Xác Chết Dưới Nước - Chương 15

Chương 15
Tôi và Wesley bay về New York ngay tối hôm đó và máy bay đã hạ cánh sớm bởi gió thuận chiều lợi hơn một trăm hải lý. Chúng tôi làm thủ tục hải quan và lấy hành lý, sau đó vẫn lên chiếc xe con thoi cũ để chuyển sang sân bay tư nhân nơi chiếc Learjet đang đợi sẵn.
Thời tiết đột ngột ấm lên và có thể có mưa. Chúng tôi bay giữa lằn chớp khổng lồ lóe sáng dữ dội. Cơn bão bắt đầu òa ra khi chúng tôi bay qua tâm bão. Tôi nghe qua bản tin sơ bộ về tình hình hiện tại và thấy không có gì ngạc nhiên khi Cục đã thiết lập một tiền đồn cùng với những đồn khác được củng cố bởi đội cảnh sát và cứu hộ.
Lucy đã trở về và lại làm việc ở Ban Nghiên cứu Kỹ thuật. Ở đó nó sẽ được an toàn. Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe tin ấy. Wesley chẳng nói gì với tôi mãi cho tới khi chúng tôi về đến học viện rằng con bé và cả nhóm Giải cứu Con tin đã được sắp xếp điều động rồi và chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Quantico.
- Không được đâu. - Tôi nói như thể một bà mẹ khó tính.
- Anh e là em không can thiệp được chuyện này.
Anh giúp tôi mang hành lý qua sảnh tòa nhà Jefferson, giờ vắng tanh vào một tối thứ Bảy như thế này. Chúng tôi giơ tay chào cô gái trẻ đang ngồi ở bàn lễ tân trong khi vẫn tiếp tục tranh cãi.
- Vì Chúa. - Tôi tiếp tục. - Nó vừa mới vào làm. Anh không thể ném nó vào trung tâm của cuộc khủng hoảng hạt nhân ấy được.
- Chúng ta không ném nó vào đâu cả. - Anh đẩy cửa kính. - Tất cả những gì chúng ta cần là chuyên môn kỹ thuật của con bé. Nó đâu có phải bắn tỉa hay nhảy ra khỏi máy bay đâu.
- Bây giờ con bé đang ở đâu? - Tôi hỏi khi chúng tôi cùng vào thang máy.
- Hy vọng là đang ở trên giường.
- Ồ! - Tôi nhìn đồng hồ. - Mới có nửa đêm. Em lại cứ nghĩ đã sáng rồi và em nên thức tiếp.
- Anh biết. Anh cũng kiệt sức rồi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và tôi quay đi.
- Em nghĩ chúng ta nên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. - Tôi nói với vẻ hơi khó chịu vì muốn chấm dứt tất cả những cuộc tranh luận ở đây.
Chúng tôi ra khỏi sảnh và anh nhập mã số vào bàn phím kỹ thuật số. Chúng tôi đi qua một cửa kính.
- Giả vờ để làm gì chứ? - Anh nhập mã số lần nữa và lại một cánh cửa mở ra.
- Nói cho em biết anh định làm gì nào?
Chúng tôi đã ở bên trong khu vực an toàn. Tôi vẫn thường lưu lại đây cả đêm để làm việc hay khi có chuyện gì đó nguy hiểm. Anh mang hành lý của tôi vào phòng ngủ trong khi tôi kéo rèm che kín khung cửa sổ lớn ở phòng khách. Nội thất ở đây tiện nghi nhưng đơn giản. Và bởi vì Wesley không trả lời nên tôi nhớ ra rằng có thể không an toàn khi nói chuyện ở nơi này, khi mà ngay cả các cú điện thoại đều bị giám sát. Tôi theo anh ra phòng khách và nhắc lại câu hỏi.
- Hãy kiên nhẫn. - Trông anh có vẻ buồn bã, hoặc cũng có thể là mệt mỏi. - Kay, anh phải về nhà bây giờ. Việc đầu tiên bọn anh phải làm trong buổi sáng hôm nay là thực hiện cuộc giám sát trên không với Marcia Gradecki và thượng nghị sĩ Lord.
Bà Gradecki là Viện chưởng lý Hoa Kỳ còn Frank Lord là Chủ tịch ủy ban Tư pháp và cũng là một người bạn cũ của anh.
- Em muốn anh theo suốt vụ này bởi vì anh biết nhiều về những chuyện đang xảy ra hơn bất cứ ai. Anh cũng nên giải thích với họ về tầm quan trọng của cuốn giáo lý mà những kẻ cuồng tín này tôn thờ. Chúng sẽ tàn sát vì nó. Và chúng cũng sẵn sàng liều chết vì nó.
Anh thở dài và dụi mắt.
- Và cũng cần phải bàn xem làm thế nào để xử lý những xác chết bị ô nhiễm nếu mấy thằng con hoang phá hủy lò phản ứng hạt nhân. - Anh quay sang nhìn tôi. - Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là nỗ lực mà thôi.
Tôi biết anh quan tâm nhiều hơn đến những sự việc phía sau cuộc khủng bố này.
- Đó cũng là những gì em đang làm, Benton ạ. - Tôi nói và quay vào phòng.
Tôi quay số lễ tân và yêu cầu họ gọi điện đến phòng của Lucy. Không có ai nhấc máy và tôi hiểu điều đó nghĩa là gì. Con bé đang ở bên Ban Nghiên cứu Kỹ thuật và tôi không thể gọi điện đến đó bởi vì tôi không biết nó ở đâu trong cái tòa nhà có diện tích bằng một sân vận động ấy. Vì vậy, tôi mặc áo khoác ngoài và ra khỏi tòa nhà Jefferson bởi vì tôi không thể ngủ chừng nào chưa gặp được con bé.
Ban Nghiên cứu Kỹ thuật có cổng bảo vệ riêng, không xa tòa nhà học viện và hầu hết các nhân viên FBI bên ấy đều thuộc mặt tôi. Cậu nhân viên bảo vệ có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện. Anh ta liền bước hẳn ra ngoài để xem tôi cần gì.
- Tôi nghĩ cháu gái tôi đang làm việc muộn. - Tôi giải thích.
- Vâng, tôi cũng nhìn thấy cô ấy vào đây từ sớm.
- Anh có cách nào liên lạc với con bé không?
- Ừm. - Anh ta nhíu mày. - Chị có biết cô ấy hiện đang ở khu vực nào không?
- Có thể ở phòng máy tính.
Anh ta bật máy bộ đàm.
- Bộ phận 40-2 gọi trung tâm.
- Có gì vậy, 40-2?
- Gọi số 5 ra cổng Ban Nghiên cứu Kỹ thuật nhé.
- Đã nhận.
Chúng tôi đợi một nhân viên an ninh khác đến và anh ta trực bốt trong khi người kia dẫn tôi vào trong tòa nhà. Chúng tôi đi qua những dãy hành lang vắng vẻ, thử mở tất cả những cánh cửa khu máy tính và phòng thí nghiệm mà cháu tôi có thể ở đó. Sau khoảng mười lăm phút thì chúng tôi cũng gặp may. Anh ta thử một cánh cửa khác mà bên trong là một căn phòng rộng đủ cho một xưởng nghiên cứu. Lucy đang đứng giữa phòng, tay đeo găng điện tử và đầu đội bảng hiển thị với những dây nối to dài ngoằn nghèo trên sàn nhà.
- Được rồi nhé? - Người bảo vệ quay sang.
- Vâng, cảm ơn nhiều.
Những đồng sự mặc áo liền quần và áo choàng phòng thí nghiệm đang bận rộn với những chiếc máy tính, thiết bị giao diện và video màn hình lớn. Tất cả đều nhìn thấy tôi bước vào, ngoại trừ Lucy. Cô cháu gái tôi không thực sự ở trong phòng mà đang dán mắt vào màn hình máy tính thực tế ảo với một dãy hành lang mà tôi đồ rằng đó là hình ảnh của nhà máy nguyên tử hạt nhân Old Point.
- Tôi sẽ phóng to ra đây. - Con bé nhấn một nút trên đầu găng tay.
Khu vực trên màn hình video đột ngột to hơn cái hình người của Lucy ở cầu thang.
- Chết tiệt, tôi sẽ thu nhỏ lại. - Con bé có vẻ mất kiên nhẫn. - Không làm sao cho nó đúng được.
- Tôi hứa là được mà. - Một thanh niên trẻ đang điều khiển chiếc hộp đen lớn nói. - Chỉ là nó thử thách mình tí thôi.
Lucy ngừng lại và điều chỉnh một nút nào đó.
- Tôi không biết, Jim ạ, đây có đúng là dữ liệu phân giải cao không hay là tôi có vấn đề?
- Vấn đề là ở mình thôi.
- Có khi tôi phát ốm lên vì không gian mạng rồi. - Lucy di chuyển một thứ gì đó giống như băng tải và tuabin lớn mà tôi có thể thấy trên màn hình.
- Tôi sẽ xem lại thuật toán.
- Anh xem đây! - Con bé đi xuống lối cầu thang ảo. - Có thể chúng ta nên đặt nó ở mã C và đi từ điểm nghỉ 3-4 đến 304 phần triệu giây, thay vì những điểm khác trong phần mềm của chúng ta.
- Phải, dãy đường truyền đã bị ngắt. - Một người khác lên tiếng. - Chúng ta cần phải điều chỉnh lại khoảng thời gian.
- Chúng ta không nên cứ vuốt ve nó mãi. - Một ý kiến khác. - Mà này Lucy, dì của cậu đến đây này.
Con bé ngừng lại tức thì, sau đó tiếp tục như thể chưa nghe thấy câu nói vừa rồi.
- Để xem nào, tôi sẽ tạo được mã nguồn C trước khi trời sáng. Chúng ta cần phải nhạy bén, nếu không con Toto sẽ ngừng hoạt động hoặc ngã nhào xuống cầu thang. Cuối cùng tất cả chúng ta sẽ bị vô hiệu hóa.
Toto là một cái đầu bong bóng kỳ quái với con mắt video gắn trên thân hình bằng thép cao chưa đến một mét. Chân là hai bánh xích giằng, cánh tay có hai chiếc kìm. Nói chung nhìn nó tôi lại nhớ đến một chiếc xe tăng hoạt hình. Toto được đặt bên cạnh, gần chủ nhân, lúc này đã lột mũ bảo hiểm ra.
- Chúng ta phải thay đổi bộ điều khiển kép trên găng tay. - Lucy nói và cẩn thận tháo nó ra. - Tôi đã quen với việc một ngón tay nghĩa là tiến lên và hai ngón là quay lại, chứ không phải theo cách ngược lại. Tôi không thể lẫn lộn như vậy trong khi chúng ta đang chiến đấu.
- Chuyện này dễ thôi mà. - Jim nói và bước lại chỗ Lucy để lấy găng tay.
Lucy đang nhìn bâng quơ bằng đôi mắt mệt mỏi thì bắt gặp tôi đứng ngay gần cửa.
- Làm sao mà dì vào được đây thế? - Con bé chẳng chút gì hồ hởi.
- Nhờ một cậu bảo vệ bảo vệ dẫn vào đây.
- May là họ biết dì đấy.
- Benton bảo với dì là họ vừa điều cháu về, rằng đội Giải cứu Con tin lại cần cháu.
Con bé nhìn những đồng nghiệp vẫn đang tiếp tục làm việc.
- Hầu hết đều ở đó rồi.
- Ở Old Point ư?
- Họ đã chuẩn bị nhóm lặn quanh khu vực ấy, các tay súng bắn tỉa cũng được cắt đặt ở đó, cả máy bay lên thẳng nữa cũng đang đợi sẵn. Nhưng sẽ chẳng làm được gì nếu tụi cháu không cài được một người vào bên trong.
- Chắc chắn người đó không phải là cháu rồi. - Tôi nói, biết rằng nếu cô bé nói điều ngược lại, tôi sẽ giết luôn FBI, tất cả cơ quan của họ, tất cả bọn họ trong một lúc.
- Nói theo cách nào đó thì cũng vẫn là cháu vào. - Lucy nói. - Cháu sẽ là người điều hành Toto. Này Jim, nhân tiện thì cậu chèn thêm phím lệnh bay vào bàn chân nó nhé.
- Thế thì Toto sẽ phải có cánh. - Một người búng ngón tay. - Cũng tốt thôi. Chúng ta cần một thiên thần hộ mệnh thông minh.
- Lucy, cháu có biết là bọn chúng nguy hiểm đến thế nào không? - Tôi không thể kìm lại được.
Con bé nhìn tôi và thở dài.
- Dì nghĩ gì vậy, dì Kay? Dì cho rằng cháu chỉ là một đứa trẻ chơi trò điều khiển từ xa à?
- Dì không thể không cảm thấy lo lắng được.
- Giờ thì tất cả chúng ta đều nên lo lắng. - Con bé nhấp một ngụm nước rồi liếc nhìn đồng hồ. - Thôi nào, cháu phải quay lại làm việc. Dì có muốn xem qua kế hoạch của cháu để ít nhất thì dì cũng biết được điều gì đang xảy ra không?
- Có chứ.
- Bắt đầu nhé. - Lucy ngồi xuống sàn và tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa vào tường. - Bình thường thì một con robot như Toto sẽ được điều khiển bằng bộ đàm, nhưng điều này sẽ không thể thực hiện được trong một tòa nhà với quá nhiều bê tông và thép. Vì thế nghĩ ra một ý tưởng tốt hơn. Đại khái là nó sẽ mang một cuộn dây cáp quang kéo theo đằng sau như một dấu ốc khi di chuyển.
- Và nó sẽ di chuyển ở đâu? - Tôi hỏi. - Ở trong nhà máy hạt nhân?
- Tụi cháu sẽ quyết định chuyện này bây giờ. Nhưng mọi thứ còn phụ thuộc vào những gì đang diễn ra. Bọn cháu có thể bí mật thu thập thông tin, hoặc công khai dàn quân nếu như bọn khủng bố muốn các con tin phải nghe điện thoại, bọn cháu chỉ chờ có thế. Toto phải sẵn sàng đi bất cứ chỗ nào.
- Trừ cầu thang.
- Nó có thể leo cầu thang. Tốt hơn tất cả các loại robot khác.
- Cáp sợi quang sẽ là đôi mắt của cháu?
- Nó sẽ được nối với đôi găng tay dữ liệu của cháu. - Lucy giơ cả hai bàn tay lên. - Và cháu sẽ di chuyển như thể chính cháu vào đó thay vì Toto. Thực tế ảo sẽ cho phép cháu có mặt từ xa vì thế cháu có thể phản ứng tức thì với bất cứ thứ gì mà giác quan của nó cảm nhận được. Và dù sao thì, mọi người đang mặc áo xám cho nó. - Cô bé chỉ vào những đồng sự trong phòng. - Lớp sơn thông minh sẽ giúp nó không va quệt vào mọi thứ.
- Janet có quay về cùng cháu không?
- Cô ấy đang kết thúc việc ở Charlottesville.
- Kết thúc?
- Chúng cháu đã biết ai là kẻ đột nhập vào hệ thống máy tính của CP&L. Một người phụ nữ là trợ giảng trong khoa Vật lý hạt nhân. Ngạc nhiên. Ngạc nhiên.
- Tên cô ta là gì?
- Loren gì đó. - Lucy đưa tay lên xoa mặt. - Lạy Chúa, đáng lẽ ra cháu không nên ngồi đây. Dì biết là không gian ảo có thể khiến dì chóng mặt nếu ở trong này quá lâu. Nó đã làm cháu phát ốm lên đây. - Con bé bẻ ngón tay vài lần. - McComb! Loren McComb!
- Cô ta bao nhiêu tuổi? - Tôi hỏi vì chợt nhớ ra hôm trước Cleta đã bảo tên bạn gái của Eddings là Loren.
- Gần ba mươi.
- Cô ta người ở đâu?
- Ở Anh. Nhưng thực ra cô ta là người Nam Phi. Một phụ nữ da đen.
- Chuyện này lý giải cho nhân cách của cô ta, như bà Eddings đã nói.
- Sao cơ ạ? - Lucy nhìn tôi không hiểu.
- Thế còn mối quan hệ của cô ta với nhóm Tân Phục Quốc Do Thái thì sao? - Tôi hỏi.
- Rõ ràng là cô ta liên hệ với bọn chúng qua mạng. Con người này rất hiếu chiến và luôn chống đối chính phủ. Theo giả thuyết của cháu thì cô ta đã bị bọn chúng tẩy não.
- Lucy. - Tôi nói. - Dì nghĩ cô ta chính là bạn gái của Eddings và là đầu mối của câu chuyện này. Chính cô ta đã giúp tụi Tân Phục Quốc Do Thái giết cậu ấy, có thể là theo sự dàn xếp của đại tá Green.
- Tại sao cô ta lại làm vậy chứ?
- Có thể cô ta tin rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu cô ta đã tiết lộ cho cậu ấy những thông tin gây nguy hại đến Hand, thì sau đó rất có thể cô ta đã bị bọn chúng vừa thuyết phục, vừa đe dọa.
Tôi lại nghĩ đến chai sâmpanh bằng pha lê trong tủ lạnh của Eddings và tự hỏi có phải cậu ấy đã lên kế hoạch đón giao thừa cùng với bạn gái của mình không.
- Bọn chúng cần sự giúp đỡ của cô ta như thế nào? - Lucy hỏi.
- Có thể cô ta biết mã chuông báo động, thậm chí cả mã két an toàn của cậu ấy. - Ý nghĩ cuối cùng của tôi là tồi tệ nhất. - Có thể cô ta đã cùng ở trên thuyền vào đêm cậu ấy chết. Trên phương diện này, chúng ta không biết cô ta có phải là người đầu độc cậu ấy hay không. Cô ta làm khoa học mà.
- Mẹ kiếp.
- Dì đoán là cháu đã hỏi cung cô ta.
- Janet đã làm việc đó rồi. McComb có xác nhận rằng khoảng mười tám tháng trước đây cô ta vô tình lên mạng và đọc được một thông tin quảng cáo. Một nhà sản xuất nào đó đang làm bộ phim có liên quan đến những tên khủng bố chiếm giữ nhà máy điện hạt nhân, vì thế họ cần tạo ra cảnh quay ở Bắc Triều Tiên và cảnh khai thác plutoni, vân vân. Nhà sản xuất này cần sự hỗ trợ về công nghệ và sẵn sàng trả tiền cho việc đó.
- Có lấy được tên của bất kỳ ai trong nhóm sản xuất này không?
- Có một người luôn tự gọi mình là Alias, ngụ ý rằng mình sẽ nổi tiếng. Bắt đầu từ thời gian đó cô ta liên tục kết nối với Alias. Đầu tiên là thông tin từ những tài liệu giảng dạy, vì cô ta là trợ giảng mà. Cô ta đưa cho thằng Alias khốn kiếp này những công thức mà lúc trước dì đã nói về khả năng chiếm giữ Old Point và vận chuyển nhiên liệu sang Ả rập.
- Thế còn chuyện sản xuất thùng chứa thì sao?
- Phải, chúng đã ăn trộm hàng tấn uranium phân hủy từ Oak Ridge. Đã gửi qua Irắc, Algeria, bất cứ đâu để có thể tái tạo thành những thùng chứa hai trăm rưỡi tấn. Sau đó lại chuyển sang đây để ém giữ chờ đến ngày bạo động. Và cô ta biết toàn bộ quy trình khi nào thì uranium sẽ chuyển hóa thành plutonium trong lò phản ứng. - Lucy ngừng lại và liếc nhìn tôi. - Cô ta nói rằng không bao giờ nghĩ những gì mà cô ta đang làm lại có thể là hiện thực.
- Và sự thật là cô ta đã bắt đầu đột nhập vào hệ thống máy tính của CP&L?
- Đó là điều mà cô ta không thể giải thích, cũng như không đưa ra bất cứ một động cơ nào.
- Dì nghĩ là động cơ thì đơn giản thôi. Eddings quan tâm đến bất cứ cuộc điện thoại nào đến từ các quốc gia Ả rập. Và cậu ấy có danh sách thông qua cổng thông tin ở Pittsburgh.
- Dì không nghĩ là cô ta chắc chắn đã nhận ra rằng nhóm Tân Phục Quốc Do Thái sẽ không đánh giá cao việc cô ta giúp đỡ anh bạn nhà báo ư?
- Dì không nghĩ là cô ta quan tâm đến điều đó đâu. - Tôi nói với giọng giận dữ. - Dì nghĩ rằng cô nàng thích chơi trò hai mang. Nếu không còn lý do nào khác, thì chuyện này làm cho cô ta cảm thấy mình quan trọng, trong khi trước đây cô ta không hề tìm được cảm giác như vậy trong cái thế giới hàn lâm tĩnh lặng. Dì đoán chuyện đã bị phát giác khi Eddings bắt đầu quanh quẩn bên khu vực hải quân, chỗ văn phòng của đại tá Green và sau đó tụi Tân Phục Quốc Do Thái lần ra nguồn cơn chính là cô nàng McComb, kẻ đang đe dọa toàn bộ phần còn lại của kế hoạch.
- Nếu Eddings đưa vụ này ra ánh sáng thì chúng sẽ không bao giờ thực hiện được kế hoạch. - Lucy nói.
- Chính xác. Nếu bất cứ ai trong chúng ta phát hiện ra sự vụ này đúng lúc thì toàn bộ chuyện này đã không xảy ra. - Tôi nhìn một phụ nữ mặc áo khoác phòng thí nghiệm đang cho Toto tập dượt nâng một cái hộp. - Thái độ của Loren McComb thế nào khi Janet hỏi cung cô ta?
- Cứ vô tư thế. Tuyệt nhiên không biểu lộ thái độ gì cả.
- Bè lũ của tên Hand rất mạnh mẽ.
- Cháu cũng nghĩ thế, đối với một kẻ vừa phút trước còn giúp đỡ bạn trai mình, phút sau có kẻ sai khiến lại giết luôn anh ta thì điều đó không có gì là lạ. - Lucy cũng đang quan sát con robot và có vẻ như không mấy hài lòng.
- Không biết FBI giam giữ McComb ở đâu nhưng dì hy vọng tụi Tân Phục Quốc Do Thái không thể tìm thấy cô ta.
- Cô ta đang bị biệt giam. - Đúng lúc đó Toto đột ngột dừng lại và cái hộp nặng nề rơi xuống sàn. - Các cậu cài đặt khớp vai bao nhiêu vòng một phút? - Lucy kêu to.
- Tám.
- Giảm xuống năm thôi. Mẹ kiếp. Chúng ta chỉ cần thế.
- Thôi dì về Jefferson đây. - Tôi nói và đứng dậy.
Ánh mắt con bé nhìn tôi khác lạ.
- Dì vẫn ở trong khu vực an toàn như mọi khi chứ?
- Ừ.
- Cháu nghĩ không có vấn đề gì đâu nhưng Loren McComb cũng đang ở đó.
Trên thực tế thì phòng của tôi ngay cạnh phòng cô ta, nhưng không giống tôi, cô ta đang bị giam giữ. Khi tôi vẫn còn nán thức trên giường để cố gắng đọc một thứ gì đó, tôi có thể nghe thấy tiếng ti vi của cô ta vọng qua bức tường. Tôi nghe thấy cô ta chuyển kênh và tức thì nhận ra âm thanh của bộ phim
 Star Trek khi cô ta xem chương trình cũ phát lại.
Trong suốt nhiều tiếng đồng hồ chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân nhưng cô ta không hề biết điều đó. Tôi hình dung ra cảnh cô ta bình tĩnh trộn axit hydrochloric và cyanide trong một cái chai, và dẫn trực tiếp khí ga vào van của máy nén. Ngay lập tức, chiếc ống dài màu đen sẽ co giật dữ dội trong nước, để rồi sau đó chỉ còn dòng chảy chậm chạp chuyển động trong lòng sông.
- Hãy nhìn thấy điều đó trong giấc ngủ. - Tôi nói với cô ta, mặc dù cô ta không thể nghe thấy tôi. - Trong giấc ngủ suốt phần đời còn lại của cô.
Và rồi tôi giận dữ tắt đèn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3