Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 50 - Phần 1

Hồi 50: Biển lửa li hồn

Ba lưỡi kiếm ấy đều có ý ngăn chặn thế công của Thạch Kinh Thiên, nên tuy rất mãnh liệt nhưng hoàn toàn chỉ có thế thủ.

Thạch Kinh Thiên trông thấy thế, hết sức kinh ngạc, nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai rồi nhảy lùi ra sau ba bước.

Đại Hoang Chân Nhân phì cười, nói:

– Thạch đại hiệp, ông không tin hay sao? Thực ra thì việc này không có chi là lạ lùng cả, vì ngay lúc Gia Cát thiếu hiệp vừa mới xuống núi thì đệ tử của bản phái là Tiền Bá cũng đã bị mất mạng dưới Thiên Ma Chỉ của cậu ấy rồi...

Từ lúc Bàn Côn bước ra, thì Gia Cát Ngọc không khỏi trầm ngâm nghĩ ngợi.

Giờ đây, chàng bỗng nhớ lại hai tiếng “Tiền Bá”, nên không khỏi giật mình và bất thần chợt nhớ đến việc xảy ra tại ven hồ Lạc Phách Trì...

Con người đã bị lũ rắn từ dưới Lạc Phách Trì bay lên ăn thịt uống máu, chết một cách thảm thiết, chẳng phải có tên gọi là Tiền Bá đấy sao?

Như vậy, Bàn Côn chỉ còn một chân này, từ diện mạo cho tới hình dáng đều hoàn toàn giống hệt lão già bị đám dây leo bên ven hồ quấn chặt và phải tuốt gươm chém bỏ đi một chân.

Những việc cũ đó bất ngờ hiện rõ lên trong ký ức của chàng, nên chàng liền ngắt lời rằng:

– Xin tiền bối tuyệt đối chớ nên tin theo những lời vô căn cứ ấy. Vì đệ tử của quí môn phải là Tiền Bá, kỳ thực chết bởi...

Đại Hoang Chân Nhân tựa hồ đã vì thành kiến quá nặng, nên không để cho Gia Cát Ngọc kịp giãi bày cặn kẽ, nhanh miệng lạnh lùng “Hừ” một tiếng qua giọng mũi, nói:

– Thằng bé ngươi hãy câm miệng lại. Ngươi đã vung chưởng giết chết Tiền Bá đệ tử tại gia của bản môn, rồi lại chém đứt một bàn chân của Bàn Côn, đấy là việc dù cho thánh thần hay con người nghe qua cũng đều phải căm tức. Ngươi đã quen thói hung hăng, sau này lại có nhẫn tâm với sư đệ của bần đạo là Hắc Tử Trang...

Gia Cát Ngọc nghe qua, không dằn được cơn lửa giận đang cháy phừng phừng nên đôi mày nhướng cao, sắc mặt lạnh lùng như băng giá...

Xem ra, cuộc tranh chấp sẽ đưa đến giai đoạn phải dùng đến võ lực. Nhưng khi chàng đưa đôi mắt quét qua khắp bốn bên, thì không khỏi ngạc nhiên, nên lại cố đè nén cơn tức giận trở xuống.

Vì lúc bấy giờ, sắc mặt Đại Hoang Chân Nhân đang tràn đầy sát khí, gằn giọng quát rằng:

– Kim Cô Lâu. Ngươi hiếp đáp phái Hoa Sơn của ta như thế thì bần đạo đây dù không hề có ý muốn tranh chấp với đời, cũng như không hề có mối oán thù với ai cả. Nhưng ngày hôm nay, ta vì chính nghĩa của võ lâm mà phạm sát giới thôi.

Thiết Chỉ Cái là một người tính tình nóng nảy, trong khi đó từ nãy đến giờ, lão ta đã nhận xét thái độ của Đại Hoang Chân Nhân nên không khỏi bực tức. Thế mà giờ đây, lão ta lại nghe lời nói đó, lửa giận cháy phừng phừng đôi mắt trợn to, ngửa mặt lên trời cười như cuồng dài nói:

– Đại Hoang mũi trâu kia. Ngươi có tất cả bao nhiêu thủ hạ mà lại dám ăn nói lớn lối như thế?

– Nếu ông không tin ở thực lực của chúng tôi, thì hãy thử qua cho biết?

– Ngươi tưởng ta không dám hay sao?

Tức thì đôi chưởng của Thiết Chỉ Cái liền xoay tròn, rồi hạ thấp xuống, nhằm ngay Đại Hoang Chân Nhân xô thẳng tới.

Đại Hoang Chân Nhân gằn giọng cười to một lượt, liền thấy từ sau lưng lão ta có hai bóng người bay thoắt tới, nhất loạt vung bốn chưởng lên nhắm đánh thẳng về phía địch.

Qua một tiếng nổ ầm to, hai tên đệ tử của phái Hoa Sơn liền bị sức va chạm của hai luồng chưởng lực ấy làm cho quả tim không ngớt nhảy nghe thình thịch, thân hình lảo đảo, rồi liên tiếp thối lui ra sau mấy bước dài.

Nhưng Thiết Chỉ Cái vì một mình phải đối địch lại với hai người nên cũng bị sức va chạm của hai luồng chưởng lực làm cho thân hình không ngớt chao động, phải rùn đôi chân để giữ vững thăng bằng, do đó bàn chân bị lún sâu vào đất đến ba tấc.

Thạch Kinh Thiên và Vạn Thú Thần Quân đồng thanh “Hừ” lên một tiếng lạnh lùng, rồi tràn ngay về phía trước...

Tức thì, tiếng “loảng xoảng” của đao kiếm bất thần ngân lên liên tiếp bên tai, ánh thép chiếu ngời lập lòe. Đồng thời lại trông thấy trên mười tên đệ tử của phái Hoa Sơn đang vung gươm tràn tới, và người nào người nấy đều chĩa mũi kiếm xéo lên trời cao thủ y một thế võ, chân lực dồn xuống cánh tay, sẵn sàng ứng chiến.

Giữa lúc cuộc xô xát to tát sắp bùng nổ, thì Gia Cát Ngọc vội vàng khoát tay ngăn lại, nói:

– Xin Thần Quân và hai vị huynh trưởng hãy lui lại, vì đây thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Thiết Chỉ Cái, Thạch Kinh Thiên và Vạn Thú Thần Quân đều có vẻ như chưa nguôi cơn giận, nhưng vẫn nghe theo bước lùi ra sau ba bước.

Gia Cát Ngọc bèn quay về Đại Hoang Chân Nhân tươi cười nói:

– Tiền bối chẳng hay có bằng lòng nghe tại hạ giãi bày không?

Đại Hoang Chân Nhân “Hừ” một tiếng lạnh lùng, nói:

– Việc này đã quá rõ ràng, không cần phải giải thích nữa.

– Có phải tiền bối nói...?

– Nợ máu thì phải trả băng máu, đấy là cái lẽ thường tình của võ lâm. Trong vòng ba ngày, nếu bọn các ngươi có thể vượt ra khỏi “Thông Thiên Kiếm Trận” của phái Hoa Sơn ta, thì bần đạo sẽ tự sát tại núi Hạ Lan Sơn này để tạ tội với sư tổ mấy đời qua, bằng trái lại, thì xin thiếu hiệp hãy lo tự xử.

Tiếng nói vừa dứt thì đôi tay của lão ta bỗng khoát ra một lượt. Tức thì, trên mười đệ tử của phái Hoa Sơn nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, rồi đưa chân theo đội hình rất quái dị, vây cứng cửa khe núi lại.

Gia Cát Ngọc đưa mắt liếc nhìn, thì trong lòng không khỏi thầm kinh hãi...

Thì ra trên mười đệ tử phái Hoa Sơn ấy, tuy chẳng phải là những cao thủ lợi hại chi, nhưng những vị trí của họ đang đứng đều tựa hồ có một sự kỳ diệu khó lường. Số người đó đều siết chặt lưỡi kiếm trong tay, đứng trơ trơ như những cội tùng cổ thụ, xem vững vàng khó bề xâm phạm đến được.

Thạch Kinh Thiên là người thô lỗ lại nóng nảy nên nào biết chỗ kỳ diệu của Thông Thiên Kiếm Trận này. Do đó y bèn cười nhạt nói:

– Hà tất phải đến ba hôm? Hãy xem Thạch Kinh Thiên ta phá vỡ thế trận ô hợp của ngươi ngay bây giờ đây.

Nói đoạn, y bèn vung ngọn vô tình kích lên rít nghe vèo vèo, nhắm ngay ba lão đạo sĩ đang đứng ở phía trái công thẳng tới.

Thế kích ấy, Thạch Kinh Thiên đã dùng đến chín phần mười chân lực trong người. Trong khi đó, những đạo sĩ kia chẳng qua là lớp đệ tử hàng thứ hai của phái Hoa Sơn, vậy thử hỏi làm thế nào đỡ nổi một thế đánh mãnh liệt phi thường ấy?

Thế nhưng, những đạo sĩ ấy thấy thế công của Thạch Kinh Thiên vừa đánh tới, thì vẫn bình tĩnh như thường không hề tỏ sắc sợ hãi, đồng thời lắc nhẹ thân mình một lượt thối lui ra sau ba bước.

Thạch Kinh Thiên cũng liền tràn ngay theo, nhưng liền đó bỗng nghe những tiếng rít gió vun vút, tức thì bốn thanh kiếm bén đã cùng một lúc nhắm ngay Thạch Kinh Thiên cuốn thẳng tới như gió hốt.

Thạch Kinh Thiên cảm thấy cánh tay của mình bị một áp lực mạnh mẽ đè nặng, nên thân người cũng bất giác bị đẩy lùi lại ra sau hai bước.

Trong khi y chưa kịp đứng yên, thì lại nghe có những tiếng rít gió vèo vèo liên tiếp bên tai. Vì bốn lão đạo sĩ vừa tràn tới tấn công y khi nãy đã cùng một lúc nhảy lùi ra sau, nhưng chỉ trong chớp mắt lại có bốn lão đạo sĩ khác đồng loạt vung gươm tràn tới, công thẳng vào y.

Thế võ của các đạo sĩ này vô cùng mãnh liệt, cũng như thế công thần tốc lạ lùng, khiến cho mọi người không thể nào tưởng tượng được.

Thạch Kinh Thiên không khỏi kinh hoàng, nhanh nhẹn phản công trả lại hai thế võ...

Nhưng lần này thì bốn lão đạo sĩ kia không đánh thẳng vào thế phản công của y, trái lại chỉ kịp trông thấy ánh thép màu bạc lóe lên chói rực, tức thì bốn thanh trường kiếm trong tay đối phương đã chớp nhoáng xuyên thủng màn lưới dày đặc của ngọn vô tình kích, nhằm ngay các huyệt đạo quan trọng trên người của Thạch Kinh Thiên đâm thẳng tới.

Thạch Kinh Thiên đang định phản công trả lại thì đã chậm mất rồi, do đó khắp thân người y không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Giữa cơn nguy hiểm như mành chỉ treo chuông đó, thì bất thần y trông thấy có ánh sáng màu xanh lục chiếu ngời như điện, rồi lại thấy có một bóng người từ trên không trung sa xuống, đồng thời lại nghe tiếng “loảng xoảng” vang lên.

Nhờ thế áp lực từ bốn bên đổ dồn tới Thạch Kinh Thiên bị đẩy lui. Thạch Kinh Thiên nhanh nhẹn nhảy lùi ra xa tám thước và đã thoát ra khỏi vòng vây hãm của kiếm trận.

Y trấn tĩnh tâm thần trở lại, thì mới trông thấy rõ Gia Cát Ngọc tay cầm ngọn đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỉ” sắc diện vô cùng oai vệ và đứng sững tại trước mặt mọi người. Trong khi đó, mũi kiếm trong tay vị đạo sĩ thứ hai đứng trong kiếm trận đã bị chém bớt mất ba tấc.

Đại Hoang Chân Nhân nhìn qua, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Số người của Gia Cát Ngọc thấy thế, tim cũng không ngớt nhảy nghe thình thịch.

Thiết Chỉ Cái nhìn thẳng vào Gia Cát Ngọc và đôi mắt chớp lia lịa. Cuối cùng lão ta hạ giọng nói:

– Tam đệ. Chúng ta...

Gia Cát Ngọc không chờ cho lão ta nói hết lời, đưa tay khoát lên một lượt, rồi quay qua Đại Hoang Chân Nhân nói:

– Thông Thiên Kiếm Trận của phái Hoa Sơn quả chẳng phải tầm thường, tại hạ rất lấy làm kính phục nên bằng lòng rút lui để tránh mọi sự hiểu lầm hôm nay, rồi tiền bối cũng có ngày sẽ biết rõ được.

Nói đoạn, chàng đưa tay kéo lấy số người của Thiết Chỉ Cái quay lưng nhắm ngay cửa khe núi bỏ chạy đi, và chỉ trong nháy mắt là cả bọn đã lẩn khuất giữa rừng cây xanh um.

Khi mọi người đã bỏ đi xa được mấy mươi trượng thì Vạn Thú Thần Quân nhướng cao đôi mày, lấy làm lạ nói:

– Thông Thiên Kiếm Trận của phái Hoa Sơn tuy vô cùng cao sâu huyền diệu, nhưng tôi không tin là Gia Cát thiếu hiệp đồng thời lại có thanh bảo kiếm ấy trợ lực, mà có lý do đâu không thể phá tan được nó.

Gia Cát Ngọc cười nhạt, nói:

– Thần Quân nói thế là xem tại hạ quá cao đi rồi. Nhưng pháo Hoa Sơn nói chung dù sao vẫn là số người hiệp nghĩa trong võ lâm, nhất là hiện nay bọn gian manh ma tà đang lộng hành khắp nơi, vậy Gia Cát Ngọc tôi đâu vì sự hiểu lầm nhất thời lại gây ra những việc xô xát khiến cho người thân đau buồn, kẻ thù vui thích như vậy?

Lời nói ấy của chàng chẳng những đã làm cho Vạn Thú Thần Quân lại vô cùng khâm phục mà ngay đến cả Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái cũng cảm thấy người nghĩa đệ của mình quả là một nhân vật lòng dạ sáng suốt hào hiệp, lúc nào cũng vì chính nghĩa, mọi người khó ai sánh kịp. Do đó, họ bất giác đồng thanh nói:

– Nếu như vậy thì chúng ta hãy nhân nhượng họ một lần, tìm đến những bức vách đá ở cuối khe núi kia vượt lên để ra khỏi nơi này, hầu tránh đi những cuộc xô xát.

Gia Cát Ngọc không ngớt lắc đầu nói:

– Mọi việc đâu dễ dàng như thế? Vì Đại Hoang Chân Nhân nào chịu để cho chúng tôi rời khỏi nơi này? Theo sự phán đoán của tiểu đệ, thì không biết chừng số nhân vật võ lâm xuất hiện ở các vùng phụ cận chung quanh đây, hiện giờ đều đang được bố trí khắp bốn bên khe núi rồi cũng nên.

Tiếng nói của chàng vừa dứt, thì bất thần nghe có tiếng cười ghê rợn từ khắp bốn bên vách đá vọng đến rằng:

– Kim Cô Lâu. Ngươi đoán không sai tí nào cả. Ngày hôm nay chính là ngày ngươi phải chịu chết, vậy ngươi hãy nên sớm lo tự xử, còn chờ đợi điều chi nữa.

Tiếp đó, lại nghe những tiếng gầm thét như tiếng sói tru từ khắp bốn bên vọng đến. Đồng thời, lại trông thấy bóng người chập chờn chao động, ánh đao kiếm phản chiếu chói rực dưới bóng mặt trời, xem ra số người đang vây quanh không dưới một trăm cao thủ võ lâm.

Những bức vách đá cao vút khắp bốn bên vốn đã khó bề vượt lên được, thế mà giờ đây lại còn có những cao thủ giang hồ chiếm sẵn địa hình thuận lợi, từ trên áp đảo xuống thì e rằng có gắn cánh cũng khó bề thoát thân ra khỏi được khe này.

Nơi phía trái tại đấy, có một bức vách đá chỉ hơi thoai thoải, hơn nữa lại có cỏ dại và dây mây rừng leo phu um tùm, tựa hồ đấy là một con đường duy nhất để ra khỏi khe núi...

Nhưng đứng từ xa nhìn đến, ai nấy lại thấy có vô số bóng người đang lố nhố tại đó. Chắc chắn số cao thủ võ lâm này đã bố trí bao nhiêu cạm bẫy tại con đường độc đạo ấy để chờ số người của Gia Cát Ngọc.

Nếu là bình nhật, thì chắc chắn Gia Cát Ngọc chẳng hề xem bọn người này vào đâu cả.

Nhưng, giờ đây chàng đang bị trúng chất độc của loài “Thực Cốt Băng Ty”, nên dù chàng có là người am hiểu tuyệt nghệ, song không làm sao vận dụng được chân lực, thì thử hỏi làm thế nào vượt khỏi trùng vây của bao nhiêu cao thủ võ lâm này?

Thế là thời gian một ngày đã trôi qua.

Lúc màn đêm vừa buông xuống, thì bốn người đang có ý định tìm đến một bức vách đá nguy hiểm nhất, khiến đối phương ít đề phòng để tìm cách vượt ra ngoài. Nhưng, tại nơi đó cứ thỉnh thoảng lại có một tảng đá to từ trên chót đỉnh lăn ầm ầm xuống, chẳng khác nào trời long đất lở, vậy có ai chống đỡ cho nổi?...

Bởi thế, bốn người đều đứng yên thất vọng.

Và sau đó thì họ lại đưa chân bước những bước chán nản trở về bên trong sơn cốc.

Cũng may là Vạn Thú Thần Quân có mang theo người khá nhiều lương khô, nên bốn người đã sống qua một ngày không có chi là khổ sở lắm.

Đến khi màn đêm lại trùm kín vạn vật chẳng bao lâu, thì cả bọn bốn người liền kéo nhau đi lần đến vách phía đá thoai thoải ở phía trái kia...

Nhưng, lần này thì họ gặp phải sự chống trả không thể tưởng tượng được. Vì chỉ trên một sườn núi rộng ngoài mấy mươi trượng mà lại có mai phục ngoài một trăm võ lâm cao thủ. Hơn nữa, số người này lại sử dụng ám khí như mưa, làm cho bốn người đành phải kinh hoàng thối lui trở lại.

Chẳng mấy chốc thì trời đã sáng. Suốt ngày hôm ấy, thời gian tựa hồ trôi qua thực vô cùng chậm chạp.

Vầng thái dương đầu mùa xuân xê dịch nặng nề yếu đuối trên nền trời cao.

Khắp những đỉnh núi chung quanh bốn bên, tiếng cười như cuồng dại không ngớt vọng đến đinh tai nhức óc.

Gia Cát Ngọc kể từ khi dấn bước giang hồ đến ngày nay vẫn chưa từng biết khiếp sợ một việc chi bao giờ, thế mà hiện nay trong người chàng tuy đầy rẫy không biết bao nhiêu tuyệt học lại đành phải bó tay ngồi nhìn, không còn cách chi thi thố được cả. Vậy thử hỏi trong lòng không căm tức và nóng rực như lửa thiêu sao được?

Những tiếng cười cợt vang lên từng hồi, thực chẳng khác nào những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim chàng. Hơn nữa, những lời nói ngông cuồng phách lối lại càng khiến cho chàng tức giận tràn hông, tựa hồ lồng ngực muốn nổ tung ra thành từng mảnh vụn.

Thời gian trôi qua thực chậm chạp, nhưng cuối cùng rồi bóng tịch dương cũng đã lặn về Tây. Trên nền trời cao trong veo, vì sao đầu tiên đã xuất hiện.

Gia Cát Ngọc đang đưa mắt nhìn chăm chú vào những bóng đen đang xao động trên núi cao và tia mắt bỗng sáng rực. Qua một tiếng “soạt” chàng đã tuốt thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỉ” siết chặt vào tay rồi vung lên định giáng thẳng xuống cánh tay trái của mình...

Thiết Chỉ Cái, Thạch Kinh Thiên trông thấy thế, đều không khỏi kinh hoàng, họ đồng thanh tràn tới chụp lấy cánh tay trái của Gia Cát Ngọc lại rồi đồng thanh quát lên rằng.

– Lão tam. Ngươi định làm chi thế?

Gia Cát Ngọc cười thản nhiên, nói:

– Tiểu đệ muốn bỏ đi cánh tay đang mang thương tích này, hầu có dịp cho bọn người bỉ ổi chung quanh đây, nếm thử sức lợi hại của Kim Cô Lâu tôi.

– Lão tam. Đối với mọi công việc gì em cũng biết nghĩ đến kẻ khác. Thế tại sao lại không biết nghĩ đến mình? Tuy muốn vượt qua khỏi những bức vách đá cao trăm trượng này, là một việc khó khăn như lên trời. Song nếu chúng ta mở đường máu tại phía cửa sơn cốc, thì đấy là việc không phải không làm được.

Thạch Kinh Thiên cũng phụ họa theo rằng:

– Phải. Tôi không tin rằng Thông Thiên Kiếm Trận của phái Hoa Sơn có thể ngăn chặn được bước tiến của anh em chúng ta đây.

Gia Cát Ngọc cười buồn bã, nói:

– Nhị vị huynh trưởng nói không sai chút nào cả. Tiểu đệ tuy bị vết thương của loài tơ “Thực Cốt Băng Ty”, nhưng nếu dùng độ ba phần chân lực trong người, rồi lại được ba vị tiếp tay, thì dù Thông Thiên Kiếm Trận có lợi hại đến đâu, chắc chắn cũng sẽ bị bốn anh em chúng ta phá vỡ.

Vạn Thú Thần Quân cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:

– Nếu như vậy thì tại sao chúng ta lại bó tay ngồi yên để chờ chết? Theo ý của tôi...

Gia Cát Ngọc khoát tay một lượt, nói:

– Chỉ vì nếu chúng ta làm như vậy thì chẳng những môn phái Hoa Sơn sẽ bị hủy diệt đi trong một sớm một chiều, mà ngay như bốn anh em chúng ta, vì đã chiến đấu kiệt lực thì thử hỏi làm sao thoát ra khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp của các anh em võ lâm chung quanh?

– Có lý đâu...?

– Do đó, theo ý của tiểu đệ, chi bằng hãy để cho tiểu đệ hủy đi cánh tay trái này. Chừng ấy, tôi không bận tâm đến vết thương “Thực Cốt Băng Ty” nữa, thì tiểu đệ tự tin rằng mình có thể khôi phục được đến tám phần mười chân lực trong người, rồi lại được Thần Quân và nhị vị huynh trưởng trợ sức, tất chúng ta sẽ vượt qua được sườn núi thoai thoải ở phía trái đây không có gì là khó khăn cả.

Thiết Chỉ Cái nghe qua, trong lòng hết sức khâm phục nhưng lão ta nào chịu để cho Gia Cát Ngọc làm như vậy? Bởi thế, lão ta không chờ cho Gia Cát Ngọc nói dứt lời, liền trợn mắt cất giọng giận dữ nói:

– Lão tam. Chẳng ngời ngươi từ bấy lâu nay trui rèn trong sự tinh anh sáng suốt, thế mà hôm nay lại có những ý nghĩ hồ đồ như vậy.

Gia Cát Ngọc bèn cung kính đáp rằng:

– Tiểu đệ có điều chi không đúng thì kính xin đại ca hãy dạy dỗ cho.

– Tam đệ. Lão ca ca biết tâm trạng của ngươi lúc bây giờ là xem việc sống chết chỉ là một việc nhỏ, mà cuộc đại hội vào đêm Trung Thu sắp tới đây mới là một đại sự quan hệ đến cả vận mệnh của võ lâm. Hiện giờ, nếu nhìn khắp võ lâm thì thực lực của yêu ma đang mạnh mẽ hơn thực lực của nhóm người chính phái, vậy nếu ngươi lại chặt bỏ đi một cánh tay thì gánh nặng trong ngày mai ngươi làm sao gánh vác cho nổi?

– Trong Càn Khôn Ngũ Bá, ngoại trừ tiên sư của tiểu đệ đã quá cố ra, hiện nay số còn lại đều mạnh khỏe cả. Vậy, trong cuộc đại hội vào đêm Trung Thu tới đây đâu cần chi tới tiểu đệ nữa.

– Càn Khôn Ngũ Bá tiếng tăm vang lừng khắp cả võ lâm, nhưng ngoại trừ tiên sư của tiểu đệ Âu Dương đại hiệp ra, còn thì số người kia vị tất đã thắng được Thất Khuyết lão quỉ. Phương chi, ngoài lão ta đến chừng ấy lại còn không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đến phó hội.

– Lời nói của đại ca rất đúng, nhưng số người trong Càn Khôn Ngũ Bá nếu không thể thủ thắng được Thất Khuyết Lão Quỉ, thì tiểu đệ đây chẳng phải lại càng khó đối phó nổi hay sao?

– Hừ. Ngươi rõ là người trong cuộc thì lúc nào cũng kém sáng suốt. Vì hiện nay tài nghệ cũng như chân lực của ngươi không hề kém sút hơn Càn Khôn Ngũ Bá, vậy nếu ngươi bằng lòng khắc khổ trui luyện thêm, thì đến ngày đại hội ấy tất sẽ đóng góp được một phần to tát.

Tiếng nói vừa dứt thì bỗng nghe từ khắp bốn bên núi có tiếng động lào xào, tiếp đó là những chuỗi cười cuồng dại nghe đinh tai nhức óc vọng đến rằng:

– Kim Cô Lâu. Ngày hôm nay chính là ngày kỵ của người đây...

– Kim Cô Lâu. Ngươi hãy nghe theo số mệnh vậy.

– Kim Cô Lâu. Ha ha ha...

Những tiếng cười ghê rợn vang dội giữa đêm khuya, khiến ai nghe đến cũng phải kinh hoàng thất sắc, đứng ngồi không yên...

Ngọn gió đêm thổi lồng lộng, cây cỏ không ngớt chao động chập chờn và trong lúc đó lại có mấy mươi bóng đen đang từ bốn phương tám hướng chạy bay đến...

Những bóng đen ấy là gì?

Là con người chăng?

Không. Đấy chính là...

Mọi người chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì đã nghe những bóng đen cất tiếng cười to như điên dại. Thì ra đấy chính là một bầy chó dữ. Bầy chó ấy con nào con nấy đều cao lớn, đôi tròng mắt xanh lè không ngớt nhấp nháy giữa đêm khuya. Chúng há to chiếc mồm ra để lộ đôi hàm răng lởm chởm. Hơi thở của chúng cũng nghe rõ được mồn một tựa hồ như chúng muốn nhào tới để ăn tươi nuốt sống cả bốn người.

Đối phương thả bầy chó dữ vào sơn cốc để làm gì?

Chả lẽ bầy chó dữ này có thể làm gì được bốn cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm này chăng? Không, chắc chắn là bên trong hành động này còn có một âm mưu thâm độc gì đây.

Nhưng họ có âm mưu gì? Việc ấy ngay đến cả Gia Cát Ngọc là người vô cùng sáng suốt và lanh trí, mà nhất thời cũng không làm sao đoán ra cho được.

Bầy chó hung dữ kia cứ mỗi lúc tiến đến càng gần và cuối cùng, một con chó dẫn đầu có thân hình to lớn như một con chó sói đã trông thấy được nơi bốn người đang đứng. Do đó, nó liền cất tiếng sủa to rồi nhanh nhẹn lao thoắt tới chụp thẳng vào bốn người.

Thạch Kinh Thiên gầm to lên một tiếng, rồi vung chưởng nhắm ngay đầu con chó khổng lồ ấy quét tới.

Gia Cát Ngọc vừa liếc mắt nhìn qua, thì bất ngờ trông thấy dưới thân con chó nọ tựa hồ lại mang vật chi màu đen hiện rõ giữa mớ lông trắng của nó. Bởi thế chàng không khỏi kinh ngạc, bất giác kêu thất thanh rằng:

– Nhị ca. Hãy lùi ra sau mau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!