Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 23 - Phần 1
Hồi 23: Tình hận
Bỗng một giọng nói trong trẻo nhưng đượm vẻ hờn dỗi vang lên:
- Hừ! Cái gì mà Đông ca kêu Quận chúa ơi, Quận chúa hỡi lắm vậy?
Tiếng nói vừa phát ra là một bóng người áo trắng đã sà xuống phía sau lưng Đông Bích. Chàng giật mình quay phắt lại, mà mặt chàng như ngượng ngập, mà nếu như ban ngày sẽ thấy rõ màu sắc thay đổi trên khuôn mặt chàng.
Đông Bích khựng người ấp úng:
- A, Chiêu muội! Tại sao?
Người con gái chính là nàng Chiêu Hạ vừa cười gay gắt vừa đi tới cạnh Đông Bích rồi nói:
- Thế ra Đông ca cũng còn nhận ra tiểu muội nữa à?
Đông Bích bước đến, mặt cũng còn ngượng ngập:
- Tại sao... Chiêu muội lại nói thế? Có bao giờ tiểu ca quên muội đâu?
Chiêu Hạ trong y phục nam trang vẫn cười nói:
- Đông ca nói thế mà nghe được sao?
- Chứ có điều gì đâu?
- Hừ, chỉ mới một thời gian ngắn mà Đông ca đã bị nàng Quận chúa bắt hồn rồi.
- Mà tiểu muội đến đây từ lúc nào?
- Từ lúc bọn lục lâm giang hồ trốn chạy để nhường lại cho Đông ca và Quận chúa Sa Ly tâm tình.
Đông Bích tỏ vẻ khó chịu:
- Mà tiểu ca và nàng có gì đâu mà tâm sự.
Chiêu Hạ nhướng đôi mày lên hỏi gắt:
- Có chắc thế không?
- Thì tiểu muội đã nghe thấy mà.
- Hừ! Vậy mà Đông ca vẫn chối quanh.
- Có gì phải chối?
- Chắc không?
- Chắc chắn!
- Chứ miếng ngọc bích gì nàng tặng cho Đông ca để làm kỉ niệm?
Đông Bích đang ấp úng chưa biết trả lời ra sao thì Chiêu Hạ đã nói:
- Vậy Đông ca hết chối rồi chứ? Kỉ vật, đẹp lắm! Mơ mộng lắm!
Đông Bích thấy nàng càng hiểu lầm, nhưng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Rồi chàng mới nói:
- Tiểu muội... Cái đó... Cái đó.
Chiêu Hạ chận lời:
- Cái đó thế nào? Cái đó là sự thật hẹn hò, là kỉ vật nàng muốn Đông ca ấp ủ tôn thờ phải không?
- Không phải như thế đâu.
- Đã rõ ràng như thế mà Đông ca còn bênh vực nàng nữa à!
- Không phải bênh vực, nhưng tiểu ca cũng cần có vật đó.
- Phải, phải lắm! Nàng đã đáp ứng đúng lúc cho Đông ca phải không?
- Tiểu muội, tiểu muội chớ nên nói thế?
- Chớ tôi phải nói như thế nào. Hay là...
Đông Bích chận lời hỏi dồn:
- Hay là thế nào?
Chiêu Hạ cười gằn, nói cộc lốc:
- Giết!
- Giết ai?
- Quận chúa Sa Ly.
- Ai giết?
- Tôi!
Đông Bích thật không còn hiểu nổi lòng người con gái trước tình yêu, dám làm bất cứ hành động gì miễn chiếm được người mình yêu là đủ.
Đông Bích thật bàng hoàng ngơ ngác, chưa biết dùng lời lẽ gì để giải thích thì nàng đã dợm người cất bước định lao người về phía trước, thì nhanh hơn nàng, Đông Bích sử dụng Thần Ảnh Phi Thiên, vút người lên chận trước mặt nàng.
Chiêu Hạ trở nên giận dữ quát:
- Dang ra.... Nếu không đừng trách tôi.
Đông Bích nhất quyết không thể để cho nàng ra đi trong cơn giận dữ, sẽ nguy hại rất nhiều, nên cương quyết đáp.
- Không thể được!
Chiêu Hạ thụt ba bước gắt gỏng:
- Một lần nữa, hãy tránh ra.
- Không!
Trước thái độ cương quyết của Đông Bích như dầu thêm vào lửa khiến sự hiểu lầm của Chiêu Hạ bốc cháy. Nàng bỗng cất tiếng cười giòn. Giọng cười càng lúc càng lớn rồi ngưng bặt quá.
- Dang ra!
Miệng nói, song chưởng nàng đã đưa lên ngực, và trong lúc Đông Bích không có ý nhượng bộ thì vụt trong chớp mắt, hai tay nàng đã đẩy chưởng ồ ạt vào người Đông Bích khiến chàng lãnh trọn song chưởng như trời giáng, đẩy bay chàng văng xa có hơn một trượng, miệng máu tươi chảy ra.
Chàng loạng choạng rồi ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu nữa và lịm đi....
Chiêu Hạ tung ra song chưởng rồi thì không thấy một kháng lực nào của Đông Bích, nhưng trong cơn tức giận nàng đã dồn tới mười thành công lực mà Đông Bích lúc ấy không kháng cự, thì cũng như người thường, lãnh đủ sức chưởng, thì thử hỏi không chết là may mắn lắm rồi.
Khi Đông Bích vừa ngã xuống nằm im lìm, Chiêu Hạ mới thật sự giật mình hối hận cũng không kịp nữa, nên nàng lại nhào đến ôm lấy Đông Bích khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc.
Nàng vừa khóc vừa gọi:
- Đông ca! Đông ca ơi! Đông ca có sao không? Chết rồi, bây giờ biết làm sao đây... Tiểu muội lỡ tay... Nếu Đông ca có bề nào... chắc tiểu muội sẽ theo Đông ca ngay...
Nàng lính quýnh vì mặc cảm giày vò nên cứ loay hoay kêu gọi mãi. Nhưng sau một lát, nàng đưa tay coi mạch thấy kinh mạch chàng vẫn nhảy đều, nên Chiêu Hạ ôm xốc chàng chạy miết về phía đồi loạn thạch.
Đi được một quảng xa, Đông Bích đã hồi tỉnh lại, nhưng chàng chưa khỏe hẳn bỗng thấy thân mình được một người mang đi.
Đông Bích nằm im lặng, hé mắt nhìn lên thấy người mang chàng không ai khác hơn là Chiêu Hạ, chàng muốn bảo nàng để xuống nhưng lúc đó chàng cũng cảm thấy một mùi hương ngào ngạt của người con gái xông vào mũi như ru ngủ, như tiếng nhạc yêu đương trên con đường đồi núi gập ghềnh.
Da thịt chạm nhau, cánh tay nàng mát rượi cùng với mùi thơm như len lỏi vào hơi thở khiến chàng cơ hồ như quên hẳn mình đang ở đâu.
Chiêu Hạ vừa thấy phía trên triền núi có một tấm đá thật lớn, bằng phẳng nên đặt Đông Bích xuống thì chàng liền lồm cồm ngồi dậy làm Chiêu Hạ chột dạ mắc cở đỏ mặt.
Đông Bích liền nói:
- Chiêu muội, xin cảm ơn Chiêu muội đã săn sóc cho tiểu ca.
Chiêu Hạ đứng thừ người rồi đột nhiên cúi đầu vùng chạy về phía bề rừng trước mặt.
Đông Bích chạy theo gọi:
- Chiêu muội! Chiêu muội dừng chân đã.
Nhưng tiếng nàng vọng lại nhỏ dần:
- Đông ca kỳ quá hà...
Thấy có rượt theo nàng vô ích, vì nàng đã muốn lánh mặt thì cũng không nên tìm đuổi theo để nàng nổi giận thì phiền phức.
Vì nghĩ thế mà Đông Bích dừng bộ, nhìn theo thẫn thờ lẩm bẩm:
- Nàng đã thật lòng yêu quý ta... Ta cũng đừng phụ nàng. Một người con gái đáng được ta yêu.
Chàng còn đang thẫn thờ thì bỗng thấy loáng thoáng có một bóng người nơi phía xa kia đang vượt qua dãy núi chập chùng khi ẩn khi hiện. Lối khinh công của kẻ đó khá cao siêu.
Chàng liền tung người phóng theo nhưng cùng lúc đó, bóng người kia không còn thấy đâu nữa.
Chàng dừng chân lại trên một đỉnh núi cao, đưa mắt nhìn tứ bề, gió kéo mây thổi vào mặt khiến chàng cảm thấy ớn lạnh.
Bỗng nhiên đâu đây có tiếng khóc thê thảm.
Đông Bích giật mình chẳng hiểu nơi rừng âm u như thế này lại có tiếng khóc thê thảm hay là tiếng ma quỉ chi đây.
Đông Bích liền vươn mình chạy qua sau đồi núi thì trước mặt chàng hiện ra một cái hang, trước cửa hang hiện ra bảy xác chết nằm soài trên vũng máu. Nhìn kĩ thì toàn là thuộc hạ của Huyết Hoa động, đầu óc đều nát bấy như tương trông rất gớm ghiếc.
Đông Bích lấy làm lạ, chẳng hiểu ai mà đi hạ thủ một cách tàn nhẫn như vậy? Chàng rùng mình lùi lại ba bước, ngước mặt lên, thấy trên tảng đá có một người mặt như chim chúng, đôi mắt sáng quắc lóe ra hai luồng sáng xanh nhìn chàng trừng trừng.
Chàng đoán biết bà này đã ra tay hạ thủ các cao thủ của Huyết Hoa động. Mà có lẽ bà là Bạch Cốt lão thái bà đã gây tên tuổi lớn trong giang hồ.
Thấy Đông Bích, bà ta không nói một lời, bà giơ hai tay lên trời vẹt về phía sau đồng thời tu miệng hút một hơi dài. Bỗng nhiên một sức mạnh vô song kéo thân chàng muốn ngã chúi tới, mặc dầu đôi bên còn cách xa nhau ngoài bốn trượng, Đông Bích không đề phòng nên người chàng lảo đảo, chàng phải vận trầm khí gượng lại mới được.
Trong khóe mắt của bà bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, mới tóc bạc dựng đứng lên khiến chàng lạnh mình. Đông Bích vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bạch Cốt lão thái bà quát to:
- Tiểu quỉ! Chớ hồ đồ, rồi mi sẽ chết!
Câu nói quái gỡ này khiến chàng cau mày, cúi xuống suy nghĩ:
- Thật quái lạ! Mới vừa thấy mặt chưa hề biết là ai mà đòi giết thì vô lý quá. Có lẽ bà ta là ma hay là người điên.
Đông Bích vừa nhìn lên đã thấy trăm, nghìn bộ xương khô treo lủng lẳng trước mặt chàng, chốc chốc lại bị luồng gió thổi tan dần và mất hẳn. Chàng lạnh người lẩm bẩm:
- Thôi chết rồi.
- Đúng! Mi phải chết!
- Tại sao?
- Đã gặp ta là phải chết!
- Vô lý!
Lão thái bà cười sặc sụa nói:
- Tiểu quỷ kia! Theo đúng luật thì đến chỗ này không được xưng tên, nhưng nay lão thần phá luật cho mi nói rõ tên họ cho ta biết.
- Phá luật?
- Đúng!
- Khỏi phải phá luật, tại hạ không xưng tên.
- Kìa! Tiểu quỷ vô lễ!
- Sao?
- Mi muốn làm bộ xương vô danh?
- Tại hạ không thể chết và cũng chưa muốn chết!
- Nhưng mi phải chết!
- Tại hạ muốn yêu cầu tôn giá cho biết quí danh.
- Tiểu tử, chớ nói nhàm.
- Đáng tiếc!
- Việc gì mà đáng tiếc?
- Tôn giả không chịu báo danh để khi chết làm bộ xương vô danh.
Lão thái bà cả giận quát:
- Tiểu quỷ đã gặp lão nhân thì phải chết, hãy nộp mạng đây!
Vừa dứt lời, bà ta lướt tới trước mặt chàng được tay chụp.
Một cái chụp quán tuyệt võ lâm vô cùng lợi hại, Đông Bích bèn chụm chân lại nhảy ra sau hơn một trượng.
Bà ta liền lướt tới quyết chụp bắt cho được Đông Bích, buộc lòng chàng phải dùng thân ảnh Cửu thức bộ hình nên né tránh lanh lẹ như tên bắn. Lão thái bà cố chụp thế nào cũng không bắt được chàng.
Sau một hồi lâu, Huyết Quang nhất thức của chàng được vận dụng toàn thân, chàng bèn chặt ra một chưởng với năm thành công lực. Huyết Quang nhất thức quả là nguy hiểm, nó tạo ra một luồng gió chống trả quyết liệt khiến lão thái bà không chụp được nữa bèn lui lại trong khi song chưởng của chàng chém tới phát ra một hào quang xả vào thân thái bà. Thái bà dùng toàn lực chống đỡ không chịu kém.
Bùng!
Hai sức chưởng chạm nhau bốc khói. Thái bà "hừ" một tiếng rồi lui ra sau ba bước.
Nhìn thẳng vào mặt Đông Bích, bà quát to:
- Đúng rồi.
Chàng ngơ ngác không hiểu bà ta nói gì.
Thái bà nói tiếp:
- Tiểu quỷ, có phải mi dùng thế võ Vô Lăng thân pháp không?
Chàng do dự không trả lời, vì chàng đã dùng Vô Lăng thân pháp, một chiêu thế mà chàng đã góp nhặt lúc còn nơi cung điện trong lòng đất.
Lão thái bà giục:
- Tiểu quỉ! Nói mau!
Đông Bích nổi giận lạnh lùng:
- Đúng đấy! Có sao?
Bà tiến tới một bước nghiến răng hét:
- Mi có liên quan gì đến con nhãi Phương Loan?
Đông Bích kinh ngạc lùi lại ba bước đứng nhìn thái bà.
Lúc bấy giờ bà ta đang run rẩy khiến chàng không hiểu gì cả.
Sau một hồi lâu bà quát:
- Tiểu quỷ! Nói mau!
- Nói cái gì?
- Ta hỏi mi là bà con ruột thịt hay là gì đối với con chó chết Phương Loan đó?
- Sao bà dám nói thế? Chính lão tiền bối đó là Vô Lăng thần nữ.
- Hừ! Đối với con nhãi đó thì việc gì phải tiền bối!
- Sao tôn giả lại vô lễ thế?
- Tiểu quỷ! Mi dám dạy đời ta hay sao?
- Nếu lão thái mà không biết điều, tiểu bối cũng coi như pha.
- Tiểu quỷ! Nói đi, mi thật là gì của hắn?
- Tôi không là gì đối với người ấy cả!
- Thế thì Vô Lăng thân pháp của mi do đâu mà có.
- Việc ấy không liên quan gì đến tôn giả!
- Ồ! Can hệ lắm chứ!
- Tôn giả nhất định muốn biết lắm sao?
- Dĩ nhiên!
- Tôn giả hãy nói rõ sự liên hệ trước, tại hạ sẽ nói thật sau.
- Tiểu quỷ! Mi không có quyền hỏi đến việc của ta?
- Nếu vậy tại hạ cũng không thể đáp được!
- Mi phải chết!
- Chưa chắc!
Lão thái bà toan giơ tay tung chưởng bỗng dừng lại lặng lẽ nói:
- Cũng vì hắn mà mấy năm nay cánh tay ta nhuộm máu đã nhiều.
Đông Bích cau mày:
- Tôn giả giết người là vì Vô Lăng tiền bối?
- Ừ!
- Tại sao thế?
- Hắn phá hủy một đời ta.
Chàng giật mình nói giọng run run:
- Phá hủy như thế nào, xin tiền bối cho biết.
- Mi chỉ nên biết thế thôi!
- Tại hạ cần biết rõ chứ?
- Để làm gì?
- Vì tại hạ đã từng quen với Vô Lăng thần nữ.
- Mi không phải là môn hạ của hắn sao?
- Không phải!
- Vậy mi có biết hắn ở đâu không?
- Biết chứ!
Lão thái bà giận dữ vung tay nói:
- Hắn hủy hoại đời ta, ta phải báo thù, ta phải ra tay đối phó hắn.
- Không thể được!
- Tại sao?
- Bà ta đã tạ thế rồi!
Lão thái bà dậm chân trợn tròn đôi mắt hét lớn:
- Hắn chết rồi à?
- Vâng!
- Hắn chết, không, hắn không thể chết. Hắn phải chết trong tay ta mới được. Tiểu quỷ kia! Nói mau, xác hắn chôn ở đâu?
- Tôn giả định báo thù người đã chết?
- Đúng, ta phải bới xương hắn, bằm nát cho hả giận.
Đông Bích cười nhạt đáp:
- Người chết, hận thù phải tiêu tan.
- Tiểu quỷ câm miệng!
- Phải lắm! Tại hạ sẽ câm miệng.
- Nói mau, xác hắn chôn ở đâu?
- Không nói, mà nếu có nói, lão bà cũng không tìm ra đâu?
- Mi dám cãi ta sao?
- Vâng!
- Thế thì mi muốn chết!
- Dễ dầu gì giết được tại hạ?
- Tiểu quỷ! Coi chừng!