Oan nghiệt - Chương 10 phần 3

Annie đã đích thân trả lời báo chí phỏng vấn vào buổi tối, cô nhớ cô có hơi run sợ một chút. Cô không thích truyền hình, cô cảm thấy khó chịu khi lên truyền hình, vì không kể đến chuyện người ta xuất hiện trên truyền hình vì vấn đề gì quan trọng và vì công ích của xã hội, mà vì khán giả thường chỉ chú ý đến người xuất hiện trên truyền hình đẹp hay xấu thôi. Nhưng đấy chỉ là thiên kiến nhỏ nhặt, nếu cô muốn kêu gọi quần chúng tham gia đóng góp tin tức, thì cô chắc phải dẹp cái thiên kiến ấy sang một bên để lên truyền hình.

Đến gần giờ ăn trưa, Annie mới có cơ hội để ngồi vào bàn làm một số công việc điều tra, trong khi Kevin Templeton đang gọi điện thoại ở phòng sau. Mặc dù công việc tìm kiếm trên máy vi tính lâu, nhưng cô muốn kiểm tra lại xem thử đã có những vụ việc nào khác tương tự như thế nào không, nghĩa là dùng Côcain trộn với Strítnin để giết người. Hệ thống PHOENIX, do "Phòng lưu trữ hồ sơ tội phạm Quốc gia" thiết lập, không cho biết có vụ nào tương tự hết. Nhưng có cơ tên sát nhân không bị bắt và bị kết án.

Hệ thống máy vi tính CACHEM đưa ra một vài ý kiến để chọn lựa. Chủ yếu là người ta đưa vào máy những chi tiết của nạn nhân, nhấn mạnh những nét nổi bật của vụ tội phạm, hệ thống này sẽ đưa ra cho người ta một mức độ khả năng theo nhiều loại. Sau một hồi loay hoay sử dụng máy, Annie phát hiện ra trên máy là không thể nào Emily biết được, kẻ giết mình là tên sát nhân có thể là người đã bị xã hội khinh thường và có khuynh hướng bạo dâm.

Thế là quá nhiều đối với máy vi tính rồi.

Cô định đi ăn trưa thì trung sĩ thám tử Hatchley đi vào. Annie là một trong số vài người phụ nữ nằm trong Ban Chỉ Huy Phân đội Eastvale hay là Ban chỉ huy Phân đội Miền Tây, vì bây giờ mọi người đều biết cô không đặc biệt chú ý đến Trung sĩ Hatchley. 

Cô nghĩ anh ta là người làm mặt, là tên bịp của Yorkshire, cô biết anh ta không nhũn nhặn chút nào hết - Hatchley có thể là người bạo tợn - nhưng cô cũng không tin anh ta là người ngớ ngẩn như anh cố làm ra thế, hay là con người đã bị người ta có thành kiến như anh giả vờ là thế. 

Sống nhiều năm trong nghề, cô nhận thấy có vài người đàn ông hành động theo kiểu họ bị bó buộc phải làm, nhất là trong những cơ quan quan trọng như cảnh sát và quân đội, trong khi đó, trong lòng họ, có thể họ cảm thấy chán nản vì phải làm những việc khác với ý muốn của họ, khác với điều mà họ gọi là bản chất của họ. 

Nhưng họ phải từ bỏ bản chất. Đấy là thái độ vẽ vời để biện minh cho mình. Hatchley không phải là con mèo ngoan, nhưng cô nghĩ anh ta hiểu biết sâu sắc và có lòng thương cảm mà anh không biết làm gì với các thứ đó. Hôn nhân và nhiệm vụ làm cha đã làm cho anh bớt tính thô bạo, hay cô chỉ nghe nói thế thôi.

Mặc dù hôm qua Banks đã dặn dò rồi, nhưng Annie vẫn không đến tìm gặp Dalton ở tại khách sạn Fox and Hounds, và cô cảm thấy hơi có lỗi về việc trút trách nhiệm này cho Hatchley. Nhưng chẳng có lỗi gì. Mắt của Hatchley có lẽ sáng lên khi nghĩ đến chai bia. Annie biết nếu Dalton ở lại đây lâu, thì chuyện hai người xáp mặt nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thậm chí ngay bây giờ gã có thể vào phòng thám tử này, và như thế thì không làm sao mà cô tránh được mặt gã. Cô không muốn gặp gã, không muốn nói chuyện với gã, nhưng cô không sợ gã, và cô cóc sợ nếu cô đến đó để gặp gã.

Hatchley chào cô, rồi phàn nàn cái chân bị đau.

- Anh đã ở đâu? - Annie hỏi, cảm thấy không khí giữa hai người có vẻ hòa giải sau khi cô hỏi về công tác của anh ta. - Không có vụ bắt cóc lạ đời nào khác nữa chứ?

- Không được may mắn như thế nữa. Vụ thằng Charlie Courage cực kỳ khó khăn. Cô biết không, có người không thèm lưu tâm đến các vụ giết người, không thèm để ý đến việc chết chóc sẽ gây nhiều phiền phức cho mình.

Annie cười.

- Lại đến Daleview phải không?

- Phải. Về việc cũ rích như lúc cô đến đấy.

- Không ai thấy chiếc xe cả phải không?

- Vào đêm Chủ nhật lúc mười giờ chứ gì? Không có ai ở đấy cả.

- Ngoại trừ Charlie.

- Ngoại trừ nhân viên của công ty PKF, những kẻ mà chúng ta đang cố tìm, Charlie và Johnathan Fearn, tên tài xế xe tải, kẻ đang nằm hôn mê ở Newcastle.

- Đến Newcastle là phương pháp tốt nhất. - Annie nói.

- Không đâu cô ơi, đó không phải là chỗ tệ mạt. Ở đó có mấy quán rượu tuyệt lắm. Thế nhưng, theo chỗ tìm hiểu của tôi, chắc Charlie biết Johnathan Fearn, cho nên chúng ta đã có đầu dây mối nhợ, nhưng còn ít. Những hạt đậu trong một quả đậu.

- Có lẽ Courage đã thu xếp công việc cho hắn, gã nghĩ gã đã ban cho hắn một ân huệ, phải không?

- Có thể như thế.

- Anh đã tìm ra được cái gì nơi ông Thanh tra... tên ông ta là gì nhỉ?

- Dalton. Thanh tra Dalton. Có vẻ cũng dễ thương. Nhưng chắc ông ta đi nghỉ cuối tuần luôn thể.

- Nghỉ vào tháng 12 à?

- Sao lại không? Thời tiết không tệ lắm. Trông ông ta có vẻ thích ngao du. Nghe ổng nói đến chuyện đi lên khu Reeth vào sáng Chủ nhật. Ổng nói sẽ đi lúc chín giờ, đến mười hai giờ ổng sẽ thưởng thức bữa trưa với bia và thịt bò rán ở quán Cầu tại Grinton. Quán Cầu làm món thịt bò rán rất ngon và bánh tráng miệng tuyệt nhất Yorkshire. Bia cũng ngon nữa. Chắc cô không bắt tôi đi tìm gặp ổng.

Nhìn anh ta, Annie tin chuyện ấy. Hatchley cao đến 1 mét 82, mái tóc đẹp đã bắt đầu thưa ở trên đỉnh đầu, vẻ mặt của người mắc chứng áp huyết cao vì thích thịt bò rán và trọng lượng quá tải cũng đến ba bốn chục pao, trông thật phì nộn.

Cô nghĩ đến điều anh ta vừa nói. Có lẽ đó là câu trả lời. Nếu Dalton quả thật có ý định đi chơi vào ngày Chủ nhật, có khả năng sẽ không có nhiều người ở đấy. Cô có thể lựa chỗ nào không có người để chạm trán với gã. Ý nghĩ ấy làm kích thích cô. Có nghĩa là cô sẽ lẻn đi vào sáng Chủ nhật, nhưng cô chắc phải thu xếp làm sao để công việc ở cơ quan đâu vào đấy đã. Nói tóm lại, vắng mặt Banks và cô điều hành công việc, thì chắc chắn chẳng có ai hỏi cô, nếu cô đi khỏi trạm một vài giờ.

Cô có dám làm việc ấy không? Nếu đến đoạn đường vắng vẻ mà cô bước ra chạm trán gã, cô sẽ nói cái gì? Gã sẽ làm gì? Liệu gã có dùng sức mạnh để đánh cô không, thậm chí gã có thể thanh toán cô không? Gặp gã lại lần này, Annie nghĩ cô khỏi cần lo về điều đó.

Nhưng có lẽ khi chạm trán với gã rồi, điều làm cho cô lo lắng hơn điều gã sẽ hành hung cô ở một nơi vắng vẻ, là điều liệu cô sẽ làm gì gã.

*

* *

Khi Banks và Brurgess đến tòa Villa Tiểu Venice của Barry Clough sau tám giờ một chút vào tối thứ Bảy thì đèn trong nhà gã đã bật sáng cả rồi. Thậm chí có người đã trang hoàng đèn Giáng sinh trước mặt nhà và dựng một cây Giáng sinh lớn ở trong vườn.

- Còn sớm quá, còn lâu mới vào tiệc phải không? - Burgess hỏi, vừa nhìn đồng hồ tay.

- Nhà này thì không bao giờ sớm hết! - Banks đáp. - Suốt cuộc đời lúc nào chúng cũng tiệc hết.

- Đấy, đấy, Banks. Đừng ghen ghét những tội lỗi của thế gian. Đừng thèm khát cảnh xa hoa dơ bẩn của người hàng xóm, thế mới đươc.

Cổng sắt mở, nhưng có tên vệ sĩ đứng trước cửa để hỏi giấy mời. Hắn không phải là một trong hai tên mà Banks đã gặp vào lần đến trước. Có lẽ Clough tuyển chọn vệ sĩ theo phương pháp của vài người tuyển chọn tài xế nữ giúp việc. Thời bây giờ khó mà tìm được người giúp việc tốt. 

Banks và Burgess đưa thẻ hành sự cho gã, thấy chắc gã không có lệnh phải đối xử với trường hợp này như thế nào. Nhìn điệu gã nhăn mặt khi nhìn chăm chú vào hai người, Banks tự hỏi không biết gã đã chụp ảnh như thế này bao giờ chưa.

- Thế này có nghĩa là chúng tôi vào tự do. - Burgess nói.

- Tôi phải vào hỏi ý kiến của ông chủ đã. Các ông đợi đây.

Tên vệ sĩ mở cửa bước vào, và trước khi đóng lại thì Burgess đã vào theo gã, Banks cũng vào liền theo. Banks nghĩ ông phải nhớ người mà ông đang đi cùng, phải nhớ Burgess là con người liều lĩnh như thế nào, và nhớ ông phải cương quyết ra làm sao. Thế nhưng, ông đã mời anh chàng con hoang này đi theo, nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, có người để giúp đỡ cũng là điều may mắn cho ông. Burgess không phải là người trốn tránh những chuyện rắc rối, bất kể chuyện rắc rối ấy như thế nào đi nữa.

Trong nhà ở đâu cũng có người. Đủ loại người. Trẻ, già, cục cằn, đốn mạt, áo quần chỉnh tề, lôi thôi cẩu thả, trắng, đen... có hết. Âm nhạc vang lên khắp nơi, các loa phóng thanh được lắp đặt ở những nơi kín đáo. Banks nghe đang hát bài Tales of Brave Ulysses của Cream. Xưa làm sao. Nhưng, chắc Clough khi làm nhà tổ chức các buổi nhạc hội cho các ban nhạc rốc thì hắn vào khoảng hai mươi lăm tuổi, như thế khi Cream nổi tiếng thì chắn hắn đang còn tuổi vị thành niên, cùng một tuổi với Banks. Không khí sặc mùi khói cần sa.

Tên vệ sĩ nhận ra mình có lỗi, gã hích cùi tay vào đám đông trên hành lang để có lối đi, khiến cho một vài người khách đã quá chén phiền lòng, vì gã đã làm cho họ bị đổ rượu ra ngoài, rồi hắn quay lại với Barry Clough đi theo, trước khi bài hát chấm dứt.

Thằng chả đây rồi, Burgess hỏi:

- Barry, chúng tôi đến không đúng lúc, phải không?

Mới đầu, khuôn mặt sắc cạnh của hắn hiện ra nét tức giận, lạnh lùng, nhưng rồi hắn mỉm cười thân mật, vỗ tay rồi thoa hai tay vào nhau.

- Không có gì! Không có gì! 

Chiếc áo sơ mi tay cụt màu đen trên người hắn bó chặt hai cánh tay trên của hắn, và các bắp thịt khác phồng lên ở ngực, ở vai. Để cho có vẻ ngổ ngáo hoàn toàn, hắn nhét gói thuốc lá vào chỗ hai tay áo xăn lên. Lần này hắn không đeo đồ đá quí, và xỏa mái tóc xám ra, vắt lên hai tai, rồi cho chảy xuống trên vai. Banks mừng khi thấy hắn để tóc như thế; vì ông thấy khó giải quyết công việc với những người để kiểu đuôi ngựa. Mái tóc thả lỏng ra làm cho Clough trông trẻ hơn và vẻ mặt có vẻ hiền hơn một chút, nhưng cặp mắt thì vẫn để lộ vẻ hăm dọa, và vẻ hăm dọa man rợ làm cho nét mặt sắc cạnh thêm.

Bỗng bản nhạc Tales of Brave Ulysses ù lên bên tai Banks. Có người húc mạnh vào sau lưng ông, rồi có tiếng lầm bầm xin lỗi. Ông quay lại, thấy người ấy là một cô gái rất hấp dẫn, không kém gì Emily. Ông láng máng nhớ đã gặp cô ta ở đâu, nhưng trước khi ông nhớ ra, cô ta đã biến mất vào trong đám đông.

- Có chỗ nào yên lặng để chúng ta nói chuyện không? - Banks hỏi Clough.

Clough có vẻ như đang suy nghĩ câu hỏi một lát, đầu nghiêng về một bên, như thể chính hắn quyết định, thái độ kiêu căng, có vẻ muốn cho cuộc nói chuyện được thuận lợi về mặt tâm lý cho hắn. Banks không muốn để mất thì giờ. Ông hất đầu về phía cầu thang lầu rồi nói:

- Lên trên ấy chẳng hạn.

Cuối cùng, Clough gật nhẹ đầu và dẫn họ lên lầu. Căn phòng thứ nhất họ vào hóa ra đã có một cặp trong đó rồi, họ ôm nhau quằn quại, rên rỉ trên đống áo khoác của khách.

- Mất vệ sinh quá! - Bursgess nói: - Tôi đi dự tiệc, chắc anh biết tôi không muốn về nhà với áo mưa dính đầy tinh khí của người khác.

Clough nhếch mép mỉm cười.

- Họ say quá nên không thể thấy gì hết, - hắn đáp, rồi quay qua hỏi Banks: - Ông không phải thuộc đội bài trừ ma túy chứ?

Banks lắc đầu.

- Vâng, thưa ông sĩ quan cảnh sát! - Clough cười, một dòng máu tươi chảy xuống cằm. Hắn lấy lưng bàn tay lau vệt máu rồi tiếp tục hút thuốc, máu dính vào đầu lọc của điếu thuốc.

- Sau khi Emily đi rồi, anh có tìm hiểu cô ta, xem cô ta là ai, ở đâu, phải không?

- Tại sao tôi phải làm thế? Tôi đã chấm dứt với cô ta. Cô ta không xứng đáng để tôi làm thế.

- Vậy anh không tìm hiểu cô ta à?

- Không.

- Anh có biết cô ta là ai không?

- Đến khi đọc báo mới biết. Ngủ với con gái của Cảnh sát trưởng, hả? - Hắn cười: - Ông cứ đoán xem những người hợp tác làm ăn với tôi họ nói sao.

- Những người hợp tác với anh là dân tội phạm phải không?

- Nói thế là xem như vu khống rồi đấy.

- Kiện tôi đi.

- Chẳng bõ công.

- Không đáng cho anh bỏ công nhiều, phải không, Barry?

- Tôi biết nói sao nhỉ? Cuộc đời qua nhanh, phải nắm cơ hội. Phải sống cho hiện tại.

Banks nhìn Burgess:

- Khi nghe người ta nói ma túy làm hỏng cả đời người mà tôi chịu tin.

Burgess cười.

- Barry này, anh đào đâu ra chất stritnin thế? - Banks hỏi.

- Chất gì?

- Anh nghe rồi.

- Không bao giờ đụng đến thứ ấy. Tôi nghe chất ấy hại cho sức khoẻ.

Banks thở dài.

- Tối nay có Andrew Handley ở đây không? Tôi không nặng lời với anh ta đâu.

- Tôi cam đoan ông không như thế. Nhưng rủi thay là không có anh ta ở đây. Thực ra, anh ta không còn làm việc cho tôi nữa.

- Anh đuổi anh ta à?

- Nói cho đúng thì chúng tôi thỏa thuận đường ai nấy đi.

- Anh có địa chỉ của anh ta không?

- Chúng tôi không thân nhau để phải biết địa chỉ. Chỉ gặp nhau trên công việc thôi.

- Anh có nghe nói đến công ty Hệ thống Máy tính PKF bao giờ chưa?

- Cái gì?

Phải chăng ánh mắt hiện ra dấu hiệu cho thấy hắn biết công ty này? Clough tỏ ra rất bình tĩnh một lát khi nghe đến tên PKF phải không? Banks nghĩ có thể ông giàu tưởng tượng, nhưng ông nghĩ linh cảm trong người ông đã phát hiện ra cái gì đấy! 

Vì ông đã nghe ông Burgess nói đến nghề làm ăn của Clough, nên ý nghĩ bây giờ của ông không có gì là xa vời quá với thực tế. Chuyển hàng vào một trung tâm thương mại, làm ăn gian manh trong một thời gian ngắn, rồi chuyển đi nơi khác trước khi người ta biết được công việc của hắn. Vì thế mới có chuyện công ty PKF - Công ty ma thuê chiếc xe tải trắng và chiếc xe đã bị cướp trên đường đi. Tài xế vẫn còn hôn mê. Có nhiều trung tâm thương mại và cơ sở kinh doanh khắp nước, hầu hết đều nằm ở chỗ rất xa. Đây là những nơi rất tốt để hoạt động loại công việc này. 

Emily có nói chuyện Clough đến thăm Eastvale. Cô cũng còn nói cô có thấy Jamie Gilbert ở đây. Có thể đấy là nguyên do để giết cô ta không? Cũng có thể, vì cô ta biết những hoạt động kinh doanh của Clough nữa, phải không? Banks nhớ cô ta có trí nhớ như đinh đóng cột, như mẹ cô ta vậy.

- PKF! - Banks lặp lại.

- Không, không bao giờ nghe. Tại sao tôi phải nghe chứ?

- Còn Charlie Courage?

- Tôi nhớ có người có tên như thế.

- Nhưng anh không biết?

- Không.

Banks cảm thấy Burgess đứng phía trước mặt ông có vẻ nôn nóng. Có lẽ ông ta có việc gì đấy quan trọng; họ chưa đạt được kết quả gì hết. Ông hỏi:

- Vào chiều thứ Năm, anh ở đâu?

- Sao? Vào thời gian xảy ra chuyện ấy phải không?

- Anh chỉ trả lời thôi! - Burgess lên tiếng, giọng ông ta bực tức.

Clough không nhìn ông ta, mà đáp:

- Tôi đi khỏi nước.

- Cả ngày à?

- Thực ra là cả tuần. Ở Tây Ban Nha.

- Tuyệt quá. Chắc anh không tạt lên Yorkshire chừng một hay hai giờ chứ?

- Tại sao tôi cần phải làm một việc như thế? Thời tiết ở Tây Ban Nha quá đẹp kia mà.

- Nghỉ cuối tuần ở nông thôn, có lẽ cũng vui chứ? Đến để lấy lại Emily chứ? Nói tóm lại là anh không thích để mất vật sở hữu quí giá của mình, phải không?

Clough cười.

- Nếu cô ta nói với ông như thế thì cô ta quá đề cao mình lên rồi.

- Có phải vì dùng quá liều ma túy không? Barry? Có phải để làm cho cô ta đau đớn không?

- Ông điên rồi! - Clough bước ra khỏi tường: - Này ông, tôi đã quá kiên nhẫn với ông rồi, nhưng chuyện này thật phi lý. Đã đến lúc tôi quay về với cuộc vui của tôi. Còn nói nữa thì tôi sẽ cho mời luật sư của tôi tới ngay đấy.

- Ông ta tới đây à?

Clough cười toe toét.

- Thật đấy, ông ta sẽ tới đây. - Hắn mở cửa và ra dấu cho hai người đi ra. 

Họ đứng yên một lát, rồi vì không còn gì quan trọng nữa để nán lại, Banks gật đầu với Burgess, và hai người bỏ đi ra. Khi Burgess đi qua Clough để ra ngoài, Banks nghe Clough nói nhỏ: 

- Tôi không quên chuyện ông vừa làm đâu nhé. Tôi sẽ nghiền xác ông ra, chú em à. Tôi có những người quan trọng hơn ông nhiều.

Burgess nhún vai hài hước.

- Ồ! Ồ! Tôi sợ phát són trong quần rồi.

Rồi họ chen qua đám đông đi lên đi xuống thang lầu tấp nập, lách người qua tiền sảnh rồi chào chia tay tên vệ sĩ, tên này càu nhàu đáp lại. Trong khi họ ở xa gã, gã không thể nghe họ nói gì được. Banks bèn nói: 

- Có lẽ ta nên gọi đội bài trừ ma túy đến thôi.

Tên canh gác biến mất vào trong nhà ngay tức khắc.

- Đúng là buổi tiệc ma túy. - Burgess nói. - Vả lại, chắc có lẽ họ đã có mặt ở trong ấy rồi.

Hai người ra khỏi cổng, đi về hướng con kênh. Burgess nói:

- Dù sao tối nay cũng hấp dẫn chán. Quả thật hấp dẫn. Cảm ơn đã mời tôi. Tôi rất sung sướng.

- Thật hân hạnh cho tôi.

- Và Banks này, thú thật là anh đã làm tôi ngạc nhiên.

- Anh nói cái gì đấy?

- Ồ, thì nghe hắn nói. Rất giản dị. Rất thơ ngây. Cô gái ấy mà, Banks. Cô gái trong phòng khách sạn. Anh là người bình tĩnh, phải không? Nhưng anh quá kín đáo. Tôi thấy lòng mến phục anh của tôi gia tăng gấp tám. Tôi thấy phục lăn anh.

Banks nghiến răng. Họ đến gần kênh Quan Nhiếp chính, bởi thế mà vùng này gọi là Tiểu Venice. Đối với Banks, bây giờ nó không gợi lên những kỉ niệm về Venice mà về Amsterdam, gợi kỉ niệm về việc Burgess đã nhào đầu xuống dòng nước dơ bẩn. Xuống mấy tầng cấp, đẩy nhẹ một chút là nhào đầu. Nhưng không. Làm thế thật quá trẻ con.

- Không có gì xảy ra hết! - Banks nói.

- Như tôi đã nói, tôi phục lăn. - Burgess lặp lại, quàng mạnh cánh tay quanh vai Banks: - Bây giờ thế này nhé, ông bạn già, đêm còn sớm, tôi đề nghị ta đến quán rượu nào gần đây nhất, say một trận cho đã, nhé, Banks?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3