Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 47 - Phần 1

Hồi 47: Một chiều bão tố

Cái chi gọi là
“Thực Cốt Băng Ty”?

Nó lợi hại đến đâu
mà lại làm cho số người trong Càn Khôn Ngũ Bá phải tỏ ra sợ hãi.

Thì ra, “Thực Cốt
Băng Ty” chính là một thứ ám khí vô cùng hiểm độc, có một không hai trong võ
lâm ngày nay. Thứ ám khí ấy có một chỗ khác hẳn các loài ám khí được sử dụng
trong giới giang hồ.

Thứ “Thực Cốt Băng
Ty” ấy chính là dùng các loại chất độc bên dưới lớp băng giá ở miền Bắc Cực để
luyện nên, hơn nữa kẻ đã trui luyện được nó, lúc bình thường thì nó ẩn kín
trong lớp da thịt của người ấy, hoàn toàn không thấy được dấu vết gì cả, nhưng
khi họ muốn sử dụng thì vận dụng chân lực xô ra, tức thì loài “Thực Cốt Băng
Ty” đó sẽ từ bên trong thân người ấy xuyên qua da thịt bắn thẳng về phía đối
phương với một uy thế mãnh liệt không làm sao đỡ nổi.

Sở dĩ người võ lâm
đều kinh sợ trước uy lực của nó chính là vị nó có một sức lạnh buốt ghê rợn.
Khi nó đã xâm nhập vào da thịt của nạn nhân rồi, thì liền chui vào xương tủy
của người ấy ngay.

Tức thì, sức lạnh
buốt của nó liền nổi lên tác quái và sẽ làm cho nạn nhân cứng đờ thân người,
xương tủy bị vỡ nát mà chết ngay tức khắc.

Trước đây, khi Càn
Khôn Ngũ Bá xuất hiện trong giới giang hồ thì họ thường nghe tên tuổi của Bắc
Sát Thất Khuyết Đạo Nhân. Và cũng biết được lão ta đã dùng loại ám khí tuyệt
độc đó sát hại liên tiếp hai mươi tám cao thủ của các môn phái Phật giáo và Đạo
giáo. Thứ ám khí đó ngay đến “Cương khí” của Đạo gia và “Thiền công” của nhà
Phật cũng không làm sao chống đỡ nổi.

Tuy nhiên, trước sự
kiện đó đã làm cho hai môn phái Phật, Đạo đều công phẫn nên Nhất Diệp đạo
trưởng trong phái Võ Đương liền ra mặt chiêu tập Đại Hoang Chân Nhân của phái
Hoa Sơn và Thiên Thanh Đại Sư của phái Thiếu Lâm đến, xếp đặt việc báo thù.

Ba vị ấy đều là tôn
sư của những môn phái lớn, họ cùng kéo đến Đại Hưng An Lãnh đánh nhau quyết
liệt với Thất Khuyết Đạo Nhân suốt cả một ngày.

Nhưng cuối cùng
Thất Khuyết Đạo Nhân vì cô thế, không địch lại nổi số đông, nên đã bị Thiên
Thanh Đại Sư dùng “Ban nhược chưởng” đánh trọng thương. Hơn nữa, Thất Khuyết
Đạo Nhân trời sinh ra vốn chỉ có ba ngón tay mà thôi, thế mà trong trận đánh
đó, lão ta cũng bị Nhất Diệp đạo trưởng và Đại Hoang Chân Nhân chém rụng cả ba
ngón tay ấy và từ đó đã trở thành Thập Khuyết đạo nhân.

Tuy nhiên, mặc dù
ba vị ấy là bậc trưởng thượng của những môn phái lớn, song vẫn không làm sao hạ
được đối phương, vì Thất Khuyết Đạo Nhân đã sử dụng “Thực Cốt Băng Ty” uy hiếp
cả ba người và ung dung rút lui đi mất.

Nói về Huyết Hải Võ
Tướng tức Du Hồn Đạo Nhân, khi đưa đôi chưởng lên xô nhẹ nhàng ra thì ai nấy
đều thấy có hai tia sáng lóng lánh như băng giá, nhắm ngay Gia Cát Ngọc bay vèo
vèo tới như hai luồng điện xẹt.

Cùng Thần, Túy Quỉ
và Đồng Chung Đạo Nhân tuy từ trước đến nay chưa hề mục kích “Thực Cốt Băng
Ty”, nhưng vì Du Hồn Đạo Nhân vừa rồi đã sử dụng “Ngũ Quỉ Âm Phong Chỉ” và bị
Gia Cát Ngọc vạch trần được lai lịch, nên cả ba người đã biết Huyết Hải Võ
Tướng chính là môn hạ của Thất Khuyết Đạo Nhân trước kia. Kế đó, cả ba lão lại
trông thấy đối phương vung chưởng đánh ra hai luồng gió lạnh rít vèo vèo, đồng
thời lập lòe ánh sáng của loài băng giá dưới bóng trăng đêm, thì họ liền đoán
ra ngay được loại võ công ấy là gì.

Gia Cát Ngọc vì mới
dấn bước giang hồ chẳng được bao lâu, nên nào biết được “Thực Cốt Băng Ty” lợi
hại đến đâu, nên trông thấy thế liền vung chưởng đánh ra, trong khi “Cửu cửu
huyền công” trong người chàng cũng đang cuốn thẳng về phía địch.

Khi chàng sử dụng
“Cửu Cửu huyền công” để chống đỡ lại với “Thực Cốt Băng Ty” thì bất thần nghe
khắp nơi tiếng kêu kinh hoàng vang dội khiến ai nấy cũng phải giật mình. Vì
ngay lúc đó, những tia gió lạnh đang rít vèo vèo đột phá được lớp huyền công
bao gồm đủ các mặt mềm dẻo và cứng rắn kia, tiếp tục công thẳng về phía Gia Cát
Ngọc.

Việc này quả là một
việc mà từ ngày Gia Cát Ngọc dấn bước giang hồ đến nay chưa hề gặp lần nào. Tuy
nhiên, chàng đã kịp thời đối phó ngay sau đó. Chàng quát to lên một tiếng, rồi
nhanh nhẹn đè mạnh chưởng thế xuống trong khi thân người đã nương vào thế võ ấy
vọt thẳng lên không trung...

Song, vì khoảng
cách giữa đôi bên quá gần, hơn nữa vì thế đánh tới quá nhanh nhẹn, nên chàng
làm sao tránh cho khỏi?

Do đó, thân người
chàng vừa mới vọt cao lên không độ bảy thước thì ngọn gió lạnh lập lòe ánh băng
tuyết kia đã nhắm ngay từ eo lưng chàng trở xuống đến đôi chân quét tới.

– Ôi chao.

Ai nấy đều buột
miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng.

Cùng Thần, Túy Quỉ
và Đồng Chung Đạo Nhân thảy đều biến sắc.

Thạch Cổ Hòa Thượng
trông thấy thế cũng tựa hồ như bị chạm điện trời, nhanh nhẹn đứng phắt dậy.

Đôi mắt của Bát Chỉ
Phi Ma vốn đang lờ đờ khó hiểu, giờ đây bỗng trợn to rồi bất thần tràn người về
phía trước...

Huyết Hải Chuyển
Luân Vương trái lại phá lên cười to ha hả.

Tích Hoa Công Tử
sắc mặt tràn đầy nét vui tươi như hoa nở mùa xuân...

Trong khi đó, Du
Hồn Đạo Nhân cất tiếng gầm lên, chẳng khác gì tiếng chim vụt kêu giữa đêm khuya
giá lạnh, nói:

– Tên tiểu tặc đáng
chết kia. Sao ngươi còn chưa chịu...?

Câu nói của hắn ta
chưa dứt thì bỗng nghe một tiếng nổ ầm chẳng khác gì tiếng sấm động tháng ba,
làm cho ai nấy lại một phen kinh hoàng thất sắc. Kế đó khắp cả vùng liền bị một
lớp khói sương mù mịt che kín, đồng thời luồng gió mát dịu cũng không ngớt phe
phẩy thổi. Và trong khi đâu đâu cũng có khói mù che phủ, gió mát phơi phới, thì
khắp mọi nơi như đang có hàng nghìn hạt mưa lất phất rơi thẳng vào trong sơn
cốc.

Bởi thế Cùng Thần,
Túy Quỉ, Mộ Cổ, Thần Chung đều dừng chân đứng yên cả lại...

Bát Chỉ Phi Ma cũng
thở phì ra một hơi dài như vừa trút bỏ được một gánh nặng, nhanh như chớp nhảy
lui trở về vị trí cũ đứng yên.

Tích Hoa Công Tử
tràn đầy sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn kĩ thì thấy chung quanh đều trở thành im
phăng phắc. Và Kim Cô Lâu vẫn còn đang đứng sững tại nơi đó, trong khi Huyết
Hải Võ Tướng đã biến đi đâu mất dạng.

Bởi thế, hắn ta ngơ
ngác và ngó sững sờ về phía Gia Cát Ngọc nói không nên lời.

Ngọn gió đêm vẫn
phe phẩy thổi, ánh trăng trên nền trời như trở thành nhợt nhạt hơn và đang soi
buồn bã trước ngọn Lạc Phách Phong đứng cao trọc trời đầy ngạo nghễ.

Đôi mắt của Huyết
Hải Chuyển Luân Vương không ngớt lay động, giữa bầu không khí ngột ngạt khó
thở. Sắc mặt của lão ta cũng thay đổi không ngừng. Lão ta đưa đôi mắt ngó đăm
đăm vào bộ xương hô chiếu ngời ánh sáng, đang đứng sững trước mặt, tựa hồ không
tin đấy là sự thật... Vì từ bấy lâu nay, trong võ lâm có ai thoát khỏi được
“Thực Cốt Băng Ty” bao giờ?

Quả nhiên, hình
bóng của Kim Cô Lâu đang chiếu ngời ánh sáng kia, bỗng rùng mình giữa ngọn gió
đêm lạnh lùng.

Huyết Hải Chuyển
Luân Vương trông thấy thế thì trong lòng không khỏi vui mừng, cất giọng cười
khanh khách nói:

– Kim Cô Lâu. Ngươi
giả thần giả quỉ như vậy, tưởng đâu ta không hiểu được thâm ý của ngươi hay
sao? Ha ha. Từ bấy lâu nay ta đã biết ngươi chính là môn đồ của Bát Chỉ Phi Ma,
là con trai của Bát Đẩu Thư Sinh rồi. Ngươi đã bao nhiêu lần chống đối lại với
bản vương, nhưng ta vì nể tình sư phụ của ngươi nên không hề gây điều khó khăn
gì cho ngươi cả. Ôi. Nhưng với một con người đi ngược lại với thiên mệnh như
vậy, thì chắc chắn quả báo sẽ giáng xuống đầu ngươi. Do đó, hôm nay “Thực Cốt
Băng Ty” đã đánh trúng ngươi rồi dù cho bản vương có ý tha thứ cho ngươi, nhưng
lẽ trời cũng không buông tha cho ngươi được... ha ha...

Giọng cười của lão
ta nghe âm u gian xảo, tựa hồ đấy không phải là tiếng cười của một con người
nữa.

Nhưng, tiếng cười
của lão ta chưa dứt thì đã thấy Kim Cô Lâu nhanh nhẹn đưa tay lên, dùng vuông
lụa che kín lại mặt như trước, rồi lại nhanh nhẹn gỡ chiếc mặt nạ đang mang
trên mặt xuống, cất giọng lạnh lùng cười ngạo nghễ nói:

– Huyết Hải lão ma,
ông đoán không sai tí nào cả, tôi chính là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đây.
Song... Hừ. “Thực Cốt Băng Ty” ông mô tả nghe lợi hại đến mức đó nhưng Gia Cát
Ngọc tôi cảm thấy nó nào có gì lạ lùng đâu?

Qua câu nói và thái
độ của chàng, chẳng những Huyết Hải Chuyển Luân Vương phải kinh hoàng thất sắc
mà ngay đến Cùng Thần và Túy Quỉ cũng không khỏi vô cùng ngạc nhiên.

Vì rõ ràng ai nấy
đều trông thấy một vầng “Thực Cốt Băng Ty” chụp vào hạ bộ của chàng, thế mà tại
sao chàng lại...?

Giữa lúc ai nấy còn
đang trầm ngâm nghĩ ngợi thì Gia Cát Ngọc bỗng lại rùng mình một lượt.

Bởi thế, tất cả mọi
người đều không khỏi giật bắn người. Song Huyết Hải Chuyển Luân Vương lại phá
lên cười to, nói:

– Người đã dùng hai
thế tuyệt học “Minh lôi đỉnh ngũ nhạc” và “Vi vũ ấp khinh trần”, lợi dụng lúc
Võ Tướng của bản Khuyết không đề phòng đánh tan nát cả xương thịt của hắn ra,
ấy là đã đi phạm vào luật lệ so tài trong võ lâm ngày nay...

Cùng Thần vừa nghe
qua thì buột miệng la to lên rằng:

– Đông Phương Tuyệt.
Gã đạo sĩ ấy đã sử dụng đến môn ám khí “Thực Cốt Băng Ty”, là một thứ ám khí ác
độc mà trong võ lâm ai nấy đều nguyền rủa, vậy thử hỏi đấy là luật lệ so tài
trong võ lâm hay sao? Ha ha, nếu sợ chết thì so tài với nhau làm gì?

Huyết Hải Chuyển
Luân Vương cất tiếng cười ha hả, nói:

– Nếu nói như vậy
thì các người chớ trách ta tại sao lại không thể tha thứ được cho nó.

Lão ta nói đến đây
thì sắc mặt liền thay đổi hẳn, gằn giọng quát lên rằng:

– Gia Cát Ngọc.
Ngươi tự xét ngươi so với sư phụ của ngươi là Bát Chỉ Phi Ma có cao cường hơn
không?

Qua mấy lần rùng
mình vừa rồi, sắc mặt Gia Cát Ngọc đã trở thành tím ngắt, đôi môi tái nhợt tựa
hồ đang bị lạnh buốt cả thân người và không còn cách nào gắng gượng được nữa.
Nhưng nào ngờ đâu chỉ trong chớp mắt, thì sắc mặt của chàng lại khôi phục trở
lại như cũ, cất tiếng cười ha hả, nói:

– Nếu được như vậy
thì còn gì là tốt hơn nữa? Tôi đang có ý muốn xem ai lại dám giả mạo danh nghĩa
của sư phụ tôi đây.

Nói dứt lời, đôi
mắt chàng chiếu ngời ánh sáng như hai luồng điện, nhanh nhẹn tràn về phía trước
hai bước.

Bát Chỉ Phi Ma
không khỏi hãi kinh, nhanh nhẹn lùi ra sau liên tiếp hai bước.

– Ha ha. Đời nay
thực cái gì cũng thay đổi cả. Sư phụ trông thấy đồ đệ mà lại sợ hãi như chuột
thấy mèo.

– Lão Thâu nhi.
Ngươi đã dám cả gan mạo danh người ta, thì hà tất phải tỏ ra sợ hãi như vậy? Đã
gan thì phải gan đến cùng chứ?

– Ha ha. Theo ý ta,
ngươi nên sớm gỡ chiếc mặt nạ ấy xuống, thì ta sẽ đảm bảo Gia Cát thiếu hiệp
bằng lòng tha chết cho ngươi một lần.

Cùng Thần, Túy Quỉ
và Đồng Chung Đạo Nhân kẻ này xướng kẻ kia họa làm cho bao nhiêu người hiện
diện, đều lĩnh hội được những lời châm biếm chua cay khắc nghiệt của họ. Nhưng
trong khi đó Bát Chỉ Phi Ma tựa hồ như đang khiếp sợ đến vỡ mật nên chẳng hề
dám lên tiếng nói gì cả.

Mọi sự thật đã bày
ra trước mắt nên dù cho khuôn mặt thực của lão ta ẩn kín dưới một chiếc mặt nạ,
song ai nấy cũng đều có thể biết chắc chắn Bát Chỉ Phi Ma trước mặt mình là giả
mạo chứ không còn gì nghi ngờ nữa.

Nhưng Gia Cát Ngọc
trái lại có một điểm ngờ vực. Vì trước đây tại phía Bắc quan ải, lão ta tỏ ra
tài nghệ rất cao cường ngay đến Tư Đồ Uyển, Tiểu Thanh và con thần điêu Lăng
Vân hợp sức lại đánh nhau với lão ta, thế mà vẫn chưa hề thủ thắng được. Trái
lại, giờ đây lão ta sao có vẻ kinh hãi đến mức đó? Chả lẽ, đây chính là một con
người khác sao?

Trong khi Gia Cát
Ngọc còn đang nghĩ ngợi, thì Huyết Hải Chuyển Luân Vương cất tiếng cười nhạt
nói:

– Hừ. Kim Cô Lâu
tuy có cái tội đáng chết, nhưng bản vương không lý lại để cho hai thầy trò họ
phải cùng đánh nhau chết sống...

– Nếu thế thì ông
muốn đích thân ra tay hay sao?

– Ha ha. Với tài
nghệ của hắn thì bản vương nào đáng ra tay.

– Nếu vậy thì...

Thốt nhiên, đôi
chân của Gia Cát Ngọc bỗng lảo đảo, đôi hàm răng nghiến chặt rồi cả thân người
như muốn té khuỵu xuống đất.

Số người của Cùng
Thần và Túy Quỉ trông thấy thế, ai nấy đều không khỏi kinh hãi. Vì họ đoán biết
Gia Cát Ngọc vừa rồi đánh nhau với Du Hồn Đạo Nhân, chắc hắn đã bị luồng “Thực
Cốt Băng Ty” đánh trúng. Song có một điều khiến cho ai nấy đều lạ lùng là tại
sao chàng lại có thể đứng vững cho đến bây giờ? Trong khi ai nấy đều chưa tìm
hiểu được lý do đích xác bên trong hiện tượng này, thì bỗng nghe có một chuỗi
cười lạnh lùng từ sau ngọn núi vọng đến rằng:

– Với một tên tiểu
tặc sắp chết như vậy, xin đại vương hãy giao nó lại cho tiểu thần.

Tiếng nói vừa dứt
thì bóng người ấy cũng đã xuất hiện, vạt áo tía không ngớt bay phất phơ trong
ngọn gió đêm, sắc mặt đầy vẻ gian manh xảo trá. Thì ra, bóng người ấy chính là
Ngân Bài Lệnh Chủ của Huyết Hải, tức gã Lãnh Hồn Cư Sĩ.

Lão ta nhanh nhẹn
tràn người tới trước vung chưởng lên rồi nhắm ngay lồng ngực của Gia Cát Ngọc
chém thẳng xuống...

Sắc mặt Gia Cát
Ngọc lúc bấy giờ trở thành xanh như chàm, khắp cả thân người đang run lẩy bẩy,
chứng tỏ hoàn toàn không còn sức mạnh để chống chọi lại được nữa.

Cùng Thần trông
thấy thế không khỏi giật bắn người, nhanh như chớp vung chưởng lên, nhắm ngay
Lãnh Hồn Cư Sĩ quét ra một luồng kình phong lạnh buốt.

Nhưng Huyết Hải
Chuyển Luân Vương đâu lại để cho lão ta ngăn chặn hành động của Lãnh Hồn Cư Sĩ?
Lão ta liền phá lên cười to ha hả, nói:

– Công Tôn lão quỉ.
Hãy chờ cho đôi bên giao tranh xem ai thắng ai bại, rồi ông ra tay sẽ chưa
muộn.

Vừa nói lão ta vừa
tràn ngay người tới, vung chưởng lên đánh ra một luồng kình lực như triều dâng
sóng dậy, cuốn thẳng về phía luồng chưởng lực của Cùng Thần.

Qua một tiếng ầm
thực to, đi đôi với một tiếng gào thảm thiết nghe kinh hồn khiếp đảm, làm cho
Túy Quỉ phải thất sắc, Mộ Cổ và Thần Chung cũng trợn to đôi mắt, há hốc chiếc
mồm vì kinh ngạc.

Trong khi đó, người
giả dạng Bát Chỉ Phi Ma kia cũng thất sắc kêu lên một tiếng “ối chao”...

Sau đó, kình phong
đã im lặng, cát bụi đã lắng xuống, ánh trăng sáng vằng vặc, gió thổi vi vu...

Cùng Thần và Huyết
Hải Chuyển Luân Vương vì sức mạnh ngang nhau nên mỗi người đều bị sự va chạm
hất bắn ra sau ba bước. Trong khi đó, giữa Lãnh Hồn Cư Sĩ và Gia Cát Ngọc, một
người thì ngồi bẹp xuống đất còn một người khác thì té nằm sóng sượt chết tốt.

Người ngồi bẹp đó
là ai? Người té nằm ngay đơ ra đất ấy lại là ai?

Thực mọi việc đã
xảy ra khiến ai nấy đều hết sức kinh ngạc, vì người ngồi trên đất ấy lại chính
là Gia Cát Ngọc, còn kẻ té lăn quay ra đất chết tốt kia lại là Lãnh Hồn Cư Sĩ.

Huyết Hải Chuyển
Luân Vương và Cùng Thần đều không ai nhìn thấy rõ, nhưng trong óc đều đinh ninh
Gia Cát Ngọc trong trường hợp quá nguy cấp đã vung chưởng đánh chết tốt Lãnh
Hồn Cư Sĩ. Nhưng mọi người hiện diện ai nấy đều mục kích rõ ràng. Họ trông thấy
Lãnh Hồn Cư Sĩ vung chưởng đánh ra thì Gia Cát Ngọc chẳng những hoàn toàn không
còn đủ sức chống trả, mà ngay đến việc lách tránh cũng hoàn toàn mất hết khả
năng. Do đó chàng chỉ gắng gượng bước lùi ra sau mấy bước...

Thế nhưng, trong
lúc đó, thân người của Gia Cát Ngọc tựa hồ như nặng đến nghìn cân, chàng hoàn
toàn không xê dịch được đúng theo ý muốn của mình mà chẳng qua chỉ ngã nửa phần
thân trên ra sau ít nhiều mà thôi. Do đó, thế chưởng của Lãnh Hồn Cư Sĩ đã
giáng thẳng vào ngang eo lưng của chàng một chưởng đích đáng...

Tuy nhiên, chỗ đáng
cho mọi người phải kinh ngạc đấy chính là chỗ Lãnh Hồn Cư Sĩ tuy đánh trúng
được đối phương một chưởng mãnh liệt, thế mà bất thần lại cất tiếng gào thảm
thiết, rồi tứ chi run rẩy ngã lăn quay ra đất, chỉ trong chớp mắt thì thịt đã
tím bầm, thân xác cứng đơ chết tốt.

Số người hiện diện
lúc ấy đều không hiểu tại sao lại xảy ra một việc lạ lùng như vậy. Do đó chung
quanh đã trở thành im lặng như một cõi chết.

Giờ phút trôi qua
từng giây một và cuối cùng, Huyết Hải Chuyển Luân Vương bỗng cất tiếng quát to
rằng:

– Xin Thạch Cổ hòa
thượng hãy hành động theo lời thỉnh cầu thứ ba của tôi.

Thạch Cổ Hòa Thượng
không khỏi giật mình tỏ ra đắn đo trong giây lát rồi mới chấp tay nói:

– A Di Đà Phật. Lời
nói phải lắm. Lời nói phải lắm. Vậy xin thí chủ hãy dạy bảo đi nào.

Đôi mắt của Huyết
Hải Chuyển Luân Vương chiếu ngời sáng rực, đưa tay chỉ vào Gia Cát Ngọc, gằn
giọng nói:

– Xin đại sư hãy
giết chết tên tiểu tặc ấy giúp cho bản vương.

Thạch Cổ Hòa Thượng
không khỏi kinh hoàng, cất tiếng nói:

– A Di Đà Phật.
Đông Phương thí chủ muốn bảo bần tăng phải lội vào nước sôi hay lửa bỏng, bần
tăng đều không khi nào chối từ, nhưng nếu bảo bần tăng...

– Ông không bằng lòng hay sao?

– Bần tăng tuyệt đối không khi nào nghe theo mệnh lệnh đó
được.

– Ha ha. Kẻ nào giữ thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỉ” thì
có thể sai bảo ông làm ba việc to tát, và đấy chính là lời hứa trước đây của
ông kia mà...?

– Hừ. Việc thứ nhất chính là do đứa con gái yêu quý của ông
yêu cầu tôi hãy chấm dứt cuộc giao tranh và đầu phục Huyết Hải, tôi đã làm đúng
theo lời rồi. Việc làm thứ hai là ông yêu cầu tôi truy đuổi theo Bát Đẩu Thư
Sinh, hầu đòi lại Huyết Thần Cửu Kinh, việc ấy vô cùng khó khăn, chưa thể làm
được nhưng bần tăng đã tận lực của mình trong công việc đó rồi.

– Ha ha. Tuy hai công việc trước ông đã làm đúng theo sự yêu
cầu của chúng tôi, nhưng nếu việc thứ ba này ông chối từ, thì chẳng hóa ra tất
cả những việc kia đều trở thành vô dụng vì ông không làm sao tránh khỏi cái
tiếng là người thất tín...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương nói đến đây bèn ngừng lại trong
giây lát, rồi đổi giọng nói tiếp rằng:

– Xin đại sư hãy suy nghĩ kĩ lại, chớ để cho nhân vật giang hồ
phải cười chê ông...

Đồng Chung Đạo Nhân nghe thế, bèn ngắt lời rằng:

– Hoa hòa thượng. Ông tuyệt đối chớ nên nghe lời nói của Đông
Phương lão quỉ. Phàm công việc gì cũng phải biết uyển chuyển, không thể cứng
đờ. Dù hôm nay ông có bị thất tín trong việc này, thì tôi cũng dám quả quyết là
nhân vật trong giới giang hồ không khi nào cười chê ông cả.

Đôi mắt của Thạch Cổ Hòa Thượng bỗng chiếu sáng ngời, tựa
hồ...

Huyết Hải Chuyển Luân Vương thấy thế bèn cuống quít nói:

– Thạch Cổ Hòa Thượng. Nếu ông khiếp sợ trước những võ học
quái dị của thằng ranh Gia Cát này, thì tôi không khi nào nài ép ông. Vậy ông
chớ nên tìm lời tránh né bảo là việc gì cũng có thể uyển chuyển được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3