Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 01 - Phần 2

Triệu Vô Kỵ đã đi xuống lầu, đứng giữa ánh dương xán lạn, nhìn Đoạt Mệnh Canh Phu.

Trong tâm chàng có phải đang tự hỏi mình?

Người đó thật ra có thật là người mù không? Hay là giả?

Chàng không biết.

Ngoại trừ Liễu Tam Canh ra, không có ai biết.

Trên con đường nhỏ trải đầy những viên sỏi tròn tròn bóng loáng, đoản trượng lò dò chấm trên sỏi, thanh âm phát ra rất kỳ lạ.

Đó tuyệt không phải là thanh âm của gậy trúc đụng lên sỏi đá, cũng không phải là thanh âm kim thiết gõ trên sỏi đá.

Cây đoản trượng đó dùng cái gì làm thành, Triệu Vô Kỵ cũng không đoán ra.

Chàng ngẩng đầu lên là nhìn thấy Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt chàng.

Đợi đến khi Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt, Triệu Vô Kỵ mới đoán định được Liễu Tam Canh tuyệt đối thật sự là người mù.

Bởi vì nhãn châu của y đã chết.

Một người có thể nhìn thấy tuyệt không thể có thứ nhãn châu đó, cho dù có giả cũng giả không được.

Liễu Tam Canh chợt hỏi:

- Ngươi đang nhìn nhãn châu của ta?

Triệu Vô Kỵ cơ hồ giật mình muốn nhảy dựng. Người đó tuy không nhìn thấy, lại phảng phất có đôi mắt thần bí kỳ dị ẩn tàng tại một nơi thần bí trên người y, nhất cử nhất động nào của bất cứ người nào đều chừng như không qua mắt được y.

Liễu Tam Canh lại nói tiếp:

- Ngươi có phải muốn nhìn kĩ thêm nữa?

Triệu Vô Kỵ quả thật đang rất muốn nhìn kĩ thêm nữa.

Liễu Tam Canh thốt:

- Ngươi cầm mà nhìn.

Y dùng một ngón tay tự móc nhãn châu của mình ra, mắt y lập tức biến thành một lỗ hổng đen ngòm.

Nhãn châu xám xịt chết chóc, cũng không biết là làm bằng pha lê hay thủy tinh, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay y, giống như là một con mắt sống.

Cho dù mình biết rõ nhãn châu đó là giả, vẫn khó tránh khỏi bị giật mình nhảy dựng.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Hiện tại có phải ngươi đã nhìn rõ ràng?

Triệu Vô Kỵ chung quy thở phào một hơi:

- Phải.

Liễu Tam Canh thốt:

- Ngươi tốt hơn hết là nên nhìn cho rõ, bởi vì đó là cái giá của chuyện ta làm sai.

Trên khuôn mặt trắng nhợt của y đột nhiên lộ xuất vẻ bi thống, chầm chậm nói tiếp:

- Hai mươi năm trước, ta đã nhìn lầm một người, tuy bị y móc cả đôi mắt, ta cũng không một chút oán trách, bởi vì mỗi một người làm sai chuyện đều phải trả một cái giá lớn lao, vô luận là ai cũng vậy.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta hiểu rõ.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Ngươi nghĩ chuyện đó bằng hữu của ngươi có phải đã làm sai không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Phải.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Có phải cũng nên trả một cái giá lớn lao?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Nên.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Cho dù ta có chém một đao trên mình y, y cũng không chút oán trách?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không sai.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Nhưng ngươi lại tình nguyện nhận một đao thế y?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta tình nguyện.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Tại sao?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Bởi vì y là bằng hữu của ta, hơn nữa đã thụ thương, không thể chịu thêm một đao nữa.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Ngươi có biết một đao của ta nặng cỡ nào không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không cần biết là nặng cỡ nào cũng vậy.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Ngươi không hối hận?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta cả đời này chưa từng hối hận.

Liễu Tam Canh chầm chậm thu hồi gắn con mắt trở lại, đôi nhãn châu xám xịt chết chóc phảng phất đang ngưng thị nhìn chàng.

Một đôi mắt giả có thể nhìn ra được gì?

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Hiện tại ngươi lúc nào cũng có thể động thủ.

Liễu Tam Canh nói:

- Tốt.

Đoản trượng của y vốn đang kè bên hông, y vừa phản thủ đã rút ra một thanh đao.

Đao giấu trong đoản trượng, đao sáng loáng như tuyết.

Triệu Vô Kỵ ưỡn ngực đứng thẳng, đã có quyết tâm chịu một đao, hà tất phải thoái lui.

Độc Bồ Tát đột nhiên nói:

- Đợi một chút.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Đợi cái gì?

Độc Bồ Tát đáp:

- Hắn còn có chủ nợ khác, ngươi ít ra nên đợi hắn trước tiên thanh toán hết món nợ với người ta rồi mới nói tiếp.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Nợ thiếu người ta sớm muộn gì cũng phải trả, ai trả trước trả sau đều như nhau.

Độc Bồ Tát hỏi:

- Ngươi thật đã chuẩn bị hôm nay trả hết tất cả nợ?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Nếu không, ta tại sao lại tìm các người đến.

Độc Bồ Tát thốt:

- Như vậy thì ngươi không phải là Triệu Vô Kỵ.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ta không phải?

Độc Bồ Tát trầm giọng:

- Ta chỉ biết có một Triệu Vô Kỵ.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Người nào?

Độc Bồ Tát đáp:

- Triệu Vô Kỵ của Đại Phong đường.

Đại Phong đường tịnh không phải là một bang phái phổ thông, tổ chức của bọn họ vừa rộng lớn vừa nghiêm mật, thế lực phân bố khắp nơi.

Tôn chỉ của bọn họ lại chỉ có bốn chữ: “Phù nhược sừ cường”.

Cho nên bọn họ không những làm cho người ta úy sợ, cũng được người ta tôn kính.

Độc Bồ Tát thốt:

- Đường chủ của Đại Phong đường tuy là Vân Phi Dương Vân lão gia tử, thực tế chấp hành mệnh lệnh lại là Triệu Giản, Tư Không Hiểu Phong, và Thượng Quan Nhẫn ba người, Triệu Vô Kỵ ta biết là công tử con của Triệu Giản.

Triệu Vô Kỵ thở dài:

- Không tưởng được ngươi không ngờ biết rõ mọi chuyện như vậy.

Độc Bồ Tát thốt:

- Ngươi nếu là Triệu Vô Kỵ đó, hôm nay không nên ở đây.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ta nên ở đâu?

Độc Bồ Tát đáp:

- Trong hỉ đường ở đại sảnh của Triệu phủ, đợi người ta đến chúc mừng.

Hắn nhìn Triệu Vô Kỵ chằm chằm, từ từ nói tiếp:

- Cả Tư Không Hiểu Phong và Thượng Quan Nhẫn hôm nay nhất định có thể đến, có bọn họ ở đó, thiên hạ còn có ai dám đi đòi nợ ngươi?

Triệu Vô Kỵ nói:

- Ta thiếu nợ người ta, ta phải trả cho xong, hơn nữa phải tự mình hoàn trả, tịnh không quan hệ gì tới Đại Phong đường, cũng không quan hệ gì tới phụ thân ta.

Độc Bồ Tát thốt:

- Ngươi nếu thật là Triệu Vô Kỵ đó, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không sai.

Độc Bồ Tát thốt:

- Ngày đại hỉ thông thường đều không phải là ngày trả nợ.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Nhưng từ nay về sau, ta là một người khác, bởi vì ta đã có gia thất của mình, có thê tử, mình không thể tự do lo toan như trước nữa.

Trong ánh mắt của chàng chợt phát sáng:

- Thê tử của ta là bạn lữ trọn đời ta, bọn ta nhất định phải hỗ tương tôn kính nhau, ta không chịu để nàng lấy một nam nhân vô tín vô nghĩa, thiếu nợ mà không trả.

Độc Bồ Tát hỏi:

- Cho nên ngươi nhất định phải thanh toán hết mọi món nợ, giải quyết hết mọi tranh cãi bất đồng trước khi cưới nàng ta?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Phải.

Hắc Bà Bà bỗng thở dài nhè nhẹ:

- Ta nghĩ nàng ta nhất định là một nữ nhân vừa ôn nhu, vừa mỹ lệ, hơn nữa thật là có phước khí.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta có thể cưới được nàng tịnh không phải là phước khí của nàng, là phước khí của ta.

Hắc Bà Bà thốt:

- Cho nên ngươi nhất định phải để cho nàng cưới một người đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Một người chỉ cần sống mà không thẹn với lòng mình, cho dù mất cả đôi chân, cụt cả tay, cũng không quan hệ gì.

Hắc Bà Bà thốt:

- Cho nên ngươi tuy không tìm ra hai tên thái hoa tặc kia, vẫn muốn ước hẹn ta đến.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không sai.

Hắc Bà Bà chầm chậm bước qua, điềm đạm nói:

- Ngươi chuẩn bị dùng gì dể trả nợ cho ta? Một cánh tay? Hay một cái chân?

Ánh mắt của bà ta lóe sáng, thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả đao quang của Liễu Tam Canh!

Triệu Vô Kỵ tịnh không tránh né ghê sợ mục quang đó, chỉ hỏi:

- Bà muốn ta trả bằng gì?

Hắc Bà Bà nhìn Độc Bồ Tát hỏi:

- Ngươi muốn hắn trả bằng gì?

Độc Bồ Tát trầm ngâm, từ từ đáp:

- Trên trời dưới đất, có trăm ngàn thứ độc xà, độc nhất lại chỉ có chín thứ.

Hắc Bà Bà nói:

- Chuyện đó ta đương nhiên không biết rõ như ngươi, ta cũng không muốn nghĩ tới.

Độc Bồ Tát thốt:

- Hắn thiếu ta năm con rắn độc, trong đó có ba con thuộc vào chín loại đó, ngoại trừ ta ra, trên thế gian tối đa chỉ có hai người có thể bắt sống ba thứ độc xà đó.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Là hai người nào?

Độc Bồ Tát đáp:

- Không cần biết hai người đó là ai, đều tuyệt không phải là Triệu Vô Kỵ.

Hắc Bà Bà thốt:

- Cho nên ngươi đã tính hắn không có cách gì có thể trả nợ cho ngươi.

Độc Bồ Tát thốt:

- Cho nên ta vốn không phải là đến đòi nợ.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Ngươi đến để làm gì?

Độc Bồ Tát đáp:

- Đến để báo ân.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Báo ân?

Độc Bồ Tát đáp:

- Hồi nãy Liễu tiên sinh nói không sai, độc trong máu ta đích xác đã đến mức cực hạn.

Mục quang của Hắc Bà Bà ngưng trọng:

- Chính ngươi cũng vốn không biết?

Độc Bồ Tát thở dài:

- Đợi đến lúc ta phát giác, năm con rắn đã quấn trên người, không thể ngưng dẹp.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Lẽ nào Triệu Vô Kỵ đã cứu ngươi?

Độc Bồ Tát đáp:

- Nếu không phải là vô tâm giúp ta giết chết năm con độc xà đó, hiện tại ta chỉ sợ đã cứng đơ.

Hắc Bà Bà nói:

- Không cần biết là hắn hữu tâm hay vô tâm, hắn thật đã cứu mạng ngươi.

Độc Bồ Tát nói:

- Không sai.

Hắc Bà Bà nói:

- Cho nên hắn không những không nợ ngươi cái gì, ngươi trái lại đã nợ hắn một mạng.

Độc Bồ Tát đáp:

- Không sai.

Hắc Bà Bà nói:

- Cái mạng của Độc Bồ Tát không thể đánh giá bằng tiền, ngươi chuẩn bị làm sao để đền trả cho hắn?

Độc Bồ Tát đáp:

- Ta có thể thay hắn trả một món nợ của hắn.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Ngươi muốn thay hắn đi tìm bắt hai tên thái hoa tặc đó về?

Độc Bồ Tát đáp:

- Ta thậm chí còn có thể trả thêm chút lợi tức.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Lợi tức gì?

Độc Bồ Tát đáp:

- Trả thêm cả một “Nhất Oa Phong”.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Ngươi nắm chắc?

Độc Bồ Tát cười cười:

- Độc của ta tịnh không phải chỉ có thể cứu người, cũng có thể lấy mạng người vậy.

Hắc Bà Bà cũng cười:

- Dĩ độc công độc, dùng độc xà của ngươi đi đối phó với một tổ ong độc đó, thật là không còn gì hay bằng.

Độc Bồ Tát hỏi:

- Ngươi chịu?

Hắc Bà Bà đáp:

- Ta tại sao lại không chịu chứ?

Độc Bồ Tát nhìn Triệu Vô Kỵ, mỉm cười:

- Vậy món nợ với hai người bọn ta, hiện tại ngươi đã thanh toán sạch.

Triệu Vô Kỵ không nói tiếng nào, cả một chữ cũng không nói.

Giờ này phút này, mình còn kêu chàng nói gì được nữa?

Độc Bồ Tát hỏi:

- Hiện tại ta có phải cũng không còn nợ ngươi?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ngươi vốn không thiếu ta.

Độc Bồ Tát thốt:

- Vậy ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Chuyện gì?

Độc Bồ Tát đáp:

- Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi nên mời ta đi uống chén rượu mừng.

Triệu Vô Kỵ cười:

- Uống một chén không được, muốn uống ít ra cũng phải uống bốn năm chục chén.

Liễu Tam Canh đột nhiên thốt:

- Ngươi không thể uống.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao?

Liễu Tam Canh đáp:

- Bởi vì ngươi đã thụ thương.

Triệu Vô Kỵ kinh ngạc hỏi:

- Ta đã thụ thương? Thụ thương chỗ nào?

Liễu Tam Canh lạnh lùng thốt:

- Một đao của ta chém vào chỗ nào, ngươi thụ thương chỗ đó.

Đao còn đang trong tay y, lưỡi đao sáng như tuyết, vừa mỏng lại vừa bén.

Đao quang chiếu lên khuôn mặt trắng tái của Liễu Tam Canh, trên mặt y hoàn toàn không có bất cứ biểu tình gì.

Vô luận là ai đều nên nhìn thấy y tuyệt không phải là người dễ dàng bị làm cảm động.

Nếu quả mình nợ y một đao, tất phải trả cho y một đao, mình tuyệt không thể không trả, y cũng tuyệt không thể không đòi.

Vô luận là chuyện gì đều tuyệt không thể khiến cho y cải biến chủ ý.

Đoạn Hồn Canh lại vang lên.

“Tung, tung, tung”, là canh ba.

Là canh ba dùng lưỡi đao gõ ra.

Lòng bàn tay của Triệu Vô Kỵ đã đẫm mồ hôi lạnh.

Chàng tịnh không phải không sợ, chỉ bất quá chàng cho dù chàng có sợ gần chết, cũng tuyệt không thể bỏ trốn.

Liễu Tam Canh lạnh lùng nhìn chàng, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi muốn một đao của ta chém chỗ nào?

Triệu Vô Kỵ thở dài:

- Lẽ nào ta còn có đất lựa chọn gì sao?

Liễu Tam Canh đáp:

- Ngươi không còn.

Đao quang lóe lên, người ngã gục xuống đất.

Một đao đó chém thẳng xuống ót, chém tịnh không quá mạnh.

Lưỡi đao vừa mỏng vừa bén như vậy, chém đứt đại huyết quản phía sau ót trái, máu tươi phún trào, cơ hồ bắn ra tới ngoài một trượng.

Máu màu xanh tái.

Máu tươi làm sao có thể có màu xanh tái? Có phải trong máu đã có quá nhiều độc?

Trong máu của Triệu Vô Kỵ không có độc.

Một đao đó cũng không chém lên người chàng.

Đao quang lóe lên, chàng đã chuẩn bị chịu đựng, nhưng một đao như tia chớp đó lại rơi trên ót trái của Độc Bồ Tát.

Độc Bồ Tát không tránh né.

Hắn tịnh không phải không muốn tránh né, chỉ bất quá đợi đến khi hắn tránh né, đã quá trễ rồi.

Hắn có nằm mộng cũng không tưởng được một đao đó lại chém hắn.

Mẹ con Hắc Bà Bà cũng không tưởng được, Triệu Vô Kỵ càng không tưởng được.

Bọn họ nhìn Độc Bồ Tát ngã quỵ, nhìn máu màu xanh tái từ dưới lưỡi đao phún ra.

Bọn họ tuy nhìn rất rõ, nhưng vẫn không minh bạch.

Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi:

- Một đao của ngươi có phải đã chém lầm người?

Liễu Tam Canh đáp:

- Ta bình sinh chỉ lầm có một lần.

Y lầm đương nhiên không phải là lần này, từ sau khi bị người ta móc mắt của y ra, y chưa từng lầm qua lần thứ hai.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Người nợ ngươi một đao là ta, không phải là hắn.

Liễu Tam Canh nói:

- Ngươi đã nợ ta một đao, một đao đó của ta tùy tiện chém vào đâu chẳng được.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Nhưng ngươi không nên chém một đao lên người hắn.

Liễu Tam Canh nói:

- Một đao đó vốn nên chém lên người hắn.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao?

Liễu Tam Canh đáp:

- Bởi vì hôm nay ngươi không thể chết, cũng không nên chết! Người đáng chết là hắn.

Thân thể Độc Bồ Tát bất động, độc xà trong cái bao bố sau lưng hắn lại vẫn đang động.

Một con độc xà mềm mại bò ra, bò vào vũng máu của hắn, liếm máu hắn, độc huyết.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Trên lưng của hắn có phải có cái bao bố?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Phải.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Trong bao bố có gì?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Có rắn.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Có bao nhiêu rắn?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Trừ hai con hồi nãy đã chết ra, còn có bảy con.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Hiện tại bảy con rắn đó có phải đã bò ra hết?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Phải.

Liễu Tam Canh thốt:

- Nhưng hiện tại trong bao bố nhất định vẫn chưa trống không.

Bao bố đích xác vẫn chưa trống không.

Độc Bồ Tát ngã quỵ xuống, bao bố đeo trên lưng hắn, độc xà tuy đã bò ra hết, bao vẫn còn phồng lên.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Ngươi tại sao không đến xem xem trong bao bố còn có gì?

Hắc Bà Bà xen lời:

- Để ta đi xem.

Bà ta dùng cây cung vàng của bà ta khều khều bao bố, lập tức có nhiều viên đạn giống hạt ngô đồng lăn vào vũng máu.

Đạn lăn đến đâu, độc xà lập tức tránh xa khỏi chỗ đó.

Triệu Vô Kỵ vốn nãy giờ thấy kỳ quái, Độc Bồ Tát luôn luôn có nghề phục xà, tại sao đám độc xà trong bao bố nãy giờ vẫn không thể an phục được?

Hiện tại Triệu Vô Kỵ mới biết tại sao.

Độc xà hễ đụng phải những viên đạn đó là giống như người đụng phải độc xà.

Hắc Bà Bà lại dùng kim cung khều một viên đạn ra khỏi vũng máu.

Bà ta không nói gì, cũng không cần nói gì, giữa mẹ con bà ta có một sự thỏa thuận ngầm mà bất cứ một ai cũng vô phương hiểu được.

Bà ta khều viên đạn đó ra, dây cung của con trai bà ta đã “bựt” một tiếng, ngân tiễn bay ra, đạn vỡ nát.