Oan nghiệt - Chương 11 phần 2

- Anh có gặp ai không?

- Gặp người tập hợp các sách bướm quảng cáo lại với nhau thành lập. Ông ta là giảng viên phân khoa luật. Người Canada. Để tôi cho ông biết tên.

- Làm ơn cho tôi biết.

Craig đưa tên cho ông.

- Anh ở với ông ta bao lâu?

- Khoảng chừng một giờ vào buổi sáng.

- Rồi sau đó?

- Tôi đi quanh chụp ảnh.

- Vậy là còn lại thì giờ trong ngày anh chỉ làm việc một mình?

- Tình nghi không?

- Anh nghĩ gì thế? Emily chấm dứt với anh, anh ghen tuông cô ta. Không có ai vì thế mà phải phạm tội giết người. Rõ ràng anh có nguyên do để chứng minh ngoại phạm, và tôi không thể để anh vào danh sách các nghi can được. Cứ bình yên đừng sợ gì hết.

Nhưng Craig Newton không có cớ ngoại phạm. Anh ta có thể lái xe một cách dễ dàng từ Buckingham đến Eastvale trong vòng ba giờ. Banks đã nghĩ đến vấn đề đích xác Emily nhận thuốc độc hại đến sinh mạng của cô khi nào, thì có thể có khả năng cô không để Côcain bên cạnh mà không hít đôi chút khi ngồi chơi ở đâu đó. Còn khi cô về nhà lại, thì chắc cô không dám dùng đến nó vì sợ bố mẹ biết. 

Nhưng cho dù cha mẹ cô đi vắng đi nữa, thì chắc cô cũng không vui vẻ gì mà hít ma túy ở nhà một mình. Côcain là thứ ma túy dùng ngoài xã hội và rất có thể cô muốn để dành mà dùng trong các buổi tiệc, hay là để đến tối khi họp đêm. Cho nên rõ ràng là bất cứ ai đưa côcain có trộn chất độc thì cũng chỉ đưa vào chiều thứ Năm sau khi đã đưa cho cô một ít côcain vô hại, không có thuốc độc. Điều này giải thích tại sao khi đến quán Cross Keys, cô ta say rồi.

- Tôi không giết cô ta. Tôi đã nói với ông: tôi yêu cổ.

- Craig này, nếu anh làm nghề của tôi lâu năm, chắc anh nhận thấy tình yêu là nguyên cớ mạnh nhất.

- Có thể trong thế giới hỗn độn của ông thì có, còn tôi, xin lỗi ông, tôi không có cơ hội để thành kẻ dữ dằn như thế. Tôi không muốn làm hại cô ấy.

- Có lẽ không. - Banks nói: - Anh lái xe loại gì?

- Nissan.

- Màu gì?

- Trắng. Chắc ông muốn biết số xe luôn chứ?

- Anh vui lòng cho biết luôn.

Craig nói cho ông biết. Chẳng có nghĩa gì, nhưng nếu có ai thấy Emily bước vào chiếc xe nào đấy, thì việc này có thể có giá trị. Anh ta nói tiếp:

- Ông nên theo dõi lão bồ của cô ta thì hơn, thay vì đến làm phiền những người vô tội như tôi.

- Anh cứ nói tự nhiên. Craig này, anh hãy tin tôi đi, tôi không quên hắn đâu. Mà tôi cũng không làm phiền anh. Chắc anh biết thế chứ.

- Tại sao ông không bắt hắn?

- Không có bằng chứng. Anh hiểu sai quyền hạn của chúng tôi rồi. Chúng tôi không thể bắt người ta mà không có bằng chứng. - Thực ra thì ông có thể bắt được, nhưng Craig không biết điều này, và ông không buồn giải thích sự khác nhau giữa bắt và buộc tội làm gì. - Craig này, tôi nhận thấy anh không thích chuyện này, nhưng tôi cũng không thích thấy thi thể của Emily.

- Có phải...? Tôi muốn nói... tôi đã nghe về tác động của chất Stristnin này.

- Sau khi Emily về nhà rồi, anh có tiếp xúc với cô ta không?

- Tôi không biết đến chuyện cô ấy đã về nhà nữa. Ông không hề nói cho tôi biết ông đã tìm ra cô ấy hay chưa, hay là cho tôi biết cổ đã bằng lòng về nhà. Thú thật, nếu tôi không đọc báo thường xuyên thì chắc tôi không biết chuyện cổ đã chết. Tôi nhìn thấy ảnh và nhận ra được cổ, nhưng không biết tên.

- Tôi biết hôm qua anh có đến Luân Đôn.

- Đúng thế.

- Có lý do gì quan trọng không?

- Tôi thấy việc này chẳng có dính dáng gì đến ông, nhưng tôi cũng nói cho ông biết: tôi có hai cuộc hẹn làm ăn. Cả hai tôi đều có ghi vào sổ hẹn, nếu ông muốn thì cứ kiểm tra mà xem. Và tôi muốn xem một số thiết bị về nhiếp ảnh mới. Phố chính ở đây xem cũng hấp dẫn đấy, nhưng chắc ông nhận thấy không có nơi nào có tiệm bán máy ảnh đầy đủ hết.

- Và anh đã ăn trưa với Ruth Walker?

- Đúng thế.

- Cô ấy bị cảm lạnh, phải không?

- Phải, cô ấy sổ mũi nước. Mà sao?

- Hai người nói chuyện gì?

- Chúng tôi rất sửng sốt khi nghe Louisa chết. Tôi nghĩ chúng tôi muốn cùng nhau thương tiếc cô ấy một lát, cùng nhắc lại những kỉ niệm về cổ. Nói tóm lại, cô ấy thật quan trọng cho cả hai chúng tôi.

- Có thể Ruth đã ghen với anh và Emily không?

- Tôi thấy không có lý do gì để ghen hết. Làm như thể Ruth và tôi yêu nhau không bằng.

- Nhưng có thể cô ấy muốn hai người yêu nhau.

- Cô ấy không bao giờ nói gì hết. Như tôi đã nói với ông trước đây, Ruth và tôi chỉ là bạn bè thôi. Không có gì... ông biết... như thế thì giữa hai chúng tôi.

- Anh không có thì có.

- Cô ta là người duy nhất tôi có thể nói chuyện được.

- Có lẽ cô ta muốn tình cảm ấy trở thành cái gì sâu đậm hơn không?

Craig nhún vai.

- Tôi không mê cô ấy, và tôi biết rõ cô ấy đã biết thế. Vả lại, những chuyện ông vừa nói đều vô lý. Nếu Ruth ghen ai, thì chắc cô ấy phải ghen anh bồ mới của Emily mới phải. Hắn cuỗm Emily khỏi tay cả hai chúng tôi.

- Sự ghen tuông thường làm cho người ta mất lý trí, Craig à. Emily xuất hiện trong cuộc đời của hai người rồi ra đi, bỏ cả hai mà đi. Ít ra thì chính đấy là lý do tại sao Ruth ghen. Còn anh, anh nghĩ sao về chuyện này?

- Khi Ruth gặp hoàn cảnh trớ trêu, cô ấy thường có tình cảm quá bi lụy. Còn tôi nghĩ sao à? Ông quá biết tôi nghĩ sao rồi. Tôi đã nói cho ông hay vào lần trước, khi ông đến đây rồi, lần ông giả vờ là bố của Emily. Tôi đã bị suy sụp. Đau đớn. Tim tan nát. Nhưng tôi đã vượt qua được.

- Chỉ sau khi anh đã theo đuổi cô ta một thời gian.

- Phải, tôi rất xấu hổ về chuyện này. Tôi không suy nghĩ chín chắn.

- Có lẽ anh không suy nghĩ chín chắn khi anh giết cô ta phải không?

- Thật vô lý. Cho dù ông nghi ngờ tôi ra sao, nhưng tôi vẫn nói cho ông biết là tôi yêu cô ấy, không bao giờ muốn làm hại cô ấy.

- Thế à. Anh có tin chắc thế không?

- Dĩ nhiên là tôi tin chắc. Mà ông này, có phải ông nghĩ là tôi giết cô ấy sau khi cổ bỏ tôi hơn ba tháng?

- Người ta cần thời gian lâu để nghiền ngẫm cho kĩ đã chứ. Nhất là những anh chàng ghen tuông.

- Này ông, tôi không làm thế. Tôi quá chán chuyện này rồi. Tôi không muốn trả lời thêm câu hỏi nào nữa. - Anh ta đứng dậy: - Nếu ông muốn gì thêm ở tôi nữa, thì ông cứ bắt tôi đi.

Banks thở dài.

- Tôi không muốn làm thế, Craig à. Thật đấy, tôi không muốn. Mất nhiều thì giờ công việc giấy tờ lắm.

- Vậy thì xin mời ông đi cho. Tôi ngán quá rồi.

- Tôi cũng đủ rồi. - Banks đáp. Ông thấy hỏi như thế là quá đầy đủ rồi: - Nhưng còn một việc này nữa mà tôi không nghĩ anh có thể giúp được.

Craig nheo mắt nhìn ông.

- Ông nói đi.

- Lần trước tôi đến gặp anh, anh có nói anh gặp Emily với thằng bồ của cô ấy ở Luân Đôn, khi anh đang chụp ảnh lén các cô gái thơ ngây ngoài phố, phải không?

- Phải.

- Có phải anh chụp ảnh thật không, hay chỉ giả vờ để che mắt thiên hạ?

- Tôi chụp các cô thơ ngây chân thật.

- Anh còn ảnh ngày hôm ấy không?

- Còn.

- Anh có chụp tấm nào của Clough không?

- Có chứ. Nhưng tại sao ông hỏi?

- Tôi biết anh ngán tôi rồi, Craig, nhưng anh giúp tôi một việc, cho tôi một tấm ảnh của hắn được không?

- Tôi có thể giúp được việc này. Mà tại sao ông xin ảnh hắn? Ồ, tôi biết rồi. Ông muốn đem lên đấy để chìa ra cho mọi người thấy chứ gì? Nếu ai ở đấy đã thấy hắn, họ sẽ nhận ra ngay. Tôi nghĩ hắn có chứng cớ ngoại phạm chắc chắn lắm, phải không?

- Đúng là hắn có. - Banks đáp: - Anh cứ tin tôi đi, việc này sẽ giúp cho rất nhiều.

- Ít ra ông đã nghĩ đến đúng đối tượng rồi đấy. Ngày mai tôi sẽ in cho ông vài tấm.

- Bây giờ không được sao?

- Bây giờ à?

- Càng sớm càng tốt.

- Nhưng tôi phải in đã chứ. Nghĩa là... tôi phải cần một thời gian.

- Tôi sẽ trở lại. - Banks nhìn đồng hồ tay. Trưa rồi. - Tôi đến quán ăn nào gần đây nhất, ăn trưa, trong khi anh in ảnh, rồi tôi quay về đây để lấy được chứ?

Craig thở dài.

- Tôi làm bất cứ cái gì để ông đi khuất mắt cho rồi. Ông đến quán Cái Cày mà ăn, quán nằm ở con đường vòng, cuối đường Phố chính. Ông khỏi cần quay lại đây. Tôi sẽ mang đến đấy cho ông, khoảng nửa giờ nữa được chứ?

- Tôi sẽ có mặt ở đấy! - Banks đáp.

- Ông có thể giúp tôi một việc để trao đổi không?

- Còn tùy việc nữa chứ.

- Khi nào thì đưa đám?

- Còn tùy vào việc nhân viên điều tra trả xác khi nào đã.

- Ông cho tôi biết ngày đưa đám được chứ? Cha mẹ cô ta không biết tôi, cho nên chắc họ không mời tôi, nhưng tôi muốn... chắc ông biết rồi... ít ra tôi cũng phải đến dự.

- Đừng lo, Craig. Tôi sẽ cho anh biết.

- Cám ơn. Bây giờ tôi phải lên phòng rửa ảnh.

Tất cả những phương pháp mà Annie đã cố nghĩ ra để đem áp dụng vào giây phút này - giây phút giáp mặt với kẻ hiếp cô - hóa ra là điều mà chưa bao giờ xảy đến cho cô, đó là cuối cùng cô cảm thấy quá chán nản, quá thất vọng.

Quả đúng là cô cảm thấy thất vọng khi đứng trước mặt Wayne Dalton trên bờ sông Swale, giữa hai người có đống phân bò còn bốc hơi. Thậm chí cô còn dửng dưng nữa. Tim cô vẫn đập thình thịch, nhưng vì do sự hồi hộp khi nghĩ đến cảnh tái ngộ và do đi bộ xa chứ không phải do sự chạm trán này gây ra, còn gã thì trông như chú học trò có tội vì bị bắt quả tang thủ dâm trong phòng vệ sinh. 

Nhưng thay vì là hình ảnh một con quái vật trong óc cô, bây giờ cô thấy gã hoàn toàn là con người, Dalton không làm cho cô sợ sệt; gã trông thật đáng thương. Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Không ai nói một tiếng. Annie bình tĩnh trở lại, trí óc đã tập trung. Tim trở lại nhịp đập bình thường; cô đã tự chủ.

Cuối cùng, Dalton lên tiếng nói trước:

- Cô làm gì ở đây?

- Tôi làm việc ở đây. Ở Eastvale. Tôi theo dõi anh.

- Lạy Chúa! Tôi không biết... Cô muốn gì?

- Tôi không biết! - Annie thành thật đáp: - Tôi nghĩ tôi muốn trả thù, nhưng bây giờ đến đây rồi, việc này nghĩ ra không còn quan trọng nữa. 

- Nếu thế thì quả là một niềm an ủi cho tôi. - Dalton nói, gã tránh nhìn mặt cô: - Không có ngày nào mà tôi không khỏi ân hận việc xảy ra trong đêm ấy.

- Ân hận vì anh không hoàn tất được việc mà anh mới bắt đầu phải không?

- Tôi không muốn nói thế. Chúng tôi thật dơ dáy, Annie à. Tôi không biết việc gì đã xảy ra. Vì rượu. Vì thú tính. - Gã lắc đầu.

- Tôi biết. Tôi có mặt ở đấy! - Cô cảm thấy lòng bình tĩnh nhưng rơm rớm nước mắt, cô không muốn khóc trước mặt Dalton. - Anh biết tôi đã mơ có ngày hôm nay, mơ gặp một trong các anh như thế này, để nghiền nát các anh ra. Nhưng bây giờ gặp anh thì lại không thành vấn đề nữa.

- Có vấn đề chứ, Annie. Với tôi có vấn đề đấy.

- Anh nói thế nghĩa là sao? Mà anh còn dám gọi tôi là Annie à?

- Xin lỗi. Tôi có tội. Tôi muốn nói với cô như thế. Tôi đã sống với tâm trạng của kẻ có lỗi, ngày qua ngày.

Annie không thể ngăn được mình bật cười.

- Ồ, Wayne, - cô nói - ý nghĩ tốt đấy. Ý nghĩ tốt thật đấy. Có phải anh muốn tôi tha lỗi cho anh không?

- Tôi không biết tôi phải xin cái gì. Chỉ xin... được chấm dứt, xin cô quyết định.

- Tôi hiểu rồi. Anh muốn kết thúc phải không? Bây giờ làm như thế này là điều kiện phổ biến, nhất là với nạn nhân. Mọi người đều muốn các phần tử xấu biến đi. Cho họ cảm tưởng chấm dứt. Wayne này, có phải anh là nạn nhân ở đây không? - Annie cảm thấy tức giận khi nói, cô thấy không còn giữ được thái độ thản nhiên nữa, mà trở thành gay gắt hơn. Hai người đi ngao du đang đến gần họ từ cánh rừng ở phía bên kia đồng cỏ ven sông.

- Tôi không muốn nói như thế. - Dalton nói.

- Vậy thì anh hãy nói cho tôi nghe anh muốn nói gì, Wayne, vì theo lập trường của tôi, anh là kẻ xấu.

- Đấy, tôi biết hành động của chúng tôi là sai trái, và tôi nghĩ là vì chúng tôi say, là thành phần của một nhóm người không tha thứ được. Nhưng tôi không phải là loại người ấy. Đây là lần đầu tiên, lần duy nhất tôi làm một việc như thế.

- Anh nói thế có nghĩa là anh không phải kẻ hiếp dâm dài dài, mà anh là người hẳn hoi và chuyện xảy ra hôm ấy là bất ngờ chứ gì? Phải không? Anh chỉ lỗi lầm làm chuyện ngu ngốc ấy một đêm thôi, vì khi ấy anh và các bạn anh đã uống quá nhiều, và bên cạnh các anh có sẵn con chim nhỏ đáp ứng được yêu cầu của các anh. - Cô nghe giọng mình gay gắt cất cao và cô không thể nào ngăn lại được. Cô đã mất bình tĩnh. Cô cố gắng kiềm chế mình.

- Lạy Chúa Cứu Thế, tôi không muốn nói như thế đâu. Cô đã hiểu sai lời tôi rồi.

- Ồ, xin tha lỗi! - Annie nói, cô lắc đầu: - Tôi không biết có gì xấu xa hơn nữa, một kẻ hiếp dâm hối cải hay là kẻ hiếp dâm không ăn năn.

- Phải tùy hoàn cảnh mà xét các sự việc đã xảy ra. Tôi không hiếp cô. 

- Không là vì anh không có cơ hội, phải không? Nhưng anh đã giữ chặt tôi, anh giúp chúng tuột quần lót tôi ra, và anh đứng đấy, thích thú trong khi bạn anh hiếp tôi. Tôi đã thấy mặt anh, Wayne à. Anh có nhớ không? Tôi biết anh nghĩ ra sao. Anh chỉ đợi đến phiên ngồi trên ghế đu. Nếu anh có cơ hội, anh đã làm thế. Tôi thấy anh khi ấy chẳng khác gì bạn anh hết. Anh cũng xấu như những kẻ khác thôi.

Dalton thở dài, gã nhìn xuống đất. Annie nhìn gã chằm chằm trong khi những người đi du ngoạn đi qua. Họ chào hai người, nhưng không ai đáp lại.

- Vậy bây giờ cô muốn gì tôi? - Gã hỏi.

- Tôi muốn gì à? Tôi muốn thấy anh bị mất việc ngay tức khắc. Ở tù còn hay hơn nữa. Nhưng tôi nghĩ chắc việc này không xảy ra được, phải không? Thay vì thế, tôi lại chỉ có được lời xin lỗi thôi sao? Tôi không nghĩ như thế.

- Tôi biết làm gì hơn nữa?

- Anh phải xác nhận việc này đã xảy ra. Anh phải về lại chỗ cũ, tìm gặp ông thủ trưởng lại, nói cho ổng biết là các anh nói láo, nói cho ông biết là cả ba anh đều say và các anh đã hiếp tôi. Nói cho ổng nghe rằng tôi không làm gì để khêu gợi các anh hay là khuyến khích các anh, hay là làm gì để cho các anh nghĩ là tôi bằng lòng để cho các anh lấy tôi vô lý như thế. Đấy, anh có thể làm công việc như thế.

Dalton lắc đầu. Mặt gã tái mét không còn giọt máu.

- Tôi không thể làm như thế được. Chắc cô biết tôi không thể làm được.

Annie nhìn gã. Cô cảm thấy mắt mình nóng bừng lại.

- Vậy thì việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là biến mất đi, biến mất khỏi cuộc sống của tôi và đừng bao giờ trở lại gần tôi nữa.

Nói xong cô quay người, đi qua cầu treo để trở lại Reeth, nước mắt chảy xuống hai má nóng như lửa, không quay lui để thấy Dalton đang tội nghiệp nhìn theo cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3