Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 02 - Phần 5

Tiểu hài tử vận hồng y một mực nắm chặt tay Triệu Vô Kỵ, chừng như sợ chàng không nhịn được, càng sợ chàng nhiều chuyện.

Đợi đến khi thi thể đã nằm xuống, nó mới an tâm, len lén nói:

- Hồi nãy tôi thật hơi sợ.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Sợ cái gì?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Sợ ông xông qua cứu sư phụ tôi, chỉ cần ông xuất thủ là đã hại ông ta.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết chân khí của ông ta bị nghẽn, nếu không có thủ pháp độc môn của thi thể đả thông cho ông ta là không được, bởi vì thân thể của ông ta mềm nhũn, căn bản không có cách nào tự đả thông chân khí mình, ngoại trừ cương thi đó ra, tuyệt đối không còn bất cứ một ai có thể một hơi đả biến một trăm hai mươi tám huyệt đạo trên toàn thân ông ta.

Nó nghĩ ngợi, lại nói:

- Quan trọng nhất là một hơi đó tuyệt không thể ngưng, vừa ngưng là không có cách cứu.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Đó là bí mật của sư phụ ngươi, ngươi vốn không nên nói cho ta biết.

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Bọn ta đã là bằng hữu, tôi tại sao không thể nói cho ông nghe.

Triệu Vô Kỵ không nói gì nữa.

Chàng là người rất dễ cảm động, lúc chàng bị cảm động, luôn luôn nói không nên lời.

Tiểu hài tử vận hồng y chớp chớp mắt, chợt hỏi:

- Nếu quả hồi nãy cương thi đó lại hỏi ông hồi nãy ông cười ai, ông sẽ trả lời làm sao?

Triệu Vô Kỵ đáp không do dự:

- Ta đang cười y.

Tiểu hài tử vận hồng y lại hỏi:

- Ông có nhìn thấy lúc y điểm huyệt là dùng thủ pháp gì không?

Triệu Vô Kỵ hỏi lại:

- Có phải là kiếm pháp?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Không sai, là kiếm pháp, có thể dùng kiếm pháp để điểm huyệt tịnh không phải là chuyện dễ.

Triệu Vô Kỵ thừa nhận.

Kiếm pháp khinh linh lưu động, rất khó lòng điểm trúng huyệt đạo của người ta.

Tiểu hài tử vận hồng y nói:

- Ông có bao giờ nhìn thấy kiếm pháp nhanh như vậy không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Chưa bao giờ.

Chàng lại bổ sung:

- Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp chuẩn như vậy, không những có thể trong một hơi đâm ra một trăm hai mươi tám kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều chuẩn xác điểm vào huyệt đạo, không sai một ly.

Tiểu hài tử vận hồng y hỏi:

- Ông có phải cũng bội phục y?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Ta chỉ bội phục kiếm pháp của y.

Tiểu hài tử vận hồng y cười:

- Ông có biết tôi tại sao lại thích ông không?

Nó tin rằng Triệu Vô Kỵ cho dù có biết cũng không nói ra.

Cho nên nó tự nói ra:

- Con người ông đầu cổ thiệt cứng ngắc, cứng muốn chết!

Triệu Vô Kỵ tịnh không phản đối, một điểm đó vốn là điểm chàng thường kiêu ngạo.

Tiểu hài tử vận hồng y chợt lại hỏi:

- Ông xem đứa bé kia có phải luôn luôn trừng mắt nhìn tôi không?

Triệu Vô Kỵ cũng đã sớm chú ý đến điểm đó.

Tiểu hài tử trên chân không dính chút cát bụi một mực dùng đôi mắt to tròn sáng loáng trừng trừng nhìn bọn họ.

Tiểu hài tử vận hồng y nói:

- Hắn nhất định tức chết!

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Nó tức cái gì?

Tiểu hài tử vậy hồng y đáp:

- Bởi vì hắn đang đợi tôi, tôi lại ở đây nói huyên thuyên với ông.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Nó đợi ngươi làm gì?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Nó đang đợi đánh với tôi.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Đánh?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Sư phụ của hắn đến đây ngoài việc cần giải dược ra, còn là vì muốn hắn đánh với tôi!

Tiểu hài tử vận hồng y lại cười:

- Bọn tôi từ lúc tám tuổi đã bắt đầu mỗi năm đánh một lần, đánh đã được năm năm rồi.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Các ngươi tại sao lại phải đánh?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Bởi vì sư phụ của hắn và sư phụ của tôi đã vô phương đánh nhau nữa, cho nên bọn họ đồng thời thu đồ đệ, sư phụ đã không có cách nào đánh nhau nữa, thì phải kêu đồ đệ đánh, đồ đệ của ai thắng thì người đó thắng.

Triệu Vô Kỵ nhìn nó, lại nhìn tiểu hài tử trên chân chưa bao giờ nhuốm cát bụi, nhịn không được phải hỏi:

- Các ngươi có phải là huynh đệ không?

Tiểu hài tử vận hồng y nghiêm mặt:

- Bọn tôi không phải là huynh đệ, bọn tôi là đối đầu trời sinh.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Nó đã đang đợi ngươi, tại sao không kêu ngươi qua?

Tiểu hài tử vận hồng y đáp:

- Bởi vì hắn giả như một người rất có phong độ, hơn nữa rất có tu dưỡng, rất kiên nhẫn.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Cho nên ngươi hiện tại cố ý muốn kích thích làm cho nó tức tối.

Tiểu hài tử vận hồng y nói:

- Hắn học kiếm pháp, tôi học nội lực, nếu quả tôi không chọc tức hắn, chỉ sợ đã bị hắn đả bại năm lần rồi.

Triệu Vô Kỵ đã hiểu rõ ý tứ của đứa bé.

Học kiếm trọng mẫn ngộ, nội lực trọng căn cơ, hai ngươi tuy là cùng một mục tiêu nhưng cách thức đường lối khác nhau, tiến độ học kiếm luôn luôn nhanh hơn, nhưng không cần biết học cái gì, đang lúc giao thủ đều không thể nổi nóng.

Nổi nóng là có thể tạo thành sơ xuất, không cần biết sơ xuất nhỏ cỡ nào đều có thể trở thành trí mệnh.

Tiểu hài tử vận bạch y lại có chút nhẫn nhịn không được, đột nhiên hét lớn:

- Ê!

Tiểu hài tử vận hồng y không thèm để ý tới nó.

Thanh âm của tiểu hài tử vận bạch y càng lớn:

- Ê, ngươi biến thành người điếc từ hồi nào vậy?

Tiểu hài tử vận hồng y chung quy đã quay đầu nhìn nó:

- Ngươi đang nói chuyện với ai đó?

Tiểu hài tử vận bạch y đáp:

- Với ngươi!

Tiểu hài tử vận hồng y nói:

- Ta không phải tên Ê.

Tiểu hài tử vận bạch y chợt nhún người, từ trên vai Liễu Tam Canh bay lên nóc xe:

- Không cần biết ngươi tên gì cũng vậy, ngươi qua đây!

Tiểu hài tử vận hồng y chung quy đã từ từ bước qua:

- Ta đã qua nè!

Tiểu hài tử vận bạch y thốt:

- Ngươi lên đây!

Tiểu hài tử vận hồng y lắc đầu:

- Ta không thể lên đó.

Áo trắng hỏi:

- Tại sao?

Áo đỏ đáp:

- Ta không thể đứng trên đầu sư phụ ta mà đấu với ngươi.

Nó cười cười, lại nói:

- Ngươi có thể không có quy củ, nhưng ta không thể không có quy củ.

Sắc mặt của áo trắng đã đỏ bừng, chợt bay xuống.

Mưa đã tạnh, thân pháp của nó tuy nhẹ nhàng, vẫn bắn bùn đầy chân.

Áo đỏ thốt:

- Ui da!

Áo trắng hỏi:

- Ui da cái gì?

Áo đỏ đáp:

- Ta ui da giùm cho chân ngươi, người có thân phận như ngươi, trên chân làm sao có thể nhuốm bùn sình được?

Áo trắng cười lạnh:

- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta lúc nào cũng có thể đổi giày.

Áo đỏ hỏi:

- Ngươi có bao nhiêu đôi giày?

Áo trắng cười lạnh:

- Ít nhất cũng có bảy tám chục đôi.

Áo đỏ cười lớn:

- Hay, cực hay, giày của ngươi đơn giản còn nhiều hơn cả của Dương Quý Phi!

Nó cố ý làm ra bộ dạng rất thành khẩn:

- Chỉ bất quá ta vẫn có chút lo lắng cho ngươi.

Mặt mày áo trắng đã trắng nhợt, lại nhịn không được phải hỏi:

- Ngươi lo cái gì?

Áo đỏ đáp:

- Ta sợ ngươi không cao được.

Hai đứa bé xem ra vốn giống hệt nhau, đợi đến khi bọn chúng đứng dậy cùng một lúc, người ta mới có thể nhìn thấy đứa bé áo đỏ cao hơn đứa bé áo trắng hai tấc.

Áo đỏ lại nói:

- Con nít không chịu dính đất cát trên chân, luôn luôn không cao được, hà huống ngươi lại quá nóng tính.

Một đứa cố ý chọc cho đứa kia tức giận, đứa kia tuy liều ráng làm ra bộ dạng người lớn, không thèm hạ mình so bì kiến thức với đứa nọ, lại khơi khơi nhịn không được, tức muốn chết, nói ra vẫn toàn là lời nói của trẻ nít.

Nhìn hai đứa bé sáng sủa giống hệt nhau tinh nghịch đấu khẩu, vốn là chuyện rất vui mắt.

Nhưng đợi đến khi bọn chúng xuất thủ, không có ai còn cảm thấy quá vui mắt nữa.

o O o

[Hai đứa bé]

Hai đứa bé bày trò tinh nghịch, giống hệt nhau không khác gì là anh em ruột thịt.

Một đứa cười hì hì, một đứa hay nổi nóng, một đứa cưỡi ngựa đến, một đứa chân lấm bùn sình, ui da!

Bọn chúng đã là huynh đệ, tại sao phải đánh nhau như vầy?

Bọn chúng dùng kiếm, hai thanh kiếm hình thức dài ngắn phân lượng nặng nhẹ chất liệu cứng mềm đều hoàn toàn như nhau.

Đứa bé áo đỏ chọn một thanh:

- Ngươi chuyên luyện kiếm pháp, nên nhượng ta ba chiêu.

Áo trắng cả một chiêu cũng không nhượng.

Động tác bạt kiếm của nó còn nhanh hơn xa đứa áo đỏ, xuất thủ cũng nhanh, trong phút chốc đã đâm ra mười một kiếm.

Áo đỏ cười cười.

Đứa bé áo trắng lại đã trúng kế của nó, nó vốn muốn để đối phương xuất thủ trước.

Bởi vì kiếm pháp của nó tịnh không bằng vào thủ thắng mau lẹ, mà bằng vào “lấy tĩnh chế động, lấy chậm trừ nhanh, đánh sau kèm người”, đó mới là tinh nghĩa trong kiếm pháp của nó.

Nhưng kiếm pháp của áo trắng tịnh không bị chế ngự.

Lối xuất thủ của nó vừa nhanh vừa chuẩn, mỗi một kiếm đều là sát thủ trí mệnh, tuyệt không chừa cho đối phương chỗ chọn lựa.

Người bọn chúng tuy rất khả ái, kiếm pháp lại đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất cứ một ai.

Tiêu Đông Lâu nhìn biểu tình kinh dị trên mặt Tư Không Hiểu Phong, mỉm cười hỏi:

- Ngươi xem kiếm pháp của bọn chúng ra sao?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Nếu quả Bách Hiểu Sanh năm xưa sống lại, kiếm của hai đứa bé này nhất định có thể liệt tên vào Binh Khí Phổ của ông ta.

Đó là nói vậy, kiếm thuật của hai đứa bé đó có thể liệt vào hàng năm mươi cao thủ nổi danh trong thiên hạ.

Hiện tại bọn chúng chỉ bất quá mới mười hai mười ba tuổi.

Tiêu Đông Lâu chợt thở dài:

- Chỉ tiếc bọn chúng vĩnh viễn cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Sao vậy?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Bởi vì bọn chúng quá thông minh.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Thông minh có gì là không tốt?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngoại trừ kiếm pháp thắng người ra, còn phải có tấm lòng bác ái, và một dũng khí và quyết tâm ngoan cố không lùi bước. Đó nhất định phải là từ trong vô số kinh nghiệm thảm thống mới có thể trui rèn nên.

Ông ta cười khổ:

- Người quá thông minh luôn luôn không chịu được bao nhiêu phiền não buông thả đó, nhất định nghĩ cách tránh né không lọt vào tình thế đó, hơn nữa luôn luôn có thể tránh né được.

Tư Không Hiểu Phong thốt:

- Không chân chính trải qua bao nhiêu phiền não buông thả, vĩnh viễn không thể trui rèn thành đại khí.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Tuyệt đối không thể.

Tư Không Hiểu Phong thốt:

- Nhưng người chịu đựng phiền não buông thả cũng chưa chắc gì thành đại khí.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Cho nên mấy chục năm gần đây trong võ lâm căn bản không có sáu chữ “thiên hạ đệ nhất cao thủ”.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Hoa Mãn Thiên truyền nhân duy nhất của Lục Tiểu Phụng đại hiệp và Tây Môn công tử từng quyết chiến với nhau trên đỉnh Côn Lôn năm xưa thì như thế nào?

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Ngươi có biết kết quả trận chiến đó ra sao không?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Nghe nói hai người bọn họ đều rơi xuống vực sâu vạn trượng, đồng quy vu tận.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Tây Môn công tử nếu thật là thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn có ai có thể bức ông ta đồng quy vu tận?

Mục quang của Tư Không Hiểu Phong láy động:

- Còn vị bằng hữu hồi nãy nằm trong quan tài?

Tiêu Đông Lâu điềm đạm cười cười:

- Y nếu là thiên hạ đệ nhất cao thủ, làm sao có thể biến thành bộ dạng như vậy?

Tư Không Hiểu Phong không hỏi nữa.

Trong phút chốc, trận đấu giữa hai đứa bé đã đến hồi kịch liệt hung hiểm.

Bọn chúng xuất thủ càng lúc càng hiểm ác, chiếu theo tình huống này, rất có thể cũng giống như Hoa Mãn Thiên và Tây Môn công tử, lọt vào tình thế lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.

Nhưng hiện tại bọn chúng đã không thể thu hồi chiêu thế, ai cũng không thể ngưng tay trước.

Lúc đó, đột nhiên nghe “keng” một tiếng, một đạo bạch quang bay đến, đánh gãy hai thanh kiếm trong tay bọn chúng.

Hai đoạn kiếm gãy lần theo một cây đoản trượng bạch sắc rơi xuống, hai tiểu hài tử cũng bị chấn động tản ra.