Oan nghiệt - Chương 11 phần 1
Chương 11
Annie không dừng lại để cân nhắc hành động điên khùng của mình - hay xét đến hậu quả do hành động điên khùng mang lại - mà cứ tiếp tục đi theo Wayne Dalton mãi cho đến tận Skelgate Lane, con đường hẹp có tường cao hai bên chạy lên phía Bắc, đến ngay trước trường Reeth.
Trước đây khoảng một giờ, sau khi đã nhờ Winsome Jackman và Kevin Templeton làm việc thay cô một lát, cô đỗ xe ở đường chợ Bắc đối diện với khách sạn Fox and Hounds, rồi theo Dalton xuống khu Quãng trường chợ, nơi gã đỗ xe. Sau đó, cô theo gã đến Reeth xa khoảng nửa giờ đi xe, và công việc còn lại đều êm thấm.
Mặc dù hôm ấy trời rất đẹp, thuận tiện cho việc đi bộ, nhưng có ít xe khác đậu trên khu rải sỏi ở ngoài các tiệm buôn, còn trên bãi cỏ thì không có chiếc nào hết. Annie thấy một người ăn mặc có vẻ như thể đi dạo chơi. Vài đám mây che mất bầu trời mùa đông xanh ngắt, thỉnh thoảng chúng bay ngang qua che khuất mặt trời, nhưng nhiệt độ khoảng mười độ và gió thổi rất nhẹ.
Con đường Skelgate Lane cỏ mọc tràn lan, nhiều chỗ toàn đá và bùn sau những trận mưa vừa qua. Khi cô mang giày đi bộ vào, cô nghĩ nếu mang đôi ủng không thấm nước thì chắc thích hợp hơn, rồi khi cô lội qua những đám bùn không thể tránh được, cô nghe tiếng giày kêu xoàm xoạp, cô đã nghĩ đến sự tiện lợi của đôi ủng không thấm nước ấy.
Nhưng cô lại nghĩ cô đang làm cái quái gì thế này? Cô tự hỏi như thế sau khi đã đi được nửa dặm. Công việc điều tra vụ án của Emily Riddle đang tiến hành ráo riết, mà cô là nhân viên điều tra, và công việc đang ở bước đầu quan trọng, thế mà cô lại giao cho hai thám tử coi sóc, còn mình thì đi ra ngoài để giải quyết chuyện riêng tư cũ, hay là làm những việc vô bổ, anh hùng rơm. Tư cách của cô đã phạm đến lương tâm nghề nghiệp, cô lại thấy chính nghề nghiệp của cô là lý do khiến cô hành động. Đối với Dalton cô cảm thấy phải giải quyết cho nhanh mới được, vì nó làm cho cô thiếu tập trung vào công việc quá nhiều.
Cô mặc áo quần như người đi ngao du vô định, chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, quần jean đen bó sát vào bít tất bằng len xám, giày đi bộ cứng cáp, đầu đội mũ và tay cầm gậy bằng cây tần bì. Cô không mang ba lô, mà cũng không đeo cặp nhựa đựng bản đồ của sở đo đạc quanh cổ. Nhưng, cô mang theo cuốn sách nhỏ chỉ dẫn đường đi bộ ở địa phương, và khi cô dừng lại để tra cứu một lát, cô thấy được hướng mà Dalton sẽ đi.
Họ đã đi được năm dặm rưỡi trên đoạn đường tương đối dễ đi, con đường chạy dọc triền thung lũng trên sông Swale, rồi đi xuống và ngược lui theo dòng sông để đến Grinton, đến nơi gã sẽ ăn trưa. Cô tìm một chỗ thuận lợi làm nơi chạm trán với gã, cô nhận thấy tốt nhất là đợi cho đến khi họ quay về lại trên cầu treo gần Reeth. Ở đây họ ở gần ngã xác chết để đến Grinton.
Cô có hai cách phải chọn: hoặc là đi thẳng đến cầu treo, đợi đấy khoảng hai giờ nữa thì gã sẽ đi qua, hoặc là đi theo gã cách xa một đoạn. Cô quyết định chọn phương án thứ hai, một phần vì trên đường đi có thể có nhiều đường rẽ. Vùng thung lũng này chằng chịt hàng trăm con đường đi bộ, sách hướng dẫn không ghi. Ví dụ gã rẽ sang con đường ở Calver Hill đi đến Arkengarthdale để đi theo lộ trình khác, hay là gã đi tiếp theo trên triền cao của thung lũng để đến Gunnerside, mặc dù đi như thế này sẽ xa hơn để về Grinton rất nhiều - cầm chắc về kịp ăn tối chứ không thể ăn trưa kịp.
Ngoài ra, cho dù cô chỉ đi cách gã 10 mét thôi, chắc gã cũng không nhận ra cô, không vì nhờ cái mũ và cái áo có mũ trùm đầu, mà còn vì gã không ngờ sẽ gặp lại cô. Annie thường ngạc nhiên là người ta đi hàng dặm trong vùng thung lũng Dales đẹp tuyệt vời này mà không gặp một ai hết, ngay cả mùa hè. Vào mùa đông, người ta lại còn ít cơ hội để gặp phải ai nữa.
Sau khi ra khỏi đường Skelgate Lane để vào vùng đầm lầy rộng bao la, đi dọc theo con đường đắp cao, cô gặp một toán nhỏ khách ngao du, có lẽ là một câu lạc bộ, đang đi ngược chiều. Người nào khi đi qua trước mặt cô cũng lễ phép chào hỏi cô. Sau đó cô không thấy ai nữa ngoài Dalton, đi phía trước cô khoảng nửa dặm hay xa hơn một chút, gã mặc cái áo choàng có mũ trùm đầu màu đỏ. Nhờ thế cô rất dễ thấy gã.
Sách hướng dẫn đi du lịch khuyên cô dừng lại để thưởng thức cảnh đẹp ở Fremington Edge nằm ở phía Nam, và ở Harkerside nằm ở phía bên kia thung lũng, nhưng cô chỉ thỉnh thoảng mới nhìn bóng những đám mây lướt trên những sườn đồi màu hung, trên sườn đồi có những bức tường xây bằng đá không có hồ vữa với kiểu cách khác nhau - nơi này xây theo kiểu có hình cái bình sữa, nơi khác xây theo kiểu giống cái tách trà - Annie không định tâm để ngắm cảnh.
Thế nhưng, ở đây khi đi trên cao nhìn xuống thung lũng ở phía dưới, cô đâm ra nhớ đến những chuyến đi chơi núi đá ở vùng St. Ives với bố khi cô còn nhỏ. Ông thường chỉ cho cô thấy những nơi có thể làm mẫu để vẽ, ông phân tích hình thể, cấu trúc, màu sắc của phong cảnh, ông thường dừng lại để loay hoay vẽ phác thảo vào cuốn sổ ông mang theo, mắt và trí hoà điệu với mấy ngón tay. Những lúc như thế hình như cô không có mặt ở đấy, cô không còn hiện hữu trước mắt ông nữa.
Bây giờ chỉ còn thiếu cảnh sóng vỗ vào bờ và chim mòng kêu the thé mà thôi. Nhưng lại có thỏ rừng nhảy qua những bụi cây thạch nam là là trên mặt đất và gà gô xuất hiện kiếm mồi. Khi đi trên sườn thung lũng, thời tiết bỗng trở nên khó chịu vài phút, ngọn gió tây thổi mạnh tới và khi ở chỗ cao trống vắng, ngọn gió mạnh như cơn bão thổi vào cô một lát. Cô phải chồm người tới trước để cản gió mà đi, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn để xem cái áo choàng đỏ cách bao xa.
Khi cô đi xuống dốc để vào làng Healaugh, mưa gió đã hết, và khi cô đi qua những con đường yên tĩnh, cô có cảm giác như đang ở trong mùa hè. Một người đàn ông mặc áo khoác trắng bán thịt, rau cho dân làng sau chiếc xe tải nhỏ. Mọi người đều ngừng tay để nhìn cô đi qua. Không ai cười hay nói một tiếng; họ nhìn thôi. Thái độ cư xử thật kỳ lạ. Họ không tỏ ra thân thiện chút nào, mà lại còn có vẻ cao ngạo, thậm chí còn có vẻ như người đi đưa đám ma, như thể họ nói cho cô biết rằng nơi này không phải là của cô, không bao giờ là của cô hết, mà cô chỉ là khách qua đường và cô phải lo mà đi.
Cô phải đi thôi!
Qua khỏi làng một đoạn ngắn, cô rẽ sang con đường băng qua cánh đồng để đến bờ sông. Cô thấy chiếc áo choàng đỏ của Dalton lúc ẩn lúc hiện giữa hàng cây tống quán sủi trụi lá ở phía trước, hàng cây chạy dài cả vùng Swale. Những chồi non có hình khối bám vào cành cây trông như những miếng sôcôla màu nâu.
Càng đến gần nơi, Annie càng thấy bồn chồn, bối rối. Cô không sợ gã dùng sức mạnh thể xác, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Dalton đến Eastvale, và nghĩ đến chuyện cũ, là lòng cô lại bất an, không bình tĩnh như thường ngày. Tóm lại, cô không biết nói gì với gã. Cô sẽ nói gì với tên đàn ông đã tòng phạm vào việc hiếp dâm mình, một kẻ mà chắc thế nào cũng hiếp cô nếu cô không vùng ra được tay hắn để chạy trốn? Gã sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Cô nghĩ đây là quyết định không hay ho gì. Bây giờ còn dễ để cho cô rẽ qua phía trái ở cầu treo và đi về lại Reeth nơi cô để xe trên khu rãi sỏi bên cạnh bãi cỏ, và quên chuyện này đi, lái xe về làm việc lại. Nhưng cô vẫn đi tiếp.
Đây chỉ là chiếc cầu nhỏ. Đứng trên cầu, người ta nhìn thấy dòng sông uốn quanh trong đồng cỏ, nơi bò đang gặm cỏ. Tuy nhiên, vì là cầu treo thực sự, nên khi cô bước lên tấm ván cầu, cô cảm thấy cầu chao đảo, bỗng cô rùng mình lo sợ. Không phải không ưa cầu, nhưng cứ mỗi khi qua cầu là bỗng cô cảm thấy căng thẳng thần kinh, mặc dù cô không biết lý do tại sao.
Dalton dừng lại ở bờ sông phía bên kia cầu, cách cô khoảng chừng 100 mét, và dường như gã đã trông thấy cô đi tới. Cảm thấy hơi choáng váng, Annie dừng lại trên cầu, giả vờ ngắm cảnh, đợi cho gã đi tiếp. Nhưng gã không đi. Gã đứng yên tại chỗ và nhìn mãi vào cô. Tim cô như muốn ngừng đập. Phải chăng gã đã nhận ra cô? Phải chăng gã đã biết cô đi theo gã?
Nếu cô không chạy trốn thì chỉ còn cách duy nhất là đi tiếp thôi. Cô đi qua cánh cổng ở phía cuối cầu và đi dọc theo con đường đầy cỏ đến nơi gã đang đứng. Gã cứ nhìn cô khi cô đi, nhưng cô vẫn cảm thấy gã chưa nhận ra cô. Sự lo sợ bỗng biến thành giận dữ. Làm sao gã dám không nhận ra cô sau khi đã gây ra một việc như thế? Cô cố hít lấy những hơi thật dài để giữ cho mình bình tĩnh và tập trung. Cô thấy đỡ hơn một chút.
Cuối cùng, khi còn cách gã chừng năm sáu mét, cô dừng lại, lấy mũ ra để cho mái tóc màu hạt dẻ gợn sóng xoã xuống hai vai. Bây giờ thì cô thấy gã đã nhận ra rồi. Trước đó, gã không biết cô là ai, nhưng bây giờ cô đoán là gã đã biết. Cô nghe được cả hơi thở dồn dập của gã nữa.
- Cô! - Gã nói.
- Chào Mayne, - cô đáp. - Phải, chính tôi đây. Gặp lại anh thật tuyệt.
*
* *
Vào sáng Chủ nhật, Banks thức dậy vào lúc tám giờ sau một giấc ngủ lộn xộn. Ông nằm mơ thấy mình đi trong vùng có cảnh xa lạ, cảnh nửa quê nửa thành phố. Có một con sông đâu đó, hay có lẽ là một con kênh. Dù kênh hay sông, thì ông cũng lờ mờ có cảm giác rằng ông ở một nơi không xa lắm. Trời mưa liên miên và luôn có ánh sáng, cho dù ông ở đâu hay là ông đi bao xa cũng thế. Những người khác thoáng qua như những cái bóng, nhưng ông không biết ai hết. Ông có cảm giác như mình đang đi theo một người, nhưng không biết là ai và tại sao đi theo.
Bỗng ông thấy mình đang đứng trên chiếc cầu sắt màu xanh, và một người đàn ông đang đi ngang trước mặt ông. Khi ấy, bỗng Banks cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy như thể bị ngạt thở và muốn vùng dậy để khỏi bị ngộp. Người đàn ông quay lại, nhưng anh ta không phải là quái vật mà là một người hoàn toàn bình thường.
- Tôi biết anh đang tìm tôi, - anh ta nói với Banks, miệng mỉm cười: - Tôi tên là Graham Marshall. Tôi ở trong quân đội. Cho nên tôi phải cắt tóc ngắn. Bây giờ tôi đang đi dưới mưa. Emily cũng đi với tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể đến gặp anh được. - Rồi anh ta nói lung tung đến cuộc đời đen bạc, câu chuyện mà Banks không nhớ gì hết khi ông tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa, bên tai văng vẳng tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại.
Bên ngoài trời còn tối, cho nên Banks quay người về phía ngọn đèn ngủ. Ông đang ở trong một khách sạn nhỏ gần khu King's Cross, không phải chỗ ông đã ở với Annie và Emily. Dù sao, trở lại khách sạn ấy cũng là điều không hay.
Khi về đến phòng rồi, ông mừng vì thấy mình chỉ say sơ sơ thôi. Ông nhớ được thế là vì ông từ chối lời mời của Burgess về căn hộ của ông ta để uống uých ki suốt đêm. Có phải vì đến tuổi ông, ông không còn minh mẫn nữa chăng? Nhưng dù sao ông cũng hài lòng việc hai người chỉ vào vài quán rượu và uống vài chai bia thôi. Nhưng chắc Burgess buồn suốt buổi tối; họ không có ai để đánh lộn hay là kiếm được cô gái nào hết. Hầu hết thì giờ khi uống rượu, Burgess nói về Clough, và Banks cảm thấy rằng mặc dù ông chưa có cách để buộc tội Clough đã giết Emily, nhưng ông nghĩ những ngày tự do của hắn đã bị hạn chế rồi.
Vấn đề khó khăn duy nhất trong việc tình nghi Clough, Banks nghĩ, là hắn sẽ được cái gì khi giết Emily. Tuy nhiên, vẫn có thể vì Emily đã ăn cắp đồ của hắn, như Ruth Walker đã nói, hay là cô ta biết quá nhiều về hoạt động làm ăn của hắn, nhưng Banks nghĩ nếu có những việc như thế này xảy ra, chắc thế nào cô ta cũng đã nói cho ông nghe.
Lại còn có thể là Clough khi nghĩ rằng cô ta biết những chuyện mà cô không được biết đến. Dĩ nhiên đây chỉ là những lập luận dựa vào hoàn cảnh xảy ra trước mắt. Nếu không đúng thì sao? Clough có khả năng giết người, và Emily đã làm nhục hắn, cho nên hắn đã dùng mánh khoé lưu manh để giết cô.
Banks đứng dậy, rót một ly nước. Rượu và giấc mộng đã làm cho cổ ông khô khốc. Khi ông ta tắm dưới vòi sen trong phòng tắm nhỏ, ông đã xua đuổi được hình ảnh của Graham Marshall ra khỏi tâm trí, và nghĩ sang chuyện Ruth đã nói với ông. Theo cô ta thì cô nghi ngờ luôn cả Riddle, người mà Banks hoàn toàn không nghi ngờ tới.
Ông thấy thật khó mà ngờ được một người như ông Jimmy Riddle lại cố tình trộn Stristnin vào Côcain cho con gái mình, cho dù ông ta muốn con ông chết đi vì một vài lý do bí ẩn nào đấy. Và cho dù cô ấy có chết đi, thì ông Riddle cũng không hết nhục do những hành động của cô ta gây ra. Trên thực tế, kết quả ngược lại đã thấy rõ ràng rồi, báo chí đã đăng tải nhiều chuyện về cô con gái của ông cảnh sát trưởng, về cuộc sống hoang dại của cô ta rồi. Như thế có nghĩa là sự nghiệp chính trị mới manh nha của ông sẽ đi đời nhà ma, hay là chỗ đứng của ông trong lực lượng cảnh sát cũng lung lay.
Rồi còn chuyện của bà Rosalind Riddle nữa. Banks đã có cảm giác kỳ lạ về sự chính trực của bà ta ngay từ đầu, khi ông Riddle yêu cầu ông đi Luân Đôn để tìm Emily. Bà Rosalind không có vẻ muốn Emily về nhà vì một vài lý do gì đấy. Vừa mới đây thôi, Rosalind đã chối việc bà ta nghe Ruth Walker nói trên điện thoại, thế nhưng Ruth lại cho biết cô ta nói chuyện trên điện thoại với bà nhiều lần.
Banks nghĩ có thể chỉ là sự nghi ngờ của ông thôi, có thể bà ta quên, bà lẫn lộn tên người khi gọi điện thoại trong chốc lát, nhưng vai trò của bà Rosalind trong chuyện này vẫn ám ảnh tâm trí ông. Bà ta đã giấu giếm cái gì đấy; ông tin chắc như thế. Cái gì đấy quan trọng trong việc điều tra hay không, ông không thể nói ra được. Gia đình nào cũng có chuyện bí mật mà họ cố hết sức để che đậy.
Trước mắt, Banks quyết định tập trung vào công việc dò hỏi những kẻ ông theo dõi ở Luân Đôn, nơi Emily đã có cơ hội để dùng nhiều ma túy và tiếp xúc giao du với những kẻ đáng ngờ: dĩ nhiên trước hết là Clough, tên này nói láo đủ thứ; rồi đến Walker, người mà ông thấy có cái gì đấy rất kỳ lạ, nhưng có vẻ đã chịu lắm đắng cay nhiều năm trước đây; và cuối cùng là Craig Newton, người bồ cũ ghen tuông đau khổ, người có thời làm nhiếp ảnh gia khiêu dâm nghiệp dư, và người mà Banks sẽ đến thăm trong ngày hôm nay.
Sau khi uống vội cà phê và ăn bánh mì nướng, rồi đi dạo một vòng quanh vườn St. Pancras cho tỉnh táo đầu óc, ông sẵn sàng làm việc suốt ngày. Ông chỉ cách Euston có nửa dặm đường, nên ông đi bộ qua những con đường yên tĩnh ở Somers Town cho đến đường phố Eversholt. Tàu chạy đi Milton Keyness có thường xuyên, ngay cả vào Chủ nhật, ông chỉ đợi hai mươi phút là có tàu vào thành phố.
Nhìn cảnh thành phố Luân Đôn nới rộng ra tận những vùng đất trước đây thuộc ngoại ô, nằm giữa những cánh đồng trải dài và giữa những đàn bò gặm cỏ, Banks ghi chép lại câu chuyện tối qua với Barry Clough. Thỉnh thoảng ông ghi chép tại chỗ nhất là những chi tiết quan trọng, nhưng hôm qua đứng trong phòng vắng với Clough và Burgess, ông không thể làm công việc này được. Mặc dù trí nhớ của ông chỉ ở mức trung bình, nhưng may thay, hôm nay ông nhớ lại hết câu chuyện đã xảy ra gần hai ngày rồi.
Ông còn nghĩ về cuộc phỏng vấn sắp đến với Craig Newton, ông cố nghĩ ra một chiến lược để hành động. Lần này, công việc chính thức, chứ không phải công tác cho ông Jimmy Riddle. Tiếp cận với Craig Newton để moi cho được những lời khai chân thật của anh ta quả là một vấn đề khó khăn và tế nhị, vì lần trước ông đã nói dối. Cũng na ná như Ruth Walker, nhưng Craig Newton có vẻ là người nhạy cảm hơn Ruth nhiều. Ngoài ra, Craig cũng đã nói dối với Banks. Mặc dù chuyến viếng thăm này là ban ngày, nhưng ông vẫn không thấy gì ở Milton Keynes khi đi taxi đến nhà Craig, ngoại trừ chỉ thấy loáng thoáng một số tường bê tông và kính. Có lẽ chừng ấy thứ là đủ rồi.
Craig Newton có ở nhà, và mặc dù anh ta bối rối khi mới trông thấy Banks, nhưng anh vẫn mời ông vào nhà. Vẫn không có gì thay đổi, vẫn như lần đến thăm trước đây, vẫn cảnh tượng một căn nhà của kẻ sống độc thân, rải rác đâu đó từng đống báo chí, và trên cái bàn thấp còn những vết vòng tròn của ly cà phê để lại.
- Thật đáng tiếc, - Craig nói - về con gái của ông. Tôi đã đọc tin này trên báo.
Banks cảm thấy xấu hổ. Craig có vẻ là người đáng tin, và ông đến đây để làm cho anh ta thất vọng. Thế nhưng, thực tế cho thấy, sự thất vọng này chắc có lẽ không làm cho anh ta buồn lâu. Là một cảnh sát lâu năm, từ lâu Banks không muốn làm cho mọi người phải thất vọng như anh ta. Nhưng khi ông lấy thẻ công vụ ra đưa cho anh ta xem, ông vẫn cảm thấy xấu hổ.
Craig há hốc mồm kinh ngạc nhìn ông.
- Nhưng... ông đã nói...? Tôi không hiểu.
- Chuyện đơn giản thôi, Craig à! - Banks nói, ông ngồi xuống: - Tôi đã nói dối. Bố của Emily muốn tôi đi tìm cô ấy, và tôi nghĩ giả vờ làm ông ta sẽ dễ bề ăn nói hơn. Chắc anh hiểu rồi chứ?
- Tôi cũng nghĩ thế, nhưng...
Đấy là chiến thuật đơn giản. Bất kỳ ai cũng có cảm tình với bố cô gái hơn là với một cảnh sát.
- Cho nên ông nói dối.
- Phải.
Anh ta có vẻ dè dặt, giữ kẻ:
- Lần này ông muốn gì?
- Muốn biết thêm tin tức. Đâu phải chỉ có mình tôi nói dối thôi, phải không, Craig?
- Ông muốn hỏi về Louisa chứ gì?
- Chắc anh biết tôi muốn thế.
- Cô ta nói về tôi như thế nào?
- Nói anh gây phiền hà cho cổ, theo cổ, ghen cổ.
- Tôi không làm gì có hại cho cô ấy. Tôi chỉ... tôi...
- Cái gì Craig?
- Tôi yêu cô ấy. Ông không hiểu sao?
- Khi cô ta không muốn gặp anh, anh không có quyền theo đuổi cô ấy và làm cho cổ sợ.
- Làm cho cổ sợ à? Thật buồn cười. Cổ không thèm để ý đến tôi.
- Nhưng Clough làm cho cô ta sợ, phải không?
- Ai?
- Ồ, nói đi, Craig. Anh biết tên hắn mà, phải không? Anh không muốn tôi nói với hắn về chuyện anh ghen tuông Emily.
Craig chùi lỗ mũi.
- Thằng con hoang!
- Không có từ nào đúng hơn. Mà thôi, ta gác lại chuyện ấy một lát, được không?
- Tốt cho tôi thôi. Tên thật cô ấy là Emily. Đúng không?
Banks gật đầu.
- Còn tên Gamine thì sao?
- Chỉ đùa cho vui. Đấy là phép đảo chữ cái trong chữ enigma mà ra, có nghĩa là người rất khó hiểu. Emily Louisa Riddle là tên thật của cổ, còn bố cổ là sếp của tôi.
- Tôi hiểu rồi. Thế cho nên, ông không có cách nào làm khác hơn. Tôi nghĩ đáng ra tôi không tin ông ngay từ đầu mới đúng, phải không? Bây giờ tôi cảm thấy tôi quả là đồ ngu ngốc.
- Không cần thiết phải thế. Có lý do gì khiến cho anh phải nghĩ tôi nói dối không?
- Không. Nhưng... Tôi đã nghi ngờ. Tôi đã nói với ông rồi. Tôi nghĩ trông ông thật buồn cười, cái kiểu ông hỏi loanh quanh làm tôi nghi ngờ.
Banks cười.
- Phải, tôi nhớ rồi. Bây giờ anh cứ tin như thế đi, để chúng ta tiếp tục lại.
- Tôi không thấy có gì để tôi có thể nói cho ông nghe những điều ông cần. Báo chí nói rằng cô ấy dùng côcain có chất độc trong hộp đêm, đúng không?
- Đúng thế. Anh có cung cấp cho Emily chất Côcain không, Craig?
- Không. Tôi không phải là kẻ buôn bán ma túy.
- Có dùng không?
- Gặp trường hợp cũng có hít. Nhưng không dùng đã lâu rồi.
- Chắc cô ta lấy ma túy ở đâu đấy chứ?
- Ông hỏi người bồ mới của cô ta xem.
- Tôi không tin đây là lần đầu cô ấy có ma túy.
- Phải, ông hỏi bạn của Ruth đi. Chứ tôi thì không phải rồi.
- Anh nói bạn của Ruth nghĩa là sao?
- Nghĩa là họ dùng ma túy nhiều hơn tôi, thế thôi.
- Bán phải không?
- Không. Chỉ giải trí thôi. Ở nhạc trường. Ở hộp đêm. Đại loại các thứ như thế.
- Còn chất Stristnin thì sao?
- Chất này sao?
- Có khi nào anh dùng chất này trong công việc của anh không?
- Tôi không phải là đồ khốn nạn.
- Tôi muốn nói đến nghề của anh.
- Không.
- Thứ Năm vừa rồi anh ở đâu?
Chàng ta cau mày.
- Thứ Năm à? Tôi không nhớ. Tôi có thể kiểm tra... ông đợi cho một lát. Hôm ấy có thể là ngày... - Anh ta đứng lên, ra tiền sảnh lấy áo khoác rồi lôi cuốn sổ nhỏ trong túi áo ra. Khi anh ta mở cuốn sổ ra tìm được ngày hôm ấy, anh ta có vẻ mừng rỡ: - Đây rồi, ngày ấy đây rồi. Tôi ở tại Buckingham chụp một số ảnh quảng cáo cho trường đại học...