa mắt tìm kiếm người phục vụ quầy rượu. Lò sưởi lúc này trở nên quá nóng bức. Có bốn người khác cũng ngồi gần đó và họ đang nói chuyện rất to về “khu vườn thiên đường” là cái sân nhỏ ở đằng sau quán rượu này, nơi nhà văn Edgar Allan Poe đã từng chơi đùa hồi ông còn là một đứa trẻ sống ở Richmond.
- Ông ấy đã kể về điều đó trong một bài thơ tự sáng tác. - Một phụ nữ nói.
- Những bài thơ đó cũng miêu tả món bánh nhân cua ở đây ngon lắm.
- Tôi không thích nhìn thấy cô thế này. - Marino nghiêng sát sang tôi và giơ một ngón tay lên. - Hơn nữa tôi biết cô sắp làm một việc gì đó cho cả cô và tôi nữa, đúng không nào? Tôi không ngủ mơ đâu.
Ông già pha rượu nhìn thấy tôi ra hiệu và đi rất nhanh lại chỗ tôi ngồi. Tôi đổi ý không dùng rượu Chardonnay nữa mà gọi một ly Scotch trong lúc cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế. Tôi đang toát mồ hôi và thấy người rất nhớp nháp khó chịu.
- Cho tôi một điếu Marlboro nào. - Tôi bảo Marino.
Anh há hốc miệng nhìn tôi kinh ngạc.
- Đi nào. - Tôi chìa tay.
- Không được. - Anh tỏ ra cương quyết.
- Thế tôi với anh thỏa thuận thế này nhé. Giờ anh cứ hút một điếu thì tôi hút một điếu và bao giờ anh bỏ thì tôi mới bỏ.
Anh hơi lưỡng lự.
- Cô không đùa đấy chứ.
- Mẹ kiếp, tôi chả đùa tí nào cả.
- Tôi chẳng thấy việc cô đang làm có tí nào là vì tôi cả.
- Có chứ, vì sự sống còn của anh, nếu như không quá muộn.
- Cảm ơn, nhưng không có thỏa thuận gì ở đây hết. - Anh rút ra hai điếu thuốc cho tôi và cho anh, bật lửa cầm trong tay.
- Bao nhiêu lâu nào?
- Tôi không biết. Cứ cho là ba năm đi.
Điếu thuốc rất thơm, cảm giác ngậm nó trong miệng thật tuyệt, cứ như thể đôi môi tôi sinh ra là để ngậm thuốc vậy. Nhưng rít hơi đầu tiên, tôi cảm thấy phổi như thắt lại và ngay lập tức thấy quay cuồng đầu óc, giống hệt cảm giác lần đầu tiên tôi hút điếu Camel hồi mười sáu tuổi. Chất nicotine tiếp tục tấn công lên não khiến mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng và trí óc thì lộn xộn.
- Lạy Chúa, tôi bỏ lỡ món này rồi. - Tôi kêu lên khi nhả khói.
- Vậy thì đừng có la rầy tôi nữa.
- Phải la chứ.
- Ôi dào, cái món này có phải cần sa hay thuốc phiện gì đó đâu.
- Tôi chưa hút mấy thứ ấy nhưng nếu không phải là món bất hợp pháp thì thế nào hôm nay tôi cũng thử.
- Nào, đừng có làm tôi sợ đấy.
Tôi rít thêm một hơi nữa rồi bỏ điếu thuốc khỏi môi trong khi Marino quan sát tôi bằng nét mặt kỳ quặc. Anh vẫn tỏ ra kinh hoảng như thế mỗi khi tôi hành động theo một cách nào đó mà anh không hiểu nổi.
- Nghe này. - Tôi bắt đầu quay lại công việc. - Tôi nghĩ tối qua Danny đã bị theo dõi, và rõ ràng cái chết của cậu ấy không phải là một vụ án ngẫu nhiên với động cơ cướp của, cưỡng hiếp đồng tính hay là buôn bán ma túy. Tôi cho rằng tên giết người kia đã đợi cậu ấy, có thể đợi đến một tiếng, sau đó ra mặt lúc Danny quay lại chỗ xe đậu gần cây mộc lan ở trên đường 28. Anh biết con chó đấy rồi còn gì? Nó sủa suốt từ lúc Danny vào quán cà phê Hill. Daigo đã bảo như thế.
Marino im lặng quan sát tôi hồi lâu.
- Xem nào, đó là những gì mà tôi định nói đấy. Cô đã đến đó lúc tối à?
- Đúng thế.
Xương hàm anh hơi gợn lên khi anh nhìn đi chỗ khác.
- Đó cũng là điều tôi nghĩ.
- Daigo nói là con chó đã sủa không ngừng. Tôi ở đó lúc sớm và con chó không ho he gì cả trừ phi có kẻ đến gần chỗ của nó. Sau đó nó nổi điên lên. Anh có hiểu điều tôi nói không?
Anh mắt anh quay lại nhìn tôi.
- Ai dám chờ ở đó một tiếng đồng hồ trong khi con chó cứ điên lên như vậy? Tiếp đi, bác sĩ.
- Ý tôi là hắn không phải là một kẻ sát nhân thông thường. - Tôi tiếp lời khi đồ uống đã được mang đến.
- Tôi chờ cho đến khi người pha rượu đã phục vụ xong và đi khỏi mới nói tiếp.
- Tôi nghĩ Danny có thể đã bị tấn công bởi một tên sát thủ chuyên nghiệp.
- Được rồi. - Anh uống cạn cốc bia. - Thế thì sao nào? Nghĩa là thằng bé đang nắm giữ một bí mật nào đó? Trừ phi nó dính líu vào những vụ buôn bán thuốc phiện hay là tham gia một băng nhóm có tổ chức nào đó.
- Những gì mà cậu ta liên quan đến là Tidewater. Nó sống ở khu vực đó mà. Nó lại làm việc ở sở tôi, ít nhất thì cũng liên quan vòng ngoài với vụ việc Eddings, mà chúng ta đều biết vụ Eddings cũng rất phức tạp. Vụ này cũng được suy tính từ trước và chuẩn bị kỹ lưỡng.
Marino xoa mặt có vẻ suy tư.
- Vì thế cô cho rằng có một mối liên quan ở đây.
- Tôi nghĩ không kẻ nào muốn chúng ta biết đến mối liên quan đó. Tôi nghĩ bất cứ ai đứng đằng sau vụ này đều cho rằng hắn hành động như thế sẽ chỉ giống một vụ cướp xe hoặc một loại tội phạm đường phố nào đó.
- Phải, và đó là điều mà mọi người vẫn nghĩ.
- Không phải tất cả mọi người. - Tôi bắt gặp ánh mắt của anh. - Rõ ràng là không phải tất cả mọi người.
- Và cô tin rằng Danny là nạn nhân được định trước, rằng đây là một vụ giết người chuyên nghiệp?
- Cũng có thể cái đích đó là tôi. Hoặc chúng dùng thủ đoạn đó để dọa tôi. Chúng ta không biết chính xác được.
- Cô đã có manh mối nào cho vụ Eddings chưa? - Anh quay sang chuyện khác.
- Anh biết ngày hôm nay thế nào mà. Hy vọng là tôi sẽ biết gì đó vào ngày mai. Còn giờ cho tôi biết thông tin về Chesapeake đi nào.
- Vẫn chưa có manh mối gì. - Anh nhún vai.
- Sao anh lại vẫn chưa tìm ra manh mối gì được chứ? - Tôi mất hết kiên nhẫn. - Họ chắc phải có tới ba trăm nhân viên cảnh sát. Chẳng nhẽ không ai quan tâm đến cái chết của Ted Eddings hay sao?
- Ba trăm cảnh sát cũng chẳng để làm gì. Tất cả những gì cô cần lại là con chốt chính kia. Cái rào cản khiến chúng ta không thể xoay xở được chính là thám tử Roche.
- Tôi không hiểu.
- Ồ, anh ta vẫn xử lý vụ này mà.
Tôi không muốn nghe thêm nữa bởi vì cái tên hắn ta không nên tiêu tốn thời gian của tôi.
- Tôi sẽ xem lại, nếu tôi là cô. Tôi sẽ không xem nhẹ chuyện này đâu. - Anh ngừng lại. - Cô có biết phía cảnh sát đang nói gì không, tôi đã nghe được thế. Giờ đang dấy lên một tin đồn rằng cô đã tấn công Roche, và sếp của thằng cha đó đang cố gắng vận động để cô bị sa thải.
- Người ta có thể buôn chuyện bất cứ cái gì họ thích. - Tôi nói một cách không kiên nhẫn.
- Ồ, một phần của vấn đề là họ nhìn vào hắn và thấy hắn ta trẻ thế nào và một số người lại không có thời gian tưởng tượng ra rằng cô có sức thu hút ra sao. - Anh hơi ngần ngại, và tôi có thể chắc rằng anh đang nói với vẻ khinh bỉ như sắp xông lên hành hung Roche đến nơi. - Tôi ghét phải nói ra điều này, nhưng cô sẽ có lợi thế hơn nhiều trong vụ kiện tụng này nếu như thằng con hoang kia không đẹp trai như thế.
- Sự phiền nhiễu không phải là do con người ta trông như thế nào, Marino. Nhưng hắn ta không kiện tụng gì đâu và tôi không lo lắng về điều đó.
- Vấn đề là, hắn đang muốn hại cô, bác sĩ ạ, và hắn đang cố gắng làm thế. Bằng cách này hay cách khác hắn sẽ chơi xỏ cô nếu có thể.
- Hắn có thể xếp hàng chờ đợi cùng với những người khác nếu hắn muốn.
- Người đã giả danh cô gọi điện đến xưởng sửa chữa ở Virginia Beach là một người đàn ông. - Anh nhìn tôi. - Vậy thôi để cô biết.
- Danny sẽ không làm vậy. - Tôi chỉ nói được có thế.
- Tôi cũng không nghĩ vậy. Nhưng Roche thì có thể. - Marino đáp lời.
- Anh sẽ làm gì ngày mai?
Anh thở dài.
- Tôi không có thời gian bảo cho cô biết đâu.
- Có thể chúng ta phải đến Charlottesville.
- Để làm gì? - Anh nhíu mày. - Đừng nói với tôi là Lucy vẫn còn gàn gàn dở dở đấy nhé.
- Đó không phải là lý do chính. Nhưng cũng có thể chúng ta sẽ gặp con bé nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3