Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 02 - Phần 6

Người đứng giữa bọn chúng không ngờ chính là người mù cái gì cũng nhìn không thấy, Liễu Tam Canh.

Hài tử áo trắng sắt mặt trắng tái, hét lớn:

- Ngươi làm gì vậy?

Liễu Tam Canh chầm chậm lượm đoản trượng dưới đất, không nói tiếng nào, cúi đầu thoái lui.

Tiêu Đông Lâu mỉm cười:

- Liễu tiên sinh sao không nói gì?

Liễu Tam Canh đáp:

- Ta chỉ bất quá là nô tài, làm sao dám nói.

Tiêu Đông Lâu cười:

- “Đoạt Mệnh Canh Phu” danh chấn thiên hạ làm sao lại có thể là nô tài của người ta?

Cương thi chợt đứng bật dậy, chợt nói:

- Y là.

Cho đến bây giờ, Triệu Vô Kỵ còn chưa tin Liễu Tam Canh có thể thừa nhận mình là nô tài của người khác. Nhưng y quả thật đã thừa nhận, hơn nữa trên mặt thậm chí cả một chút biểu tình phẫn nộ không phục cũng không có.

Cương thi nói:

- Xương cốt máu huyết linh hồn của y đều đã thuộc về ta, ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết, con của ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết.

Trên mặt Liễu Tam Canh vẫn không có chút biểu tình gì:

- Ta lúc nào cũng chuẩn bị đi chết cho Hầu gia.

Tiểu hài tử áo trắng cười lạnh:

- Vậy ngươi hiện tại sao còn không đi.

Liễu Tam Canh không do dự, lập tức rút kiếm giấu trong đoản trượng tự đâm vào yết hầu mình.

Triệu Vô Kỵ muốn xông qua cứu y, đã không còn kịp nữa.

Lưỡi kiếm đã đâm tới yết hầu y, máu tươi đã rướm, tiểu hài tử áo trắng đã biến sắc.

Cương thi thốt:

- Dừng tay!

Động tác của Liễu Tam Canh lập tức đình đốn.

Cương thi lạnh lùng hỏi:

- Hiện tại ngươi có còn muốn y chết không?

Y đang hỏi tiểu hài tử áo trắng. Tiểu hài tử áo trắng cắn môi, chung quy lắc lắc đầu.

Cương thi thốt:

- Rất tốt.

Kiếm của Liễu Tam Canh rơi xuống, yết hầu tuy đã bị cắt một đường phun máu, trên mặt vẫn không để lộ một chút biểu tình gì.

Cương thi lại hỏi tiểu hài tử áo trắng:

- Hiện tại ngươi có hiểu mỗi một câu nói phát ra từ cửa miệng của ngươi là có thể quyết định sinh tử của người khác chưa?

Tiểu hài tử áo trắng đáp:

- Tôi đã hiểu.

Cương thi đáp:

- Hiểu thì tốt.

Tiểu hài tử áo trắng nói:

- Nhưng lần sau y nếu quả còn dám đánh gãy kiếm của tôi, tôi vẫn phải kêu y đi chết.

Cương thi thốt:

- Cực tốt.

Tiểu hài tử áo trắng còn chưa hết giận, lại hỏi:

- Hồi nãy ai kêu y xuất thủ vậy?

Cương thi đáp:

- Là ta.

Tiểu hài tử áo trắng ngây người.

Cương thi nói:

- Lần sau cho dù ngươi biết rõ ta kêu y xuất thủ, chỉ cần y đánh gãy kiếm của ngươi, ngươi vẫn có thể giết y.

Y lạnh lùng nói tiếp:

- Vô luận là ai đánh gãy kiếm của ngươi, vô luận là y vì cái gì, ngươi cũng đều không thể tha y, ngươi cho dù phải chết, cũng trước hết phải giết y.

Tiểu hài tử áo trắng ưỡn ngực, nói lớn:

- Tôi đã rõ, tôi nhất định làm được!

Kiếm, là vinh dự của kiếm khách.

Vinh dự của kiếm khách còn quan trọng hơn xa tính mạng, không cần biết là tính mạng của ai cũng vậy.

Đó là bài học mà cương thi muốn dạy đứa bé.

Y muốn đứa bé trở thành một tuyệt đại kiếm khách, y muốn đứa bé tự kiêu ngạo vì mình.

Tiêu Đông Lâu chợt nói:

- Ngươi qua đây.

Ông ta kêu đứa bé lấm lem:

- Kiếm của ngươi có phải cũng bị người ta đánh gãy?

Tiểu hài tử áo đỏ đáp:

- Phải.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Hiện tại ngươi chuẩn bị làm sao?

Tiểu hài tử áo đỏ đáp:

- Thanh kiếm đó do bọn chúng mang đến, bọn chúng muốn đánh gãy kiếm của mình, đâu có quan hệ gì tới tôi.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Nếu kiếm của ngươi bị ngươi ta đánh gãy thì sao?

Tiểu hài tử áo đỏ đáp:

- Vậy tôi lại đi mua thanh kiếm khác về luyện, luyện cho đến khi người ta không đánh gãy được kiếm của tôi nữa.

Tiêu Đông Lâu cười lớn:

- Giỏi, cực giỏi.

Ông ta muốn đứa bé làm một người tấm lòng rộng rãi, không xem trọng quá đáng thành bại nhất thời.

Nếu quả không thể làm một người đường đường chính chính, làm sao có thể làm kiếm khách tuyệt đại vô song?

Triệu Vô Kỵ nhịn không được đang tự hỏi mình trong tâm.

Hai đứa bé đó hôm nay tuy bất phân thắng bại, sau này thì sao?

Phương đông đã sáng, xa xa đã có tiếng gà gáy.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Trời sắp sáng rồi, ngươi nên đi đi.

Chỉ có người chết mới không muốn thấy dương quang, cương thi đó lẽ nào thật là người chết?

Tiểu hài tử áo trắng trừng mắt nhìn tiểu hài tử áo đỏ:

- Năm sau ta nhất định đánh bại ngươi, ngươi đợi đó.

Tiểu hài tử áo đỏ đáp:

- Ta chỉ hi vọng ngươi năm sau có thể cao thêm một chút.

Lần này Triệu Vô Kỵ không cười.

Chàng biết cương thi đó nhất định không thể buông tha chàng, chàng luôn luôn đợi chờ, nhưng chàng đã nghĩ lầm.

Cương thi lại nằm dài, nhắm mắt lại, tựa hồ đã quên đi có chàng.

Triệu Vô Kỵ chợt xông tới, hét lớn:

- Hồi nãy người ta cười là ngươi.

Cương thi nói:

- Ta biết, ngươi đã nói hai lần rồi.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Lẽ nào ngươi bỏ đi như vậy?

Cương thi hỏi:

- Ngươi nhất định muốn ta giết ngươi?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Phải.

Cương thi chung quy đã mở mắt, một người tồn tâm muốn tìm chết, vô luận là ai cũng nhịn không được phải nhìn xem.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi không chịu xuất thủ chỉ vì ngươi căn bản không để ta trong mắt, sống trên đời bị người ta khinh tiện như vậy, sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Cương thi hỏi:

- Ngươi không sợ chết?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Đại trượng phu sinh có gì đáng mừng, chết gì đáng sợ?

Cương thi nhìn chàng, hàn quang trong ánh mắt lóe động như làn chớp.

Triệu Vô Kỵ cũng trừng trừng nhìn y, tuyệt không có một chút ý tứ co rúc thoái lui.

Cương thi lạnh lùng thốt:

- Ngươi nếu thật muốn chết, sau ngày rằm cứ đến Cửu Hoa sơn, ta có thể giúp ngươi xứng tâm như ý.

Cương thi lại nhắm mắt, quan tài cũng đã đậy lại.

Cương thi sống lại, trước khi trời sáng là phải trở về cõi u minh.

Tiểu hài tử vận bạch y lại còn đang trừng trừng nhìn tiểu hài tử áo đỏ, chợt hỏi:

- Ngươi có thể làm một chuyện cho ta không?

Tiểu hài tử áo đỏ hỏi:

- Chuyện gì?

Tiểu hài tử áo trắng đáp:

- Ngày này năm sau, ngươi có thể tắm rửa trước khi đến không?

Nói xong câu đó, nó đã phóng lên quan tài, xếp bằng ngồi xuống, đám hắc y nhân khiêng quan tài, Đoạn Hồn Canh gõ nhẹ, bọn chúng bước ra khỏi cánh rừng đó, bất chợt tiêu tán giữa sương mù mênh mông.

Tiểu hài tử áo đỏ lại vẫn đang si si nhìn phía trước, phảng phất còn muốn tìm tiểu hài tử áo trắng đánh thêm một trận.

Triệu Vô Kỵ đang chú ý tới nó, cố ý thở dài:

- Xem ra các ngươi thật là một cặp đối đầu trời sinh.

Trên mặt của tiểu hài tử áo đỏ lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt lắc lắc đầu:

- Bọn tôi không phải là đối đầu, bọn tôi là huynh đệ, nếu không phải tôi sinh ra trước hắn nửa canh giờ, hắn đã thành ca ca của tôi!

Bọn chúng quả nhiên là huynh đệ song sinh.

Tiêu Đông Lâu và cương thi đó đã muốn mượn đệ tử giảo nghiệm võ công của bọn họ, đương nhiên phải tìm hai đứa bé tư chất niên kỉ trí tuệ đều hoàn toàn giống nhau.

Huynh đệ song sinh không còn nghi ngờ gì nữa là sự tuyển chọn tốt nhất.

Chỉ bất quá hai cây giống hệt nhau về hình dáng lại đang sinh trưởng trong hoàn cảnh khác biệt, vị tất có thể nở ra một đóa hoa giống nhau.

Triệu Vô Kỵ thở dài, chỉ cảm thấy mệnh vận đối với hai huynh đệ đó khó tránh khỏi quá tàn khốc.

Tiểu hài tử áo đỏ lại cười.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi đang cười cái gì? Lại đang cười ta hả?

Tiểu hài tử áo đỏ lắc đầu:

- Lần này tôi đang cười chính tôi, tôi một mực đã nhìn lầm ông.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Tiểu hài tử áo đỏ nói:

- Tôi luôn nghĩ ông có chút khờ dại, tới bây giờ mới biết nguyên lai ông thông minh hơn ai hết.

Nó nghiêm ánh mắt nói:

- Hồi nãy ông chạy tới cương thi có phải là vì ông đã sớm biết y tuyệt không thể xuất thủ, người khác cũng tuyệt không thể để y giết ông?

Triệu Vô Kỵ không mở miệng.

Tiểu hài tử áo đỏ nói:

- Nhưng ông cũng vị tất đã thật sự tin chắc.

Triệu Vô Kỵ chợt hỏi:

- Người có từng cờ bạc chưa?

Tiểu hài tử áo đỏ len lén nhìn sư phụ một cái, len lén đáp:

- Tôi đã từng chơi thử.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Vậy ngươi cũng nên biết, ngươi nếu muốn thắng tiền của người khác, mình cũng phải mạo hiểm một chút.

Chàng cười cười, lại nói:

- Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện đều như vậy, rất nhiều chuyện.

Trời đã sáng.

Cây bị kéo ngã lại đã dựng lên, đồ vật bày bừa đều đã được thu dọn sạch sẽ.

Nếu quả người sáng sớm hôm qua đi ngang qua đây, hôm nay lại đến đây, tuyệt không thể nhận thấy nơi này đêm hôm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

Đó có phải là kỳ tích?

Tiêu Đông Lâu kêu người đi nấu một bình trà Ô Long cho Triệu Vô Kỵ, mỉm cười nói:

- Đó không phải là kỳ tích, trên thế gian căn bản không có kỳ tích, nếu quả có, cũng là do người tạo thành.

Trong ngôn từ của ông ta luôn mang theo một triết lý thâm sâu khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi.

- “Chỉ có người mới có thể sáng tạo kỳ tích” - Ông ta nói - “Dùng quyết tâm, nghị lực và trí tuệ, dùng phương pháp xảo diệu, dùng sự huấn luyện nghiêm cẩn...”

Triệu Vô Kỵ nói tiếp:

- Dùng kim tiền tạo thành...

Tiêu Đông Lâu cười lớn:

- Không sai, kim tiền đương nhiên vĩnh viễn là vật không thể thiếu.

Tư Không Hiểu Phong nói:

- May là kim tiền cũng không phải là vật chủ yếu nhất, tịnh không phải mỗi một người có tiền đều có thể làm những chuyện mà ông làm.

Trong lời nói của lão cũng có thâm ý: “Tiền cũng giống như kiếm vậy, cũng phải xem xem nó đang ở trong tay ai”.

Triệu Vô Kỵ lại không muốn nghe nữa.

Chàng đến đây tịnh không phải là vì muốn nghe người ta giảng đạo.

Tiêu Đông Lâu phảng phất vĩnh viễn đều có thể nhìn ra tâm ý của khách nhân mình:

- Ta biết ngươi nhất định muốn đi.

Triệu Vô Kỵ lập tức đứng dậy, dùng hành động trả lời.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đi Cửu Hoa sơn.

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Tôi nhất định sẽ đi.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Cửu Hoa sơn nam vọng Lăng Dương, tây triều Thu Phố, bắc tiếp Ngũ Kê Đại Thông, đông tế Song Long Phong Khẩu, có tám chín ngọn núi nổi danh trong hơn bốn chục ngọn, còn có mười bốn mười lăm động, mười bảy mười tám thác nước, là một địa phương rất rộng lớn.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Tôi biết.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Vậy ngươi tại sao không hỏi y phải đến đâu?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Tôi bất tất phải hỏi.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Ngươi có thể tìm ra y?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Tôi tìm không ra.

Chàng chợt hỏi:

- Nếu quả ông muốn đi đến một ngọn núi, ông kêu ngọn núi đi tới, núi có thể đi tới không?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Không thể.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Vậy ông làm gì?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Tự ta đi.

Triệu Vô Kỵ nói:

- Tôi làm chuyện gì cũng thường dùng cách đó, nếu quả tôi tìm không ra y, tôi có thể nghĩ ra cách để y đến tìm tôi.

Triệu Vô Kỵ đã đi.

Lúc chàng muốn đi, rất ít có người có thể ngăn cản chàng, cơ hồ chưa từng có ai có thể ngăn cản chàng.

Đợi cho bóng chàng đã xa xăm, Tiêu Đông Lâu mới hỏi:

- Ngươi nói người trẻ tuổi đó tên là Triệu Vô Kỵ?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Phải.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Xem ra hắn cũng là một người rất thông minh.

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Hắn tuyệt đối là người rất thông minh.

Tiêu Đông Lâu thốt:

- Nhưng hắn xem ra chừng như có rất nhiều tâm sự không giải khai được, người thông minh vốn không nên có nhiều tâm sự như vậy.

Tư Không Hiểu Phong nói:

- Ta muốn hắn đến đây là vì muốn hắn biến thành thông minh hơn.

Lão lại giải thích:

- Tâm sự duy nhất của hắn không giải khai được là hắn còn chưa tìm ra thù nhân của hắn.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Thù nhân của hắn là ai?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Thượng Quan Nhẫn.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Có phải là Kim Nhân dùng kim khí đúc thành?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Phải.

Tiêu Đông Lâu thở dài:

- Xem ra hắn quả thật còn chưa đủ thông minh, bằng vào võ công của hắn, có thể đỡ được mười chiêu của Thượng Quan Nhẫn cũng không dễ dầu gì!

Tư Không Hiểu Phong nói:

- Cho nên tôi kêu hắn đến đây, cốt là giúp hắn biết trong giang hồ ngọa hổ tàng long, bằng vào võ công của hắn căn bản chưa thể xông pha giang hồ, hà huống là đi phục thù.

Lão đột nhiên lại thở dài, lại nói:

- Hiện tại ta mới biết ta đã lầm.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Lầm chỗ nào?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Ta không nên kêu hắn đến.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Tại sao?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Thượng Quan Nhẫn tâm cơ thâm trầm, đã cao bay xa chạy, muốn tìm lão ta đơn giản khó khăn như lên trời.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Hiện tại Triệu Vô Kỵ muốn tìm lão ta không phải cũng khốn khó như vậy sao?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Nhưng hiện tại Triệu Vô Kỵ lại đã biết Hiên Viên Nhất Quang.

Nếu quả Hiên Viên Nhất Quang muốn tìm một người, cho dù là người đó trốn ở chân trời, hắn vẫn có thể tìm ra.

Đó không những là truyền thuyết, cũng là sự thật.

Tư Không Hiểu Phong lại nói:

- Thượng Quan Nhẫn thân kinh bách chiến, nội ngoại công đều đã đến mức đăng phong tạo cực, Triệu Vô Kỵ vốn tịnh không tin chắc có thể đối phó lão ta, cho dù biết lão ta ở đâu, cũng vị tất dám khinh cử vọng động.

Tiêu Đông Lâu hỏi:

- Còn hiện tại?

Tư Không Hiểu Phong đáp:

- Hiện tại hắn lại đã có chuông vàng của ông, lại có một câu nói của vị bằng hữu trong quan tài.

Tiêu Đông Lâu thốt:

- Hắn nếu quả thật sự có thể đến Cửu Hoa sơn, nếu quả không chết dưới kiếm của bằng hữu tự xưng là Cửu U Hầu đó, ít ít nhiều nhiều gì cũng có thể có lợi điểm.

Tư Không Hiểu Phong cười khổ:

- Cho nên đảm khí của hắn nhất định sẽ to hơn nhiều.

Tiêu Đông Lâu thốt:

- Đó cũng là vận khí của hắn.

Tư Không Hiểu Phong thở dài:

- Bọn ta không hi vọng hắn có vận khí như vậy.

Tiêu Đông Lâu nói:

- Ta nhớ trước đây có một người rất thông minh có nói qua một câu rất có đạo lý.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Nói gì?

Tiêu Đông Lâu đáp:

- Y nói vô luận một người trời sinh xoay sở tháo vát, hay là trời sinh dũng cảm, đều không bằng trời sinh hạnh vận tốt.

Ông ta mỉm cười, lại nói:

- Triệu Vô Kỵ đã có vận khí như vậy, ngươi hà tất phải lo lắng cho hắn?

Tư Không Hiểu Phong không nói gì nữa, nhưng thần sắc lại càng ưu lự, phảng phất trong tâm có bí mật gì đó không thể nói ra.