Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 01 - Phần 3

Chàng lập tức ngửi thấy một thứ hương khí hỗn hợp tạo thành từ tiêu thạch và lưu huỳnh.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Ngươi ngửi thấy gì?

Hắc Bà Bà còn đang ngẫm nghĩ, Triệu Vô Kỵ đã trả lời:

- Đó là Phích Lịch!

Phích lịch là một một tiếng sấm nổ, một tia chớp.

Phích lịch không thơm cũng không hôi, mình có thể tưởng đến, có thể nhìn thấy, lại tuyệt đối không ngửi thấy.

Triệu Vô Kỵ tại sao có thể ngửi thấy được?

Bởi vì phích lịch chàng nói tịnh không phải là sấm chớp trên trời, mà là một thứ ám khí dưới đất.

Hắc Bà Bà đã lão luyện giang hồ.

Bà ta từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu xông pha giang hồ, hiện tại bà ta đã sáu mươi mốt.

Ba ta đã cưới chồng ba lần.

Chồng của bà ta đều là danh gia sử dụng ám khí, chính bà ta cũng tuyệt đối có thể liệt danh vào trong ba mươi vị danh gia ám khí đương thời, cung tiễn cũng có thể coi là ám khí.

Sự hiểu biết của bà ta về thứ ám khí đó lại tuyệt không nhiều như Triệu Vô Kỵ.

Bởi vì đó là độc môn ám khí của “Phích Lịch đường”.

Phích Lịch đường có thể uy trấn võ lâm, ít ra có một nửa nguyên nhân là vì thứ ám khí đó.

Lôi Chấn Thiên chủ nhân của Phích Lịch đường có thể liệt vào hàng đệ nhị trong số ba mươi danh gia ám khí cũng là vì thứ ám khí đó.

Tất cả mọi chuyện có liên quan đến thứ ám khí đó, đám đệ tử của Đại Phong đường từ nhỏ đã hiểu biết rất rõ.

Bởi vì Đại Phong đường và Phích Lịch đường là tử địch.

Bọn họ cho tới nay còn có thể cùng tồn tại chỉ là vì phe nào cũng không nắm chắc mình có thể thắng được đối phương.

Ngân tiễn bắn vỡ viên đạn, khí thế còn tồn đọng, “cạch” một tiếng ghim phập vào bản gỗ gần song cửa sổ của tiểu lâu, đuôi tên còn đang chấn động rung rung.

Hắc Bà Bà liếc mắt ra vẻ tán thưởng, nhìn con trai của mình một cái rồi quay đầu lại hỏi:

- Đó là Phích Lịch?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Dứt khoát.

Chàng tin chắc tuyệt không thể nhìn lầm.

Hắc Bà Bà hỏi:

- Nhưng nó tại sao lại không có oai lực của Phích Lịch như trong truyền thuyết?

Liễu Tam Canh đáp:

- Bởi vì độc huyết dưới đất.

Y từ từ cúi mình, dùng hai ngón tay lượm một viên Phích Lịch lăn gần dưới chân.

Y tuy nhìn không thấy, nhưng nghe được.

Tiếng gió lùa lá cây xào xạc, tiếng đạn lăn dưới đất, tiếng dây cung bắn “bựt”, nội trong vòng chu vi ba mươi trượng, tất cả mỗi một thứ thanh âm phát ra đều tuyệt đối không thoát qua khỏi tai y.

Viên Phích Lịch đó xem có vẻ vừa tươi vừa khô, giống như một trái khô cứng mới vừa rớt xuống từ trên cây.

Liễu Tam Canh búng ngón giữa, “vút” một tiếng, viên Phích Lịch bắn ra từ ngón tay giữa như một mũi tên.

Ngón tay đó của y giống như một dây cung căng cứng, viên đạn bay xa mấy chục trượng, vượt qua khỏi hoa viên rộng thoáng, văng trên một tảng đá lớn nơi góc vườn, lập tức phát ra một tiếng nổ thạch phá thiên kinh, khói xám đá vụn bay mù trời.

Hắc Bà Bà biến sắc.

Bà ta chung quy đã nhìn thấy oai lực của viên Phích Lịch đó, càng mãnh liệt đáng sợ hơn xa so với trong truyền thuyết.

Trong gió lại truyền đến mùi hỗn hợp tiêu thạch và lưu huỳnh, phảng phất còn kéo theo hương khí phấn sáp.

Trong Phích Lịch vốn đáng lẽ không có thứ mùi vị đó.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Đó là mùi gì vậy?

Liễu Tam Canh đáp:

- Sao ngươi không đi qua nhìn thử.

Triệu Vô Kỵ không cần phải bước qua nhìn, sắc mặt đã có biến chuyển.

Bụi phấn khói xám vừa hạ xuống, rơi rải trên một cụm hoa mẫu đơn mới nở, mẫu đơn đỏ tươi đột nhiên khô héo, từng cánh hoa rụng rớt biến thành đen sì.

Triệu Vô Kỵ thất thanh:

- Hương khí có độc.

Trong viên Phích Lịch đó không ngờ có trộn chung một thứ độc phấn.

Liễu Tam Canh nói:

- Nếu không phải vì độc huyết dưới đất đã hóa giải độc của nó, hồi nãy kịch độc trong viên Phích Lịch đó đã đủ để lấy mạng bọn ta rồi.

Hiện tại lần này tuy là từ ngoài ba mươi trượng bộc phát, hướng gió tuy tịnh không phải đang thổi về phía bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lảo đảo, phảng phất muốn ói mửa.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Đừng quên độc của Độc Bồ Tát tịnh không phải chỉ có thể cứu người, cũng có thể lấy mạng người ta.

Một viên Phích Lịch độc phấn đó vốn đương nhiên đã chuẩn bị để đối phó đám quý khách đi uống rượu mừng của Triệu Vô Kỵ.

Người có thể được Triệu Giản mời đến Hòa Phong sơn trang của lão đương nhiên là tinh anh của Đại Phong đường.

Một ngọn lửa trong lồng đèn đã đủ để dẫn hỏa nổ ba bốn viên Phích Lịch, trong đại sảnh của Hòa Phong sơn trang, hôm nay đương nhiên đèn đuốc huy hoàng, cũng không biết có bao nhiêu lồng đèn bao nhiêu ngọn đuốc mà kể.

Nếu quả để cho Độc Bồ Tát trà trộn tiến vào, len lén đặt trong mỗi lồng đèn hai ba viên Phích Lịch, đợi đến khi độ nóng trong lồng đèn dung hóa vỏ bọc bên ngoài, có thể dẫn đến kết quả gì?

Nghĩ đến đó, y phục toàn thân Triệu Vô Kỵ cơ hồ đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Liễu Tam Canh thốt:

- Ngươi nhất định không tưởng được Độc Bồ Tát đã đầu nhập Phích Lịch đường.

Triệu Vô Kỵ quả thật không tưởng nổi.

Liễu Tam Canh thốt:

- Ngươi nhất định cũng không tưởng được bọn chúng không ngờ dám hạ độc thủ với Hòa Phong sơn trang.

Bọn chúng dám làm như vậy chẳng khác gì đã tuyên chiến với Đại Phong đường!

Một khi chiến tranh bùng nổ, tất trở thành quyết chiến sinh tử giữa hai bên, sự thảm liệt của chiến huống Triệu Vô Kỵ cơ hồ đã có thể tưởng tượng được.

Liễu Tam Canh thốt:

- Chuyện này cho dù không thành, tổn thất của bọn chúng chỉ bất quá là một mình Độc Bồ Tát, hắn tịnh không phải là trung kiên của Phích Lịch đường, có lẽ bọn chúng căn bản không để sinh mạng của hắn trong tâm.

Nếu chuyện đó thành công, tinh anh của Đại Phong đường rất có khả năng đã bị hủy đi trong phút chốc.

Triệu Vô Kỵ nắm chặt song quyền:

- Kỳ thật vô luận là thành hay không thành, kết quả đều như nhau.

Liễu Tam Canh hỏi:

- Tại sao?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Bọn chúng đã dám làm như vậy, nghĩ tất đã có quyết tâm không ngại cùng bọn ta quyết chiến.

Thanh âm của chàng vừa hưng phấn vừa trầm trọng:

- Đại Phong đường của bọn ta có vô số đệ tử, đương nhiên cũng tuyệt không thể kinh sợ mà co rúc!

Đại Phong đường chỉ có liệt sĩ chiến tử, tuyệt không có những kẻ hèn nhát co rúc.

Chàng cơ hồ có thể thấy huynh đệ của Đại Phong đường giữa những tiếng nổ của Phích Lịch đang đổ máu khổ chiến.

Trong những người đó, có trưởng giả tôn kính của chàng, cũng có bằng hữu thân mật của chàng.

Những người đó lúc nào cũng đều có thể cùng chàng đồng sinh tử, cộng hoạn nạn.

Chính chàng cũng chuẩn bị làm như vậy.

Có lẽ bọn họ tịnh không nắm chắc chiến thắng, nhưng một khi chiến tranh bùng nổ, bọn họ tuyệt không hỏi han gì đến sinh tử thắng bại!

Chàng tin đám đệ tử của Đại Phong đường mỗi một người đều có thể làm như vậy!

Liễu Tam Canh lại bỗng cười cười.

Đó là lần thứ nhất y cười, Triệu Vô Kỵ kinh ngạc nhìn y, không nghĩ ra được vì sao y lại cười.

Liễu Tam Canh thốt:

- Ta đang cười ngươi.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Cười ta? Tại sao lại cười ta?

Liễu Tam Canh đáp:

- Bởi vì ngươi lại đã lầm.

Y không để cho Triệu Vô Kỵ mở miệng, lại nói tiếp:

- Hiện tại Độc Bồ Tát đã chết, Hòa Phong sơn trang vẫn an nhiên tĩnh tại, cho nên chuyện đó căn bản chưa thể xảy ra, Phích Lịch đường chỉ dám phái thứ người như Độc Bồ Tát đến hạ thủ chỉ bất quá vì bọn chúng cũng không dám khinh cử vọng động, cho dù có người đến hỏi bọn chúng, bọn chúng cũng tuyệt không thể thừa nhận chuyện đó là chủ ý của bọn chúng.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Nhưng...

Liễu Tam Canh ngắt lời chàng:

- Cục diện đối đầu giữa Đại Phong đường và bọn chúng đã duy trì hai ba chục năm, rất co thể còn tiếp tục thêm hai ba chục năm nữa, sau này thậm chí có lẽ còn có thể hóa địch thành bạn, ngươi hiện tại hà tất phải nghĩ thái quá.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ta nên nghĩ làm sao?

Liễu Tam Canh đáp:

- Ngươi nên nghĩ đến tân nương tử mỹ lệ ôn nhu của ngươi, nghĩ đến chuyện về gấp uống rượu mừng với hảo bằng hữu của ngươi.

Ánh mắt của Triệu Vô Kỵ lại phát sáng. Chàng còn trẻ.

Chàng vốn là một thanh niên nhiệt tình như lửa, rất dễ dàng bị kích nộ, nhưng cũng rất dễ dàng biến thành cao hứng tràn trề.

Liễu Tam Canh thốt:

- Cho nên ngươi hiện tại nên mau mau cưỡi thớt khoái mã của ngươi trở về, hoán đổi áo lễ phục của ngươi, đến hỷ đường bái thiên địa.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Nhưng ta...

Liễu Tam Canh thốt:

- Hiện tại ngươi không còn nợ ta, cũng không còn nợ Hắc Bà Bà, nhưng ngươi nếu quả còn chưa đi, nếu quả còn để tân nương tử của ngươi bồn chồn lo lắng, ta tất phải tức giận.

Hắc Bà Bà thốt:

- Ta nhất định càng tức giận hơn!

Triệu Vô Kỵ nhìn bà ta, nhìn Liễu Tam Canh, đột nhiên phát hiện trên thế gian này tất vẫn có thể tìm được người tốt.

Thế giới này tất vẫn còn ấm cúng tràn trề, sinh mệnh tất lại càng khả ái.

Chàng lại cười.

Chàng lại cao hứng.

Tai họa tất lại càng cách xa chàng, rất xa, cẩm tú tiền trình ngập tràn hạnh phúc và yêu đương lại đang ở trước mặt chàng.

Chàng bật dậy:

- Được, ta đi liền.

Liễu Tam Canh thốt:

- Nhưng còn có chuyện ngươi nhất định phải ghi nhớ.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Chuyện gì?

Liễu Tam Canh đáp:

- Ngươi nhất định phải ghi nhớ ngàn vạn lần không thể bị người ta phục rượu say sưa.

Y lại nở nụ cười:

- Tân nương tử tuyệt không thích một ông chồng đang đêm động phòng hoa chúc mà ói mửa như một tên hồ đồ.

Hắc Bà Bà thốt:

- Không sai chút nào.

Khuôn mặt già nua của bà ta bỗng biến thành trẻ trung:

- Ta nhớ có một ngày ta làm tân nương tử, tân lang của ta uống say túy lúy bị ta đá văng khỏi giường ngủ cả đêm dưới đất, hơn nữa ít ra có ba ngày không thèm nói chuyện với y.

Trên mặt bà ta bỗng lại đỏ hồng, cười nhẹ:

- May là có những chuyện không nói cũng có thể làm được.

Liễu Tam Canh cười lớn.

Triệu Vô Kỵ tin rằng cả đời y rất có thể chưa từng cười lớn như vậy.

Triệu Vô Kỵ đương nhiên cũng cười:

- Ta nhất định ghi nhớ, lúc có người phục rượu ta, ta...

Hắc Bà Bà hỏi:

- Ngươi chuẩn bị làm sao?

Triệu Vô Kỵ nháy nháy mắt:

- Ta chuẩn bị trước hết trốn dưới đáy giường nằm, ít ra không bị người ta đá văng xuống.

Hắc Bà Bà cười lớn:

- Đó thật là chủ ý hay.

Nợ đã trả hết, sự tình đều đã giải quyết xong. Hiện tại còn chưa tối, gấp rút trở về vẫn còn kịp.

Tâm tình của Triệu Vô Kỵ khoan khoái cực kỳ.

Điểm làm cho chàng cảm thấy khoan khoái nhất là Hương Hương không những không kéo ghì chàng nữa, trái lại còn dắt ngựa đến trước cửa đợi chàng.

Trong ánh mắt của nàng tuy khó tránh khỏi bâng khuâng chút u oán, nhưng ít ra lệ ngân đã khô.

Nàng cúi đầu, dịu dàng thốt:

- Chàng đã nhất định phải đi, tôi cũng không muốn giữ chàng nữa, tôi có giữ cũng giữ không được.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Cám ơn nàng.

Trong tâm chàng thật cảm thấy rất cảm kích, cảm kích sự hiểu thấu của nàng, càng cảm kích sự khoan thứ của nàng.

Không cần biết ra sao, chàng ít ít nhiều nhiều cũng cảm thấy mình có điểm không phải đối với nàng.

Hương Hương lại ngẩng đầu ngưng thị nhìn chàng:

- Nhưng tôi biết chàng sau này nhất định đến gặp tôi nữa.

Triệu Vô Kỵ trong tâm đang thở dài, dịu dàng thốt:

- Ta không thể đến nữa.

Hương Hương hỏi:

- Tại sao?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Đến nữa cũng chỉ chuốc thêm khổ não ưu phiền, ta hà tất phải đến nữa.

Mỗi một người lúc còn trẻ đều khó tránh khỏi làm ra những chuyện hoang đường.

Người trẻ tuổi nào lại không phong lưu?

Chàng đã quyết tâm sau này phải làm một người chồng tốt, chàng có quyết tâm nhất định có thể làm được.

Hương Hương cắn môi:

- Nhưng tôi không tin.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Nàng không tin?

Hương Hương đáp:

- Tôi không tin chàng sau này vĩnh viễn không còn nhìn nữ nhân khác nữa.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Nam nhân gặp phải nữ nhân dễ nhìn, ngoại trừ kẻ mù và ngụy quân tử ra, ai cũng đều khó tránh khỏi phải nhìn một cái, nhưng ta tối đa cũng chỉ bất quá là nhìn nhìn mà thôi.

Hương Hương càng không chịu buông tha:

- Tôi cũng không tin bằng vào một mình nàng ta có thể vĩnh viễn cầm giữ được chàng.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Nàng ta có lẽ không cầm giữ được ta, nhưng ta biết sau này nhất định có người có thể giúp nàng ta cầm giữ ta.

Hương Hương hỏi:

- Người đó có thể cầm giữ chàng?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Chỉ có y mới có thể cầm giữ được ta.

Hương Hương hỏi:

- Người đó là ai?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Chính là ta.

o O o

[Vệ Phượng Nương và Triệu Thiên Thiên]

Vệ Phượng Nương đang ngồi trước gương trang điểm, nhìn bóng mình trong gương, trong tâm cũng không khỏi có cảm giác rất thỏa mãn về mình.

Nàng quả thật là một nữ nhân rất đẹp, đặc biệt là hôm nay, nhìn càng dung quang hoán phát, mỹ diễm chiếu nhân.

Bởi vì nàng bình thời rất ít khi mặc y phục tươi đẹp như vầy, trên mặt cũng rất ít khi thoa phấn.

Nàng luôn luôn rất biết cách kềm chế mình.

Nàng biết chỉ có một nữ nhân hiểu biết cách tự kềm chế lấy mình mới xứng làm dâu Triệu gia.

Từ cái ngày lần đầu tiên nàng gặp Triệu Vô Kỵ, nàng đã quyết tâm phải làm dâu Triệu gia.

Bắt đầu từ ngày đó, nàng đã đính hạ mục tiêu nỗ lực cho cuộc đời mình.

Nàng học may vá thêu thùa, học nấu nướng, học nội trợ trị gia.

Hiện tại đồ ăn nàng nấu có thể nói hơn hết các nhà bếp danh tiếng của bất cứ tửu điếm nào.

Y phục nàng may, vô luận bất cứ ai mặc vào, đều có cảm giác vừa vặn thoải mái.

Cho dù là người kén chọn tỉ mỉ nhất đều không thể không thừa nhận nàng quả thật là một người vợ lý tưởng.

Nỗ lực của nàng cũng tịnh không uổng phí trắng tay.

Hiện tại nàng cuối cùng đã bước vào cửa Triệu gia, đã trở thành người của Triệu gia.

Đó tịnh không biểu thị nàng chuẩn bị làm một thiếu nãi nãi kiêu kỳ trong nhà.

Nàng quyết tâm sau này vẫn phải làm càng tốt hơn, khiến cho Triệu Vô Kỵ vĩnh viễn không thể hối hận đã cưới người vợ này.

Triệu Vô Kỵ anh tuấn, cực kỳ thông minh, tính khí tuy có chút hư hỏng, lại là một thanh niên rất tốt.

Một nam nhân như vậy đương nhiên có rất nhiều cô gái thích chàng.

Nàng biết chàng trước đây cũng rất phong lưu.

Nàng thậm chí còn biết chàng có qua lại với một cô gái tên là Hương Hương.

Nàng đã quyết tâm sau này phải quên hết toàn bộ mấy chuyện đó, bởi vì nàng cũng tin rằng chàng sau này nhất định có thể thay đổi.

Nàng nhận thấy chàng là một nam nhân thành thật, sau này cũng nhất định có thể làm một người chồng rất thành thật.

Có thể cưới một người chồng như vậy, một nữ nhân còn có gì không thỏa mãn chứ?

Nàng chỉ bất quá vẫn có chút khẩn trương.

Vừa nghĩ đến đêm hôm nay, nghĩ đến cái giường rộng rãi trong động phòng, tâm của nàng lại đập mạnh, mặt lại đỏ hồng.

Hiện tại tim của nàng đập rất nhanh... nhưng nàng cũng tịnh không quá lo lắng, mỗi một cô gái đều phải trải qua những chuyện đó, có gì mà phải lo sợ?

Hiện tại chuyện duy nhất khiến cho nàng lo lắng là Triệu Vô Kỵ hôm nay mới sáng sớm đã bỏ đi, đến bây giờ còn chưa quay về.

Hiện tại trời đã tối.

Nàng không những lo lắng mà đang bắt đầu khẩn trương, may là lúc đó, nàng nghe thấy thanh âm vui mừng của Thiên Thiên:

“Triệu Vô Kỵ đã về rồi”.

Triệu Thiên Thiên là muội muội của Triệu Vô Kỵ.

Nàng cũng như ca ca của nàng, thông minh, mỹ lệ.

Nàng không những là mỹ nhân hữu danh, cũng là hiệp nữ rất hữu danh trong giang hồ.

Từ lúc nàng còn rất nhỏ đã bắt đầu học kiếm, trong Đại Phong đường có rất nhiều cao thủ từng bại dưới kiếm của nàng, thậm chí cả ca ca của nàng đã từng bại.

Tuy nàng cũng biết ca ca cố ý nhường nàng, vẫn cảm thấy rất cao hứng.

Nàng năm nay mới mười bảy tuổi, đang ở tuổi hoa nở tươi tắn.

Đối với nàng mà nói, cuộc đời giống như một một chén rượu ngon ngọt đang đợi nàng thưởng thức.

Nàng cũng có tâm sự của nàng.

Một cô gái mười bảy làm sao mà không có tâm sự chứ?

Nàng vốn luôn luôn rất sảng khoái, cho đến buổi hoàng hôn đó.

Ngày xuân đó, nàng một mình ngồi ở hậu viên, nhìn hoa tươi đua nở khắp vườn, nhìn trời xanh trong vắt bao trùm mặt đất, nhìn tịch dương chầm chậm tan biến sau vùng núi xa xăm.

Nàng đột nhiên cảm thấy rất tịch mịch.

Nỗi tịch mịch của một cô gái muời bảy thông thường chỉ có một cách có thể giải trừ, một nam nhân có thể hiểu được nàng, hơn nữa phải là nam nhân nàng thích.

Nàng tìm không ra thứ nam nhân đó.

Bởi vì nàng một mực nghĩ nam nhân chân chính trên thế giới chỉ có hai người, một là phụ thân nàng, hai là ca ca của nàng.

Nam nhân khác nàng căn bản không để bọn họ trong mắt mình.

Nếu quả nàng còn mẫu thân, nàng còn có thể đem tâm sự của mình kể cho mẫu thân nghe. Bất hạnh là mẫu thân của nàng đã mất từ sớm.

Nàng cùng phụ thân thủy chung có một khoảng cách, đối tượng duy nhất nàng có thể nói chuyện là ca ca của nàng.

Hiện tại ca ca của nàng đã gần thành hôn, nàng biết mình sau này nhất định lại càng tịch mịch.

Tịch mịch.

Tịch mịch đáng sợ làm sao.

Triệu Vô Kỵ từ sớm đã bỏ đi, cho đến bây giờ vẫn còn chưa về, người lo lắng nhất là nàng.

Bởi vì chỉ có nàng mới biết ca ca mình đi làm gì.

Huynh muội bọn nàng luôn luôn không có bí mật.

“Huynh phải đi trả nợ, nhất định phải đi trả, nhưng có những món nợ huynh vị tất trả được, nếu quả huynh đến tối còn chưa về, rất có thể vĩnh viễn không thể về”.

Nàng không giữ ca ca lại, cũng không khuyên ca ca.

Bởi vì nàng hiểu ca ca, biết một nam nhân chân chính nếu quả quyết tâm muốn đi làm một chuyện, người khác có giữ cũng giữ không được, khuyên cũng vô dụng.

Trong tâm nàng luôn luôn kiêu ngạo mình có một ca ca như vậy.

Từ lúc hoàng hôn, nàng đã một mực chờ đợi, đứng trong góc hậu viên bên ngoài cửa chờ đời.

Đợi đến khi trời tối, nàng cũng đã bắt đầu khẩn trương.

Lúc đó, nàng nhìn thấy một người một ngựa như phong cuồng xông vào con hẻm ngoài hậu viên.

Nàng còn chưa nhìn thấy rõ dáng dấp của người đó đã biết người đó là ai.

Chỉ có Triệu Vô Kỵ mới có thể phong cuồng như vậy, chỉ có Triệu Vô Kỵ mới có thể cưỡi ngựa như vậy.

Nàng lập tức nhảy lên hoan hô.

“Triệu Vô Kỵ đã về rồi”.

Triệu Vô Kỵ đang thay y phục.

Cả thời gian tắm rửa cũng không có, chàng bắt đầu thay y phục, mặc cát phục của tân lang.

Trên người chàng càng nhuốm đầy mồ hôi, hai chân không những đau dần, hơn nữa da bắp chân đều trầy trụa vì va vào yên ngựa.

Ngựa chàng cưỡi trở về tuy là một thớt ngựa tuyển chọn từ nghìn con, hiện tại lại đã ngã quỵ.

Nó chưa ngã quỵ từ trước đã có thể coi là quá giỏi rồi.

Hiện tại chàng mới biến làm một tân lang thật không phải là chuyện dễ dàng.

Bắt đầu từ chuyện thay y phục đã rất không dễ dàng rồi.

Chàng trước đây chưa từng nghĩ đến mặc y phục tân lang lại phiền hà như vậy, còn khó khăn hơn cả mấy bé gái mặt y phục cho búp bê đất sét, may là chàng vẫn có thể nhẫn nại, bởi vì chàng biết cả đời mình tối đa cũng chỉ có một lần như vậy.

Ba người đang giúp chàng thay y phục.

Vốn đáng lẽ là ba nữ nhân, nhưng chàng kiên quyết nhất định phải dùng nam nhân.

Ba nữ nhân chàng vừa không quen biết vừa không thích muốn giúp chàng thay y phục, chàng không chịu được.

Chỉ bất quá trong phòng còn có nữ nhân.

Tuy nữ nhân đó trong mắt chàng mà nhìn tịnh không thể coi là nữ nhân, nhưng trong mắt người ta mà nhìn, nàng lại là một nữ nhân tuyệt đẹp, nữ nhân hoàn hoàn toàn toàn, ngoại trừ tính khí quá hư hỏng ra, cơ hồ có thể coi là nữ nhân trong nữ nhân.