Xác Chết Dưới Nước - Chương 11

Chương 11
Sáng hôm sau, tôi đi kiểm tra các chứng cớ, và điểm dừng chân đầu tiên là Phòng thí nghiệm quét hiển vi điện tử. Lúc này nhà khoa học pháp y Betsy Eckles đang phun nhũ thành một mảng hình vuông lên một miếng lốp cao su. Cô ngồi quay lưng lại với tôi, và tôi quan sát cô gắn mẫu lên một mặt phẳng, sau đó sẽ cho vào buồng kính chân không để nó được phủ các hạt nguyên tử vàng. Tôi để ý vết cắt ở giữa miếng cao su, thấy nó hơi quen thuộc, nhưng không chắc chắn lắm.
- Chào chị. - Tôi cất lời.
Cô quay người từ bảng điều khiển phức tạp của những đồng hồ đo áp lực, nút bấm và kính hiển vi kỹ thuật số xây dựng hình ảnh theo điểm ảnh thay vì màn hình video. Gọn gàng và nghiêm túc trong chiếc áo khoác dài của phòng thí nghiệm, cô dường như bận rộn hơn bình thường vào ngày thứ Năm này.
- Ồ xin chào bác sĩ Scarpetta. - Cô vừa nói vừa đặt chiếc lốp đã xì hơi vào phòng chân không.
- Lốp xe bị xịt hơi à? - Tôi hỏi.
- Bộ phận nghiên cứu súng yêu cầu tôi làm việc này. Họ nói là nó phải được kiểm tra ngay bây giờ. Đừng hỏi tôi tại sao.
Ít nhất thì cô ta cũng không vui vì điều đó, bởi vì đó là câu trả lời không bình thường cho một vụ án không được coi là nghiêm trọng. Tôi cũng không hiểu vì sao mà việc này lại được ưu tiên nhưng đó không phải là lý do tôi ở đây.
- Tôi đang định hỏi chị về chất uranium. - Tôi nói.
- Đây là lần đầu tiên tôi tìm thấy một thứ như vậy. - Cô mở một bao nhựa. - Mà chúng ta thì quen biết hai mươi hai năm nay rồi còn gì.
- Chúng ta cần phải biết chúng ta đang đối mặt với chất đồng vị uranium nào.
- Tôi đồng ý, nhưng cũng vì tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ nên không biết sẽ phải phân tích xử lý ở đâu nữa nhưng không thể làm ở đây được.
Cô sử dụng hai miếng keo dính để gắn những chất trông như đất bẩn trước khi cho vào một lọ bảo quản. Cô vẫn làm công việc hút chân không hàng ngày và chưa bao giờ bị trượt.
- Mẫu phóng xạ giờ để ở đâu? - Tôi hỏi.
- Tôi vẫn để nguyên đấy. Tôi chưa mở phòng chân không hỗ trợ và cũng không muốn thế.
- Tôi có thể xem một chút được không?
- Được chứ.
Cô bước lại một khu vực kỹ thuật số khác, bật điều khiển, và màn hình được bao phủ bởi hình ảnh vũ trụ đen đặc, rải rác những ngôi sao với kích thước và hình dáng khác nhau. Một vài ngôi sao trắng sáng trong khi những ngôi sao khác mờ nhạt, và tất cả đều không thể nhìn thấy được bằng mắt thường nếu không có các thiết bị hỗ trợ.
- Tôi sẽ phóng to nó lên ba nghìn lần. - Cô nói và nhấn số. - Chị có muốn độ phân giải cao hơn không?
- Tôi nghĩ trò này sẽ có tác dụng đây.
Chúng tôi nhìn chăm chú vào màn hình từ ghế quan sát. Quả cầu kim loại giống như những hành tinh ba chiều được bao quanh bởi các vệ tinh nhỏ và những ngôi sao.
- Đó là những gì đã được tìm thấy ở trong xe của chị. - Cô cho tôi biết. - Các hạt sáng kia là chất uranium. Những hạt tối hơn là sắt oxit, chị có thể tìm thấy nó trong đất. Thêm nữa, ở đây còn có aluminum, là chất được sử dụng trong mọi thứ. Và cả silicon, hoặc là cát.
- Là những chất điển hình người ta có thể tìm được dưới gót giày. - Tôi nói. - Ngoại trừ uranium.
- Và còn điều nữa tôi sẽ chỉ cho chị thấy. Chất uranium có hai hình dạng, hình thùy hoặc hình cầu, là kết quả của quá trình uranium nóng chảy. Nhưng ở đây, chúng ta có hình dạng bất thường với các cạnh sắc nét, nghĩa là xuất hiện từ một quá trình liên quan đến máy móc.
- Công ty CP & L cũng sử dụng uranium cho các nhà máy điện hạt nhân. - Tôi nhắc đến Tập đoàn Năng lượng & Ánh sáng Thịnh vượng chung, nơi cung cấp điện cho toàn bộ Virginia và một số vùng khác ở Bắc Carolina.
- Đúng vậy.
- Có doanh nghiệp nào xung quanh đây có khả năng ứng dụng chất này không? - Tôi hỏi.
Cô suy nghĩ vài giây.
- Xung quanh đây không có mỏ hay nhà máy sản xuất nào cả. Chỉ có một lò phản ứng tại trường Đại học Virginia, nhưng tôi nghĩ chủ yếu để dành cho giảng dạy.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cơn bão phóng xạ trên màn hình, thứ đã được kẻ thủ ác đưa vào xe của tôi. Tôi nghĩ đến viên đạn Black Talon với móng vuốt dã man của nó, và cú điện thoại lạ tôi nhận được ở Sandbridge, sau đó là một kẻ lạ mặt trèo qua tường nhà. Tôi tin rằng dù thế nào thì Eddings cũng có liên quan đến tất cả những chuyện này, và chẳng thể nào tránh khỏi mối liên hệ từ sự quan tâm của cậu ta đến hội Tân Phục Quốc Do Thái.
- Xem nào. - Tôi nói với Eckles. - Đâu có phải chỉ vì máy đo phóng xạ Geiger bắt được chất này nghĩa rằng đây là phóng xạ có hại. Trong thực tế thì có phải lúc nào uranium cũng có hại đâu.
- Vấn đề là chúng ta chưa có vụ nào như thế này trước đây cả.
- Rất đơn giản. - Tôi kiên nhẫn giải thích. - Các chất này là bằng chứng cho một cuộc điều tra giết người. Tôi là người giám định pháp y trong vụ việc đó và đây là quyết định của đội trưởng Marino. Chị chỉ cần chuyển chất hút chân không này cho tôi và Marino. Chúng tôi sẽ đưa đến Đại học Virginia và các nhà vật lý hạt nhân ở đó sẽ xác định đồng vị của nó.
Tất nhiên việc này không thể hoàn thành mà không có một cuộc họp đàm thoại từ xa bao gồm giám đốc Phòng Khoa học Pháp y, cùng với ủy viên hội đồng y tế là sếp trực tiếp của tôi. Họ lo lắng về khả năng mâu thuẫn sẽ xảy ra bởi vì chất uranium được tìm thấy trong xe của tôi, và tất nhiên Danny lại làm việc cho tôi. Khi giải thích rằng tôi không phải là nghi can trong vụ án, họ mới được xoa dịu, và cuối cùng, thoải mái tống được mẫu phóng xạ kia đi.
Tôi trở về phòng thí nghiệm kính hiển vi điện tử quét. Eckles bắt đầu mở phòng chân không nguy hiểm kia trong khi tôi đeo găng tay cotton vào. Tôi cẩn thận gỡ bỏ miếng dính từ mẫu và cho vào một túi nhựa, sau đó đóng dấu và dán nhãn. Trước khi rời khỏi tầng, tôi dừng lại ở bộ phận nghiên cứu súng, nơi Frost đang ngồi trước kính hiển vi so sánh, kiểm tra một lưỡi lê cũ của quân đội trên mặt kính. Tôi hỏi anh ta về cái lốp xe xì hơi đã được phun nhũ.
- Chúng tôi đang nghi ngờ cái lốp xe bị rạch của chị. - Anh nói, điều chỉnh điểm tập trung trong khi di chuyển lưỡi cắt.
- Cái lưỡi lê này à? - Tôi đã biết câu trả lời trước khi hỏi.
- Phải. Nó vừa được mang đến sáng nay.
- Ai đem đến? - Tôi hỏi khi mối nghi ngờ ngày càng tăng.
Anh ta nhìn túi giấy gấp để ở bàn bên cạnh. Tôi nhìn thấy số và ngày của vụ án, tên Roche.
- Cảnh sát Chesapeake. - Frost trả lời.
- Anh có biết nó từ đâu đến không? - Tôi cảm thấy tức giận.
- Nó được vứt trong cốp một chiếc xe. Đó là tất cả những gì người ta bảo tôi thế.
Tôi lên tầng đi vào Phòng độc dược vì đây là công việc cuối cùng mà tôi cần làm. Bác sĩ Rathbone là một người đàn ông đứng tuổi, to béo nhưng tóc vẫn còn đen. Ông đang ngồi ở bàn và ký vào các báo cáo phòng thí nghiệm.
- Tôi vừa gọi cho chị đấy. - Ông ngước lên nhìn tôi. - Năm mới thế nào?
- Mới và khác. Còn anh thì sao?
- Tôi có một đứa con trai ở Utah nên vợ chồng tôi về đó. Tôi thề là tôi sẽ chuyển nhà về đấy nếu tìm được một công việc, nhưng tôi đoán là những người theo đạo Mormons cũng chẳng thiết tha gì mấy với công việc của tôi.
- Tôi nghĩ ông làm việc ở đâu cũng tốt. Và tôi đoán rằng ông đã có kết quả tốt trong vụ Eddings. - Tôi nói thêm khi nghĩ đến cái lưỡi lê.
- Chất cyanide có trong mẫu máu của cậu ta là 0,5 miligam trên một lít, điều này sẽ gây tử vong như chị đã biết đấy. - Ông tiếp tục ký tên.
- Thế còn trong van nạp, trong ống và những thứ khác thì sao?
- Không thể kết luận được.
Tôi không ngạc nhiên, và cũng không nghi ngờ gì việc Eddings bị đầu độc bằng khí cyanide, kiểu chết như vậy rõ ràng là một vụ giết người. Tôi quen bà công tố viên ở hạt Chesapeake và tôi nghỉ sớm một chút để gọi điện cho bà đề xuất việc tập trung cảnh sát điều tra vụ này.
- Đáng lẽ chị không cần phải gọi cho tôi vì chuyện này. - Bà ta nói.
- Chị nói đúng, tôi không nên làm thế.
- Đừng có nghĩ sang ý khác. - Bà ta có vẻ giận dữ. - Đúng là một lũ ngớ ngẩn. FBI đã vào vụ này chưa?
- Cảnh sát Chesapeake không cần sự giúp đỡ của họ.
- Ồ tốt lắm. Tôi đoán họ rất chuyên nghiệp trong việc xử lý những vụ giết người bằng khí cyanide. Tôi sẽ liên hệ lại với chị sau nhé.
Gác máy, tôi lấy áo khoác, túi xách và đi ra ngoài. Thời tiết đã trở nên dễ chịu hơn. Xe của Marino đỗ ở bên đường Franklin, và anh vẫn đang nổ máy ngồi trong xe. Kính xe hạ xuống. Thấy tôi lại đến, anh mở cửa và mở cả thùng xe.
- Nó đâu? - Anh hỏi.
Tôi giơ cao chiếc túi và trông anh có vẻ kinh ngạc.
- Tất cả mọi thứ để ở trong đó? - Anh kêu lên, mắt mở to. - Tôi nghĩ ít ra cô cũng phải để nó vào một hộp đựng sơn bằng kim loại nào đó chứ.
- Đừng kỳ cục như vậy. Anh có thể tay không mà cầm cũng không sao đâu. - Tôi đặt chiếc túi vào cốp xe.
- Vậy thì làm thế nào mà máy đo phóng xạ Geiger lại tắt ngúm đi? - Anh tiếp tục tranh cãi khi tôi đã chui vào trong xe. - Nó bị vô hiệu hóa bởi vì cái đống đất ấy bị nhiễm phóng xạ, đúng không nào?
- Không nghi ngờ gì, uranium là chất phóng xạ nhưng bản thân nó thì không nhiều, bởi vì nó bị nhiễm với tỷ lệ nhỏ. Thêm nữa, cái mẫu đang cất trong thùng xe của anh có ít thôi mà.
- Xem nào, một chút phóng xạ cũng giống như hơi có thai một tí hay hơi chết một tí à. Và nếu như cô không lo lắng về điều đó thì cô bán chiếc Benz đi làm gì?
- Tôi bán nó không phải vì lý do ấy.
- Tôi không muốn bị chiếu xạ quá liều giống như cô đâu nhé. - Anh có vẻ cáu giận.
- Không sợ đâu.
Nhưng anh vẫn càm ràm.
- Tôi không thể tin được là cô đã đầu độc tôi và chiếc xe của tôi bằng uranium.
- Marino. - Tôi cố gắng lần nữa. - Nhiều bệnh nhân của tôi đã phải vào nhà xác với đủ mọi loại bệnh nguy hiểm kiểu như lao, viêm màng não và AIDS. Anh cũng đã có mặt khi tôi giải phẫu tử thi họ, và anh luôn an toàn đấy thôi.
Anh lái xe rất nhanh dọc theo các xa lộ liên tiểu bang, chen giữa các dòng xe.
- Tôi nghĩ anh đã biết thừa rằng tôi không bao giờ đặt anh vào tình thế nguy hiểm cả. - Tôi nói thêm.
- Đúng thế, nhưng ở đây là cô đang lao vào một thứ mà cô không biết rõ. Lần cuối cùng cô xử lý một vụ phóng xạ là bao giờ thế?
- Đây là lần đầu tiên. - Tôi đáp. - Nhưng đây không phải là một vụ phóng xạ thuần túy, chỉ có một vài vụn đất chỉ có thể nhìn qua kính hiển vi là liên quan đến nó thôi. Và thứ hai, tôi hiểu về phóng xạ. Tôi biết về tia X, MRIs và các đồng vị của nó như là coban, iốt và tecneti mà chúng ta dùng để chữa ung thư. Nghề y luôn phải học rất nhiều về mọi thứ, bao gồm những bệnh liên quan đến phóng xạ nữa. Anh có thể đi chậm lại và chọn một làn đường khác được không?
Tôi nhìn anh chằm chằm và lớn tiếng cảnh báo khi anh nhả chân ga. Mồ hôi lăn trên đỉnh đầu và chảy xuống thái dương, mặt và cổ anh đỏ ửng lên. Mím chặt quai hàm, tay nắm chặt vô lăng, anh thở một cách khó nhọc.
- Dừng xe lại. - Tôi yêu cầu.
Anh không trả lời.
- Marino, dừng xe lại ngay. Ngay bây giờ. - Tôi nhắc lại với giọng điệu mà anh biết không thể kháng cự được.
Không nói một lời nào, tôi bước ra ngoài và đi sang bên kia cửa xe. Tôi lấy ngón cái làm dấu ra hiệu cho anh ra ngoài. Anh làm theo. Lưng áo đồng phục của anh ướt đẫm và tôi có thể nhìn thấy cả viền áo lót phía trong.
- Tôi nghĩ là mình bị cúm. - Anh nói.
Tôi chỉnh lại ghế và gương.
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra với tôi nữa. - Anh lau mặt bằng một chiếc khăn giấy.
- Anh đang sợ đến phát ốm đấy thôi. Hãy thở sâu và cố gắng bình tĩnh. Cúi xuống và chạm vào đầu ngón chân của anh. Thả lỏng người và thư giãn đi.
- Rồi người ta sẽ nhìn thấy cô đang lái xe công vụ, thể nào cái mông tôi cũng lại in trên báo cáo cho mà xem. - Anh vừa nói vừa kéo dây đeo qua ngực.
- Bây giờ cả thành phố này sẽ cảm ơn nếu như anh không lái xe. Anh không nên vận hành bất cứ máy móc gì lúc này mà lẽ ra phải vào khoa tâm thần kiểm tra mới phải. - Tôi liếc nhìn và cảm nhận được sự xấu hổ của anh.
- Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. - Anh mấp máy môi, mắt nhìn chăm chăm qua cửa sổ.
- Anh vẫn còn buồn về Doris à?
- Tôi không biết đã bao giờ kể cho cô nghe về một trong những vụ xung đột lớn nhất của chúng tôi trước khi cô ấy ra đi chưa nhỉ? - Anh lau mặt lần nữa. - Chuyện về những chiếc đĩa chết tiệt mà cô ấy đã mua ở chợ. Ý tôi là, đã lâu rồi cô ấy vẫn tính đến chuyện thay một bộ đĩa mới. Và một tối đi làm về, tôi thấy rất nhiều đĩa màu cam chóe bày ra khắp bàn ăn. Cô đã bao giờ nghe nhắc đến hãng Fiesta Ware chưa nhỉ?
- Có nghe sơ qua.
- Ồ, đó là một loại men tráng theo dây chuyền công nghệ đặc biệt gì đó mà tôi biết là có thể làm máy đo phóng xạ Geiger rú ầm lên cho mà xem.
- Nó cũng không nhiều phóng xạ đến mức máy Geiger có thể phát hiện ra được đâu. - Tôi lại phản bác một lần nữa.
- Ồ, đã có nhiều bài báo viết về mấy thứ sản phẩm linh tinh đó bị cấm ở thị trường rồi. - Anh tiếp tục. - Nhưng Doris không nghe. Cô ấy nghĩ là tôi đang cường điệu.
- Đúng thế chứ còn gì nữa.
- Xem nào, người ta vẫn mắc bệnh ám ảnh với mọi thứ xung quanh chứ sao. Đối với tôi thì đó là phóng xạ. Cô biết thừa là tôi rất ghét vào phòng chụp X-quang của cô và cứ khi nào bật lò vi sóng lên, tôi lại đi ra khỏi nhà bếp. Vì thế tôi gói tất cả những cái đĩa ấy lại và vứt đi mà không bảo gì cô ấy. - Anh yên lặng và lại lau mặt lần nữa. Anh hắng giọng vài lần rồi sau đó nói tiếp. - Một tháng sau cô ấy bỏ đi.
- Nghe này. - Tôi hạ giọng. - Tôi cũng không muốn ăn bằng những cái đĩa ấy. Mặc dù tôi hiểu rõ điều đó là vô lý. Tôi hiểu nỗi sợ là thế nào, và nỗi sợ hãi không phải lúc nào cũng có lý do.
- Bác sĩ ạ, có thể trường hợp của tôi là như thế. Tôi rất sợ chết. Mỗi sáng thức giấc tôi đều nghĩ đến điều đó, nếu như cô muốn biết. Hàng ngày tôi đều nghĩ rằng có thể tôi sẽ bị đột quỵ hay là được thông báo về một căn bệnh ung thư nào đó. Tôi sợ phải đi ngủ vì tôi sợ sẽ chết trong lúc ngủ. - Anh ngừng lại và dường như thấy khó khăn khi tiếp tục. - Đó là lý do thực sự khiến Molly không muốn gặp tôi nữa, nếu cô muốn biết điều đó.
- Đó không phải là lý do chính đáng. - Những gì anh nói tự nhiên khiến tôi nhói lên.
Anh càng cảm thấy khổ sở hơn.
- Cô ấy trẻ hơn tôi rất nhiều. Và một phần nữa là thời gian gần đây tôi không muốn làm mình kiệt sức.
- Sau đó anh sợ quan hệ?
- Khỉ thật! Tại sao cô không giương cờ lên cho cả nước biết nữa đi.
- Marino, tôi là một bác sĩ. Và tất cả những gì tôi muốn là giúp đỡ anh, nếu tôi có thể.
- Molly nói rằng tôi làm cho cô ấy có cảm giác bị từ chối.
- Có thể anh đã làm vậy thật. Anh gặp vấn đề này bao lâu rồi?
- Tôi không biết, từ hồi sau lễ Phục sinh.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Cô biết đấy. - Anh hơi ngần ngại. - Tôi đã ngừng dùng thuốc.
- Thuốc gì? Thuốc ngăn chặn adrenergic hay finasteride? Ôi không, tôi không biết gì hết.
- Cả hai.
- Thế sao bây giờ anh lại làm điều ngớ ngẩn như vậy?
- Bởi vì khi dùng thuốc thì không thấy gì là ổn cả. - Anh buột miệng. - Tôi ngừng việc đó và bắt đầu hẹn hò với Molly. Sau đó tôi bắt đầu dùng lại vào khoảng lễ Phục sinh sau khi tôi đã kiểm tra sức khỏe. Huyết áp của tôi bị tăng và tuyến tiền liệt lại trở nên tồi tệ. Điều này làm tôi sợ.
- Không có người phụ nữ nào đáng để anh phải chết cả. Và tất cả câu chuyện này là căn bệnh trầm cảm mà anh là một ứng cử viên hoàn hảo cho nó.
- Ồ, nỗi tuyệt vọng khi cô không thể làm được điều đó. Cô không hiểu đâu.
- Tất nhiên, tôi hiểu chứ. Chán nản khi thân thể anh không còn là anh, khi anh già hơn và có những căng thẳng khác trong cuộc sống, như là sự thay đổi chẳng hạn. Và trong mấy năm gần đây thì anh có quá nhiều sự thay đổi.
- Không, nỗi tuyệt vọng nghĩa là khi cô không thể vực nó lên được. - Anh nói to hơn. - Và thỉnh thoảng khi ta có thể kéo được nó lên, thì nó lại không chịu xuống cho. Và ta không thể đi tiểu khi muốn đi, và lại cứ tiểu khi ta không muốn. Và toàn bộ vấn đề sẽ trở nên tồi tệ hơn nữa khi tôi có một người bạn gái trẻ gần bằng con gái mình. - Anh quay sang nhìn tôi, những đường gân nổi lên cổ. - Phải, tôi đang bị trầm cảm. Cô đúng rồi.
- Xin đừng nổi cáu với tôi thế chứ.
Anh quay đi, hơi thở khó nhọc.
- Tôi muốn hẹn gặp bác sĩ chuyên khoa tim và khoa tiết niệu của anh.
- Không được. - Anh lắc đầu. - Cái kế hoạch chăm sóc sức khỏe mới chết tiệt này bắt tôi phải đăng ký với một bác sĩ chuyên khoa tiết niệu là phụ nữ. Tôi không thể đến đó và nói những chuyện này với một mụ đàn bà được.
- Tại sao không? Anh vừa nói chuyện với tôi mà?
Anh im lặng, nhìn chằm chằm qua cửa sổ, rồi anh nhìn vào gương bên và nói:
- Có một kẻ ăn không ngồi rồi trong chiếc Lexus màu nâu vàng đang theo sau chúng ta từ Richmond.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu. Đó là một chiếc xe đời mới và người lái xe đang nói chuyện điện thoại.
- Anh có nghĩ chúng ta đang bị theo dõi không?
- Giá mà tôi biết được. Nhưng tôi không muốn trả tiền cho cuộc điện thoại chết tiệt của hắn ta đâu.
Chúng tôi đã gần đến Charlottesville. Phong cảnh thanh bình quanh những ngọn đồi phía tây. Không khí lạnh hơn và tuyết rơi nhiều hơn, mặc dù trên các xa lộ liên tiểu bang vẫn khô ráo. Tôi bảo Marino tắt máy bộ đàm vì tôi vô cùng căng thẳng khi cứ phải nghe các cuộc đàm thoại của cảnh sát. Tôi chọn đường 29 Bắc dẫn đến đại học Virginia.
Trong chốc lát đã xuất hiện rải rác những vách đá dốc đứng chen lẫn cây cối trải dài từ bìa rừng tới tận đường cái. Sau đó chúng tôi đến địa phận tiếp giáp khuôn viên trường đại học. Các khu nhà đông đúc những tiệm bánh pizza và bánh kẹp, những cửa hàng ăn nhanh và trạm xăng. Trường đại học vẫn đang trong kỳ nghỉ Giáng sinh, nhưng cháu tôi không phải là người duy nhất bỏ qua việc này. Đến sân vận động Scott, tôi rẽ vào đại lộ Maury, nơi có rất nhiều sinh viên đang ngồi trên ghế băng hoặc đang đi xe đạp, lưng đeo balô hoặc túi xách, có vẻ như rất bận rộn. Ô tô cũng nhiều nữa.
- Cô có hay chơi gì ở đây không? - Marino đã vui vẻ hơn.
- Tôi không thể nói là có được.
- Thế mỗi lần đến đây cô thường làm gì? Ý tôi là cô và Lucy thường làm gì?
Thực ra chúng tôi tham gia rất ít hoạt động. Chúng tôi chỉ thường dành thời gian đi bộ quanh khu đại học hoặc ngồi nói chuyện trong phòng của con bé ở khu Lawn. Tất nhiên chúng tôi cũng nhiều lần đi ăn tối ở những nhà hàng như Ivy hay Boar’s Head. Tôi cũng đã gặp các giáo sư, thậm chí còn đến lớp học của nó nữa. Nhưng tôi không tiếp xúc với nhiều bạn bè của con bé vì nó cũng ít bạn. Những đứa bạn của cháu tôi, cũng như nơi chốn mà chúng gặp nhau, không phải để dành cho tôi chia sẻ. Tôi nhận ra Marino vẫn đang nói.
- Tôi sẽ không bao giờ quên được những khoảnh khắc tôi nhìn thấy thằng bé đang chơi đùa.
- Tôi rất tiếc.
- Cô có thể tưởng tượng được là nó cao đến tận mét sáu rồi không? Giờ nó cũng đang sống ở Richmond đấy!
- Để xem nào. - Tôi quan sát những tòa nhà chúng tôi đang đi qua. - Chúng ta muốn tìm trường Cơ khí, bắt đầu từ đây. Nhưng chúng ta cần cả Cơ khí, Vũ trụ hàng không và Nguyên tử.
Tôi đi chậm lại khi nhìn thấy một tòa nhà xây gạch màu trắng và sau đó tôi tìm thấy biển báo. Tìm bãi đỗ xe không khó, nhưng tiến sĩ Alfred Matthews thì không thấy đâu. Ông đã hẹn gặp tôi tại văn phòng vào lúc mười một giờ rưỡi nhưng hình như quên mất.
- Ông ta biến đâu mất rồi? - Marino vẫn còn lo lắng về những thứ đang để ở trong thùng xe.
- Ở khu vực lò phản ứng. - Tôi đã trở lại trong xe.
- Ồ tuyệt.
Đó là phòng thí nghiệm Vật lý Năng lượng cao tọa trên đỉnh núi bên cạnh một đài quan sát. Lò phản ứng hạt nhân của trường đại học là một tháp xây bằng gạch. Bao quanh là rừng cây đã được rào chắn. Marino lại bắt đầu căng thẳng.
- Thôi nào. Anh sẽ thấy chỗ này rất thú vị cho mà xem. - Tôi mở cửa xe.
- Tôi không thiết tha gì đâu.
- Thôi được, thế thì anh ngồi lại đây để tôi vào nhé.
Tôi lấy mẫu vật từ cốp xe. Đến cửa chính, tôi rung chuông và lập tức có người ra mở khóa. Bên trong là một hành lang nhỏ. Tôi nói với một thanh niên phía sau tấm kính rằng tôi đang tìm tiến sĩ Matthews. Anh ta kiểm tra danh sách và tôi được thông báo rằng ông trưởng khoa vật lý, người tôi chỉ biết sơ qua, hiện đang ở bể phản ứng. Sau đó, người thanh niên cầm theo chiếc điện thoại nội bộ trong khi nhập mật khẩu vào thẻ khách. Tôi gắn chúng vào áo khoác và anh ta rời vị trí để hộ tống tôi qua một cánh cửa thép dày, trên có đèn đỏ báo hiệu cho thấy các lò phản ứng đang hoạt động.
Căn phòng không cửa sổ với những bức tường gạch cao, và mọi thứ đều được đánh dấu với một thẻ phóng xạ màu vàng. Phía cuối bể, bức xạ Cerenkov làm cho nước phát ra ánh sáng màu xanh rất đẹp khi các nguyên tử không ổn định tan rã trong nhiên liệu sâu hai mươi thước. Tiến sĩ Matthews đang trao đổi với một sinh viên. Tôi nghe được câu chuyện của họ đại ý là họ đang định sử dụng coban thay cho nồi hấp để tiệt trùng các tiểu pipette trong quá trình thụ tinh trong ống nghiệm.
- Tôi cứ nghĩ là mai chị mới đến cơ. - Nhà vật lý hạt nhân chào tôi bằng với mặt hối lỗi.
- Không, hôm nay ạ. Nhưng cảm ơn vì ông đã cho phép diện kiến. Tôi có mang theo mẫu đây. - Tôi giơ chiếc túi lên.
- Được rồi, George. - Ông ta nói với người thanh niên. - Vậy đã được chưa nào?
- Vâng, thưa ông. Cảm ơn.
- Nào! - Matthews nói với tôi. - Chúng ta sẽ mang xuống đó ngay bây giờ và bắt đầu phân tích. Mẫu có nhiều không?
- Tôi không biết chính xác.
- Nếu chúng ta có đủ thì có thể tiến hành được luôn trong lúc chị chờ đợi.
Ra khỏi cánh cửa dày, chúng tôi rẽ trái và dừng lại trước một cái hộp to có thể theo dõi bức xạ của tay và chân. Chúng tôi đi qua khi đèn màu xanh lá cây nháy sáng và đi vào cầu thang dẫn tới phòng thí nghiệm chụp X-quang nơtron. Nó nằm trong tầng hầm chứa máy móc và xe nâng hàng, với những chiếc thùng lớn màu đen chứa các chất thải hạt nhân mức độ thấp đang chờ đợi để vận chuyển. Ở hầu hết các lối rẽ đều có thiết bị khẩn cấp, và một cabin điều khiển bị khóa bên trong. Hầu hết hệ điều khiển từ xa đến tất cả thiết bị này xuất phát từ một phòng bên dưới. Được xây dựng bằng bê tông dày không có cửa sổ, nó chứa những thùng loại hơn hai trăm lít đựng khí nitơ lỏng, và cả máy dò Germanium, các bộ âm li với những viên gạch chì.
Quá trình xác định mẫu vật của tôi đơn giản đến mức ngạc nhiên. Matthews không mặc bất cứ trang phục bảo vệ đặc biệt nào ngoài áo khoác phòng thí nghiệm. Ông đặt miếng băng dính vào một cái ống mà sau đó sẽ đưa vào bên trong thùng nhôm dài gần nửa mét có chứa các tinh thể Germanium. Cuối cùng, ông xếp gạch chì xung quanh để che cho mẫu vật không bị ảnh hưởng bởi bức xạ phía sau.
Để kích hoạt quá trình phân tích chỉ cần một lệnh máy tính đơn giản, và bộ đếm trong hộp bắt đầu đo phóng xạ để xác định đồng vị. Việc này trông khá lạ mắt, vì tôi vốn chỉ quen với những thiết bị phức tạp như quét kính hiển vi điện tử và khí sắc phổ. Mặt khác, thiết bị phát hiện này lại là một khối xếp chì không hình dạng được làm lạnh bằng nitơ lỏng, có vẻ không có khả năng suy nghĩ thông minh.
- Bây giờ ông ký giùm vào giấy biên nhận chứng cứ đây cho tôi để tôi về trước đã. - Tôi nói.
- Cũng phải mất đến một hai tiếng đồng hồ đấy. Khó mà nói trước được.
Ông ta ký vào tờ biên nhận và tôi đưa cho ông một bản giấy than.
- Tôi sẽ quay lại sau khi ghé qua chỗ Lucy xem thế nào.
- Được rồi, để tôi đưa chị lên không nhỡ đâu chị lại chạm vào cái nút khởi động nào đó. Lucy thế nào rồi? - Ông ta hỏi khi chúng tôi bước qua những cỗ máy dò. - Cô bé lại tham dự khóa học ở Học viện Công nghệ Massachusetts đúng không?
- Lucy vừa học một khóa ở đó vào mùa thu năm ngoái. Học về Robot. Nó sẽ sớm về đây thôi. Ít nhất là trong vòng một tháng nữa.
- Tôi không biết đấy. Vui quá nhỉ. Cô bé nghiên cứu môn gì vậy?
- Thực tế ảo. Có lần nó bảo vậy.
Mathews hơi bối rối.
- Sao hồi ở đây nó không học?
- Tôi nghĩ ở đó học cao cấp hơn.
- Tôi hy vọng là như vậy. - Ông ta cười. - Giá mà lớp học nào của tôi cũng được một đứa như con bé.
Lucy chắc là người duy nhất không phải chuyên ngành vật lý ở Đại học Virginia học một khóa về nguyên tử cho vui. Tôi bước ra ngoài, thấy Marino đang dựa lưng vào thành xe hút thuốc.
- Bây giờ làm gì? - Anh hỏi với bộ mặt nhăn nhó.
- Tôi nghĩ bây giờ sẽ gây bất ngờ cho cô cháu gái và đưa nó đi ăn trưa. Rất vui nếu anh cũng tham gia với chúng tôi.
- Tôi phải xuống ga Exxon dưới phố để gọi điện thoại công cộng. - Anh nói. - Tôi có vài cú điện cần gọi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3