Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 02 - Phần 4

Nhưng chủ nhân tịnh không trách cứ, trái lại chừng như lại cười rất khoan khoái:

- Ta cũng không tưởng được năm nay ngươi vẫn có thể tìm ra.

Đại hán đó cười:

- Hiên Viên Nhất Quang ta tuy đánh bạc đâu thua đó, nghề tìm người lại là thiên hạ đệ nhất!

Chủ nhân thốt:

- Nghề thua tiền của ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất.

Hiên Viên Nhất Quang nói:

- Điểm đó cũng không phải là xạo.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi đã biết ngươi đánh bạc đâu thua đó, tại sao năm nay còn đến?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Mỗi một người đều có lúc đổi vận, năm nay vận xui của ta đã đi hết, đã đổi vận rồi.

Chủ nhân hỏi:

- Năm nay ngươi thật vẫn còn muốn đánh bạc?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Không đánh bạc thì là con cháu của con rùa đen.

Hắn chợt trút hết đồ trong ba cái bao lớn ra:

- Ta dùng những thứ này đánh bạc với ngươi đổi lại mấy cây đòn gánh mà đám đồ tử đồ tôn của ngươi lưu lại dưới đất.

Triệu Vô Kỵ lại ngây người.

Từ trong bao trút ra tuy cũng là đồ lắt nhắt, cái gì cũng có, lại không có cái nào là không mắc tiền.

Dưới đất kim quang lấp lánh, chân đèn cầy làm bằng vàng, lư hương vàng, tượng Bồ Tát vàng, mão vàng, dây thắt lưng vàng, vòng vàng, nhẫn vàng, chén vàng, chung vàng, bình vàng, thậm chí còn có cả bô vàng.

Một khi có thể nghĩ tới vật gì có thể dùng vàng đúc thành, trong bao của hắn đều không thiếu, có những vật còn khảm đầy minh châu bảo ngọc còn trân quý hơn cả hoàng kim.

Người đó có phải bị điên không?

Chỉ có người điên mới có thể dùng bao nhiêu hoàng kim đó đi đánh cá đổi mới dụng cụ buôn gánh bán bưng kia.

Không tưởng được chủ nhân không ngờ còn điên hơn, không ngờ lại nói:

- Ta không chơi.

Mặt Hiên Viên Nhất Quang lập tức biến thành như bị ai nhéo tai, hét lớn:

- Tại sao ngươi không cá?

Chủ nhân đáp:

- Bởi vì vốn của ngươi còn chưa đủ.

Ai cũng không thể nghĩ vốn của hắn còn chưa đủ, không tưởng được chính hắn trái lại cũng phải thừa nhận, cười khổ:

- Cho dù lần này vốn liếng ta mang đến còn thiếu một chút, ngươi cũng không thể không đánh bạc.

Chủ nhân hỏi:

- Tại sao?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Mười năm nay, ta không thắng ngươi được tới một lần, ngươi cũng nên cho ta một lần cơ hội chứ.

Chủ nhân không ngờ lại do dự, đắn đo một hồi rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý:

- Được, ta cho ngươi một cơ hội!

Lời nói của ông ta còn chưa nói dứt, Hiên Viên Nhất Quang đã nhảy dựng:

- Mau, mang xí ngầu ra.

Xí ngầu đã chuẩn bị từ sớm, chừng như chủ nhân đã sớm biết hắn sẽ đến!

Xí ngầu dùng bạch ngọc khắc thành, chén đúc bằng hoàng kim.

Hiên Viên Nhất Quang lập tức phấn chấn tinh thần:

- Nhìn thấy ba hột xí ngầu đó là ta đã thống khoái, có thua cũng thống khoái.

Chủ nhân hỏi:

- Ai đổ trước?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Ta.

Chủ nhân hỏi:

- Chỉ có hai ta đổ, có phân nhà cái không?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Không phân.

Chủ nhân thốt:

- Vậy cho dù ngươi có đổ được “tứ ngũ lục”, ta vẫn có thể theo kịp.

Hiên Viên Nhất Quang nói:

- Được, ta đổ “tứ ngũ lục” xem ngươi làm sao mà theo.

Hắn thò tay bóc ba hột xí ngầu trong chén, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giữ xí ngầu, gõ vào thành chén “đinh đinh đinh” ba tiếng, sau đó giơ lên cao, “keng keng keng” quăng xoáy vào lòng chén.

Thủ pháp của hắn vừa thuần thục, lại vừa đẹp mắt, chỉ nhìn thấy ba hột xí ngầu xoay động giữa lòng chén không ngừng.

Hột xí ngầu thứ nhất đã ngừng quay, là mặt “tứ”, hột thứ hai vừa ngưng, là mặt “lục”.

Hiên Viên Nhất Quang hét lớn một tiếng:

- Ngũ.

Hột xí ngầu thứ ba không ngờ đã ngã ra mặt “ngũ”, hắn không ngờ đã thật sự đổ ra “tứ ngũ lục”.

Ngoại trừ “báo tử” ba hột đồng điểm ra, “tứ ngũ lục” là lớn nhất.

Quăng xí ngầu muốn quăng ra “báo tử” đơn giản còn khốn khó hơn cả thiết thụ khai hoa.

Hiên Viên Nhất Quang cười lớn:

- Xem ra vận khí của ta thật đã đổi, lần này ta cho dù có muốn thua cũng không dễ gì.

Hắn chợt quay mặt nhìn Triệu Vô Kỵ, chợt hỏi:

- Ngươi có từng đổ xí ngầu không?

Triệu Vô Kỵ đương nhiên đã từng chơi.

Chàng tịnh không thể coi là một đứa bé ngoan, cờ bạc ngón nào chàng cũng đã từng chơi qua, chàng thường đem hết tiền lì xì đánh bạc thua trắng tay.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi có thể thay ta đổ một bàn được không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Được.

Một khi chàng nghĩ chuyện tịnh không nhất định phải cự tuyệt, chàng có thể đáp một cách rất thống khoái: “Được”!

Chàng luôn luôn rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của người ta.

Chủ nhân hỏi:

- Ta có thể nhờ hắn thay ta đổ bàn này không?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Đương nhiên có thể.

Chủ nhân hỏi:

- Nếu hắn đổ ra “báo tử”, ngươi cũng không hối hận chứ?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Nếu hắn có thể đổ ra “báo tử”, ta...

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi làm sao?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Ta cho hắn tùy tiện làm gì cũng được.

Chủ nhân hỏi:

- Ý tứ của ngươi muốn nói hắn muốn ngươi làm gì, ngươi cũng làm cái đó?

Hiên Viên Nhất Quang đáp:

- Không sai.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi có biết câu nói đó vốn không thể tùy tiện nói ra không?

Hiên Viên Nhất Quang hỏi:

- Tại sao?

Chủ nhân đáp:

- Trước đây ta biết có một cô gái rất thích đánh cá với bằng hữu của ta, cũng thường thường thích nói câu đó!

Hiên Viên Nhất Quang hỏi:

- Kết quả ra sao?

Chủ nhân đáp:

- Kết quả nàng đã thành vợ của bằng hữu của ta.

Triệu Vô Kỵ bỗng cười cười:

- Nhưng ngươi có thể yên tâm, không cần biết ra sao, ta đều không thể bắt ngươi làm vợ ta.

Chàng cũng làm giống hệt Hiên Viên Nhất Quang, cũng bóc xí ngầu từ trong chén lên, cầm bằng ba ngón tay, “đinh đinh đinh” gõ vào thành chén, “keng keng keng” quăng ba hột xí ngầu vào lòng chén, xoáy động không ngừng.

Hiên Viên Nhất Quang đinh đinh nhìn ba hột xí ngầu, ánh mắt thẳng đơ.

Chủ nhân đột nhiên thở dài:

- Ngươi lại thua rồi.

Câu nói đó vừa dứt lời, ba hột xí ngầu đã ngưng quay, không ngờ lại là ba mặt “lục”. “Lục báo”, đó là chí tôn bảo trong trò đổ xí ngầu.

Hiên Viên Nhất Quang ngây người, ngây cả nửa ngày, chợt hét lớn một tiếng:

- Tức chết ta đi được!

Lăng không xoay ba vòng, hình lẫn bóng đều đã biến mất.

Hắn nói đi là đi, đi còn nhanh hơn cả đến, nếu không phải còn có chén vàng chung vàng vòng vàng nhẫn vàng mà hắn mang đến còn lưu lại dưới đất, chừng như căn bản không thể biết có một người như hắn vừa tới.

Tư Không Hiểu Phong nãy giờ một mực cười mỉm, tĩnh tọa ngồi kề bên xem xét, lúc đó mới mở miệng nói:

- Ta nhớ năm xưa trong “Thập Đại Ác Nhân” có “Ác Đổ Quỷ” Hiên Viên Tam Quang.

Đó đương nhiên cũng là chuyện trước đây từ rất lâu, rất lâu.

Vào thời đại đa tư đa thái đó, trong giang hồ anh hùng nổi dậy khắp nơi.

“Ác Đổ Quỷ” Hiên Viên Tam Quang, “Huyết Thủ” Đỗ Sát, “Bất Ngật Nhân Đầu”

Lý Đại Chủy, “Bất Nam Bất Nữ” Đồ Kiều Kiều, “Mê Tử Nhân Bất Bồi Mạng” Tiêu Mê Mê, “Tiếu Lý Tàng Đao” Cáp Cáp Nhi... còn có thiên hạ đệ nhất thông minh nhân là Tiểu Ngư Nhi và huynh đệ song sinh của hắn là Hoa Vô Khuyết, đều là nhân vật phong vân danh động thiên hạ đương thời.

Cho đến bây giờ, tên tuổi của bọn họ vẫn chưa bị quên lãng, ánh sáng của bọn họ còn chưa tiêu tán hết.

Tư Không Hiểu Phong nói:

- Nhưng ta lại không biết trong giang hồ có người tên là Hiên Viên Nhất Quang.

Chủ nhân mỉm cười:

- Ngươi đương nhiên không thể biết hắn.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Sao vậy?

Chủ nhân đáp:

- Bởi vì ngươi không đánh bạc.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Hắn cũng là Đổ Quỷ?

Chủ nhân đáp:

- Hắn còn hung hơn so với Hiên Viên Tam Quang thuở trước, cũng thua nhiều hơn so với Hiên Viên Tam Quang.

Tư Không Hiểu Phong thừa nhận:

- Hắn quả thật có thể thua.

Chủ nhân thốt:

- Hiên Viên Tam Quang phải đợi đến trời sáng rõ, lúc không còn ai hết, tiền mới có thể thua sạch.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Còn hắn?

Chủ nhân đáp:

- Trời còn chưa sáng, người cũng còn chưa hết, tiền của hắn đã thua sạch, hơn nữa một lần là thua sạch bách.

Tư Không Hiểu Phong thốt:

- Cho nên hắn tên là Hiên Viên Nhất Quang.

Chủ nhân mỉm cười:

- Lẽ nào ngươi còn có thể kiếm cho hắn một cái tên hay hơn?

Tư Không Hiểu Phong cũng cười:

- Ta không thể.

Chủ nhân lại hỏi Triệu Vô Kỵ:

- Con người của hắn có phải có rất nhiều tiền không?

Triệu Vô Kỵ chỉ còn nước thừa nhận:

- Phải.

Chủ nhân thốt:

- Hắn nhất định cũng không thể quên ngươi, người có thể quăng ra ba mặt xí ngầu đồng điểm tất càng không có nhiều.

Triệu Vô Kỵ nói theo:

- Người như vậy quả thật không có quá nhiều.

Chủ nhân thốt:

- Có thể tìm được ngươi đổ xí ngầu cho ta là vận khí của ta, ta đương nhiên cũng nên tưởng thưởng ngươi một chút.

Triệu Vô Kỵ cũng không phản đối.

Chủ nhân thốt:

- Những cây đòn gánh bên kia ngươi có thể tùy tiện chọn vài cây mà mang đi.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Được.

Chàng tịnh không hỏi:

- Ta không bán hoành thánh, tại sao lấy đòn gánh làm gì?

Chàng nghĩ thứ chuyện đó không cần thiết phải cự tuyệt, cũng không đáng để hỏi.

Chủ nhân nhìn chàng, trong ánh mắt lim dim có vẻ tán thưởng, lại nói:

- Ngươi có thể chọn năm cây.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Được.

Chàng lập tức bước qua, tùy tiện cầm một cây đòn gánh lên, vừa cầm lên, trên mặt đã lộ xuất nét kinh dị.

Cây đòn gánh đó nặng khủng khiếp, chàng cơ hồ cầm không nổi.

Chàng lại chọn một cây khác, biểu tình trên mặt càng kinh hãi, nhịn không được phải hỏi:

- Những cây đòn gánh này lẽ nào đều đúc bằng vàng?

Chủ nhân đáp:

- Tất cả.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Là thuần kim?

Chủ nhân đáp:

- Thuần kim vàng mười.

Không những đòn gánh đúc bằng thuần kim, những thứ khác cũng vậy, cho dù không phải là thuần kim, cũng là thuần ngân.

Triệu Vô Kỵ bây giờ mới biết Hiên Viên Nhất Quang tịnh không điên, chủ nhân cũng không điên, điên chính là đám gánh hàng rong kia.

Chủ nhân cười cười:

- Kỳ thật bọn họ cũng không điên.

Triệu Vô Kỵ hỏi lại:

- Không?

Chủ nhân đáp:

- Bọn họ biết ta phải nuôi ba mươi tùy tùng và tám trăm thớt ngựa, cũng biết ta chỉ có chi mà hoàn toàn không có thu nhập, cho nên ngày hôm nay mỗi năm bọn họ đều dâng vài thứ cho ta. Bọn họ đương nhiên không phải làm nghề bán hoành thánh, bán hoành thánh ba trăm năm cũng không đủ tiền đúc thành một cây đòn gánh như vầy.

Chủ nhân nói:

- Trước đây bọn họ đều là bộ hạ cũ của ta, hiện tại lại đã trở thành thương nhân hết.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Xem ra nghề bọn họ làm nhất định không tệ.

Chàng tịnh không muốn hỏi quá nhiều, cũng không muốn biết quá nhiều.

Chủ nhân lại hỏi chàng:

- Ngươi biết Hắc Bà Bà?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Nhận ra.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi có biết bà ta làm nghề gì không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không biết.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi cũng không muốn biết?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không muốn!

Chủ nhân hỏi:

- Tại sao không muốn?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Mỗi người đều có quyền bảo vệ chuyện riêng tư của mình, tôi tại sao lại muốn biết?

Chủ nhân lại cười:

- Bọn họ cũng không muốn để người ta biết, cho nên bọn họ mỗi năm lúc đến nơi, hành tung đều rất bí mật.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Tôi đã thấy.

Chủ nhân nói:

- Chỗ bọn ta mỗi năm tụ hội cũng rất ổn mật, hơn nữa mỗi năm đều đổi chỗ.

Triệu Vô Kỵ trầm tư, chợt thốt:

- Nhưng Hiên Viên Nhất Quang mỗi năm đều tìm ra ông.

Chủ nhân nói:

- Đó là canh bạc lớn hàng năm của hắn, hắn chưa từng bỏ lỡ!

Triệu Vô Kỵ mỉm cười:

- Nghề thua tiền của hắn thật không tệ.

Chủ nhân thốt:

- Đâu chỉ là không tệ, đơn giản là thiên hạ đệ nhất.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Nghề tìm người của hắn cũng là thiên hạ đệ nhất.

Chủ nhân đáp:

- Tuyệt đối.

Ánh mắt của Triệu Vô Kỵ phát sáng, lại cúi đầu tùy tiện chọn năm cây đòn gánh, dùng hai tay ôm lấy bước tới.

Năm cây đòn gánh nặng quá nặng.

Chủ nhân nhìn chàng, điềm đạm cười:

- Nếu quả Hiên Viên Nhất Quang muốn tìm một người, tùy tiện người đó có trốn ở đâu, hắn cũng có cách tìm ra, chỉ tiếc người khác muốn tìm hắn lại rất khốn khó.

Triệu Vô Kỵ chừng như căn bản không nghe thấy ông ta nói gì, chầm chậm đem đòn gánh để xuống, chợt nói:

- Ngựa của tôi tuy không phải là thứ Đại Uyển danh chủng, nhưng tôi cũng không muốn đè nó chết.

Chủ nhân lập tức hiểu ý chàng:

- Năm cây đòn gánh này có thể đè nó chết?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Năm cây đòn gánh đó thậm chí có thể đè tôi chết!

Chủ nhân lại cười:

- Ngươi đương nhiên chưa muốn chết.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Cho nên tôi hiện tại chỉ còn nước lưu chúng lại ở đây, nếu quả đến lúc tôi cần dùng, tôi nhất định đến lấy.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi có thể tìm ra ta?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Cho dù tôi tìm không ra, ông cũng nhất định có cách có thể để tôi tìm ra.

Chủ nhân hỏi:

- Ngươi có phải luôn luôn rất ít khi cự tuyệt người khác?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Rất ít khi.

Chủ nhân thở dài:

- Vậy ta chừng như cũng không có cách nào cự tuyệt ngươi.

Triệu Vô Kỵ ngẩng đầu, ngưng thị nhìn ông ta:

- Cho nên ông nhất định phải nghĩ cách để cho tôi có thể lúc nào cũng tìm ra ông.

Chủ nhân lại cười, quay về phía Tư Không Hiểu Phong:

- Người trẻ tuổi đó xem chừng có vẻ thông minh như ngươi.

Tư Không Hiểu Phong mỉm cười:

- Hắn đích xác không khờ dại!

Chủ nhân nói:

- Ta thích người thông minh, ta luôn hi vọng người thông minh có thể sống lâu.

Câu nói của ông ta rất kỳ quái, trong đó phảng phất bao hàm thâm ý gì đó.

Triệu Vô Kỵ cũng nghe không hiểu cho lắm.

Chủ nhân chợt lấy cái chuông vàng đặt trên chỗ dựa tay xuống, trao cho chàng:

- Lúc ngươi muốn tìm ta, chỉ cần rung cái chuông đó, rung bảy lần, sẽ có người dẫn ngươi đến gặp ta.

Triệu Vô Kỵ không hỏi nữa, lập tức đem chuông vàng cất kĩ trong người.

Trên mặt Tư Không Hiểu Phong lộ xuất nụ cười mỉm mãn nguyện.

Lúc đó, xa xa có tiếng trống canh truyền đến, là canh hai.

Triệu Vô Kỵ lại chừng như cảm thấy rất kỳ quái.

Tiếng trống canh đó tuy rất xa, nhưng lọt vào tai lại ngân vang, nghe chừng như có người đang gõ chiêng ngay sát tai.

Chàng nhịn không được phải hỏi:

- Hiện tại thật còn chưa đến canh ba sao?

Không có ai trả lời chàng.

Tất cả ánh đèn đều đã hoàn toàn tắt phụt.

Cánh rừng lại lập tức biến thành một màn hắc ám, từ tánh đèn trong thùng xe hắt ra, ẩn ước có thể nhìn thấy có một đoàn người bước tới, còn khiêng theo một cái rương rất lớn.

Nhìn từ xa, đó có phải là một cái rương? Hay là một cỗ quan tài?

Chủ nhân chợt thở dài, lẩm bẩm:

- Y chung quy cũng đã đến.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ai đến?

Trên mặt chủ nhân lộ xuất một biểu tình rất kỳ quái, qua một hồi rất lâu mới đáp từng tiếng:

- Là người chết.

Người chết thông thường đều nằm trong quan tài.

Cái rương đó quả nhiên không phải là rương, mà là một cỗ quan tài.

Tám hắc y nhân vừa gầy vừa cao khiêng cỗ quan tài đen sì đó bước đến.

Trên quan tài không ngờ còn có một người ngồi, một tiểu hài tử mới mười mấy tuổi, vận y phục trắng như tuyết.

Đợi đến khi ánh đèn rọi trên mặt đứa bé, Triệu Vô Kỵ thất kinh.

Đứa bé đó không ngờ chính là đứa bé hồi nãy dẫn chàng đến, chỉ bất quá đã thay y phục trắng như tuyết!

Nó tại sao lại đột nhiên ngồi trên quan tài? Triệu Vô Kỵ còn chưa nghĩ ra, bên cạnh đã có người nắm chéo áo chàng, nhẹ nhàng hỏi:

- Ông nhìn đứa bé ngồi trên quan tài xem có phải giống tôi không?

Triệu Vô Kỵ lại giật mình. Đứa bé nắm áo chàng mới là tiểu hài tử hồi nãy dẫn chàng đến, trên người vẫn vận bộ y phục đỏ tươi.

Hai đứa bé không ngờ lại giống hệt nhau.

“Tung! Tung!”

Tiếng trống canh lại vang lên, Triệu Vô Kỵ chung quy đã nhìn thấy người đánh trống canh, khuôn mặt trắng nhợt, áo xanh quần trắng giày bố, trong tay cầm cái chiêng nhẹ, khúc tre gõ chiêng, và một đoản trượng màu trắng.

“Đoạt Mệnh Canh Phu” Liễu Tam Canh cũng đã đến!

Y không nhìn thấy Triệu Vô Kỵ, y cái gì cũng không thấy.

Y còn đang chuyên tâm gõ chiêng canh.

Hiện tại tuy còn chưa đến canh ba, nhưng đã quá canh hai, canh ba đâu còn xa mấy.

Phải đợi đến lúc nào mới là canh ba?

Lần này y chuẩn bị đoạt hồn ai?

Tiểu hài tử vận bạch y đoan đoan chính chính ngồi thẳng như ngọn bút trên quan tài, cả động cũng không động.

Tiểu hài tử vận hồng y đang cười cười nhìn nó.

Nó làm mặt nghiêm, không thèm để ý đến.

Tiểu hài tử vận hồng y xông đến trước mặt nó làm mặt xấu.

Nó quay đầu đi, cả nhìn cũng không nhìn.

Hai đứa bé tuy giống hệt nhau, nhưng tính khí chừng như hoàn toàn bất đồng.

Triệu Vô Kỵ chung quy nhịn không được, len lén hỏi:

- Ngươi biết nó?

“Đương nhiên là biết”. Tiểu hài tử vận hồng y đáp.

Triệu Vô Kỵ lại hỏi:

- Nó là huynh đệ của ngươi?

- Nó là đối đầu của tôi.

Triệu Vô Kỵ càng kinh hãi:

- Các ngươi còn là con nít, làm sao lại biến thành đối đầu?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Bọn tôi là đối đầu trời sinh, vừa sinh ra là đã đối đầu.

Triệu Vô Kỵ lại hỏi:

- Trong quan tài là người nào vậy?

Tiểu hài tử thở dài:

- Ông sao càng lúc càng khờ vậy, trong quan tài đương nhiên là người chết, ông lẽ nào cả chuyện như vậy mà cũng không biết?

Quan tài đã đặt xuống, đặt bên ngoài cửa xe, quan tài đen sì, đang lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn.

Không phải là ánh sáng của lớp sơn bóng!

Cỗ quan tài đó lẽ nào cũng giống như mấy cây đòn gánh? Cũng là dùng hoàng kim đúc thành?

Tám hắc y nhân khiêng quan tài tuy mặt mày lạnh như sắt, hoàn toàn không có một chút biểu tình, nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi.

Cỗ quan tài đó hiển nhiên rất nặng, chừng như thật là dùng vàng ròng đúc thành.

Bọn họ dùng một cỗ quan tài hoàng kim khiêng một người chết đến đây làm gì?

Tiểu hài tử vận bạch y vẫn đang ngồi trên quan tài, đột nhiên hướng về phía Liễu Tam Canh vẫy tay.

Liễu Tam Canh giống như có thể nhìn thấy vậy, lập tức đi tới, rùn hông xuống.

Tiểu hài tử vận bạch y chầm chậm đứng lên, không ngờ một chân bước với ra, đứng trên vai y.

Đoạt Mệnh Canh Phu danh động giang hồ xem ra lại tôn kính úy sợ tiểu hài tử đó thập phần, để cho nó đứng trên vai mình, cả một chút dáng vẻ không cao hứng cũng không có.

Tiểu hài tử vận hồng y lại thì thầm với Triệu Vô Kỵ:

- Ông có tin không, từ lúc hắn sinh ra cho tới nay, trên chân hắn chưa từng dính qua một chút đất cát.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta tin.

Tiểu hài tử vận hồng y thở dài:

- Nhưng chân tôi lại toàn đất cát.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Ta thích con nít trên chân dính đầy đất cát, ta hồi còn nhỏ trên mặt cũng đầy đất cát.

Tiểu hài tử vận hồng y lại cười, chợt nắm tay chàng:

- Tôi cũng thích ông, tuy ông có lúc biến thành khờ khạo, tôi vẫn thích ông.

Triệu Vô Kỵ cũng muốn cười, lại cười không nổi.

Nắp quan tài đã được khiêng xuống, một người nằm thẳng như ngọn bút trong quan tài, song thủ xếp chéo, đặt trên lồng ngực, y phục trắng như tuyết không nhiễm chút bụi trần, trên khuôn mặt trắng nhợt khô cằn cả một chút huyết sắc cũng không có, nhìn giống như đã chết từ rất lâu, đã biến thành cứng ngắc.

Quan tài đen sì, người chết trắng nhợt, dưới ánh đèn ảm đạm mà nhìn càng hiển lộ vẻ quỷ dị khủng bố.

Bọn họ vì sao phải mở cỗ quan tài đó ra? Lẽ nào muốn để thi thể lạnh cứng đó nhìn thấy vị chủ nhân này? Hay là muốn để vị chủ nhân này nhìn thấy thi thể lạnh cứng đó?

Cương thi lạnh cứng nhắm mắt.

Cương thi cũng không không có gì đáng nhìn.

Nhưng chủ nhân lại đích xác đang nhìn thi thể, đột nhiên thở dài:

- Một năm cuối cùng đã trôi qua, ngươi vẫn khỏe chứ?

Ông ta không ngờ đang nói chuyện với cương thi đó.

Lẽ nào cương thi cũng có thể nghe?

Cương thi không những có thể nghe, hơn nữa còn có thể trả lời, đột nhiên đáp:

- Ta không khỏe.

Nghe ba chữ phát ra từ miệng của cương thi đó, cả Tư Không Hiểu Phong cũng giật mình.

Lão không thể không nhớ đến trong truyền thuyết cổ xưa thần bí, có cố sự cương thi phá quan tài sống lại.

Cương thi lại hỏi:

- Còn ngươi?

Chủ nhân đáp:

- Ta cũng không khỏe.

Cương thi bỗng thở dài:

- Tiêu Đông Lâu, ngươi đã hại ta, ta cũng đã hại ngươi.

Cho đến bây giờ Triệu Vô Kỵ mới biết vị chủ nhân thần bí đó tên là Tiêu Đông Lâu.

Cương thi đó lại là ai? Thanh âm của y tuy lạnh lạnh khàn khàn, lại mang theo một thứ bi thương và hối hận khôn tả.

Một người nếu thật đã chết, thật đã biến thành thi thể, không thể có thứ tình cảm đó.

Nhưng y xem ra rõ ràng là người chết, hoàn toàn không có một chút sinh khí, càng không còn một chút sinh cơ.

Y cho dù có còn sống, cũng vị tất là y còn muốn sống.

Bởi vì y đã không còn sinh thú.

Tiêu Đông Lâu luôn luôn nở nụ cười mỉm trên mặt, giữa giây phút đó cũng biến thành ngập tràn niềm hối hận bi thương, nhưng ông ta lập tức lại cười, mỉm cười nói:

- Ta biết ngươi vừa đến là có thể nói ra tên của ta.

Cương thi thốt:

- Ngươi nếu không chịu để người khác biết danh tánh của ngươi, ta có thể giết hết những người nghe thấy ba chữ đó.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Ngươi biết bọn họ là ai không?

Cương thi đáp:

- Không cần biết, bọn họ là ai cũng vậy.

Y cả đôi mắt cũng không mở ra, thiên hạ căn bản không có người nào có thể được y để trong mắt.

Nhưng chính y lại chỉ bất quá là một thi thể nằm trong quan tài, quanh năm không thấy ánh dương.

Triệu Vô Kỵ bỗng cười lên. Tiếng cười đâm thọc vào màng nhĩ.

Chàng chưa bao giờ chịu cự tuyệt hảo ý của người khác, cũng chưa bao giờ chịu để người khác coi thường.

Cương thi tuy đang nhắm mắt, tai lại không điếc, đương nhiên nghe thấy tiếng cười của chàng.

Cương thi quả nhiên hỏi:

- Ngươi đang cười ai đó?

Triệu Vô Kỵ trả lời rất thẳng thừng:

- Cười ngươi!

Cương thi hỏi:

- Ta có gì đáng cười?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ngươi nói chuyện không những đáng cười, đơn giản rất hoạt kê.

Trong đôi mắt của cương thi đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng còn chói hơn cả ánh chớp, vô luận là ai đều tuyệt không thể tưởng được một người nằm chết như vậy còn có đôi mắt phát sáng như vậy.

Đôi mắt đó đang trừng trừng nhìn Triệu Vô Kỵ.

Triệu Vô Kỵ không ngờ cũng đang trừng trừng nhìn đôi mắt đó, sắc mặt không ngờ không có tới một chút biến động.

Cương thi hỏi:

- Ngươi biết ta là ai không?

Triệu Vô Kỵ lạnh lùng đáp:

- Không cần biết ngươi là ai cũng vậy.

Câu nói đó vừa nói xong, thi thể đã đứng bật dậy.

Trên dưới toàn thân của y cả động cũng không động, ai cũng không nhìn ra y làm sao mà đứng lên được.

Y đã không nhún chân, cũng không nhấc cẳng, nhưng người y đột nhiên trong phút chốc đã bay ra ngoài quan tài, thò đôi tay to lớn gầy gò toàn xương với da ra, phách không một trảo, bao nhiêu kiện kim khí đều bay vào tay y.

Bình vàng, chén vàng, chung vàng, đều là thuần kim, lọt vào tay y lại biến thành như bùn sình, bị y tùy tùy tiện tiện bóp nắn, mới đó đã thành một cây kim côn, nghênh gió rung rung, đứng thẳng như ngọn bút.

Lòng bàn tay của Triệu Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh.

Chứng kiến khí công và chưởng lực như vậy, nếu quả nói không sợ chút nào thì thật là nói láo.

Chỉ bất quá chàng cho dù sợ muốn chết cũng tuyệt không thoái lui bỏ trốn.

Cương thi lại hỏi:

- Hiện tại ngươi có tin ta lúc nào cũng có thể giết chết ngươi không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta tin.

Cương thi hỏi:

- Hồi nãy ngươi cười ai?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Là ngươi.

Cương thi đột nhiên ngửa mặt lên trời rú một tiếng, một côn đâm tới, tốc độ và lực lượng của một côn đó, thiên hạ tuyệt không có một ai có thể tránh né khỏi.

Nhưng một côn đó tịnh không đâm lên người Triệu Vô Kỵ.

Người y đâm là Tiêu Đông Lâu.

Tiêu Đông Lâu đương nhiên càng vô phương né tránh.

Chỉ thấy kim quang lấp lóe, lần dọc theo tay chân ông ta điểm xuống thiếu dương huyệt, trong phút chốc đã điểm vào sáu mươi bốn huyệt đạo lớn nhỏ trước mình ông ta.

Kim côn đột nhiên lại phóng lên, vun vút bao quanh người ông ta, lại phản thủ điểm luôn sáu mươi bốn huyệt đạo sau lưng ông ta, tốc độ của thủ pháp cực nhanh, không những làm kinh hãi mọi ngươi, đơn giản không thể tưởng tượng được.

Trên thân người ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi ba tiểu huyệt vốn là chỗ yếu hại trí mệnh, dưới thứ thủ pháp đó, chỗ nào cũng đều là chỗ yếu hại.

Nhưng Tiêu Đông Lâu tịnh không chết.

Ông ta nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi lạc trên cái võng mềm mại, trên mặt trái lại hiển lộ một thứ biểu tình rất thư thái, giống như vừa mới khỏi bệnh, lại giống như vừa mới đặt được một gánh cực nặng xuống.

Sau đó ông ta mới thở phào một hơi, lẩm bẩm:

- Xem ra ta lại có thể chịu đựng thêm một năm nữa.

Cương thi hỏi:

- Còn ta?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Một khi ta chưa chết, ngươi không thể chết.

Cương thi thốt:

- Bởi vì ngươi biết chỉ có ta mới có thể bảo trụ được cái mạng của ngươi.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Một điểm đó ta tuyệt không quên.

Cương thi hỏi:

- Giải dược ở đâu?

Tiêu Đông Lâu chầm chậm thò tay ra, trong tay có một bình sứ hoa hòe nho nhỏ.

Uống thuốc trong bình sứ xong, trên mặt cương thi cũng có biểu tình y hệt như Tiêu Đông Lâu.

Sau đó y lại tiến vào quan tài, nằm thẳng xuống như ngọn bút, nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngủ.