Oan nghiệt - Chương 10 phần 1

Chương 10

Tổng Thanh tra cảnh sát Richard "Dick Bẩn" Burgess vừa nhai miếng thịt bò rán dai nhách vừa nói:

- Barry Clough à? Thằng cha hấp dẫn lắm.

Lúc ấy là vào bữa ăn trưa ngày Chủ nhật, Banks và Burgess ngồi ăn trong quán rượu ở đường Oxford, không khí quanh họ đầy khói và tiếng người nói chuyện ồn ào. Thời tiết ôn hoà, ấm áp hơn lần trước, lần Banks đến Luân Đôn vào đầu tháng 11. Quán đông đúc người đi mua sắm Giáng sinh vào ngồi nghỉ chân, có một cặp ngồi ngay cái bàn ở ngoài. 

Burgess uống bia chanh, nhưng Banks chỉ uống cà phê, ăn thịt bò. Ông còn bận làm việc cả ngày, cần trí óc minh mẫn. Buổi sáng, trước khi rời khỏi Eastvale, ông đã gọi điện cho Burgess. Nếu ai cần biết tin tức về Clough, thì cứ đến hỏi "Dick Bẩn" Burgess. 

Vừa rồi ông ta đã gặp phải một chuyện rắc rối, người ta buộc ông đã thiếu tích cực trong việc điều tra một thanh niên da đen bị giết chết. Kết quả là ông ta bị thuyên chuyển đến Phòng Tình báo Tội phạm Quốc gia, một nơi ông không thể gây thiệt hại cho ai được. Nhưng hình như Burgess không hề tỏ ra nao núng khi bị xem là người chủ trương phân biệt chủng tộc; còn ông thì vẫn tỉnh bơ, không thèm quan tâm, xem như không có gì xảy ra.

Hai người quen biết nhau đã lâu, và vì họ giao tiếp vui chơi với nhau còn trong mức độ chừng mực, nên mối liên hệ của họ vẫn còn duy trì ở tình trạng e dè. Nhất là Banks không hài lòng thái độ bổ hẳn về cánh hữu của Burgess, cũng như ông không chấp nhận chủ trương phân biệt chủng tộc và chủ trương phân biệt giới tính của ông ta. 

Ngược lại, ông Burgess đã gọi Banks là "Đỏ". Chỉ có điều duy nhất họ giống nhau là cả hai đều xuất thân từ giai cấp lao động. Thế nhưng Burgess không giống Banks ở chỗ Burgess thuộc loại giai cấp lao động của bà Margaret Thatcher, loại giai cấp lao động hàng đầu của thập niên 80; người bước ra khỏi tầng lớp xưa nay của mình, quyết chí theo đuổi lợi nhuận vật chất và không còn cảm tình hay gắn bó mật thiết với giai cấp nguyên thuỷ của mình nữa, với những người không thể hay không muốn chạy cho kịp mình.

Banks cố giữ tình cảm thân thiện với người đồng nghiệp, hay là ông hi vọng được như thế, nhất là đang lâm vào cảnh sa cơ thất thế, và thỉnh thoảng cả tội phạm nữa. Đối với một cảnh sát đã lâu năm trong nghề, thì quả thật khó mà duy trì cho được quan điểm như thế này, nhưng không bao lâu sau ngày ông tìm thấy Đống thịt Bình minh bị phân thây xẻ thịt trong con đường hẻm Soho, thì ông đã thề với mình rằng, khi nào mà ông không có cảm tình ưu ái với các nạn nhân nữa, thì ông sẽ bỏ nghề. 

Ông đã nghĩ rằng ông xin chuyển từ trung ương về một nơi yên ổn hơn như Eastvale là cốt để sống một cuộc đời thoải mái hơn, nhưng mặc dù ở đây không có nhiều cảnh khổ sở, không có nhiều án mạng như ở thành phố lớn, ông vẫn cảm thấy thê lương rùng rợn mỗi khi có án mạng xảy ra. 

Chẳng khác nào cảnh người ta thường tỏ ra dửng dưng khi nghe tin hàng triệu người ở nước ngoài bị chết vì lũ lụt hay động đất, nhưng người ta hết sức đau đớn khi có người hàng xóm già chân thật bị giết chết. "Bất cứ người nào chết đi cũng làm cho tôi đau khổ, vì tôi chủ trương tình nhân loại trên hết", như John Donne đã nói, và Banks hiểu rất sâu sắc ý nghĩa trong lời nói của ông ta.

Điều kỳ lạ về việc ngày nọ qua ngày kia chiến đấu chống bọn sát nhân, bọn ma cô, bọn buôn bán ma tuý, bọn buôn lậu và tất cả bọn lưu manh khác, là người ta có thể trở thành kẻ xa lạ với chính mình. Một phần vì trong mình nảy sinh một thứ tình cảm đen tối, u buồn, khiến người ta có thể nói đùa vô ý thức giữa cảnh xảy ra tội phạm, khiến nguời ta cau có với mọi người sau khi đến xem một buổi mổ tử thi, và một phần là vì người ta đã xây một bức tường bao vây tình cảm của mình lại. 

Nhưng ở Eastvale, nơi ông có nhiều thì giờ để hiến thân vào những vụ án quan trọng - nhất là án sát nhân - lòng bộc trực muốn bảo vệ sự thực càng lúc càng bị xói mòn dần, cho đến một lúc chỉ còn trơ ra lòng tức giận chán nản. Cứ mỗi vụ án qua đi là ông mất đi một ít linh hồn, hay ông cảm thấy như thế.

Banks nhớ một vài nạn nhân, nhất là những nạn nhân còn trẻ - Deborah Harrison, Sally Lumb, Caroline Hartley. Ông tìm hiểu và lo lắng cho các nạn nhân này. Thậm chí Gloria Shackleton, bị giết chết đã lâu trước khi Banks ra đời, thế mà nạn nhân đã ám ảnh đến tâm trí ông mới cách đây mấy tháng. Rồi bây giờ đến Emily Riddle. Không có vấn đề đặt ra là người nào mới có trách nhiệm phải lo đến vụ án. Ông phải có trách nhiệm lo đến. Không có gì nguy hiểm hơn việc chỉ biết ngồi thống kê các vụ phạm pháp.

- Vấn đề khó khăn là, - Burgess nói tiếp: - chúng ta không biết đầy đủ về hắn.

- Có hồ sơ tiền án không?

Burgess hít mũi rồi đáp:

- Vào năm 74 có bắt hắn mang trong người một ít ma tuý. Nửa pao thuốc phiện loại Nêpan. Hắn nói chỉ để dùng. Tôi thì tôi tin hắn - chỉ theo dõi một tuần là tôi dễ dàng xác nhận điều này - nhưng các ông quan toà thì không tin. Họ kết án tù 18 tháng, nhưng mới 9 tháng thì hắn được thả ra.

- Bây giờ còn buôn bán thứ này không?

- Chúng tôi không biết. Nếu có thì hắn cũng không thuộc loại chuyên nghiệp. - Burgess đẩy cái dĩa sang một bên: - Dai quá, răng tôi không nhai nổi. - Ông ta nói. 

Banks nhận thấy ngoài chuyện răng xấu ra, Burgess vẫn còn phong độ như lần ông gặp mới đây, mặc dù có gầy đi một ít. Ông ta vẫn buộc mái tóc ngả xám thành búi đuôi ngựa, kiểu tóc này làm cho Banks bực mình, vì ông nghĩ rằng một người ở độ tuổi trung niên mà buộc tóc đuôi ngựa trông như đồ lang thang, công tử, còn cặp mắt sáng của ông ta vẫn sắc sảo, soi mói và dữ tợn như bao giờ.

Lần sau cùng hai người gặp nhau, Banks nhớ là đã cách đây hơn một năm tại Armsterdam, khi ông Burgess quá say đã té nhào xuống một con kênh. Banks đã giúp lôi ông ta lên rồi dẫn về khách sạn, và điều cuối cùng ông thấy về Burgess, là ông ta đã vấy lê nước bùn của con kênh lên tiền sảnh, đôi giày kêu soàm soạp dưới bước chân, ông ta cố đi ngay ngắn và đầu ngẩng cao với vẻ cao quí. Ông ta mặc cái áo blu-dông da trầy mòn, cái áo hiện giờ ông ta đang mặc.

- Hắn lấy tiền đâu mà mua cái vila cực kỳ đồ sộ đến thế? - Banks hỏi.

- Cái ở đâu?

- Ở Tiểu Venice. Anh muốn nói hắn ta có nhiều cái à?

- Phải. Tôi biết hắn có hai cái. Một cái ở Tiểu Venice, và một cái nữa ở tại Arenys de Mar bên Tây Ban Nha.

- Thế hắn đào tiền đâu ra?

- Hắn là trùm trộm cướp mà.

- Tôi cũng đã nghe thế. Tôi không tin thời đại bây giờ mà chúng còn tái xuất giang hồ.

- Chúng không bao giờ biến mất. Chúng chỉ thích nghi với thời đại, thay tên đổi họ, làm ăn phi pháp.

- Clough là loại trùm gì?

Burgess châm điếu xì gà nhỏ rồi mới đáp:

- Trước tiên, hắn lập ra một bình phong hợp pháp. Hắn có một quán rượu rất đắt ở Clerkenwell. Nổi tiếng trong giới choi choi thành phố. Hắn có mấy ban nhạc chơi khá, phục vụ thức ăn ngon và có rượu ngon. Chắc anh biết chỗ ấy rồi: "Này em yêu, ta dùng một ít côcain và kem ca ra men để chấm dứt buổi tối cho hoàn hảo nhé?" Rồi chúng rời quán để đến động khác hoàn hảo. Chúng tôi biết hắn nhúng tay vào đủ thứ, nhưng không bao giờ chúng tôi có thể bắt hắn tại trận. Hắn không điều hành công việc, giao cho người khác làm, không nhúng tay vào công việc bẩn thỉu. Cơ bản là hắn làm việc phi pháp hay ra lệnh thực hiện các tội ác, lưu manh. Theo chỗ chúng tôi biết thì hắn làm ra nhiều tiền nhờ quản lý và điều hành các ban nhạc, kinh doanh âm nhạc đã nhiều năm, và đầu tư tiền vào các hoạt động tội ác.

- Hắn buôn lậu.

- Sao?

- Nhờ thế hắn mới có nhiều tiền. - Banks đáp: - Buôn lậu băng ghi âm các buổi hòa nhạc sống, hắn ép các ban nhạc rồi bán băng ghi âm.

Burgess nheo mắt.

- Anh có vẻ biết nhiều về hắn đấy chứ. Anh có cần tôi nói tiếp nữa không?

Banks cười.

- Chỉ điều tra tìm hiểu sơ sài thôi. Tôi chỉ biết có chừng ấy. Nhưng xem như khá đầy đủ rồi.

- Khá đầy đủ.

- Bây giờ hắn quan tâm đến cái gì nhất, không phải ma túy?

- Đủ thứ. Tôi nghĩ hắn tùy lúc mà quan tâm, hắn tùy thời mà làm ăn. Hắn thích những thứ phi pháp mới mẻ hơn, bình an hơn so với các lối làm ăn cũ, hắn thử nghiệm trước rồi mới hành động sau. Vì thế mà tôi không thấy hắn buôn bán ma túy. Đúng là hắn có nhận ma túy, nhưng không buôn bán. Hắn không phải loại người ấy. Người ta cũng không thấy hắn buôn bán gái mãi dâm. Barry Clough không làm thế. Nhưng súng thì có thể có. Anh nhớ những vụ buôn bán súng hoạt động trở lại cách đây khoảng một năm chứ? Anh bận bịu công việc này đến lút cổ, phải không?

- Vụ ở Thirsk chứ gì? - Banks nói: - Tôi nhớ chứ. 

Cảnh sát chìm theo dõi bọn trùm ở Luân Đôn, đã bắt được 4 tên về tội âm mưu chuyển vũ khí đạn dược, và bán những vũ khí cấm lưu dụng. Từ khi có đạo luật cấm bán vũ khí nghiêm ngặt sau vụ tàn sát xảy ra trong trường học ở Dumblane, vũ khí rất khó kiếm, cho nên giá chế tạo vũ khí như xưởng ở gần Thirsk nhảy ra làm ăn. Chỉ mất hai giờ để chữa lại khẩu UZI đã bị hư hỏng, người ta có thể bán một cách hợp pháp cho nhà sưu tầm súng, rồi họ có thể bán ra với giá 1.250 bảng. Loại súng lục ở Tanfoglio bán ra cũng rất được giá. Nếu mua số lượng lớn sẽ được giảm giá. Chẳng cần nói, vũ khí là món hàng đặc biệt được bọn buôn bán ma túy quan tâm.

- Chúng tôi tin Clough có nhúng tay vào chuyện này nhưng chúng tôi không có bằng chứng để bắt hắn.

- Cái gì làm cho anh nghĩ hắn có nhúng tay vào?

- Dựa vào những bằng chứng rời rạc do những cảnh sát mật lấy tin. Họ thấy hắn hai lần đi đến khu vực mà bọn buôn súng bị bắt trước đó vài hôm. Một trong số mấy đứa bị bắt được các trinh sát thấy có đến nhà Clough. Hắn là dân sưu tầm súng hư hỏng. Hắn có những mối liên lạc với cả bọn buôn bán ma túy và bọn buôn súng. Nhờ thế mà tôi suy ra.

Banks gật đầu. Ông thông cảm tâm trạng của ông Burgess. Anh biết rất rõ tội trạng của người ta rồi đấy, nhưng nếu anh không có đủ bằng chứng để thuyết phục viện công tố Hoàng gia, thì anh nên quên chuyện ấy đi. Và Viện Công tố nổi tiếng là cơ quan rất khó thuyết phục, ngoại trừ anh đã có bằng chứng rõ ràng cầm tay. Ông còn nhớ ông đã thấy súng chất đầy trong tủ trên tường ở nhà Clough. Nhưng vẫn không có bằng chứng.

- Có chuyện gì xảy ra không?

- Chúng tôi theo dõi hắn. Không phải mình tôi làm được mà tất cả chúng tôi, chắc anh hiểu rồi. Tôi nghĩ hắn đã tránh không làm mặt hàng này một thời gian, ít ra là một thời gian. Ngoài ra, theo tôi thì chắc hắn thấy công việc này không béo bở như hắn mơ ước. Phục chế một khẩu súng quả là một chuyện rất phiền phức không đáng làm, khi người ta có thể buôn ngay súng mới ra lò. Mà súng thì bọn buôn lậu chở vào từng xe đầy ắp. Lạy Chúa Cứu Thế, tôi biết nơi bán một khẩu UZI chỉ có 50 bảng, chỉ cách đây chưa đầy hai mươi phút lái xe.

- Rồi sau đó như thế nào?

- Chúng tôi nghi ngờ, chắc anh biết tại sao tôi muốn nói đến chuyện nghi ngờ, phải không? - Burgess gảy tàn thuốc, nháy mắt với Banks: - Chúng tôi nghi ngờ hắn đứng sau một tổ chức buôn lậu qui mô rất lớn. Buôn lậu rượu và thuốc lá. Lợi cao mà nguy hiểm thấp. Banks, chuyện này anh không hiểu đâu, nhưng tôi đã làm việc với hải quan và thuế vụ rồi nên tôi biết, có khoảng tám phần trăm thuốc lá và năm phần trăm rượu bia được tiêu thụ trên đất nước này là buôn lậu. Anh có biết số lợi tức mà chúng tôi đề cập đến là như thế nào không?

- Cứ dựa vào số người hút thuốc và uống rượu, tôi có thể nghĩ ra được số lợi tức rất khổng lồ.

- Không thể tưởng tượng nổi đâu. - Burgess chỉ điếu xì gà vào mặt Banks: - Một tên như Clough có thể thuê năm mươi người để lấy hàng từ Châu Âu mang về các nơi bán lẻ của hắn ở đây. Khi chúng ta đã qua Quan thuế ở Dover rồi, hàng được đưa đến các trung tâm phân phối. Các cơ sở kĩ nghệ, trung tâm thương mại và các nơi như thế, rồi có con buôn đến mua hàng để bán lại cho người bán lẻ. Các tiệm buôn, quán rượu, hộp đêm, nhà máy. Ngay cả ở trường học nữa. Lạy Chúa Cứu Thế, chúng ta thậm chí còn thấy nhiều tiệm buôn nhỏ và những chiếc xe bán kem lạnh bán rượu lậu nữa.

- Clough có chân trong tổ chức vĩ đại này phải không?

- Chúng tôi đang nghi ngờ như thế. Nghĩa là hắn không đích thân lái xe chở hàng, hay là đến giao vài thùng hàng cho một tiệm buôn ở địa phương. Mỗi khi Clough từ vila ở Tây Ban Nha trở về sau một tháng vắng mặt, là trông hắn láng o. Banks này, thật đáng giận khi một người tôn trọng luật pháp như tôi lại đi uống rượu Pháp nhập lậu và để lợi nhuận lọt vào tay một thằng găng tơ như Clough.

- Thế thì chắc anh đã có bằng chứng gì về hắn?

- Ít lắm. Hầu như bằng chứng rời rạc. Vào đầu năm nay, quan thuế đã chặn bắt một xe tải ở Dover, họ tìm ra bảy triệu gói thuốc lá. Bảy triệu đấy nhé. Hắn sẽ hưởng nửa triệu bảng ở thị trường chợ đen - và anh đừng thắc mắc giá bao nhiêu ở châu Âu. Tên của Clough đang được vào danh sách điều tra.

- Điều tra hắn về tội gì?

Burgess gảy thêm tàn thuốc xuống nền nhà.

- Như tôi vừa nói, chúng tôi không biết phạm vi hoạt động của hắn đầy đủ. Hắn khôn ngoan kín đáo. Hắn có tài đi trước người ta, một phần vì là hắn đã ký giao kèo với ai đó và một phần hắn hoạt động ngoài Luân Đôn, thiết lập những xưởng nhỏ như loại xưởng ở gần Thirsk, rồi hắn chuyển đi nơi khác trước khi có người thấy được công việc hắn làm. Hắn dùng các công ty ma, để người khác đứng ra làm bình phong cho hắn, nên tên hắn không bao giờ xuất hiện trên các hồ sơ của cảnh sát.

Điều Burgess vừa nói như báo cho Banks thấy được một đầu mối mới lạ. Chỉ là một đầu mối còn mơ hồ, một sự kết nối lỏng lẻo, nhưng không phải là không có thể có mấu chốt. Ông hỏi:

- Có bao giờ anh nghe nói đến công ty Hệ thống Thiết bị Máy Vi Tính PKF chưa?

Burgess lắc đầu.

- Nghe đến tên Courage? Charlie Courage?

- Không.

- Johnathan Flarn?

- Cũng không! Nếu anh muốn, tôi tìm hiểu cho anh.

- Chẳng cần. - Banks đáp: - Một thằng chết rồi, còn một hôn mê. Chắc cũng bị Clough thanh toán chứ gì?

- Tôi muốn nói là một thằng gây ra nhiều tội ác như hắn phải duy trì tình trạng lo sợ trong đám bộ hạ, phải không? Nếu hắn muốn được thế thì lâu lâu hắn phải thanh toán một đứa, nếu không thì không có ai sợ hắn hết. Hắn phải làm sao cho nhân viên của hắn tuân lệnh răm rắp. Giết chết một con tốt để cho những thằng khác tuân lệnh triệt để thì chẳng sao hết! - Ông ta uống một ngụm bia. - Hai tuần sau khi tên bộ hạ của Clough được biết hắn có liên hệ với chuyến hàng bị bắt, hai thằng có tiếng xấu đã bị bắn chết ở trung tâm thành phố Dover. Dĩ nhiên là không chứng minh được chúng thuộc phe nào, nhưng chúng là đối thủ làm ăn với nhau. Nơi ấy là vùng đất tranh giành miếng ăn rất ghê gớm.

Banks đẩy dĩa thịt gà sang một bên, thịt quá khô, rồi đút thuốc hút. Ông muốn uống ly bia nhưng lại thôi. Nếu tối nay ông muốn gặp Clough như kế hoạch, thì ông cần phải sắc bén, nhất là sau khi đã nghe Burgess nói về hắn.

- Còn về đàn bà thì sao? - Ông hỏi.

Burgess cau mày.

- Anh muốn nói gì?

- Theo chỗ tôi thu thập được, Clough là đứa rất hám gái.

- Tôi cũng nghe thế. Và nghe nói hắn thích con gái còn trẻ thôi.

- Có khi nào hắn bị tình nghi là đã hành hạ hay giết chết phụ nữ không?

- Không. Nhưng không có nghĩa là hắn không làm thế rồi phi tang. Như tôi đã nói, Clough rất giản dị trước thiên hạ trong mọi mặt. Vấn đề là, với một người như hắn, ắt không thích đưa mặt ra cho người khác biết, nói thế thì chắc anh hiểu ý tôi rồi.

- Đúng! - Banks hớp một hớp cà phê đen. Cà phê quá đặc, chắc đã nấu lâu trên bếp lò. Nhưng có tác dụng ngay tức khắc. - Có nghe tên Andrew Handley không?

- Andy Pandy chứ gì? Có biết. Hắn là thằng tay chân chủ chốt của Clough.

- Nguy hiểm không?

- Có thể.

- Hắn có hành hạ phụ nữ không?

- Tôi không biết chuyện đó. Có phải chuyện này có liên quan đến con gái ông Jimmy Riddle không?

- Phải! - Banks đáp. 

Chuyện Emily Riddle bị giết chết đã bị báo chí đưa tin vào sáng nay rồi. Chắc báo chí sẽ chóng tìm ra chuyện cô ấy chết và cocain có trộn stritnin, và tin này thế nào cũng hấp dẫn hơn nhiều tin cô chết vì dùng ma túy quá liều.

- Anh là sĩ quan chỉ huy ban điều tra phải không?

- Phải.

Burgess vỗ hai tay vào nhau, làm tàn thuốc rơi vào dĩa thịt bò rán còn dư.

- Hay quá, ăn mừng với tôi nhé!

- Không, cám ơn! Mới ăn trưa không nên. - Banks đáp: - Chuyện này có gì kỳ lạ lắm à?

- Trước đây tôi nghe ông Jimmy trù dập anh. Cho nên nay nghe thế, tôi phải ăn mừng cho anh chứ.

- Chính anh là người đã làm cho ông ấy trù dập tôi. - Banks nói: - Nhưng thôi, cám ơn.

- Đồ vô ơn bội nghĩa. Đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa. Bây giờ ông ta nhờ anh điều tra vụ con gái ổng. Có liên hệ gì à? Tại sao lại nhờ anh?

Banks kể cho ông ta nghe về việc Emily ở Luân Đôn.

- Tại sao anh làm việc ấy? Để Riddle khỏi trù dập anh chứ gì?

- Đúng một phần. Ít ra là vì thế. Nhưng nói chung thì đây là cơ hội để tôi thử thách. Sau vụ thất bại lố bịch ở Hobb's End, tôi bị làm việc trong văn phòng hai tháng trời, và đây là dịp để tôi thực sự làm việc trở lại. Đây cũng là cơ hội cho tôi hành động một mình, làm việc ngoài nguyên tắc.

Burgess cười toe toét.

- Ồ, Banks, anh thật giống tôi khi sa cơ thất thế phải làm việc ở văn phòng, phải không? Có cho vài đứa bể mặt không?

- Tôi không cần làm thế.

- Anh có ngủ với cô ta không? Con bé ấy?

- Lạy Chúa! - Banks đáp, nghiến răng sít rịt: - Cô ta mới mười sáu tuổi thôi.

- Cũng vậy thôi. Đâu có gì sai lầm? Hợp pháp mà. Tôi đoán chắc ngon lắm.

Chính những lúc như thế này Banks muốn bóp cổ Burgess. Thế nhưng bây giờ ông chỉ lắc đầu không trả lời.

Burgess cười.

- Người mẫu mực. Hiệp sĩ trong áo giáp sáng rực, phải không, Banks?

Banks nhớ Emily cũng đã nói thế với ông khi hai người ở trong quán Bò Đen. Ông đáp:

- Một kẻ không thành công rực rỡ.

Burgess hít một hơi xì gà thật dài rồi nói:

- Cô ta mười sáu mà làm ra vẻ ba mươi, tôi nghe người ta nói thế.

- Anh nghe gì?

- Nghe nói cô ta điên cuồng, gây bối rối cho ông già.

- Quả đúng thế đấy.

- Anh có ý nghĩ gì?

- Tôi phải xếp Barry Clough vào hàng đầu danh sách những kẻ bị tình nghi.

- Vì thế mà anh đến đây? Đến tận sào huyệt của hắn?

- Tôi nghĩ như thế. Tôi định đến thăm hắn vào đêm nay.

Burgess dụi tắt điếu thuốc và nhướng mày.

- Anh nhất quyết rồi phải không? Cần có người đi theo không?

*

* *

Khi Banks đi qua cầu Vauxhall trên đường đến thăm Kennington, ông nghĩ đây là cây cầu khác, nhưng rất giống cây cầu ông đã đi qua vào chuyến trước. Ông nhìn đồng hồ: đúng ba giờ. Lần trước Ruth ở nhà; hi vọng lần này cũng thứ Bảy có cô ta ở nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3