Xác Chết Dưới Nước - Chương 13 - Phần 1
Chương
13
Vụ chiếm đóng nhà máy điện hạt nhân Old Point diễn ra chóng
vánh và kinh hoàng. Chúng tôi lắng nghe tin tức trong tâm trạng hoài nghi mà
không nói với nhau lời nào. Trong khi đó, một phóng viên có mặt tại hiện trường
tường thuật lại toàn bộ sự việc bằng tông giọng cao hơn mức bình thường.
“Nhà máy điện hạt nhân Old Point đã bị chiếm giữ bởi những kẻ khủng bố. Sự việc
xảy ra khoảng bốn lăm phút trước. Một chiếc xe buýt chở tới hai mươi người giả
làm nhân viên của CP&L đổ bộ vào tòa nhà hành chính. Người ta cho rằng ít
nhất đã có ba người chết.” - Giọng anh ta trở nên xúc động và cùng lúc chúng
tôi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng trên đầu. - “Tôi có thể nhìn thấy xe
cảnh sát và xe cứu hỏa ở khắp mọi nơi, nhưng họ không thể tiến lại gần. Lạy
Chúa, điều này thật khủng khiếp...”
Marino đậu xe bên lề đường trụ sở của tôi. Trong khoảnh khắc, chúng tôi cứ ngồi
chết lặng khi nghe đi nghe lại những thông tin tương tự. Mọi sự cố như không có
thực, bởi vì từ đây đến Old Point có vài trăm cây số nhưng ở Richmond thì buổi
chiều trời vẫn sáng. Giao thông vẫn bình thường và mọi người đi bộ dọc theo vỉa
hè như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt tôi nhìn vô định, trong đầu suy nghĩ
về những việc sẽ phải làm.
- Nhanh lên, bác sĩ. - Marino tắt máy. - Vào trong nhà đi. Tôi phải nhờ điện
thoại của cô để liên lạc với một trung úy cấp dưới. Tôi cần phải di chuyển mọi
thứ trong trường hợp Richmond mất điện, hoặc đề phòng mọi chuyện sẽ trở nên tồi
tệ hơn.
Tôi cũng bắt đầu di chuyển vài thứ cần thiết và triệu tập mọi người trong phòng
họp để tuyên bố tình trạng khẩn cấp toàn tiểu bang.
- Mỗi quận đều phải ở trong tư thế sẵn sàng thực hiện vai trò của mình. - Tôi
thông báo đến tất cả mọi người trong phòng. - Một thảm họa hạt nhân có thể ảnh
hưởng đến tất cả các khu vực. Hiển nhiên Tidewater là khu vực nguy hiểm và ít
được bảo vệ nhất. Tiến sĩ Fielding, tôi muốn cử anh về Tidewater và giao quyền
chỉ huy cho anh khi tôi không có mặt ở đó.
- Tôi sẽ làm hết khả năng của mình. - Anh nói một cách dũng cảm, mặc dù trong
tâm trí không hề muốn nhận nhiệm vụ tôi vừa giao.
- Còn bây giờ tôi không thể biết mình sẽ ở đâu suốt thời gian này. - Tôi nói
với những khuôn mặt đang lo âu khác. - Công việc ở đây vẫn cứ diễn ra như bình
thường, nhưng tôi muốn tất cả các thi thể phải được mang đến đây. Tất cả các
thi thể từ Old Point bắt đầu bằng các nạn nhân đã bị bắn.
- Thế còn các trường hợp ở Tidewater thì sao? - Fielding hỏi.
- Những ca thường ngày vẫn phải được làm theo thông lệ. Thế nào chúng ta cũng
có một kỹ thuật viên khám nghiệm tử thi khác được điều đến cho đến khi chúng ta
tìm được người thay thế ổn định.
- Liệu có khả năng các thi thể được chuyển về đây đã bị nhiễm xạ không nhỉ? -
Người phụ trách hành chính của tôi hỏi. Anh ta vẫn là người hay lo lắng như
thế.
- Cho đến giờ thì chúng ta vẫn đang bàn về các nạn nhân bị bắn. Và họ không thể
bị nhiễm xạ được. - Tôi nói.
- Nhưng còn sau đó thì sao? - Anh ta tiếp tục.
- Nhiễm nhẹ thì không thành vấn đề. - Tôi nói. - Chúng ta chỉ cần lau rửa các
thi thể và quần áo thì bỏ đi. Tiếp xúc với bức xạ cấp tính thì lại khác, đặc
biệt là nếu các thi thể bị bỏng nặng, hoặc các mảnh vụn găm vào người họ như ở
Chernobyl chẳng hạn. Những thi thể này cần phải được bảo vệ trong loại xe tái
làm lạnh đặc biệt, và tất cả các nhân viên tiếp xúc sẽ phải mặc trang phục lót
chì.
- Các thi thể sau đó sẽ được hỏa táng chứ?
- Tôi đề nghị như vậy. Đó là lý do tại sao những thi thể đó cần phải được
chuyển đến đây. Chúng ta có thể sử dụng lò hỏa thiêu của khoa giải phẫu.
Marino thò đầu vào phòng họp.
- Bác sĩ? - Anh ra hiệu cho tôi ra ngoài.
Tôi đứng dậy và chúng tôi trao đổi ở ngoài sảnh.
- Benton muốn chúng ta đến Quantico bây giờ. - Anh nói.
- Ồ, không thể ngay bây giờ được.
Tôi liếc nhìn phòng họp. Qua ô cửa tôi có thể thấy Fielding đang nói gì đó
trong khi một người khác trông có vẻ không vui và căng thẳng.
- Cô có túi ngủ ở đây không? - Marino biết rõ rằng tôi luôn để một cái ở đây.
- Chuyện này có thực sự cần thiết không? - Tôi phàn nàn.
- Nếu không cần thì tôi đã bảo cô thế rồi.
- Cho tôi mười lăm phút để kết thúc cuộc họp đã nhé.
Tôi cố gắng kìm chế sự bối rối và sợ hãi để có thể kết thúc cuộc họp theo cách
tốt nhất và thông báo với các bác sĩ khác rằng có thể tôi sẽ phải đi công tác
trong nhiều ngày bởi vì tôi vừa được triệu tập đến Quantico. Nhưng tôi sẽ mang
máy nhắn tin theo. Sau đó tôi và Marino đi xe của tôi vì anh cần phải sửa chữa
phần hậu đã bị Roche húc vào. Chúng tôi tăng tốc về phía Bắc, đường 95 trong
khi đài phát thanh bật liên tục. Đến lúc này chúng tôi đã nghe thông báo nhiều
đến nỗi thuộc lòng hơn cả phóng viên.
Trong suốt hai giờ qua, không có thêm người nào khác bị chết nữa, ít nhất là
cũng chưa có thêm xác chết nào được phát hiện ở Old Point. Những tên khủng bố
cũng đã thả chừng chục người. Theo bản tin thì những người may mắn này được
phép rời đi theo nhóm hai hoặc ba người. Nhân viên cấp cứu y tế, cảnh sát tiểu
bang và FBI đã tiếp nhận họ để kiểm tra và phỏng vấn.
Chúng tôi đến Quantico lúc gần năm giờ và nhóm thủy quân lục chiến trang phục
ngụy trang đang hừng hực khí thế để tìm cách tiếp cận mục tiêu nhanh chóng
trong đêm nay. Họ tập hợp đông đúc trên xe tải và sau những bao cát xếp dài.
Khi đi ngang qua một nhóm người đang tập trung bên đường, tôi cảm thấy đau lòng
vì những gương mặt còn rất trẻ. Tôi đi một vòng quanh các tòa nhà bằng gạch nâu
còn cao hơn cả những hàng cây. Khu nhà nhìn không có vẻ gì là một công trình
quân sự, thậm chí người ta còn tưởng nó là một trường đại học nếu như không có
những cần ăng ten trên mái nhà. Lối vào đã bị chặn giữa ngay chỗ cổng bằng
những chiếc máy nghiền lốp nhìn phát ghê rằng để ngăn những kẻ đi sai đường.
Một nhân viên bảo vệ được vũ trang xuất hiện từ bốt của mình và mỉm cười chào
vì chúng tôi không phải những người lạ. Anh ta cho chúng tôi vào. Chúng tôi đỗ
xe trong bãi đậu lớn phía bên kia tòa nhà cao nhất có tên gọi là tòa nhà
Jefferson, vốn là trung tâm độc lập của Viện Hàn lâm. Bên trong là bưu điện,
nhà ăn và cửa hàng bách hóa, còn tầng trên là khu ký túc xá, bao gồm dãy phòng
an ninh dành cho các nhân chứng và gián điệp được bảo vệ.
Các nhân viên mới vào mặc bộ kaki màu xanh tím than đang lau chùi đống vũ khí
trong phòng lau súng. Dường như suốt cả cuộc đời tôi luôn gắn liền với mùi dung
môi và bất cứ khi nào trí óc gợi sự liên tưởng thì ngay tức thì tôi có thể nghe
thấy tiếng khí nén rít qua nòng súng. Một phần đời tôi đã gắn chặt với nơi này
mất rồi. Khó có một ngóc ngách nào mà không gợi lên cảm xúc, bởi vì tôi đã có
tình yêu ở nơi đây, và đã mang vào tòa nhà này những ca mổ khủng khiếp nhất.
Tôi đã giảng dạy và thảo luận trong các lớp học của họ, và vô tình đã tặng cho
họ cô cháu gái của tôi.
- Có Chúa mới biết được chúng ta đang đi đến đâu đây. - Marino nói khi chúng
tôi vào thang máy.
- Mỗi lần lại chỉ khám phá được thêm một xăngtimét nữa thôi. - Tôi nói sau khi
mấy nhân viên mới vào đội mũ đồng phục của FBI biến mất đằng sau đống cửa thép.
Anh nhấn nút để xuống tầng dưới, trước đây vốn là nơi trú bom của cả thành phố
Hoover. Cái phòng lưu trữ hồ sơ này sâu dưới lòng đất gần mười lăm mét, không
có cửa sổ hay bất cứ sự thoải mái nào ngoài nỗi kinh hoàng. Thẳng thắn mà nói,
tôi không bao giờ hiểu được làm sao Wesley có thể chịu đựng được công việc ở
đây từ năm này qua năm khác, vì bất cứ khi nào tôi phải ngồi tra cứu tư liệu
lâu hơn một ngày thì tôi đều cảm thấy phát điên lên. Sau đó tôi phải đi bộ hoặc
lái xe đi chỗ khác. Phải thoát khỏi đây.
- Mỗi lần một xăngtimét ư? - Marino nhắc lại khi thang máy dừng lại. - Tôi thì
thấy vụ này chưa nhích lên được một phân nào. Chúng ta bị chậm mất một ngày.
Chúng ta bắt đầu ghép các đầu mối lại với nhau sau khi trò chơi chết tiệt này
kết thúc.
- Nó chưa kết thúc đâu. - Tôi nói.
Chúng tôi đi ngang qua bàn lễ tân và vòng qua khúc quẹo, chỗ này có một hành
lang dẫn đến văn phòng của thủ trưởng đơn vị.
- Ồ, hãy hy vọng là nó không kết thúc với một vụ nổ. Chết tiệt, nếu như chúng
ta nghĩ ra chuyện này sớm hơn. - Giọng anh kéo dài ra giận dữ.
- Marino, chúng ta làm sao mà biết được. Chẳng còn con đường nào khác đâu.
- Tôi nghĩ lẽ ra chúng ta nên đoán ra chuyện này sớm hơn. Ngay từ lúc ở
Sandbridge ấy, từ lúc cô nhận được một cú điện thoại kỳ quặc và sau đó là hàng
loạt chuyện khác nữa.
- Vì Chúa! Sao cơ? Cú điện thoại ấy lẽ ra nên tiết lộ cho chúng ta biết rằng
những kẻ khủng bố đang chuẩn bị chiếm giữ một nhà máy nguyên tử hạt nhân ư?
Cô thư ký của Wesley mới vào làm nên tôi không thể nhớ nổi tên cô ta.
- Chào cô. - Tôi cất lời. - Ông ấy có ở trong phòng không?
- Tôi có thể báo cáo với ông ấy chị là ai không? - Cô ta hỏi, khuôn mặt tươi
tắn.
Chúng tôi thông báo danh tính và kiên nhẫn chờ cô ta gọi điện vào. Họ chỉ trao
đổi rất ngắn. Rồi cô thông báo:
- Anh chị có thể vào được rồi.
Wesley đang ngồi ở bàn làm việc và khi thấy chúng tôi vào, anh vội đứng dậy.
Lúc nào trông anh cũng lo âu như thế và giờ thì càng u sầu hơn trong bộ com lê
vải chéo màu ghi và cà vạt đen pha xám.
- Chúng ta có thể vào phòng họp. - Anh nói.
- Sao phải thế? - Marino ngồi xuống ghế. - Còn có ai khác nữa à?
- Ừ.
Tôi vẫn đứng nguyên đó và không nhìn lâu hơn mức lịch sự cho phép.
- Tôi đang định nói gì nhỉ. À, chúng ta ngồi đây cũng được. Chờ tí nhé. - Anh
bước ra cửa. - Emily, lấy hộ tôi thêm chiếc ghế nữa?
Chúng tôi cứ ngồi yên vị trong khi cô thư ký mang thêm một chiếc ghế vào.
Wesley có vẻ như đang trải qua một giai đoạn khó khăn để có thể ổn định đầu óc
mà ra quyết định. Tôi biết anh như thế nào khi bị áp đảo. Tôi biết khi nào thì
anh cảm thấy sợ hãi.
- Các bạn biết chuyện gì đang diễn ra rồi đấy. - Anh nói như thể chúng tôi đã
hiểu hết tất cả mọi sự.
- Chúng tôi cũng chỉ biết thông tin như mọi người thôi. - Tôi đáp lời. - Chúng
tôi đã nghe những tin giống nhau trên đài dễ đến hàng trăm lần rồi.
- Nhưng đầu đuôi thì là thế nào? - Marino hỏi.
- CP&L có một chi nhánh ở Suffolk. - Wesley bắt đầu. - Lúc chiều nay có gần
hai mươi người đã đến đó trên một chiếc xe công vụ của nhà máy Old Point. Tất
cả đều là nam giới, da trắng, từ ba mươi đến gần bốn mươi tuổi, chúng giả làm
công nhân nhà máy nhưng tất nhiên không phải vậy. Và chúng đã vào được tòa nhà
chính trước khi chiếm được phòng điều khiển.
- Tất cả đều mang theo súng. - Tôi nói.
- Phải, lúc đi qua máy phát tia hồng ngoại và và các máy dò phóng xạ khác ở tòa
nhà chính, chúng đã rút súng bán tự động ra. Như mọi người biết đấy, có người
đã bị giết. Chúng tôi phỏng đoán có ít nhất ba nhân viên của CP&L, trong đó
có một nhà vật lý năng lượng nguyên tử mà đúng hôm nay lại có việc đến nhà máy
và đi qua bộ phận an ninh không đúng lúc.
- Yêu cầu của chúng là gì? - Tôi hỏi và rất muốn biết Wesley đã nắm được những
gì và từ bao giờ. - Chúng có nói chúng muốn gì không?
Anh quay sang nhìn tôi.
- Đó là điều mà chúng tôi lo lắng nhất đây. Chúng ta không biết chúng muốn gì.
- Nhưng chúng đã thả mọi người ra rồi còn gì. - Marino nói.
- Tôi biết. Và ngay cả điều đó cũng làm tôi lo lắng. Những kẻ khủng bố thường
không làm vậy.
Điện thoại của anh bất chợt réo vang.
- Lần này thì khác đây. - Anh nhấc điện thoại và trả lời. - Rồi, tốt, cứ để cậu
ấy vào.
Thiếu tướng Lynwood Sessions mặc cảnh phục của Hải quân. Anh ta bắt tay chúng
tôi khi bước vào phòng. Anh là người da đen, quãng chừng bốn mươi lăm tuổi và
đẹp trai theo kiểu không còn gì phải bàn cãi. Anh ta không cởi áo khoác hay
thậm thí là tháo bớt cúc trong khi trịnh trọng ngồi xuống ghế và đặt chiếc vali
to sang bên cạnh.
- Cảm ơn vì cậu đã đến đây. - Wesley bắt đầu.
- Tôi mong là mình được đến đây vì một lý do vui vẻ hơn. - Anh cúi người lấy ra
một tập tài liệu và giấy tờ pháp quy.
- Tất cả chúng ta đều thế mà. - Wesley nói. - Đây là đại tá Pete Marino ở
Richmond, và tiến sĩ Kay Scarpetta, trưởng phòng Giám định pháp y ở Virginia.
Hai người sẽ này cộng tác với chúng ta. Tiến sĩ Scarpetta là bác sĩ giám định
pháp y trong các vụ việc mà chúng tôi tin là có liên quan đến những gì đã xảy
ra hôm nay.
Thiếu tướng Sessions gật đầu và không có ý kiến gì. Wesley nói với Marino và
tôi.
- Hãy để tôi giải thích cho các bạn về những gì mà chúng tôi đã biết xung quanh
vụ này. Chúng tôi có lý do để tin rằng những con tàu ở khu vực bãi tàu không
hoạt động đang bị bán cho những nước không nên sở hữu chúng. Bao gồm Iran,
Irắc, Libya, Bắc Triều Tiên và Algeria.
- Loại tàu nào? - Marino hỏi.
- Chủ yếu là tàu ngầm. Chúng tôi cũng phỏng đoán rằng bãi tàu này đang nhập tàu
từ những nước như Nga và sau đó bán lại.
- Tại sao trước đây chúng ta không được thông báo gì về chuyện này? - Tôi hỏi.
Wesley ngần ngừ.
- Không ai có bằng chứng cả.
- Ted Eddings bị chết khi đang lặn ở bãi tàu không hoạt động. - Tôi nói. - Gần
một chiếc tàu ngầm.
Tất cả đều im lặng, sau đó thiếu tướng Sessions mới cất lời.
- Cậu ta là một phóng viên. Người ta đặt giả thiết rằng chắc cậu ta xuống đó để
tìm kiếm những di tích của cuộc nội chiến.
- Còn Danny thì đã làm gì nào? - Tôi cân nhắc từ ngữ vì bắt đầu thấy mệt mỏi vì
chuyện này rồi. - Đang khám phá một di tích đường hầm ở Richmond chăng?
- Khó mà biết được Danny Webster đến đó để làm gì. - Anh ta nói. - Nhưng tôi
biết cảnh sát Chesapeake đã tìm thấy một lưỡi lê trong cốp xe của cậu ta, và
chiếc lê này trùng khớp với vết rạch trên lốp xe của chị.
Tôi nhìn anh ta một hồi lâu.
- Tôi không biết anh lấy thông tin đấy từ đâu ra, nhưng nếu những gì mà anh nói
là đúng thì tôi nghi ngờ thám tử Roche đã tự dựng ra chứng cứ đó.
- Tôi cũng tin là hắn ta đã nhét cái lưỡi lê vào cốp xe, đúng vậy.
- Tôi tin là tất cả những người trong căn phòng này đều đáng tin cậy. - Tôi vẫn
nhìn anh ta. - Nếu như giờ xảy ra một thảm họa hạt nhân thì theo luật tôi sẽ
đảm nhận các tử thi. Đã có quá nhiều người chết ở Old Point rồi. - Tôi ngừng
lại. - Thiếu tướng Sessions, bây giờ là thời điểm rất tốt để nói ra sự thật.
Cả ba người đàn ông im lặng trong giây lát. Sau đó thiếu tướng cất lời:
- Cho tới giờ phút này thì NAVSEA là cơ quan chịu trách nhiệm đối với bãi tàu
này.
- NAVSEA ư? Là cái quái gì vậy? - Marino hỏi.
- Hệ thống chỉ huy Hải quân. Họ là người chịu trách nhiệm đảm bảo cho các bãi
tàu giống như nơi đang bị chúng ta đặt dấu hỏi đây phải được tuân theo các tiêu
chuẩn phù hợp.
- Eddings có cài chữ N-V-S-E trong máy fax. - Tôi nói. - Liệu có phải cậu ta đã
liên lạc với họ hay không?
- Cậu ta cũng đã đặt dấu hỏi đấy. - Thiếu tướng Sessions nói. - Chúng tôi biết
rõ Eddings, nhưng không thể đưa ra những câu trả lời như cậu ta mong muốn. Cũng
như chúng tôi không thể trả lời chị, tiến sĩ Scarpetta, khi chị gửi fax đến hỏi
chúng tôi là ai. - Vẻ mặt của anh ta trở nên khó hiểu. - Tôi chắc chị có thể
hiểu điều đó.
- Thế còn cái mã D-R-M-S ở Memphis là gì? - Tôi hỏi.
- Một số máy fax khác mà Eddings gọi, cũng như chị. - Anh ta trả lời. - Đó là
của Dịch vụ Thu mua Quốc phòng. Họ quản lý những khoản mua bán lớn cần phải
được NAVSEA thông qua.
- Thông tin này bổ ích đây. - Tôi nói. - Tôi có thể hiểu vì sao Eddings đã liên
lạc với những nơi này. Cậu ta đang muốn tìm hiểu xem điều gì xảy ra ở Bãi tàu
không hoạt động, nơi mà những nội quy của Hải quân bị xâm phạm khá nặng nề. Và
cậu ta đang cố gắng chứng minh cho giả thuyết đó.
- Hãy nói thêm về những nội quy này đi. - Marino nói. - Chính xác thì Bãi tàu
phải tuân theo những tiêu chuẩn nào?
- Tôi sẽ cho anh một ví dụ. Nếu thành phố Jacksonville muốn mua con tàu
Saratoga hay một vài thùng chứa hàng hàng không thì NAVSEA sẽ phải thực hiện
phận sự để đảm bảo những mặt hàng đó đạt được tiêu chuẩn hải quân.
- Bằng cách nào?
- Ví dụ như thành phố cần phải có năm triệu đô la để sửa chữa, và hai triệu để
bảo trì hàng năm. Và nước ở cảng phải sâu ít nhất là bảy mét. Ngoài ra mỗi
tháng một lần sẽ có một nhân viên của NAVSEA đến kiểm tra tàu.
- Và những điều này vẫn diễn ra tuần tự thế ở Bãi tàu không hoạt động? - Tôi
hỏi.
- Ồ bây giờ thì tôi không chắc có ai chịu làm việc đó hay không nữa. - Viên
thiếu tướng nhìn thẳng vào tôi.