Xác Chết Dưới Nước - Chương 16 - Phần 1
Chương 16
Sáng
sớm hôm sau, sương mù dày đặc ngoài cửa sổ và Quantico yên tĩnh hơn thường lệ.
Tôi không nghe thấy tiếng súng nào và dường như đội Hải quân vẫn còn đang say
ngủ. Khi bước ra khỏi những cánh cửa hai lớp kính dẫn đến khu vực thang máy,
tôi nghe thấy tiếng cạch cửa của căn phòng bên cạnh.
Tôi nhấn nút xuống và liếc nhìn hai nữ cảnh sát trong trang phục bảo vệ đang áp
tải một phụ nữ da đen có nước da sáng. Cô ta nhìn thẳng vào tôi như thể chúng
tôi đã quen nhau từ trước. Đôi mắt đen của Loren McComb đầy thách thức với sự
tự mãn chảy trong huyết quản, giống như đó là liều thuốc khiến cô ta tồn tại và
thăng hoa.
- Xin chào. - Tôi nói giọng vô cảm.
- Chào tiến sĩ Scarpetta. - Một nữ cảnh vệ chào tôi cũng nhạt nhẽo không kém
khi cả bốn người chúng tôi vào thang máy cùng một lúc.
Chúng tôi im lặng đi xuống tầng một và tôi có thể ngửi thấy mùi chua bốc lên từ
người đàn bà đã dạy cho Joel Hand cách chế tạo bom. Cô ta mặc một chiếc quần
jean bạc màu bó sát, đi giày thể thao và chiếc áo trắng dài rộng cũng không thể
che giấu được thân hình ấn tượng đã góp phần gây ra cái chết của Eddings. Tôi
đứng sau cô ta và những người giám sát, vì thế chỉ nhìn thấy phần nào khuôn mặt
của cô ta. Cô ta liếm môi liên tục, mắt dán vào cánh cửa mãi mà không chịu mở
ra.
Sự im lặng nặng nề trong thang máy cũng đặc quánh như màn sương ngoài cửa kia.
Sau đó chúng tôi cũng xuống đến tầng một. Tôi tranh thủ đi ra và nhìn thấy hai
cảnh vệ dẫn McComb đi mà không cần đặt một ngón tay lên người cô ta. Họ không
cần phải làm như vậy. Họ áp tải Loren McComb xuống một hành lang rồi sau đó rẽ
vào một trong vô số những lối đi trong tòa nhà. Tôi ngạc nhiên khi cô ta dừng
lại và ngoái nhìn tôi lần nữa. Cô ta bắt gặp cái nhìn khó chịu của tôi và tiếp
tục bước đi, mỗi bước lại tiến gần hơn cái kiếp sống cầm tù sắp tới.
Tôi leo cầu thang bộ và vào quán cà phê có treo cờ của các bang trên tường. Tôi
bắt gặp Wesley đang ngồi trong góc, dưới lá cờ của tiểu bang Rhode Island.
- Em vừa nhìn thấy Loren McComb. - Tôi đặt khay của mình xuống.
Anh nhìn đồng hồ.
- Cô ta sẽ bị thẩm vấn cả ngày hôm nay.
- Anh có nghĩ cô ta cung cấp được thông tin gì hữu ích cho chúng ta không?
Anh kéo lọ muối và hạt tiêu lại gần hơn và nói đơn giản:
- Không, quá muộn rồi.
Tôi ăn lòng trắng trứng trộn và bánh mì nướng. Và trong lúc uống cà phê đen,
tôi nhìn thấy những cảnh sát mới vào ở Học viện Quốc gia đang ngồi ăn trứng
ốpla và bánh quế. Một vài người đang làm bánh sandwich với thịt nướng và xúc
xích, và tôi chợt nghĩ đến việc cứ ăn mãi những món này sẽ nhàm chán thế nào.
- Chúng ta đi thôi. - Tôi đứng lên, bởi vì đôi khi cái việc ăn uống thực là vô
nghĩa.
- Anh chưa ăn xong, thủ trưởng ạ. - Anh vẫn còn ngồi nghịch cái thìa.
- Anh ăn hết cả bát ngũ cốc kia rồi còn gì.
- Anh còn muốn ăn thêm.
- Không, anh không ăn thêm được nữa đâu.
- Anh còn đang suy nghĩ.
- Được rồi. - Tôi nhìn anh, chăm chú nghe xem anh sẽ nói gì.
- Cuốn Giáo lý của Hand quan trọng như thế nào?
- Rất quan trọng. Một phần cốt lõi của vấn đề bắt đầu từ khi Danny giữ cuốn
sách đó và có lẽ đã đưa lại cho Eddings.
- Tại sao lại em nghĩ nó quan trọng đến vậy?
- Anh là người lập hồ sơ, anh phải biết điều đó chứ. Cuốn sách nói cho chúng ta
biết hành vi của bọn chúng. Cuốn sách này khiến cho chúng trở nên cuồng tín.
- Một ý nghĩ đáng sợ. - Anh nói.
Chín giờ sáng, chúng tôi đi bộ qua trường bắn để đến khu nhà làm bằng lốp xe cũ
mà đội Giải cứu Con tin sử dụng trong những buổi diễn tập. Đáng lẽ giờ này họ
phải có mặt ở đây rồi nhưng cả sáng nay chẳng thấy ai ở đó. Tất cả đều có mặt ở
Old Point, trừ anh phi công Whit của chúng tôi. Anh ta đặc biệt ít nói và trông
thân hình vừa vặn trong bộ đồ phi công màu đen. Whit đang đứng bên cạnh chiếc
Bell 222 màu xanh trắng, một chiếc máy bay trực thăng hai động cơ của CP&L.
- Whit. - Wesley gọi.
- Xin chào. - Tôi nói khi chúng tôi lên máy bay.
Bên trong máy bay có bốn chỗ ngồi, trông giống như cabin của một chiếc máy bay
nhỏ. Một phi công phụ đang dán mắt vào xem bản đồ. Thượng nghị sĩ Lord thì mê mải
đọc cái gì đó còn bà Viện chưởng lý ngồi đối diện cũng đang bận rộn với một
đống giấy tờ. Máy bay đón họ ở Washington trước và có vẻ như họ cũng đã mất ngủ
vài đêm rồi.
- Chị khỏe không, Kay? - Thượng nghị sĩ không nhìn lên.
Ông ta mặc chiếc áo vét sẫm màu và áo sơ mi trắng cổ cồn hồ cứng. Cà vạt màu đỏ
thẫm, trên đeo phù hiệu của Thượng nghị viện. Ngược lại, Marcia Gradecki chỉ
mặc một chiếc váy giản dị màu xanh nhạt với áo khoác và cổ đeo ngọc trai. Bà là
một phụ nữ quyền uy với khuôn mặt thu hút bởi vẻ mạnh mẽ và năng động. Mặc dù
bà khởi nghiệp từ Virginia, nhưng chúng tôi chưa gặp nhau lần nào.
Wesley giới thiệu chúng tôi trong khi máy bay cất cánh vào bầu trời xanh thẳm.
Chúng tôi bay qua những chiếc xe buýt đưa đón học sinh màu vàng nhạt mà vào
thời điểm này trên xe không có một ai, sau đó những tòa nhà nhanh chóng nhường
chỗ cho các đầm lầy với đàn vịt rợp trời và những cánh rừng mênh mông. Ánh sáng
mặt trời lọt qua những tán cây lấp lánh trên các lối mòn. Và giờ thì chúng tôi
đang bay dọc theo sông James, với con nước chảy lững lờ bên dưới.
- Trong vòng một phút nữa, chúng ta sẽ bay qua khu Governor’s Landing. - Wesley
nói. Chúng tôi không cần tai nghe để nói chuyện với nhau, trừ hai phi công. -
Đó là một phần bất động sản của CP&L và là nơi ở của Brett West. Ông ta là
phó chủ tịch tập đoàn, chịu trách nhiệm vận hành và hiện đang sống trong một dinh
cơ trị giá chín trăm nghìn đô la dưới kia. - Anh ngừng lại và mọi người đều
nhìn xuống. - Mọi người có thể ngắm nó một chút. Căn nhà bằng gạch với bể bơi
và sân bóng rổ màu đen đấy.
Khu đất này cũng có rất nhiều ngôi nhà lớn với bể bơi và cây cối xơ xác. Cũng
có cả sân golf và một câu lạc bộ chèo thuyền mà chúng tôi nghe nói trước đây
West cũng có một chiếc mà giờ thì không thấy đâu nữa.
- Thế cái ông West này đâu rồi? - Bà Viện chưởng lý cất tiếng hỏi khi viên phi
công của chúng tôi rẽ sang phía bắc nơi sông Chickahominy giao cắt với sông
James.
- Hiện giờ thì chúng tôi chưa biết. - Wesley tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tôi đoán rằng anh đã biết ông ta có liên quan đến vụ này. - Thượng nghị sĩ
nói.
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Thực ra thì khi CP&L quyết định mở một văn
phòng chi nhánh ở Suffolk, họ đã xây dựng trên chính mảnh đất họ mua được từ
một chủ trang trại tên là Joshua Hayes.
- Hồ sơ của ông ta cũng bị xâm nhập trên hệ thống máy tính của họ. - Tôi xen
vào.
- Bởi một hacker à? - Gradecki hỏi.
- Đúng vậy.
- Và các anh đang tạm giam cô ta. - Bà tiếp tục.
- Vâng, cô ta đã hẹn hò với Ted Eddings, và đó là lý do tại sao cậu ta lại liên
quan đến vụ này để cuối cùng bị chết thảm. - Vẻ mặt của Wesley trở nên nặng nề.
- Tôi tin rằng West đã đồng lõa với Joel Hand ngay từ đầu. Các vị có thể nhìn
thấy văn phòng chi nhánh ngay bây giờ đây. - Anh chỉ tay và nói một cách mỉa
mai. - Và các vị biết gì không, nó ở ngay bên cạnh lãnh địa của Hand.
Văn phòng chi nhánh chỉ là một bãi đậu xe rộng lớn xếp đầy xe tải và máy bơm
ga, những tòa nhà hình hộp với mái nhà sơn màu đỏ đặc trưng của CP&L. Khi
chúng tôi lượn vòng qua những rặng cây thì bên dưới đột ngột xuất hiện một bãi
đất rộng năm mươi héc ta ngay trên sông Nansemond. Joel Hand sống ở đó, trong
một hàng rào sắt cao mà nghe đồn là có gắn điện.
Lãnh địa của hắn là một quần thể những ngôi nhà nhỏ và nhà kho. Còn ngôi nhà
lớn đã bạc màu của hắn thì trồi lên với rất nhiều cột trắng cao. Nhưng những
ngôi nhà đó không làm chúng tôi lo lắng bằng những công trình bằng gỗ đồ sộ,
trông như những nhà kho sắp hàng dọc theo đường ray dẫn ra một bến cảng tư nhân
rộng lớn với rất nhiều cần trục khổng lồ trên mặt nước.
- Đó không phải loại nhà kho bình thường. - Viện chưởng lý nhận xét. - Những
cái gì sẽ được vận chuyển ra khỏi trang trại?
- Hoặc là vận chuyển đến. - Thượng nghị sĩ nói.
Tôi nhắc đến kẻ đã giết Danny và để lại dấu giày trong chiếc Mercedes cũ của
tôi.
- Có thể chúng đã cất giữ nhũng chiếc thùng ở đây. Những tòa nhà này đủ lớn để
làm việc đó và chúng sẽ cần đến những chiếc cần trục, xe lửa hay xe tải.
- Vụ án mạng của Danny Webster chắc chắn liên quan đến nhóm Tân Phục Quốc Do
Thái này rồi. - Bà Viện chưởng lý căng thẳng lần tay lên chuỗi hạt trai.
- Hoặc ít nhất cũng liên quan đến kẻ vẫn đi ra đi vào khu nhà kho cất giữ những
chiếc thùng. - Tôi nói thêm. - Các vi hạt của uranium phân hủy xuất hiện ở bất
cứ nơi nào có những chiếc thùng đó.
- Vì thế tên kia mới bị dính uranium ở dưới đế giày mà không biết. - Thượng
nghị sĩ Lord nói.
- Không còn nghi ngờ gì nữa.
- Chúng ta cần phải bất ngờ khám xét chỗ này để xem tìm được những gì. - Ông
nói thêm.
- Vâng, thưa ngài. - Wesley đồng tình. - Ngay khi chúng tôi có thể.
- Frank, cho đến giờ chúng vẫn chưa làm gì khiến chúng ta có thể chứng minh
được. - Gradecki nói. - Chúng ta không có những động cơ khả dĩ. Tụi Tân Phục
Quốc Do Thái sẽ phủ nhận trách nhiệm của chúng.
- Tôi cũng biết như thế nhưng lạ quá kìa. - Thượng nghị sĩ Lord nhìn ra ngoài.
- Hình như dưới kia chẳng có ai ngoài chó. Có vẻ như thế. Thử giải thích xem
nào, nếu như tụi Tân Phục Quốc Do Thái không dính vào vụ này thì chúng đâu hết
cả rồi? Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết rồi.
Những con chó Doberman Pinscher trong trang trại đang sủa ông ổng khi thấy
chúng tôi lượn vòng ở trên.
- Lạy Chúa. - Wesley nói. - Tôi không bao giờ nghĩ rằng tất cả bọn chúng có thể
đổ bộ hết vào Old Point.
Tôi cũng chưa hình dung đến tình huống đó và một ý nghĩ rất kinh khủng ập đến.
- Chúng tôi đã dự đoán rằng hội Tân Phục Quốc Do Thái vẫn duy trì số lượng của
chúng trong những năm gần đây. - Wesley tiếp tục. - Nhưng cũng có thể không
phải như thế. Thực ra chỉ những kẻ ở đây mới được huấn luyện cho cuộc tấn công
này.
- Bao gồm cả Joel Hand. - Tôi nhìn Wesley.
- Chúng ta biết rõ hắn sống ở đây. - Anh nói. - Tôi nghĩ rất có khả năng hắn
cũng ở trên chuyến xe đó. Giờ có thể hắn đang ở trong nhà máy hạt nhân cùng với
những tên khác. Hắn là thủ lĩnh của chúng mà.
- Không. - Tôi nói. - Hắn là Chúa Trời của bọn chúng.
Có một sự im lặng kéo dài. Sau đó Gradecki lên tiếng.
- Vấn đề ở đây là hắn bị tâm thần.
- Không. - Tôi nói. - Hắn không tâm thần. Hand là loại người độc ác và điều này
rõ ràng còn tệ hơn tâm thần nữa.
- Và sự cuồng tín của hắn sẽ quyết định đến những gì mà hắn sẽ làm ở đó. -
Wesley cân nhắc từng lời nói. - Nếu hắn ta cũng ở đó thì mối đe dọa sẽ vượt quá
hành động tẩu thoát cùng một xà lan nhiên liệu. Vào bất cứ lúc nào, chuyện này
cũng có thể trở thành một hành động tự sát.
- Tôi không chắc tại sao anh lại nói như vậy. - Gradecki không muốn nghe điều
đó. - Động cơ của vụ này là rất rõ ràng rồi.
Tôi lại nghĩ đến cuốn Giáo lý của Hand và kẻ ngoại đạo khó mà hiểu được một loại người như
tác giả cuốn sách sẽ có thể làm những gì. Tôi liếc nhìn bà Viện chưởng lý khi
chúng tôi đang bay qua những con tàu chở hàng cũ kỹ xám xịt đang đứng thành
dãy. Chúng được coi như Hạm đội Chết của lực lượng hải quân. Chúng đậu trên
sông James, và nhìn từ xa trông giống như Virginia đang bị bao vây và xét theo
một cách nào đó thì đúng là như vậy thật.
- Tôi không tin vào những gì vừa thấy đâu nhé. - Bà lẩm bẩm một cách kinh ngạc
khi nhìn xuống.
- Giờ thì chị nên tin vào điều đó. - Thượng nghị sĩ Lord vặn lại. - Những người
dân chủ như chị phải có trách nhiệm đối với việc một nửa hạm đội của hải quân
ngừng hoạt động. Chúng ta cũng không có chỗ để giữ tàu. Chúng cứ nằm rải rác
lung tung giống như những bóng ma và giờ có sửa chữa cũng chẳng có ích lợi gì
trong khi chúng ta cần những chiếc tàu chạy băng băng trên biển. Và chờ cho đến
khi những chiếc tàu kia chạy được thì Vịnh Ba Tư cũng đã mất rồi.
- Frank, đây là quan điểm của anh. - Bà ta phản pháo. - Sáng nay chúng ta còn
nhiều chuyện khác phải làm.
Wesley đã đeo tai nghe vào để nói chuyện với các phi công. Anh yêu cầu được
biết thông tin cập nhật và sau đó lắng nghe hồi lâu trong lúc mắt nhìn chăm
chăm vào thị trấn Jamestown bên dưới và mấy chiếc phà. Khi bỏ tai nghe ra,
khuôn mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng.
- Vài phút nữa thôi chúng ta sẽ đến Old Point. Những tên khủng bố vẫn từ chối
liên lạc và chúng ta không biết có bao nhiêu nạn nhân ở trong đấy.
- Hình như có thêm máy bay trực thăng. - Tôi nói.
Chúng tôi im lặng, lần này thì âm thanh của cánh quạt ầm ĩ đến mức không thể
nhầm lẫn được. Wesley quay trở lại với chiếc bộ đàm.
- Nghe này, mẹ kiếp, Cục Hàng không Liên bang định giới hạn khu vực không phận
này. - Rồi anh ngừng lại chăm chú lắng nghe. - Tuyệt đối không. Không được để
chiếc máy bay nào cất cánh trong vòng một dặm. - Anh ngừng lời và lại lắng
nghe. - Phải, phải. - Anh trở nên giận dữ. - Lạy Chúa. - Anh kêu lên khi tiếng
động cơ càng lúc càng ầm ĩ hơn.
Hai chiếc Huey và hai chiếc Black Hawk ầm ầm bay qua. Wesley cởi đai lưng an
toàn như thể chuẩn bị đi đâu đó. Vẫn chưa hết tức giận, anh đứng dậy và đi về
phía bên kia cửa khoang, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đứng quay lưng về phía
thượng nghị sĩ và lần này cơn giận đã được kìm chế.
- Ngài không nên gọi cho bộ phận an ninh quốc gia. Chúng ta cần phải kiểm soát
nơi này một cách khéo léo và không được để bất cứ bên nào can thiệp vào kế
hoạch của chúng ta cũng như không phận ở đây. Và để tôi nhắc lại cho các vị hay
rằng phạm vi quyền hạn ở đây thuộc về phía cảnh sát, chứ không phải quân đội.
Đây là nước Mỹ...
Thượng nghị sĩ cắt ngang.
- Tôi không gọi cho họ, và trên quan điểm này thì chúng ta hoàn toàn đồng ý với
nhau.
- Vậy thì ai đã làm chuyện đó? - Gradecki, cấp trên cao nhất của Wesley hỏi.
- Có lẽ là thống đốc bang của cô đấy. - Thượng nghị sĩ nhìn sang tôi, và qua
thái độ tôi cũng biết là ông đang giận điên lên. - Ông ta luôn làm những điều
ngu xuẩn như thế bởi vì tất cả những gì mà ông ta quan tâm chỉ là kỳ bầu cử sắp
tới. Nối máy cho tôi đến văn phòng của ông ta, tôi sẽ nói cho ông ta biết như
thế.
Thượng nghĩ sĩ đeo tai nghe vào và không quan tâm đến việc có ai nghe được cuộc
đàm thoại này hay không.
- Lạy Chúa, Dick, anh mất trí rồi hả? - Ông nói với người đàn ông đang giữ vị
trí cao nhất của vùng Commonwealth. - Không, không, đừng có làm phiền tôi vì
những chuyện như thế. - Ông ngắt lời. - Anh đang can thiệp vào công việc của
chúng tôi ở đây, và nếu như điều đó phải trả giá bằng mạng sống thì tôi khẳng
định rằng việc này sẽ được đưa ra trước công luận, rằng lỗi thuộc về ai...
Ông im lặng một lúc và nét mặt khi đang nói chuyện thật là khủng khiếp. Sau đó
ông đưa thêm một vài quan điểm nữa trong khi thống đốc bang lệnh cho đội an
ninh quốc gia phải thu quân về. Thực ra thì những chiếc trực thăng khổng lồ kia
cũng không hạ cánh mà chỉ đột ngột thay đổi đội hình khi đạt đến độ cao. Họ bay
qua nhà máy Old Point mà giờ chúng tôi cũng có thể nhìn thấy những bức tường bê
tông vươn lên trời xanh.
- Tôi rất xin lỗi. - Thượng nghị sĩ quay sang chúng tôi, bởi vì dù sao ông cũng
là một người lịch thiệp.
Chúng tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh sát và xe cộ của họ, xe cứu thương và xe cứu
hỏa, cả xe của những hãng thông tấn với vệ tinh lắp trên thùng xe. Nhiều người
đi đi lại lại như thể đang tận hưởng một ngày đẹp trời mát mẻ, và Wesley thông
báo với chúng tôi rằng máy bay đang quan sát khu vực bên dưới là tòa nhà cung
cấp thông tin du lịch và cũng chính là chốt chỉ huy chu vi vòng ngoài.
- Như các vị đã thấy, - anh giải thích, - khoảng cách từ nhà máy đến tòa nhà
chính không quá nửa dặm.
- Phòng điều khiển ở trong tòa nhà chính à? - Tôi hỏi.
- Phải, cái tòa nhà ba tầng bằng gạch sáng màu đấy. Bọn chúng đang ở đó, cả các
con tin nữa.
- Rõ ràng là chúng phải ở đấy nếu định lên kế hoạch làm gì với các lò phản ứng,
đóng lò lại chẳng hạn, việc này chúng ta biết là chúng đã làm rồi. - Thượng
nghị sĩ Lord bình luận.
- Và sau đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? - Viện chưởng lý hỏi.
- Vẫn có máy phát điện phòng bị, vì thế không ai lo mất điện cả. Và bản thân
nhà máy cũng có nguồn cung cấp điện khẩn cấp. - Lord nói. Ông đã được biết đến
như là người hăng hái ủng hộ năng lượng hạt nhân.
Những đường nước lớn chạy hai bên nhà máy, một dòng dẫn từ sông James, dòng kia
từ một hồ nhân tạo gần đó. Có mấy bãi đất dành để máy biến thế và đường dây
điện. Xe cộ đậu kín bãi đỗ, là xe của các con tin và những người có nhiệm vụ
đặc biệt liên quan. Không dễ gì đột nhập được vào tòa nhà chính mà không bị
phát hiện, bởi vì bất cứ nhà máy năng lượng hạt nhân nào cũng thiết kế hệ thống
an ninh nghiêm ngặt. Điều đó nhằm để ngăn những người không có phận sự vào bên
trong, thật không may là chúng tôi cũng nằm trong số đó. Chẳng hạn giờ nếu
chúng tôi muốn vào bên trong thì ngoài cửa chính là bất khả thi, cần phải cắt
mấy lỗ bê tông hay kim loại nào đó, sẽ không thể mạo hiểm làm việc này mà không
bị phát hiện.
Tôi đoán rằng Wesley đang tính đến một kế hoạch đổ bộ theo đường thủy, bởi vì
nhóm lặn của đội Giải cứu Con tin có thể vào bằng cả đường sông và đường hồ mà
sẽ không bị phát hiện, sau đó sẽ đi theo đường nước gần mặt nhà chính. Họ chỉ
cần bơi thêm hai chục mét nữa là đến khu vực của nhóm khủng bố, nhưng làm thế
nào để các đặc vụ đó không bị phát hiện khi đã lên bờ thì tôi chưa tưởng tượng
ra được.Wesley không đưa ra bất kỳ kế hoạch nào, bởi vì mặc dù ông Thượng nghị sĩ và bà Viện chưởng lý kia là đồng minh, thậm chí là bạn nhưng dù sao họ cũng vẫn là những chính trị gia. Cả FBI hay cảnh sát đều không muốn Washington tham gia vụ này. Những gì mà thống đốc bang vừa làm đã đủ tồi tệ lắm rồi.
- Các vị có để ý thấy chiếc xe lưu chuyển màu trắng to to gần tòa nhà chính kia không. - Wesley nói. - Đó chính là chốt chỉ huy chu vi trong của chúng ta.
- Tôi lại cứ tưởng đấy là xe của các hãng thông tấn chứ nhỉ. - Bà Viện chưởng lý bình luận.
- Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với tay Hand và lũ hề của hắn ở đó.
- Bằng cách nào chứ?
- Trước tiên tôi muốn nói chuyện với chúng. - Wesley trả lời.
- Chưa có ai liên lạc được với chúng à? - Thượng nghị sĩ hỏi.
- Cho đến giờ thì dường như chúng không thèm để ý đến chúng ta. - Anh đáp.
Chiếc Bell 222 từ từ hạ cánh một cách ầm ĩ trong khi các nhóm phóng viên xúm lại khu vực đường băng đối diện tòa nhà thông tin du lịch bên kia đường. Chúng tôi nhấc vali, túi xách và vội vã bước ra khỏi máy bay trong khi cánh quạt đang thổi gió rất mạnh. Tôi và Wesley im lặng rảo bước. Tôi chỉ ngoái lại một lần duy nhất và nhìn thấy thượng nghị sĩ Lord bị bao vây bởi những chiếc micro trong khi bà chưởng lý quyền lực nhất quốc gia đang đưa ra một chuỗi những lời bình luận đầy cảm xúc.
Chúng tôi đi vào trong tòa nhà thông tin du lịch với rất nhiều thứ trưng bày thu hút trẻ con và những người tò mò. Nhưng hiện tại thì toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa bởi cảnh sát địa phương và cảnh sát quốc gia. Họ đang ngồi cạnh bảng sơ đồ uống sô đa và ăn đồ ăn nhanh. Tôi chợt nghĩ những người trong ngành chúng tôi khác biệt biết bao nhiêu.
- Nhóm của em đóng ở chỗ nào? - Wesley hỏi.
- Họ đi cả đội mà. Em vừa nhìn thấy chiếc xe lạnh đỗ ngoài trời rồi.
Anh cũng đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh nam. Tôi cũng nhìn thấy Marino vừa bước ra ngoài, tay lại xốc quần. Tôi không nghĩ mình sẽ gặp anh ở đây. Nếu không vì lý do nào khác thì tôi đã đinh ninh rằng anh đang ở tịt trong nhà vì căn bệnh sợ phóng xạ.
- Anh đi lấy cà phê nhé. - Wesley hỏi. - Còn ai muốn uống nữa không?
- Gọi thêm hai cà phê nữa đi.
- Cảm ơn. - Tôi nói, sau đó quay sang Marino. - Đây là nơi cuối cùng mà tôi nghĩ là sẽ gặp anh.
- Cô có nhìn thấy mấy gã đang đi lại quanh đây không? Tất cả chúng ta đều có phần cả, vì thế các cơ quan chức năng địa phương mới cử người đến đây trực để rồi sau đó liên lạc về trụ sở và thông báo cái thứ mẹ kiếp gì đang diễn ra. Vấn đề là các sếp cũng tống cổ tôi đến đây chứ tôi có thích thú gì cái của nợ này đâu. Tôi cũng vừa nhìn thấy anh bạn thủ trưởng Steels của cô ở đây đấy và chắc cô sẽ rất vui khi biết rằng Roche vừa bị nghỉ việc không lương.
Tôi không bình luận gì bởi vì lúc này Roche đâu có còn quan trọng nữa.
- Điều này có thể sẽ khiến cô dễ chịu hơn chút đấy. - Marino vẫn tiếp tục.
Tôi nhìn anh. Chiếc cổ cồn trắng cứng đơ đẫm mồ hôi, và chiếc thắt lưng treo đủ thứ kêu lách cách khi anh di chuyển.
- Chừng nào còn ở đây thì tôi sẽ cố gắng hết sức để mắt đến cô. Nhưng tôi rất lấy làm biết ơn nếu cô đừng có đi lang thang qua tầm ngắm của mấy thằng con hoang đang ôm súng trường công suất lớn. - Anh nói thêm, đưa bàn tay to dày lên vuốt tóc.
- Tôi cũng biết ơn mình nếu như tôi không làm thế. Tôi cần phải đi gặp mọi người tí. Anh nhìn thấy họ ở đâu vậy?
- À, Fielding đang ở trong xe lưu động. Chắc là đang tráng trứng trong bếp như đi cắm trại. Cạnh đấy cũng có một chiếc xe lạnh nữa.
- Được rồi, thế thì tôi biết ở đâu rồi.
- Cô có cần tôi dẫn đến đó không? - Anh nói vẻ lãnh đạm cứ như thể không quan tâm lắm đến chuyện này vậy.
- Tôi rất vui khi gặp lại anh ở đây. - Tôi nói vậy bởi vì biết mình là một phần lý do sự có mặt của anh, cho dù anh có chịu công nhận hay không.
Wesley đã quay lại, đang cố gắng giữ thăng bằng cho chiếc đĩa giấy đựng bánh ngọt đặt trên tách cà phê khỏi lộn nhào, Marino tự phục vụ trong khi tôi nhìn ra bầu trời sáng lạnh bên ngoài cửa sổ.
- Benton. - Tôi hỏi. - Lucy đâu?
Anh không trả lời, vì thế tôi hiểu. Điều mà tôi sợ hãi nhất đã thành hiện thực rồi.
- Kay, tất cả chúng ta đều có việc phải làm. - Ánh mắt anh ân cần và minh bạch.
- Tất nhiên là thế rồi. - Tôi đặt ly cà phê xuống vì thần kinh dường như đã quá mức chịu đựng. - Em phải ra ngoài làm mấy việc.
- Đợi tí đã. - Marino nói khi bắt đầu ăn chiếc bánh thứ hai.
- Tôi sẽ ổn thôi.
- Ừ đúng, tôi sẽ phải đảm bảo điều đó.
- Em cần phải thận trọng khi ra ngoài. - Wesley bảo tôi. - Tất cả các cửa sổ đều có người của bọn chúng trực sẵn đấy và chúng sẵn sàng xả súng bất cứ khi nào chúng muốn.